Chương 1


"Tôi yêu một cô gái, muốn vượt núi vượt sông, vượt qua chướng ngại vật để đến với cô ấy.
Đến lúc đó, ánh mặt trời sẽ ấm áp và sắc trời sẽ sáng lên, tôi sẽ cho cô ấy dũng khí tiến về phía trước, ôm cô ấy vào lòng.” —Tạ Hoài.
*
Trên tường câu lạc bộ, gần sát mặt đất nứt ra một đường hoa văn ngang, dài và mỏng như con rết, chạm tới các khớp của sàn nhà.
Tạ Hoài ôm đầu ngồi xổm bên tường.
Hắn chờ đến nhàm chán, đem các vết nứt trái phải đếm bốn lần.
Hành lang truyền đến tiếng khóc nức nở khàn khàn của người phụ nữ, giọng nói khàn khàn của một người đàn ông và tiếng dép lê lê trên mặt đất “cạch cạch”.  Thanh âm lục tung tủ quần áo phía sau cũng vang lên, vén chăn, đào thùng rác, kiểm tra tài liệi, còn có tiếng nức nở tê tâm liệt phế của cô gái.

Hai cảnh sát dựa vào tường trò chuyện, thuận tiện nhìn chằm chằm Tạ Hoài.
Tạ Hoài thành thật, cũng không có làm ra bất kỳ động tác không đúng đắn nào, chỉ là biểu tình trên mặt có chút phức tạp.

Nói là phục pháp, không quá cam lòng. Muốn chống cự, lại không dám.

Ánh mắt cảnh sát một khắc cũng không rời khỏi người hắn, bọn họ nói chuyện với nhau chừng mười phút, Tạ Hoài nghe hiểu.

Những gì hắn nhìn thấy trước mắt là một hoạt động “chống nội dung khiêu dâm” quy mô lớn, được lên kế hoạch từ lâu và rất thành công.
Văn phòng thành phố bắt đầu lên kế hoạch và lập kế hoạch từ tháng trước, hôm nay thu lưới, bắt giữ hơn 100 người liên quan đến vụ án.

Tạ Hoài ngồi xổm hồi lâu hai chân tê dại, hắn quay đầu nhìn lại, bất ngờ chạm mắt với lão cảnh sát phía sau.

Đồng tử Tạ Hoài đen như mực, màu sắc rõ ràng, giống như những viên sỏi chìm dưới làn vi sóng trong một dòng nước trong veo, tối nhưng sáng.
Hắn tuổi trẻ khí thịnh, thanh âm là thiếu niên độc hữu mát lạnh, mở miệng mơ hồ nghe ra vài phần kiêu ngạo cùng không vâng lời:
"Ngươi nhìn ta làm gì?"

Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau một lát.

Ba giây sau, lão cảnh sát đá mông hắn một cái: "Ta nhìn ngươi thì sao?"

Tạ Hoài ngồi xổm, trọng tâm cơ thể không vững, loạng choạng tựa mặt vào tường, dụi mặt vào bức tường trắng
Hắn nhíu mày muốn nói, cuối cùng vẫn nhịn xuống, kéo khăn trải bàn trên tủ TV qua cọ mặt, cọ xong lại tiện tay ném trở về.

“Tuổi còn nhỏ không học tốt. "Lão cảnh sát đưa chứng minh thư của Tạ Hoài cho đồng nghiệp, " Nhìn xem, nhìn xem! Tuần sau mới trưởng thành, bây giờ đã dám tới một nơi như thế này lêu lổng. Điều này có nực cười không? Cậu có nghĩ điều này thật nực cười không?”
Tạ Hoài bị nước bọt của hắn bắn tung toé lên mặt, mặt không đổi sắc, tự động chặn lời hắn.
Nhưng hắn có thể che được tiếng lải nhải của ông cảnh sát già, lại không thể chặn được giọng nói của bên kia.
Nó gay gắt, sắc bén và khiến màng nhĩ hắn đau nhức. 
Từ lúc vào cửa đến giờ, hắn đã bị tiếng khóc này tra tấn gần nửa giờ rồi.

Hắn quay đầu, hơi mất kiên nhẫn: "Tôi bảo này, cô có thể ngừng khóc không?”

Nam nữ ở các phòng khác đã bị khống chế ngồi xổm ở hành lang, hai tay ôm đầu, chỉ có gian phòng này xảy ra chút ngoài ý muốn.

Tạ Hoài ngồi xổm ở vách tường, trên giường có một cô gái ngồi. 
Cả hai đều là trẻ vị thành niên.

Cô gái cứ khóc suốt.

Viên cảnh sát thực tập lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, an ủi cô bằng những lời nói ân cần, đãi ngộ khác biệt một trời một vực với Tạ Hoài.

