Chương 8


Cuộc họp lớp diễn ra lúc hai giờ chiều.


Chính là thời điểm ánh mặt trời nóng rực nhất, ánh sáng vụn vặt từ cửa sổ trong suốt chiếu vào cánh tay ấm áp vui vẻ.

Những chiếc lá xanh của hoa anh đào mùa đông và hoa dại ngoài cửa sổ đung đưa nhẹ nhàng trong gió chiều, đổ bóng xuống mặt đất lẫn lộn.

Tạ Hoài một mình ngồi ở ghế sau gần cửa sổ.


Hắn vừa mới ngủ trưa còn chưa tỉnh ngủ, vẻ mặt lười biếng.

Khoa xã hội học nữ nhiều nam ít, y phục hắn đẹp, bộ dạng lại đẹp trai, rất chói mắt trong một đám nam sinh mới rời khỏi trung học không lâu, còn ăn mặc đúng quy định, không ít cô gái len lén nhìn trộm hắn.


Hạ Hạ không ngờ rằng Tạ Hoài lại học cùng chuyên ngành với mình, sau khi vào cửa sửng sốt, vẻ mặt kinh hoảng lại cảnh giác như thỏ con.


Ánh mắt cô đảo quanh chiếc ghế trống ở hàng ghế đầu, cố gắng tìm một chỗ ngồi cách xa Tạ Hoài một chút.


Thái Vân kéo Triệu San Kỳ từ cửa sau đi vào, Triệu San Kỳ chú ý tới Tạ Hoài, ánh mắt trong nháy mắt sáng lên, lôi kéo Thái Vân đi qua.


Cô là một người hoạt bát cởi mở, cười hì hì hỏi: "Tôi có thể ngồi đây được không?"

Tạ Hoài khoanh tay, thản nhiên nói: "Không thể."


Hắn chỉ vào Hạ Hạ đang đứng trước lớp, sau đó gõ gõ bàn bên cạnh, gọi như một con chó con: "Lại đây."


Hạ Hạ do dự, Tạ Hoài dựa vào mép bàn, khoanh tay lẳng lặng nhìn cô.

Ánh mắt của hắn dường như có chất gì đó, dính chặt vào cơ thể cô, hàm ý không thân thiện, nhưng cũng không có ác ý nuốt chửng cô.

Hạ Hạ nhất thời không rõ trong lòng người này đang suy nghĩ gì.

Triệu San Kỳ bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là bạn của Hạ Hạ."


Tạ Hoài không cho Triệu San Kỳ chút mặt mũi, cô cũng không cảm thấy xấu hổ, bị Thái Vân lôi kéo đi về phía trước còn len lén quay đầu lại nhìn Tạ Hoài vài lần.


Hạ Hạ nghiến răng ngồi xuống bên cạnh Tạ Hoài, Chúc Tử Du cũng ngồi theo sau cô.


Tạ Hoài gọi cô tới nhưng không nói lời nào, mũi hắn giật giật, ngửi thấy mùi sữa tươi nhàn nhạt trên người cô gái, mùi đó ngọt mà không ngấy, không rõ ràng bằng mùi nước hoa nhưng rất thoải mái.

Sự cáu kỉnh trẻ con trên mặt hắn dần dần biến mất, hắn lười biếng híp mắt.


Chủ nhiệm lớp Hình Hâm là một nghiên cứu sinh ba năm, đỉnh đầu đã hói một mảng.


Hạ Hạ cầm bút tùy tiện ghi nhớ những chuyện vụn vặt hắn nói, nghiêng mặt nhìn thấy Tạ Hoài cũng cầm một tờ giấy, hắn không viết chữ, mà vẽ những hình vẽ ngoằn ngoèo trên đó.

Hạ Hạ liếc nhìn vài lần, phát hiện hắn vẽ một nam một nữ, cậu bé cầm trong tay cây gậy đánh cho cô bé than thở khóc lóc.


Hắn nhíu mày, làn da mịn màng và sạch sẽ, ánh nắng chiếu lên lông mi hắn tạo ra một vầng sáng trắng vàng, trông hắn lúc này có vài phần dịu dàng.

Nếu khoác lên mình chiếc quần thể thao, áo phông trắng và quay trở lại khuôn viên trường cấp 3, chắc chắn hắn sẽ trở thành hình tượng chàng trai yêu thích của các nữ sinh.

