('ヮ')

(Warning: Truyện miêu tả cảnh quan hệ thể xác giữa hai người đàn ông, cân nhắc trước khi đọc)


"Cẩn thận đó. Tôi chờ cậu trở về."

Cậu ấy nghiêng đầu và nói khi tôi đang mặc áo khoác, cơm cũng chưa ăn xong, trong giọng nói còn có chút tủi thân nhưng trên môi vẫn luôn nở nụ cười.

"Nhớ phải cẩn thận." - Tôi mặc xong áo khoác liền túm lấy lấy gáy hôn lên môi cậu ấy, cậu ấy thấy thế liền vươn đầu lưỡi vào. Nói đến cũng rất buồn cười, cả hai vừa ăn malatang lại quấn lấy nhau như vậy, đến nước bọt cũng mang theo hương vị nóng bỏng. Cậu ấy dùng sức mút lấy đầu lưỡi tôi như thể muốn ăn lấy nó. Tôi đẩy cậu ấy ra. Khi chuẩn bị rời đi thì nghe cậu ấy nói: "Cậu đỏ mặt kìa." - Tôi thở hổn hển sờ vào mặt mình, nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng của cậu ấy đã trở nên sáng bóng và ướt át vì nước bọt của tôi.

Tôi rất muốn hôn cậu ấy một lần nữa nhưng không thể. Nếu tôi không phải đi làm thì tốt rồi - sao tôi lại phải đi làm? Chỉ khi ở cạnh Park Jisung tôi mới có suy nghĩ như thế.

Kỳ nghỉ trước tôi và Park Jisung phải tạm chia tay một khoảng thời gian. Trước khi đi cậu ấy luôn bày ra vẻ mặt tội nghiệp, nói cậu ấy không đành lòng. Tôi hỏi có gì mà không đành lòng, cậu ấy bĩu môi nhìn tôi, bộ dạng trông như một đứa trẻ nhưng miệng lại nói lời hạ lưu: "Như vậy sẽ không được làm tình cùng Chenle."


Tôi lơ đãng trong lúc làm việc, Park Jisung một mình ở nhà tôi, trái tim tôi dường như đều đặt hết vào nơi đó. Khi trò chuyện cùng anh Renjun trên radio, tâm trí tôi treo ngược cành cây - không phải cười thì cũng "ừm" một cái qua loa, cũng chẳng nói được một câu hoàn chỉnh. Tôi luôn cảm thấy mình chưa hoàn thành tốt công việc, trong đầu luôn văng vẳng câu nói "Tớ chờ cậu về" của Park Jisung. Tôi thật sự muốn trở về nhà ngay lập tức.

Cậu ấy đã rất nhiều lần đến nhà của tôi - "Cảm giác như ở chung vậy" - buổi tối đầu tiên tôi đưa cậu ấy về nhà, cậu ấy đã ôm tôi từ phía sau và nói như thế. Sau đó tôi đã mắng cậu ta là một tên điên. Rõ ràng là nhà của tôi nhưng cậu ấy lại luôn nói: "Tôi ở nhà chờ cậu." - Đây là xem nhà của tôi thành nhà riêng của cậu ấy rồi phải không? Đối với tôi, nhà ở Hàn Quốc chỉ là một nơi dùng để ngủ, dù cho mẹ và dì luôn ở nhà chăm sóc nhưng tôi cũng không thật sự muốn về. Nếu Park Jisung ở ký túc xá thì tôi cũng sẽ ở ký túc xá, nếu Park Jisung về nhà tôi cũng sẽ về nhà, nếu không có ai ở nhà tôi sẽ đưa Park Jisung cùng về với tôi - giống như những nơi có Park Jisung đều thu hút lấy tôi. Tuy nghe rất vô tâm nhưng thật sự là như vậy, trên người cậu ấy dường như có nam châm, tôi rất không có tiền đồ bị cậu ấy mê hoặc từ lâu.


Vì luôn nghĩ đến Jisung nên tôi thường xuyên nhắc đến cậu ấy, cả chuyện ăn cơm cùng Park Jisung cũng phải đem ra nói. Thật ra cũng không có việc gì nhưng tôi đã lấy lý do vì lịch trình mà từ chối ăn cơm cùng Felix, nếu Felix nghe được có lẽ cậu ấy sẽ tức giận. Khi tôi gửi tin nhắn đi Park Jisung vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, thấy câu trả lời của tôi mới bỏ qua, thật sự như một đứa trẻ đang hờn dỗi, rất đáng yêu! Vốn hôm nay sẽ không cùng nhau về nhà nhưng vì Felix nên cậu ấy cứ bám dính lấy tôi như thế, nhất định muốn cùng tôi ăn cơm, còn phải là ăn ở nhà tôi. Thật sự giống một đứa trẻ hư! Cậu ấy nghĩ gì vậy? - "Ăn cơm trước, sau đó sẽ ăn cậu." – Tôi nhận được một tin nhắn như thế khi đang ở cửa hàng malatang.

