Chương 4
Sau khi đưa đồ vật cho cậu Du Chiêu liền xoay người đi ra ngõ, vừa đi vừa đem tai nghe nhét vào trong tai.
". . ."
Bạch Kiều mặt đầy phức tạp nhìn về bóng lưng đang rời đi của trúc mã, lại nhìn một chút Snickers trong tay.
Người này tại sao lại mang theo đồ vật này bên mình?
Bộ dáng thở hổn hển vừa rồi của cậu giống với Lâm Đại Ngọc hay là giống với Hứa Tiên? Tại sao lại đưa snickers cho cậu?
Nhìn cậu yếu như vậy?
. . . Thôi bỏ đi, dù sao thì cũng có thể ăn.
Cậu bóc vỏ ngoài của thanh kẹo, cắn một miếng quá nửa, nhai hai cái liền cảm thấy vị chả ra làm sao, miễn cưỡng nuốt xuống, nhìn ra bóng người đã đi mất ở cửa ngõ, Bạch Kiều nói: "Cậu ấy cứ như vậy mà đi à?"
Trịnh Mãn Ân: "Chiêu ca chính là như vậy, loại chuyện quét dọn chiến trường này cậu ấy chưa bao giờ dính tay."
". . . Cậu ấy cũng là do cậu tiêu tiền mời tới? "
"Cậu ấy không phải." Trịnh Mãn Ân nói: " Chiêu ca là cùng tôi lớn lên, là anh em chơi đùa từ nhỏ đến lớn."
Mặt hắn đầy tự hào, Bạch Kiều qua loa ngâm dài "Nga".
Nghĩ đến cũng phải, loại có đẳng cấp như Du Chiêu, hẳn là tiêu tiền cũng không mời tới được.
Từ nhỏ đến lớn Bạch Kiều thấy qua không ít tiểu thuyết, trong sách miêu tả về các loại nam chính và nhân vật phản diện, nhân vật như Du Chiêu vừa soái vừa khốc hẳn là nên đấu trí cùng nam chủ mới đúng, có nhan sắc có khí tràng. . . Nếu như hắn không mang theo kẹo Snickers bên người!
"Hey người anh em? Thấy đồng phục học sinh của cậu, chắc cậu cũng là học sinh trường trung học Hải Bắc?"
Trịnh Mãn Ân sảng khoái chế giễu La Bưu, vốn định kêu đám người này đi chúc mừng một chút, sau khi thấy được thân thủ của Bạch Kiều, nổi lên tâm tư muốn kết giao.
Bạch Kiều không suy nghĩ nhiều như vậy, bị hỏi tới liền gật đầu một cái.
"Cậu là năm mấy? Ban nào?"
"Lớp mười một, ở ban mười. . ."
"Ei, đợi một chút. . ." Trịnh Mãn Ân đột nhiên cắt đứt cậu, móc ra móc điện thoại di động từ trong túi quần, có một tin nhắn mới từ Wechat, thấy là Du Chiêu gửi tới, hắn nhanh chóng mở ra, sau khi thấy nội dung, liền mở trừng hai mắt: "Ngọa tào, là đứa ngu xuẩn nào báo cảnh sát? Đây chơi không nổi ngươi TM đừng tới a!"
". . ."
"Mau mau mau, Chiêu ca phát tin tức, cảnh sát tới, đi nhanh lên đi nhanh lên!"
Những người khác vẫn còn ở "chiến trường" thu thập gậy gỗ, gặp ai không phục liền đánh thêm một gậy, thề phải đem người đánh phục thì mới thôi, lúc này vừa nghe đến hiệu triệu của "lão đại", một đám liền giơ chân chạy, chạy so với thỏ còn nhanh hơn!
Trịnh Mãn Ân chạy trước còn hỏi: "Người anh em cậu không chạy a?"
Bạch Kiều quơ quơ ví tiền trong tay: "Tôi là tự vệ."
"Cũng phải, cậu là làm việc nghĩa mới tới, không cần sợ cảnh sát. . . Vậy thì. . . Hôm nay cám ơn cậu, lần sau tôi sẽ mời cậu đi ăn, tạm biệt."
Vừa nói người vừa chạy vòng qua ngã khác trốn cảnh sát.
Một đống người, tình cảnh còn rất hoành tráng, nằm ngổn ngang trên mặt đất, cũng rất hoành tráng!
Bạch Kiều thu hồi tầm mắt, dư quang liếc đến một người, trong nháy mắt lúc hắn bò dậy lại đạp một cước: " Ông cũng không cần đi học, gấp làm cái gì a?"
La Bưu: ". . ."
La Bưu không cam lòng thu chân lui về phía sau, cảnh giác nhìn Bạch Kiều: "Cậu cậu cậu. . . Thực sự là vì ví tiền mà tới?"
