Chương 7:Đàm Mặc tức giận

Kiều bà bởi vì một miếng thịt, thực sự đau lòng không chịu được, trong lòng uất ức nhịn cả đêm, cố đợi đến khi Kiều cha trở về sẽ cáo trạng.

"Mẹ dự định mua cho Nguyên nhi ăn, quay đầu một cái liền bị ăn sạch, đã nói để phần cho Nguyên nhi một chút kết quả cô ta không để lại chút nào . . ."

Kiều cha cau chặt chân mày lại, Kiều mẹ nhanh mắt nhanh miệng nói tiếp, "Chỉ là một miếng thịt thôi mà, ăn thì ăn, Nguyên nhi mà muốn ăn ngày mai lại mua không được sao, lại không phải không có tiền, người ngoài mà nghe thấy còn tưởng rằng nhà chúng ta một miếng thịt cũng mua không nổi."

Kiều bà đau cả phổi, đây không phải ngầm nói bà ta keo kiệt sao!

"Đây là tao mua cho Nguyên nhi!"

Kiều bà lặp lại một lần.

"Nguyên nhi hôm nay ở trong tiệm đã được cha làm cho ăn, cũng không hiếm gì một miếng thịt bò", Kiều mẹ oán trách ngược lại, Kiều bố vốn muốn nói cái gì, nghe xong Kiều mẹ nói liền nghĩ đến con trai nói cơm hôm nay ăn ngon, tâm tình lập tức lại tốt.

Tâm tình tốt, cũng cảm thấy Kiều bà nhất kinh nhất sạ, phóng đại chút chuyện.

Còn nữa, trình độ keo kiệt tiền của Kiều cha so ra kém Kiều bà một phần mười.

Con trai cũng lên tiếng, Kiều bà đầu óc đều đau.

Trước kia Kiều mẹ liên tiếp sinh ba đứa con gái, Kiều bà mỗi ngày mắng Kiều mẹ không sinh ra con trai, Kiều cha cũng không phải đánh thì là mắng, Kiều mẹ bởi vì nguyên nhân này vẫn cảm thấy chính mình thua thiệt Kiều gia, sợ hãi rụt rè. Về sau Kiều mẹ rốt cục sinh một con trai, thành công chuyển mình, địa vị ở nhà cũng thẳng tắp tăng lên, Kiều cha cũng bởi vì có con trai, trước kia không vừa mắt Kiều mẹ liền đã biến mất.

Sau này lại bởi kiếm được không ít tiền từ hai đứa con gái kia, mấy năm này đối xử với Kiều mẹ càng ngày càng tốt.

Nàng con dâu này, vừa nhìn con trai bà thay đổi thái độ liền đổi biện pháp đối nghịch với bà ta, mấy năm trước con trai còn đặc biệt nghe lời bà nói, mấy năm này ngược lại là càng ngày càng nghe con dâu.

Kiều bà hận đến nghiến răng.

Kiều mẹ trông thấy Kiều bà một bộ bị khinh thường, tâm tình thật tốt. Tại mấy năm này mẹ chồng nàng dâu trong tranh đấu ngày càng thuận buồm xuôi gió, nói xong một câu lại thêm một câu, "Nhà ta hiện tại dư dả, mẹ cũng thật là, còn keo kiệt giống như trước, chỉ có mấy mươi đồng tiền, chút nữa con bổ sung cho mẹ."

Kiều bà không chút suy nghĩ liền cãi lại, "Bổ sung cái gì, còn không phải là tiền con trai tao!"

Kiều cha chỉ nghĩ nghe Kiều bà bất mãn với Kiều Lam, kết quả nghe xong lời này lập tức bị Kiều bà dọa, vừa nhìn nàng dâu một mặt bi thương càng thấy mẹ ruột nói chuyện không chút bận tâm, liền không quá cao hứng nói Kiều bà một chút để bà chớ nói lung tung, quay đầu liền an ủi nàng dâu.

Kiều bà vốn ngóng trông con trai cùng con dâu về nhà, miệng mở rộng choáng váng hơn nửa ngày, ôm ngực trở về phòng.

