🥑 chương 7.

edit :chi pham

-------------------------

Chuyển nhà không phải một việc đơn giản.

Đầu tiên là chọn phòng, Trình Hoan đã chọn ra vài cái, nhưng mà bộ dáng cụ thể là như thế nào thì còn phải trực tiếp đi xem.

Xem phòng nhưng không thể đem Tinh Tinh đi cùng, để ở nhà quá lâu Trình Hoan lại không yên tâm, cô hứa với Tinh Tinh, mỗi ngày đi ra ngoài hai giờ, qua hai giờ liền trở về với hắn.

Trẻ con không có người dạy, rất nhiều thứ không biết, Trình Hoan liền dùng thời gian còn lại dạy hắn vài thứ.

Không phải kiến thức gì lớn và cao thâm, chỉ là một ít cách sinh hoạt thường ngày, ví dụ như nhìn thấy người thì phải nói như thế nào, đi lạc ở bên ngoài thì nên tìm ai, trong nhà cháy thì phải làm sao,...

Tinh Tinh cũng thông minh, trên cơ bản dậy hai bài đã hiểu, Trình Hoan còn phát hiện hắn đối với con số đặc biệt nhạy cảm, số điện thoại có mười một số, nói một lần liền nhớ kỹ, vừa xem qua đông hồ liền biết ngay giờ.

Nên nói không hổ là con trai nam chính sao?

Buổi tối, Trình Hoan tắm rửa cho Tinh Tinh xong, nói với hắn tin tức: "Mấy ngày nữa chúng ta sẽ chuyển nhà."

Cô nhìn qua vài ngày, rốt cuộc xác định địa được thời điểm chuyển nhà.

Nơi cô nhìn trúng là một căn phòng mới, đã trang trí tốt, vốn là  cha mẹ mua để chuẩn bị cho con sau khi kết hôn thì sử dụng. Kết quả cặp tình nhân trước một ngày khi lãnh chứng thì cãi nhau, dưới sự tức giận con trai đã bỏ đi nơi khác, nói tạm thời không trở lại.

Nhà mới không ai ở, để không cũng lãng phí, hai vợ chồng tính toán, quyết định cho thuê bên ngoài.

Đoạn đường của tiểu khu không tệ, cây xanh cũng nhiều, mới xây không bao lâu, quanh nơi này có đầy đủ từ nhà trẻ đến cao trung. Trình Hoan đã hỏi thăm qua, đều là những trường học không tệ, thuận lợi nói có thể đưa Tinh Tinh đi học. Về sau có tiền, cũng có thể mua căn phòng bên kia.

Căn phòng tốt, tiền thuê khẳng định cũng không rẻ, phòng 80 met, một tháng tiền thuê (1)5000 khối, áp một bộ một, một vạn khối liền như vậy không có.

(1) ai comment giúp mình đoạn này với😭

Thời điểm Trình Hoan ký hợp đồng cùng trả tiền rất thoải mái, đi ra ngoài vừa thấy ngân hàng thông báo trừ tiền thì bắt đầu đau lòng. Bất quá cô cũng chỉ đau lòng một lúc, nơi ở  nhất định phải đổi, tiền này sớm muộn gì đều phải tiêu, tiêu hết lại kiếm trở về là được.

Tinh Tinh hiện tại đã vô cùng thân cận với mẹ, hận không thể mỗi ngày đều dính ở bên nhau, nhưng mỗi ngày mẹ đều phải đi ra ngoài "Xem nhà", từ ngoài vào đến trong nhà cũng chỉ có mình hắn, Tinh Tinh không thích ở mình mình.

So với Trình Hoan, hứng thú chuyển nhà của cậu nhóc vẫn ít hơn nhiều, vẫn luôn ôm thái độ có cũng được không có cũng không sao, so với đổi nơi ở, đối với hành trình ngày với Trình Hoan thì hắn cảm thấy hưng thú hơn.

"Thật tốt a!" Hắn nói có lệ một câu, sau đó hỏi điều mà mình quan tâm nhất: "ngày mai mẹ ở nhà chơi với con sao?"

"không thể a."

Nghe thấy câu trả lời này, trên mặt cậu nhóc tràn đầy thần sắc thất vọng.

