Chương 362:
'Cho Yeon Suh', nhân vật của nữ diễn viên Lee Nara trong phim, và đồng nghiệp thám tử của cô ấy đang tham gia vào một cuộc rượt đuổi tội phạm. Họ đang lục soát công trường đổ nát và chạy qua các mái nhà.
Họ đã quay những cảnh đó như thế nào? Hành động lạ mắt của họ làm tôi kinh ngạc. Tôi nghe nói rằng Lee Nara đã trải qua thời gian tập huấn, để chuẩn bị cho những cảnh quay đó.
"Diễn viên thực tuyệt vời."
"Ừ, nhưng tớ cũng có thể làm được. Nếu nó dài khoảng hai mét, thì không khó để chạy qua."
"Không, Yeo Ryung, nguy hiểm lắm."
Trong khi Eun Hyung và Ban Yeo Ryung trò chuyện với nhau, giọng nói của Jooin tiếp lời lại giống như một lời từ bình luận viên phát ra bên cạnh tôi.
"Cặp song sinh giao tiếp bằng thần giao cách cảm–– xem khúc phim đầu tiên, tớ nghĩ đó là dạng cốt truyện cơ bản của bộ phim này. Nó làm tớ nhớ đến Constantine, khi nữ chính tìm ra thủ phạm thông qua ký ức mà người chị song sinh đã chết của cô ấy để lại," Jooin nói.
Nhìn cậu ấy , tôi hỏi, "Constantine là gì?"
"Ồ, đó là một bộ phim giả tưởng kinh dị do Keanu Reeves thủ vai chính..."
Trong khi đó, tiết tấu phim khá nhanh, tập đầu tiên đã cho thấy Lee Nara bắt thành công thủ phạm ở cuối màn rượt đuổi gắt gao, chẳng khác gì phim hành động bom tấn. Sau đó, khung cảnh ngay lập tức thay đổi từ con hẻm ẩm thấp và râm mát thành một giảng đường đại học.
Đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Yerin nở một nụ cười rạng rỡ. Nụ cười toe của cô lấp đầy toàn bộ màn hình.
Vỗ tay, cô ấy thông báo, "Vậy, đó là phần cuối của cuộc thảo luận tuần này. Những người đi sẽ gặp nhau ở cổng sau lúc sáu giờ."
"Yes sir!!"
Người đầu tiên đáp lại bằng giọng gầm gừ là anh chàng mà tôi đã thấy ở hậu trường, cũng giống như Lee Nara. Anh ấy cũng là một trong những người đứng bên cạnh Yerin trong buổi họp báo Black Rain.
Khi mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình, cậu ấy ngượng ngùng gãi gáy, sau đó nắm lấy cánh tay của ai đó. Đó là một chàng trai khác, đứng dậy từ chiếc ghế bên cạnh anh ta.
"Này, Kang Hyun Woo, anh bạn cũng sẽ đi phải không?"
"Hôm nay tôi làm có công việc bán thời gian."
Khuôn mặt của cậu ấy không xuất hiện, nhưng chỉ cần giọng nói đã mở rộng tầm mắt của tôi. Ồ... thôi nào... Đúng như tôi dự đoán, 'Kang Hyun Woo' trên màn ảnh không ai khác chính là Yoo Chun Young.
Mặc dù chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu be kem với áo khoác kaki bên ngoài và một chiếc túi messenger màu đen, nhưng Yoo Chun Young vẫn tỏa ra một phong thái trưởng thành, gần như không thể tin được rằng cậu ấy là một cậu bé tuổi teen ở cùng độ tuổi của tôi.
Trong khi cả phòng khách trở nên im lặng, giọng nói của Eun Jiho đã phá vỡ sự im lặng.
"Ồ, bây giờ tớ có thể nói rằng cậu ấy trông thực sự già."
"Cậu có thể nói rằng trông Chun Young trưởng thành không, Jiho?" Eun Hyung nói, cố nhịn cười.
Chẳng mấy chốc, những người lớn bắt đầu xem xét ngoại hình của Chun Young trong màn hình.
"Jiho, cậu gato với Chun Young à? Cậu ấy trông vừa tử tế vừa đẹp trai."
