🌵 Chương 41 🌵
Edit: Phong Ca | Beta: Huyết Vũ, Vi Yên, Ngư Nhi
Thẩm Tranh bị ăn tát thì vô cùng tức giận. Nàng đến tháng hay sao mà tâm trạng thay đổi như chong chóng thế: lúc thì dịu dàng như nước, lúc lại lạnh như băng. Thế thì cũng thôi nhưng mặt hắn dễ đánh vậy ư, nhất là ở trong cung nữa, chỉ sợ bị người khác nhìn thấy rồi.
Đánh người mà cũng chẳng để ý đây là đâu.
Lòng Thẩm Tranh thầm trách Mộ Thiền. Hơn nữa, nàng cầu hòa thì cầu hòa đi, lại còn cười tỏ vẻ nhìn thấu nghị lực của hắn. Thật là, còn dám khinh thường hắn.
Lần này, hắn nhất định sẽ kiên cường, nói không đi là sẽ không đi.
Ánh đèn rực rỡ mới lên, trăng treo đầu cành, Thẩm Tranh nhìn ánh trăng rọi qua song cửa, tâm trạng không yên đi quanh phòng.
Mình mãi không xuất hiện, chắc nàng sốt ruột lắm. Hứ, cứ chờ đi, dù sao lúc ở trong cung đã nói không đi rồi, nếu nàng muốn thì đợi đến sáng mai luôn đi.
Nghĩ đến đây, hắn ngồi xuống một lần nữa, hai tay xếp trên mặt bàn, hai ngón tay cái đan xen không ngừng cọ xát.
Bây giờ hắn không hề quan tâm đến chuyện rượu ngon dưới trăng mỹ nhân bên người gì gì đó đâu nhé!
Nếu muốn tuyên bố mình tức giận thì phải chịu qua đêm mới được.
Mười lăm phút sau, Thẩm Tranh đứng lên tông cửa ra ngoài, thị vệ ngoài điện vội chạy theo sau: "Vương gia, ngài có căn dặn gì không ạ?"
Thẩm Tranh phất tay: "Lấy ngựa, các ngươi không cần theo."
Ngựa là loài động vật rất được cưng chiều, ngày cho ăn bốn lần, ban đêm cũng không hề nhàn rỗi. Mặc dù có người chuyên chăm sóc nhưng nếu được yêu thích thì ban đêm sẽ thỉnh thoảng được chủ nhân tự mình chăm sóc. Vậy nên bọn thị vệ cảm thấy hành vi của Vương gia rất bình thường, nghe xong liền ôm quyền lui xuống.
Thẩm Tranh tới chuồng ngựa, cho người chăm ngựa lui xuống, cho ngựa ăn ít đậu. Sau đó lặng lẽ ghì cương lên ngựa rồi đi ra ngoài phủ. Vừa qua hai cánh cổng thì có thị vệ trực ban phát hiện hành tung của hắn: "Vương gia, ngài muốn ra ngoài ạ? Để ti chức gọi vài người hộ tống ngài."
Thẩm Tranh lạnh lùng nói: "Ta đi dạo, các ngươi không cần đi theo."
Tối như này rồi còn dắt ngựa đi dạo? Vương phủ lớn thế, đằng sau lại có thao trường mà còn phải ra ngoài ư? Thị vệ khuyên nhủ: "Ngài vẫn nên mang theo vài người thì hơn, khi cần thì có thể dùng."
"Không cần, nếu gặp nạn có khi ta còn phải cứu các ngươi." Thẩm Tranh không hề quan tâm tới tên thị vệ, dắt ngựa đi thẳng ra cửa lớn rồi tiện tay cầm một chiếc đèn lồng.
Ghìm chặt cương ngựa, nói với nó: "Ta mang ngươi đi dạo xung quanh. Ban đêm mát lạnh thích hơn cứ quanh quẩn trong phủ nhiều. Chúng ta đi một vòng rồi về."
Con ngựa này như hiểu được tâm sự của chủ nhân, nó lắc đầu, khịt mũi khinh thường người nào đó lấy nó ra làm lá chắn.
Móng ngựa đập lộc cộc, vó ngựa phi nhanh chẳng mấy chốc đã đến ngõ nhỏ bên phủ Vanh Vương.
