Chương 5: "Yến Phu Nhân, Chúng Ta Tới Nói Chuyện Đính Hôn Đi"
Edit: Luftmensch 🐼
Mấy trưởng bối Tư gia, cùng vợ chồng Yến gia lần nữa ngồi lại cùng nhau, lần trước đối chọi gay gắt cùng nhau, lần này mấy người đều đã thu liễm cảm xúc, hòa khí mở miệng.
"Bác Tư, đã cho bọn nhỏ chung một ngày, hôm nay như thế nào cũng phải có một kết quả đi?"Yến phu nhân cẩn thận hỏi ý.
"Đương nhiên." Tư lão gia tử nhìn thoáng qua Tư Vân Dịch ngồi ở bên mình, không rõ vì sao con trai út kéo dài một ngày là có ý gì.
“Vậy, gọi bọn nhỏ lại đây?” Yến phu nhân lộ ra chút cười nói.
"Kỳ thật, nếu kết quả giống như ngày hôm qua, cũng không có quan hệ gì với chúng tôi, chúng tôi thật không ngại Quân Liệt ở rể bên chi thứ Tư gia, chỉ cần dòng bên không chê Quân Liệt từ nông thôn đến liền tốt rồi."
"Nhưng đừng gọi bọn nó cùng nhau đến!". Tư lão gia tử vừa nhớ là trường hợp hôm qua liền đau đầu, cân nhắc một lát sau, chậm rãi mở miệng.
"Không bằng như thế này, các người gửi tin tức cho mấy người con cháu, nếu có ai vừa ý con trai lớn của Yến gia, liền vào phòng hắn, lấy đồ vật trên người cho hắn."
Tư lão gia tử chỉ huy con cái của mình "Chúng ta ở đây chờ nửa giờ, nửa giờ sau, lại gọi chúng nó đến, nhìn xem trong tay Sở Quân Liệt có đồ vật hay không, nếu không có, vậy cho Sở Quân Liệt sang dòng bên ở rể."
"Việc này được sắp xếp rất tốt." Vợ chồng Yến gia đúng lúc ca ngợi, đối với vận mệnh tương lai của con trai mình, không mảy may quan tâm.
Tư Vân Dịch ngồi ở chỗ cũ, nhàn nhạt nhìn các anh trai, chị dâu gửi tin cho con mình, thờ ơ cùng với vợ chồng Yến gia, cúi đầu thưởng thức chén trà trong tay, lông mi màu đen sau thấu kính hơi cụp xuống, không nói một lời.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một nhà vợ chồng Yến gia cùng với Anh hai như bị lửa đốt, chị em dâu Tư gia tìm đề tài nói chuyện giết thời gian cũng chưa xong.
Tư lão gia tử còn nguyên bản còn muốn cùng con trai út tâm sự, lại nhìn thấy Tư Vân Dịch đứng dậy rời đi, tựa như là không thích ồn ào ở nơi này.
Tư lão gia tử biết con trai út luôn thích thanh tịnh, nhìn bóng dáng con trai, đành phải nhét lời đang định nói, vào trong bụng.
Tư Vân Dịch an tĩnh lên lầu, đứng ở trước phòng cho khách mà Sở Quân Liệt đang ở, đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa phòng.
Trong phòng khách truyền ra tiếng động, Sở Quân Liệt cảnh giác, nhìn xuyên thấu qua mắt mèo, nhìn người thoáng qua người tới, ngay sau đó gấp gáp không chờ nổi mà mở cửa phòng.
"Tư tiên sinh." Sở Quân Liệt nỗ lực ức chế vui sướng nho nhỏ nổi lên trong lòng, không để bản thân biểu hiện rõ ràng ra như vậy.
Tư Vân Dịch giơ tay mắt nhìn đồng hồ, khoảng cách nửa giờ sắp đến kỳ hạn, còn bảy phút.
"Có người đã tới sao?" Tư Vân Dịch nhìn thoáng qua phòng cho khách bài trí chỉnh tề.
"Không có." Sở Quân Liệt không rõ xảy ra chuyện gì, nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Tư Vân Dịch, nhanh chóng lắc lắc đầu.
Tư Vân Dịch an tĩnh một lát, xoay người nhìn về phía Sở Quân Liệt.