Đó là lúc Eun Jiho dường như nhận ra rằng những người khác đang ngồi xung quanh mình. Mặt anh đỏ bừng vì hoang mang.
"tớ... ừm..." anh lắp bắp.
Trong khi cậu ấy nhanh chóng viện cớ, thì những người lớn đã tấn công Jiho bằng những câu như: 'Jiho cũng rất trưởng thành đó. 'Rất đẹp trai' hay 'Cháu cũng vậy.'
Ai đó đã chọc vào lưng tôi, nên tôi quay lại và thấy Jooin đang che miệng cười khúc khích. Cậu ấy đang chỉ vào Eun Jiho.
Cười theo, tôi nghĩ: 'Mẹ ơi, chúng ta không xây dựng một tình bạn lý tưởng và đẹp đẽ như mẹ nghĩ đâu...' Rồi tôi quay đầu về phía trước và nhìn màn hình TV.
Trông già đi––Eun Jiho phóng đại ngoại hình của Yoo Chun Young. Tuy nhiên, việc Yoo Chun Young và chúng tôi học cùng lớp vào tuần trước, một lần nữa, thực sự khó tin.
'Nhưng trong lớp, cậu ấy có vẻ hòa nhập tốt với những bạn học khác...' Tôi xoa cằm. Có lẽ chính trang phục đã khiến cậu ấy trông như một người đàn ông trưởng thành.
Anh chàng trên màn hình rên rỉ, "Ugh, tại sao? Làm thế nào cậu có thể để tôi đến đó một mình?"
Không do dự, Yoo Chun Young thản nhiên trả lời: "Tôi đã nói hôm nay phải đi làm việc part-time mà" rồi định bỏ đi.
Túm lấy dây đeo ba lô của Yoo Chun Young, anh chàng ngăn không cho cậu rời khỏi giảng đường. Anh càu nhàu, "Hyun Woo, tôi đã cố gắng không nói ra điều này, nhưng cậu biết không? Kể từ khi chúng ta vào đại học, cậu dường như giữ khoảng cách với tôi."
"Trời ạ..."
"Ngươi còn nhớ ngày xưa ta lo lắng cho ngươi mọi thứ không? Cậu đã từng quá ngây thơ, không thể nói chuyện vơi người xung quanh. Chính tôi là người đã cứu cậu mọi lúc. Nhưng bây giờ cậu lại ném tôi sang một bên..hu hu.. khi tôi cần sự giúp đỡ của cậu... Hãy cư xử như một người đàn ông đi anh bạn." Anh chàng nói với giọng vui đùa.
Yoo Chun Young, không, Kang Hyun Woo hít một hơi thật sâu như thể không nói nên lời. Trong khi đó, anh chàng tiếp tục bài phát biểu của mình với tay đặt trên ngực.
"Cậu có nhớ giáo sư Hwang luôn nói gì với chúng ta không? 'Hãy cư xử như một người đàn ông. Tiếp theo cư xử thông minh.' Nếu thầy ấy nhìn thấy hành vi của cậu bây giờ, giáo sư Hwang sẽ nói, 'Kang Hyun Woo! Đạt được điểm A không phải là tất cả. Hãy chăm sóc Min Seok tội nghiệp của chúng ta.' Đó là những gì chắc cú thầy ấy sẽ nói. Đúng không...?"
Vào lúc đó, Kang Hyun Woo, trông không thể chịu nổi, buột miệng, "Được rồi, được rồi."
"Cậu có chắc không? Oki thật?"
"Đừng hỏi lần nữa không tôi rút lại lời bây giờ."
"Được!"
Anh chàng nhảy cẫng lên sung sướng, rồi khoác vai sát vào vai Yoo Chun Young. Anh thì thầm, "Vậy thì cậu đã rõ về kế hoạch, đúng không? Cậu phải uống thay cho tôi bất cứ khi nào tôi bị bắt uống."
"Kế hoạch? Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó."
"Thôi nào, cậu biết là tôi sẽ say liền chỉ sau một lần uống mà."