"..." Thẩm Tranh oán trách: "Đã nói đi dạo xung quanh rồi mà. Sao ngươi lại đưa ta đến chỗ này hử?"
Con ngựa nhe răng, vừa muốn hí thì Thẩm Tranh lập tức "suỵt suỵt": "Đừng phát ra tiếng động." Lặng lẽ thổi tắt nến trong lồng đèn, buộc ngựa cho thật chặt: "Ngươi chờ ta vào xem một chút rồi trở ra. Nếu có người tới thì cẩn thẩn."
Thẩm Tranh thấy xung quanh không có người liền tung người nhảy qua tường rào phủ Vanh Vương.
Hắn lặng lẽ lẻn vào đến mức thần không biết quỷ không hay chỉ để nhìn nàng một cái rồi đi. Đã trễ như này rồi mà cho truyền lời gặp mặt thì không tốt lắm.
Thẩm Tranh thân thủ cao cường, đám binh tuần lại toàn là thùng rỗng kêu to, thêm vào đó hắn rất quen thuộc địa hình nơi đây nên nhanh chóng tìm được sân của Mộ Thiền.
Nhưng khi vào sân thì lại không được may mắn như vậy, hắn gặp ngay Yên Lộ đang sai nha hoàn đi đổ nước.
May là Yên Lộ đã từng vào quân doanh, cũng hiểu chuyện đời hơn nên dù không thét chói tai nhưng cũng hoảng sợ ôm ngực mất một lúc: "... Để nô tỳ đi bẩm báo. Ngài đi tránh mặt chút đi."
Thẩm Tranh giả bộ nói: "Không cần, ta đến để nói Quận chúa một tiếng là không cần chờ ta rồi đi ngay."
"..." Chuyện này không phải chỉ cần hạ nhân đến báo là được hay sao, cần gì phải tự mình làm, Yên Lộ suy nghĩ: "Nô tỳ cảm thấy vẫn nên bẩm báo Quận chúa thì hơn, ngài đừng đi, chờ nô tỳ một lát." Dứt lời liền xoay người rời đi.
Nếu Thẩm Tranh muốn đi thì đây là thời cơ tốt nhất nhưng hắn vẫn đứng dưới bóng cây, nhìn đám nha hoàn theo Yên Lộ đi ra khỏi viện. Bước ra khỏi tán cây, Thẩm Tranh thong thả bước về phía trước.
Mộ Thiền bước ra khỏi phòng, hắn làm bộ muốn rời đi nhưng lại sợ Mộ Thiền không đuổi theo kịp nên cố ý đi thật chậm
Quả nhiên, chỉ cần vài bước nàng đã đuổi theo kịp, ôm lấy tay hắn, cười nói: "Tranh lang, chàng tới rồi." Rồi lôi kéo hắn về phòng.
Thẩm Tranh cố giữ bản mặt "lạnh lùng" của mình: "Ta đến đi dạo, đang chuẩn bị rời đi." Nhưng bước chân lại thành thật theo nàng vào phòng.
Trên bàn bày rượu và thức ăn, do hắn mãi không xuất hiện nên đã nguội lạnh hết cả, có thể thấy được nàng đợi hắn cả đêm.
Thẩm Tranh nén ý cười nơi khóe miệng, ngồi xuống trước bàn, ngoảnh mặt đi không nhìn nàng, chờ nàng mở lời trước.
Mộ Thiền chưa từng thấy Tranh lang nhà nàng lạnh nhạt như vậy nên cũng không biết nói gì, đành im lặng.
Mãi lâu sau, nàng đành mở miệng trước: "Chuyện hôm nay do ta không tốt, đầu óc không tỉnh táo nên tưởng chàng hạ dược... Lúc ấy ta cảm thấy chuyện hạ dược này rất đê tiện, kể cả là chàng cũng không thể tha thứ nên ta mới nhất thời xúc động..."
Chẳng mấy khi thắng lý được nàng, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội tốt này được: "Hừ, dù sao trong lòng nàng ta cũng là loại người có khả năng làm những hành vi đê tiện vô sỉ như thế này."
"... Còn không phải do lần trước chàng giả chiếu chỉ của Hoàng đế gạt ta hay sao... Nếu chàng không có tiền sử lừa ta thì ta đã chẳng hiểu lầm chàng."
