90

Thiết Kế, Hãm Hại Và Đánh Trả

Nhìn ánh mắt Phàm Ngự đỏ sậm. Con ngươi như đầm sâu, tràn đầy **.

Tay anh nóng rực nằm ở ngọn núi yêu kiều mềm mại của cô, tàn sát bừa bãi - đùa bỡn làm cho hạt đậu hơi đứng thẳng. An Tuyết Thần sợ hãi, nhưng mình lại không có biện pháp phản kháng, cái loại cảm giác nóng bỏng quen thuộc bao quanh cô. Để cho cô cảm thấy vô lực. Phàm Ngự ôm lấy cô gái, đem cô nhẹ nhàng đặt ở trên giường lớn, môi mỏng chưa bao giờ rời khỏi môi của cô, bởi vì anh sợ nghe anh được những điều mà anh không muốn nghe thấy, sẽ thương tổn cô. Sẽ không khống chế được mình.

Phàm Ngự cũng chịu đựng không nổi nữa rồi, thời gian xa cách năm năm rồi, mình đối với người phía dưới ** rất mãnh liệt. Khiến Phàm Ngự luôn luôn khống chế rất tốt, lại mất khống chế. Hiện tại anh muốn cô, yêu cô.

Anh đẩy xuống quần áo trên người mình, tháo ra cái quần lót của An Tuyết Thần còn sót lại, ngón tay chậm rãi đi tới nơi khuê mật của cô, không chút kiêng kỵ trêu chọc. Môi từ từ rời khỏi môi của cô, hôn cổ của cô, bộ ngực của cô, muốn hôn lần lượt lên mỗi một tấc da thịt trên người cô, nhưng thời điểm đi tới cái bụng bằng phẳng của cô, bóng dáng thê thảm của An Tuyết Thần, giọng nói của cô truyền vào lỗ tai Phàm Ngự , khiến Phàm Ngự mất khống chế.

"Nơi này, đã từng thai nghén qua con của anh, nơi này, đã từng bị anh một cước phá bỏ đứa bé. Phàm Ngự, tôi hận anh. Thật hận anh vô tình, lại lưu tình khắp nơi."

Phàm Ngự nghe lời nói của cô..., thân thể hơi sửng sốt, khẽ run. Một đôi mắt mê ly nhìn chằm chằm bụng của cô, trong tròng mắt tỏa ra đau lòng, chậm rãi mở miệng: "Vậy thì thai nghén lần nữa, anh cho em cơ hội."

"Ha ha, Phàm Ngự, tôi chẳng thèm muốn, đời này tôi cũng sẽ không yêu hung thủ giết người, nhất là hung thủ giết hại chính con ruột của mình." Lời nói của An Tuyết Thần, không thể nghi ngờ là hung hăng đau nhói Phàm Ngự, nhìn anh thay đổi không có lý trí ở đây, hơn nữa nghe thấy cô nói sẽ không yêu anh, nói anh là hung thủ sát hại chính côn ruột của mình, tim của anh liền không cách nào hô hấp.

Phàm Ngự bóp cổ An Tuyết Thần, tròng mắt đen thay đổi đỏ sậm, thanh âm âm trầm kìm nén, nói: "Em nói cái gì, em nói lại lần nữa, hả? Em nói cái gì?" Phàm Ngự đột nhiên thay đổi trở nên khát máu, loại cảm giác này cô đã rất quen thuộc, một lần kia ánh mắt của anh chính là như thế. Nhưng An Tuyết Thần vẫn là muốn nói.

"Khụ, tôi, tôi nói, sẽ không yêu anh, anh là hung thủ giết người, ưmh, ưmh, , , , , , , , " Lời nói của An Tuyết Thần vẫn chưa nói hết, liền bị Phàm Ngự hôn vào trong bụng. Anh đang sợ, anh sợ mất cô. Cô chính là cô gái có thể dễ dàng nhiễu loạn suy nghĩ, ở trên người cô, anh sẽ lần nữa mất khống chế. Anh không muốn tổn thương cô, thật sự không muốn.

Phàm Ngự nâng cái mông của cô lên, eo ếch chợt đâm vào cô, năm năm dồn hết sức, để cho anh điên cuồng, đủ để cho anh mất đi ý chí còn sót lại. Suy nghĩ suy nhất là, năm năm qua không có người đàn ông nào chạm vào cô, nghĩ tới đây Phàm Ngự càng thêm điên cuồng càng thêm hưng phấn.