Giọng cảnh sát nhỏ nhẹ dịu dàng như đang nói chuyện với em gái: "Có phải em bị tên ở góc tường lừa gạt không? Vết thương trên người là do hắn ta đánh? Cảnh sát ở đây, em nói thật đi, đừng sợ.

Tạ Hoài: "......

Cô gái mặc một chiếc áo thun hoạt hình, quần short jean, giày vải trắng, ăn mặc như học sinh.
Da nàng trắng, tóc đen nhánh dùng dây ruy băng buộc tóc đuôi ngựa ngắn buộc ở sau đầu.
Dải ruy băng màu xanh da trời nhợt nhạt, rủ xuống bả vai, đáy có viền lông, nổi bật trên nền áo T - shirt trắng của cô đặc biệt chói mắt.
Từ lúc Tạ Hoài vào cửa cô đã khóc, đến khi anh bị cảnh sát xách đi, cô vẫn còn khóc.
Não Tạ Hoài bị cô khóc đến đau âm ỉ.
Nhưng đó cũng là lỗi của Tạ Hoài.
Khoảnh khắc cảnh sát mở cửa xông vào, anh ta đang đứng trước giường, một tay cầm ví tiền, một tay cầm tờ 50 tệ mới ném lên giường.

Ngữ khí không ai bì nổi, thái độ bễ nghễ thiên địa, khiến người ta nghe thấy liền cảm thấy ngứa ngáy.
Ngữ khí hắn kiêu ngạo bừa bãi:  “Tôi đưa cô tiền, xin đừng khóc nữa, như thể tôi đang ngược đãi cô vậy.” Dưới cái nhìn chăm chú của bốn tên cảnh sát tám mắt, tờ năm mươi đô xoay tròn nhẹ nhàng rơi xuống đống chăn lộn xộn.

Ba giây sau, Tạ Hoài nghe thấy vị cảnh sát già kinh nghiệm phong phú kia dùng ngữ khí chắc chắn hạ phán đoán.
“Mại dâm”
Lão cảnh sát dừng một chút, ánh mắt lướt qua Tạ Hoài, đưa tay chỉ vào cô gái.
Nửa bên má cô sưng lên, khóe miệng xanh tím, trên xương đòn mang theo vài vết bầm máu.
Lão cảnh sát: “Chắc là bị ép quan hệ. Đưa họ về đồn cảnh sát ngay.”  ……
Tạ Hoài vừa định giải thích, nghe thấy quản lý câu lạc bộ dẫn cảnh sát tới ở phía sau lầm bầm:
“Tiền boa chỉ cho năm mươi, cũng quá keo kiệt đi?”
*
Cuối tháng 8.
Hạ Hạ đi ra khỏi nhà ga, bị ánh nắng chói chang ở Nam Thành làm lóa mắt.
Nam thành nằm trên cao nguyên, quanh năm thời tiết như mùa xuân.
Bây giờ là cuối mùa hè nóng nực nhưng thời tiết không nóng bức, không khí mát mẻ hòa lẫn với mùi cây cỏ tươi tốt trong thành phố xộc vào mũi khiến người ta cảm thấy ấm áp vui vẻ lại nhẹ nhàng khoan khoái.

Hạ Hạ kéo vali tới ven đường, ngồi vào trên vali mở bản đồ điện thoại di động ra kiểm tra tuyến xe buýt.

Nam Đại ở khu Xương Bình, cách nội thành xa, từ nhà ga đi xe buýt mất nửa giờ.

Bên lề đường có một bà cụ mặc váy thêu màu đen, lưng khom xuống, trên đó có một tấm lưới vuông sắt, phía trên có mười mấy củ khoai tây, đã được nướng một nửa.
Bà cụ nhìn thấy ánh mắt Hạ Hạ nhìn qua mình, trên khuôn mặt nhăn nheo hiện ra một nụ cười:"Cháu muốn mua khoai tây nướng?”

Hạ Hạ nghe không hiểu khẩu âm của bà, nhưng đại khái có thể hiểu được ý tứ.
Cô gật đầu, chỉ chỉ củ khoai tây nhỏ nhất.
Bà lão thoăn thoắt dùng khăn gói khoai tây lại, dùng dao cắt làm đôi, đổ ớt bột vào phần giữa để làm bánh sandwich rồi mỉm cười đưa cho cô.
Hạ Hạ trả tiền, lười biếng đứng ở ven đường ăn khoai tây nướng, không ngon, nhưng thắng được cái rẻ và đỡ đói.