Ai bảo trên người hắn có vết nhơ, bị nghi ngờ cũng là hợp tình hợp lý nhưng Thẩm Tranh không thể chịu thua, giờ mà thừa nhận nàng nói đúng thì bao nhiêu công sức đều đổ sông đổ biển hết, hắn ngụy biện: "Lần nào nàng cũng bảo ta thao thao bất tuyệt tự thanh minh nhưng nàng có bao giờ nhường ta đâu. Thôi nàng không cần giải thích, nàng đánh ta cũng là do ta sai, ai bảo lúc trước ta làm nhiều việc ác. Tóm lại đều là do ta sai, hừ!"
Mộ Thiền thấy hình như hắn tức giận thật nên không dám nói gì. Một lúc lâu sau mới kéo ống tay áo hắn: "Tranh lang, chàng còn đau không? Để ta xoa cho chàng."
Hắn ngẩn ra, tí nữa thì thần hồn điên đảo nhưng ngay lúc sắp cười thì chợt nhớ quyết tâm của mình nên khóe miệng căng cứng lại: "Không cần."
Nàng bĩu môi, ánh mắt buồn bã, nhỏ giọng nói: "Nếu chàng đã đến thì sao còn không chịu cho ta xoa chứ?"
Đúng vậy, đang dỗi nhau thì tới làm gì. Thẩm Tranh bị chọc đến đau chân, mặt dày nói: "Chẳng lẽ ta tới thì nhất định phải cho nàng xoa mặt à?"
"Vậy chàng tới làm gì? Không phải chàng đến để uống rượu bồi tội của ta sao?"
Thẩm Tranh đứng ngồi không yên: "... Ta, ta đến nói cho nàng biết nàng không cần chờ ta, ta đi ngay đây." Miệng nói đi nhưng lại ngồi yên không nhúc nhích.
"Chàng sợ ta thức đêm chờ chàng à?" Mộ Thiền quan sát, níu lấy ống tay áo hắn làm nũng: "Tranh lang, chàng đừng giận ta nữa. Chúng ta làm lành đi."
Hắn không có dũng khí hất tay nàng ra, mặc cho nàng làm loạn, lòng cũng lung lay theo cánh tay đang đong đưa kia, ngay thời điểm sắp cười thì đột nhiên Mộ Thiền ghé người lại gần, hôn lên má hắn một cái, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Cái thơm khiến lớp ngụy trang của Thẩm Tranh vỡ tan tành, hắn cười nói: "Không còn đau từ lâu rồi." Sau đó, một tay ôm nàng vào lòng, bế nàng ngồi lên đùi, tay kia thì giữ cằm nàng, cúi mặt hôn nàng.
Mặt nàng ửng hồng, xấu hổ nói: "Chàng không giận ta nữa à?"
"... Thực ra vẫn có một chút. Nếu nàng hứa ở bên ngoài không bao giờ đánh ta thì ta sẽ không giận nữa."
Vì nàng mà cả mạng cũng không cần. Đời trước, mỗi ngày đều bị nàng lạnh nhạt mà hắn còn có thể lau mặt rồi lại sấn tới. Hiện tại, nàng chịu xin lỗi thì làm sao hắn giận được.
Mộ Thiền vội gật đầu đảm bảo: "Không, ta sẽ không bao giờ kích động như vậy nữa. Sau này, ở bất cứ đâu, ta cũng sẽ không đánh chàng."
Hắn cọ lên khuôn mặt mịn màng tinh tế của nàng: "Thật không?"
"Thật."
"Nếu ta lại chọc nàng giận thì sao?"
"Ta sẽ kiên nhẫn nghe chàng giải thích trước, nếu chàng không giải thích được ta cũng sẽ không đánh chàng. Như chàng nói đấy, phu thê đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa."
Thẩm Tranh vừa lòng gật đầu: "Nàng phải nhớ rằng nàng chỉ có một tướng công, đánh hư rồi thì người chịu khổ vẫn là nàng thôi."
Nàng khẽ vuốt khuôn mặt hắn, thấy không có vết đỏ thì thoáng yên tâm, sau đó ôm lấy cổ, mặt dán vào ngực hắn: "... Ta vừa mới nhớ lại. Tuy ta có trúng mấy thứ thuốc bột kỳ quái đó nhưng thật ra ta không hoàn toàn mất đi ý thức. Lời nói lúc ấy của ta cũng là thật lòng. Vậy nên cho dù là chàng hạ thuốc ta nhưng nếu ta không muốn thì chàng cũng không làm gì được."
