Chương 39: Bằng Chứng Xác Thực

Hắn đã sống ở Bạch gia được mười năm, rất quen thuộc với mọi cảnh vật trong Bạch gia.

Trước không có đặt tâm tư tới, tạm thời không tìm được manh mối gì!

“Chậu của mỗi gia đình, đều có khắc tên của người chủ gia đình ở phía dưới.” Cố Thế An nắm được bằng chứng, trấn tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, lần nữa khôi phục tỉnh táo, suy nghĩ cũng trở nên tỉ mỉ hơn, tên người chủ gia đình, dưới đáy chậu chắc chắn có khắc chữ 'Phục'.

Trong thôn khi có chuyện vui, các thôn dân thường sẽ sang nhà khác để mượn bàn, ghế, bát, đũa, tất cả đều sẽ đánh ký hiệu để tránh nhầm lẫn.

Bạch Vân Phúc đem bánh bao đổ ra, lật xem dưới đáy chậu, quả nhiên có một chữ "Phục".

"Lý chính, ngươi có thể đi hỏi, xem Lưu Kỳ trước đây có từng tới Bạch gia hay không." Cố Thế An cảm thấy tự tin, càng ngày càng thong dong.

Từ cái chậu này và liên tưởng với lời nói trước đó của Lưu Kỳ, hắn suy luận ra, chậu bánh bao này có thể là Lưu Kỳ đã mượn gió bẻ măng ở Bạch gia.

Bạch Vân Phúc nhìn về phía các thôn dân.

Các thôn dân nói không thấy gì cả.

Bạch Vi mỉm cười, cũng không vội biện hộ.

Cố Thế An bắt đầu lo lắng, có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, Bạch Vi cười nói: "Cố Thế An, trong nhà ngươi có rất nhiều đồ của nhà ta a?"

Cố Thế An sửng sốt, bừng tỉnh nhớ ra, lúc trước vì tránh những lời đàm tiếu, hắn đã chuyển ra khỏi Bạch gia. Đồ vật của nhà hắn đã bị thân thích dọn hết từ lâu rồi, Bạch Khải Phục bị thương ở tay, cuộc sống khó khăn, không có dư bạc cho hắn đặt mua đồ dùng trong nhà, hầu hết đồ dùng đều được chuyển từ Bạch gia tới.

Trong số đó còn có bát và chậu.

Theo tầm mắt của Bạch Vi, ấm trà trên bàn là mang từ Bạch gia tới.

Bạch Vi nói: “Nếu thật sự tìm kiếm, chúng ta có thể tìm thấy vài cái bát và chậu có khắc tên cha ta trong nhà ngươi.”

Cố Thế An sắc mặt tái xanh: "Bạch Vi, ngươi đừng hung hăng càn quấy!"

“Ta chỉ là nói lời thật mà thôi, câu nào là nói càn?” Bạch Vi tiến lên một bước, đứng trước mặt Cố Thế An, khí thế bức người, nói: “Cha ta đi bán giày rơm trên trấn, ta cùng Thẩm Ngọc đi gặp các công tượng thương lượng chuyện xây nhà, nương ta thì ở ngoài ruộng làm việc, Bạch Ly bị nhốt trong phòng, một người cũng không có, vậy ai sẽ cho Lưu Kỳ bánh bao?"

Bạch Vi từng bước ép sát, Cố Thế An không có chút lực nào để chống cự.

"Bạch Ly bị nhốt, chẳng lẽ liền không thể quản được Lưu Kỳ? Lưu Kỳ nói đã đổ dầu cây trẩu xung quanh nhà ngươi, có thể để cho người khác đi kiểm tra xem, xác định rốt cuộc hắn có từng tới nhà ngươi hay không!"

Vẻ mặt Bạch Vi thay đổi, khi nàng và Thẩm Ngọc quay lại, Bạch Ly nói Lưu Lộ đã mang bánh bao tới, đặt ở trong phòng bếp, hắn nói đói bụng, muốn ăn bánh bao.