"Cậu cần thiết phải thay thế Yến An liên hôn cùng Tư gia sao?"
Sở Quân Liệt ngẩn ra, nhìn con ngươi khắc chế lý tính, nhớ tới Yến phu nhân từng nói với mình sẽ xóa bỏ toàn bộ giấy tờ, nặng nề gật đầu.
Trên đời này, so với việc ở rể, càng làm cho người ta đau khổ hơn là nợ cha mẹ.
Hắn tưởng mình sẽ thoát khỏi, không có gì hơn việc xóa bỏ nợ với cha mẹ.
Tư Vân Dịch nhìn người trước mắt, ngồi ở trên sô pha, lẳng lặng ở cùng Sở Quân Liệt chờ đến phút cuối cùng.
"Tôi.... tôi biết." Sở Quân Liệt nhớ tới khi đánh bài, mấy người Tư gia đã nói việc này cho hắn biết, trong mắt là chua xót nồng đậm.
"Tôi vừa quê mùa lại ngu xuẩn, không có người nào thích tôi, cha mẹ muốn đem tôi qua ở rể chi thứ Tư gia, tương lai tôi khả năng sẽ sống như ở địa ngục qua ngày."
Chính là, thật sự không có cách nào.
Ánh mắt Tư Vân Dịch im lặng, nhìn về phía Sở Quân Liệt đang cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà.
Thời điểm này, thật sự rất khó tưởng tượng đến khi hắn khôi phục trí nhớ, sẽ trở thành một nam nhân hung ác kia, tàn nhẫn kia.
"Tôi đã từng...Đi qua một trung tâm thu nhận chó." Sở Quân Liệt nói với giọng trầm, buồn buồn.
"Chó nơi ấy, vượt qua một trăm ngày không ai nhận nuôi, sẽ bị thực thi cái chết không đau*. Chúng nó tựa hồ như đã biết vận mệnh của mình, khi có người xuất hiện trước mặt chúng nó, chúng nó sẽ không ngừng phe phẩy đuôi, cố gắng hiện lên vẻ linh động đáng yêu nhất của mình.
( Cái chết không đau là: là hành vi làm cho một con vật chết hoặc cho phép nó được chết bằng các biện pháp y khoa.)
"Ngày đó tôi đi qua, nhìn thấy một con chó đã đợi 98 ngày." Sở Quân Liệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về nam nhân phía đối diện, hốc mắt không tự chủ được đỏ lên, khoé miệng nỗ lực giơ lên tươi cười.
"Tôi vốn tưởng rằng nó khác với những con chó khác, càng tích cực thân cận cùng con người hơn, nhưng nó trước sau vẫn không nhúc nhích.
Tôi hiện tại rốt cuộc đã biết, cảm giác lúc ấy của nó là như thế nào."
Con ngươi màu đen Sở Quân Liệt ướt át, che dấu tuyệt vọng nơi đáy mắt.
Tư Vân Dịch nín thở không nói, trong đầu không ngừng xẹt qua cảnh hắn bị nhốt ở tầng hầm, thân ảnh kia chân trần ngồi trên ván gỗ trên giường, chờ đợi trời mưa.
Ba phút cuối cùng, Tư Vân Dịch chú ý nghe âm thanh trên hành lang, nhìn thời gian trên đồng hồ, một phút đã trôi qua, cuối cùng, cũng không có bất cứ kẻ nào tiến đến.
Từng giây từng phút trôi qua, Tư Vân Dịch giơ tay áo lên, một tay đem đồng hồ cởi xuống.
Sở Quân Liệt nhìn chăm chú vào nam nhân đi đến trước mặt mình, cũng nhìn vào chiếc đồng hồ trong bàn tay thon dài trắng nõn kia.
Đồng hồ đá quý màu lam, bên trong sắc màu bạch kim, trong trí nhớ của hắn chưa bao giờ chạm đến đồ đẹp đẽ quý giá như vậy.
Tư Vân Dịch buông tay, đồng hồ như là sao băng rơi xuống, Sở Quân Liệt theo bản năng nâng đôi tay lên, tiếp được viên ngôi sao tinh xảo quý giá kia.
Tư Vân Dịch đối mắt nhìn nhau cùng Sở Quân Liệt, nhìn đáy mắt hắn kích động cùng mê hoặc.