Hắn nghe xong, khóe miệng toàn ý cười: "Ta cũng hối hận, nếu sớm biết vậy thì ta đã không đưa nàng ra khỏi điện Thanh Tư rồi. Nhưng dù sao vẫn sợ gặp phải cung nữ, thái giám nên về phủ của ta vẫn an toàn hơn." Bỗng nhiên, lòng khẽ động: "Hoặc về phủ nhà nàng cũng được."
Nàng ngước mắt nhìn hắn rồi lại thẹn thùng cúi đầu, không đáp lời.
Thẩm Tranh khiêu khích nàng: "Nàng ở nơi này có an toàn không? Ở trong phòng ngủ quen thuộc thì nàng có thể thả lỏng, không cần sợ đâu."
Do có chuyện "hiểu lầm" hồi sáng nên trong nội tâm Mộ Thiền cũng có nhận thức mới về khát vọng của bản thân, hắn muốn nàng tha thiết nhưng nàng lại chẳng biết làm sao cho phải. Nàng nhìn vào phía giường, chậm rãi gật đầu: "Sớm muộn gì ta cũng là của chàng nên cũng không thấy sợ nữa."
Hắn bế nàng đi về phía giường rồi buông nàng xuống: "Chắc chắn không?"
Căn cứ vào mấy lần thất bại, lần này hắn cũng chuẩn bị tinh thần, có chờ mong nhưng cũng không dám hi vọng quá nhiều.
Nàng kiên quyết gật đầu.
"Chắc chắn hả?" Hắn hỏi lại, hạnh phúc tới quá bất ngờ nên phải càng thêm cẩn thận.
Lần thứ hai nàng gật đầu, nhỏ nhẹ nói: "Nếu chàng không đưa ta ra khỏi điện Thanh Tư thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đêm nay chúng ta tiếp tục đi."
Thẩm Tranh nhìn khuôn mặt xinh đẹp nàng ửng đỏ còn pha chút thẹn thùng. Lòng hắn nhộn nhạo, rung động không ngừng. Hôm nay có thể... Thực sự là hôm nay ư?
Cẩn thận... nói không chừng đây là cái bẫy để thử ngươi một lần nữa trước khi kết hôn thôi. Nếu lúc này bị ma quỷ ám mà nhào tới thì biết đâu được nàng lại vừa khóc vừa trách ngươi nhịn được lâu như vậy rồi, còn mấy ngày nữa cũng không nhịn được sao. Không thể để một phút sơ suất làm hỏng hết toàn bộ được.
Thôi thì mình cứ cẩn thận một chút, hóa giải toàn bộ mâu thuẫn với nàng trước đã, cái kia bình tĩnh chờ đến hôm tân hôn cũng được.
Nếu mâu thuẫn đều được hóa giải rồi thì nàng cần gì phải thử thách ngươi nữa, nương tử có phải loại rảnh rỗi thích đi trêu người đâu? Nàng nói có thể thì chắc chắn là có thể. Bây giờ, tình cảm đã sâu đậm như vậy rồi thì tự nhiên sẽ có chuyện này. Ngươi cứ suy nghĩ nhiều như vậy làm gì, như thế là phụ ý tốt của nương tử đấy biết không hả? Đêm nay thì cứ là đêm nay đi! Tình chàng ý thiếp, cần gì phải đắn đo nhiều.
Thẩm Tranh đã quyết định, nhưng không muốn hành vi của mình nói lên sự nóng vội nên nhẹ giọng nói: "Lát nữa nàng đừng có khóc đấy."
Nàng vén lọn tóc sau tai, thẹn thùng nói: "Ta nguyện ý ở bên Tranh lang thì sao lại khóc chứ?"
Có được lời hứa hẹn của nàng, đầu tiên hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, lúc đầu còn mang theo chút do dự, không dám hôn quá sâu tựa như có thể dừng lại bất cứ khi nào nhưng khi Mộ Thiền chủ động nhiệt tình đáp lại thì hắn biết, qua đêm nay, nàng sẽ hoàn toàn thuộc về hắn nên không đắn đo bất cứ điều gì nữa.
