Chương 40: Cái Chết Của Phùng Thị

Thẩm Ngọc đang đợi Bạch Vi ở ngã rẽ.

Bạch Vi và Lưu Lộ tạm biệt nhau ở ngã ba đường, ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngọc đang đứng cách đó không xa đang đợi nàng.

Hắn có dáng người cao thẳng, mắt sáng như đuốc, vẻ mặt lạnh lùng.

"Muội quá liều lĩnh."

Bạch Vi đang định nói lời cảm tạ thì bị Thẩm Ngọc một câu chắn trở về.

"Nếu muội không làm như vậy, Lưu Lộ sẽ không có cách nào thoát thân."

Lưu Lộ có thể chứng minh cây rau cần nước độc là do Lưu Quyên đưa cho, nhưng Lưu Quyên cũng có thể nói mình nhìn lầm. Dù sao bánh bao cũng là do Lưu Lộ làm, mà mấy cái bánh bao này là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Lưu Kỳ.

Bạch Vi hiểu ý của Thẩm Ngọc, Kiều huyện lệnh coi trọng Cố Thế An, nếu cố ý bao che Cố Thế An, thì không thể một kích trí mạng, chính là tạo ra một kẻ địch mạnh.

"Muội và hắn ân oán đã sớm không chết không thôi rồi."

Nàng nguyện ý không so đo, nhưng Cố Thế An thì chưa hẳn nguyện ý bỏ qua.

Thẩm Ngọc trong nội tâm cảm thấy nàng biết phân rõ phải trái, quay người đi về phía Bạch gia, đi được hai bước, cuối cùng cũng không nhịn được mà khuyên bảo nàng hai câu.

"Muốn đánh bại đối thủ, trước tiên phải phân hóa thế lực của đối thủ. Cố Thế An được Kiều huyện lệnh coi trọng, muội muốn đối phó hắn, thì phải ly gián mối quan hệ giữa bọn họ, khiến bọn họ đứng phía đối lập nhau. Bên cạnh đó, nếu chuyện hôm nay xảy ra lần nữa, Cố Thế An nhất định phải chết."

Bạch Vi kinh ngạc nhìn Thẩm Ngọc, còn tưởng hắn sẽ trách mắng nàng.

Thẩm Ngọc thấp giọng nói: “Muội đi tìm lý chính truyền ra tin muốn tìm ngân trâm, những người trong cuộc đều biết ý định của muội, Cố Thế An sẽ có đề phòng. Cho dù tìm được nhân chứng cũng không đưa ra được chứng cứ, Kiều huyện lệnh muốn bảo vệ hắn, muội còn có thể làm gì?

Bạch Vi có chút thông minh, nhưng dù sao cũng chưa từng trải qua những âm mưu như thế này, rốt cuộc nàng vẫn còn non nớt, suy nghĩ không đủ chu toàn.

Nàng biết bước đi này quả thực là sai lầm, nhưng nhìn bộ dáng Thẩm Ngọc làm như trưởng bối dạy dỗ tiểu bối, nàng không khỏi phản bác một câu: “Hắn mang thanh danh xấu, Kiều huyện lệnh là một quan tốt, lẽ ra không nên che chở hắn."

Thẩm Ngọc bỗng nhiên cười nói: “Là người thì sẽ có tâm tư, nếu Kiều huyện lệnh là quan tốt, thì sẽ không chọn trúng nữ tế là Cố Thế An này.”

Khi đó, Cố Thế An vẫn còn là hôn phu của Bạch Vi, sau khi trúng cử, vong ân phụ nghĩa, giải trừ hôn ước.

Bất kể hoàn cảnh hay con người, Cố Thế An đều không phải là nhân tuyển phù hợp.

Vì đã đặt cược vào Cố Thế An nên Kiều huyện lệnh sẽ không cho phép bất cứ điều gì xảy ra với Cố Thế An.

Bạch Vi héo hon.

Thẩm Ngọc đưa tay muốn sờ đỉnh đầu nàng, nhưng bận tâm đến quan hệ giữa hai người, nên hắn yên lặng thu hồi tay lại.

"Làm sao huynh biết nhiều như vậy? Về sau gặp phải những chuyện này, muội có thể tìm huynh thương lượng được không?" Bạch Vi thật sự cảm thấy Thẩm Ngọc có tâm tư cẩn thận, suy nghĩ thấu đáo. Mặc dù thực chất tuổi tác bọn họ không sai biệt lắm, nhưng lại sống ở hai thời đại khác nhau, nàng vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với quy tắc sinh tồn của thời đại này, nên có thể học hỏi được rất nhiều điều từ hắn.

Thẩm Ngọc nhịn không được búng trán nàng: "Muội nên điêu khắc tốt ngọc của muội đi.”

Bạch Vi bị đau, ôm đầu trừng mắt nhìn Thẩm Ngọc: “Sau khi huynh bị thương, ngoại trừ áp tiêu cho Tạ Ngọc Trác, thời gian còn lại khá rảnh rỗi, huynh không cần trở về tiêu cục sao?”