Cô nheo mắt, khuôn mặt xinh đẹp tắm trong ánh nắng đang lên.
Cây cỏ trong bồn hoa vương đầy sương sớm, xanh ngọc tươi mát tràn đầy sức sống mùa hè.
Làn da Hạ Hạ mỏng, được ánh sáng rực rỡ chiếu vào, trông giống như một thứ men trắng ngọt ngào, có chút trắng trẻo trong mùa hè này.
Nắng đang chiếu rọi thoải mái, đột nhiên có một chiếc xe buýt số 34 đi ngang qua cô, cô vội vàng nuốt miếng khoai tây cuối cùng rồi kéo hai chiếc rương lớn chạy ra sân ga.

Lúc Hạ Hạ lên xe đã không còn chỗ ngồi, vì thế tìm một vị trí gần cửa sổ đứng, mở cửa sổ xe thông gió.
Trong xe chen chúc quá nhiều người, phần lớn là mang theo hành lý, chật cứng đến mức không còn chỗ trống.
Càng nhiều người, trong không khí liền toát ra mùi hôi nồng nặc, nồng độ CO2 trong xe quá cao, mở cửa sổ nhất thời không lưu thông được.

Hạ Hạ hối hận vừa rồi ăn miếng khoai tây nướng kia, xe xóc nảy, cô bắt đầu buồn nôn.
Người đàn ông bên cạnh quan sát cô rất lâu, thấy thế lấy chai nước khoáng từ trong túi ra: "Uống chút nước đi”

Hạ Hạ ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt một người đàn ông trung niên chất phác.
Người hơi béo, dầu mỡ, môi dày, nửa chân anh chen vào khe hở giữa hai cái rương của cô, khóe miệng nở nụ cười thành thật.

Hạ Hạ phớt lờ anh ta, người đàn ông thất vọng nhưng không hề khó chịu.
Tấm lưng hắn rộng lớn, chặn trước mặt nàng, ngăn cách ánh mắt thăm hỏi của người phía sau.
Chiếc xe rung chuyển dữ dội khi dẫm phải gờ giảm tốc.
Người đàn ông trung niên lảo đảo về phía trước, vượt qua cái rương đến bên cạnh Hạ Hạ.
Hạ Hạ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cảm giác có người chen tới, mày không nhịn được nhíu lại.

Một giây sau, một bàn tay mập mạp ẩm ướt nhẹ nhàng dán lên đùi cô, cảm giác ẩm ướt và nhớp nháp.
Hạ Hạ không hề căng thẳng, khóe miệng giật giật, cô tựa đầu vào cửa sổ xe giả vờ ngủ, nhưng lông mi lại không ngừng run rẩy.
Không quen cuộc sống nơi đây, cô định nhịn một chút, nhưng bàn tay kia cũng không yên tĩnh, thấy cô không phản kháng, xoa bóp đùi cô vài cái.

Hạ Hạ nhịn không được nữa, cô mở mắt ra, giọng trong trẻo nói, khiến mọi người trong xe đều quay đầu lại: "Chú, chú có thể đừng chạm vào cháu được không? "
Lúc lên xe hắn liền chú ý tới - - cô bé trắng nõn, một mình từ nhà ga đến, kéo theo hai vali không ai đi cùng, là một đối tượng thuận tiện ra tay.
Hơn nữa, một cô gái có bộ dáng như vậy, tính tình tốt, lại rụt rè, nếu ở ngoài bị đối xử tệ , chịu ủy khuất cũng không dám lộ ra, nhiều lắm là chịu thiệt thòi.
Không ngờ, cô gái nhỏ này lại có tính khí mạnh mẽ đến mức liều mạng hét lên.

Hắn xấu hổ cười, mặt dày giải thích với những người xung quanh: "Biết rồi, biết rồi.”

Thủ đoạn này lúc nào cũng có tác dụng.
Người Trung Quốc từ trước đến nay thích tham gia náo nhiệt nhưng không thích xen vào việc của người khác, nhất là chuyện nhà, thanh quan cũng khó đoạn, chớ nói chi là người qua đường.
Người đàn ông chỉ vào vali của Hạ Hạ: “Đưa con gái đi học, nó đang giận tôi.”
Hắn ta vừa nói vừa nhìn Hạ Hạ.
Hắn làm việc này đã lâu, cũng có một số mẹo tự vệ.
Cho dù lúc này cô phản bác, hắn cũng sẽ có lý do khác.
Nhưng Hạ Hạ căn bản không có ý định vạch trần hắn.

