Chương 35: Sinh Non
Thôn dân nhanh chóng mời lý chính và tộc trưởng tới.
Phùng thị quỳ xuống bên chân tộc trưởng, lớn tiếng kêu lên: "Tộc trưởng, ngài nhất định phải làm chủ cho hai chúng ta a! Bạch Mạnh, cái thứ không bằng cầm thú này, đã hủy trong sạch của Quyên nhi mà không chịu thừa nhận! Còn cắn ngược một cái, đem chậu phân hất lên đầu nàng, không cho hai chúng ta con đường sống a!"
Lưu Quyên ôm ngực khóc nức nở.
Vị tộc trưởng đã ngoài sáu mươi tuổi, là một tú tài trong thôn, rất có danh vọng, xử chuyện công bằng, làm cho mọi người tin phục.
Ông ấy mặc một bộ trường sam thẳng tắp màu xám, dùng đôi mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh, nhìn y phục lộn xộn của Bạch Mạnh, trầm giọng nói: "Bạch Mạnh, các nàng nói là thật à?"
Bạch Mạnh trên mặt lộ ra vẻ tức giận: "Tộc trưởng, ngài hẳn là biết cách làm người của ta. Ta cùng nàng ta đã giải trừ hôn ước, chúng ta không có quan hệ gì, ta vì cái gì phải đối nàng như vậy?"
Tộc trưởng trầm mặc, loại chuyện này, cũng không phải ngươi giải thích chỉ bằng một hai câu là rõ ràng được.
Lưu Quyên tức giận đứng dậy, chỉ vào Bạch Mạnh: " Ngươi có ý gì? Ta còn có thể vu oan cho ngươi sao? Ngươi có lương tâm hay không? Ta cầu xin ngươi dừng tay, hô cứu mạng, Bạch Vi tới tát ta hai cái, đẩy ta ra đập vào tường, uy hiếp ta, nếu ta dám đem chuyện này truyền ra ngoài, nàng sẽ đánh gãy chân ta. Lời này có các thôn dân nghe thấy, ngươi không chịu thừa nhận, các thôn dân sẽ giúp ta trả trong sạch cho ta!"
Trán nàng ta một mảnh bầm tím, lấm tấm máu, khuôn mặt sưng đỏ, mang theo nước mắt, chật vật không chịu nổi.
Nhìn thấy Lưu Quyên yếu đuối lại bất lực, các thôn dân rất tức giận, thay nàng ta bênh vực kẻ yếu.
"Ta tận mắt nhìn thấy Bạch Vi mang nàng ném ra ngoài, ác thanh ác khí muốn đánh gãy chân nàng, ép Lưu Quyên đập vào tường." Mã thị đứng ra nói: "Tộc trưởng, là nữ nhân, ai lại dùng sự trong sạch của mình để vu oan người khác? Bạch Mạnh nhìn thành thật, ngài cũng đừng quên Cố cử nhân."
"Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy! Trên ngực Lưu Quyên có vết đỏ! Điều này có thể là giả được không?"
"Bạch Mạnh, Lưu Quyên vốn là hôn thê của ngươi, ngươi đã nhìn thân thể nàng, dứt khoát liền cưới nàng đi!"
"Hai người các ngươi tình cảm nhiều năm như vậy, sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi chết? Nhà các ngươi đều là người lương thiện, cưới nàng, chuyện này sẽ được giải quyết!"
Phùng thị muốn đem Lưu Quyên bán đi, nàng ta một chiếc giày rách, có thể đáng giá mấy văn tiền?
Lưu Yến nói Lưu Quyên đến tìm Bạch Mạnh, dự định dựa vào Bạch Mạnh. Bà ta động tâm tư, nếu Lưu Quyên và Bạch Mạnh tốt, có thể còn vớt được mấy chục lượng sính lễ!
"Tộc trưởng, lý chính, nếu Bạch gia không đưa ra lời giải thích, hai người chúng ta một người một dây gai treo cổ trước cửa nhà bọn họ!" Phùng thị quyết tâm dựa vào Bạch Mạnh.
