Chương 17

Ngô Thế Huân cũng không vì Triệu Trì Ý đang tỏ tình mà tránh mặt đi, anh tháo kính râm xuống, ánh mắt thẳng thừng khóa chặt lên chiếc khăn lụa đang quấn trên cổ Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi thật sự không thể cưỡng lại được sự dịu dàng của Ngô Thế Huân, cô ghét bản thân mình thế này, cũng ghét anh như thế.

Trong hộp còn lại hai trái nho xanh không hạt, cô lại nhón thêm một trái, tiếp tục lật xem kịch bản trong tay.

Có trời mới biết, cô vốn không nhét được một chữ nào vào đầu.

Những lời tỏ tình ban nãy của Triệu Trì Ý không phải là nói bừa, hôm nay anh ta đã có chuẩn bị từ trước.

"Lâm Duẫn Nhi, mỗi một lời tiếp theo sau đây đều là những lời thật lòng thật dạ của anh, không phải mang em ra làm trò đùa, cũng không phải anh ăn nói ngông cuồng."

Lâm Duẫn Nhi nhìn anh ta, "Triệu tổng, hiện giờ tôi rất bận, lại càng không có tâm tư yêu đương." Cô huơ huơ cuốn kịch bản trong tay, "Bây giờ tôi chỉ muốn tập trung quay bộ phim này cho thật tốt."

Triệu Trì Ý gật đầu, anh ta hiểu ý của cô, vì anh ta biết cô không những phải đối phó với Tiêu Chân, mà còn biết sức khỏe của ông nội cô đã yếu lắm rồi.

Trước đó anh ta có gặp ông cụ ở trước cổng nhà nghỉ, đúng lúc đến giờ uống thuốc, ông cụ lại cầm theo chai thuốc bên người. Trên thân chai toàn là tiếng anh, ông xem không hiểu, nhưng anh ta thì hiểu.

Liều lượng lớn thế, xem ra tình trạng của ông đã trở xấu rồi.

"Cũng chính vì thế nên tôi càng muốn bày tỏ tâm ý của mình sớm hơn một chút."

Triệu Trì Ý không quan tâm bên cạnh có người hay không, tiếp tục lời thổ lộ bị cắt ngang ban nãy, "Dù em không muốn đến công ty giải trí Thường Thanh thì tôi cũng không ép. Tất cả những thứ em muốn, tôi đều có thể cho em, bao gồm chính tôi."

Ngô Thế Huân đứng cách đó vài mét, âm thầm quan sát Triệu Trì Ý.

Lâm Duẫn Nhi vuốt ve cuốn kịch bản, "Triệu tổng..."

"Em hãy nghe tôi nói hết đã." Triệu Trì Ý ngắt ngang lời cô, "Tình cảm của tôi đối với em không phải chỉ là rung động nhất thời. Thật ra mỗi lần tôi đến Hoành Điếm thăm đoàn đều là đến thăm em. Em có bao nhiêu cái đồng hồ đeo tay, phối với lễ phục nào, tôi đều có thể kể vanh vách."

Ngô Thế Huân xoay xoay kính râm trong tay.

Tất cả đồng hồ và lễ phục của Lâm Duẫn Nhi đều là do anh chọn.

Ánh mắt Triệu Trì Ý xoáy thẳng vào cô, đây là lần đầu tiên anh tỏ tình với phụ nữ. Trước đây toàn được người khác theo đuổi, đến bây giờ anh ta vẫn không ngờ rằng, rồi sẽ có một ngày mình cũng sẽ bị động, sẽ trở nên tầm thường như thế này.

"Lâm Duẫn Nhi, xin em hãy thử tin tôi một lần, đừng tự cô lập mình ở đảo hoang nữa. Sau này mặc kệ khó khăn thế nào, hãy để tôi giúp em. Chỉ cần em không nói chia tay, tôi cũng sẽ không rời đi trước. Mặc kệ là tình yêu hay hôn nhân, đều vẫn luôn chờ em gật đầu."

"Tôi chỉ muốn để em biết tâm ý của tôi chứ không ép em phải trả lời ngay bây giờ. Và tôi sẽ tiếp tục theo đuổi em đến khi nào em cảm thấy tôi đáng giá để em giao phó bản thân mình."

Lời tỏ tình ngày hôm nay là để cho cô chuẩn bị tâm lý, anh ta muốn theo đuổi cô.