Trái phải ngủ không được, mất ngủ một đêm.

Kiều Lam không biết Kiều bà lại bực một trận, cô có một giấc ngủ ngon, dậy thật sớm, Kiều mẹ vừa vặn tỉnh lại đi vệ sinh. Quay đầu trông thấy Kiều Lam lại nghĩ tới dáng vẻ Kiều bà ăn quả đắng hôm qua, tâm tình thật tốt, từ trong ví tiền lấy hai trăm đồng đưa cho Kiều Lam.

"Phiếu ăn có phải là không còn tiền, không có tiền cũng không biết nói một tiếng, gầy rồi lại nói bị người nhà ngược đãi, cầm tiền đừng để bà trông thấy, trông thấy lại lải nhải", nói xong cũng không để ý Kiều Lam nói cái gì, ngáp một cái về phòng ngủ.

Kiều Lam nhìn một chút tiền trong tay, lại nhìn Kiều mẹ, quay người ra cửa.

Rất tốt, cơm nước gần đây có thể bảo đảm rồi.

Buổi sáng không đến sáu giờ hai mươi, Kiều Lam đã đi tới phòng học.

Tiết tự học sáng sớm chỉ có Ngữ Văn cùng tiếng Anh, nhưng đoạn thời gian trước đó, tiết tự học này là tự do an bài, Kiều Lam gần đây đều học chính trị lịch sử địa lý.

Mặc dù chỉ học được hơn một tháng, nhưng khoảng cách thi giữa kỳ cũng chỉ còn hơn mười ngày, muốn thi để dự đoán thứ tự, Kiều Lam vẫn là cần thêm chút sức.

Buổi sáng sáu giờ bốn mươi sẽ học, hiện tại vẫn chưa tới sáu giờ hai mươi, trong lớp lẻ tẻ chỉ có mấy người trọ ở trường, trông thấy Kiều Lam sớm như vậy đã đến, lúc mới bắt đầu kinh ngạc giờ đây đã biến thành thói quen.

Mấy tuần gần đây, Kiều Lam đều đến lớp thật sớm.

Hơn nữa cũng không giống như trước đây tới đều là nghĩ cách cùng Trần Diệu Dương chơi nói chuyện, gần đây đều đọc sách, nhìn còn rất nghiêm túc.

Học sinh đều là tụ tập, phổ biến có mấy học sinh ở trọ, điều kiện kém hơn học sinh ngoại trú một chút, ngoại trừ mấy người rất giỏi, còn lại học sinh ở trọ cùng đám người Trần Diệu Dương Tần Dương kia gần như không có quen biết, cho nên đối với hành vi Tần Dương dẫn đầu xa lánh Kiều Lam cũng không có biểu tình quá lớn.

Thời gian lâu dài nhìn thấy Kiều Lam, còn có thể giao lưu ánh mắt, đơn giản chào hỏi.

Kiều Lam hôm nay nghĩ học chính trị, nhưng trong lớp rất yên tĩnh, lo lắng đọc sách sẽ đánh quấy nhiễu đến bạn học, thế là cầm sách giáo khoa ra khỏi phòng học, tìm nơi khác lúc này mới đọc lên.

Kết quả không đến vài phút, phía sau có người gọi tên cô.

Từ lúc cô xuyên sách đến nay, ngoại trừ lão sư thì không có ai kêu qua tên cô, Kiều Lam hơi kinh ngạc quay đầu, một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao đứng ở phía sau, Kiều Lam dùng trí nhớ không tệ của mình phán đoán một chút, đây không phải bạn cùng lớp.

Nữ sinh này liếc qua sách chính trị trong tay Kiều Lam, một mặt mình không nhìn lầm, bộ dáng chê cười, "Mày học thuộc lòng?"

Kiều Lam mặt không đổi sắc nhìn cô ta, cái mày muốn nói chính là nói nhảm sao?

Kiều Lộ vậy mới không tin, Kiều Lam căn bản cũng không thích học tập, hơn nữa có thể đọc sách nhiều như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác tới đây, nơi này chính là. . .