Trán cô để trước cửa sổ xe, vẻ mặt chán đời, mũi nhăn nhó, ngũ quan vặn thành một đoàn, giống như một đứa trẻ bị ủy khuất.
Người đàn ông trong lòng vui như nở hoa, cho rằng cô bé rụt rè, sợ hãi không dám phản kháng.
Hạ Hạ căn bản không nghĩ nhiều, cô chỉ bị say xe thôi.
Lên xe nửa giờ, miếng khoai tây vào dạ dày kia một chút không an phận, luôn tìm cơ hội nhảy lên, mỗi lần tới gần cổ họng cô, lại bị cô cưỡng chế đè xuống.
Cô không có túi ni lông trên người, nếu nôn mửa trên mặt đất sẽ ảnh hưởng đến những hành khách xung quanh.
Nhưng bảo cô dừng xe đi nôn, mang theo hai cái vali phiền toái không nói, bên người còn có một tên điên nhìn chằm chằm, vạn nhất đi theo cô xuống dưới đánh chủ ý với cô thì không tốt.
Tuy rằng khó chịu, nhưng miễn cưỡng còn có thể nhịn đến khi xuống xe nôn.
Xe buýt đi một chút dừng một chút, một đường chạy về phía khu Xương Bình.
Hạ Hạ có thể bất động thì bất động, người đàn ông kia quấy rầy cũng chỉ coi là ruồi bọ ong ong, chỉ sợ mình không kiềm chế được phun lên xe phiền toái người khác.
Người đàn ông kia an phận không được một khắc, tay lại bắt đầu không thành thật, sờ thắt lưng Hạ Hạ.
Hạ Hạ không rên một tiếng, tùy ý hắn ăn đậu hũ, với khuôn mặt thanh tú và ngoan ngoãn, trông cô thật yếu đuối và dễ bị tổn thương.
Tên kia ngày càng trở nên hung hãn hơn.
Xe buýt đột ngột phanh gấp, Hạ Hạ bỗng nhiên trọng tâm không vững, thuận thế ngã vào lòng hắn.

Giọng cô mềm mại, như muỗi vo ve: "Tôi bị say xe.”

Mái tóc bồng bềnh của cô xộc vào mũi hắn, mùi thơm ngọt ngào của dầu xả hoa ong và kem dưỡng da dành cho trẻ em xộc vào mũi khiến toàn thân hắn cảm thấy êm ái đến không tả nổi, hắn vô thức ôm lấy cô gái.
Đầu lưỡi dày đặc rêu trắng của người đàn ông liếm liếm môi, giọng nói hơi run lên vì phấn khích: "Vậy... uống chút nước cho thoải mái nhé?"
Hắn cúi đầu tìm nước trong túi xách, vừa chạm vào chai, cổ áo bỗng nhiên bị người ta túm lấy.

Hắn ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô gái, ngón tay cô nắm chặt cổ áo hắn kéo xuống.

Người đàn ông nhất thời không phản ứng lại, bị dục vọng của mình làm cho choáng váng, ngoan ngoãn cúi người xuống.

Miệng cô áp sát, không đợi hắn phản ứng, kéo cổ áo hắn thật rộng, "Oa" một ngụm phun ra một bãi đầy vào trong quần áo hắn.

Vạt áo hắn để ở trong quần, những uế vật kia một giọt không chạy xuống toàn bộ vào giữa bụng hắn và áo T - shirt.

Người đàn ông: "......”

Hạ Hạ nôn ra hết những gì mình đã chịu đựng suốt chặng đường, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.
Cô lấy cốc nước từ trong túi ra súc miệng, nhân tiện chân thành xin lỗi hắn: “Bố, con xin lỗi.”
Người đàn ông: "......”
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Ai là bố của ngươi?"
Vừa dứt lời, hắn mặt xấu hổ, cảm nhận được ánh nhìn của hành khách bốn phía- "Biết rồi, biết rồi.”
“Đưa con đi học, nó đang giận tôi”

Xe dừng lại.

Hắn nhịn không được nữa, sắc mặt âm trầm, đẩy đám người sang một bên, đi về phía cửa sau.
Hạ Hạ co được dãn được, mở miệng liền nhận cha, gọi còn nhiệt tình hơn cả thật:
”Bố, bố đi đâu vậy? Bố ơi - - “

Người đàn ông đứng bên đường, lắc lắc thứ dính trên quần áo, ngửi thấy mùi nôn mửa thiếu chút nữa ngất đi.

Mặt trời chói chang, chiếc xe buýt di chuyển chậm rãi, lớp vỏ ngoài màu xám phản chiếu ánh nắng rực rỡ.

Cô gái thò nửa khuôn mặt ra ngoài cửa kính ô tô, sự trong sáng và ngây thơ của cô vô cùng lừa dối.

Cô như bị linh hồn kinh kịch chiếm hữu, xúc động hét lên với hắn:
"Bố, bố không muốn con gái của bố nữa à? Về đi bố, bố, bố——"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #thamnguyet