Sau ngày hôm đó, gần như đêm nào hắn cũng chạy qua chỗ nàng, vì vậy hầu như đêm nào Mộ Thiền cũng phải "vất vả", ngày hôm sau phải ngủ đến khi mặt trời lên cao nhưng kể cả vậy thì cả ngày vẫn không có tinh thần.
Cả ngày này, sau khi ngủ đến trưa mới tỉnh, nàng ngồi lười ở chòi nghỉ mát trước ao sen chơi với mèo.
Mèo con lè lưỡi khẽ liếm đầu ngón tay nàng, vừa đau vừa ngứa khiến nàng giật mình bừng tỉnh.
Nàng nâng má, mơ màng nhìn về phía xa xa, đôi môi anh đào khẽ nhếch, cả người ngẩn ngơ mất hồn mất vía.
Nàng mặc áo quần lụa mỏng lại ngồi gần hồ nước nên rất mát mẻ nhưng mỗi khi nghĩ đến Thẩm Tranh là cả người khô nóng, tim đập như trống.
Tranh lang của mình thật lợi hại... Tuy rằng miệng hắn toàn nói dối, cũng lừa nàng không ít lần nhưng hắn thật sự có thể đối phó với mười người như nàng.
Bất chợt nghĩ đến hồi còn ngây thơ muốn nói cho cả thiên hạ biết hắn rất lợi hại, nàng xấu hổ dùng lòng bàn tay thử độ nóng trên mặt nhưng bỏ tay ra vẫn hoàn toàn không biến mất. Tuy rằng xung quanh đều là nha hoàn của nàng nhưng vẫn ngại ngùng giấu mặt trong khuỷu tay.
Ở phía xa xa, hành động này của nàng lọt vào mắt của Vương gia và Vương phi lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt.
Vương phi nhìn con gái, dùng khuỷu tay huých Vương gia: "Nhìn đi, thấy không, con vùi đầu vào khuỷu tay nhất định là để khóc rồi. Giống y hệt biểu tỷ tự sát vì tình bên nhà cậu ta, sau khi bị vị hôn phu vứt bỏ, cơm nước không vào, cả ngày chỉ thích ngủ, tinh thần chậm chạp, thường xuyên ngẩn người, lúc nào cũng ủ rũ, thích nhất là chôn mặt trong khuỷu tay ngẩn người."
Vương gia nghe xong mà hốt hoảng: "Sau đó thế nào? Biểu tỷ kia sao rồi?"
"Tự sát rồi. Cậu mợ lúc đầu đều không để trong lòng, nghĩ một thời gian nữa nàng ấy sẽ tự tốt nhưng không ngờ đêm đó lại tự tử."
Vương phi vội la lên: "Vương gia, Mộ Thiền của chúng ta sẽ đi theo biểu tỷ sao? Đừng ngây ra đó, mau suy nghĩ đi."
"Này... ta đang suy nghĩ..."
Mấy ngày trước Mộ Thiền còn ầm ĩ đòi đuổi Thẩm Tranh ra khỏi phủ. Sau đó, hai người lại tranh cãi ở điện Thanh Tư, rồi trước mặt người khác nàng còn dám tát Thẩm Tranh một cái.
Từ đó về sau không còn thấy Thẩm Tranh xuất hiện ở phủ Vanh Vương nữa.
Hòn ngọc quý trên tay biến thành bộ dáng ngốc nghếch.
Tất cả đều do tên khốn Thẩm Tranh kia, chẳng phải chỉ là một cái tát thôi sao, lại còn dám nổi giận vứt bỏ nữ nhi của bà?! Cái hồi thích đơn phương thì dám cướp người đi, bây giờ nữ nhi của bà yêu lại hắn thì hắn lại dám bỏ ngang không để ý. Nghe nói mấy hôm trước Hoàng đế còn giới thiệu công chúa Cẩm Dương cho hắn, xem ra là đã thích người khác rồi.
Thằng chó, khốn nạn, bội tình bội nghĩa
Vương phi không nhịn được rơi nước mắt: "Tình cảm nam nữ rất khó giải thích. Nếu không ta phái người mời Thẩm Tranh tới từ hôn, nếu hắn ta thật sự yêu nó thì sẽ không đến mức vứt bỏ không để ý."
