Chương 9

Chương 9

Editor: Hi Giai

Tám giờ tối, như thường lệ Úc Dương đến Dạ Sắc làm việc.

Dạ Sắc là do anh Thành sáng lập, năm năm trước nếu không phải nhờ có anh Thành ra tay giúp đỡ, hắn đã sớm suy sụp. Cho nên dù cho hai năm qua danh tiếng của hắn ở giới DJ vang dội, dù có càng ngày xuất sắc hơn, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi nơi này!

Nhưng ngày hôm nay hắn vừa vào cửa liền phát hiện bầu không khí có chút không thích hợp.

Trên sân khấu không ai hát cũng không có âm nhạc, sàn nhảy trong quán bar cũng không có ai khiêu vũ chơi đùa.

Mộc Phong ngẩng đầu nhìn thấy hắn liền cười, ra hiệu hắn đi tới chỗ sâu trong góc quán bar nhìn.

Hắn quay đầu nhìn, liền phát hiện chỗ đó có một đám người vây quanh, khó hiểu hỏi: "Tình huống gì đây?"

Mộc Phong nhìn hắn cười ái muội: "Hai người phụ nữ tranh đàn ông."

Úc Dương nhíu mày, xoay người đi qua bên kia, còn chưa tới gần đã nghe thấy một trận ồn ào.

"Thua, thua, uống, uống, mau uống!"

Úc Dương đi đến phía sau đám người, nhờ vào ưu thế chiều cao nên liếc mắt một cái liền thấy rõ tình hình bên trong.

Chỉ thấy thiếu nữ dung mạo tinh tế sắc đẹp hơn người, mái tóc đen nhánh dùng dây buộc tóc đơn giản buộc lên, trên người mặc áo cánh rơi màu trắng rộng rãi, bên dưới mặc một chiếc quần bò rách màu lam nhạt. Một chân dẫm lên trên ghế, một chân đứng trên mặt đất, nghe mọi người ồn ào liền không chút do dự cầm ly rượu trên bàn ngửa đầu liền uống. Sau đó rất là phóng khoáng dùng mu bàn tay quệt khóe miệng, đem ly rượu "Ba" một tiếng đặt ở trên bàn, hét lớn một tiếng: "Lại đến."

Đứng phía đối diện cô là một cô gái mặc một thân váy màu hồng nhạt, nghe vậy cũng không cam lòng yếu thế, cao giọng nói: "Tới thì tới, ai sợ ai!"

Sau đó liền vén tay áo lên bắt đầu uống.

"Hai con ong nhỏ! Bay vào những bông hoa, hey! Đá, kéo, vải! Bay đi! Pia pia! Hai con ong nhỏ! Bay vào những bông nhỏ! Đá, kéo, vải! Bay đi! bia bia! Bay đi! Pap! Pap!..."

Úc Dương: "..."

Không có từ ngữ nào đủ để biểu đạt tâm tình của hắn vào giờ phút này.

"Ha ha, ha ha, cô thua, mau uống, mau uống."

Hứa Lạc Lạc thấy đối phương phạm sai lầm, vén tay áo, cầm chai rượu trắng bên cạnh liền rót một bát lớn đưa tới.

Cô gái kia nhìn một bát rượu trắng lớn có chút sợ hãi, động tác chần chừ.

Hứa Lạc Lạc tức giận, kéo tay của cô ta nhét vào: "Mau uống! Đừng tmd cùng đàn bà giống nhau. Hôm nay chúng ta không say không ngừng, người nào sợ tmd chính là cháu trai người kia!"

Người vây xem người hi hi ha ha ồn ào theo: "Đúng, đúng, dám thua dám chịu, mau uống đi mau uống đi!"

"A! Lance, tới."

Đúng lúc này không biết là ai phát hiện ra Úc Dương, kinh hô một tiếng, kinh động mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên.

Hứa Lạc Lạc nhìn thấy hắn liền nhếch miệng cười, huýt sáo: "Này, soái ca, muốn cùng nhau uống một chén không?"

Úc Dương mặt không thay đổi nhìn cô, ngay sau đó lập tức xoay người rời đi.

Mọi người đều rối rít cười to: "Tiểu cô nương cô như thế nào sau một đêm liền thất sủng, có phải kỹ thuật không được tốt, không thỏa mãn được nam thần Lance của chúng tôi đấy chứ!"