"Tiêu cục cho ta ba tháng nghỉ ngơi."

Bạch Vi hai mắt sáng lên: "Muội đang tham gia thi đấu tuyển bảo, chỉ còn chưa đầy hai tháng, muội cần phải điêu khắc ngọc! Nếu huynh có thời gian, chuyện xây nhà giao cho huynh được không?" Lại cảm thấy xấu hổ khi làm phiền hắn, liền bổ sung thêm một câu: "Huynh có thể sống ở nhà muội cho đến khi cưới nương tử."

Thẩm Ngọc đang định đồng ý, nhưng nghe xong lại đưa ra một yêu cầu: “Lúc ta ở nhà, muội có rảnh phải xuống bếp.”

Đồ ăn nàng nấu rất ngon.

Bạch Vi sảng khoái đồng ý.

Sau khi trở về nhà, Bạch Vi lo lắng Bạch Ly sẽ làm chuyện xấu nên dặn Giang thị trong thời gian ngắn đừng để Bạch Ly ra ngoài.

Cô có chuyện nhờ Thẩm Ngọc giúp đỡ, nên chuẩn bị xuống bếp nấu thêm một món ăn.

Đúng lúc trong bếp có rất nhiều đậu phụ, Bạch Vi làm đậu phụ chiên, chiên xong nàng đặt một bát trên bàn, một bát thì bưng đi cho Lưu Lộ.

Lưu Lộ hai mắt đỏ hoe, nhìn thấy Bạch Vi, lén lau nước mắt.

Bạch Vi trong lòng hiểu rõ, sợ là Phương đại nương đã mắng nàng.

Phương đại nương rưng rưng nước mắt nói: "Nha đầu, thật có lỗi với ngươi, thiếu chút nữa thì đã hại ngươi!"

"Chuyện này không liên quan gì tới Lưu Lộ, chuyện đã qua rồi, đại nương người đừng nhắc tới nữa." Bạch Vi đem đậu hũ chiên đưa cho Lưu Lộ: "Ta còn có việc phải làm, nên đi trước a."

Phương đại nương vội vàng tiễn Bạch Vi đi ra ngoài.

Lưu Lộ nhìn đậu phụ chiên vàng óng thơm phức trước mặt, nàng lén lấy một miếng nhét vào miệng, bên ngoài chiên vàng, bên trong mềm mại, ăn rất ngon.

Nàng ấy liếm ngón tay, dự định ngày mai sẽ tìm Bạch Vi, hỏi Bạch Vi dạy mình làm món này.

Bạch Vi không biết tâm tư của Lưu Lộ, trên đường về nhà, nàng gặp mấy người lý chính, Phùng thị, Lưu Quyên và các thôn dân khác.

Tất cả đều tỏ ra tức giận nhưng lại bất đắc dĩ.

Bạch Vi hỏi: “Mọi chuyện thế nào rồi?”

Bạch Vân Phúc cười khổ: "Kiều huyện lệnh nhìn đơn kiện cùng chứng cứ, thẩm vấn một phen, nhưng Cố Thế An không chịu nhận tội. Kiều huyện lệnh ra lệnh cho ngỗ tác khám nghiệm tử thi. Lưu Kỳ bị trúng độc, nhưng ông ta nói Lưu Kỳ chết vì ngộ độc do uống quá nhiều rượu, căn bản không phải ăn bánh bao có rau cần nước độc, còn bánh bao có cây tể thái và rau cần nước độc, định cầm một cái bánh bao cho con chó ăn thử, nhưng cuối cùng không biết đã bị ném ở đâu."

Bằng chứng đã bị tiêu hủy, xác Lưu Kỳ bị giữ lại, nếu Phùng thị không chịu trở về, gây rối, khóc lóc ăn vạ, Kiều huyện lệnh sẽ ra lệnh bắt giam bà ta, đây rõ ràng là muốn bảo vệ Cố Thế An. 

Bọn họ không biết đi nơi nào để giải oan, đành phải quay lại trước.

Phùng thị sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, giọng nói khàn khàn, đầy hận ý nói: "Cho dù có nháo lên trước mặt tri phủ đại nhân, ta cũng muốn đòi công đạo cho Kỳ nhi!"

Các thôn dân nhao nhao khuyên Phùng thị, dân không đấu với quan, không thì cả chính mình cũng phải bù vào a.

Bạch Vi ý thức được câu nói kia của Thẩm Ngọc "là người đều có tâm tư", cũng không chỉ có ám chỉ Kiều huyện lệnh, mà còn có những thôn dân này. Bọn họ sẽ không vì đòi công đạo cho Lưu Kỳ, mà đi đắc tội quyền quý, không những thế họ còn khuyên người bị hại nên dàn xếp ổn thỏa.

Việc Cố Thế An được xử vô tội, phóng thích là điều tất nhiên.