"Hắn? Chuyện gì mà hắn không làm được. Loạn thần tặc tử, tàn nhẫn độc ác thì đương nhiên không giữ một nữ nhân trong lòng rồi." Mắng Thẩm Tranh xong, mũi Vanh Vương chua xót: "Đáng thương cho Mộ Thiền của ta, thích ai không thích lại thích tên vô liêm sỉ đó. Nếu con buông được thì tốt rồi."
Nói tới đây, ánh mắt ông nghiêm nghị hẳn: "Đúng vậy, Mộ Thiền hết hy vọng thì sẽ không còn đau khổ nữa."
"Nào đâu dễ dàng để con tự nhiên hết hy vọng."
"... Thực ra cũng không khó."
Vương gia hạ quyết tâm: "Phải nói thật thôi, thể diện của ta cứ tính sau."
Vương phi chưa hiểu ra sao đã bị Vương gia kéo đến trước mặt con gái.
Lúc hai người tới gần con gái còn cố ý ho khan hai tiếng để gọi Mộ Thiền từ trong cõi thần tiên về.
"Phụ vương, mẫu phi."
Mộ Thiền vội vàng túm lấy quần áo mỏng manh để che đậy nụ hôn trước ngực và cổ. Nàng chột dạ nên không dám nhìn hai người, úp mở hỏi: "Sao thế ạ?"
Vanh Vương và Vương phi trao đổi ánh mắt, nhìn đi, con gái làm gì cũng chậm chạp, phải mau cứu con gái ra khỏi tình trạng này thôi.
Sau khi ngồi xuống, Vanh Vương sâu xa nói: "... Ta nghe nói mấy ngày trước Hoàng đế thấy hai đứa xảy ra mâu thuẫn, tình cảm rạn nứt nên đưa công chúa Cẩm Dương diện kiến Thẩm Tranh."
Mộ Thiền nghe xong thì không có phản ứng gì, Thẩm Tranh đã báo cáo với nàng rồi, nàng còn mắng Hoàng đế mấy câu trước mặt hắn nữa kìa. Hoàng đế tìm người thay thế nàng thì sao nàng lại lo cho sự sống chết của hắn ta chứ.
Nàng không thể nói mình đã biết vì đêm nào cũng gặp Thẩm Tranh nên ấp úng: "À.. gặp thì gặp mặt thôi."
Vanh Vương một lần nữa trao đổi ánh mắt với Vương phi, thấy nữ nhi bình tĩnh thì hết sức kinh hãi. Con gái bình tĩnh thế kia chắc chắn là mất hẳn hy vọng với tương lai rồi, nếu không sao lại bình thản với tin tức kinh khủng thế kia.
Không được, phải cứu nó thôi.
"Chẳng qua con chỉ tát hắn một cái mà hắn dám trở mặt. Loại người như vậy con còn nhớ thương hắn làm gì nữa." Vanh Vương cầu xin: "Lòng phụ vương đau như cắt khi thấy bộ dạng này của con."
Mộ Thiền hơi ngượng ngùng: "Chàng đâu có trở mặt, tháng sau bọn con sẽ thành hôn mà, chàng sẽ tới đón con."
Vương phi hết hồn, bi lụy thế kia, còn xuất hiện ảo giác nữa chứ, con dám ở trong cung ngang nhiên tát hắn, giờ hắn chẳng thèm quan tâm đến con, sao hai đứa thành hôn được: "Hắn viết thư cho con hay con viết thư cho hắn? Hai đứa viết thư nới bỏ hiểu lầm rồi à."
"Không phải viết thư..." Mộ Thiền nắm chặt quần áo mỏng manh: "Hai người đừng lo nữa, nếu không phải chàng con nhất định sẽ không lấy chồng đâu."
Vanh Vương thấy con si tình sao mà không lo lắng cho được. Nghĩ đến lúc thành hôn xong, con gái phải chịu những lời nói lạnh nhạt của Thẩm Tranh thì lòng đau xót trăm kiểu.
Không yêu sẽ không bị tổn thương, phương pháp duy nhất chính là nhân lúc còn sớm chặt đứt tình cảm của nó với Thẩm Tranh.
"Con gái, Phụ vương cần phải nói cho con một chuyện. Đáng lẽ phải nói từ sớm nhưng trước thấy hắn đối xử với con không tệ nên phụ vương không nói. Nhưng nếu bây giờ hắn vứt bỏ không quan tâm con thì phụ vương cũng nói luôn để con hết hy vọng, về sau sẽ sống dễ chịu hơn."