Hứa Lạc Lạc bực tức, vẻ mặt bùng phát lửa giận: "Ông tmd đã không biết gì, cũng đừng ở đây đánh rắm, lão nương kỹ thuật rất tốt, khiến cậu ta thoải mái quả thực là **, là chức năng thận của cậu ta không tốt còn trách ai!"

Bước chân đang rời đi của Úc Dương ngừng lại, siết chặt nắm tay. Đàn ông tốt không cùng đàn bà so đo! Hắn nhịn!

Quần chúng ăn dưa cười ha ha.

Khuôn mặt cô gái đứng trước người Hứa Lạc Lạc liền đỏ lên: "Cô chớ có nói hươu nói vượn, Lance... Mới không phải..." Cũng không biết là tức giận hay là xấu hổ, dù sao cũng là không nói được nữa.

Hứa Lạc Lạc vẻ mặt thô bỉ cười: "Mới không phải cái gì? Không phải là thận hư? Làm sao cô biết, cô thử qua?"

Cô nàng gấp đến đỏ mắt: "Cô... cô đừng có nói nhảm. Lance thế nhưng rất tự trọng, sẽ không tùy tiện cùng người khác lên giường!"

"A ~ Vậy cô hỏi cậu ta một chút, đêm qua có phải cùng với tôi lên giường hay không! Cậu ta mà nói không phải, lão nương lập tức trình diễn màn nuốt mảnh pha lê!" Lời Hứa Lạc Lạc vừa nói là nói với người con gái ở đối diện, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng cứng ngắc bất động của người nào đó, câu môi cười tà, vẻ mặt khiêu khích!

Cô chính là nhìn không vừa mắt với gương mặt cứng đờ của hắn, làm sao được!

Cô gái kinh ngạc, vẻ mặt không tin, đẩy đám người chạy ra, chạy về phía Úc Dương nôn nóng nói: "Lance, anh mau nói với mọi người đi, không phải vậy, là cô ta đang nói bậy."

Úc Dương nghe vậy quay người lại, nhìn Lâm Anh chạy tới trước người hắn, lại ngẩng đầu nhìn Hứa Lạc Lạc một chân vẫn còn đặt trên ghế với vẻ mặt khiêu khích nhìn hắn, siết chặt khóe miệng, trầm giọng nói: "Đêm qua đúng là tôi cùng Hứa tiểu thư nằm trên một cái giường, nhưng xin Hứa tiểu thư hãy tự trọng, không nên khiến mọi người nảy sinh ra ý nghĩ khác. Là Hứa tiểu thư chính mình uống say, ôm chặt tôi đến chết không chịu buông, tôi mới bất đắc dĩ ngủ chung giường với Hứa tiểu thư, nhưng cũng chỉ là chung giường! Còn về phần kỹ thuật của Hứa tiểu thư có được hay không thì tôi không biết, mà thận tôi có hư hay không cũng không có quan hệ với Hứa tiểu thư! Bởi vì đối với Hứa tiểu thư tôi không có hứng thú, cũng cùng Hứa tiểu thư không có quan hệ!"

Khóe miệng Hứa Lạc Lạc thu hồi nụ cười tà, lạnh lùng nhìn hắn.

Cô dám đánh cuộc một que kem ướp lạnh vị đậu đỏ, hai người bọn họ quen biết lâu như vậy, số lần hắn cùng cô nói chuyện cộng lại cũng không nhiều bằng một lần của ngày hôm nay! Hắn nói nhiều như vậy là vì sợ cô gái nhỏ này hiểu lầm? Vội vã phủi sạch quan hệ cùng cô? Tuy rằng cô cũng chỉ là nhìn trộm thân thể hắn, đối hắn cũng không có cái ý tứ kia! Nhưng cô chính là khó chịu! Rất không thoải mái!

Cô có chỗ nào kém hơn so với cô gái nhỏ kia? Khuôn mặt đẹp hơn cô, dáng người tốt hơn cô, hay nhiều tiền hơn?

