Chương 1 - 2

01, tỉnh dậy.

Tiếng ho khan kịch liệt đã phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Lâm Thanh Vũ chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, trong đầu là chuyện phụ thân mẫu thân đã chết, huynh trưởng bị xử tử bí mật ở Nam Cảnh, tin tức phủ Đại tướng quân bị diệt. Mà y, ba thước lụa trắng, cổ bị siết chặt, cảm giác ngạt thở như bị mãnh thú cắn xé hoàn toàn, rơi xuống vực thẳm mất mạng.

Đột nhiên, lồng ngực dâng lên một chút sức lực. Mạnh mẽ xua tan sương mù, ánh mắt mơ màng của y cũng rõ dần. Chống người chậm rãi ngồi dậy, trong phòng tràn ngập mùi đắng của thuốc, hun đến sắp choáng váng. Lúc này có một giọng lọt vào tai: "Tiểu thiếu gia, người tỉnh rồi."

Vân Trúc? Lâm Thanh Vũ rất bất ngờ, không phải y đã chết rồi sao. Vân Trúc là người hầu thân cận của y lại được tha mạng? Trong lúc đang hoang mang, suy nghĩ rối loạn y nhìn kĩ mọi thứ xung quanh lần nữa. Trong phòng đang đốt lò sưởi, nhìn thấy những cảnh tượng quen thuộc. Hiển nhiên đây không phải là phủ Nhiếp Chính vương, không phải nơi y bỏ mạng mà là phủ Đại tướng quân, lúc mình còn chưa gả đến phủ Nhiếp Chính vương. Chẳng lẽ y chưa chết? Không thể nào...

"Tiểu thiếu gia, có phải là người thấy không khỏe ở đâu không, nô tài đi gọi đại phu."

Lâm Thanh Vũ thấy dáng vẻ lo lắng của người đối diện, giọng nói hơi gượng gạo, mở miệng gọi người lại: "Không cần, ta không sao, ta... này là thế nào?"

"Tiểu thiếu gia không nhớ? Đợt vào đông này bỗng nhiên người bị nhiễm phong hàn, sốt liên tục mấy ngày mê man bất tỉnh. Hôm nay mới hạ sốt, vừa tỉnh lại."

Nhiễm phong hàn? Sốt cao không giảm? Mê man bất tỉnh mấy ngày? Lâm Thanh Vũ nhớ trận phong phàn không nhẹ này không phải là chuyện xảy ra khi y mười lăm tuổi sao? Chẳng lẽ bây giờ y đã trở lại năm mình mười lăm tuổi, lúc chưa gả cho Sở Dực Xuyên.

Vừa nghĩ đến Sở Dực Xuyên Lâm Thanh Vũ nhớ ngay đến kết cục của cả nhà họ Lâm thảm đến nhường nào. Y được ban lụa trắng, lúc bị siết cổ đến tắt thở y mới hiểu được sự quan tâm và tình yêu dành cho mình đều là giả dối. Sở Dực Xuyên lấy y chẳng qua chỉ muốn Lâm gia yên tâm giao lại binh quyền rồi nhỏ cổ tận gốc, để ấu Đế ngỗi vững giang sơn, thiên hạ là của Sở gia sau này không cần lo lắng.

Nếu ông trời đã cho thêm cơ hội sống lại thì y sẽ không ngu ngốc mà tin người kia nữa, càng không để Lâm gia dẫm lên vết xe đổ.

Sau khi hồi thần, Lâm Thanh Vũ dò hỏi: "Vân Trúc, phụ thân và mẫu thân đâu?"

Vân Trúc thành thật trả lời: "Tiểu thiếu gia, mấy ngày nay người bị bệnh lão gia và phu nhân luôn chăm người hầu như không hề chợp mắt. Hôm nay đại phu nói tiểu thiếu gia không còn đáng ngại thì lão gia và phu nhân mới yên tâm, lão gia đi sắc thuốc cho người còn phu nhân thì nghỉ ngơi rồi."

Lâm Thanh Vũ định trả lời thì nghe thấy tiếng đẩy cửa truyền đến, thấy người đi vào là phụ thân y khống chế để hai hàng nước mắt trong hốc mắt không rơi xuống.

Lâm Hạc Hồng thấy người đã tỉnh, khóe mắt, gương mặt còn có nước mắt, ngồi xuống bên giường: "Tiểu Vũ tỉnh rồi à, có phải khó chịu chỗ nào không, sao lại khóc thế?"

Lâm Thanh Vũ lắc đầu, bây giờ bọn họ vẫn ổn, y rất vui, mặc kệ mọi thứ cả người nhào vào lòng phụ thân. Nhẹ giọng gọi: "Phụ thân."

Lâm Hạc Hồng nghe giọng nói mềm mại này, một tay bưng thuốc, một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng tiểu gia hỏa trong ngực. Giọng nói hiển rõ sự cưng chiều, nhẹ nhàng cười nói: "Tiểu Thanh Vũ của chúng bệnh một trận, lại dính người hơn, thích làm nũng hơn rồi. Lại đây uống thuốc nào."

Lâm Thanh Vũ ngửi thấy mùi thuốc, cơ thể liền kháng cự theo bản năng: "Phụ thân, con hết bệnh rồi, con không muốn uống, đắng lắm."

