Chương 10
Mục đích sống
---
Sau khi về nước, Lê Sầu mở một quán bar ở Nguyệt Cảng.
Đới Lam và Chử Tri Bạch cũng là quen biết cậu ta trong một quán bar ở Mỹ.
Cậu ta là một nghệ sĩ rock n' roll, vừa chơi guitar vừa hò hét, lúc nào cũng hừng hực khí thế. Ban đầu Chử Tri Bạch muốn theo đuổi người ta, kết quả trong lòng Lê Sầu đã có bạch nguyệt quang, chẳng thêm để ý đến họ Chử.
Nhưng nhậu cùng nhau vài lần, mọi người cũng dần trở nên thân thiết, Chử Tri Bạch vốn là kẻ không đặt nặng chuyện tình cảm, cuối cùng bọn họ vẫn kết giao bằng hữu.
Sắp tới Noel, quán bar tổ chức sự kiện, Chử Tri Bạch tìm mọi cách kéo Đới Lam đến góp vui.
Kết quả chính là Lê Sầu mải xem ca sĩ hát trên sân khấu, Đới Lam ngồi một góc uống soda, chỉ còn một mình Chử Tri Bạch cô đơn ở quầy bar uống rượu.
Y nốc hai ly, tâm sự một lúc với người lạ ngồi cạnh sau đó bắt đầu cảm thấy chán, rốt cuộc quay lại bên cạnh Đới Lam tìm chuyện để nói tiếp.
Đới Lam căn bản không để ý đến Chử Tri Bạch, hắn dựa lưng lên sofa nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy Chử Tri Bạch ngồi xuống bên cạnh cũng không buồn mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.
"Bớt diễn đi, giả trân vãi."
Đới Lam vẫn không nâng mí mắt lên, thậm chí còn nhíu mày một cách mất kiên nhẫn.
"Sao ông anh phải khổ thế nhỉ? Vào quán bar để ngủ? Mấy người bị bệnh trầm cảm đều có sở thích quái lạ ghê?"
Đới Lam vẫn nhắm hờ mắt như trước, hắng giọng nói: "Tôi muốn đến à? Người khỏe mạnh cũng bị cậu làm phiền đến phát ốm mất."
"Giồi ôi, thôi được rồi ngài đừng nói nữa. Nghe cái giọng kìa, ai không biết còn tưởng ông anh túng dục không ra cái dạng gì."
Đới Lam mở mắt sau đó híp lại nhìn về phía Chử Tri Bạch đầy ghét bỏ, hắn cầm cốc soda chanh trên bàn uống một ngụm: "Bớt giả vờ giả vịt, khi nào bằng tuổi tôi cậu cũng sẽ thế này mà thôi."
Chử Tri Bạch cười nhạo đắc ý, bỗng di động trong túi y đổ chuông. Nhìn màn hình hiển thị, y hơi do dự hai giây. Mà trong hai giây này vẻ mặt y biến hóa ra sao, một người nhạy bén như Đới Lam đều nắm bắt được hết.
Đới Lam kéo lê thân thể đang dính cảm của mình ngồi thẳng trở lại, lười biếng nói: "Sao đấy? Cậu cũng bị tuần tra à?"
Chử Tri Bạch hơi mất mặt vì bị Đới Lam bắt thóp, y định tắt máy nhưng rốt cuộc vẫn bấm nút nhận cuộc gọi. Vừa kết nối, thậm chí không cần bật loa ngoài cũng nghe được tiếng rống vọng ra từ đầu bên kia: "Chử Tri Bạch! Anh định ườn ở Nguyệt Cảng bao lâu???"
Đới Lam nghịch cốc soda đã uống hết trên bàn, dùng ống hút khuấy mấy viên đá chưa tan hết, cốc thủy tinh vang lên tiếng leng keng, hắn lại tựa ra sofa, dùng thái độ hào hứng xem Chử Tri Bạch diễn hài.
"Chưa biết được, đang bận làm mấy dự án, xong việc thì về." Chử Tri Bạch trả lời qua loa bằng giọng điệu thờ ơ.
"Anh đừng có bốc phét nữa đi! Đừng tưởng tôi không biết anh làm trò gì ở Nguyệt Cảng! Lại đang lăn lộn ở quán bar nào đúng không? Vẫn dây dưa với cái tên nghệ sĩ hết thời kia à?"