Hứa Lạc Lạc nhìn một thân váy màu hồng của đối phương, nhìn không ra là nhãn hiệu gì, nhưng mà cô vẫn biết nhìn hàng, biết bộ kia tuyệt đối không phải là hàng vỉa hè, chắc là hàng định chế cao cấp, nhìn đẳng cấp hẳn là so với quần áo của cô cao hơn không ít! Được rồi! Cô thừa nhận cô ta so với cô có tiền hơn!

Nhưng loại đồ vật như tiền này có đủ không phải được rồi sao, nhiều hơn nữa cũng chỉ là giấy trắng, cùng với một chuỗi con số không phải sao?

Ánh mắt Hứa Lạc Lạc trần trụi nhìn Lâm Anh như là muốn đem cô ta lột sạch để giải phẫu nghiên cứu, Lâm Anh không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của cô, trong nháy mắt đỏ mặt trốn phía sau Úc Dương!

Hứa Lạc Lạc bĩu môi, thẹn thùng? Thục nữ? Cô đây là lười giả bộ thôi!

Úc Dương không có tâm tình để ý tới các cô, xoay người đi về phía sân khấu, đứng ở phía sau giàn âm thanh bắt đầu chọn lựa âm nhạc cho đêm nay.

Úc Dương vừa đi, mặt Lâm Anh lập tức biến sắc, hung hăng trừng Hứa Lạc Lạc.

Hứa Lạc Lạc lập tức trừng lại, không phục thì tiếp tục tới! Làm như lão nương sợ cô ý!

Vốn dĩ sau khi Hứa Lạc Lạc thở phì phì rời đi vào buổi sáng, thì cô không có ý định sẽ tiếp tục đến quấy rầy Úc Dương. Hắn nhìn cô không vừa mắt, cô nhìn hắn còn không vừa mắt hơn! Đương nhiên là ngoại trừ dáng người!

Nhưng đến khi cô trở về ký túc xá thấy thời gian này Lạc Tình sẽ không có trở về, bất chợt cảm thấy chính mình hình như đã quên một việc gì đó rất quan trọng, cũng là nguyên nhân mà cô phải đến quán bar kia.

Tìm Úc Dương xin mấy tấm ảnh!

Tuy rằng cô là một nữ lưu manh, nhưng cô cũng là một nữ lưu manh có nguyên tắc! Đã đáp ứng giúp chuyện này rồi, thì nhất định sẽ làm bằng được!

Vì thế buổi tối hôm nay cô lại tới đây tiếp, cô không biết mấy giờ thì Úc Dương đi làm, hơn bảy giờ cô đã đến, không nghĩ là lại gặp phải một chút phiền toái nhỏ, đó chính là Lâm Anh.

Đại khái là cô gái nhỏ này không biết từ nơi nào nghe được tin tức, nói là ngày hôm qua cô đi dụ dỗ Úc Dương. Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy cô chính là: "Tôi cảnh cáo cô, về sau cách xa Lance ra một chút, hắn không phải là người cô nên chạm vào!"

Nói thật lúc ấy Hứa Lạc Lạc có chút ngốc! Chờ đến lúc cô nhớ tới Lance là ai, cô liền hiểu hiện tại là chuyện gì! Nhưng mà Hứa Lạc Lạc cô là ai? Người khác không tìm cô gây phiền toái, cô còn muốn tìm người khác gây phiền toái đấy! Huống chi là phiền toái tự tìm tới cửa!

Cô lập tức liền giảng giải một cách sinh động cho cô ta một đoạn giường chiếu đặc sắc mà vai chính là cô cùng với Úc Dương! Muốn bao nhiêu mạnh mẽ liền có bấy nhiêu!

Lão nương khiến cô tức chết, khiến cô ghê tởm chết, cô có bản lĩnh làm khó dễ được tôi đi!

Uy hiếp không được, Lâm Anh bắt đầu dụ dỗ, một đoạn quá cẩu huyết, cô ta vậy mà nói ra không biết ngượng ngùng!

Đưa tiền!

Chao ôi mẹ ơi, hù chết tiểu bảo bảo, lão nương là người nghèo đến nỗi chỉ còn lại tiền, ai hiếm lạ về việc phá tiền này của cô!

Cô đối với tiền tỏ ra khinh thường, đối với Úc Dương trung thành bất khuất! Lâm Anh không có biện pháp. Hỏi cô: "Cô nói đi cô muốn như thế nào mới bằng lòng rời khỏi Lance?"

