Chương 1.2

Ninh Duy nhớ tới chính mình lúc nhìn thấy phiếu điểm của cô, lần nào cũng là vui mừng, mặc kệ là lời nhận xét của hiệu trưởng hoặc thi đua ngoài việc học, giải thưởng đạt được nhiều không kể xiết, so với đứa con trai do chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng còn muốn xuất sắc hơn không ít.

Không nên lớn lên trong hoàn cảnh như vậy.....

Huống chi, con bé vẫn còn là con gái ông ta.

Người đàn ông mang mắt kính tơ vàng thu được ý bảo của người đàn ông, tiến lên một bước, đem văn kiện đặt lên bàn, công thức hóa nói: "Chúng tôi đã làm kiểm tra DNA đo lường, đã xác định Kim Lộ tiểu thư là con gái của Ninh tiên sinh. Kim nữ sĩ, hy vọng ngài có thể vì Kim tiểu thư suy xét. Cô ấy hoàn toàn có năng lực vào trường học đứng đầu C quốc, thậm chí xuất ngoại du học, nhưng là kinh tế của ngài dường như có chút vấn đề, thậm chí để Kim tiểu thư học cao trung cũng không đủ sức, chuyện này đối với Kim tiểu thư dường như là một chuyện đáng tiếc."

Ngữ khí của người đàn ông rất bình tĩnh, trật tự.

Động tác hút thuốc của Kim San hơi khựng lại, tay cầm điếu thuốc đã có chút không xong, lửa đem theo khói lửa rơi ở trên bàn, đốt ra điểm đen.

Khắp cả mặt bàn đều là điểm đen, khiến cho người nhìn ghê tởm.

"Vậy thì như thế nào? Tôi nuôi nó mười mấy năm, cái mạng này của nó là của tôi!" Kim San cười lạnh, tay cầm điếu thuốc lại run rẩy: "Nó như thế nào cùng Ninh gia các người không có quan hệ!"

"Con bé là bị cô trộm ra tới!" Người đàn ông trầm thấp mà rống ra một câu, biểu tình cũng tức giận lên.

"Liền tính là tôi trộm ra tới thì thế nào? Ninh Duy, tôi sinh cho ông một đứa con trai, ông cho tôi cái gì? Ông đem con trai tôi ôm đi, dù sao ông cũng có người thừa kế, con gái đối với ông một chút cũng không dùng được, tôi ôm đi không phải càng tốt, một người đổi một người, rất công bằng!" Mỹ nhân chính là mỹ nhân, mặc dù niên hoa có già đi, mặc dù có cuồng loạn, nhất cử nhất động cũng thực đẹp, hỏa khí của Kim San cũng tràn lên, khuôn mặt diễm lệ đến cực điểm giờ trở nên âm ngoan vô cùng.

"Có bản lĩnh liền đem con trai tôi trả lại cho tôi! Nói trắng ra còn không phải ông tiện nghi nào cũng muốn chiếm được, không chỉ muốn đứa con trai mà còn muốn đem đứa con gái này về trấn an cái người bệnh tật kia của ông...."

Năm đó là ông ta sai, ông ta hủy diệt Kim San xinh đẹp như hoa. Khi đó Kim San là thư kí của ông ta, diện mạo minh diễm hào phóng, ông ta thực thích, chẳng sợ có vợ cũng không ngăn nổi một mạt tâm tư rục rịch.

Ông ta thích Kim San, từ đây một bước không thể vãn hồi, bọn họ thậm chí có một đứa con trai, nhưng là chuyện này bị người vợ mang thai mấy tháng biết. Sau lại đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống, ông ta ỷ vào bản thân tài đại khí thô ôm con trai trở về, Kim San từ đó biến mất không rõ, chỉ là sau khi vợ ông ta hạ sinh một bé gái phấn nộn, đứa bé gái kia cũng bị trộm đi.

Hai người nguyên bản yêu nhau, giờ gặp lại một mặt, lại là bất kham như vậy.

Người đàn ông ngồi trên sofa đột nhiên thở dài một hơi, sắc mặt bình tĩnh, khẩu khí cũng thực đạm, hắn tựa hồ cực kì mệt mỏi, vừa thẳng lưng lại dựa trên sofa, ngữ khí mềm xuống, nói: "Kim San, đừng náo loạn được không?"

"Tôi có thể cho cô tiền, thậm chí không truy cứu trách nhiệm của cô, nhưng là tôi muốn mang Kim Lộ đi, đứa nhỏ như con bé không nên lớn lên trong hoàn cảnh như vậy."

Kim San biểu tình dữ tợn, hoàn toàn bị những lời này chọc giận, bà đứng lên, chỉ vao mũi người đàn ông, thanh âm vừa nhọn vừa mau: "Hoàn cảnh như thế nào? Ông nói xem hoàn cảnh thế nào?"

"Ninh Duy, ông có lương tâm chút đi! Như thế nào, con gái ông cũng là bị loại tiện nhân như tôi nuôi lớn! Tôi chỉ là hối hận, không bán cái tiểu tiện phôi kia đi sớm một chút! Nó lớn lên không tồi, nếu bán cũng có thể bán với cái giá tốt!" 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top