Chương 12

Nhà thơ lãng xẹt

---

edit bihyuner. beta bihyuner

Màn comeout này có chút đột ngột.

Đới Lam chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh mình comeout trước mặt Tống Ý. Hắn đã sớm đoán ra tính hướng của anh, cuộc trò chuyện quanh co với Tưởng Tân Minh chẳng qua chỉ để xác nhận lại một chút mà thôi.

Có đôi khi chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ, một dáng vẻ chần chừ,... cũng đủ để nhận ra đối phương có phải đồng loại của mình hay không.

Đới Lam không biết có phải Tống Ý cố tình hay không, đêm nay hắn không khác gì kẻ say rượu, đầu óc vẫn luôn chậm chạp. Nhưng cho dù Tống Ý cố tình hay vô tình, người ta dám hỏi trực tiếp như vậy, xem ra cách thăm dò thông qua Tưởng Tân Minh của hắn không quá đàng hoàng.

Tống Ý là người biết chừng mực, khi trò chuyện có thể nhận thấy— anh không nói nhiều nhưng không phải là người giao tiếp kém, cách khơi gợi chủ đề và điều chỉnh tiết tấu cuộc trò chuyện của anh khiến người ta cảm thấy hứng thú.

Nhưng rất nhanh sau đó Đới Lam phát hiện ra một điều: Tống Ý sẽ không nói chuyện về bản thân mình, cũng không nhắc đến chuyện của Đới Lam.

Giống như anh vạch sẵn một đường ranh giới, chỉ cần tiến thêm một bước sẽ bị coi là đột nhập vùng cấm, lập tức sẽ bị trục xuất.

Bọn họ cực kì ăn ý mà tản bộ dọc theo ranh giới ấy, thế nhưng lúc này Đới Lam như bị đẩy một cái, sau đó vô cùng hậu đậu mà ngã vào vùng cấm. Thế nhưng tiếng chuông báo động không hề vang lên, hắn bước ra không cũng được mà đi vào cũng không xong, thậm chí có nên đứng lên bước tiếp hay không cũng là một việc rất mơ hồ.

Đới Lam liếc mắt nhìn Tống Ý một cái, phát hiện vẻ mặt đối phương cũng bối rối không kém mình là bao.

Nếu không phải có một tầng quan hệ là Tưởng Tân Minh ở giữa, lúc này hắn và Tống Ý có thể trực tiếp coi nhau là "người lạ".

Chỉ cần một bữa nhậu cùng nhau, tâm sự kể lể một chút, người trưởng thành đã có thể kết giao với nhau. Phương pháp này lần nào Chử Tri Bạch cũng áp dụng, đối với y mà nói, chỉ cần có rượu, mối quan hệ nào cũng có thể gắn kết được.

Nhưng Đới Lam không thích cách này, hắn cho rằng nó quá ngu ngốc. Chỉ khi người ta vẫn ngồi trên bàn rượu, việc dốc hết bầu tâm sự mới đem lại sự sảng khoải, còn khi cuộc vui đã tàn, mỗi khi nhớ đến chuyện ấy người ta đều tự trách bản thân quá dại.

Tửu lượng của Đới Lam rất tốt, sẽ không bao giờ có chuyện hắn uống say đến mức đánh mất lý trí. Hắn không thích kể lể, muốn moi ra những lời thật lòng từ miệng hắn e là còn khó hơn lên trời.

Nhưng vì mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân giữa hai người, Đới Lam không chỉ một lần nói những điều thất thố trước mặt Tống Ý, đến bản thân hắn còn ghét bỏ những điều hắn từng nói ra.

Đêm nay Tống Ý rõ ràng không coi hắn là người bệnh, vậy thì Đới Lam sẽ không coi anh là bác sĩ. Tống Ý là một sự tồn tại nguy hiểm nhưng tràn đầy hấp dẫn, hắn không muốn chỉ vì mình mà ép anh phải tạo ra bất kì ngoại lệ nào.

Đới Lam không để sự xấu hổ này duy trì lâu, hắn thay đổi đề tài, nói: "Bình thường bác sĩ Tống có hay uống rượu không?"

Tống Ý cười như đang trêu đùa trẻ con, đáp: "Anh đoán xem."

Bình thường mỗi khi hỏi về tửu lượng, những người hay trả lời "đoán xem" hoặc là "cũng tàm tạm" thường là những người uống rất tốt. Đới Lam vốn cho rằng Tống Ý không phải kiểu người thích nhậu, cho dù thích cũng không phải kiểu người thường xuyên nhậu.

"Cậu nói như vậy, tôi vốn định đoán đáp án là không, thế nhưng bây giờ lại khó đoán rồi."

