Chương 67: Chuyển Nhà Mới (2)
Nghĩ đến Bạch Vi quan tâm đến Đoạn Vân Lam, Thẩm Ngọc nhíu mày chặt hơn.
"Nhìn người không thể nhìn bề ngoài..."
"Bây giờ thành thân đều là mù cưới ách gả, do phụ mẫu làm chủ, thậm chí đến đêm động phòng mới lần đầu gặp nhau." Bạch Vi nhìn hắn nhíu mày: "Giống như chúng ta, một bước là xong, không cần bà mối."
Thẩm Ngọc vì việc Bạch Vi quan tâm đến Đoạn Vân Lam mà cảm thấy khó chịu, nghe Bạch Vi nói vậy, lại cảm thấy được trấn an một cách kỳ lạ.
"Bây giờ huynh hai mươi tám tuổi, trước đây chưa từng đính hôn sao?" Bạch Vi chống cằm, hỏi Thẩm Ngọc: "Nếu huynh thành thân, huynh có yêu cầu gì với thê tử?"
Thẩm Ngọc hơi sững người, không khỏi trầm ngâm.
Khi mẫu thân còn sống, đã từng hỏi hắn thích dạng nữ tử nào.
Hắn từng nói hiền lương thục đức, biết lo liệu việc nhà.
Sau đó, mẫu thân đã định hôn sự cho hắn.
"Có." Thẩm Ngọc chậm rãi nói.
Lông mi Bạch Vi khẽ rung, nhìn hắn: "Nàng ấy rất đẹp?"
"Nhiều năm qua, ta không còn nhớ rõ khuôn mặt nàng ấy nữa."
"Tại sao không thành thân?"
Thẩm Ngọc cười: "Nàng ấy có nơi tốt hơn để về."
Năm đó nhà hắn gặp biến cố lớn, ngoại tổ phụ bị giáng chức, cữu cữu bị hạ ngục, mẫu thân chết bệnh, phụ thân thú kế thê.
Đám người đối với hắn tránh còn không kịp, ai sẽ nguyện ý gả cho hắn?
Cữu cữu được minh oan, ngoại tổ phụ được điều trở lại kinh thành, muội muội xuất giá, hắn rời xa chốn thị phi.
"Ồ." Bạch Vi cảm thấy ngực hơi tức, trong lòng không thoải mái: "Huynh biết rõ về muội, còn muội lại không biết gì về huynh, huynh chỉ có một mình à?"
"Không, ta có một muội muội, muội ấy đã xuất giá." Thẩm Ngọc chỉ nhắc đến Thẩm Vãn Quân, không nói thêm gì nữa.
Bạch Vi khẽ cười, trước đây hắn không nói gì về người nhà mình, giờ hỏi đến thì hắn nói.
"Muội đi nấu cơm cho mọi người."
Thẩm Ngọc nhìn theo bước chân nàng nhẹ nhàng vào phòng bếp, trên môi nở một nụ cười yếu ớt.
--
Trên trấn, tại Bạch phủ.
Chuyện Bạch Vi mua mỏ đá từ Triệu lão gia truyền đến tai Bạch Ngữ Yên, nàng ta tức giận đến mức cầm ấm nước đập mạnh xuống đất.
Mặt nàng ta trở nên hung dữ: "Bạch Vi, đồ tiện nhân đó sinh ra là để đối nghịch cùng ta!"
Nàng ta còn hận Triệu lão gia thất hứa!
Tiểu Lưu thị vừa đẩy cửa bước vào, giật mình.
"Yên nhi, con sao thế?"
"Nương, mỏ đá của chúng ta bị Bạch Vi mua rồi!" Bạch Ngữ Yên hận Bạch Vi đến tận xương tủy: "Nàng ta cướp việc làm ăn của con, cướp nam nhân của con, giờ lại mua mỏ đá của con! Con sẽ không tha cho đồ tiện nhân đó! Nhất định sẽ không!"