"Vâng." Hắn thở dài giống như ông cụ non: "Người lớn luôn rất bận, con biết."

"Không phải mẹ vội, mà là chúng ta." Trình Hoan đem Tinh Tinh bế lên giường rồi mở điều hòa: "Bên trong nhà mới còn thiếu một chút đồ vật, ngày mai chúng ta cùng nhau đi ra ngoài mua."

Nàng miêu tả cho cậu bé bộ dáng của căn nhà mới, vừa nói vừa vẽ lên trên giấy.

Khi Trình Hoan còn đi học cũng đã từng học qua vẽ tranh, kỹ thuật không thể nói là tốt, nhưng để lừa trẻ con thì vẫn là đủ rồi.

Tinh Tinh quả nhiên bị hình ảnh dưới ngòi bút của cô hấp dẫn. Hắn ghé vào trên giường, đầu duỗi vào trong tầm tay của Trình Hoan, một bên xem một bên kinh ngạc cảm thán.

"Mẹ người thật là lợi hại!"

"Chút lòng thành." Trình Hoan giơ lên đuôi lông mày, tiếp nhận lời khen của con trai rồi, cô rơi xuống cuối cùng một bút, đem giấy đẩy đến Tinh Tinh đôi mắt phía dưới.

"Nhà mới lớn như vậy, hình dáng còn rất đẹp, Tinh Tinh có thích hay không?"

"Thích ạ!" Tinh Tinh không chút do dự lớn tiếng trả lời.

Trẻ con đối với những thứ không biết luôn là sợ hãi, Tinh Tinh cũng sợ, bởi vì hắn không có khái niệm đối với hoàn cảnh mới. Chỉ là nỗi sợ hãi này hắn khống chế được, bởi vì hắn muốn ở bên mẹ, mà mẹ muốn đổi chỗ ở.

Hiện tại trải qua thời gian được nuôi nấng ở vòng tay của Trình Hoan. Lúc đầu, cái trống rỗng lại xa lạ hoàn cảnh mới kia, cuối cùng trước mắt lộ ra một tấm màn che

Tờ giấy kia nói với hắn, nhà mới cũng không đáng sợ, trái lại, còn rất tốt đẹp.

Còn tốt hơn so với nơi ở hiện tại!

Cậu nhóc lập tức hưng phấn trở lại, hắn quỳ ghé vào giường, dùng ngón tay vuốt đủ chỗ, tựa hồ giống như muốn thông qua bức họa tranh này chạm đến hiện thực.

"Mẹ ơi!" Hắn giơ bức họa lên, nhảy đến bên cạnh Trình Hoan, dựa vào người cô rồi chỉ vào một phòng trong tranh: "Tinh Tinh cùng mẹ ở nơi này sao?"

"Đúng vậy, chúng ta ở nơi này." Trình Hoan chỉ vào các phòng giới thiệu cho hắn: "Nơi này là phòng khách, đây là phòng bếp, nơi này là thư phòng, sẽ phóng rất nhiều thư, Tinh Tinh có thể ở chỗ này đọc sách."

Dưới mí mắt Trình Hoan nhìn nhóc con, lại nói thêm một câu: "Con có thể làm bài tập ở chỗ này."

Nhóc con lập tức tiếp lời: "Tinh Tinh thích làm bài tập."

Trong thời gian này, khi Trình Hoan dạy con cũng sẽ bố trí một số đồ vật để (2)tác nghiệp, nói là tác nghiệp nhưng càng giống như là trò chơi, làm xong sẽ có khen thưởng, Tinh Tinh đối loại này hoạt động này có độ tiếp thu độ rất cao.

(2) tác nghiệp : tiến hành công việc có tính chất nghiệp vụ, kĩ thuật

Trong khoảng thời gian này hắn ăn ngon, dinh dưỡng cũng được đuổi kịp, lấy mắt thường cũng có thể nhận ra rằng thịt trên mặt hắn tăng lên nhiều. Khi cậu nhóc bĩu môi để nói chuyện, hai bên thịt của má phình phình, thoạt nhìn non mềm, thật làm người có cảm giác muốt véo một phen.

