Chương 1:Xuyên sách
Trải qua huấn luyện quân sự cùng hơn một tháng ở chung, lúc đầu các học sinh mới vào cao trung vốn không quen biết, trong đoạn thời gian này đã cùng bạn học trong lớp làm quen, ba người một tổ hoặc là năm người một nhóm nói chuyện đùa giỡn.
Giờ phút này vừa vặn là thời gian nghỉ giữa giờ thể dục buổi sáng, không có lão sư quản thúc, học sinh huyên náo đang vui, chen tới chen lui rốt cục đem Kiều Lam nằm sấp trên bàn đánh thức.
Xung quanh rất loạn, tiếng kêu to tràn ngập ở bên tai, chấn động đến màng nhĩ, đau nhức, Kiều Lam không kịp phản ứng đến cùng xảy ra chuyện gì, mí mắt vừa nhấc đã nhìn thấy nam sinh chơi đùa bên cạnh thẳng tắp lao tới.
Kiều Lam phản xạ có điều kiện nhanh chóng đứng dậy nhảy qua một bên, nam sinh kia đụng vào ghế rơi xuống đất, lật lên, thời điểm xoa cánh tay bị đụng đau trong miệng mắng một câu thô tục, không quá cao hứng trừng Kiều Lam một chút, "Mày tránh cái gì chứ."
Kiều Lam: ? ? ?
Kiều Lam nhìn về phía nam sinh này.
Mặt to như cái đĩa, đầu ngắn, nhìn dữ dằn, trên mặt còn có hai ba khỏa đậu, thân thể to lớn cao gần một mét chín.
Bộ dạng to lớn như thế đụng vào người cô không xin lỗi thì thôi, hiện tại còn hỏi cô vì sao mà tránh, hắn cho rằng mình là trang giấy sao?
"Không tránh chờ ..."
Kết quả lời còn chưa nói hết, nữ sinh ngồi phía trước Kiều Lam quay đầu nhìn nam sinh kia, "Tần Dương cậu yên tĩnh một chút."
Thanh âm nữ sinh êm tai, còn có chút không biết rõ tình trạng của Kiều Lam mà vô ý thức nhìn thoáng qua, nhịn không được lại nhìn nhìn lần thứ hai.
Cô bé kia làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, coi như tết tóc đuôi ngựa cùng đồng phục cũng nhìn rất đẹp, xuất chúng nhất là một đôi mắt to, ngập nước trông giống như búp bê.
Nam sinh đối với Kiều Lam vừa rồi mặt mũi còn không nhịn được, trong nháy mắt nhìn nữ sinh kia lại tràn đầy ánh nắng, "Không có việc gì", tùy tiện cười một tiếng sau đó quay đầu nhìn Kiều Lam một chút, "Đùa giỡn thôi mà, Kiều Lam, hôm nay kẹo đâu?"
Kẹo?
"Kẹo cái gì?"
"Kẹo đó, mày ngủ mơ?"
Tần Dương vừa nói chuyện vừa lại gần bên người Kiều Lam, đưa tay hướng Kiều Lam trong gầm bàn sờ.
Xem như quan hệ bạn bè rất thân, cũng không có đạo lý trực tiếp hướng người trong gầm bàn đưa tay sờ như vậy, huống chi cô căn bản không biết nam sinh này, Kiều Lam một phát bắt được cánh tay nam sinh, không nhịn được nói, "Làm gì?"
Tần Dương tay bị ngăn ở bên ngoài, sửng sốt một chút.
Bọn họ trước kia chướng mắt Kiều Lam căn bản không để ý cô, phía sau Tống Dao luôn luôn mang theo Kiều Lam, Kiều Lam cũng thỉnh thoảng mua kẹo mua nước cho
bọn hắn. Mặc dù chướng mắt hành vi lấy lòng rõ ràng như vậy, nhưng có thể ăn không ai sẽ cự tuyệt, đến mức về sau có đôi khi Kiều Lam không có mua đồ, bọn họ cũng sẽ trực tiếp đòi cô, dù sao Kiều Lam cũng sẽ không cự tuyệt.
Không nghĩ tới hôm nay Kiều Lam lại đột nhiên ngăn hắn lại.
