[17]

Park Woojin từ trước đến giờ vẫn chưa thể hoàn toàn lý giải được bốn chữ "Quan tâm tắc loạn" mang hàm nghĩa gì. Nhưng sau khi cậu kiểm tra cho Park Jihoon vừa mới được Kang Daniel đưa đến đây xong, đột nhiên lại hiểu ra được.

Cậu nhìn người nằm trên giường bệnh, lại nhìn sang Kang Daniel mặt không biểu tình đứng bên cạnh. Nói là không biểu tình, nhưng từ trên người hắn, vẫn nhìn thấy được sự hoảng loạn.

Vì thế Park Woojin im lặng trong chốc lát, mới có chút ngữ khí mở miệng. "Park Jihoon cậu ấy, ừm, ngoại trừ vết thương ngoài da trên trán ra thì mọi thứ đều ổn. Phỏng chừng vụ nổ xảy ra lúc cậu ấy đang ngủ, bị ngợp khói nên ngất hẳn đi." Ngụ ý chính là chẳng có chuyện gì to tát, cậu ấy không chạy loạn, anh đừng lo lắng.

Quan tâm ắt sẽ loạn, rõ ràng, trong ngục giam này bất kì kẻ nào cũng sẽ kiên kỵ điều này.

Kang Daniel ngồi ở bên giường bệnh, hơi cúi người, tay đan vào nhau đặt ở trên đùi, trên ngón tay mang nhẫn có máu chảy ra. Là do vừa rồi lúc đập cửa, nhẫn gai ma sát vào làm chảy máu, máu tươi trên ngón tay tái nhợt của hắn, trông lại tinh mỹ vô cùng.

Hiển nhiên, Park Woojin không những chú ý tới vết thương trên trán của Park Jihoon mà còn chú ý đến vết thương trên tay của Kang Daniel. Thành thật mà nói, vết thương của hắn phỏng chừng còn nghiêm trọng hơn. Park Woojin nhìn một lát, mở miệng nói. "Thay vì ngồi lo lắng cho cậu ấy.." Cậu nâng cằm ý bảo Kang Daniel nhìn lại bộ dạng chật vật của mình. "Không bằng anh xử lý vết thương của mình trước đi, Daniel hyung."

Kang Daniel nhìn Park Woojin, tiếp theo lại nở nụ cười. "Park Woojin, làm bác sĩ thì phải đối xử tốt với bệnh nhân, cậu nên thay đổi thái độ một chút."

Park Woojin trợn mắt. "Anh còn yêu cầu dịu dàng với cậu ấy sao? Vết thương rõ ràng nhẹ..." Bởi vì sợ Kang Daniel, Park Woojin vẫn chưa nói hết câu, nhưng cho dù chưa nói hết thì cũng quá rõ ràng. Phạm nhân bình thường nếu không phải sắp tắt thở thì sẽ không được đưa đến đây, chỉ vì một chút trầy xướt của Park Jihoon mà đã ở đây, người làm được điều này cũng chỉ có mỗi Kang Daniel.

Kang Daniel không tức giận vì lời nói của Park Woojin, hơn nữa còn cười khẽ, cười đến mắt cong cong, nghĩ nghĩ rồi lại nói. "Woojin cậu có lẽ không tin, tôi cũng có chút kiến thức ngoại khoa cơ bản, gia cảnh tôi thế nào, cậu biết đấy." Hắn ngồi ở chỗ kia, nhìn miệng vết thương đã sắp đọng lại trên tay. "Cho nên tôi hiểu thế nào là nặng, thế nào là nhẹ."

Người nọ như hiểu rõ chuyện gì đó, đột nhiên nói rất nhiều, cũng mặc kệ Park Woojin đối diện có nghe hay không, bởi vì kỳ thật hắn giống như là đang nói chuyện với chính mình. Thanh âm của hắn nhẹ nhàng, đôi mắt hướng về Park Jihoon, cười đến lông mày và khóe mắt cũng cong lên, sau đó chỉ chỉ cánh tay của chính mình. "Nơi này, đã từng bị thương nặng, lúc ấy không ai đến cứu, bởi vì mất máu quá nhiều nên tôi bắt đắc dĩ, dùng kim bấm, bấm lên vết thương, khi đó cũng không gây tê." Đó là những năm tháng liếm máu trên đầu ngọn đao mà hắn đã trải qua.