An Tuyết Thần bị đau, níu lấy ga giường, năm năm chưa bao giờ bị người khác xâm phạm khu vực thánh địa, sự cường đại của anh, để cho cô bị thương. Đau quá. An Tuyết Thần cắn môi, không để cho mình kêu thành tiếng.

Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mình hàng đêm nhớ nhung, eo ếch càng thêm ra sức, tốc độ càng nhanh hơn, mỗi một cái đều vào chỗ sâu nhất của cô, giống như chỉ có như vậy anh mới rõ ràng cảm giác chân thật cho sự tồn tại của cô. Phàm Ngự nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch ở phía dưới, đáy mắt anh hiện lên tia đau lòng, nhưng An Tuyết Thần lại không nhìn thấy. Cô quá chặt, anh không khống chế được mình. Cả đêm, muốn cô hơn mười lần, đủ loại tư thế, biết An Tuyết Thần hoàn toàn bất tỉnh, anh mới thoả mãn buông cô ra, năm năm nhớ nhung để cho anh không khống nổi mà hung hăng muốn cô.

Phàm Ngự nhìn người kiệt sức trên giường, đáy mắt tràn đầy đau lòng cùng hối hận, tại sao năm năm trước mình vứt bỏ cô, ngày hôm qua thậm chí còn hoài nghi cô. Phàm Ngự vuốt ve gương mặt của cô, thanh âm hàm chứa van xin: "Tuyết Thần, không thể cho anh thêm một cơ hội sao? Tại sao gạt anh ra ngoài chứ?" Chỉ là An Tuyết Thần trong trạng thái ngủ mê man, căn bản là không nghe được.

Phàm Ngự ôm cô đi vào phòng tắm, đổ đầy nước, giống như là trấn an một loại bảo bối nhẹ nhàng bỏ vào bồn tắm. Dòng nước ấm áp, cùng bồn tắm xoa bóp, khiến An Tuyết Thần không nhịn được ưm một tiếng. Tìm một nơi thoải mái trầm trầm ngủ. Phàm Ngự nhìn cô gái tựa như một con Tiểu Miêu lanh lợi, có lẽ chỉ có thời điểm như vậy, cô mới có thể bày ra bộ dạng nhu thuận, khéo léo thu hồi gai trên người. An tĩnh ngủ. Phàm Ngự nhẹ nhàng giúp cô lau chùi thân thể tràn đầy vết yêu. Từ cổ một đường xuống phía dưới. Tất cả đều chứng minh dấu vết điên cuồng tối hôm qua của anh. Anh đau lòng nhìn cô. "Thật xin lỗi, em quá tốt đẹp, anh không khống chế được."

Phàm Ngự cảm giác nước ấm lạnh đi, nhẹ nhàng kéo cô, dùng khăn tắm lau chùi thân thể của cô. Trở về phòng, ý thức lạc thú thúi nát đã sớm tản đi. Trên giường đã đổi cái chăn sạch sẽ. Đem cô nhẹ nhàng đặt lên giường. Đắp chăn cho cô. Ở trên trán cô nhẹ nhàng hôn. Sau đó rời đi ——

Tuyến phân cách ——

"Ưmh, ừ, thật là đau" An Tuyết Thần mơ hồ mở mắt, nhìn lướt qua, là khách sạn. Trời đã tối rồi, liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức, đã hơn tám giờ. Chống thân thể lên, nhìn thân thể mình đã bị xử lý qua. Biết anh vì mình tắm rửa qua. Chỉ là thân thể quá đau nhức, nghĩ đến mình đã ngủ một ngày, không biết Lãnh và Lệ Lệ quá lo lắng hay không. Vội vàng cầm điện thoại trên đầu giường lên. Nghĩ một lát, quyết định gọi cho Lệ Lệ.

"Này, Lệ Lệ, là tớ" An Tuyết Thần vô lực nói xong, chỉ là Lệ Lệ quả thật thực vội.

"A, Tuyết Thần, cậu đi đâu, hôm nay không tới công ty, cậu không biết Liệt tìm cậu đến điên rồi sao? Cậu đang ở đâu?" Ở bên đầu bên kia điện thoại Giang Lệ Lệ vô cùng lo lắng nói.

An Tuyết Thần cắn răng: "Tối hôm qua ở một chỗ với Phàm Ngự."