Trong lúc Hạ Hạ ngây người, Tạ Hoài hai ba nét phác họa nước mắt nước mũi chảy thành sông của cô gái.


Khóe miệng hắn nhếch lên thành một vòng cung, từ trên người cậu bé vẽ ra một mũi tên chỉ về phía mình, lại từ trên người cô bé vẽ ra một mũi tên chỉ về phía Hạ Hạ, vẽ xong hắn ném bút, giấy vẽ đẩy tới trước mặt cô.


Tạ Hoài gõ mạnh đầu ngón tay lên tờ giấy, âm thanh lọt vào tai vô cùng rõ ràng.

Hạ Hạ giả vờ không hiểu: "Sao thế?"

"Nhìn bức tranh này, cô có cảm nghĩ ​​gì không?" Tạ Hoài hỏi.

Hắn là trẻ con à? Hạ Hạ thầm nghĩ, vẽ một bức tranh cũng muốn được người ta khen ngợi.


Trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng trên môi lại thổi ra cầu vồng: "Hoài ca, kỹ năng vẽ của anh thật tuyệt vời, nhìn những đường nét này, nhìn cái bóng này, nhìn hình vòng cung tròn trịa của cây gậy này..."


Tạ Hoài cau mày thiếu kiên nhẫn, đập đốt ngón tay lên bàn, cái rắm cầu vồng của Hạ Hạ bị kẹp lại một nửa.


Cô ủ rũ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, bộ dáng sợ hãi: "Tôi biết sai rồi."

*

Hình Hâm trông rất tẻ nhạ, hắn mặc chiếc quần jean cổ điển nhất và áo sơ mi kẻ sọc dành cho nam sinh, đeo kính gọng đen vuông vức với đôi mắt nhỏ, rõ ràng là đang học tại một trường cao đẳng nghệ thuật tự do, lại ăn mặc giống như một nam sinh khoa học kỹ thuật quanh năm ngâm mình trong phòng thí nghiệm.


"...... Sau khi huấn luyện quân sự, chúng ta sẽ bỏ phiếu bầu cử ban quản lý lớp chính thức. Trước tiên tôi dựa theo thành tích nhập học cao thấp tạm định hai nam nữ làm ban quản lý, nam sinh Lý Triết Lâm, nữ sinh Thái Vân. " Hình Hâm nâng kính," Các ban quản lý lớp khác tạm thời chưa thiết lập, trong lúc huấn luyện quân sự lớp trưởng thay mặt quản lý công việc trong lớp, có việc trực tiếp liên hệ với giáo viên phụ trách."

"Thầy ơi." Chúc Tử Du giơ tay, không đợi Hình Hâm nói chuyện, cô nghi hoặc hỏi, "Nếu như là dựa theo thành tích nhập học chọn lớp trưởng tạm thời, vậy em nhớ điểm trúng tuyển cao nhất lớp chúng ta là Hạ Hạ, sao lại giao cho Thái Vân?"


Hạ Hạ sửng sốt, chọc chọc Chúc Tử Du: "Cậu làm gì vậy?"


Chúc Tử Du không để ý tới cô, mỉm cười nhìn Hình Hâm: "Có phải thầy đọc nhầm tên không?"


Hình Hâm giật mình, ánh mắt quét qua danh sách nhập học một lần, do dự hỏi: "Ai là Hạ Hạ?"


Hạ Hạ còn chưa kịp phản ứng, Chúc Tử Du kéo cánh tay cô giơ lên.


Hình Hâm suy nghĩ một lát: "Đây chỉ là lớp trưởng tạm thời mà thôi, chính thức bầu chọn phải đợi sau khi huấn luyện quân sự..."

Chúc Tử Du ngắt lời hắn: "Vậy không được đâu thầy, thời gian huấn luyện quân sự nửa tháng cũng không ngắn, biết đâu lúc đó mọi người đã quen với lớp trưởng tạm thời, ai có thể nói chính xác kết quả bầu chọn? Thầy không phải gian lận đấy chứ? Tại sao Hạ Hạ có điểm cao nhất, lại để người khác làm lớp trưởng? "


Thái Vân ngồi ở hàng ghế đầu, nghe vậy đứng lên: "Cậu đã có ý kiến, vậy không bằng như vậy, chậm trễ mọi người năm phút, để tôi và Hạ Hạ thay phiên nhau lên tự giới thiệu, để bạn học bỏ phiếu, tranh cử công bằng."


