Chương 5

Tân sinh viên tan họp từ tòa nhà dạy học vọt ra, đường Xuân Hòa náo nhiệt hẳn lên.
Gió đêm lạnh lẽo của Nam Thành thổi trên cánh tay, lại thổi không tan xấu hổ trước mắt.
Hạ Hạ: "Đừng tức giận, chúng ta thương lượng đi. Có lẽ tôi có thể đền bù cho cậu việc khác."

Cô giả bộ ngoan ngoãn, len lén quan sát Tạ Hoài.
Tạ Hoài tháo chiếc vòng bồ đề mắt phượng trên cổ tay ra, chơi đùa trong tay.


Anh nhướng mày: "Việc khác? Roi da và nến hoặc còng tay và trứng. Nếu cô đã thành tâm như vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội. Cô tự mình lựa chọn đi."

"Tôi cũng đã cố lắm rồi" Hạ Hạ nói,"Cậu biết không, lúc ký tên tôi đã suy nghĩ rất lâu tên cậu là gì, cậu và một tiền bối tôi quen có chút giống nhau, tôi còn cố ý đi hỏi anh ấy, kết quả anh ấy cũng không biết."

Lúc nghỉ hè Hạ Hạ có tham gia một nhóm tân sinh viên, rất nhiều học trưởng thích tìm nữ sinh năm nhất nói chuyện phiếm trong nhóm tân sinh viên.

Cô quen Lỗ Sóc trong nhóm.

Hắn lúc trước ở trong nhóm liên tục phát vài cái tin tức, nội dung là hắn sẽ dạy miễn phí các bí quyết kiếm tiền ở Nam đại.

Nếu muốn học cách kiếm tiền, có thể tham gia cùng hắn, nhưng hắn chỉ dạy con gái.

Bình thường Hạ Hạ sẽ không để ý đến loại phương thức trò chuyện này, nhưng nếu nó có liên quan đến tiền bạc thì cô lại có chút hứng thú.

Cô thêm Lỗ Sóc làm bạn, ban đầu hắn rất nhiệt tình.

Hắn kéo cô vào một nhóm riêng và kể cho cô nghe suốt đêm về kinh nghiệm kiếm hàng ngàn đô la bằng cách bán chăn và đèn trong kỳ nhập học của tân sinh viên.

Nhưng mỗi khi Hạ Hạ hỏi hắn đồ bán sỉ ở đâu, vận chuyển đến trường học như thế nào, thu hút người ta đến mua như thế nào, Lỗ Sóc liền bắt đầu chuyển sang nói về hắn.


Hạ Hạ nhìn ra hắn có chút khoe khoang, thích tán tỉnh các cô gái hơn là truyền đạt kinh nghiệm nên dần dần ngừng nói chuyện.

Lúc này Mị hoặc tiểu yêu gia nhập nhóm.


Hạ Hạ không nói lời nào, nhưng thỉnh thoảng nhìn trộm màn hình, càng ngày càng cảm thấy Lỗ Sóc không đáng tin cậy, càng ngày nàng càng cảm thấy Tiểu Yêu có chút ngốc nghếch.

Mỗi ngày, dù cho Lỗ Sóc nói bất cứ điều gì, Mị hoặc tiểu yêu đều gửi biểu tượng cảm xúc dễ thương và nhiệt tình nhảy ra bình luận đầu tiên: 【 Học trưởng thật sự quá lợi hại a! 】

Lúc ký tên, Hạ Hạ không biết Tạ Hoài tên gì, nhưng Tạ Hoài bán chăn bán đèn bàn những hành động này lại có chút giống với những gì Lỗ Sóc từng khoe trước đó.

Cô mượn điện thoại di động của Khương Cảnh Châu đăng nhập Q. Q gửi tin nhắn cho Lỗ Sóc hỏi, Lỗ Sóc bối rối trả lời: "Ta chỉ biết sư muội, sư đệ là thứ gì?"


Hạ Hạ nói: "Học trưởng kia tên là Lỗ Sóc, hắn năm ngoái cũng bán chăn, nên tôi nghĩ hai người quen biết, anh có biết hắn không?"