Anh chàng tiếp tục van xin một cách tuyệt vọng: "Khi mọi người đều say, tôi muốn nói chuyện bên ngoài với Yeri, nhưng không có cơ hội vì luôn là người say đầu tiên. Vì vậy, làm ơn đi, Hyun Woo. Tôi tin cậu, anh bạn."
"Được rồi được rồi."
"Các cậu định làm gì?"
Ngay lúc đó, Yerin của Darlings chen vào giữa hai người, nở một nụ cười tươi trên khuôn mặt.
'A-ha, vậy tên của Yerin trong phim chắc là 'Yeri'. Dễ nhớ...'
Trong khi tôi đang miên man những suy nghĩ đó trong đầu, gã đó đã túm lấy gáy Yoo Chun Young.
"Yeri, Hyun Woo sẽ tham gia cùng chúng ta hôm nay," anh ấy nói.
"Cái gì? Thật sự? Tuyệt vời!" Yerin cười rạng rỡ, vỗ tay.
Yoo Chun Young trả lời một cách thờ ơ, "Nhưng không chắc chắn lắm... Trước tiên hãy để tôi tìm người thay chỗ làm ngày hôm nay đã."
Đó là khi Yoo Chun Young lấy điện thoại ra và gọi cho một nơi nào đó.
Bên này anh chàng tên Min Seok bất ngờ nhấc điện thoại lên với vẻ thắc mắc.
"Đó là ai?" anh thốt lên.
Anh ấy nhận được một cuộc gọi đến với tên 'Mẹ' trên màn hình. Nhấc điện thoại lên, anh ấy nhanh chóng nheo mắt, rồi rống lên, "Argh! Con không phải là một đứa trẻ bảy tuổi mà cần phải đi ăn tối với gia đình! Không, con có một cuộc hẹn tối nay rồi!"
Mọi người trong lớp quay lại nhìn cậu.
"Em gái của con về nhà nghỉ trong một tuần. Con không tính gặp em ấy sao? Hoặc không, con có thể đã quên mất gia đình mình trông như thế nào mất rồi!" mẹ anh rống qua điện thoại.
"Xem nào! Con có lẽ sẽ không bao giờ quên khuôn mặt mọi người đâu. Chà, có lẽ con có thể thử nghỉ một năm để xem liệu có quên mặt mọi người hay không".
"Câm miệng! Dẹp chuyện tào lao và trở về nhà trước sáu giờ. Hiểu chưa?"
"Ư, mẹ! Mẹ!" Người đàn ông hét lên thảm thiết. Khi cuộc gọi kết thúc, anh cúi đầu và rên rỉ.
Yerin lo lắng hỏi: "...Vậy cậu định làm gì? Hôm nay không đi sao?"
"Argh! Tại sao chị của tôi lại bắt được thủ phạm ngày hôm nay, trong tất cả các ngày trong năm...?"
"Wow, em gái của bạn là một cảnh sát sao? Thật tuyệt!"
"Không tuyệt chút nào. Làm cảnh sát chìm, đầu tóc lúc nào cũng bóng nhờn; cô ấy ở khắp mọi nơi, mặc quần áo bẩn."
Vào lúc đó, Yoo Chun Young, lặng lẽ nghe bạn mình than vãn, đã thả một quả bom.
"Nhưng chị Yeon Suh dù thế nào cũng đẹp mà."
Phòng khách của chúng tôi trở nên im lặng. Ngay sau đó, cả hai bà mẹ vỗ vào tay nhau và nói: "Ôi trời, Chun Young thật là một nhân vật hấp dẫn ở đó."
"Ừ, nhiều hơn chúng ta mong đợi..."
Trong khi đó, Eun Jiho nhíu mày nói thêm, "Thành thật mà nói, tớ không tin rằng cậu ấy có một mối quan hệ lãng mạn trong phim đó."
Tôi đã đồng ý với Jiho. Nó sẽ diễn ra như thế nào? Tâm trí tôi đầy nghi hoặc, nhưng dù sao nó cũng hoạt động. Yoo Chun Young thậm chí còn trông khá ổn, rất ăn ý với motip nhân vật lãng mạn. Cảm thấy hơi bối rối, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top