Bạch Kiều nói:" Nếu không phải thì còn vì cái gì?"
Cậu cũng không phải là rảnh rỗi. . . Dường như cậu là đang rảnh rỗi!
Lúc mặt La Bưu đầy hối hận cảm thấy "Thua thiệt lớn", cảnh sát rốt cuộc cũng chạy tới hiện trường.
Bạch Kiều đến trường học, cách giờ tự học buổi tối còn có nửa giờ.
Vừa mới nhập học được mấy ngày, thời tiết rất nóng bức, coi như không có ánh mặt trời chiếu xuống, nhiệt độ của bề mặt trái đất vẫn như cũ không hạ xuống.
Trường trung học Hải Bắc với tư cách là nhị trung của thành phố Hải Bắc, khung cảnh sân trường đương nhiên không cần phải nói, cửa trường mở rộng, vừa mới bước vào cổng trường, đập vào mắt chính là một bệ phun nước lớn, xung quanh là các bồn hoa, ở trung tâm của bể nước xây một bức tượng điêu khắc, đến nỗi khắc cái gì, Bạch Kiều cũng không biết.
Giờ tự học buổi tối học sinh ở trước cổng trường là đông nhất, Bạch Kiều xuyên qua đám người đi vào cổng trường, cảm nhận một chút tính thần tuổi trẻ mà cách nhiều năm cậu không cảm nhận qua, cảm thấy cả người cũng thoải mái hơn nhiều.
. . . Thực ra là vì đã được lấp đầy bụng!
Tòa nhà của ban khoa học tự nhiên năm lớp mười một là tòa thứ hai phía đông trường học, Bạch Kiều bị phân đến ban mười ba, là ở tầng một, cậu từ cửa sau đi vào, đầu tiên dò xét lại trong trí nhớ đi lướt qua một vòng, lớp học xếp hạng chót trường, phần lớn học sinh đang đi tham quan phòng học, bây giờ trong phòng học cũng không có mấy người.
"Nghe nói Du Chiêu cũng học ở lớp này?"
"Còn không phải sao? Sau khi có kết quả phân lớp tớ còn đi xác nhận lại nhiều lần, chính là học cùng một lớp với chúng ta, cũng không biết là tớ đổ mốc mấy đời, mà lại học cùng lớp với cậu ta!"
"Cậu nói thử cậu ta là một thiếu gia nhà giàu, trường gì mà không đến học được, tại sao phải tới nhị trung? Làm gì phải gây khó dễ với chúng ta a?"
"Ai biết được a? Có thể là sắp xếp của gia đình, không phải Trịnh Mãn Ân và Hà Kiêu cũng ở trường học của chúng ta sao?"
Bởi vì nhất trung đối với thành tích có yêu cầu, có tiền có quan hệ thì cũng không vào được, những người có tiền muốn cho con mình tiếp nhận được nền giáo dục tốt, sẽ chọn cách đưa con đi học ở trường tư hoặc là dùng quan hệ đưa con vào nhị trung.
Bạch Kiều nghe mà mơ hồ.
Mặc dù biết quan hệ cá nhân của Du Chiêu ở trường học chẳng ra làm sao, nhưng cũng không đến mức không muốn gặp hắn như những người này a?
Du Chiêu đáng sợ như vậy?
Đang định hỏi Nhị Bát một chút, lại nghe bọn nói tiếp: "Tớ còn nghe nói Du Chiêu không sống cùng ba mẹ, cậu ta được gửi nuôi ở nhà cậu, cậu của cậu ta là lãnh đạo của một tập đoàn lớn, làm sao có thời gian để ý đến cậu ta a? Đều là sau khi cậu ta gây chuyện, sai người cầm tiền đi giải quyết."
"Cái này tớ cũng biết, lúc học trung học cơ sở cậu ta đánh một học sinh đến mức phải nằm viện thiếu chút nữa là chết rồi, cuối cùng kết quả vẫn là người bị đánh kia đến nhà nói xin lỗi, thủ đoạn của người có tiền thật lợi hại."
"Hai người nhỏ giọng một chút, loại chuyện này chớ nói ở trong phòng học."
"Đúng vậy, sau này vẫn là học cùng một lớp, nếu bị cậu ta để mắt đến thì không sống tốt qua ngày, còn không bằng nghĩ làm sao cách xa cậu ta một chút."
"Chuyện này sợ là có chút khó khăn, người khác chưa tới, ai biết đến lúc đó cậu ta sẽ ngồi chỗ nào a?"
"Dù sao thì tớ cũng sẽ không ngồi cùng bàn với cậu ta, bàn trước sau gì cũng không được, tớ sợ chết!"