Nhưng Tần Dương cũng chỉ sửng sốt một chút, không có để ở trong lòng, hay là nói căn bản không thèm để ý thái độ của Kiều Lam.
"Hôm nay không mua à, thế buổi chiều đừng quên, tao muốn vị cũ, mua nhiều thêm mấy cái." Tần Dương nói, lại không quá tự nhiên, đem tay thu về, trở lại chỗ mình ngồi, rút ra một tấm báo tiếng Anh ném tới trên mặt bàn Kiều Lam, "Giúp tao chép báo một chút, viết văn đấy, nếu không lão Lưu lại mắng, lão Lưu thế nào kiểm tra nhiều như vậy, mỗi ngày kiểm tra cũng không thấy phiền. . ."
Hắn đem báo ném cho Kiều Lam, trở về chỗ ngồi mở cặp sách ra, sau đó cùng một nhóm nam sinh đi ra khỏi phòng học tiếp tục đùa giỡn trong hành lang.
Kiều Lam: . . .
Kiều Lam trông thấy trong phòng học học, không có ai cảm thấy có cái gì không đúng, vẫn như cũ cười cười nói nói, ăn điểm tâm, nói chuyện phiếm.
"Tống Dao, tớ đi lấy nước, cậu có muốn lấy không?"
Cô gái xinh đẹp đem chai nước trên bàn đưa cho nam sinh vừa mới nói chuyện "Muốn, cảm ơn."
"Diệu Dương đi làm cái gì bây giờ còn chưa đến?"
"Vừa mới nhìn thấy cậu ấy cùng Phàm Phàm mấy người đi ra, đi mua sớm một chút đi."
Tất cả đều là những câu nói nhảm không có tác dụng gì, nhưng để lại cho Kiều Lam một đầu mộng.
Nếu như một Tống Dao không đủ xác thực, thì lại thêm một Diệu Dương, gần đây Kiều Lam vừa vặn nhìn qua một quyển tiểu thuyết, bởi vì trong tiểu thuyết một vai phụ tên giống như cô, cho nên Kiều Lam cũng đại khái mở quyển sách này ra.
Tống Dao, Trần Diệu Dương, chính là nữ chính cùng nam chính trong quyển sách này.
Đem báo nam sinh kia vừa mới bỏ trên bàn ra, lật sách giáo khoa trên bàn, phía trên còn có hai chữ rất xinh xắn, Kiều Lam.
Giờ khắc này, trong đầu Kiều Lam chỉ có một câu thô tục.
Đ* mẹ hắn.
Xuyên sách, tình huống không thể tưởng tượng như thế, lại bị cô đụng phải, nhưng xuyên sách thì cũng thôi đi, vì sao không có xuyên thành nhân vật nữ chính xinh đẹp vừa có tiền lại ưu tú, mà là xuyên thành Kiều Lam?
Bởi vì cô cũng gọi là Kiều Lam?
Trong sách Kiều Lam là nhân vật phản diện a, mà lại là nhân vật phản diện, bia đỡ đạn thảm đến không thể thảm hại hơn!
Ở nhà bị cha mẹ chèn ép, ở trường bị bạn học ức hiếp, vừa nghèo vừa xấu học tập lại xui xẻo. Về sau nữ chính Tống Dao xinh đẹp lại tốt bụng nhìn không được, chủ động cùng cô làm bạn bè, thế là Kiều Lam miễn cưỡng thành tỷ muội của Tống Dao.
Có Tống Dao giúp đỡ là một chuyện, nhưng là những nam nữ sinh cùng Tống Dao quan hệ tốt xem thường cô lại là một chuyện khác, Kiều Lam vì lấy lòng những người này, thường xuyên chủ động mua đồ, làm bài tập, quét dọn vệ sinh thật tốt để bọn hắn chơi, tuỳ thời điểm có thể mang cô theo.
Kiều Lam lúc trước đọc sách chỉ muốn chửi má nó, trong sách viết Kiều Lam gầy thành da bọc xương, có chút tiền không giữ lại chính mình ăn nhiều một chút, kết quả còn nghĩ cách hầu hạ những người này?
Sợ là đầu óc có hố.
Kiều Lam không chút suy nghĩ đứng lên đem báo ném vào trên mặt bàn Tần Dương.