Cô gái dùng ánh mắt suy tư nhìn hắn, Tạ Hoài sắc mặt thay đổi, mất tự nhiên quay mặt đi:"Không biết, cút."


Hạ Hạ động tác còn nhanh hơn thỏ, sợ Tạ Hoài đổi ý, quay đầu muốn rời đi: "Vâng thưa anh, tạm biệt."


Tạ Hoài: "......"


"Đợi đã". "Tạ Hoài đứng lên," Giảng viên mang tờ kiểm tra đi đâu?"


Hạ Hạ suy nghĩ một chút: "Chắc là mang về văn phòng."


Tạ Hoài lấy quyển sổ nhỏ ném vào lòng Hạ Hạ, Hạ Hạ mở ra xem, chỉ có một trang viết chữ.
- Màn 20, đèn bàn 30, ấm nước 60.


Tạ Hoài: "Đọc hiểu chữ không? Trước khi tôi trở về, cô cứ ngồi đây."
Hắn đá đá ghế gỗ nhỏ dưới chân: "Nếu cô dám chạy......"

Hạ Hạ nghe nói như thế, nụ cười cũng sắp không khống chế được tràn ra khóe môi, cô vội vàng tỏ thái độ: "Anh yên tâm, tôi tuyệt đối không chạy, anh có đuổi tôi cũng sẽ không đi."


Tạ Hoài nhíu mày: "Ân cần như vậy?"


Hạ Hạ cười ngọt ngào: "Tôi nhất định giúp anh trông quán thật tốt."


Tạ Hoài vừa đi, Hạ Hạ liền ném quyển sổ nhỏ ghi giá sang một bên.


Bóng dáng Tạ Hoài biến mất trong tầm mắt, một thiếu niên đeo kính ngồi xổm trước quầy hàng, nhìn bình nước nóng hỏi: "Cái này giá bao nhiêu? "
Hạ Hạ ngồi thẳng, khóe miệng nhếch lên, tươi cười chuyên nghiệp mà chân thành: "Chào anh, ấm nước tám mươi."

*

Hạ Hạ tăng giá là có kỹ xảo.

Nữ sinh không cần nói, bởi vì hầu hết các cô gái đều thích đi mua sắm, và mặc cả là một kỹ năng không thể thiếu khi mua sắm, tăng giá có thể bị chém, mài mồm mép một phen cuối cùng còn phải bán với giá gốc.

Con trai hiếm khi mặc cả khi mua đồ, vì vậy tùy tình huống mà Hạ Hạ sẽ tăng giá.

Nếu người kia mặc quần áo đơn giản, cô ấy sẽ tăng 5 hoặc 10 nhân dân tệ.

Nếu người kia mặc đồ của một thương hiệu nổi tiếng trong giới sinh viên, chẳng hạn như Adidas, cô ấy sẽ tăng 15 hoặc 20 nhân dân tệ.

Nhưng đồng thời, Hạ Hạ cũng có nguyên tắc, vừa kiếm tiền trang trải cuộc sống bản thân, cô sẽ không bao giờ ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Tạ Hoài.

Nếu người mua cảm thấy đắt quá muốn rời đi, Hạ Hạ sẽ ngăn cản, mỉm cười ấm áp: "Anh ơi, đừng đi. Nếu anh thấy đắt quá, em giảm giá cho một chút."

Hạ Hạ đã làm một số công việc trong kỳ nghỉ hè, số tiền cô kiếm được dùng để trả học phí và tiền ăn ở cho năm đầu đại học.

Công việc lâu nhất mà cô đảm nhiệm trong những ngày đó là quảng cáo sữa chua trong siêu thị, nam nữ đều có thể làm được, không phân biệt tuổi tác, quan trọng nhất là miệng ngọt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, và có thể thuyết phục khách mua hàng.

Lúc làm xong công việc kia, Hạ Hạ cũng không biết gì khác, lúc gọi người khác là "anh" cũng rất nhát.

Cô từng mặt không biến sắc gọi một người đàn ông bảy mươi tuổi là "Anh" hơn 10.

Người đàn ông đó cuối cùng rời đi với hai thùng sữa chua.

Nửa giờ sau dẫn theo một đám lão huynh đệ tới dọn đi hai mươi thùng.