"Cậu không biết tôi còn phải đi làm sao?"

"Tôi sẽ đợi Chenle về."


Cậu ấy có đang chờ tôi không? Hiện tại đang làm gì? Ở nhà một mình rất nhàm chán phải không? Đầu óc tôi thật sự có vấn đề - tất cả đều là Park Jisung. Xa nhau không bao lâu tôi đã trở thành một kẻ điên, vậy mà tôi lại luôn nói cậu ấy như thế. Có lẽ cả hai đều phát điên rồi! Trên đường về, tôi và anh Renjun đã cùng nhau livestream. Tôi rất vui, nghĩ rằng mình cuối cùng cũng có thể về nhà, tôi đơn thuần chỉ muốn được gặp Park Jisung.


Tôi đã trở về.

Vừa mở cửa đã được Park Jisung ôm lấy. Cậu ấy ôm tôi rất chặt, tôi cười hỏi không lẽ cậu vẫn luôn đứng ở cửa chờ tôi sao. Cậu ấy tựa cằm lên vai tôi, tôi bị tóc cậu ấy cạ vào tai. Jisung nói nghe thấy tiếng bước chân của tôi, nói nhớ tôi rất nhiều.

Lúc cùng nhau về nhà trời vẫn còn sáng, hiện tại đã đến đêm nhưng căn phòng vẫn tràn ngập ánh đèn. Cậu ấy sốt ruột cởi mũ cho tôi, nóng lòng hôn lên môi tôi. Trong kẽ hở của nụ hôn, cậu ấy nói đã xem radio của anh Renjun, cũng xem tôi và anh ấy phát trực tiếp. Tôi không thở được vì nụ hôn của cậu ấy. Cửa vừa đóng Jisung đã dùng đầu gối chen vào giữa hai chân tôi. Tôi không nói gì, cậu ấy dùng lưỡi như phác họa vành tai tôi, tôi ú ớ túm lấy áo cậu ấy. Jisung thật sự đã đợi rất lâu, thật sự rất muốn tôi.

Khi cậu ấy hôn đến cổ tôi tôi liền đẩy cậu ấy ra, Park Jisung lảo đảo lùi lại vài bước. Tôi nói tôi rất bẩn, tôi muốn đi tắm. Cậu ấy bảo vậy chúng ta hãy tắm cùng nhau, sau đó ngồi xuống giúp tôi cởi giày. Tôi cúi đầu nhìn chỏm tóc của cậu ấy, sau đó nhận ra về nhà lâu như vậy nhưng tôi vẫn chưa thay giày, cứ thế đứng ở cửa hôn nhau thật lâu. "Ai muốn tắm với cậu?" - Tôi vừa thay dép vừa lầm bầm trong miệng. Cậu ấy không nói gì, giây tiếp theo lại đè tôi ra hôn lần nữa, sau đó đẩy tôi vào phòng tắm.


Cậu ấy đã không giữ lời, thật sự là một đứa trẻ hư hỏng. Đã hứa chỉ tắm cùng nhau nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn làm tình trong phòng tắm.


Cửa phòng tắm không đóng, sau khi cởi quần áo xong cậu ấy cũng thô bạo cởi cho tôi và ném ra sàn gỗ bên ngoài. Jisung nhẹ nhàng vuốt ve làm tôi xuất thần, tôi thì thầm với Jisung rằng tôi lạnh, khi đó cậu ấy mới vươn tay đóng cửa nhà tắm. Phòng tắm trong phòng ngủ chính có bồn tắm, ở đây lại không. Vòi hoa sen vẫn đang bận rộn xả nước, rất nhanh tất cả đều tràn ngập trong không gian trắng xóa mịt mù. Cậu ấy giúp tôi gội đầu, vuốt tóc tôi đột nhiên nói đau lòng. Tôi hỏi cậu ấy đau lòng vì gì - "Tóc cậu rất khô, rất yếu. Tẩy tóc sẽ đau lắm." - Tôi cũng muốn gội đầu cho cậu ấy nhưng cậu ấy lại nắm lấy tay tôi - "Chenle đến đây, tớ giúp cậu tắm."