Thái Vân nói ra lời này vẻ mặt vô cùng thong dong tự tin.


Tối qua cô ở ký túc xá nói chuyện phiếm với Triệu San Kỳ, nói đến hồi trung học cô vẫn luôn là cán bộ lớp, việc tranh cử lớp trưởng nhất định thuận buồm xuôi gió.


Chúc Tử Du cười nhạo: "Cậu nói cho rõ ràng, thầy Hình nói dựa trên điểm đầu vào để bầu lớp trưởng, tranh cử công bằng? Cậu lấy đâu ra tư cách để cạnh tranh công bằng với Hạ Hạ?"
Thái Vân nghẹn họng, nhất thời nói không ra lời.

Hạ Hạ một mực kéo quần áo Chúc Tử Du, nhưng không ngăn được.

Chúc Tử Du vẫn muốn nói, thịt eo mềm bị Hạ Hạ dùng sức véo một cái, đau đến thiếu chút nữa kêu lên.


Ngón tay Hạ Hạ đặt trên eo cô, uy hiếp cô không được nói nữa.


Cô cười cười với Hình Hâm, vẻ mặt dịu dàng vô hại: "Thầy Hình, trước đây em chưa từng làm lớp trưởng, cũng làm không tốt, vẫn nên giao cho bạn học có năng lực hơn đi."


Sắc mặt Thái Vân chỉ ngơ ngác trong chốc lát, giây tiếp theo liền tiếp tục tối sầm.


Ánh mắt cô âm tình bất định, gắt gao nhìn chằm chằm Chúc Tử Du.


Chúc Tử Du nửa phần cũng không chịu thiệt thòi, bị Hạ Hạ bóp eo, lập tức nhéo đùi cô một cái.


Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tớ là vì tốt cho cậu, cậu có biết không? Cậu đừng tưởng vị trí lớp trưởng đại học vô dụng như lớp trưởng trung học. Đánh giá ưu tú, kiểm tra toàn diện, đảm bảo tốt nghiệp, không làm chút chức vụ trong lớp, cậu đừng mong chạm được những thứ đó."

"Hình Hâm để Thái Vân làm lớp trưởng tạm thời chỉ là hình thức, sau khi huấn luyện quân sự lớp trưởng chính thức nhất định là của cô ấy."


"Thái Vân đến trường sớm một tuần, đã sớm tạo mối quan hệ với Dịch Mỹ Hiền, những món quà trị giá vài nghìn nhân dân tệ được tặng mà không cần lấy tiền, Dịch Mỹ Hiền muốn cô ấy làm lớp trưởng, Hình Hâm căn bản không làm chủ được, cậu không tranh thủ cơ hội làm lớp trưởng tạm thời, về sau càng không có khả năng."


Hạ Hạ xoa xoa bắp đùi bị cô bóp đau: "Cậu chỉ nhìn thấy lợi ích của việc làm lớp trưởng, sao không thấy làm lớp trưởng mệt mỏi đến thế nào? Chạy tới chạy lui giữa giáo viên và bạn học, công việc vô ơn, không có tiền, không sao cái gì, sao phải lãng phí nhiều thời gian như vậy?"


Chu Tử Ngọc nói có lý: "Cậu không phải thiếu tiền sao? Làm lớp trưởng, có quan hệ tốt với giáo viên và cố vấn, còn sợ học bổng quốc gia hàng năm không đến tay cậu sao?"

Hạ Hạ nhìn cô như kẻ ngốc: "Học bổng quốc gia ngày mai có thể phát luôn không? Còn phải đến cuối năm học! Chỉ nhờ vào học bổng cải thiện cuộc sống thì tôi đã sớm chết đói rồi, lãng phí thời gian làm lớp trưởng chờ một năm sau nhận mấy ngàn đồng kia, còn không bằng ngày mai đi rửa chén."


"Hơn nữa cậu cũng nói Dịch Mỹ Hiền đã nhận quà của Thái Vân, tôi xen vào phá đám việc của họ, làm lớp trưởng có ích lợi gì? Dịch Mỹ Hiền sẽ ghét tôi đến chết."