Kiều Lộ vô ý thức nhìn nhà ăn bên kia, không muốn cùng Kiều Lam lý luận, "Mày đi nơi khác mà đọc."

Kiều Lam cảm thấy cái cô trước mắt  này nói chung là có bệnh.

"Không đi."

"Mày đọc sách to như thế người ta đọc sách thế nào được!"

Xung quanh học sinh nhiều như vậy, tiếng nói người khác so với cô còn lớn hơn, cô ta sao không khiến người khác đi nơi khác.

Kiều Lam thở ra một hơi, khống chế tính tình, "Tới trước tới sau, không muốn nghe thì cô liền đổi chỗ."

Kiều Lộ hung hăng trừng Kiều Lam một chút, trừng xong đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Nhìn là biết mày cố ý tới đây, có công phu này còn không bằng nhìn nhiều sách một chút, Trần Diệu Dương đều chướng mắt mày, tiện nhân lắm trò!"

Nói xong thở phì phò chạy.

Kiều Lam: . . .

Kiều Lam một mặt ngơ ngác.

Cô đây không phải là đang đọc sách sao?

Hơn nữa cô tới đây thì liên quan gì đến Trần Diệu Dương?

Chờ gần sáu giờ bốn mươi, Kiều Lam thu sách chuẩn bị trở về phòng học, vừa quay đầu đã nhìn thấy Trần Diệu Dương từ nhà ăn phía sau đi ra.

Kiều Lam: . . .

Cô rốt cục hiểu ý nữ sinh vừa nãy.

Nơi này đại khái là đường Trần Diệu Dương mỗi sáng sớm phải đi qua.

Kiều Lam nghĩ đến nữ sinh vừa nãy, nhíu nhíu mày, có chút bực bội, ngẩng đầu một cái lại thấy ánh mắt thâm ý của mấy nam sinh xung quanh Trần Diệu Dương cùng khuôn mặt bực bội của hắn .

Hắn bực bội cái rắm.

Cô càng buồn bực hơn.

Về sau không thể tiếp tục đến nơi này đọc sách.

Ngày hôm đó trong lớp lại truyền ra, Kiều Lam cố ý đọc sách ở bên ngoài để "ngẫu nhiên" gặp Trần Diệu Dương nói chuyện phiếm, Kiều Lam im lặng đến cực điểm đi ra khỏi phòng học, vừa vặn gặp phải Đàm Mặc mới đến.

Mặc dù lần trước Đàm Mặc không để ý tới cô, nhưng Kiều Lam vẫn là hướng Đàm Mặc chào hỏi.

Chào hỏi xong lại không nói gì nữa, chỉ là cười cười, quay người tiến vào phòng học.

Đàm Mặc ánh mắt nặng nề nhìn bóng lưng Kiều Lam một hồi lâu.

Đây là lần thứ năm nữ sinh này chào hỏi hắn.

Cũng không phải là chuyên môn tìm hắn, mà là gặp phải sẽ tự nhiên mà nói một tiếng buổi sáng tốt lành hoặc là chào buổi trưa, thế nhưng là Đàm Mặc chưa từng đáp lại.

Hắn đã cự tuyệt nhiều lần như vậy, vì sao còn muốn cùng hắn nói buổi sáng tốt lành.

Cô nhìn không ra hắn muốn để cô cách mình xa một chút, nhìn không ra mình không có khả năng trả lời cô sao.

Từ khi Đàm Mặc đem chính mình giấu đi, quyết định không tiếp tục tin tưởng bất luận người nào tỏ thiện ý, liền không còn có người lặp đi lặp lại lời nói như vậy với hắn.

Mẹ nói thế này sẽ cự tuyệt rất nhiều người trong lòng còn có thiện ý đối với hắn, thế nhưng Đàm Mặc không có chút nào hối hận.

Bởi vì từ sau khi hắn cự tuyệt, những người đã từng trêu cợt hắn, rốt cuộc không thể thành công.

Trên thế giới này ngoại trừ mẹ, không có ai sẽ vô duyên vô cớ trong lòng còn có thiện ý đối với hắn.