Tất cả những đời bạn trai trước đều được Chử Tri Bạch thuần hóa, cực kì ngoan ngoãn dễ bảo, đây là lần đầu tiên Đới Lam chứng kiến có người dám quát tháo to tiếng mà không bị y đá đít như thế này.
Chử Tri Bạch nhức hết cả đầu, trực tiếp bật loa hướng về phía Đới Lam: "Lam ca, anh nói một câu chứng minh sự trong sạch cho em cái."
Đới Lam cảm thấy cực kì mới lạ, phàm là những chuyện vui khơi dậy hứng thú trong hắn, hắn nhất định sẽ thò một chân vào, khuấy cho vũng bùn này đục ngầu lên mới được. Vừa vặn hôm nay dính cảm khiến giọng nói nghèn nghẹt, Đới Lam lên tiếng trả lời giúp Chử Tri Bạch: "Cậu cũng là bạn trai của Tri Bạch à? Vậy đến Nguyệt Cảng cùng chơi nha."
Người ở đầu dây bên kia hoàn toàn bùng nổ: "CHỬ! TRI! BẠCH!!!"
Khổ chủ lập tức tắt loa ngoài, trợn mắt lườm Đới Lam một cái, sau đó thấp giọng nói với cảnh sát tuần tra bên kia: "Trần Huyền Mặc, cậu giữ thể diện cho tôi chút được không? Tôi sẽ ở lại Nguyệt Cảng luôn, không về nữa đâu. Cậu cứ việc đi mách anh trai của cậu, mách xong thì chúng ta chia tay, ông đây không chơi cái trò trẻ con chó má này với cậu nữa!"
Nói xong Chử Tri Bạch cúp máy, tắt nguồn điện thoại, ném nó lên sofa, chửi thề một câu: "Đm!"
Đới Lam vắt chéo chân cười nói: "Thì ra cậu tới Nguyệt Cảng là để trốn người khác à? Hay đấy! Phắc boi sa cơ lỡ vận à?"
Chử Tri Bạch còn chưa tính sổ Đới Lam vì vụ chơi xỏ vừa rồi, không ngờ người này vẫn không biết điều.
"Trốn cái rắm, em đưa sinh viên đi làm dự án thật. Em hoãn hết các tiết của nửa kì này, tới đây giám sát một dự án xóa đói giảm nghèo."
Đới Lam không có nhu cầu nghe y kể lể, bắt chước ngữ điệu của Chử Tri Bạch nói: "Xóa đói giảm nghèo cái rắm, người ta trừ gian diệt bạo chưa thủ tiêu cậu đi là may, còn ở đấy mà xóa đói với giảm nghèo."
"Phú nhị đại không phải là thế lực thù địch, sao anh lại căm thù nhà giàu thế nhỉ?"
"Tôi không căm thù nhà giàu, tôi chỉ căm thù cậu." Đới Lam cố tình cà khịa: "Rốt cuộc phú nhị đại nhà ta đang bị làm sao? Nói nhanh lên, đừng có đánh trống lảng."
"Chậc chậc." Chử Tri Bạch chép miệng: "Kể anh nghe một tin sốt dẻo này, hôn nhân đồng tính sắp được hợp pháp hóa rồi, chỉ vài năm nữa thôi, nhiều nhất là trong vòng mười năm nữa."
"Cây vạn tuế nghìn năm đã nở hoa rồi đấy à? Tin tức ở đâu ra thế?"
"Anh quan tâm nguồn tin để làm gì." Chử Tri Bạch hớp một ngụm rượu dằn xuống cơn bực bội: "Tin từ miệng em lúc nào cũng chuẩn. Anh nghe để biết thế thôi, không được lan truyền nhé, đến anh là cắt đứt đấy."
"Đùa chứ, đã là tin tuyệt mật thì lần sau cậu đừng nói cho tôi biết có được không? Cẩn thận có ngày tôi bán đứng cậu."
Tuy nói là vậy nhưng cả hai đều hiểu tính đối phương, Chử Tri Bạch biết Đới Lam rất kín miệng, y vẫn vô tư như cũ: "Cứ việc. Anh bán em đi lấy tí tiền mà tiêu, kiểu gì ông già em cũng dùng tiền cứu em. Sau đó anh em mình chia đôi."
"Bớt nói luyên thuyên đi. Thế rốt cuộc chuyện ấy có liên quan gì đến người kia nhà cậu?" Đới Lam vừa suy xét vừa cảm thấy có gì đó không đúng: "Cậu kết hôn với cậu ta à?"