Tiểu Lưu thị trong lòng càng thêm hận Bạch Vi: "Con đừng sinh khí, mỏ đá này con mua từ thiếu chủ Ôn gia, đợi chúng ta có bạc, con lại đến tìm thiếu chủ Ôn gia, với giao tình của con với hắn, hắn nhất định sẽ bán cho con."
Nhắc đến thiếu chủ Ôn gia, mặt Bạch Ngữ Yên tái nhợt, toàn thân run rẩy.
"Nương... đừng nhắc đến hắn." Người này đối với Bạch Ngữ Yên như ác mộng!
Tiểu Lưu thị tựa hồ cũng như nhớ ra điều gì, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng: "Nếu không... không thì con giao Bạch Vi cho hắn, rồi xin hắn chút lợi ích. Tính Bạch Vi nóng nảy, loại biến thái như hắn, Bạch Vi chắc chắn sẽ đắc tội hắn, không cần chúng ta ra tay, thiếu chủ Ôn gia cũng sẽ thay chúng ta xả giận. Dù không được lợi ích gì cũng không sao, chỉ cần Bạch Vi chết, mỏ đá đó sẽ rơi về chúng ta."
Ánh mắt Bạch Ngữ Yên lóe lên sự tàn nhẫn, nàng ta lập tức vào phòng trong, lấy ra một cái bình sứ, mở nắp ngửi, hương thơm nồng nàn pha chút ngọt ngào, là loại hương mà thiếu chủ Ôn gia thích nhất. Hương này đặc biệt, chỉ cần dính vào sẽ lưu lại bốn, năm ngày mới phai.
Nàng ta đưa cho tiểu Lưu thị: "Nương, ngày mai nhà Bạch Vi chuyển nhà mới, nương nghiền nát thứ này rắc lên trâm cài của Bạch Tuyết, đặt một ít vào quần áo Bạch Tuyết mặc ngày mai, để nàng đi ăn tiệc."
Bạch Tuyết thích Bạch Vi, lại thích dính người, gặp Bạch Vi chắc chắn sẽ ôm nàng.
Nghĩ đến cảnh thiếu chủ Ôn gia ngửi thấy mùi hương này mà phát điên, nàng ta nở một nụ cười vui sướng.
Rồi viết một lá thư, đưa cho Vu Tình, bảo nàng ta đem đến Hứa gia thôn, giao cho cô mẫu của nàng ta là Bạch Kiều.
Vu Tình lập tức lên đường đến Hứa gia thôn.
Tiểu Lưu thị cầm bình sứ đi tìm Bạch Tuyết.
Bạch Tuyết ôm một đĩa bánh, ngồi xếp bằng trên giường.
"Bạch Tuyết, con không phải cứ nhắc muốn tìm Bạch Vi sao? Mai nhà nàng ấy chuyển nhà mới, con đến dự tiệc đi." Tiểu Lưu thị rất yêu thương Bạch Tuyết, tính cách nàng đơn giản, không có tâm cơ như Bạch Ngữ Yên.
Trước Bạch Tuyết, đã mất một đứa con, nên Tiểu Lưu thị đem áy náy trong lòng hóa thành tất cả tình yêu thương dành cho Bạch Tuyết, coi nàng như đứa con đã mất đầu thai.
Bạch Tuyết vui mừng nhảy lên: "Nương, nương đừng lừa con!"
"Nương bao giờ lừa con chưa?" Tiểu Lưu thị liếc nhìn bàn trang điểm của nàng: "Con không phải để dành một hộp trâm cài cho Bạch Vi sao? Nương cho con hai cây trâm ngọc, con mang tặng nàng ấy."
Bạch Tuyết vui vẻ ôm hộp trâm ra.
Tiểu Lưu thị đưa cho Bạch Tuyết hai cây trâm ngọc bích: "Ngày mai con định mặc gì? Lấy ra đây, nương sẽ xông hương cho con."
Bạch Tuyết đặt trâm vào hộp, vội vào tủ áo tìm bộ đồ định mặc ngày mai.