Bạch Mạnh sắc mặt tái xanh, hắn thật sự không có khả năng đưa ra chứng cứ gì cho loại chuyện này!
"Các ngươi nhiệt tâm như vậy, sao không cho nhi tử nhà mình cưới Lưu Quyên?" Bạch Vi cười lạnh: "Lưu Quyên chê nhà ta nghèo nên không lọt nổi mắt xanh, leo lên Triệu lão gia trên trấn. Bây giờ quay đầu muốn dựa vào ca ca ta, là bị Triệu lão gia từ bỏ a?"
Lưu Quyên không phản bác, hung hăng khóc.
Trong mắt thôn dân, nàng ta là bị Bạch Vi khi dễ thậm tệ.
"Bạch Vi, sao ngươi lại nói như vậy? Ngươi chính mình bị vứt bỏ nhảy xuống giếng, bây giờ lại muốn bức tử Lưu Quyên, sao ngươi lại ác tâm như vậy? Là Bạch Mạnh nhìn hết Lưu Quyên, muốn chiếm tiện nghi mà không chịu trách nhiệm, nào có chuyện tốt như vậy?" Mã thị đi theo cười lạnh một tiếng: "Bạch Mạnh là người đọc sách, chúng ta đi thư viện, tìm đồng môn cùng lão sư của hắn nhờ phân xử thử, hắn làm chuyện cầm thú, có nên phụ trách hay không!"
Tộc trưởng nhíu chặt lông mày, Bạch Mạnh nỗ lực rất nhiều mới có thể tiến vào thư viện.
Nếu náo đến trong thư viện, Bạch Mạnh cũng đừng nghĩ làm người nữa!
"Bạch Mạnh, ngươi còn chưa cưới nương tử, không bằng cưới Lưu Quyên đi." Tộc trưởng rất coi trọng Bạch Mạnh, hy vọng hắn có thể đem vinh quang về cho thôn: "Quanh đi quẩn lại, hai ngươi vẫn là quấn cùng một chỗ, cũng là duyên phận."
"Không thể nào!" Bạch Vi một chút mặt mũi cũng không cho, trực tiếp cự tuyệt: "Dù nhà ta có nghèo đến đâu, cũng không muốn nhặt giẻ rách!"
"Tiện nhân, mày gọi ai là giẻ rách? Chính mày mới là cho nam nhân đâm nát kỹ nữ!" Phùng thị lao về phía Bạch Vi, dùng hai tay cào vào mặt Bạch Vi! "Lão nương xé nát cái miệng thối của ngươi!"
Bạch Vi quơ lấy cây đòn gánh, đánh vào cổ bà ta rồi đâm vào bụng bà ta.
"Ối!" Phùng thị nghiêng cổ kêu thảm một tiếng, nước chua trong bụng suýt bị Bạch Vi chọc trào ra, bà ta ngồi bệt xuống đất, lăn lộn trên mặt đất, gào khóc nói: "Cứu mạng a, giết người! Bạch Vi giết người."
Thôn dân bắt lấy Bạch Vi.
Tộc trưởng nói: "Bạch Vi, ca ca của ngươi hủy trong sạch của Lưu Quyên, cưới nàng là phải. Nếu ngươi nói nàng vu oan cho ca ca ngươi, ngươi phải đưa ra bằng chứng!"
Trong mắt Bạch Vi bừng bừng lửa giận, nhìn Lưu Quyên như tiểu tức phụ khóc đến thương tâm tuyệt vọng, thoát ra khỏi sự kiềm chế.
"Không phải muốn bằng chứng sao? Thỉnh Lưu lang trung trong thôn chúng ta đến bắt mạch cho nàng ta!" Bạch Vi nhìn Lưu Quyên đột nhiên mở to hai mắt, đáy mắt đóng băng lạnh lẽo.