"Cảm tạ cái miệng thối nhà anh." Cơn giận vừa bị dằn xuống lại trỗi dậy một lần nữa, Chử Tri Bạch cáu kỉnh: "Không chỉ là kết hôn đâu! Đây đm nó là ép duyên! Anh đã thấy cặp đồng tính nào bị ép duyên chưa? Còn lên kế hoạch trước hẳn bảy, tám năm, có khác gì mấy đứa trẻ con đính ước từ nhỏ không? Tiên sư."
Đới Lam được một trận cười rung nóc nhà, vì quá kích động nên cổ họng bị ảnh hưởng, hắn chuyển sang vừa cười vừa ho, đau xóc vật vã, cuộn người vùi vào sofa tiếp tục cười đến chuột rút cơ bụng.
"Má, còn cười gì nữa?" Chử Tri Bạch trợn trắng mắt: "Em hỏi anh nhé, nếu anh thích một người nào đó, liệu anh có kết hôn với người ấy không?"
"Đương nhiên là không rồi."
Đới Lam đáp không chút do dự, nhưng càng dứt khoát nhưng vậy càng khiến tình cảnh của Chử Tri Bạch trở nên ngu xuẩn.
"Ha." Chử Tri Bạch cười lạnh một tiếng: "Người ngây thơ như anh em còn tưởng sẽ gật đầu luôn."
"Không thể nào, cậu có muốn tôi và cậu được nhà nước phát cho một tờ giấy chứng nhận "Tình đồng chí son sắt" không?"
"Má nó." Chử Tri Bạch sợ đến phát run: "Anh đừng có so sánh như vậy được không, nghe ghê vãi."
Đới Lam cười đến khát khô cổ, ngồi thẳng trở lại uống một ngụm nước lọc, làm ra vẻ chẳng có chuyện gì liên quan đến mình: "Cho dù hôn nhân đồng tính có được hợp pháp hóa hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi. Được xã hội công nhận, tôi cũng không kết hôn, không được xã hội công nhận, tôi càng không nghĩ đến chuyện ra nước ngoài đăng kí. Kể cả nếu tôi không phải người đồng tính, tôi cũng không có hứng thú với chuyện kết hôn."
"Vì chuyện của cha mẹ mà anh đã mất hết niềm tin vào hôn nhân rồi sao?"
Đới Lam một lần nữa vùi người vào sofa, hắn cảm thấy mình đã từng này tuổi đầu, nói cái gì mà tình yêu tình báo rất ngượng mồm, cho nên đè thấp giọng nói: "Chẳng liên quan gì đến hai người bọn họ. Tình yêu của tôi không cần dùng những thứ khác để chứng minh. Vốn dĩ chỉ là sự ràng buộc tình cảm giữa hai người, phủ thêm cho nó áp lực dư luận, áp lực pháp luật, áp lực kinh tế, làm như vậy rất vô nghĩa. Tôi chỉ muốn cảm nhận một cách chân thật nhất, không quan tâm ánh mắt của người khác, không cần sự thừa nhận của xã hội, càng không phải tự lừa dối chính mình."
Chử Tri Bạch đang cầm cốc rượu cũng không quên vỗ tay tán thưởng: "Hay, hay quá, không hổ là Lam ca của em, không hổ là thần đồng xã hội học."
Đới Lam cũng cầm cốc nước chanh, nâng lên rồi nói: "Bây giờ tôi hỏi cậu, mục đích sống của cậu là gì? Cậu sẽ trả lời thế nào?"
Chử Tri Bạch không do dự cụng ly với Đới Lam, nói: "Mục đích sống của em là một cuộc sống không có mục đích."
Đới Lam ngửa đầu uống cạn cốc nước chanh: "Quá chuẩn."
Bữa nhậu này quá sảng khoái.
Đêm nay, niềm xúc động lớn nhất của Chử Tri Bạch chính là vừa được uống rượu vừa gặp được Đới Lam, cho dù người này là một bệnh nhân trầm cảm vừa kiêu vừa chảnh.
Nhưng y cảm khái chưa được bao lâu liền nhớ ra một chuyện: ông nội ơi, Đới Lam cái tên chó má này, tối nay hắn không hề động vào một giọt rượu nào, giả vờ giả vịt nâng cốc nước chanh lên cụng ly với y, wtf?
"Đợt trước không phải bác sĩ dặn anh kiêng rượu hai tuần sao? Giờ là tuần thứ mấy rồi? Hơn một tháng rồi, từ bao giờ mà anh biết nghe lời vậy?"