"Cậu sẽ được chọn."
Tư Vân Dịch trở lại phòng tiếp khách, thời gian quy định đã kết thúc.
Mấy người cháu cùng với Sở Quân Liệt lại lần nữa đi vào phòng tiếp khách, Tư lão gia tử nhìn cháu trai, cháu gái, trên mặt mang biểu tình nhẹ nhàng, có lẽ là đã mang phiền não vứt ra sau đầu đến vui sướng.
"Tiểu Sở." Tư lão gia tử đáy lòng cơ bản đã đoán được, nhưng vẫn đặt câu hỏi với Sở Quân Liệt.
"Sau nửa giờ qua đi, cháu có hay không nhận được đồ từ người khác?"
Sở Quân Liệt không biết Tư lão gia tử lại hỏi như vậy, chỉ theo bản năng nhìn về người đang ngồi bên cạnh lão gia tử.
Tư tiên sinh chính không nhanh không chậm, thưởng thức trà trong tay.
Cổ tay trắng nõn của anh thiếu một thứ đồ vật, chỉ có hắn mới biết được đồ vật đang ở nơi nào.
"Ông nội, người không cần hỏi nữa." Cháu đích tôn Tư Bắc Thành tiến lên một bước, bên môi mang theo ý cười,"Anh em bọn cháu, cái gì cũng chưa cho cậu ta."
Sở Quân Liệt khó hiểu nhìn về phía bên cạnh, không rõ vì sao bọn họ phải cho đồ vật hắn.
"Như thế nào, cha mẹ cậu lại không nói cho cậu biết?" Cháu trai thứ ba vừa thấy bộ dạng Sở Quân Liệt còn đang nghi hoặc, lập tức phản ứng lại, mang theo trào phúng nhìn vợ chồng Yến gia, mở miệng với Sở Quân Liệt.
"Vì cho cậu chừa chút mặt mũi , ông nội tôi lần này cho chúng tôi lén bầu phiếu, ai muốn cậu ở rể, liền cho cậu một đồ vật, chú ý a, là nửa giờ trước, đai lưng lần trước của tôi,bị cậu thắng đem đi không được tính!"
Nghe cậu ta nói, Sở Quân Liệt sửng sốt một lát, đột nhiên ý thức được cái gì đó, cả người phảng phất như bị đánh trúng, máu không ngừng dâng lên, trái tim trong ngực đập loạn.
Cái đồng hồ giống sao băng kia, bây giờ ở trong ngực của hắn, ý thức được việc sắp xảy ra, hạnh phúc giống như hư ảo, đột nhiên đập tới, làm đầu óc Sở Quân Liệt choáng váng, hô hấp hoàn toàn hỗn loạn.
Đó là thật vậy chăng?!
Giống như điều hắn đang phán đoán?!
Hắn may mắn như vậy thật sao, hắn được chọn sao?
"Cậu không sao chứ?"Cháu trai thứ ba vừa thấy bộ dạng Sở Quân Liệt đứng không vững, theo bản năng ôm chặt mình, vội vàng lui vài bước về sau, cùng với Sở Quân Liệt tạo ra khoảng cách," Cậu đừng nghĩ ăn vạ!."
"Sở Quân Liệt, con đừng ở trước mặt chúng ta diễn bộ mặt không thoải mái này."Yến phu nhân nhìn chằm chằm bộ dạng con trai mình, nhíu mày bất mãn quát lớn.
"Tư lão gia tử hỏi con, còn liền trả lời đúng sự thật, không nhận được đồ vật thì chính là không nhận được đồ vật, chính điều kiện của con kém như vậy, người ta không chọn con là đương nhiên, đừng làm bộ làm tịch, để cho người khác tưởng chúng ta ở nhà ngược đãi con!"
"Con nhận được!" Sở Quân Liệt vuốt vị trí trước ngực, âm thanh nói chuyện không tự chủ được nói đến có khí phách, đầu ngón tay vì cảm xúc quá mức hưng phấn mà tê dại.
“Con nhận được!”
“Nói bậy!” Tư Bắc Thành biến sắc, “Chúng tôi rõ ràng cái gì cũng chưa cho cậu!”