Chờ sau khi trở về chỗ ngồi, lật báo của Kiều Lam từ trong túi sách ra.
Tất cả lựa chọn đều làm, phần sau sửa sai cùng viết văn đều trống không.
Nghĩ đến Tần Dương vừa mới nói cái gì muốn kiểm tra báo, Kiều Lam rút ra một cây bút cấp tốc đem sửa sai làm xong, sau đó bắt đầu viết văn.
Lầu dạy học bên ngoài, người tàn tật đi qua dốc rất chậm, nhưng Đàm Mặc chuyển động bánh xe vẫn là rất tốn sức, hai tay của hắn không có lực như người bình thường vậy, thậm chí còn không bằng rất nhiều nữ sinh.
Học sinh trông thấy hắn sẽ tự động tránh đi, Đàm Mặc có thể nghe thấy học sinh đi qua nhỏ giọng nghị luận, còn có vô số ánh mắt có thể so với công khai tử hình.
Đàm Mặc cúi đầu, mặt mũi tái nhợt bị chút tóc dài che khuất, ngón tay trắng bệch gian nan đẩy xe lăn.
Thật vất vả, xe lăn rốt cục lăn đến đầu hành lang, lầu dạy học bên trong đột nhiên lao ra một người, không kịp phanh lại trực tiếp đâm vào trên người Đàm Mặc.
Xe lăn bị đụng đột ngột lui về sau, Đàm Mặc không kịp rời ngón tay kẹt tại bánh xe bên trong, một nháy mắt toàn tâm đau, hắn vội rút ngón tay ra, nhưng xe lăn không được khống chế cấp tốc lui về phía sau.
Xung quanh có nữ sinh kinh hô một tiếng, xe lăn nhanh chóng tuột xuống từ lối đi của người tàn tật , không có người ngăn đón, xe lăn từ bậc thang nhỏ thẳng tắp bên cạnh lộn xuống. Đàm Mặc ngã ầm ầm ở trên mặt đất, bàn tay lập tức bị xi măng mài đến một mảng máu, xe lăn cũng trong nháy mắt té ra rất xa.
Nam sinh kia đụng Đàm Mặc, lặng yên không tiếng động đem xe lăn đẩy lên bên người Đàm Mặc, sau đó cấp tốc chạy đi, tựa như Đàm Mặc là cái đồ gì không sạch sẽ.
Tay Đàm Mặc tràn đầy máu, khống chế run rẩy, đem xe lăn kéo đến bên người, hai tay chống trên xe lăn, run rẩy chống đỡ lấy toàn bộ thân thể, tốn sức ngồi trở lại xe lăn.
Song tay run một cái, hắn lại ngã xuống đất, các học sinh đi qua đều đang nhìn hắn, nhưng không có người dìu hắn, có người muốn tiến lên, nhưng lại nhớ ra cái gì đó liền lui trở về.
Ngã một lần, hai lần, ba lần, cuối cùng rốt cục một lần nữa ngồi trở lại trên xe lăn, áo đồng phục màu trắng đã dính tro, bên trên còn rải mấy vết máu, hắn vẫn như cũ cúi đầu, trên mặt không có bất kỳ vẻ mặt gì, cơ bắp tựa như hoại tử, trầm mặc nhấp nhô, xe lăn một lần nữa trở lại lối đi người tàn tật.
Trong phòng học, Kiều Lam viết văn được một nửa thời gian, bên ngoài phòng học tràn vào một nhóm nam sinh, nam sinh đi phía trước đem chai nước đặt trên mặt bàn Tống Dao, trong lớp lập tức có người ồn ào, Tống Dao tiếp nhận chai nước, nói cảm ơn.
Tiếng cám ơn này, bên trong sự thẹn thùng thực quá mức rõ ràng, Kiều Lam nhịn không được nhìn thoáng qua, đã nhìn thấy nam sinh cao gầy đứng trước bàn Tống Dao.
Vóc dáng rất cao, một thân đồng phục cũng không ngăn nổi vẻ đẹp trai, bên cạnh có người hô một tiếng "Diệu Dương", Kiều Lam lúc này liền hiểu.
Khó trách đẹp trai như vậy, dù sao cũng là nam chính.