Nàng đi phòng bếp, nhưng không thấy bánh bao đâu. Lúc này Bạch Ly mới tiết lộ Lưu Kỳ đã từng đến.

Chậu bánh bao này chắc chắn đã bị Lưu Kỳ trộm đi.

Nàng đang định đi tìm Lưu Kỳ, nhưng Thẩm Ngọc ngửi thấy mùi dầu cây trẩu, hắn phát hiện có người đã đổ dầu cây trẩu vào nhà mình.

Lúc này, Lưu Lộ cũng đến tìm Bạch Vi, nói nàng nghe được tin Lưu Kỳ ăn bánh bao bị trúng độc chết ở trong nhà Cố Thế An, bị lý chính phát hiện, Cố Thế An giảo biện nói bánh bao là cầm từ Bạch gia tới, nên lý chính cử người đến tìm Bạch gia. 

Lưu Kỳ và Cố Thế An bởi vì chuyện của Ngọc Quan Âm nên sinh ra khúc mắc, chân trước Lưu Kỳ đổ dầu cây trẩu ở nhà Bạch gia, chân sau hắn liền đến chỗ Cố Thế An, cho nên Bạch Vi không thể không hoài nghi, Cố Thế An cùng Lưu Kỳ âm mưu liên thủ hại Bạch gia.

Vừa lúc Cố Thế An đem chuyện Lưu Kỳ bị trúng độc chết, quay đầu mâu chỉ hướng Bạch Vi, nàng sẽ đem cái nồi này chụp lên trên đầu Cố Thế An. 

"Sao ngươi chắc chắn Lưu Kỳ đã đổ dầu cây trẩu ở nhà ta, chẳng lẽ ngươi cùng Lưu Kỳ là đồng bọn? Hay là..." Bạch Vi ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi chỉ điểm cho Lưu Kỳ phóng hỏa đốt nhà của ta?"

Cố Thế An nói: "Bạch Vi, ngươi đừng nói sang chuyện khác, ta chỉ muốn hỏi ngươi, ngươi có dám để cho người khác đi điều tra không?"

Bạch Vi mím chặt khóe môi.

Cố Thế An nhìn thấy thế, hắn càng thả lỏng hơn: "Lý chính, để người đi kiểm tra đi."

Lưu Lộ lo lắng không thôi, nàng vì muốn lấy lại giỏ trúc, nên mới đem bánh bao vào bếp, bỏ vào chậu nhà Bạch gia.

Cố Thế An đã nhắc tới chuyện này, nhưng Bạch Vi lại tránh né.

Lý chính phái người đi điều tra, phát hiện Bạch gia quả thực đã bị người giội dầu cây trẩu.

Chậu bánh bao này sẽ trở thành bằng chứng không thể chối cãi!

"Vi Vi tỷ..."

Lưu Lộ lo lắng đến sắp khóc.

Lúc này, thôn dân quay lại, nói với lý chính, nhà Bạch gia thực sự đã bị giội dầu cây trẩu.

Cố Thế An không khỏi cười lên: "Ngươi còn có cái gì muốn nói sao?"

Bạch Vân Phúc thất vọng nhìn Bạch Vi: "Ta đã nói qua, nếu như cả nhà bọn hắn rời khỏi Thạch Bình Phong thôn, cũng không còn ảnh hưởng gì đến một nhà của ngươi nữa, phiền toái làm gì chứ?"