Đới Lam lại rót đầy một cốc nước chanh, miễn cưỡng nói: "Cũng kiêng lâu rồi, cảm thấy không có rượu cũng chẳng sao, chẳng có ý nghĩa gì."
Chử Tri Bạch: "..."
Trước kia khi còn ở Mỹ, câu cửa miệng mà Đới Lam hay nói với y nhất đó là: "sống chẳng có ý nghĩa gì, chẳng bằng uống rượu". Bây giờ hắn lại nói "uống rượu chẳng có ý nghĩa gì", nhưng không thấy hắn nói nốt nửa câu còn lại: "chẳng bằng sống".
"Thế bệnh tình của anh dạo này thế nào rồi?" Hỏi xong Chử Tri Bạch lại bổ sung thêm một câu: "Em hỏi bệnh trầm cảm ấy, anh bớt kể lể cái bệnh cảm vặt đi."
Đới Lam ngáp một cái: "Vẫn thế, cố mà sống thôi."
"Bác sĩ bảo thế nào?"
Đới Lam mất kiên nhẫn mà phẩy phẩy mu bàn tay ra ngoài, ý bảo nếu Chử Tri Bạch còn muốn tán gẫu thì mau đổi đề tài: "Bác sĩ nói tôi không mắc bệnh gì."
Chử Tri Bạch: "..."
Nếu vậy thế giới này sẽ chẳng còn kẻ điên nào nữa.
Đới Lam không uống rượu cùng y, Chử Tri Bạch cảm thấy uống một mình mất vui, chẳng bằng về nhà đánh một giấc. Y chán chường nốc thêm hai ly sau đó móc chìa khóa xe ném cho Đới Lam: "Thôi, không uống càng khỏe. Anh lái xe chở em về đi, tiết kiệm được tiền thuê người lái hộ."
Đới Lam gật đầu rất mạnh, muốn lắc cho đầu óc thanh tỉnh lại đôi chút.
Hai người bọn họ đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, tiến lại gần sân khấu chào hỏi một câu với Lê Sầu đang đổi đàn guitar, sau đó bước về phía cửa chuẩn bị ra về.
Đới Lam ngại quán bar đông đúc, Chử Tri Bạch rất hiểu ý mà đặt cơm tối về.
Hôm nay là Noel, khi bọn họ rời đi cũng là giờ cao điểm đón khách của quán bar. Người ở trong chen ra ngoài, người ở ngoài chen vào trong, cứ như vậy cửa quán rộng lớn lại trở nên chật chội, hỗn loạn đến mức không thể tránh khỏi việc đụng vào nhau.
Khi Đới Lam bị người khác đụng vào vai đến lần thứ ba, hắn bắt đầu có chút bực bội muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, vậy mà bên tai lại có tiếng gọi: "Thầy?"
Xong phim, đây là giọng của Tưởng Tân Minh.
Trốn việc đi chơi còn bị học sinh bắt tại trận, sau này lấy đâu ra khí thế thúc giục người ta viết luận văn. Đới Lam không quay đầu lại, tiếp tục chen lên phía trước, giả vờ không nghe thấy, giả vờ bị nhận nhầm người.
Nhưng ngay sau đó lại có hai người khác lên tiếng:
"Thầy Đới?"
"Đới Lam?"
Một câu là của Văn Việt, một câu là của Tống Ý.
Đới Lam cảm khái vô cùng, nhân gian thiếu gì chỗ tương phùng, cớ sao phải chạm mặt ngay trong quán bar?
"Ôi tôi chịu luôn đấy, anh bị trầm cảm mà còn đi uống rượu? Đây là chán sống rồi sao?"
Tống Ý không nói chuyện, người vừa lầu bầu là Văn Việt. Nhưng Đới Lam cảm thấy ngữ khí Văn Việt đôi khi rất giống Tống Ý, là cậu ta nói hay là Tống Ý nói cũng không có gì khác biệt.
Đới Lam thật sự tuyệt vọng, lúc này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch nỗi oan ức này.
---
Lời editor: Helu canhaiu, hiện tại tui đã edit đến chương 20, tui sẽ ngừng cập nhật bộ này trên WattPad để tránh việc bị bọn chó bếch đi kiếm tiền, bố thí cho chúng nó 10 chương thôi, ngồi gõ một chương muốn còng cả lưng, chưa kể đi tra tài liệu Y khoa muốn mù mắt, không thể để lũ chó ấy nằm không ăn sẵn lại còn thu tiền được >:<<<
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top