"Tiểu Sở, con đem đồ nhận được lấy ra đi."Tư lão gia tử nhăn mày lại, phát hiện sự tình còn có chút không đơn giản.
Sở Quân Liệt ở trước mắt bao nhiêu người, thật cẩn thận lấy từ trong túi áo trước ngực ra, một chiếc đồng hồ xa xỉ, để ở trong lòng bàn tay.
Vừa thấy Sở Quân Liệt thật sự lấy ra đồ vật, mấy người cháu có chút há hốc mồm.
“Là em sao?” Anh cả quay đầu nhỏ giọng dò hỏi anh hai.
“Em còn muốn hỏi có phải hay không là anh .” Anh hai hạ giọng.
“Cũng không phải em a?” Anh ba vẻ mặt buồn bực, Anh em họ thảo luận thành một cái vòng nhỏ.
Thấy em gái lắc đầu, cuối cùng ánh mắt mấy người, đều không tự chủ được dừng ở trên người nhỏ nhất Tư Bắc Kỳ.
"Các anh không có bị bệnh đi?" Tư Bắc Kỳ dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nhìn các anh chị, dựng thẳng bốn ngón tay, không dám tin tưởng mở miệng,"Em mới ba tuổi!"
(Chính xác! Không sai!
Bạn nhỏ Tư Bắc Kỳ dựng 4 ngón tay, nhưng miệng nói là mình 3 tuổi 🤣)
"Sao lại thế này?" Tư lão gia tử thấy thế, cũng có chút hỗn loạn, có đồ vật thật, như thế nào lại không có người nhận?
"Là của tôi." Âm thanh thanh lãnh, đạm nhiên vang lên, ngay sau đó, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh, dừng ở trên người một người.
Tư Vân Dịch hờ hững nghênh đón ánh mắt của mọi người như lễ rửa tội, nói giúp Sở Quân Liệt một câu.
Sở Quân liệt nháy mắt giơ lên nụ cười tươi xán lạn, làm như thế nào cũng không ức chế được trái tim vui mừng đập như điên, nắm chặt đồng hồ trong tay, bước nhanh chạy đi lên, đứng cạnh ở bên người Tư Vân Dịch.
"WTF?!" Tư Bắc Thành nhìn một màn trước mắt, nhịn không được thô bạo hô lên một câu, sao lại thế này? Chú Út cho tín vật con chó quê mùa này, lấy hắn vào ở rể?!
"Hôm nay chắc mình chưa tỉnh ngủ."
Cháu trai thứ hai hít sâu mấy cái, nhắm mắt nhéo nhéo đùi, lại trợn mắt, cách ba mét nhìn Sở Quân Liệt ở bên người Tư Vân Dịch cười muốn liệt khoé miệng.
Cháu trai thứ ba có chút thần hồn xuất khiếu, hai mắt mê mang nghiêng đầu, lại nhìn mẹ mình, thật tốt, cằm mẹ mình đều sắp rơi xuống, xem ra không phải một mình, mình gặp bạo kích.
Nhìn Sở Quân Liệt đứng bên cạnh chú út, cái đuôi của hắn hận không thể giương cao đến trời, Tư Huyên Huyên theo bản năng che lại đôi mắt của em họ nhỏ, Tư Bắc Kỳ kéo tay chị họ xuống, nhìn một màn trước mắt, theo bản năng mở miệng.
"Thảm rồi, lúc trước chúng ta còn ức hiếp thím út."
Tư Bắc Kỳ nói chưa dứt lời, vừa mới nói, sắc mặt mấy người đồng thời đều thay đổi.
Ai có thể nghĩ tới, cái đồ chó quê này lại có thể nhảy tới thành Hao Thiên Khuyển!
"Em có thể nói, em và các anh không cùng một đám không?" Tư Bắc Kỳ nhìn về phía mấy anh trai, thành tâm thành ý đặt câu hỏi.
"Yến phu nhân." Tư Vân Dịch không có để ý đến sắc mặt những người khác, ghế dựa nửa chuyển, mặt hướng về vợ chồng Yến gia, ánh mắt nhìn qua thấu kính mang theo vài phần áp bách lạnh lùng.
“Chúng ta tới nói chuyện đính hôn đi.”
----------
Hết chương 4
Edit: Luftmensch 🐼
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top