"Chàng có vứt bỏ con đâu..." Nói xong Mộ Thiền mới ý thức được, sửng sốt hỏi: "Người muốn nói chuyện gì?"
Dù sao Thẩm Tranh cũng đã thẳng thắn với nàng những chuyện lớn như giả tạo thánh chỉ, muốn viên phòng với nàng nên chắc không còn chuyện gì kinh khủng hơn nữa đâu nhỉ?
Không ngờ phụ vương lại nói: "Thực ra ngay từ đầu hai đứa đã là sai lầm rồi. Ta với hắn không hề ước hẹn đính hôn gì cả, đến Chá Châu ta cũng mới biết được chuyện này."
Mộ Thiền giật mình, hoàn toàn vượt xa dự đoán của nàng: "Thế nhưng, lúc đó người đã thừa nhận rồi mà... Con có thấy người chối bỏ đâu."
Vanh Vương buồn rười rượi đáp: "Vì vậy tất thảy đều do phụ vương yếu đuối..." Mũi ông chua xót, như sắp khóc: "Yến tiệc hôm ấy, Lâu gia với Hồ gia đánh nhau, giết người như ngóe, ta sợ chết đi được, đúng lúc ấy Thẩm Tranh gọi ta là nhạc phụ, ta nào dám nói gì."
Vương phi cả kinh: "Cái gì? Còn có cả chuyện này nữa? Sao ông không nói sớm với tôi?"
"Bảo ta phải nói thế nào, lúc ấy Thẩm Tranh đã dụ dỗ hai người xong rồi." Vanh Vương nhỏ giọng nói: "Lúc ấy ở Chá Châu đâu đâu cũng là người của hắn. Sau này về kinh thành, Mộ Thiền lại nói hắn là công thần cứu giá, bà cũng coi trọng thằng con rể này, ta không chào đón hắn, hai người còn mắng ta, bảo ta mở miệng thế nào?"
Nói cũng có lý! Vương phi nói: "Ta không hiểu, hắn nói với Mộ Thiền là có bức họa nên trong loạn lạc mới nhận ra nó nhưng nếu ông không đưa bức họa thì sao hắn nhận ra Mộ Thiền?"
"Ta nào biết được, cũng có thể là thám thính trước rồi." Vanh Vương nói tiếp: "Vì vậy hắn chính là một tên lừa gạt, con đừng rơi lệ vì hắn. Ngay từ đầu mục đích hắn tiếp cận con đã không thuần túy rồi, chắc chắn không phải người tốt, con đừng hy vọng gì ở hắn nữa."
Mộ Thiền buồn phiền, "Người nói là thật ạ?" Mộ Thiền có nghi ngờ nhưng thật ra trong lòng cũng có đáp án, phụ thân sẽ không bao giờ lừa nàng, chính người nói ra, chắc chắn là thật.
"Đương nhiên rồi, con đừng vì hắn mà mất ăn mất ngủ, thật sự không đáng đâu."
Mộ Thiền đỡ trán, Tranh lang của ta đúng là lợi hại, bóc hết lớp này đến lớp khác vẫn chưa hết.
Khó trách ở Định Bắc không có bức họa, thiêu rụi gì chứ, căn bản đâu từng xuất hiện.
Nếu lúc trước không có cái gọi là mệnh lệnh của cha mẹ thì nàng có đồng ý gần gũi với hắn không? Chắc là có nhưng sẽ không nhanh như thế này.
Cái tên này nói dối nhiều như thế sao đêm vẫn ngủ được nhỉ? Nếu ngay cả nguyên nhân gặp mặt cũng có thể lừa nàng thì còn gì không thể nữa?
Nếu không có ước hẹn đính hôn vậy sao hắn biết nàng từng bị ngỗng đuổi cắn?
Một tin tức có vẻ nhỏ, mà lại quá khủng bố.
Muốn đánh tên điên này một trận để chàng nói thật tất cả quá.
Nhưng nàng vừa hứa sẽ không đánh chàng nữa... Haiz...
Mộ Thiền nhẩm tính từ giờ đến lúc gặp nhau sẽ còn bao lâu nữa. Thẩm Tranh, hôm nay chàng mà không giải thích rõ ràng thì đừng hòng ngủ!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top