Tiểu Lưu thị nhanh chóng rắc bột vào hộp, rồi ôm quần áo của Bạch Tuyết đi xông hương.
--
Bạch Vi sau khi ăn xong, mang bát đũa và củi lửa sang nhà mới, lấy một nắm tiền đồng rải khắp phòng chính.
Mọi thứ sắp xếp xong, nàng về nhà cũ, bắt đầu đóng gói, chờ đến giờ hoàng đạo thì chuyển đi.
Giờ hoàng đạo là canh năm, cả nhà dậy từ canh tư, chuẩn bị xong, gánh đồ đi nhà mới.
Thẩm Ngọc dùng kìm nhấc chậu lửa đỏ rực để trong bếp.
Giang thị cầm chổi mới mua, quét hết tiền đồng trong nhà thành một đống, rồi dùng khăn đỏ bọc lại, đặt dưới gầm giường.
Bạch Vi chuyển chậu lửa vào bếp lò, thêm củi, rồi nấu bữa sáng.
Nàng nấu món đậu phụ gạo.
Dùng thịt cá làm nước canh.
Đổ ra bát, xếp lên khay, đặt sáu chén đậu phụ gạo thịt cá lên bàn.
Cả nhà ngồi quanh bàn chờ.
Bạch Ly ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của canh cá, nuốt nước miếng.
Bạch Vi đặt bát xuống trước mặt hắn, hắn lập tức dùng thìa múc một miếng đưa vào miệng, nước canh cá thơm ngon khiến hắn không để ý nóng mà liên tục uống vài ngụm canh.
"Nha, tòa nhà này thật là khí phái!"
Bạch Vi đặt khay trong bếp, thấy một phụ nhân béo trắng, dẫn theo một thiếu niên và một thiếu nữ bước vào.
"Đại ca, đại tẩu, các người chưa ăn sáng sao? Ăn gì mà thơm thế?" Bạch Kiều trực tiếp ngồi vào chỗ của Bạch Vi, gọi Hứa Quỳnh ngồi bên cạnh, chỉ Hứa Vọng ngồi cạnh Thẩm Ngọc: "Đây là cô gia nhà ta à? Trông dáng dấp vạm vỡ thật." Rồi trực tiếp dùng thìa múc một miếng đậu phụ gạo bỏ vào miệng: "Mạnh nhi và Ly nhi thay đổi nhiều quá, gặp ngoài đường, suýt không nhận ra."
Giang thị thấy tiểu cô, trong lòng không cao hứng nổi, nhìn thấy bà ta ăn đồ ăn của Bạch Vi, không nhịn được nói: "Tiểu cô, đây là bữa sáng của Vi Vi."
"Sao? Ta không thể ăn à? Chúng ta dậy sớm đến giúp, một bữa ăn cũng không cho? Đại tẩu, không phải ta nói tẩu, chẳng phải chỉ là một bữa ăn? Nhà tẩu hôm nay đãi tiệc, thiếu mấy bát ăn này à?" Bạch Kiều bảo Hứa Quỳnh và Hứa Vọng ăn: "Đây là nhà cữu cữu, không cần khách khí."
Hứa Quỳnh và Hứa Vọng ngửi thấy mùi thơm, đã thèm từ lâu, lập tức ăn ngay.
Bạch Vi lạnh lùng nhìn, ngày vui không muốn lớn tiếng.
Nàng quay vào bếp, may là còn dư chút nước canh, nàng nấu đậu phụ gạo trong nước sôi rồi vớt ra.
Bạch Kiều cười nói: "Vẫn là chất nữ hiểu chuyện, cô nương gả đi khác hẳn, tay chân lanh lẹ."
"Nương ta dạy tốt, cô nương gia được nuôi chiều chuộng, lười biếng không chịu khó, lắm miệng, sẽ khiến phu gia ghét bỏ." Bạch Vi liếc nhìn Hứa Quỳnh đang ăn uống húp xì xụp.
