Chương 7: Nhầm lẫn
Ngoài phòng học ban A có người gọi: " Phiên Tiên, giáo viên bảo cậu đến văn phòng đấy ".
" woaa, có phải do cậu làm bài thực hành tốt quá nên lại được giáo sư khen nữa rồi phải không. Phiên Tiên, hâm mộ cậu quá đi mất, thiên phú của cậu tốt thật đấy ".
" Nghe nói, giáo sư Uông cũng ở trong văn phòng đấy. Ông ấy đã là cố vấn mỹ thực cấp 4 mà trường mời tới, đặc biệt nghiêm khắc, tớ còn chưa được gặp ông lần nào".
Mấy tiểu tỷ muội vây quanh Tạ Phiên Tiên, cười nói không ngừng, nhưng đáy mắt lại có tia ghen ghét.
Ngành sản xuất mỹ thực ở nước Hoa rất nổi tiếng, không chỉ thành lập thành các cơ cấu mà còn phân chia cấp bậc, gần như những ai qua bài kiểm tra đạt được cấp độ mỹ thực bậc một đều có vị trí rất cao trong xã hội. Cho nên, cha mẹ mới đua nhau đưa bọn học đến trường học Quốc tế này, trông cậy họ có thể trở nên nổi bật.
Nhưng mà, loai chuyện này vẫn phải dựa vào thiên phú.
Cho nên bọn họ thật sự có phần hâm mộ Tạ Phiên Tiên —— giáo sư Uông đã đạt đến cấp độ đại sư đánh giá mỹ thực, là lông phượng sừng lân trong ngành này, là người có quyền uy, giờ lại gọi Tạ Phiên Tiên đến, khiến mọi người đều nghĩ Tạ Khinh sẽ thành trợ lý của ông ....
" không có đâu " Tạ Phiên Tiên đắc ý cười, hết sức vui mừng, vội đến mức chưa thèm hỏi thầy Vu Tư Minh gọi mình lên làm gì đã chạy đi luôn.
Cô ta đẩy cửa ra, cố che dấu vẻ mặt vui sướng, hòa nhã bước vào.
" Phiên Tiên, mau tới đây " Đây chính là học sinh xuất sắc của Trác Thụy,anh ta chạy nhanh tới vẫy tay với học trò.
Tạ Phiên Tiên đi qua, sửng sốt một chút. Trong văn phòng không giống như trong suy nghĩ của mình, ngược lại không khí có chút cô đọng, giáo sư Uông hiếm khi đến trường đang ngồi trên sô pha không nói một lời, thầy Tư Minh lại nhìn chăm chú vào chiếc hộp trong suốt đựng bánh ngọt, không biết đang nghĩ gì.
" Phiên Tiên, bài làm lần này của em .... " Tư Minh mở miệng.
Ông ta là giảng viên đánh giá của cả ba lớp. so với Nhậm Tiểu Báo hay phụ đạo Trác Thụy càng biết rõ hơn về năng lực của học sinh từng ban.
Đồ ngọt mê người vừa rồi, Tạ Đường ban C có khả năng làm sao? Quả thực là không có khả năng.
Tư Minh biết học sinh Tạ Đường này, giữa học kỳ mới chuyển tới, không có cơ sở căn bản gì, so với chị gái một chút cũng không bằng.
Cho nên nghĩ thế nào đi nữa, chuyện này vẫn khiến người ta không thể đoán ra.
Khả năng duy nhất có thể giải thích chuyện này là —— Tạ Phiên Tiên, Tạ Đường, hai chị em nộp nhầm bài.
Bọn họ ở cùng một nhà, ký tên sai tác phẩm, không phải rất có khả năng sao?
Tạ Phiên Tiên mừng rỡ, đúng là muốn khen tác phẩm lần này của mình sao, đang định mở miệng giới thiệu từng bước làm, đã nghe thầy Tư Minh nói:
" Có phải em và em gái đã nộp nhầm bài của nhau không? "
Trong lòng Tạ Phiên Tiên lộp bộp, hoảng sợ.