Vóc dáng của Park Jisung rất đẹp, bàn tay to chu du khắp người tôi, những nơi cậu ấy chạm vào đều để lại bọt trắng. "Chenle thật sự mềm mại." - Cậu ấy cười nói: "Thật đáng yêu." - Tôi cũng sờ vào bụng cậu ấy, nó không mềm chút nào - tất cả đều được bao phủ bởi một lớp cơ. Jisung đẩy tay tôi cảnh cáo, bảo tôi đừng chạm vào nó. Nước từ vòi hoa sen vẫn không ngừng chảy xuống tóc và cằm cậu ấy, tôi thấy thế lại càng muốn sờ, vì cái gì không được? Giây trước tôi vẫn đắc ý cười thì giây sau đã bị cậu ấy túm lấy. Park Jisung xoay người tôi lại, đè vào bức tường lát gạch phía sau. Tay tôi có chút đau, tôi quay đầu trừng mắt nhìn cậu ấy, hỏi cậu ấy có phải bệnh rồi hay không. Tay tôi đang chống trên tường cũng bị Jisung bắt lấy.

Cậu ấy cầm tay tôi chạm vào thân dưới của cậu ấy, nơi đó đã sớm cương cứng từ lúc nào. Tôi đưa tay chạm vào nó cậu ấy liền ngửa đầu về phía sau, thoải mái thở ra. Tôi rất muốn rút tay về nhưng Jisung một mực nắm chặt tay tôi, tóc cậu ấy sũng nước nên dính bết cả vào mặt. Cậu ấy đưa tay vuốt tóc ngược ra sau, để lộ ra khuôn mặt cùng bộ dạng ủy khuất: "Vợ ơi anh không nhịn được."

Cậu ấy dùng sữa tắm màu trắng giúp tôi mở rộng lối vào, nhìn qua như tinh dịch. Sữa tắm ở ngón tay của Park Jisung, sau đó ngón tay lại tiến vào cơ thể tôi. Tôi luôn miệng bảo không cần nhưng vẫn rất nhiệt tình phối hợp - áp sát người vào tường và hạ eo xuống thấp hơn, hai chân cũng tự động tách ra. Cậu ấy dùng tay đưa đẩy trong cơ thể tôi, đầu vùi vào vai tôi. Chúng tôi hôn nhau qua làn nước, Jisung vươn đầu lưỡi liếm bờ vai tôi, dùng răng nanh cắn vào cổ tôi. Tôi thích đến điên lên mất!

"Dùng sữa tắm như vậy có phải sẽ tạo bọt không?" – Dường như Jisung đã cho đến ngón tay thứ ba, tay cậu ấy mỗi lúc một nhanh. Tiếng nức nở của tôi dần chuyển thành những tiếng kêu thật to. Tôi quay đầu nhìn Jisung, lúc này chỉ có thển nhìn được mặt và nửa thân trên của cậu ấy. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào nơi đó và hỏi một câu như thế, tay còn lại vẫn không ngừng xoa nắn. Rõ ràng hành động trông rất khiêu gợi nhưng lại dùng giọng điệu ngây thơ như vậy - cùng với chuyện đang làm chính là một trời một vực. Có phải có hai linh hồn đang cùng nhau chi phối cơ thể cậu ấy? Nhưng tôi hiện tại không có thời gian để nghĩ về điều đó, khoái cảm cực lớn từ tiểu huyệt không ngừng lan tràn khắp cơ thể tôi như sóng biển. Quá nóng! Hơi nước trong phòng tắm cuối cùng cũng hoàn toàn che đi ánh mắt tôi, chỉ còn thấy được một mảnh trắng xóa, tôi run rẩy gọi tên Jisung và bắn ra.

Tôi dựa vào tường không ngừng thở gấp. Cậy ấy rút tay ra, trong nháy mắt có cảm giác như một bộ phận đã tách rời khỏi cơ thể, tôi khó chịu hừ một tiếng. Jisung nắm lấy vai xoay người tôi lại, cậu ấy ôm đầu tôi, cùng hôn nhau dưới vòi hoa sen. Nước nóng không ngừng phả vào mặt cả hai, có chút nước đã tràn vào trong miệng, tôi cắn chặt môi dưới của cậu ấy, tiếng nước phát ra khi hôn cùng tiếng vòi hoa sen lẫn vào nhau. Tôi không biết mình và cậu ấy đã tách ra từ lúc nào. Jisung đưa tay vén tóc tôi ra sau rồi hôn lên mắt tôi. Cậu ấy vươn tay tắt vòi sen nhưng lại không cho tôi ra ngoài: "Hãy đi đến trước gương" - cậu ấy cười nói - "Tôi muốn cho Chenle nhìn xem tôi làm cậu như thế nào." - Sau đó cậu ấy liền kéo tôi đến bàn đá lavabo bằng cẩm thạch.