"Cái gì, cậu thế nhưng ở chung với anh ta, cậu nghĩ như thế nào, Lãnh làm thế nào, cậu mất tích, một ngày rồi anh ấy còn chưa ăn cơm, cậu, tớ không biết nói cậu thế nào, anh mau gọi điện thoại cho anh ấy, tốt nhất đem chuyện các người nói với anh ấy, Liệt sẽ không tức giận đâu."

"Ừ. Liệt, anh ấy có khỏe không?" An Tuyết Thần cúp điện thoại, trong lòng đầy áy náy, đã là thân phận vị hôn thê của người khác, thế nhưng lại lên giường với kim chủ tiển nhiệm. Thật là đáng buồn, nếu như Lãnh biết, anh sẽ ghét bỏ mình sao? Nhưng vô luận như thế nào cũng phải nói rõ.

"Tốt cái rắm, cậu nhanh trở lại, nói rõ với anh ấy."

An Tuyết Thần để điện thoại xuống, hoàn toàn không biết sau lưng đã có một người đứng đó. Cô hoàn toàn chìm vào trong áy náy. Cảm thấy sau lưng hơi lạnh lẽo. An Tuyết Thần quay đầu, chống lại cô là một đôi mắt sâu không thấy đáy.

"Gọi điện thoại cho ai?" Phàm Ngự cố nén lửa giận, hỏi. Anh vừa tan tầm liền vội vàng tới đây, không nghĩ tới vừa đến đã nghe thấy cô đang lo lắng cho người đàn ông khác. Cũng đã là cô gái của mình, lại vẫn lo lắng cho người đàn ông khác.

An Tuyết Thần chau mày lại nhìn anh, đáy mắt đầy hận ý, hiện ra, ấy chính là nồng đậm. Phàm Ngự làm sao sẽ không nhìn thấy, đáy lòng cực kỳ đau nhói.

"Biến, Phàm Ngự, tôi hận anh, anh không chết tử tế đâu, đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh. Anh lại ép buộc tôi?" An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, càng nói càng kích động. Tay nhỏ bé chặt níu lấy tờ rơi, hận không thể giết chết anh.

"Chậc, em đã là người phụ nữ của anh, tối hôm qua mới thần phục dưới thân thể của anh, hôm nay lại muốn người đàn ông khác, có phải anh chưa thỏa mãn em hay không, hả?" Phàm Ngự nóng nảy, nhẫn nại, bị đáy mắt tràn đầy hận ý của cô và lời nói vô tình kích thích.

An Tuyết Thần không nhìn anh, nhìn lướt qua trang phục trên đất, nhặt lên, nhanh chóng rời giường, mặc dù đã rách rưới, nhưng còn có thể che đậy. Sau khi mặc tử tế nhìn Phàm Ngự.

"Tôi không phải là phụ nữ của anh, tôi là vị hôn thê của một người đàn ông, nghĩ tới vị hôn phu của mình không có gì không ổn. Tôi cảnh cáo anh - Phàm Ngự, tôi lập tức kết hôn với Lãnh, anh tốt nhất nên ra khỏi cuộc sống của tôi." An Tuyết Thần nói qua liền muốn nâng thân thể đầy vết thương rời đi.

Phàm Ngự kéo cô qua, đem cô té ngã xuống giường, đôi tròng mắt đen nửa hí, trên người tản ra hơi thở nguy hiểm, chèn ép làm cho người ta không thể hô hấp.

"Em nói cái gì? Em kết hôn với cậu ta?" Giọng của Phàm Ngự đã giận dữ. Cô lại một lần nữa khiêu chiến ranh giới cuối cũng của anh. Cậu ta quả nhiên là quá phóng túng cô. Vậy thì tốt, tự nhiên ép buộc có thể để cho cô ngoan ngoãn chịu trói, vậy anh sẽ dùng ép buộc.

An Tuyết Thần cả gan nhìn tròng mắt đen hệt như báo của anh: "Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, tôi vô cùng thương anh ấy, tôi yêu anh ấy năm năm, cho nên bọn tôi không vội, tôi muốn lập tức kết hôn với anh ấy, làm Lãnh phu nhân."

Phàm Ngự hung hăng nắm cái cằm lanh lảnh của An Tuyết Thần. Trong miệng phun ra hơi thở nóng rực: "Vậy sao? Em thương cậu ta? Vậy thì em quá tiện. Muốn làm Lãnh phu nhân, phải không?"