Trình Hoan cũng không cần thiết chịu đựng, nghĩ đến liền thật sự nhéo hai cái, còn có ý xấu đào hố cho con trai: "Thật vậy chăng? Tinh Tinh thật giỏi nha! Nhưng về sau nếu con không thích làm bài tập thì làm sao bây giờ?"

Cậu nhóc sửng sốt, tựa hồ không quá hiểu mẹ vì sao lại muốn hỏi như vậy, hắn chớp chớp mắt, lông mi dài giống như cột dài màu đen, dừng ở mí mắt trên trầm tĩnh tốt đẹp không giống người thường.

"Không có khả năng! Tinh Tinh thích làm bài tập."

Thanh âm nói chuyện của cậu nhóc đánh vỡ suy nghĩ của Trình Hoan, cô lấy lại tinh thần, nhìn đến ánh mắt thẳng tắp của con trai, nói với cô: "Nếu Tinh Tinh nói không thích làm bài tập, mẹ hãy đánh mông con!"

Trước kia nguyên thân chỉ là không quan tâm đến con, ngoại trừ một đêm kia thì không động tay đến.

Tinh Tinh không biết bị đét mông là cảm giác gì, nhưng bạn bè dưới tầng thường xuyên bị đét mông, mỗi lần đều khóc và lớn tiếng, còn sẽ khóc rất lâu.

Khóc thảm như vậy, nhất định rất đau. Cách phạt đét mông này, ở trong lòng mấy câụ nhóc nhỏ tuổi này, vẫn luôn là loại trừng phạt đáng sợ nhất trên đời.

"Một lời đã định nha." Nếu con trai đều đã nói, Trình Hoan còn dị nghị cái gì? Cô một lần nữa xé xuống một tờ giấy, dùng bút vừa mới vẽ tranh viết vài cái ở mặt trên mặt giấy.

Cậu nhóc cho rằng mẹ nó muốn vẽ tranh, thò lại gần xem lại phát hiện là những chữ cái không thể hiểu.

Hắn tò mò: "Mẹ, đây là cái gì vậy?"

"Đây là cam kết, phải viết vì sợ sau này con sẽ quên." Trình Hoan viết xong, bên phải hạ bút ký cái tên, lại đem bút nhét vào trong tay Tinh Tinh, nắm tay hắn viết xuống tên của hắn.

Nắm tay đứa nhỏ viết thật cẩn thận, Trình Hoan cách một tầng cũng không thể khống chế lực quá tốt, viết ra chữ cái xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tinh Tinh lần đầu tiên trải qua loại hoạt động này, tò mò đến không nhịn được: "Mẹ, con cũng đang vẽ tranh sao?"

"Đây không phải vẽ tranh đâu, là ký tên, mấy chữ này chính là tên của Tinh Tinh, viết xuống chứng tỏ con đã xác nhận."

Trình Hoan nói xong còn đem cam kết đọc lại một lần, ý đại khái chính là đảm bảo Tinh Tinh sẽ luôn thích và làm bài tập đúng hạn, nếu đổi ý liền tự nguyện chấp nhận bị trừng phạt.

Tinh Tinh mới 4 tuổi, bên trong cái cam kết kia rất nhiều câu nghe không hiểu.

Hắn quan tâm nhất vẫn là tên của mình, vẫn luôn duỗi đầu ra xem, xem xong còn đặc biệt tự luyến mà khen ngợi mình.

"Mẹ, tên của con nhìn cũng thật đẹp a!"

Tác giả có lời muốn nói: Một trượt chân thành...

Tinh Tinh lớn lên đi học, thời điểm chìm nổi giữa đống sách vở dùng để học tập, vô số lần hối hận vì năm đó đã đáp ứng hứa hẹn.

Bởi vì chỉ cần hắn lộ ra một chút biểu tình chán ghét làm bài tập, người mẹ thân thương hắn sẽ lấy ra cái cam kết viết lúc 4 tuổi kia, uy hiếp cởi quần đét mông.

Tinh Tinh rất tức giận, viết đứt tay để làm bài tập mà còn phải giả bộ giống như vui vẻ, càng tức chính là cam kết kia bị mẹ nó chỉnh sửa rồi bỏ vào trong khung ảnh, muốn xé mà chết cũng xé không xong:-)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top