Mặt Bạch Kiều cứng lại, dùng ngón tay chọc vào đầu Hứa Quỳnh: "Nghe biểu tỷ con nói chưa? Nàng ấy là người từng trải, trước đây lười biếng, ngu ngốc, nên mới bị từ hôn. Con không học cho tử tế, sẽ không tìm được chỗ tốt, đến lúc đó nương sẽ gả con cho một đứa cô nhi!"
Hứa Quỳnh xoa đầu bị chọc đau, lườm Bạch Vi.
Lời này khiến mặt Giang thị thay đổi: "Bạch Kiều, ta là đại tẩu của ngươi, nương không dạy ngươi cách làm người, thì ta sẽ thay bà ấy dạy dỗ ngươi!"
Cả nhà này đều dựa vào Bạch Vi.
Đối mặt với nguy hiểm, cũng là Bạch Vi đứng trước bảo vệ bà, suýt nữa bị người ta phế bỏ hai tay.
Lưu lão thái là bà mẫu, bà làm dâu không thể bất hiếu.
Bạch Kiều là một tiểu bối, tới cửa làm mưa làm gió, âm dương quái khí chế nhạo Bạch Vi, bà không thể nhịn được!
"Đại tẩu, tẩu làm gì thế? Ta đang dạy khuê nữ ta. Ta nói sai chỗ nào? Có tiền rồi khác hẳn, xương mềm cũng cứng cáp lên." Bạch Kiều cười nói: "Ta dạy con không bằng đại ca đại tẩu có cách, nên mang hai hài tử sang, định nhờ hai người dạy dỗ một chút. Đặc biệt là Vi nha đầu, mười dặm tám thôn không tìm được cô nương nào hơn nàng. Quỳnh nhi, Vọng nhi và Vi nha đầu tuổi xấp xỉ, mấy người cũng hợp, ta giao hai hài tử cho Vi nha đầu dạy dỗ, chúng không nghe lời, cứ nghiêm khắc dạy bảo, không cần nể mặt ta."
Giang thị nói: "Hứa Vọng lớn hơn Vi nha đầu nửa tuổi."
"Nam tử so cô nương hiểu chuyện muộn mà." Bạch Kiều mặt vô sỉ nói với Hứa Vọng: "Vọng ca nhi, con phải học hỏi biểu muội thật tốt, để nương và cha đi theo ngươi hưởng phúc."
Bạch Vi cười nói: "Cô mẫu, tính tình ta nóng nảy, nếu nổi giận... đến lúc đó người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, mong cô mẫu bỏ qua."
Hứa Vọng run tay, suýt đánh đổ chén cầm trong tay.
Sắc mặt Bạch Ly tái nhợt, nghĩ đến tin tức về cái chết của Lưu Quyên và Lưu Yến, món ăn thơm ngon trước đó, giờ không còn hấp dẫn nữa.
Bạch Kiều tưởng rằng Bạch Vi cố ý dọa người: "Hắn không nghe lời, ngươi cứ việc dạy dỗ, cô mẫu sẽ không trách ngươi."
Bạch Vi cười lạnh trong lòng, làm sao không biết được ý định của Bạch Kiều?
Mang bát vào bếp, Giang thị lo lắng nói: "Vi nha đầu, cô mẫu của con là người vụ lợi, rất thích chiếm lợi nhỏ. Nàng ta giao Hứa Vọng và Hứa Quỳnh cho con, không có ý tốt."
Bạch Vi an ủi Giang thị: " Nương, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí. Bà ấy không dạy được hài tử, nhờ con giúp, làm sao con có thể từ chối được? Cô mẫu đã nói rồi, Hứa Quỳnh và Hứa Vọng làm con không vui, cứ việc ra tay. Nương yên tâm, con không tự ủy khuất mình đâu."
Giang thị nghĩ đến tính cách nóng nảy của Bạch Vi, không nói thêm gì nữa.
Bạch Kiều nhìn tòa nhà khí phái này, trong lòng ghen tị với Bạch Khải Phục, người một nhà này đã phát đạt.