An Tuyết Thần không biết lời nói của Phàm Ngự là có ý gì: "Đúng, tôi muốn làm vợ Liệt, quang minh chính đại làm Lãnh phu nhân."

Thân thể trở về dưới giường. Phàm Ngự nửa hí con ngươi, nhìn cô gái chằm chằm, sau đó buông cô ra, đứng dậy, mắt lạnh nhìn cô, lần này khiến An Tuyết Thần cảm thấy Phàm Ngự của năm năm trước lại trở về rồi, nhưng vậy thì thế nào? Cô sẽ không phục tùng.

An Tuyết Thần không nhìn Phàm Ngự một cái, từ bên cạnh anh lướt qua. Không có chú ý tới đáy mắt Phàm Ngự sáng loáng. Con ngươi tính toán.

Phàm Ngự nhìn bóng lưng An Tuyết Thần, tự lẩm bẩm nói: "Bảo bối, anh đảm bảo, em nhất định sẽ tới tìm anh, anh chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc trong tay."

Phàm Ngự cầm điện thoại lên, "Trạch, giúp tớ mua cổ phần và cổ phiếu bên ngoài của Lãnh thị, không tiếc bất cứ giá nào, tớ muốn nắm trong tay cổ phần vượt qua Lãnh Liệt."

Lạc Trạch cúp điện thoại, lông mày chau lại vào nhau: "Ngự, cuối cùng cậu đã hành động, không biết lần này có thể đem cô ấy càng đẩy càng xa hay không."

Tuyến phân cách ——

An Tuyết Thần về đến nhà, cảm giác trong nhà có người, cho là Lệ Lệ, "Lệ Lệ, cậu trở lại à?"

Thấy không có người trả lời, An Tuyết Thần đi vào bên trong, nhìn thấy khuôn mặt men say của Lãnh Liệt nằm ở trên giường của cô, khắp phòng là mùi rượu, biết anh uống rượu, cho tới bây giờ Lãnh luôn đúng mực, thế nhưng vì cô mà say thành như vậy. Đáy lòng An Tuyết Thần đầy áy náy càng sâu hơn.

An Tuyết Thần đi tới bên giường, tay nhỏ bé lau cái trán nóng lên của Lãnh. Lãnh cảm thấy trên trán mát mẻ, sau đó mệt mỏi mở mắt, trong nháy mắt trở nên kích động.

"Thần, là em sao, em đã trở lại." Lãnh đem An Tuyết Thần kéo qua, giống như sợ cô chạy mất.

An Tuyết Thần muốn an ủi anh trấn an giống nhau một đứa bé: "Ừ, là em, Liệt, em đã trở về, để cho anh lo lắng. Thật xin lỗi." An Tuyết Thần nói là thật tâm, cô thật sự xin lỗi, muốn cô nói thế nào đây.

Lãnh buông cô ra, nhìn quần áo xốc xếch, ngay cả từ cổ trở xuống đều là vết hôn rõ ràng, tay Lãnh đặt trên hai vai cô, dùng sức mấy phần. Ánh mắt thay đổi thô bạo, trong mắt lo lắng.

An Tuyết Thần nhìn anh, trong lòng rất lo lắng. Nhìn thấy đáy mắt anh là thất vọng cùng đau lòng, cô đều nhìn thấy.

Ánh mắt Lãnh Liệt thất vọng nhìn An Tuyết Thần. Âm thanh run rẩy nói: "Em và anh ta ở cùng nhau? Hai người đã làm?"

An Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bi thương của Lãnh, nước mắt xẹt qua gương mặt rớt xuống. Gật đầu: "Thật xin lỗi, là em, là em không bảo vệ mình tốt, Liệt, thật xin lỗi, em phản bội anh, thật xin lỗi." An Tuyết Thần đã sớm khóc không thành tiếng. Lãnh cũng không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào cô và những vết hôn rõ ràng kia. Ánh mắt chặt chẽ. Đem An Tuyết Thần đẩy lên giường.

Sau đó bắt đầu hôn cô thô bạo, giống như phải đem cô rửa sạch sẽ vậy. Nụ hôn của anh bao trùm lên nụ hôn còn lưu lại của Phàm Ngự. Thân thể An Tuyết Thần run rẩy chịu đựng.

Lãnh xé quần áo cũ rách của cô ra, hôn cổ của cô, một khắc khi tiến vào thân thể cô, thân thể ngừng lại. Anh cảm thấy nước mắt nóng rực của cô rơi xuống trên mặt của anh, lý trí của anh quay lại.