"Lý chính, nếu ta muốn hại Lưu Kỳ, ta sẽ không đưa chậu nhà mình cho hắn, không công để lại chứng cớ." Bạch Vi đứng thẳng lưng, rất bình tĩnh nói: "Cố Thế An, Lưu Kỳ đã tới nhà ta, điều đó cũng không chứng minh cái gì cả. Cũng có thể là ngươi chỉ điểm cho Lưu Kỳ phóng hỏa đốt nhà ta, sau đó hắn tìm ngươi tranh công, ngươi đưa cho hắn chậu bánh bao này ăn, hạ độc chết Lưu Kỳ rồi giá họa cho ta, nói không chừng ngươi còn muốn đem xác Lưu Kỳ đặt vào nhà ta, rồi phóng hỏa đốt. Đợi đến lúc dập tắt lửa, có thể nói là Lưu Kỳ muốn thiêu chết cả nhà ta, nhưng thế lửa quá lớn, hắn không thể chạy được, nên bị thiêu chết cùng một chỗ với chúng ta. Chỉ tiếc là, ngươi còn chưa kịp áp dụng kế hoạch tiếp theo, thì đã bị lý chính đánh vỡ.”

Bạch Vi nói đến có mắt có mũi, tựa như chính nàng đã tận mắt nhìn thấy vậy.

Bị chậu nước bẩn này quay đầu đổ xuống, Cố Thế An trở nên tức giận, cái trán nổi gân xanh!

“Bạch Vi, cho dù ngươi có miệng lưỡi sắc bén, cũng phải đưa ra bằng chứng!” Cố Thế An nắm chặt nắm tay, trong mắt tràn đầy lệ khí: “Ta làm bánh bao để đầu độc Lưu Kỳ, vu oan cho Bạch gia, trong nhà hẳn là có rau cần nước độc còn sót lại! Theo lời ngươi nói, lúc lý chính tới, Lưu Kỳ vừa mới chết, ta hẳn là không có thời gian đi xử lý!”

Bạch Vân Phúc thấy có lý nên sai người lục soát, rồi nói với hai người: “Nếu cả hai người đều có hiềm nghi, vậy thì bắt buộc phải đưa các ngươi đến quan phủ, để huyện lão gia thẩm án.”

Lưu Lộ vô cùng sốt ruột liên tục liếc nhìn Bạch Vi.

Bạch Vi ánh mắt lạnh như băng, bắn về phía Lưu Quyên.

Đồng tử của Lưu Quyên siết chặt.

Lưu Lộ cùng Bạch Vi ở cùng nhau, hiển nhiên đều biết chuyện này.

Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, một thôn dân đã tìm thấy rau cần nước độc trong thùng gạo ở phòng bếp, cùng với một số bánh bao và bánh nướng.

Cố Thế An hoang mang!

"Là ngươi! Thật sự là ngươi, ngươi là súc sinh, đã giết đệ đệ của ta! Tại sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy! Hắn cùng ngươi có bao nhiêu cừu hận, mà phải trả giá bằng mạng sống của mình!" Lưu Quyên xông lên, cào cấu mặt của Cố Thế An, phẫn nộ nói: "Hôm qua ta thấy ngươi hái rau cần nước độc, nhưng không để trong lòng, ta nào biết ngươi dùng nó để làm hại đệ đệ ta?"

Lưu Quyên hàm răng đánh lập cập, toàn thân không khỏi run rẩy.

Bạch Vi biết rõ, nàng mới là hung thủ, nhưng nếu mình vu oan cho Cố Thế An, thì nàng ấy sẽ không vạch trần mình.

Lưu Quyên rất sợ hãi, Phùng thị sẽ giết nàng nếu bà biết chân tướng! Nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo ý tứ của Bạch Vi, vu oan cho Cố Thế An!

Mượn đao giết người, đổ tội hãm hại người khác, là những chiêu trò thường dùng của Cố Thế An. Sau khi từ hôn với Bạch Vi, bị hắn liên tiếp hãm hại, cảm thấy vô cùng uất ức!

Trong nhà hắn tìm được rau cần nước độc, cộng thêm lời buộc tội của Lưu Quyên, tội danh Cố Thế An sát hại Lưu Kỳ càng thêm chắc chắn!