Chu Tử Ngọc không cam lòng bỏ cuộc: "Cơ hội tốt nghiệp của lớp trưởng cao hơn chúng ta rất nhiều, còn có tư cách đi trao đổi ở nước ngoài. Cậu cứ thế từ bỏ à?"

"Còn nước ngoài nữa à."Hạ Hạ yếu ớt nói.

Bụng cô kêu lên một tiếng, cô ôm bụng nằm trên bàn: "Cơm trưa tôi còn chưa ăn, tôi đói rồi."

Tạ Hoài gọi cô tới đây ngồi, chỉ là muốn dùng bức tranh đe dọa cô một chút, trình độ ấu trĩ có thể so với trẻ mẫu giáo.


Hạ Hạ cảm thấy hắn chỉ là sấm to mưa nhỏ, lời nói gay gắt hơn bất kỳ ai khác, nhưng chưa bao giờ có hành động thiết thực nào để chỉnh cô.

Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, cho cô nửa ngày mặt mũi vợ chồng, loại lời này hắn cũng nói ra được.


Tạ Hoài lại nằm sấp trên bàn ngủ, Hạ Hạ xuất thần nhìn gáy hắn.

Mái tóc hắn mềm mại, tắm trong nắng chiều vàng, óng ánh màu mật ong nhạt.

Hạ Hạ không khỏi cảm thấy Tạ Hoài từ trong ra ngoài đều kỳ quái.

Nhìn thấy hắn ta dựng một quán ven đường trong khuôn viên trường để bán đồ, nhìn thì có vẻ thiếu tiền, nhưng thái độ khí chất lại không hề có vẻ thiếu tiền chút nào.

Hạ Hạ đã quen với cảnh nghèo khó, nhưng người nghèo thực sự không giống Tạ Hoài.

Cô đang chìm trong suy nghĩ, Tạ Hoài đột nhiên quay người lại nhìn cô.


Cô và Tạ Hoài đều nằm sấp trên bàn, mặt dán sát vào mặt.

Hơi thở ấm áp của Tạ Hoài phả vào mặt cô, khiến lông mi cô ngứa ngáy.

Hắn vừa mới ăn kẹo, trong hơi thở mang theo mùi bạc hà ngọt ngào.


Đôi mắt hắn đen như mực, khóe mắt tự nhiên nhướng lên, có chút phóng túng.


Hạ Hạ vẫn luôn biết Tạ Hoài đẹp trai, nhưng cách gần như vậy, mới phát hiện đó không chỉ là đẹp trai, mà còn là một vòng xoáy, nếu không cẩn thận có thể bị cuốn vào.

Hạ Hạ lén nhìn hắn bị phát hiện, mặt lập tức đỏ bừng xấu hổ.

Ngoại trừ Bình Gia Bành, đây là lần đầu tiên cô ở gần một chàng trai như vậy, má cô ửng hồng đến tận mang tai, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được cảm giác nóng rát.

Cô có tật giật mình, theo bản năng đưa tay che mặt .

Tạ Hoài nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không cần che, đổi lại là ai mặt cũng đỏ như cô thôi."

Hạ Hạ mạnh miệng nói: "Không có đỏ, anh nhìn lầm rồi. "

"Đây không phải lỗi của tôi, hiểu không? " Tạ Hoài chặn lời nói của cô, "Chỉ trách Hoài ca đẹp trai quá, người phụ nữ có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tôi còn chưa ra đời."

Hạ Hạ: "..."

Vậy thì cmn ngươi quá tự luyến rồi, cô nghĩ.

*

Họp lớp xong, Hình Hâm giữ Tạ Hoài và Hạ Hạ ở lại.


"Ngày hôm qua thi nội quy trường chỉ có hai em không đạt tiêu chuẩn, cô Dịch bảo họp lớp xong cho các em thi lại. Hai em ngồi cách xa nhau một chút, đừng gần quá."

Hạ Hạ sửng sốt: "Hôm nay thi lại? Em còn chưa chuẩn bị."


"Em nên chuẩn bị cho thật tốt từ lúc nghỉ hè. "Hình Hâm nhún vai," Cô Dịch đã quyết định hôm nay thi lại, tôi cũng không có biện pháp."