Thân thể An Tuyết Thần khẽ run, nước mắt vẫn chảy xuôi. Lãnh ảo não nhìn vẻ mặt nước mắt của cô. Mới vừa rồi mình đã làm cái gì? Anh làm như vậy có khác gì Phàm Ngự. Lãnh liền vội vàng đứng lên. Nhìn cũng không nhìn cô, xoay người rời đi. Đáp lại chính là âm thanh tiếng đóng cửa đinh tai nhức óc.

An Tuyết Thần mở mắt, đem thân thể tàn phá của mình co rúc lại, bây giờ cô giống như hoa bách hợp bị đập tan tành lên vách tường. Héo tàn rồi. Biến thành ảm đạm. Cô đem đầu mình chôn vào đầu gối hung hăng khóc thút thít, năm năm rồi, cô không như vậy qua, hôm nay cô khóc, khóc lợi hại, giống như đem toàn bộ uất ức trút ra khóc lên.

Tuyến phân cách ——

Lãnh Liệt ngồi vào trong xe, nhìn ánh đèn ảm đạm, khuôn mặt chán chường, đốt một điếu thuốc, chậm chạp không chịu đi, cứ nhìn trên lầu như vậy, ước chừng đợi đến trời sáng. Khi nhận được một cú điện thoại, trên mặt thoáng qua nét khẩn trương, cuối cùng liếc mắt nhìn đèn chưa tắt, than thở, lái xe rời đi.

Tuyến phân cách ——

An Tuyết Thần cứ co rúc ở trên giường cả đêm, biết Giang Lệ Lệ trở lại, nhìn cô thê thảm vỡ tan tành, liền vội vàng tiến lên. "Tuyết Thần, cậu làm sao vậy, làm sao cậu lại như vậy? Có phải Phàm Ngự hay Liệt? Nhìn thấy anh ấy sao?" Mặt Giang Lệ Lệ gấp gáp.

Ánh mắt của An Tuyết Thần trống rỗng nhìn bạn tốt của mình, tựa như tìm được một phao cứu mạng. Ôm cô gái chợt khóc thành tiếng: "A,oa, oa, Lệ Lệ, Lệ Lệ."

Giang Lệ Lệ ôm An Tuyết Thần trong ngực, thanh âm nức nở nói: "Ừ, là tớ, tớ ở đây, tớ ở đây, có uất ức gì nói với tớ."

An Tuyết Thần núp ở trong ngực Lệ Lệ. Lớn tiếng khóc thút thít: "Lệ Lệ, tớ dơ bẩn, tớ không xứng với Liệt rồi, anh ấy ghét bỏ tớ. Ta hận chết anh ta, tớ thật sự hận Phàm Ngự, tại sao hết lần này đến lần khác đối xử với tớ như vậy, Lệ Lệ, cậu nói xem, tớ phải làm sao? Tớ có thể làm gì?" An Tuyết Thần vô lực ở trong ngực Lệ Lệ khóc lớn.

Giang Lệ Lệ nhìn An Tuyết Thần đau lòng như vậy, nước mắt cũng rớt xuống, giờ phút này cô cũng không biết nói gì, chỉ có thể cho cô phụ thuộc vào, cho cô ấm áp, để cho cô biết mình không phải một mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy An Tuyết Thần bất lực như vậy, trước đây, cô gái đều rất kiên cường, chỉ có Phàm Ngự, sẽ dễ dàng phá hủy tuyến phòng ngự của cô. Hai người cứ ôm như vậy, ai cũng không đến công ty, hai người trốn việc.

Tuyến phân cách ——

Lãnh thị ——

"Các người nói cái gì? Có người âm thầm mua cổ phần và cổ phiếu của chúng ta?" Gương mặt Lãnh mỏi mệt, nhìn một nhóm người phía dưới.

"Đúng vậy, Lãnh tổng, tối hôm qua, trong một đêm, một nhóm người có óc xét đoán đã mua cổ phiếu của công ty chúng ta với giá cao."

Lãnh nâng trán, "Là ai? Tra được chưa?"

"Tra được rồi, Phàm Ngự."

Lãnh vừa nghe, thả tay xuống, gương mặt suy tư, vì Thần sao? Để cho anh phí công hoảng loạn lớn như vậy. Anh ta điên rồi, Phàm Ngự, anh ta nghĩ như vậy thì anh sẽ buông tay à, đừng mơ tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top