Phùng thị cũng hoảng sợ, từ dưới đất bò dậy: "Bạch Vi, ngươi lại có ý đồ xấu gì? Ta là đã nhìn ra, một nhà các ngươi cũng là lòng dạ hiểm độc, thối nát, đều không phải người tốt! Tộc trưởng cùng lý chính ở đây, còn ngang ngược phách lối như thế, Quyên nhi gả cho ca ca ngươi cũng không trải qua ngày sống dễ chịu! Coi như chúng ta xui xẻo, không công bị chó dữ cắn một cái! Ngày mai ta đến trên trấn, cùng viện trưởng nói chuyện, hắn là người đức hạnh như vậy, không đáng đọc sách!"
Nói xong, Phùng thị lôi kéo Lưu Quyên bỏ chạy.
Bạch Vi bắt một cái, khống chế Lưu Quyên, nhe hàm răng trắng nõn nói: "Sao lại bỏ chạy? Nếu thực sự là ca ca ta chiếm tiện nghi của ngươi, nhất định sẽ phụ trách tới cùng. Nếu như không phải, chuyện này không xong đâu!"
Lưu Quyên toàn thân run rẩy, tóc gáy dựng đứng.
Lý chính thấy không đúng, liền ngăn Phùng thị lại: "Ngươi đừng sợ, nếu thật sự là Bạch gia sai, chúng ta sẽ đòi công đạo cho các ngươi."
Phùng thị rất lo lắng, một khi Lưu lang trung tới thì mọi chuyện sẽ kết thúc!
Muốn kéo Lưu Quyên chạy trốn, nhưng đường đã bị lý chính chặn!
"Ta..." Phùng thị vừa mở miệng thì Lưu lang trung đã tới: "Ai muốn trị bệnh? Ta vừa rồi nghe thấy có người hô cứu mạng!"
Phùng thị tức giận đến giậm chân, hận không thể vả cho mình một cái thật lớn!
"Lưu lang trung, xin ngài bắt mạch cho Lưu Quyên." Bạch Vi dùng sức kéo Lưu Quyên đến trước mặt Lưu lang trung.
Lưu Quyên sống chết không chịu duỗi tay ra. Sức mạnh mạnh mẽ của Bạch Vi gần như làm gãy tay nàng ta, cơn đau khiến Lưu Quyên không dám ép mình.
Phùng thị lao tới đứng trước mặt Lưu Quyên: "Ca ca ngươi chiếm tiện nghi Quyên nhi, lang trung có thể nhìn ra cái gì?"
"Lưu Quyên bị đập bể đầu, thỉnh lang trung kiểm tra vết thương a." Bạch Vi nhướng mày: "Các ngươi nghĩ là cái gì? Để xem Lưu Quyên có phải trong sạch hay không? Cái này lang trung không thể nhìn ra được, mà là phải tìm hai đại thẩm trong thôn giúp kiểm tra Lưu Quyên."
Sắc mặt của Phùng thị cùng Lưu Quyên đại biến.
Các thôn dân cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Làm sao Bạch Vi có thể hảo tâm thỉnh lang trung trị thương cho Lưu Quyên? Ý tứ trong lời nói của nàng, Lưu Quyên đã sớm không còn là người trong sạch nữa.
Chẳng lẽ...
Nhìn thấy sắc mặt của Phùng thị và Lưu Quyên tái nhợt, bộ dáng hoảng hốt lại sợ hãi, cũng không dám lên tiếng nữa.
Tức phụ lý chính cùng một phụ nhân khác kéo Phùng thị ra, Bạch Vi duỗi thẳng tay Lưu Quyên, đưa tới trước mặt Lưu lang trung.
Lưu lang trung bắt mạch cho Lưu Quyên, mi tâm nhảy một cái: "Chuyện này thật sự oan uổng Bạch gia."
Tộc trưởng hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Đó là mạch trượt." Lưu lang trung thành thật nói: "Mạch tượng yếu ớt, nặng nề, là triệu chứng khí hư, huyết yếu, vừa mới sinh non không lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top