May mắn là cơ hội cho Lưu Lộ thoát thân, Kiều huyện lệnh chỉ muốn che lấp chuyện này, cho nên sẽ không cho người đi điều tra nữa.

Lưu Kỳ đã chết, Phùng thị không còn cái để trông cậy vào, bà ta sống sót chính là muốn thay Lưu Kỳ đòi công đạo!

“Các ngươi đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng, người chết cũng không phải là con của các ngươi!”

Phùng thị đẩy các thôn dân ra rồi trở về nhà, bà ta nhìn chiếc giường đất trống không, hai vò rượu rỗng và bát đậu nành chiên trên tủ. Đầu giường đặt gần lò sưởi có một chiếc giỏ đựng kim chỉ, trong đó đựng quần áo may dở cho Lưu Kỳ. Nước mắt ào ào rơi xuống.

Lưu Quyên quay đầu đi, không dám nhìn vẻ mặt đau khổ và tuyệt vọng của Phùng thị.

Lúc này, Lưu Yến đi vào, đưa khăn tay cho Phùng thị: “Thẩm nương, chuyện này thật sự là oan uổng Cố cử nhân. Ta nhìn thấy chính là Lưu Quyên hái rau cần nước độc làm bánh bao, dự định hạ độc chết Bạch Vi.... nhưng trời xui đất khiến, độc chết nhị đệ."

Phùng thị đột nhiên nhìn về phía Lưu Yến, Lưu Yến bị Phùng thị nhìn chằm chằm, trong lòng cảm thấy sợ hãi: "Ngươi.....Ngươi không tin, có thể.... có thể hỏi Lưu Quyên."

Lưu Quyên sắc mặt tái nhợt.

Phùng thị không tin, nhìn ánh mắt hoảng sợ của Lưu Quyên, điều đó đã nói lên tất cả.

Chính nữ nhi bà đã giết nhi tử bà!

Phùng thị cảm thấy như trời đất sụp đổ, hai mắt biến thành màu đen, gần như không chịu nổi đả kích này.

"Nương!" Lưu Quyên nhanh chóng đỡ lấy Phùng thị sắp ngã, nước mắt chảy dài nói: "Con...con không cố ý, là Bạch Vi... nhất định là Bạch Vi đã hại chết nhị đệ…”

"Tiện nhân, ta thấy ngươi là vì ganh tỵ với Kỳ nhi được ta coi trọng, ước gì hạ độc chết hắn, để ta chỉ có thể coi trọng ngươi! Ngươi một cái hàng bồi thường tiền này, tại sao ngươi lại ác độc như vậy?! Đáng lẽ ta phải dìm chết ngươi khi ngươi mới sinh ra, như vậy ngươi mới sẽ không hại chết Kỳ nhi của ta! Kỳ nhi.....Ngươi đem Kỳ nhi trả lại cho ta! Đem hắn trả lại cho ta!"

Phùng thị khàn giọng bất lực kêu khóc, hai tay siết chặt lấy cổ Lưu Quyên.

Lưu Quyên bị bóp cổ đến trợn trắng mắt, sắc mặt tím tái.

Nhìn thấy sắp xảy ra nhân mạng, Lưu Yến lặng lẽ trốn đi.

"Tiện nhân, ta sẽ giết ngươi! Giết ngươi!"

"Nương, là Bạch Vi..."

Phùng thị bị kích thích đến phát điên rồi, mặt mũi tràn đầy hận ý: "Ngươi đi chết đi! Hại chết Kỳ nhi của ta, một người ta cũng không bỏ qua!"

Lưu Quyên bị ép chặt ở trên giường, sắp đoạn khí tới nơi. Nỗi sợ hãi tử vong ập đến, đã kích phát ra khát vọng cầu sinh mãnh liệt. Nàng ta liều mạng giãy giụa, hai tay vung loạn xạ, vớ được một cái kéo trong giỏ đựng kim chỉ, đâm vào bụng của Phùng thị. 

Bụng của Phùng thị chảy máu đầm đìa, bà ta đau đớn ngã xuống bên cạnh Lưu Quyên.

Lưu Quyên ngây dại.

"Cứu...cứu mạng...." Phùng thị đưa tay bắt lấy tay Lưu Quyên.

Lưu Quyên bừng tỉnh, sợ hãi ném cái kéo trên tay đi, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.

Nàng ta lăn một vòng xuống giường, hai chân như nhũn ra ngã xuống đất, nàng ta muốn chạy đi gọi Lưu lang trung, nhưng khi chạy đến cửa, nàng ta đột nhiên dừng lại. Chạm vào vết thương trên cổ, nghĩ đến việc Phùng thị đã từng tra tấn nàng ta, thậm chí vì Lưu Kỳ còn muốn mệnh của nàng ta!

Phùng thị sống lại, sẽ không bỏ qua cho nàng ta!

Không, nàng ta không muốn chết!

Lưu Quyên nắm chặt nắm đấm, trong lòng làm ra quyết định: "Nương, người đừng trách con, con cũng là bị nương ép!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top