Vu Tư Minh nhấc hộp trong suốt đưa về phía cô ta, lại đem một hộp khác nhìn có vẻ tinh xảo hơn nhiều, đây là hộp tiện lợi màu hồng nhạt mà mẹ chuẩn bị cho mình mà?
- Tác phẩm bên trái không tồi nhưng lại không có tên, cả hai ban cũng chỉ có em gái em là chưa có bài, nhưng không có khả năng là em gái em làm được, cho nên thầy nghĩ, có phải em đã sơ ý dán sai tên rồi không?
Đáy lòng Tạ Phiên Tiên kịch liệt hoảng sợ.
Tác phẩm của Tạ Đường không tồi? Sao có thể? Chỉ bằng nó?!
Tạ Phiên Tiên không kịp hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, ở trong mắt cô ta, Tạ Đường là đứa không có thiên phú gì, cô ta thường xuyên sống chết măc bây, cười cười nhìn mẹ châm chọc em gái, mẹ luôn nói chỉ cần Tạ Đường có nửa phần thiên phú của chị gái đã tốt lắm rồi. Cho nên, tuyệt đối không có khả năng là do con nhãi kia làm ——
Nhưng từ lúc từ bệnh viện về, hình như Tạ Đường đã thay đổi, giống như không phải là đứa em gái khiến lòng người nặng nề đắn đo năm nào nữa.
Hoảng loạn cùng kinh ngạc trong mắt chợt lóe rồi biến mất, cô ta buột miệng nói: " .... Vâng "
Nhìn khóe mắt thông minh của giáo sư Uông, Tạ Phiên Tiên khẽ cắn môi, ngẩng đầu mỉm cười nói: " Giảng viên, hình như em gái em đã dán tên nhầm rồi, hộp bên trái mới là của em ".
" Em gái em luôn hấp tấp vội vàng, mang đến phiền nhiễu này, mong mọi người đừng trách phạt em ấy "
" Tác phẩm lần này, em bỏ ra rất nhiều tâm huyết làm ra, không biết giảng viên đánh giá thế nào? "
Tạ Phiên Tiên làm ra vẻ thấp thỏm
Quanh co mãi! Cuối cùng Trác Thụy đã có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn Nhậm Tiểu Báo một cái, bước tới thân thiết quàng vai: " Tôi đã nói rồi, tác phẩm xuất sắc thế này, sao có thể là học sinh ban C làm được?! "
" Thật sự phải lau mắt mà nhìn em " Vu Tư Minh giơ ngón cái với Tạ Khinh
Trước đây tuy có ấn tượng tốt với Tạ Phiên Tiên vì em ấy với Mạnh Tử Nghĩa cũng coi như là học sinh ưu tú hiếm có. Nhưng vẫn luôn cảm thấy con bé còn thiếu sót gì đó, thiên phú? Độc đáo? Hoàn mỹ?
Nhưng tác phẩm lần này, Tạ Phiên Tiên đã đột phá rất nhiều so với những tác phẩm trước! Tuy rằng vẫn còn trang trí giống món mẫu, nhưng thật sự đã khiến người kinh diễm, nếu cứ tiếp tục như vậy, theo thời gian, nhất định có thể trở thành nhân tài của ngành này!
Ánh mắt thầy râu rậm nhìn Tạ phiên Tiên mang theo vẻ thưởng thức nhiều hơn.
Tạ Phiên Tiên nhẹ thở ra, cười nói với Tư Minh: " Cảm ơn giảng viên đã khích lệ "
Thật vất vả Nhậm Tiểu Báo mới có tia hy vọng le lói, chưa kịp bừng sáng đã bị một chậu nước dập tắt. Nhưng mà,nói đi cũng phải nói lại, lần trước Tạ Đường làm bài kiểm tra lý thuyết cũng chỉ được 85 điểm, sao có thể làm ra tác phẩm khiến Tư Minh và giáo sư Uông thưởng thức chứ ....
Đứa nhỏ này, aiz, thật là, khiến người ta thất vọng ......
Chẳng qua, ánh mắt Nhậm Tiểu Báo liếc qua cái hộp hồng phấn kia, cảm thấy tác phẩm này cũng không quá kém, Tạ Đường cũng có tiến bộ sao? Cái này còn có thể coi như món ăn thượng đẳng, chẳng qua do châu ngọc ở trên, trông có vẻ kém cỏi đi rất nhiều. không chừng con bé cũng có tiềm lực ...