So sánh với Cố Thế An, Lưu Quyên càng hận Bạch Vi hơn, vì thế không có khả năng thay nàng nói chuyện.

Bạch Vân Phúc nghiêm mặt nói: "Trói hắn lại, đưa hắn đi quan phủ!"

"Ta là cử nhân, ai dám trói ta?"

Hai tráng hán đem hắn ấn ngã xuống đất, dùng dây gai trói hắn lại.

Cố Thế An trừng hai mắt muốn lòi cả ra, há miệng chưa kịp nói thì đã có người dùng một miếng giẻ trên bàn bịt miệng của hắn lại.

Bạch Vân Phúc vạn lần không ngờ tới Cố Thế An lại là một người lòng dạ ác độc như vậy.

Không khỏi cảm thấy may mắn vì đã đến kịp lúc, phá vỡ mưu kế của Cố Thế An, không để hắn hãm hại Bạch gia.

Ông hoàn toàn tin tưởng lời nói bịa đặt của Bạch Vi.

"Phùng thị, ta sẽ viết đơn kiện, đem chứng cứ cùng nhau đưa đi huyện nha, huyện lệnh nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo, người hãy bớt đau buồn đi!"

Phùng thị khóc đến sắp ngất đi, nên được các thôn dân nâng đỡ, cùng nhau đi đến huyện nha.

Cố Thế An trừng mắt nhìn Bạch Vi với ánh mắt căm thù, như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Bạch Vi xua tay, không khỏi cong môi khi nhìn thấy Cố Thập An sắc mặt vặn vẹo, tức giận đến sắp hộc máu.

Tuy rằng nàng nói xấu Cố Thế An, nhưng nếu như lý chính không phải trùng hợp bắt gặp được hắn. Có lẽ Cố Thế An đã ném Lưu Kỳ vào nhà nàng, thêm một mồi lửa đốt chết bọn họ.

So với Lưu Quyên thì Cố Thế An mới là mối đe dọa lớn, vì vậy khi biết Lưu Kỳ chết ở trong nhà của Cố Thế An, nàng đã lên kế hoạch lợi dụng chuyện này để lật ngã Cố Thế An.

Hỏi Lưu Lộ muốn số rau cần nước độc còn lại, bánh bao và bánh nướng, Thẩm Ngọc biết võ công, nên nhờ hắn lẻn vào nhà Cố Thế An, đem cất đồ vào phòng bếp của Cố Thế An.

Nàng định lưu lại làm con át chủ bài, nhưng không ngờ Cố Thế An lại tự mình lục soát phòng bếp!

"Vi Vi tỷ, nếu Lưu Quyên nói ra sự thật, huyện thái gia sẽ thả Cố cử nhân, hắn nhất định sẽ trả thù tỷ." Lưu Lộ biết Cố Thế An cùng Bạch Vi ân oán không chết không thôi nên không khỏi lo lắng.

" Không cần lo lắng, nàng ta sẽ không dám nói ra." Bạch Vi ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Quyên.

Nữ nhân này quá độc ác, hận nàng là điều dễ hiểu, nhưng để đầu độc nàng, mà làm tổn thương người vô tội, có chết cũng chưa hết tội!

Nàng không khỏi cảm thấy may mắn vì cả Lưu Kỳ và Lưu Quyên đều có tâm tư ác độc bởi vậy gặp phải báo ứng!

Nếu không có Lưu Kỳ trời xui đất khiến, thì cả nhà bọn họ và một nhà Lưu Lộ đã bị hạ độc chết.

Lưu Yến ở xa xa nhìn Cố Thế An bị trói đem đi, gần như cắn nát răng.

Như thế nào cũng không nghĩ tới Lưu Quyên làm việc bất lợi, thay vì hạ độc chết Bạch Vi, ngược lại là hạ độc chết Lưu Kỳ, làm liên lụy đến cây rụng tiền của nàng ta!

"Đồ vô dụng!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top