Park Jisung nhấc một chân tôi lên, tôi chống tay lên bệ đá, ưỡn mông nghênh đón cậu ấy. Tôi vẫn cúi đầu, không ngừng gọi tên Jisung. Tôi không thấy được gì, chỉ có thể cảm nhận được cậu ấy thúc không ngừng từ phía sau, nơi đó cũng vì thế mà phát ra âm thanh vang dội.

Cậu ấy đột nhiên kéo cằm tôi, buộc tôi ngẩng đầu nhìn vào chiếc gương trước mặt, ngoại trừ hơi nước thì không còn thấy được gì.

"Ưm~ ha~ Jisung... tay tôi không còn sức nữa, chúng ta về phòng ngủ làm không tốt hơn sao?" - Tôi quay đầu nhìn cậu ấy nhưng cậu ấy gắt gao nắm chặt cằm tôi, tôi chỉ có thể nhìn một màn hơi nước từ mặt gương.

Cậu ấy không trả lời, dùng sức thúc mạnh vài cái. Tôi hét lớn, tay không thể chống đỡ, suýt chút đã trượt xuống trực tiếp đập vào mặt đá lạnh lẽo. Tay cậu ấy rời khỏi cằm tôi, tiến tới lau đi hơi nước trên gương. Nước theo đó mà chảy xuống, hiện ra khuôn mặt của tôi và cậu ấy.

"Phải để Chenle nhìn thật kỹ bộ dạng hiện tại của chính mình." - Cậu ấy dùng tay mình như một chiếc lược vén mái tóc ướt của tôi. Tôi nheo mắt nhìn - cả người tôi đỏ bừng, miệng hé ra thở gấp, thoạt nhìn không được tốt lắm, trông như sắp khóc vậy. Park Jisung không để tôi có nhiều thời gian, cậu ấy tạm dừng một lúc sau đó lại véo vào hai bên mông tôi, eo cũng bắt đầu đưa đẩy cực nhanh.

"Ưm~ haaa~" - Tôi thật sự muốn khóc, chỉ có thể chôn đầu xuống dưới, tôi không muốn nhìn gương mặt nhuốm màu dục vọng của mình trong gương. Tôi không thể trụ được nữa, chỉ có thể thuận theo cậu ấy mà lắc lư qua lại. Tôi thích đến mức buột miệng chửi thề nhưng cũng không muốn Jisung dừng lại. Lúc này Park Jisung kéo tóc tôi bắt tôi đối mặt với chính mình trong gương, cậu ấy không dùng sức nhưng tôi đã không tài nào chống cự được nữa.

Tôi chạm mắt cậu ấy qua gương, cậu ấy bởi vì làm chuyện người lớn nên dường như cũng trở thành người lớn. Tôi không biết phải diễn tả thế nào, chỉ có thể nói vẻ mặt cậu ấy vì thoải mái trong lúc làm tình mà nhìn qua có vẻ trưởng thành. Dường như ánh mắt của tôi làm cậu ấy trở nên hưng phấn, đưa đẩy mỗi lúc kịch liệt hơn. Tôi lại không thể cúi đầu, chỉ có thể lắc đầu qua lại gọi tên cậu ấy. Cuối cùng cậu ấy cũng bắn vào trong cơ thể tôi, khi đó tôi mới nhận ra mình đã khóc nấc lên.


Quả nhiên vẫn là làm tình trên giường thoải mái hơn. Sau khi lau khô người, cậu ấy ném tôi lên giường và làm chuyện đó thêm hai lần. Khi Park Jisung ôm tôi vào phòng tắm lần thứ hai là thật sự muốn tắm cho tôi. Thoáng chốc đã qua 12h, chúng tôi cùng nhau chen chúc trong bồn tắm lớn, vì cả hai đều rất cao nên bốn chân đều xoắn cả vào nhau, tôi có chút buồn bực.

"Cậu chờ tôi về nhà chỉ là vì cái này thôi sao?" – Tôi sắp ngủ. Đi làm về vốn đã rất mệt, về đến nhà lại như bị cưỡng gian, một buổi tối làm tận ba lần. Tôi đột nhiên cảm thấy tủi thân, thậm chí còn muốn mắng Park Jisung, đáng lẽ tôi nên đuổi cậu ấy ra khỏi nhà.

"Không phải!" - Park Jisung hét lên, thoạt nhìn có vẻ còn tủi thân hơn tôi - "Bởi vì thích Chenle nên tôi đã ở nhà chờ Chenle, bởi vì thích Chenle nên mới muốn làm chuyện đó cùng Chenle."

"So với lời tôi nói thì khác nhau chỗ nào?" - Tôi trợn mắt xem thường, cậu ấy bất ngờ nghiêng người hôn tôi. Không phải hôn môi, là hôn lên má trái.

"Tôi ngoan ngoãn chờ cậu trở về, không thể cho tôi một phần thưởng sao?"


Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top