Đề thi toàn là những đề mục chưa từng thấy qua.


Hạ Hạ làm học bá đã nhiều năm, theo thói quen không cho phép bài thi có chỗ trống, cho dù không biết cũng phải bịa đặt lung tung.


Cô nghiêng đầu nhìn Tạ Hoài, mặc dù hắn không nói phản đối việc thi lại nhưng vẻ mặt bối rối đã phản bội hắn.

Tạ Hoài không viết được chữ nào lên bài thi , lông mày nhíu lại không thể thả lỏng, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Hạ Hạ.


Hình Hâm ra ngoài đi WC, hắn cầm bài thi ngồi xuống bên cạnh Hạ Hạ.

"Cho tôi mượn chép." Bài thi của Hạ Hạ viết đầy chữ, mắt Tạ Hoài sáng lên.


Hạ Hạ sợ hắn chép không đạt tiêu chuẩn lại gây phiền phức cho cô, vội vàng che lại: "Anh đừng chép, tôi viết không đúng."


Hành vi này của cô trong mắt Tạ Hoài giống như lớp phó học tập thời trung học không cho hắn mượn bài tập sao chép, rõ ràng làm đúng lại nói mình không biết.


Tạ Hoài hoàn toàn quên mất hôm qua cô giống như trí tuệ thiểu năng thi chỉ được có 48 điểm, trong mắt hắn bây giờ những gì cô viết trong bài thi không khác gì đáp án.

"Tôi thật sự không biết......"


"Bỏ tay ra. " Tạ Hoài nhướng mày," Đừng để tôi nói lần thứ hai."


"......"

Tạ Hoài chép xong trở lại chỗ ngồi, Hình Hâm quay lại thu bài thi.


Tạ Hoài nhìn dáng vẻ ủ rũ của Hạ Hạ, dùng bút gõ đầu cô: "Cô bĩu môi cái gì?"


Hạ Hạ miễn cưỡng nói: "Không bĩu môi."

Tạ Hoài không hài lòng, giơ cánh tay lên.


Anh dựa lưng vào cửa sổ phòng học, bình tĩnh nhìn cô: "Để cho Hoài ca chép bài một chút lại ủy khuất như vậy? Tôi còn một đống nợ chưa tính với cô."


Hạ Hạ thầm nghĩ, bảo ngươi đừng chép ngươi nhất định muốn chép, qua vài ngày nữa trên sổ sách lại thêm một khoản, cái thể diện vợ chồng nữa ngày kia cũng không ngăn cản được ngươi đánh ta.


Nghĩ đến đây, bụng cô lại réo lên, cô ấn dạ dày, định đi xuống căng tin ăn gì đó.

Tạ Hoài gọi cô lại: "Khoan đi, theo tôi ra ngoài một chuyến."


Hạ Hạ cảnh giác: "Đi làm gì?"


Tạ Hoài: "Đừng nói nhảm, đi là được."

Hạ Hạ nói: "Vậy không được, tôi không phải ai cũng đi theo, nhỡ anh cướp của giết người thì làm sao?"


Dựa vào ân oán giữa cô và Tạ Hoài, nói Tạ Hoài ra cửa tìm một bãi đất trống không người rồi đào hầm chôn cô cũng tin. Tạ Hoài vô duyên vô cớ muốn dẫn cô ra cửa, cô ngẫm lại liền cảm thấy kỳ quái.


Cô bình tĩnh nói: "Tạ Hoài, cuộc thi đó thật sự là ngoài ý muốn, tôi không có ý hại anh, anh phải tin tôi."


"Đừng đưa tôi đi được không?"


Tạ Hoài lười dông dài với cô, cầm cặp sách của cô đi ra ngoài.


Hạ Hạ thê thảm kêu lên: "Tạ Hoài! Hoài ca! Tráng sĩ! Mãnh nam! Anh làm gì vậy, đừng động thủ! Có chuyện gì từ từ nói - -"

Tạ Hoài bị cô làm cho ồn ào đến đau nhức lỗ tai, dừng bước: "Cô có thể tỉnh táo nhận thức về bản thân mình một chút được không, cướp của giết người?"


Hắn thiếu kiên nhẫn nói: "Giết người thì thôi đi, hai chữ cướp của dùng cho cô, không cảm thấy nực cười sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thamnguyet