Lúc ấy cô chờ đến đau trứng, nghĩ dù sao cũng không có việc gì, liền bồi cô ta chơi một chút vậy!

Vì thế liền bắt đầu đánh cuộc!

Người ta là đại tiểu thư trong xã hội thượng lưu, cô không thể hung bạo được, hỏi cái gì cũng sẽ không biết, liền con mẹ nó chơi hai chú ong nhỏ(*) đi!

(*) Trò hai chú ong nhỏ: là cách chơi rượu theo thứ tự. (Trước hết, trước tiên hãy nói: "Hai con ong nhỏ, bay vào những bông hoa, hey! Đá, kéo, vải", hét lên "Bay", hai người đưa tay ra cùng một lúc, và xem tay là kéo hay đá hay vải. Sau đó hét lên "Pap, Pap" để đánh giá kết quả, nếu bạn thắng. Mặt khác, chỉ cần tát vào phía bên kia của khuôn mặt, không thực sự đánh, không chạm vào phía bên kia nhiều nhất.

Nếu, bạn và đối thủ rút ra một chiếc cà vạt, hãy tiếp tục chu trình "bay, pia pia", cho đến khi giành được điểm số. Điều tương tự cũng đúng cho đối thủ để giành chiến thắng. Nếu hành động hoặc âm thanh sai (gọi sai), cần phải uống, thích hợp cho hai người chơi.

Tiêu chí để đánh giá chiến thắng và thất bại: Đá có thể đánh kéo, vải có thể đập đá, kéo có thể đánh vải, và rút tay tương tự.) (Theo baidu)

Vừa khéo cô cũng biết chơi trò này, hắc hắc, vì vậy sẽ ăn nhịp với nhau!

Liền chơi tiểu ong mật, người nào thua người đó uống, ai ngã xuống trước thì người đó phải tránh xa khỏi Úc Dương!

Cô dám đánh cuộc hai que kem ướp lạnh vị đậu đỏ, nếu không phải do Úc Dương tới, người thắng được tuyệt đối là cô!

Một đứa con nít, còn dám đấu cùng cô! Nghĩ lão nương ngồi không chắc!

Đêm qua cô say, là bởi vì người, không phải bởi vì rượu!

"Này, cô bé, lại đánh cuộc một trận như thế nào?"

Hứa Lạc Lạc bĩu môi nhìn Úc Dương đứng ở trên đài cao, con người đảo một vòng, cười tủm tỉm nói với Lâm Anh ngồi cách cô không xa.

Lâm Anh nghiêng đầu vẻ mặt đề phòng nhìn cô, do dự.

Hứa Lạc Lạc nhếch miệng cười: "Yên tâm đi, không bắt cô uống rượu."

Lâm Anh nghe vậy thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Cô muốn đánh cuộc như thế nào? Đánh cuộc cái gì?"

Hứa Lạc Lạc quay đầu nhìn về phía sân khấu, giơ một ngón tay lên lắc lắc, cười tủm tỉm nói ra: "Đương nhiên vẫn là đánh cuộc cậu ta, người nào thua người đó cút. Về phần luật chơi đánh cuộc sao, nếu là đánh cuộc cậu ấy, vậy cũng dùng cậu ta để chơi đánh cuộc đi! Như vậy nhé, chúng ta đều đi mời cậu ta uống ly rượu, cậu ta uống của ai thì người đó liền thắng thấy thế nào?"

"Chuyện này không có khả năng, Lance không uống rượu!" Lâm Anh không cần suy nghĩ liền gạt bỏ lời nói của Hứa Lạc Lạc.

Hứa Lạc Lạc chớp mắt nhìn Úc Dương: "Chính là bởi vì không có khả năng nên mới có tính khiêu chiến nha? Bằng không thì đánh cuộc vì cái gì?"

Không biết vì sao, mà mỗi lần cô nhìn thấy Úc Dương liền muốn trêu chọc hắn, tức giận cũng được, nổi giận cũng được, dù sao cũng chỉ cần không phải khuôn mặt cương thi thì tốt rồi.

Nhìn khiến cho người ta chán ghét!

"Được."