Lúc này có một giọng nữ xen vào nói: "Không khoa trương vậy chứ? Nơi này chính là phòng học, cậu ta có lợi hại hơn nữa thì cũng không dám động thủ trong phòng học chứ? Không sợ bị đuổi học a?"
"Cậu ta có cái gì không dám? Lúc chưa chia lớp, trong lớp cậu ta ngồi cùng bàn với một nữ sinh, cũng chỉ bởi vì lúc làm bài tập chiếm một phần góc bàn của cậu ta, cậu ta liền trực tiếp vặn trật khớp cô ấy."
"Ác như vậy?"
". . ."
Trong phòng học một mảnh thổn thức.
Bạch Kiều đứng ở cửa sau của phòng học, nhìn bàn học ở trong phòng.
Vì duy trì mỹ quan gọn gàng sạch sẽ của phòng học, bàn học ở trường trung học Hải Bắc là bàn đôi, mặt bàn màu xanh, bàn chia đôi nhưng so với bàn một người thì vẫn lớn hơn một chút, hai người ngồi chỉ cần không cố ý, thì hoàn toàn không đụng trúng.
Du Chiêu là có bệnh sạch sẽ, hắn không thích người khác chạm vào.
Trong tư liệu nói Du Chiêu thường ngồi một mình, cho dù có người dám ngồi cùng bàn với hắn, hắn cũng sẽ đem sách giáo khoa chất ở chính giữa ngăn cách với bạn cùng bàn, hắn "keo kiệt" như vậy, người ngồi cùng bàn làm sao chiếm được một phần góc bàn của hắn?
Lại nói loại bạn cùng bàn như Du Chiêu, ai cũng chỉ ước ngồi sát mép bàn để cách xa hắn, ai lại có gan lớn tiến lại địa bàn của hắn?
Bạch Kiều không thể nghĩ ra được, học sinh trong phòng học đã bắt đầu thương lượng đối sách.
"Nếu không, để cho tiểu cà lăm ngồi cùng bàn với cậu ta đi. . ."
"Không được!" Giọng nữ lần trước mở miệng lần nữa: "Dựa vào cái gì mà chuyện các cậu không muốn làm lại bắt Già Phạm đi làm?"
"Dù sao thì cậu ấy là một người cà lăm lại không thể nào nói chuyện, cũng sẽ không chọc tới Du Chiêu, cậu sợ cái gì?"
"Vậy cũng không được."
"Chúc Lạp Lạp, cũng không phải nói cậu cậu khẩn trương cái gì? Hai người cậu với Bạch Kiều, lúc ở ban bảy cũng chính là như vậy, Triển Già Phạm là con trai cậu sao? Nếu cậu che chở cậu ấy vậy thì ngồi cùng Du Chiêu đi!"
"Ngồi thì ngồi, có gì mà phải sợ?"
Giọng nữ tự tin mười phần, nghe ra một chút cũng không sợ.
Nếu như sau khi nói xong cô không do dự dời tầm mắt đi.
Bạch Kiều cười một tiếng, từ cửa sau đi vào hô một tiếng: "Lạp Lạp."
"Bạch Kiều?"
Sau khi thấy người tiến vào cửa, mắt Chúc Lạp Lạp sáng lên.
Cô buộc sao tóc đuôi ngực, người mặc đồng phục, nhìn giống như ánh mặt trời lại sáng sủa, vô cùng lanh lẹ!
Mấy người khác cũng xoay người theo, thấy Bạch Kiều, một người trong đó có chút bất ngờ, trêu chọc nói: "Bạch Kiều? Cậu đến trường học? Còn tưởng rằng hôm nay cậu không đến được."
Bạch Kiều: "Tại sao không đến được?"
Giang Trác vốn ngồi trên bàn học, nghe vậy liền nhảy từ trên bàn học xuống, vỗ đồng phục một chút: "Không phải nói cậu bị ba đánh, nằm ở nhà không đứng dậy được sao?"
"Cậu nghe ai nói đó?"
Giang Trác nhìn trái phải một lát, nói: "Bọn họ đều nói như vậy, lần thi này của cậu kém như vậy, ba cậu có thể không đánh cậu sao? Cậu lại xin nghỉ bệnh không tới, chẳng lẽ không phải là bị đánh đến mức không đi được?"
Bạch Kiều tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống: "Vậy cậu thi còn kém hơn tớ, ba cậu đánh cậu sao?"
Bạch Kiều cúi đầu liếc nhìn thẻ tên trước ngực hắn.
Trước khi tới Bạch Kiều đã nhìn kết quả, số người xếp hạng sau cậu trong mười ba ban tự nhiên không nhiều, trong đó có Giang Trác.