Đang lúc anh ta miên man suy nghĩ, Tạ Phiên Tiên nhịn không được mà liếc mắt về phía giáo sư Uông vẫn luôn im lặng.
Nếu đã thưởng thức tác phẩm này như vậy, sao vẫn chưa nói gì?
Chẳng qua, tính tình của vị giảng viên này vẫn luôn thanh cao cổ hủ mà..
Vu Tư Minh vẫn còn muốn khen Tạ Khinh hai câu, đột nhiên nghe thấy giáo sư Uông mở miệng: " Như vậy, không phải cũng nên gọi học sinh Tạ Đường lên sao? Gọi Tạ Đường tới đi "
Đây là ý gì chứ? Tạ Phiên Tiên không hiểu lắm vẻ mặt của giáo sư Uông, lập tức cảm thấy uất nghẹn.
Cô ta hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, xung phong nhận việc: " Hình như Đường Đường ở nhà ăn, để em đi gọi con bé "
Tạ Đường không tìm được Lận Quyết, từ khoa nghệ thuật tới khoa kinh tế tương đối gần, nhưng lại cách khá xa so với khoa mỹ thực. Buổi chiều còn có tiết, cô đành xách theo túi thuốc chạy về khu dạy học.
Sắp xếp lại mọi chuyện, cô bình tĩnh chậm rãi quay về.
Bọn họ học chung một trường, tuy rất có khác hệ nhưng không tránh khỏi việc ngẫu nhiên gặp Lục Trú. Có lẽ là mình phải nên hoàn toàn coi anh ta trở thành người xa lạ, sau đó, từ từ lau sạch hình bóng này trong tâm trí.
Tạ Đường đang muốn trở lại phòng học, bỗng nhiên bị chặn đường.
Tạ Phiên Tiên cau mày, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng mà đánh giá cô, phảng phất như không quen mình. Nhìn chằm chằm một lát, chị gái mới cười một cái, ôn nhu nói: " Đường Đường, chị có chuyện muốn nói với em, lại đây "
Tạ Đường nhíu mày: " Chị, có chuyện gì, không thể nói được ở đây sao? Em còn phải vào lớp "
Tạ Phiên Tiên nhìn em gái, sắc mặt hơi đổi. Buổi sáng cô ta đã cảm thấy Tạ Đường hơi khác rồi, còn tưởng là do ảo giác của mình, nhưng nhìn con bé gọn gàng dứt khoát cự tuyệt bản thân, rõ ràng đã thay đổi thật rồi.
Tạ Đường biết, Tạ Phiên Tiên không có khả năng làm ra chuyện xấu trong trường.
Chị ta vẫn duy trì hình tượng thiếu nữ thiên tài, ưu tú xinh đẹp lại dễ gần. Những lúc có mặt người khác, vĩnh viễn đều ôn nhu thân mật với mình. Chẳng qua cô ta như thế, cái gì của mình cũng đều cướp đoạt mất.... Cha mẹ yêu thương chị ta, giáo viên trong trường yêu quý cô ta, tất cả mọi người đều xoay quanh Tạ Phiên Tiên.
Tạ Phiên Tiên cẩn thận nhìn xung quanh, thấy không có ai mới kéo tay Tạ Đường, thấp giọng vội vàng nói: " Đường Đường, lần này nhất định em phải giúp chị ".
" Vừa rồi ở trên văn phòng, chị không cẩn thận nói sai, nói tác phẩm của chị em ta bị nhầm lẫn, lời đã nói ra không có cách nào rút lại ".
" Giáo sư Uông cũng ở đó, em biết chị có bao nhiêu ngưỡng mộ với giáo sư Uông mà. Nếu thầy ấy có ấn tượng xấu với chị, chị sẽ chết mất "
Cô ta chờ đợi nhìn Tạ Đường.
Thậm chí cũng giống như lúc làm nũng với bố mẹ, ôm tay em gái mình.