Tống Ý uống một ngụm nước, nhẹ giọng như đang kể chuyện cổ tích: "Hồi mới đi làm áp lực rất lớn, mệt hơn cả đi học, ngày nào tan ca tôi cũng muốn uống rượu. Tôi không có yêu cầu gì cao đối với các loại bia rượu, cũng không hiểu biết nhiều về chúng, có thể vào cửa hàng tiện lợi mua đại một lon bia gì đó, uống hết đã cảm thấy vui rồi."

Đới Lam bắt đầu cảm thấy hứng thú: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó quen với sự mệt mỏi rồi, mỗi khi về nhà chỉ muốn đi ngủ, chẳng còn tâm tư nhậu nhẹt nữa. Cuộc sống của bác sĩ thực ra rất nhàm chán."

Trong vô thức, dưới ánh sáng mờ ảo của quán bar, Đới Lam có cảm giác Tống Ý đang chủ động xóa đi đường ranh giới giữa hai người. Hàng rào cấm vừa được gỡ bỏ, Đới Lam lập tức sinh ra sự tò mò: "Ban đầu sao cậu lại chọn học Y?"

Tống Ý nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: "Không biết, thực sự tôi không biết đâu. Tôi vẫn luôn cảm thấy học Y là một chuyện dĩ nhiên trong cuộc đời mình, chọn khoa Tâm thần cũng vậy. Đến khi tôi bắt đầu tự hỏi "sao mình lại học Y nhỉ" cũng là lúc thầy hướng dẫn đưa tôi ra nước ngoài du học, sự hào hứng khi nghiên cứu khoa học cộng với cảm giác thành tựu chính là đáp án dành cho tôi."

"Giống như là, tôi không biết vì sao mình lại quan tâm đến bệnh nhân của mình như vậy. Tôi chỉ cho rằng đó là nghĩa vụ của một bác sĩ. Nếu anh hỏi tôi vì sao bắt buộc phải làm như vậy, tôi không trả lời được. Những chuyện quá khó nghĩ, tôi thường sẽ bỏ qua. Có rất nhiều chuyện giống như vậy, cho dù anh suy xét tỉ mỉ đến đâu cũng không thể đưa ra một đáp án rõ ràng, chỉ cần không ảnh hưởng đến bản thân, tôi sẽ cứ tiếp tục làm thôi."

Đây là lần đầu tiên Đới Lam nghe Tống Ý nói một tràng dài không liên quan đến việc khám bệnh như vậy, có cảm giác giống một phân cảnh độc thoại trong phim điện ảnh.

Khi Tống Ý chia sẻ suy nghĩ của bản thân, anh thường có thói quen nhìn chăm chú vào một điểm nào đó, nhưng Đới Lam biết anh không hề nhìn thật sự, chỉ đơn thuần là thả trôi ánh mắt mà thôi. Mỗi khi nói xong một câu Tống Ý sẽ ngừng lại một chút, chớp chớp mắt, dành vài giây ổn định lại tinh thần.

Đới Lam nhìn anh từ góc nghiêng, hắn có thể nhìn rõ hàng mi hơi rung rinh như cánh bướm, khép lại rồi mở ra.

Trong giây phút ấy, hắn rất muốn viết một bài thơ.

Thật nực cười, một người đàn ông ở độ tuổi ba mươi như biến thành cậu thanh niên đôi mươi, trong đầu lại nảy ra ý tưởng viết thơ linh tinh gì đó.

Đới Lam khẽ nhắm mắt lại, lắng nghe Tống Ý kề bên tai hắn kể những mẩu chuyện vụn vặt khi còn là sinh viên, bài thơ kì lạ ấy dần vang lên từng câu từng câu trong đầu hắn—

Cánh bướm dập dờn có ai lưu luyến

Ánh trăng cũng đã cầu nguyện

Cho kẻ mất ngủ chìm vào mộng cảnh nơi gió đêm thổi hiu hiu

Dệt nên câu chuyện cổ tích hoang đường

Cơn say bối rối có ai che giấu

Ánh ban mai đã nói dối

Cho kẻ về muộn thức tỉnh vào một buổi sớm tinh mơ đầu hạ

Gom lại những tâm tư bị lãng quên vào ban ngày

Nghĩ được một nửa liền đứt mạch, Đới Lam như một chiếc máy đánh chữ bị hết mực.

Hắn có chút bực, trong lúc câu chuyện đang gián đoạn liền chen vào một câu: "Tống Ý, tối nay cậu muốn làm một ly không? Tôi uống với cậu."

"Anh không gọi tôi là bác sĩ Tống nữa sao?"

Đới Lam nâng tay gọi một người phục vụ gần đó, cười nhìn Tống Ý: "Cậu cũng có gọi tôi là thầy Đới đâu."