Đồ nội thất cũng rất sang trọng, không biết là gỗ gì, ngửi thấy có mùi thơm.
Bà ta chỗ này sờ sờ, chỗ kia nhìn nhìn, càng nhìn càng ghen tức.
Đẩy cửa phòng phía tây, bên trong có giường bốn cột, trải chăn mới màu đỏ, đặt gương đồng bên cửa sổ để trang điểm, hai cái rương sơn mài, gần tường là một giá sách lớn, trên đó đầy sách, có một bàn dài, đặt bút, mực, giấy, nghiên.
"Hứa Vọng, con ở phòng này."
Hứa Vọng nhìn thích ngay: "Biểu tỷ sẽ đồng ý chứ?"
"Biểu tỷ đồng ý dạy con, đương nhiên phải cho con chỗ ở, nương thấy phòng này đồ đạc đầy đủ, hợp với con." Bạch Kiều sắp xếp.
"Nương, con ở phòng nào?" Hứa Quỳnh nhìn đỏ mắt.
"Phòng phía đông có một phòng không tệ, giống phòng của ca ca con, con ở đó."
Hứa Quỳnh chưa ngốc hẳn: "Nương, hai phòng này không phải của hai biểu ca à?"
"Các con là khách, đương nhiên phải nhường phòng tốt cho các con." Bạch Kiều không quan tâm.
Hứa Quỳnh yên tâm.
Bạch Vi lạnh lùng nhìn Bạch Kiều dẫn Hứa Quỳnh và Hứa Vọng đi dạo quanh nhà, đứng ở cửa gọi to: "Hứa Quỳnh, Hứa Vọng, hai đứa đi trong thôn mượn bàn ghế về."
Mặt Bạch Kiều biến sắc, ở nhà chưa bao giờ sai con cái làm việc, Bạch Vi làm thật gọn!
Bạch Vi cầm cái bát mẻ đập xuống đất, quét vào hót rác, ném vào dưới tường sân: "Hai khắc nữa, không mượn đủ sáu cái bàn, quỳ trên đống mảnh vỡ này hai canh giờ."
"Vi nha đầu, ngươi cố ý gây sự? Sao có người làm vậy..."
Bạch Vi trực tiếp ngắt lời Bạch Kiều: "Cô mẫu, ta dạy người theo cách này, nếu thương thì mang về nhà."
Bạch Kiều tức nghẹn, nghĩ đến việc phải làm, nghiến răng, bảo Hứa Quỳnh và Hứa Vọng đi mượn bàn ghế.
"Cô mẫu, nương chiều con hư, ngài làm rất tốt." Bạch Vi cười lộ hàm răng trắng đều.
Bạch Kiều tức giận, biết Bạch Vi cố tình làm cho bà thấy?
Bà ta nhanh chóng đi trong thôn tìm người, nhờ mấy thanh niên cùng mang bàn ghế về.
Mặt trời lên cao, hàng xóm láng giềng chạy đến nhà mới giúp đỡ.
Bạch Kiều đứng giữa hàng xóm, nói chuyện hăng say: "Đại ca đại tẩu biết dạy dỗ, đứa nào cũng có tiền đồ. Khuê nữ ta và Vi nha đầu bằng tuổi, chỉ biết giặt giũ, nấu cơm, làm sao giỏi bằng nàng ấy? Đã mở một cửa tiệm ở trên trấn, là người nổi danh ở phủ thành."
Hàng xóm đều ngưỡng mộ, nhưng không có ác ý, vì Bạch Vi càng tiền đồ, họ càng có thu nhập.
Mấy ngày qua nhặt đá bán cho Bạch Vi, nhà nào cũng kiếm được mười lượng bạc.
Đều coi Bạch Vi như thần tài mà cúng bái.
Bạch Kiều lại chuyển lời: "Vi nha đầu tâm địa cũng tốt, biết quan tâm người nhà, để nhi tử ta làm chưởng quỷ ở cửa tiệm, quản lý sổ sách cho nàng ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top