Dù biết Kang Daniel không phải đang nói chuyện với mình, nhưng Park Woojin vẫn có thể nghe ra được ý tứ của hắn. Hắn nói, hắn biết Park Jihoon bị thương không nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn đưa tới.

Hắn hoảng loạn.

Yên lặng một lúc, Park Woojin không cách nào nói tiếp, cậu biết Kang Daniel cũng sẽ không mong cậu nói tiếp. Cho nên Park Woojin vẫn không nói lời nào tiến lên, mở ra tay của Kang Daniel, giúp hắn xử lý vết thương. "Ở đây không có kim bấm, chỉ có dụng cụ khâu vá, anh tạm chấp nhận đi."

Rõ ràng mấy tuần trước người được khâu tay là Park Jihoon, bây giờ lại đổi thành Kang Daniel. Tính từ lần trước bị thương ở cánh tay do súng, số lần bị thương của hắn hai tháng nay cộng lại còn hơn số lần bị thương hai năm trước đó.

Lúc Park Woojin sắp khâu xong, cửa phòng y tế bị người mở ra, chỉ là lần này không phải Yoon Jisung, mà là Ong Seongwoo.

Ong Seongwoo làm khẩu hình, khoa tay múa chân một chút. Sắc mặt Kang Daniel nhanh chóng thay đổi. Cũng chỉ có chuyện này Ong Seongwoo mới tự mình tìm đến.

Hắn trực tiếp từ ghế đứng lên chuẩn bị rời đi.

"Này, Daniel hyung, còn chưa khâu xong mà.."

Kang Daniel chỉ để lại bóng lưng, vẫy vẫy tay, nói một câu. "Tôi còn có kim bấm." Tự giễu rồi bỗng dưng dừng lại bước chân. "Giúp tôi chăm sóc cậu ấy, phiền cậu rồi."

Nháy mắt lại trở về Kang Daniel lạnh nhạt chuyên chính như ngày thường.

Vì thế, trong phòng chỉ còn lại Park Woojin cùng Park Jihoon đang nằm trên giường.

Xác định người đã hoàn toàn rời đi, Park Woojin lúc này mới nhàn nhạt mở miệng. "Được rồi, đừng giả vờ nữa."

Hết thảy những tiểu xảo giả vờ ngủ đó đều không thể qua mặt được bác sĩ Park chuyên nghiệp. Park Jihoon đành phải mở mắt. Chỉ là từ trong đáy mắt tối đen không rõ cảm xúc đó, Park Woojin biết những lời mà Kang Daniel nói đã lọt vào tai người khu 3 không sót một chữ.

"Vết thương trên trán cậu không cần vá đắp gì cả, cơ thể cũng không còn chỗ nào chảy máu, rất ổn, mấy ngày tiếp tránh để vết thương dính nước, không còn gì nữa thì đi đi."

Park Woojin cũng ra lệnh tiễn khách, cậu đối với chuyện dây dưa trong sương mù của hai người này không hứng thú, vốn dĩ chiều này còn có việc bận, kết quả lại chưa kịp hoàn thành. Vì vậy, bác sĩ Park hao tổn thời gian của mình dính dáng đến chuyện yêu đương của người khác, dĩ nhiên là vô cùng bất mãn.

Park Jihoon nghe xong xuống giường, trên người vẫn còn mặc tù phục đã bị bẩn từ vụ nổ, nhìn về phía Park Woojin mà lộ ra nụ cười.

"Cảm ơn cậu, bác sĩ Park. Cậu chiếu cố tôi rất nhiều, thật sự phiền cho cậu." Lời này như là lời tạm biệt.

Park Jihoon cung kính như vậy, làm cho Park Woojin nhớ tới thời điểm lần đầu nhìn thấy đối phương, khi đó bộ dáng của Park Jihoon cũng an tĩnh, ngoan ngoãn, yếu ớt, vết thương chồng chất như thế này.

Hy vọng lần tới nhìn thấy, không phải là đến nhặt xác của cậu. Park Woojin dưới đáy lòng yên lặng thở dài.

.