Lâm Anh do dự một lát, cuối cùng vẫn đáp ứng.

Từ một tháng trước, lần đầu cô tiến vào quán bar nhỏ bé này lúc đầu nhìn thấy Lance, cô liền bị nam nhân đẹp trai thâm trầm cấm dục này làm cho mê luyến thật sâu!

Cô ta cũng muốn mượn cơ hội lần này, biểu đạt sự yêu mến của cô đối với hắn!

Hứa Lạc Lạc nhướng mày: "OK! Như vậy hiện tại ai lên trước? Cô trước hay là tôi trước?"

Lâm Anh lấy dũng khí, đừn lên rót một ly rượu: "Tôi."

Hứa Lạc Lạc vỗ một cái ở trên bả vai cô ta, rất là quan tâm mà nói: "Quên đi, hay là để tôi trước đi! Cô ở lại chuẩn bị rồi lên!" Sau đó liên kiên định mà đem người ấn trở về, chính mình tùy tiện cầm một ly rượu đi.

Lâm Anh: "..."

Úc Dương không để ý ngẩng đầu nhìn đến Hứa Lạc Lạc cầm ly rượu qua đây, không thể nhận ra nhíu nhíu mày một cái, dừng động tác trong tay lại.

Cô lại tới làm gì?

Hứa Lạc Lạc làm lơ ánh mắt không chào đón của người nào đó trực tiếp đi qua, dựa vào dàn âm thanh trên sân khấu: "Cậu đem ly rượu này uống tôi sẽ xuống ngay, bằng không thì hôm nay cậu không được làm việc!"

Úc Dương sững sờ, thật ra thì cũng không phải hắn không uống rượu, mà là bởi vì hai năm trước uống say thiếu chút nữa ra tay đánh Long Hải bị thương, cho nên mới cai.

"Tôi không uống." Úc Dương nói xong liền xoay người muốn đi xuống.

Hắn sẽ không lại vì cô mà đánh vỡ nguyên tắc!

Luôn luôn bị làm lơ, Hứa Lạc Lạc rất bực bội.

"Này! Kỳ thật tôi không phải tới mời cậu uống rượu!"

Bước chân Úc Dương dừng lại, khó hiểu ngoảnh đầu lại nhìn!

"Không phải nhà cậu nghèo sao? Tôi tới giúp đỡ cậu. Một chén rượu mười vạn, cậu uống bao nhiêu tôi trả bấy nhiêu?"

Rượu sẽ làm người ta xúc động, xúc động là ma quỷ. Nói xong Hứa Lạc Lạc liền hối hận.

Cô thấy thiếu niên trong nháy mắt nắm chặt đôi tay, trầm mặt, giọng nói lạnh buốt thấu xương.

"Mang theo tiền của cô, cút!"

Có vẻ như lần này cô thực sự chạm vào vảy ngược rồi.

"Tôi không có ý vũ nhục cậu, cậu coi như tôi thả cái rắm! Nghìn vạn lần đừng để trong lòng."

Hứa Lạc Lạc thấy thế vội vàng giải thích.

Úc Dương mặc kệ, xoay người nhảy xuống, đi ra ngoài.

Hứa Lạc Lạc vội vàng đuổi theo.

Lâm Anh bưng ly rượu tiến lên vừa định nói chuyện, đã bị Úc Dương lạnh lùng ngắt lời: "Lâm tiểu thư, tôi không có hứng thú cùng các cô chơi trò chơi. Cũng không với cao nổi tới thiên kim đại tiểu thư như các cô. Cho nên còn xin các cô về sau không cần lại đến quấy rầy cuộc sống của tôi."

Nói xong không đếm xỉa tới sắc mặt thương tâm muốn chết của Lâm Anh bước nhanh đi ra ngoài.

Hứa Lạc Lạc đi theo ở phía sau nghe được lời Úc Dương nói, hung hăng mà ở trong lòng vì Lâm Anh lau nước mắt chua xót một phen!

Em gái nha, thực xin lỗi, tôi sai rồi, liên lụy tình yêu thầm mến của cô cứ như vậy bị bóp chết!

Sau đó vội vàng đuổi theo!

** Ngáo: Chẹp chẹp... Lạc tỷ tỷ lại làm Dương ca giận rồi.... :<<

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top