Trần Diệu Dương đem chai nước trong tay đưa cho Tống Dao sau đó bình thản cùng Tống Dao nói chuyện một hồi, vừa quay đầu liền đối mặt ánh mắt Kiều Lam.
Mặc dù khống chế rất tốt, nhưng Kiều Lam vẫn là nhìn thấy trên mặt Trần Diệu Dương căm ghét.
Kiều Lam: . . .
Kiều Lam thật đúng là không có chút nào thích nam chính này, so với cuồng quyến bá khí nam chính, Kiều Lam càng thích nam phụ Đàm Mặc.
Đáng tiếc chính là chết quá sớm.
Lúc trước đọc tiểu thuyết thấy Đàm Mặc chết rồi, Kiều Lam cũng liền lười nhìn kịch bản phía sau.
Nghĩ tới đây, Kiều Lam quay đầu nhìn về phía hàng cuối cùng.
Cô nhớ kỹ trong tiểu thuyết Đàm Mặc cũng cùng học một lớp với bọn họ, Đàm Mặc muốn ngồi xe lăn, lại bởi vì bệnh sợ ánh sáng sợ gió, cho nên vẫn luôn ngồi ở nơi hẻo lánh nhất phòng học.
Phòng học, hàng cuối cùng, lẻ loi trơ trọi chỉ có một cái bàn, phía trước hai cái ghế cùng cái bàn này cách đến rất xa, vách tường chặn một chút tia sáng, để khối không gian này càng lộ vẻ quạnh quẽ không hợp nhau.
Đàm Mặc còn chưa có tới.
Kiều Lam không biết suy nghĩ gì một lần nữa quay đầu, cầm bút lên tiếp tục viết văn, không có chú ý tới ánh mắt Trần Diệu Dương hơi kinh ngạc. Một nam sinh nhỏ gầy từ trong phòng học tiến đến, dắt cuống họng nói, "Mới ở bên ngoài gặp phải Đàm Mặc, bị người đụng ."
Kiều Lam nắm chặt bút trong tay một trận.
"Đụng, ai dám đụng hắn,bắt nạt người tàn tật a", có người nói.
Nói xong bên cạnh một đám người đều cười, cái tên nam sinh nhỏ con cũng vui vẻ, "Hắn mới từ lối đi cho người tàn tật đi lên, bên trong xông ra một người, không nhìn thấy liền đụng phải, xe lăn trực tiếp lật ra, chúng mày không nhìn thấy, rơi thật đáng sợ."
Bên cạnh có nữ sinh cười ha ha, "Bạn học cùng lớp, hỗ trợ lẫn nhau, yêu mến người tàn tật biết không."
"Đúng đấy, đều không giúp đỡ một chút."
"Không đỡ", tên nam sinh nhỏ con cười lớn khoát tay, "Ai dám dìu hắn, tao còn sợ truyền nhiễm."
"Bệnh thần kinh sẽ truyền nhiễm sao?"
"Con mẹ nó chứ biết thế nào."
"Ha ha ha mày học sinh vật đến chó trong bụng đi."
"Ngoạ tào sinh vật còn học cái này? Ngươi muốn đi hỏi hỏi Đàm Mặc bệnh thần kinh có truyền nhiễm hay không? Nếu là bệnh thần kinh không lây hỏi lại hỏi chứng động kinh có truyền hay không nhiễm?"
"Lão tử mẹ nó mới không cùng tên điên tra hỏi. . ."
Gần như tất cả mọi người cười, tiếng cười tràn ngập toàn bộ phòng học, thẳng đến khi Đàm Mặc xuất hiện, tiếng cười lúc này mới đột nhiên dừng lại.
Thiếu niên tái nhợt gầy yếu, xe lăn lặng yên tiến vào phòng học, một tiếng cũng không nói, giống như cái gì cũng không có nghe được đi vào chỗ ngồi của mình, tường thật dầy đem cả người hắn bao phủ tại một mảng bóng râm phía dưới.
Không người nào để ý hắn, không có người nào cùng hắn nói câu nào.
Toàn bộ phòng học náo nhiệt không tưởng nổi, nhưng phần náo nhiệt này,
Cùng hắn, mảy may không quan hệ.
—————————————————
Mọi người nhớ ấn ⭐️ để tui có thêm động lực edit nhé. Nói chứ edit cũng cực lắm á 😣.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top