Đời trước chị ta cũng dùng cái bộ dáng này, vừa nắm tay vừa hoảng sợ nhìn cô.
" Đường Đường, thiếu một bên thận vẫn sống được bình thường mà, em nhẫn tâm nhìn chị như vậy sao? "
Sau đó, cô bị trói lại, bị ép phải nằm trên bàn giải phẫu....
Tạ Đường cố nén nỗi xúc động, nâng mắt lên, nhàn nhạt nhìn người đối diện: " Là do chị không cẩn thận nói sai, hay là cố tình nói dối? "
Sắc mặt Tạ Phiên Tiên khẽ biến.
Cô ta hít một hơi thật sâu, đang định nói gì đó, lại thấy Tạ Đường rũ mắt
" Em sẽ giúp chị ..."
Giúp chị vĩnh viễn mất đi cơ hội làm trợ lý của giáo sư Uông.
Mà bây giờ, cũng chỉ mới là bắt đầu....
.....
Tạ Đường theo Tạ Phiên Tiên vào văn phòng.
Thế nhưng không ai biết, có một bóng người từ trên lầu đi xuống, ngừng bước, kinh ngạc mà chứng kiến hết cảnh Tạ Phiên Tiên cầu xin Tạ Đường.
Vài vị giáo viên đang chờ đợi, Vu Tư Minh chờ hai học sinh kia tới, cũng thắc mắc không biết giáo sư Uông chưa bao giờ chú ý tình hình của học sinh, sao đột nhiên hôm nay lại muốn gọi Tạ Đường đến đây. Ngài ấy muốn làm gì vậy?
Giáo sư Uông có một văn phòng riêng, rất ít khi ở trường. Hơn nữa lại là người cổ quái, bất cận nhân tình*. Bọn họ đều không đủ hiểu biết về con người này, cũng không thể nào đoán được vị đại sư nổi tiếng đang nghĩ gì.
*Bất cận nhân tình- 不近人情: Tính tình quái dị, khôngh theo lẽ thường tình
Chỉ có Tạ Đường biết.
Sở dĩ giáo sư Uông có thể trở thành đại sư đánh giá mỹ thực cấp 4 danh giá, so với Vu Tư Minh không biết lợi hại hơn bao nhiêu lần.
Đời trước, Tạ Đường đã từng thấy ông phát biểu luận văn. Trong đó có một lý luận: Bất cứ ai làm ra được mỹ thực, đều có một hương vị độc đáo của riêng mình. Khác hẳn với những tài liệu sẵn có, thậm chí còn được trộn lẫn với cái đẹp của bản thân. Tất cả đều không giống nhau, đều bị phân hóa theo từng cá thể độc đáo khác nhau.
Nói cách khác, ông chỉ cần ăn món trước kia của chị, chắc chắn sẽ biết, tác phẩm không ghi tên kia, tuyệt đối không phải do Tạ Phiên Tiên làm.
Như vậy, hành vi ăn cắp tác phẩm này, ở trước mặt thầy ấy, không khác gì múa rìu qua mắt thợ**
**Múa rìu qua mắt thợ: Thành ngữ, làm việc mình không thạo trước người rất thành thạo
........
Tạ Phiên Tiên nhìn về phía giáo sư Uông, tha thiết cười cười: " Giáo sư, đây là em gái em, Đường Đường có chút nhát gan, sợ người lạ, thầy thắc mắc gì cứ hỏi em là được ".
Thầy Uông đeo mắt kính có dây vàng lên, thoạt nhìn nghiêm túc mà bất cận nhân tình, cũng không nhìn cô ta, mà nhìn thẳng về phía Tạ Đường: " Em là Tạ Đường đúng không, chị em nói hai người các em đóng nhầm nắp hộp của nhau, em nói xem, là thế sao? "
Chỉ thấy Tạ Đường đứng im ngoan ngoãn, theo bản năng mà liếc nhìn chị một cái, lại cúi đầu, ngón tay rũ xuống theo mép quần.