Park Jihoon ở tầng hầm tìm được Bae Jinyoung đang ngồi ngốc ở đó.

Bae Jinyoung thoạt nhìn cũng giống như bình thường, sắc mặt bình tĩnh. Park Jihoon tiến lên phía trước, thuận tay bắt được chìa khóa mà Bae Jinyoung ném tới mình. Là chiếc chìa khóa mà Kang Daniel cho cậu đã bị Ha Sungwoon tịch thu.

Chiều hôm nay, Bae Jinyoung đã trộm từ chỗ Ha Sungwoon, rồi dùng chìa khóa này, ngay lúc toàn bộ tín hiệu theo dõi đều ngừng hoạt động, dễ như trở bàn tay mà tiến vào thư phòng khu 1.

Park Jihoon mở miệng không phát ra tiếng: Cậu đã lấy được?

Bae Jinyoung gật gật đầu, lòng bàn tay mở ra, trên đó rõ ràng là chiếc khuyên tai nho nhỏ hình chữ thập của Kang Daniel. Bae Jinyoung đã cẩn thận kiểm tra qua thứ này, hệ thống định vị truy tung được gắn trên đó cũng đã bị cậu bóp nát.

Cậu làm khẩu hình với Park Jihoon: Hyung, đây là thứ anh muốn tìm sao?

Park Jihoon nhận khuyên tai, nhìn kỹ, sau đó gật đầu với Bae Jinyoung.

Qua một lát, Park Jihoon đột nhiên phát ra tiếng, bộ dạng như là vô cùng kinh hỉ. "Jinyoung, sao cậu lại ở đây? Anh vừa mới từ phòng y tế trở về, trước đó khu 3 vừa xảy ra vụ nổ. May là cậu không ở đó."

Bae Jinyoung cũng phối hợp, nhìn tù phục dính tro bụi của người nọ. "Hyung anh có sao không? Anh bị thương?"

Park Jihoon xua xua tay. "Anh không sao, chỉ là phòng giam bây giờ không ở được nữa. Anh định sẽ nói với Daniel, xem xem có thể ở chỗ anh ấy mấy ngày được không, cảnh ngục mới chắc sẽ không ý kiến." Tiếp theo lại hỏi. "Còn cậu thì làm sao đây Jinyoung?"

Bae Jinyoung lộ ra nụ cười. Park Jihoon quá rõ ràng nụ cười này mang ý nghĩa gì, quả nhiên, C0510 mang theo chút âm thanh ngượng ngùng nói. "Đương nhiên là em sẽ tùy tiện tìm một phòng giam khác, tạm thời ở đó khoảng hai ngày." Về phần phòng rửa mặt gần phòng giam đó tại sao lại bị nổ, có lẽ chỉ có Bae Jinyoung mới có thể lý giải được.

Cho nên dù nói rằng Lai Kuanlin còn quá trẻ, cũng đừng quên mất Bae Jinyoung cũng trẻ như thế, đều là những đứa nhóc sinh đầu thế kỷ 21, đều cảm thấy cuộc sống ở ngục giam này vô cùng nhàm chán.

Park Jihoon so với ai khác đều thấy rõ, từ tính cách hồn nhiên nhưng lại thích giết chóc ấy, ngày thường ở cùng nhau, cậu biết Bae Jinyoung và Lai Kuanlin đều giống như nhau, thay vì sống an lành, lại thích trải nghiệm ranh giới sống còn.

Cho nên khi Park Jihoon nhờ Bae Jinyoung tiến vào cấm địa đó trộm thứ quan trọng, đối phương không chút nào suy nghĩ mà đáp ứng. Lúc ấy trong mắt Bae Jinyoung lóe ra chút hàn quang, so với thần sắc hưng phấn của Lai Kuanlin không khác chút nào.

Chuyện này đối với C0510 mà nói, đây chính là miếng mồi thượng cấp.

Park Jihoon liếc nhìn đồ trong tay một lần nữa, đem cất đi cẩn thận. Sau đó phất tay với Bae Jinyoung. "Anh đi đến chỗ của Daniel, mấy hôm nay cậu vất vả rồi."

"Gặp lại sau, Jinyoung."

.