Bị ảnh hưởng bởi hai tháng đó, Hạ Hạ hiện tại đã hình thành thói quen xấu gọi người khác là anh, vốn dĩ cô muốn thay đổi, nhưng với tình hình hiện tại, cô tạm thời không thể thay đổi được.

Tạ Hoài đi hai tiếng đồng hồ vẫn chưa về, mười giờ đêm trên đường đã không còn ai.

Hạ Hạ thay Tạ Hoài bán ra không ít đồ, ngoại trừ tiền gốc được thêm 120 đồng, số tiền này nàng có thể không cần nói cho Tạ Hoài, trước tiên cầm mua giường chăn khẩn cấp.
Trên quầy lại có người tới, cô vừa ngẩng đầu, nhìn thấy mặt Khương Cảnh Châu.

Khương Cảnh Châu : "Đây không phải là quầy của Tạ Hoài sao? Tại sao cậu lại ở đây xử lý?"

Hạ Hạ phản ứng mấy giây mới hiểu được Tạ Hoài là ai: "Anh ấy đi tìm giảng viên rồi."

Khương Cảnh Châu cườicười: "Tôi biết, vừa mới từ phòng làm việc của Cô Dịch ra, khoảng tám giờ Tạ Hoài đi tới, nói trên giấy không có tên, lúc rời đi quên ký. Cậu biết Cô Dịch là người như thế nào rồi đấy, không tin lời Tạ Hoài nói, cứ thế giữ hắn trong phòng làm việc suốt hai tiếng đồng hồ."

Hạ Hạ: "Hoạc trưởng biết Tạ Hoài ? Cả Thái Vân ở ký túc xá của tôi nữa, lúc sáng anh có nhắc đến cô ấy."

Khương Cảnh Châu tiện tay cầm lấy một cái đèn bàn hình heo con nhìn một chút: "Thái Vân tuần trước đã đến trường học, tôi ở văn phòng Cô Dịch gặp qua cô ấy vài lần, cô bé tuổi còn trẻ, người thật ra không đơn giản."

Khóe miệng hắn cong lên, mang theo tia giễu cợt như có như không.


Hạ Hạ ba lần bảy lượt từ trong miệng hắn nghe tên Thái Vân, nhưng mỗi lần vẻ mặt đều không vui vẻ nên không hỏi thêm câu nào nữa.

Khương Cảnh Châu lật chiếc đèn bàn lên, thấy bảng giá trên đế là 30, từ trong túi móc ra 100 đưa cho Hạ Hạ.

"Tạ Hoài là bạn học cấp ba của tôi, nếu cậu ấy không học lại, tính ra nên học cùng khóa với tôi."


Hắn cười cười: "Con người hắn, lại càng không đơn giản."
Hạ Hạ cầm lấy ví tiền lẻ: "Thối anh bảy mươi."

"Không cần thối." "Khương Cảnh Châu đứng lên," Đừng nói với Tạ Hoài tôi đã tới."

Hạ Hạ nhét số tiền Giang Kinh Chu đưa vào túi Tạ Hoài, lấy ra 120 tệ cô kiếm được nhờ tăng giá, đề phòng Tạ Hoài quay lại cô khó giải thích..

Mặc dù chăn ga gối đệm Tạ Hoài bán rẻ hơn trong siêu thị nhưng số tiền cô kiếm được tối nay vẫn không đủ, với mối hận thù giữa cô và Tạ Hoài, có lẽ anh sẽ không thể giảm giá cho cô.

Hạ Hạ hạ quyết tâm phải bán thêm vài món nữa trước khi Tạ Hoài trở về.

ra giường chăn mền không còn hy vọng xa vời nữa, tối nay ít nhất phải mua nệm và chăn mền.

Ngay khi cô chuẩn bị nhét 120 vào túi, một người đàn ông bước đến trước quầy hàng.

Hạ Hạ ngước mắt lên, đầu tiên nhìn thấy chân của hắn -- người nọ mang một đôi giày thể thao màu đen, có thêu logo màu trắng mờ ảo bên hông, nhìn qua không có vẻ gì đặc biệt.

Hầu hết các cô gái đều không quan tâm đến giày thể thao, nhưng Hạ Hạ nhận ra đôi giày này.