Đời trước, giáo sư Uông không tìm học sinh làm trợ lý. Nhưng sau này thật sự thiếu người, mới đến chỗ Tư Minh, theo đề cử mà chọn giữa Tạ Phiên Tiên và Mạnh Tử Nghĩa. Mà khi đó, Mạnh Tử Nghĩa đột nhiên sinh bệnh cho nên chị gái thuận lý thành chương***mà trở thành trợ lý của ông.
*** Thuận lý thành chương: Thuận lợi diễn ra
Tạ Phiên Tiên được bạn học hâm mộ không thôi. Đầu tiên là học sinh ưu tú, sau lại là trợ lý của giáo sư Uông, trong trường càng nổi tiếng, được tâng bốc lên tận trời.
Mà bây giờ, sẽ không giống vậy nữa.
Tạ Đường rầu rĩ lên tiếng: " Đúng là như vậy, em xin lỗi "
Tạ Phiên Tiên cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng, may mắn Tạ Đường đồng ý phối hợp , nếu không thật sự xong đời rồi.
Trác Thụy đắc ý dạt dào. Mà bả vai Nhậm Tiểu Báo lập tức hạ xuống, thật đúng là do Tạ Phiên Tiên làm, aiz, ai bảo học sinh lớp mình không biết cố gắng.
Chẳng qua, vẻ mặt bình tĩnh của giáo sư Uông đột nhiên trầm xuống.
Cái người gọi là học sinh xuất sắc ban A này nói dối lần đầu cũng cho qua đi, đã tạo cơ hội cho cô ta ăn năn hối lỗi, lại dám nói dối tiếp sao, còn bức ép em gái mình nữa.
Ông khinh nhất là loại hành vi xấu xa này, trong lòng có một tia chán ghét nhưng cũng lười vạch trần.
Tầm mắt giáo sư dừng lại trên người Tạ Đường. Thiếu nữ này, an an tĩnh tĩnh, trước kia thật sự không nổi bật, mình đến trường hai lần nhưng cũng không phát hiện ra con bé. Chẳng qua vừa rồi nhìn tư liệu Tiểu Báo đặt trên bàn, chỉ cần liếc mắt hai cái, ai cũng biết đứa trẻ này ở nhà bị ghét bỏ.
Nếu không, đều trong một gia đình, vì sao tư liệu chị gái được cha mẹ ký tên và dặn dò kĩ lưỡng như vậy, giống như trân bảo đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu, mà em gái lại hoàn toàn khác biệt, tựa như đã bị lãng quên.
Thật ra giáo sư Uông không định tìm học sinh làm trợ lý
Yêu cầu của mình với trợ lý rất nghiêm khắc, không chỉ cần thiên phú, mà còn phải cứng cỏi chịu khó chịu khổ. Mà tương đương, bản thân cũng sẽ coi như vừa thu nhận đồ đệ, đem kiến thức cả đời ra dạy hết cho trợ lý của mình.
Nhưng hiện tại, có lẽ vì động lòng trắc ẩn****, ông muốn nhận thiếu nữ này làm trợ lý.
****Trắc ẩn: Lòng thương người
....
Tư Minh cho rằng giáo sư Uông gọi hai chị em tới, chỉ để hỏi cái này, bỗng cảm thấy hơi buồn cười. không phải ông ấy đã làm điều thừa thãi sao? Chỉ cần dùng đầu gói cũng nghĩ ra, món ăn đạt cấp bậc giáo viên này, sao có thể là Tạ Đường bình thường ở ban C làm chứ?
Nếu đã hỏi xong, ông ta vẫy vẫy tay, ôn hòa nói với hai chị em: " Các em về lớp đi "
Tạ Phiên Tiên liếc mắt nhìn giáo sư Uông, có chút thất vọng mà xoay người đi về phía cửa.
Không phải nói muốn tìm trợ lý sao, như thế nào...
Chỉ là chưa đợi bọn họ ra khỏi văn phòng, bỗng nhiên giáo sư Uông mở miệng: " Học sinh Tạ Đường, em có muốn tới văn phòng của thầy làm trợ lý không? "
Con ngươi Tạ Phiên Tiên mở to, chợt đứng lại, tiếng bước chân ma sát với mặt đất tạo ra một âm thanh bén nhọn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc mà nghiêng đầu nhìn về bên cạnh Tạ Đường.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top