Tống Ý nhận lấy menu, lật nhìn hai trang sau đó khép lại, nói: "Anh đang uống cephalosporin, không nên uống rượu."

Đới Lam đã sớm quên mất cái cớ sứt sẹo này, bị vạch trần chuyện nói dối nhưng hắn không hoảng hốt chút nào, dứt khoát củng cố hình ảnh "cạy miệng cũng không nói lời thật lòng". Hắn không buồn tranh luận, ngay cả ngữ khí phản biện cũng mang theo một chút lưu manh: "Không phải cậu liếc mắt liền nhận ra tôi đang nói dối sao? Lừa Chử Tri Bạch vậy mà cậu cũng tin à?"

Tống Ý hơi nhíu mày, anh vô thức xòe tay chắn lại menu trước mắt Đới Lam, xác nhận lại một lần nữa: "Anh không uống thật à?"

"Thật." Đới Lam cảm thấy hết cách đối phó với Tống Ý, hắn trả lại menu rồi quay về tư thế ngồi tựa sofa: "Tôi không thích uống thuốc khi bị bệnh, thường thường cứ uống nhiều nước nóng là khỏi."

Tư thế ngồi này khiến hắn trở nên thấp hơn Tống Ý, Đới Lam phải hơi nâng cằm mới có thể nhìn vào mắt Tống Ý. Cần cổ hơi vươn lên để lộ xương quai hàm với một độ cong cực kì không thân thiện.

Lời giải thích này khiến vẻ mặt Tống Ý càng thêm phức tạp.

Đới Lam cũng không trốn tránh ánh nhìn chòng chọc mang tính công kích của đối phương, hắn rất bình tĩnh mặt đối mặt với Tống Ý.

Cuối cùng vẫn là Tống Ý lùi bước trước: "Thôi được rồi, gọi cho tôi loại rượu anh hay uống nhất đi."

Đới Lam gật gật đầu, một lần nữa cầm cuốn menu lên, hỏi Tống Ý một câu "có uống được rượu vang và rong nho không", sau khi xác nhận anh có thể uống được, hắn liền trả lại menu cho phục vụ và nói: "Cho hai ly Gin Tonic, dùng Nordés Gin nhé."

Sự giằng co vừa rồi khiến hai người có chút khó xử, bầu không khí hơi trầm mặc, Đới Lam lười nghĩ chuyện để nói tiếp nên cứ im lặng như vậy.

Ngược lại Tống Ý là người mở lời trước: "Anh uống say sẽ như thế nào?"

Đới Lam vẫn lười biếng ngồi ngả lưng lên sofa, ngữ điệu trở nên uể oải: "Chẳng có gì đặc biệt, vẫn giống bình thường mà thôi."

"Vậy sao..."

Không biết có phải do nhìn lầm hay không, Đới Lam luôn cảm thấy trong khoảnh khắc vừa rồi, gương mặt Tống Ý chợt lộ ra một sự hưng phấn lộ liễu— nhưng nó chỉ lóe lên rồi lập tức tan biến, tựa như một đốm lửa trong đêm mưa, chưa kịp cháy đã bị dập tắt.

Hắn có chút tò mò không biết Tống Ý chờ mong điều gì, nhưng hắn biết mình khó mà dò ra. Nếu đã không thể dò ra, Đới Lam dứt khoát không hỏi, thật vô nghĩa nếu phá hỏng bầu không khí.

Nhưng hắn không phá sẽ có người khác phá.

Khi phục vụ bưng lên hai ly Gin Tonic, Chử Tri Bạch đang ngồi ở sofa đối diện thao thao bất tuyệt chợt tắt đài, sau đó chửi một câu hướng về bên này: "Đệt, Đới Lam anh đúng là đồ chó."

Đới Lam nâng hai ly rượu trong khay, đưa cho Tống Ý một ly, sau đó quay lại đáp trả Chử Tri Bạch: "Soda mà, cậu giãy đành đạch cái gì đấy?"

"Soda cái rắm! Anh tưởng ông đây mắt mù à? Có quán nào dùng ly highball rót soda không?"

Đới Lam xòe tay nhún vai: "Đã giữ thể diện cho cậu rồi, chính cậu tự làm mình mất mặt nhé. Cứ giả vờ là soda đi, giờ thì hay rồi, tất cả mọi người đều biết tôi cố ý không muốn uống rượu với cậu. Đẹp mặt chưa!"

"Đệt, em tưởng anh uống cephalosporin theo cân cơ mà? Kiếp này liệu có thể nghe được một câu nói thật của anh không?"