Đêm trước kỳ thi đại học, Bình Gia Bành thường kéo cô ra sân thể dục tản bộ trong giờ tự học buổi tối.

Trời tháng sáu ở Thường thị đã rất nóng, áo T - shirt đồng phục màu trắng làm cho mồ hôi thấm ướt, bị gió đêm mang theo hơi ấm thổi qua một lát lại khô.

Bình Gia Bành nắm tay của nàng không chịu buông ra, cho Hạ Hạ xem những bức ảnh trong trên điện thoại: "Bố tớ đã hứa với tớ rằng chỉ cần đậu đại học sẽ mua cho tớ đôi giày này. Giới hạn toàn cầu là 500 đôi. Một đôi có giá 28.000 nhân dân tệ, đẹp mắt không?"

Hạ Hạ không hiểu sao lại có người bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua một đôi giày thể thao.

Bình Gia Bành cười nói với cô: "Giày là dành cho nam sinh, không có nam sinh nào không thích giày, tựa như nữ sinh các cậu thích mua túi xách, không ai không muốn Gucci, Chanel, đều có đạo lý giống nhau."


Lúc ấy Hạ Hạ nghiêm túc nói với hắn: "Tớ không muốn."


Một số người có thể có được mọi thứ họ muốn mà không phải bôn ba lo lắng về sinh kế.

Và một số người cần phải sử dụng tất cả sức mạnh của mình chỉ để tồn tại.

Bình Gia Bành không hiểu.

Cô còn nhớ rõ, đêm đó ánh trăng dịu dàng phản chiếu lên khuôn mặt điển trai của chàng trai trẻ, hắn ôm lấy vai cô, cười vô tâm vô phế bên tai cô: "Không cần khách khí với tớ, chờ sau khi vào đại học, cậu muốn cái gì tớ đều mua cho cậu."


Hạ Hạ không nghĩ ngợi quá lâu về quá khứ, cô nhìn chằm chằm vào đôi giày trên chân vị khách.

Cô có trí nhớ tốt và không bao giờ mắc lỗi.

Đây là đôi mà Bình Gia Bành đã cho cô xem vào đêm đó.

Với gia cảnh Bình Gia Bành, hắn phải nài nỉ cha hắn hơn nửa ngày mới có thể xin được thưởng một đôi, người trước mắt này lại cứ như vậy đem hai vạn tám xuyên ở trên chân!


Ánh mắt Hạ Hạ phát sáng, giống như mèo nhìn thấy cá, chó nhìn thấy thịt, người mê tiền nhìn thấy mỏ vàng.


Đối với Hạ Hạ mà nói, đó không chỉ là một đôi giày, đó là tiền tài, là ánh sáng, là toàn bộ hy vọng cô có được một chiếc chăn bông mềm mại!


Cô ngước mắt lên và thấy bàn tay của người đàn ông đưa về phía bình nước nóng trên quầy hàng.


"Anh, ấm nước một trăm tám."

Hạ Hạ mở miệng, đồng thời nghĩ thầm, người mang giày đắt tiền như vậy hẳn là sẽ không để ý 180 đồng nho nhỏ này chứ?

180 đồng một cái bình nước tuy rằng nghe đắt một chút, nhưng cũng coi như hợp lý.

Nếu như hắn ngại đắt, cô có thể nhượng bộ một chút, 150 cũng không phải không được...


Tay người nọ dừng ở giữa không trung, Hạ Hạ trong lòng như có điện, cô quay lại mỉm cười với hắn: "Nếu anh lấy, tôi có thể giảm giá cho anh..." Lời nói kế tiếp của cô kẹt ở cổ họng, cổ họng khô khốc, phun không ra một chữ.


Tạ Hoài vặn nắp ấm nước nóng, thờ ơ nói: "A, một trăm tám sao?"

Hắn đếm đồ trên quầy: "Thiếu mười cái ấm nước, 180 một cái, cô không lấy ra được 1800 là không xong với tôi đâu đấy."

Hạ Hạ: "......"
"Anh... " Giọng cô yếu ớt.
"Đừng gọi bừa." "Tạ Hoài thản nhiên nói," Thân với cô lắm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thamnguyet