Chương 6
Chương 6
"Cừu gia gia." Ân Kiến Hi cùng Cừu quản sự đã thập phần hiểu biết nhau, vừa nhìn thấy Cừu quản gia ở cửa liền lộ ra tươi cười xán lạn.
"Cô nương, Xưởng may hum nay đưa lụa tới vương phủ để may quần áo. Ngày xưa đều là Vương gia đích thân chọn, bọn nô tài chọn không ra vật liệu hợp tâm ý của Vương gia. Cô nương không bằng nhìn giúp lão nô xem?" Cừu quản gia xoa tay thở dài, rất có bộ dáng khó xử.
Ân Kiến Hi có chút hoang mang mà chỉ chỉ chính mình: "Ta sao?"
Cừu quản gia gật đầu, lại cẩn thận nói: "Ngày xưa,xiêm y của Vương gia cũng là ân công tử chọn." Hắn dứt lời, bất động thanh sắc mà nhìn Ân Kiến Hi.
Ân Kiến Hi bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nga! Nguyên lai là nghĩ ta cùng cha giống nhau, đều sẽ chọn ra xiêm y đẹp nha." Nàng lập tức liền cười vỗ tay: "Hảo nha hảo nha."
Cừu quản gia khẽ buông lỏng một hơi, hắn thả lỏng thần sắc dừng ở Ân Kiến Hi trong mắt, Ân Kiến Hi liền tò mò hỏi: "Cừu gia gia, Vương gia cùng cha ta đến tột cùng có mối quan hệ như thế nào? Cha ta là một y sư, như thế nào lại chọn quần áo cho Vương gia?"
Cừu quản gia trong lòng rùng mình, hắn thật là hàm hồ quá đi, liền nghe thấy Thịnh Minh Sí hỏi rõ: "Cha ngươi...... Chưa từng nói với ngươi sao?"
Ân Kiến Hi ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Thịnh Minh Sí không biết từ khi nào đáng ra nên ở trong nhà lại ra đây đón cô —— Thịnh Minh Sí thật không giống một Vương gia, một chút đều không giống lời đồn đã nghe qua máu lạnh vô tình ,lấy mạng trẻ con để sát thần.
"Không có." Ân Kiến Hi do dự trong chốc lát, nghĩ đến bia mộ trong sân "Ái thê ân sắt" mấy chữ này, chần chờ hỏi: "Chẳng lẽ, cha ta là đệ đệ của vương phi?"
Thịnh Minh Sí đang hướng nàng đi đến cứng lại, Cừu quản gia một phen kinh hãi, vội vàng đi đến bên người Thịnh Minh Sí : "Bên ngoài gió lớn, Vương gia, trước hãy để tiểu thư vào nhà rồi nói."
Ân Kiến Hi suy nghĩ không ra, hoang mang mà nắm nắm bím tóc nhỏ nhỏ của mình
Ân Kiến Hi đi theo Thịnh Minh Sí cùng Cừu quản gia đi vào phòng, trong phòng thật sự bày nhiều loại vải dệt, chỉ là màu sắc rực rỡ, nhìn như thế nào cùng Thịnh Minh Sí một chút cũng không hợp nhau.
Ân Kiến Hi nhất thời có chút kinh ngạc, nhịn không được, nhìn xem vải dệt, lại nhìn về Thịnh Minh Sí, nhất thời đã quên lời nói hồi nảy ở ngoài của mình.
Thịnh Minh Sí hiện giờ đã có thể mơ mơ hồ hồ nhìn được hình dáng của Ân Kiến Hi, hắn trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, sau đó mới nói: "Cha ngươi...... Hiện giờ tên là gì?"
Thịnh Minh Sí thanh âm có chút ủ dột.
Ân Kiến Hi có chút ngốc, không biết tên người, cũng có thể kêu là cố nhân sao? Nhưng mà ngẫm lại chính mình chưa bao giờ gặp qua Thịnh Minh Sí, lường trước Thịnh Minh Sí cùng nàng cha đại khái cũng không không thân thiết cho lắm. Tên này cũng không có gì kiêng kị, Ân Kiến Hi lanh lảnh nói: "Gia phụ họ ân, tên huyền."
"Ân...... Huyền?" Thịnh Minh Sí đem này hai chữ ở bên môi vòng qua một vòng, một tiếng cười khổ: "Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa niên."
Ân Kiến Hi không dám nói lời nào. Chung quy Nàng cảm thấy Thịnh Minh Sí lúc này rất khổ sở, sự bi thương tựa hồ từ đáy lòng hắn tràn ra trong phòng trổn lẩn áp lực hơi lạnh của mùa xuân .
"Ta đã quên, nguyên bản tên hắn kêu như thế này." Thịnh Minh Sí một lần nữa mở miệng nói: "Khi đó chúng ta đều còn nhỏ."
Ân Kiến Hi tò mò mà dựng lỗ tai lên nghe: "Như vậy sao? Cha trước nay chưa nói qua."
Thịnh Minh Sí thân hình có chút cứng đờ, Cừu quản gia đầu mau chôn vào cổ áo.
"Quá sớm." Thịnh Minh Sí sau một lúc lâu mới nhấp trà cúi đầu nói: "Hắn có lẽ là không nhớ rõ."
Ân Kiến Hi càng là khó hiểu: "Chính là cha trí nhớ rất tốt ,chuyện xưa khi còn nhỏ của hắn cũng sẽ kể cho chúng ta nghe." Ân Kiến Hi vắt hết hồi ức trong óc, hơn nửa ngày mới nói: "Cha hình như có nói qua hắn đã sửa tên......"
"Nhưng mà ta ấn tượng không sâu." Ân Kiến Hi đúng lý hợp tình nói: "Ta không nhớ kỹ nữa, kia nhất định là chuyện cũ không đáng nhắc đến. trí nhớ cuả ta cũng rất tốt!"
"Phải không?" Thịnh Minh Sí nhẹ nhàng mà hỏi.
Ân Kiến Hi chắc chắn nói: "đúng nha. Cha còn nói lúc hắn mười hai tuổi,đang thả diều thì bị rơi xuống sân nhà mà trong đó toàn là cây hoa hạnh, hắn leo lên cây đi, cúi đầu liền thấy một cái tiểu ca ca —— việc nhỏ như vậy cha đều nhớ rõ."
Cừu quản gia đột nhiên ngẩng đầu lên, gần như cầu xin nói: "Cô nương, chúng ta đi chọn vải dệt nha?Vải dệt của Thiên xưowng, toàn là trân phẩm trân phẩm khó gặp."
Ân Kiến Hi tuy là nghi hoặc,nhưng cũng gật đầu đứng lên: "được nha, Vương gia thích màu sắc như nào?"
Nhưng Thịnh Minh Sí không có trả lời,chỉ là khuôn mặt hắn bình tĩnh nhưng nắm chặt ly trong tay , thẳng đến khi ly vỡ vụn, nước trà trút xuống như mưa.
Ân Kiến Hi kinh hô một tiếng, Thịnh Minh Sí thanh âm lại bình tĩnh đến quỷ dị: "Kia hắn, còn nhớ rõ sân nhà ai sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top