Khi Kang Daniel và Ong Seongwoo tiến về thư phòng, Kim Jaehwan đã ngồi ở chỗ kia, nhấp miệng, sắc mặt lạnh như băng.

Ban nãy, điều Ong Seongwoo nói với Kang Daniel ở phòng y tế là: Chip mất rồi.

Khoảng một năm rưỡi trước, ba người họ đã bày cục rắc võng, đem những thứ quan trọng, những thông tin mật tồn trữ vào con chip hình khuyên tai. Con chip này được bảo vệ cực kỳ chặt chẽ, ngoài Ong Seongwoo và Kim Jaehwan, không ai có thể biết Kang Daniel cất giấu nó ở nơi nào. Nếu nói ba người họ là trái tim của khu 1, thì con chip này chính là yết hầu, điểm mấu chốt của ba người họ.

Nhưng bây giờ, nó đã biến mất.

Hoàn hảo mà giải thích cho sắc mặt hung ác của Kim Jaehwan hiện tại. So với lúc giơ súng vào Kang Daniel, hàn ý càng tràn ra nhiều hơn.

Kang Daniel hỏi Ong Seongwoo. "Anh đã kiểm tra định vị chưa? Có kết quả gì không?"

Ong Seongwoo lắc đầu một cái, sắc mặt của anh cũng không tốt một chút nào. "Kẻ lấy chip khá thông minh, hệ thống định vị bị phá rồi, chúng ta không thể tra được gì cả."

Kim Jaehwan nghe xong, nhìn Kang Daniel, bổ sung nói. "Không chỉ như thế, bởi vì chiều nay khu 3 bị nổ mạnh, đại bộ phận cảnh ngục đều đi đến tiếp ứng, thậm chí Daniel cậu cũng tiến đến khu 3. Thư phòng căn bản không có ai canh giữ."

Ong Seongwoo tiếp lời. "Hơn nữa vừa mới theo dõi được, cậu đoán ra được không? Toàn bộ hệ thống giám sát của khu 1 và khu 2 đều ngưng hoạt động."

Cho nên, bất kì kẻ nào thực hiện, đều đã lên kế hoạch từ rất lâu.

Kang Daniel tìm ghế ngồi phịch xuống, suy xét lại lời nói của hai người, châm chước một chút, đột nhiên mở miệng hô. "Jaehwan."

"Sao?"

"Cậu còn nhớ lời kiến nghị của cậu mấy hôm trước?"

Kim Jaehwan không lên tiếng, chỉ gật đầu, tỏ vẻ nhớ rất rõ.

Vì thế, Kang Daniel tiếp tục nói. "Tôi thật sự đã làm như vậy, theo lời của cậu. Thay vì chúng ta đã đặt một cái định vị ở ngoài con chip, hôm ấy tôi đã đặt thêm một cái ở bên trong nó. Tôi đoán nếu kẻ kia không phát hiện ra, chỉ cần mở máy tính xác định, chúng ta có thể tìm ra được vị trí."

Đại khái là không đoán được Kang Daniel còn giữ lại một tay như vậy, sắc mặt của Ong Seongwoo nhanh chóng ấm trở lại.

Kang Daniel nhanh chóng tiến lên ngồi trước màn hình máy tính, click vào hệ thống vừa mới mở cách đây không lâu.

Lát sau, trên màn hình xuất hiện một chấm đỏ, là vị trí hiện tại của con chip.

Ong Seongwoo đứng phía sau Kang Daniel nhìn về phía màn hình, vốn đang chuẩn bị đùa vài câu lại ngừng lại. "Đây là.. đợi chút, cậu xác định hệ thống này không xảy ra vấn đề chứ?"

Không vấn đề, Kang Daniel xác định. Hắn ngồi trước màn hình, trầm mặc, vô cùng bình tĩnh nhìn chấm đỏ kia.

"Vậy tại sao chấm đỏ đó lại ở ngay phòng cậu? Không sai lệch sao?"

Kang Daniel cảm giác ngọn lửa nóng bỏng ở cổ họng thiêu đốt giọng nói của hắn, làm hắn không cách nào mà thông thuận vững vàng nói ra câu kế tiếp.

Thật sự không sai lệch.

Bởi vì Park Jihoon đang ở nơi đó, Park Jihoon lúc này đang ở trong phòng hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top