"Thuốc đắng dã tật, tiểu Vũ nghe lời, thuốc phải uống lúc còn nóng, phụ thân đút cho con." Lâm Hạc Hồng cực kỳ kiên nhẫn dỗ Lâm Thanh Vũ uống thuốc.

02, ta không muốn thấy hắn.

Lâm Thanh Vũ uống xong ngụm thuốc cuối cùng kia, vội vàng phân phó Vân Trúc: "Thuốc đắng quá, Vân Trúc, mau lấy cho ta ít mứt hoa quả."

Vân Trúc đã đưa đĩa hoa quả kia qua từ lâu, Lâm Thanh Vũ cũng không lựa bốc một miếng bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào tản ra mới miễn cưỡng giảm bớt vị đắng của thuốc.

"Phụ thân bây giờ con tốt thật rồi, uống xong lần này không cần uống nữa đâu."

Lâm Hạc Hồng nhìn Lâm Thanh Vũ, quan tâm nói: "Phong hàn dễ lặp đi lặp lại, nếu không hết hẳn thì sẽ không tốt. Hơn nữa bây giờ tiểu Vũ cũng chưa bình phục hoàn toàn, thuốc đại phu kê phải uống hết."

"Đắng lắm, con không muốn uống đâu." Lâm Thanh Vũ tủi thân nhìn phụ thân y.

"Vậy, thuốc cử tối tiểu Vũ để Xuyên ca ca tới đút được không?"

Xuyên ca ca? Lâm Thanh Vũ rũ mắt: "Không được, để hắn đút thì con thà rằng tự uống."

Vân Trúc bên cạnh cười nói: "Nhiếp Chính Vương vừa cưng chiều vừa dịu dàng với tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia cũng cực kỳ dính Nhiếp Chính vương. Có phải vì lúc tỉnh lại không thấy Nhiếp Chính vương nên tiểu thiếu gia dỗi không."

Vẻ mặt Lâm Thanh Vũ buồn bực, cái đó đều là trước kia, từ nay trở đi y muốn vạch rõ giới hạn với Sở Dực Xuyên, y còn muốn từ hôn với Sở Dực Xuyên. Cái gì mà vừa cưng chiều vừa dịu dàng, đó đều là giả cả! Chỉ cần nghĩ đến kết cục thê thảm ở kiếp trước y liền không còn chút cảm xúc với Sở Dực Xuyên. Dù sao, y không làm Nhiếp Chính vương phi, cũng không để phụ thân giao binh quyền của Lâm gia, như vậy thì quyền chủ động đều nằm trong tay bọn họ.

Đúng lúc này, giọng của một gã sai vặt từ ngoài cửa truyền đến: "Lão gia, tiểu thiếu gia, Nhiếp Chính vương đến rồi."

"Phụ thân con không muốn gặp hắn, uống thuốc xong con mệt rã rời rồi chỉ muốn ngủ thôi." Nói xong Lâm Thanh Vũ nằm xuống giường, kéo chăn đệm trùm kín cả người. Muốn từ hôn thì phải lạnh nhạt với Sở Dực Xuyên trước.

"Được, vậy tiểu Vũ nghỉ ngơi cho tốt." Lâm Hạc Hồng nói xong cũng đứng dậy ra khỏi phòng, thấy Sở Dực Xuyên đi tới: "Tiểu Vũ lại giở tính trẻ con, ngươi..."

"Lâm thúc yên tâm, tiểu Vũ ở chỗ cháu thế nào cũng được, em ấy thích náo thế nào cũng không sao." Sở Dực Xuyên nghiêm túc nói: "Lâm thúc, con đi xem em ấy trước."

"Được."

Sở Dực Xuyên đẩy cửa vào phòng, ánh mắt dừng trên người đang vùi trong chăn đệm trên giường, trong lòng như có tản đá lớn đè lại hơi khó chịu. Hắn chỉ ngồi xuống giường, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tiểu Vũ."

Lâm Thanh Vũ nghe thấy giọng nói vô cùng quen thuộc này, không cần nhìn cũng biết là ai. Kiếp trước, lúc này y biết, mấy ngày y bệnh sau khi giải quyết xong công vụ ban ngày Sở Dực Xuyên đều đến chăm mình, không rời một tất, mà việc đầu tiên y nhớ đến sau khi tỉnh lại đó chính là Xuyên ca ca của y.

Nhưng càng như vậy thì lòng y lại càng khó chịu, y chán ghét người này, bởi vì tất cả dịu dàng và cưng chiều hiện tại đều là hoa trong gương trăng trong nước, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành một trận tai họa.

"Lúc phụ thân ra ngoài không nói với ngươi sao, ta mệt rồi không muốn gặp ngươi." Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thanh Vũ vang lên từ trong cổ họng.

"Có phải tiểu Vũ trách ca ca khi em tỉnh dậy lại không ở cạnh em, ca ca xin lỗi, tiểu Vũ đừng giận ca ca có được không?" Sở Dực Xuyên cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành Lâm Thanh Vũ.

"Không phải, ta không có tức giận. Chỉ là ta không muốn gặp ngươi, bây giờ không gặp, sau này cũng không gặp." Lâm Thanh Vũ cắn răng nói ra những lời này, y không cần cho tên khốn kiếp này cơ hội, y sẽ không để Lâm gia lại rơi xuống vực sâu. Sở Dực Xuyên khốn kiếp, tại sao ngươi lại vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top