Đới Lam không phản ứng lại nữa, hắn nhẹ nhàng cụng ly với Tống Ý, một lần nữa khôi phục bầu không khí yên tĩnh.

Một lát sau hắn nói với Tống Ý: "Tôi thích uống món này vào mùa hè. Bọt khí của tonic tạo ra một cảm giác rất sảng khoái."

Tống Ý uống một ngụm, học theo cách của Đới Lam, chờ khí ga làm tê miệng lưỡi mới nuốt xuống: "Nhưng bây giờ là mùa đông, sao anh lại gọi món này?"

"Bởi vì tôi không thích mùa đông, buồn lắm. Uống chút nước có ga để tìm lại cảm giác mùa hè."

"Cậu thử uống một ngụm lớn đi." Đới Lam làm mẫu, nói: "Uống cocktail phải uống ngụm lớn mới đã."

Được Đới Lam dạy cách thưởng thức rượu, lần đầu tiên Tống Ý cảm nhận được vị ngọt của thứ đồ uống này. Đối với người mới tiếp xúc với cocktail, Gin Tonic là món không quá nặng đô, dễ uống và dễ tiếp nhận, sau khi trò chuyện một lúc, Tống Ý lại uống thêm hai cốc, cuối cùng rơi vào kết cục không thể cứu vãn.

Đới Lam không ngờ tửu lượng của anh lại kém như vậy, còn là kiểu không tự biết lượng sức mình. Ai mà ngờ, một người trước kia chiều nào cũng làm một lon bia khi tan ca, lúc này lại đổ gục sau hai, ba ly cocktail, quả là khó tin.

Đới Lam thực sự không có ý định chuốc say Tống Ý, thậm chí hắn cũng không muốn anh uống say ngà ngà. Hắn đã cố hết sức để không bị nghi ngờ mình có ý đồ "lợi dụng người gặp hoạn nạn", nhưng lúc này sự thật chính là ván đã đóng thành thuyền.

Thật khôi hài, bệnh nhân trầm cảm trốn đi uống rượu, bị bác sĩ bắt quả tang, sau đó người bệnh chuốc say bác sĩ.

Tống Ý không hề quấy khi say rượu, Đới Lam kì thực cũng chưa nhận ra anh đã say, mãi cho đến khi Tống Ý hỏi hắn một câu: "Hôm nay anh không hút thuốc à?"

Đới Lam không muốn để Tống Ý phải hít khỏi thuốc, hắn đáp gọn lỏn "Không hút", sau đó nhận lại một tiếng "Ò" đầy thất vọng của bác sĩ Tống. Những lời tiếp theo, ngữ khí của Tống Ý dần biến hóa, một sự nũng nịu đầy thân thiết như ẩn như hiện trong giọng nói của anh: "Hút một điếu đi, hút loại hoa nhài lần trước ấy, cũng thơm mà."

"..."

Đới Lam nghẹn lời.

Quả nhiên lần trước đến tái khám, mùi thuốc lá trên người hắn đã bị Tống Ý ngửi thấy.

Đới Lam không để ý đến anh, Tống Ý hơi bĩu môi, động tác cực kì chậm chạp. Gương mặt anh đã đỏ lựng, từ hai má kéo dài đến mang tai như được phủ một lớp sương mịn như nhung, đôi mắt khép hờ, sự thất vọng tràn ra từ khóe mắt, lan ra cả khuôn mặt: "Không hút thì thôi, thực ra tôi rất muốn nhìn thấy anh hút thuốc."

Bộ dạng nhu thuận đáng yêu này cũng không gợi lên được lòng thương hoa tiếc ngọc của Đới Lam. Hắn không muốn chiều lòng Tống Ý, hắn sẽ không chiều theo ý của bất cứ con ma men nào.

"Có gì mà xem, hút thuốc có hại cho sức khỏe."

"Đới Lam à." Tống Ý gọi hắn

"Hửm?"

"Tôi rất tò mò dáng vẻ khi say của anh."

"Thực sự không có gì đặc biệt đâu. Tửu lượng của tôi khá hơn cậu nhiều, kể cả khi uống quá chén tôi cũng rất yên tĩnh."

"Tôi không tin."

Tống Ý bắt lấy cổ tay trái của Đới Lam, dùng ngón cái nhẹ nhàng mân mê những vết sẹo ngoằn ngoèo nơi ấy. Sau đó anh buông tay rất nhanh.

"Tất cả những hành vi tự làm hại mình, anh đều làm trong lúc say phải không?"

"..." Đới Lam cảm thấy Tống Ý không phải đang say, người này phát điên rồi.

Lời tác giả: Thầy Đới của chúng ta ví bản thân như con ngài, còn bác sĩ Tống là con bướm, hắn thực sự là... tôi khóc chết mất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top