Giang Trác không coi trọng thành tích, cười một cái nói: "Chúng tớ là dân chúng bình thường, làm sao có thể so với cậu a? Ba mẹ cậu là giáo sư nổi tiếng ở trường đại học, thành tích của cậu làm sao cũng phải xếp top 10 nhất trung chứ?"
Đây nhưng là chế giễu của Hồng Quả Quả.
Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào động!
Bạn không thể ép buộc một con chuột đuổi theo bạn phải không?
Bạch Kiều nói; "Top 10 hay không thì hiện tại còn khó nói, coi như thành tích không tốt lên được, khảo thân thể dục về sau có thể có cái học thượng là được*."
*考个体育生以后能有个学上就行 đây là nguyên bản của câu này, mình cũng biết dịch sao TT ai biết thì cmt giúp mình với TT
Cậu cũng rất không theo đuổi.
Cậu không có ý gì khác, chỉ là không chịu được người khác nghĩ nhiều.
Giang Trác vốn có chút tâm lý ghét giàu trong lòng, còn tưởng rằng cậu đang giễu cợt mình ngay cả đại học cũng không lên được, mặt nhất thời biến sắc: "Bạch Kiều, cậu. . ."
Thấy hai người sắp cãi lộn, lập tức có người đi ra giảng hòa, kéo Giang Trác lại: "Được rồi, đều là bạn học với nhau. . . Bạch Kiều, cách cậu ấy nói chuyện, cậu đừng chấp nhặt với cậu ấy."
Hóa ra đây là đem lời Bạch Kiều vừa nói "học sinh thể dục" xem như là uy hiếp.
Nhìn cậu bạo lực như vậy à?
Bạch Kiều không thèm để ý nhún vai, quay đầu đi xem Chúc Lạp Lạp: "Lạp Lạp, lão sư có sắp xếp về chỗ ngồi chưa?"
"Tớ đã hỏi giáo viên chủ nhiệm, cô ấy nói có thể tùy tiện chọn chỗ ngồi, nhưng bây giờ đại đa số mọi người còn chưa đến, cũng chưa có sắp xếp gì."
Phân đến ban mười ba, phần lớn không có hứng thú với học tập, đối với chỗ ngồi cũng không có yêu cầu nhiều.
Bạch Kiều gật đầu một cái, nhìn bục giảng trước mặt một chút, tùy tiện tìm một chỗ có góc nhìn tốt ngồi xuống, không ngờ đồ trong tay còn chưa bỏ xuống, đã có người ngồi xuống bên cạnh cậu: "Tớ ngồi vị trí này."
". . ." Chính là Giang Trác
Hắn không nói gì khác, nhưng ý tứ rất rõ ràng, hắn không muốn ngồi cùng bàn với Bạch Kiều.
Bạch Kiều cũng không ấu trĩ cùng hắn tranh chỗ ngồi, trực tiếp đem đồ dời lên bàn học phía trước, vừa định đi vòng qua, Giang Trác tính lặp lại lần nữa, chẳng qua là hắn chưa kịp mở miệng, thì thấy được cửa phòng học.
Một người từ cửa phòng học đi tới, cả người mặc áo sơ mi trắng phối cùng quần jean khác xa với đồng phục, mang một loại tai nghe đen trắng, đầu tiên là ngẩng đầu nhìn, sau đó đi thẳng về địa phương đang tụ họp.
Trừ Bạch Kiều ra tất cả mọi người đều cứng đờ, lại không dám chạy trốn quá rõ ràng.
Từng bước từng bước của Du Chiêu tựa như đạp trong tâm bọn bọ, tim đập nhanh dần, lúc hắn đi qua tự giác nhường đường, cho đến khi người qua hẳn mới thở phào nhẹ nhõm.
Giang Trác không may mắn như vậy, Du Chiêu trực tiếp dừng ở bên cạnh hắn, chặn đường của hắn.
"Cậu ngồi đây?"
Giang Trác không biết là nên gật đầu hay nên lắc đầu, ngẩng đầu lên liền phát hiện, người Du Chiêu hỏi căn bản không phải là hắn.
Du Chiêu sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm vào Bạch Kiều.
Bạch Kiều cũng có chút ngẩn người, theo bản năng gật đầu.
Du Chiêu vừa nhìn về phía Giang Trác, Giang Trác rất sợ chọc tới phiền toái gì, vội đứng lên: "Tớ không ngồi đây."
Du Chiêu nghiêng người né, Giang Trác như được đại xá mà đi qua, sau đó người nào đó rất tự nhiên ngồi xuống.
Bạch Kiều: ". . ."
Đôi lời tám nhảm của editor: Chương này nhiều câu khó edit quá a ToT
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top