Thời gian mười lăm năm, Đàm Mặc sớm đã nhìn thấu hết thảy, tình người nguội lạnh, cho tới bây giờ đều là hắn nên có.

Tựa như lần này cô gái này chủ động, có lẽ lần sau, sẽ biến mất sạch sẽ.

Đàm Mặc thõng mi mắt xuống, một lần nữa chuyển động xe lăn trầm mặc về tới chỗ ngồi của mình.

Thế nhưng là vận mệnh, có thể cô gái này, tựa hồ lại có chỗ khác biệt.

Hai ngày sau, buổi chiều nào đó, ở sân trường trong trường học, Đàm Mặc như thường lệ chuyển động xe lăn, lại lại nghe thấy thanh âm quen thuộc.

Kiều Lam đứng cách Đàm Mặc hơn hai mét, chào hỏi, "Chào buổi chiều."

Đàm Mặc ngẩng đầu nhìn nữ sinh trước mắt, ánh mắt băng lãnh, trầm mặc như trước.

Kiều Lam ngược lại là dần dần quen thuộc thái độ này của Đàm Mặc, lại có lẽ là trong lớp không có lấy một người nói chuyện, trong nhà cũng không nói chuyện với ai, lúc này Kiều Lam liền nói hơi nhiều.

Kiều Lam tới gần Đàm Mặc một bước, "Tớ đẩy cậu đi."

Đàm Mặc giữ chặt ngón tay trên bánh xe lăn, cả người như lâm đại địch, "Đi ra!"

Hắn không quan tâm nữ sinh này đến cùng kêu cái gì, thế nhưng là không thể không quan tâm cô vì sao một lần lại một lần tiếp cận hắn.

Hết thảy chủ động quan tâm đối với Đàm Mặc mà nói, đều là một loại hãm hại tiềm ẩn.

Kiều Lam nhìn Đàm Mặc bỗng nhiên khẩn trương, bất tri bất giác nghĩ đến ngày kia chính mình chủ động đẩy Đàm Mặc có chút hối hận.

Rất rõ ràng, Đàm Mặc vô cùng kháng cự người khác tiếp cận.

Kiều Lam lại lui trở về.

Cô không phải sẽ không nói chuyện với người khác, nhưng đối mặt Đàm Mặc lại có chút không biết nên nói cái gì, cô sợ mình nói sai cái gì, quay đầu nhìn Đàm Mặc một chút.

Tóc dài che khuất con mắt, mũi cao thẳng nhìn rất đẹp, bờ môi kéo căng thành một độ cong lạnh lùng.

Bờ môi làm. . . Kiều Lam mắt nhìn cốc nước trong tay, nghĩ nghĩ lại nói, "Kia, cậu có muốn uống nước không, tớ có thể thuận tiện lấy cho cậu một cốc."

Vừa dứt lời, con ngươi Đàm Mặc lại bỗng nhiên thít chặt, tựa như nghe thấy được lời nói tàn nhẫn nhất đáng sợ nhất, ngón tay gắt gao bắt lấy xe lăn, xe lăn trong nháy mắt cách xa Kiều Lam.

Đàm Mặc thanh âm lạnh như là trời đông giá rét tháng chạp.

"Không cần."

"Cách tôi xa một chút."

Kiều Lam sững sờ nhìn bóng lưng Đàm Mặc bỗng nhiên đi xa, dù cho Đàm Mặc chỉ nói hai chữ, Kiều Lam vẫn rõ ràng thấy Đàm Mặc tức giận.

Mình để Đàm Mặc tức giận.

Thế nhưng Kiều Lam nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ không được chữ nào mình nói chạm đến chỗ đau Đàm Mặc.

Cô nói ba câu, Kiều Lam đem ba câu nói phân tích một lần lại một lần, thế nhưng là vẫn nghĩ không ra.

Mình rốt cuộc nói sai cái gì.

Hôm qua bận quá, deadline ngập mặt, hôm nay mới ngoi lên lại edit cho các nàng :(( ấn ⭐️ để ủng hộ editor nhé💓

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top