Trong hộp chỉ còn một trái nho xanh, Triệu Trì Ý nhón bỏ vào miệng, "Có lẽ tôi sẽ ở lại thôn Hải Đường một thời gian ngắn, em cứ yên tâm đóng phim, tôi sẽ giúp em chăm sóc ông nội."

Anh ta đứng dậy, "Em đọc kịch bản tiếp đi."

Triệu Trì Ý gật đầu chào Ngô Thế Huân, trên chuyện làm ăn thì có thể có chỗ để cò kè mặc cả, nhưng trên chuyện tình cảm, chẳng ai nhường ai.

Thời gian nghỉ trưa của Lâm Duẫn Nhi xem như đã bị bốc hơi.

Ngô Thế Huân nhấc ghế đổi hướng, ngồi song song với Lâm Duẫn Nhi.

Anh ngắm nhìn một bên mặt của Lâm Duẫn Nhi, cô trang điểm rất nhạt, có thể xem là để mặt mộc quay phim, quần áo trên người cũng là kiểu dáng thời trước, "Hôm qua khi em quay cảnh phim kia, anh cũng vừa mơ thấy em."

Lâm Duẫn Nhi lật kịch bản sang trang khác.

Ánh mắt Ngô Thế Huân rơi xuống phần cổ đang giấu trong chiếc khăn lụa của cô, anh hạ giọng khẽ nói, "Duẫn Nhi, cho anh xem thử vết thương có nặng hay không."

"Không có gì đáng ngại cả." Lâm Duẫn Nhi học lời thoại không vào, nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Em có cho Triệu Trì Ý cơ hội không?"

Lâm Duẫn Nhi đọc thầm ba lần mới thuộc lời thoại này, sau đó trả lời anh, "Có cho Triệu Trì Ý cơ hội hay không thì hiện giờ em vẫn chưa biết. Nhưng em biết chắc một điều, chính là chuyện giữa anh và em sẽ không có kết quả."

Ngô Thế Huân thẳng thắn đáp, "Nếu bảo anh kết hôn ngay bây giờ thì đến chính anh cũng thấy viển vông. Nhưng mà Lâm Duẫn Nhi à, chúng ta hãy lấy kết hôn làm tiền đề để yêu nhau nhé em. Đợi đến khi tình cảm chín muồi thì hiển nhiên sẽ tiến tới hôn nhân."

Hôn nhân của nhị công tử nhà họ Ngô đúng là rất có sức hấp dẫn.

Nếu như là trước kia, cô sẽ chẳng thèm do dự mà dứt khoát đồng ý tìm hiểu đối phương, thử yêu nhau với anh một lần, dù không đi đến bước cuối cùng thì cô cũng sẽ không hối hận.

Nhưng bây giờ, cô lại không dám.

Đã từng nói lời chia tay. Cô không muốn nếm trải cảm giác đau thấu tim gan đó thêm một lần nào nữa.

Đứng trước những tổn thương trong quá khứ, lời hứa hẹn của anh hoàn toàn không có chút trọng lượng nào.

Lâm Duẫn Nhi quay đầu đối mặt với anh, "Lại tiếp tục yêu đương với anh thêm năm ba năm nữa, sau đó anh lại nói anh vẫn không muốn kết hôn. Anh nói đi, đến lúc đó em phải tìm ai để đòi lại công bằng đây?"

"..."

Ngô Thế Huân và Triệu Trì Ý là cùng một loại người, bọn họ sẽ không lãng phí thời gian cho những lời chót lưỡi đầu môi.

"Anh không bắt em phải quay về bên anh ngay bây giờ."

Anh bày tỏ tâm ý của mình, "Anh sẽ nghiêm túc theo đuổi em, tìm hiểu em, nhân dịp này anh cũng sẽ có thời gian để thích ứng với suy nghĩ kết hôn. Ngày em gả cho anh chính là ngày chúng ta quay về bên nhau."

Anh cũng không nỡ khiến cô lo được lo mất thêm lần nào nữa.

Thổ lộ chỉ đến đây thôi, nói nhiều quá lại biến khéo thành vụng.

"Cho anh xem vết thương trên cổ em đi, không nhìn thấy thì anh không yên tâm." Anh vẫn còn chấp nhất với vết bầm bên dưới lớp khăn lụa.

Lâm Duẫn Nhi đóng nắp hộp lại, "Anh đừng tưởng anh vừa mới nói muốn theo đuổi em là sẽ có đặc quyền."

Cô không kéo khăn lụa ra, giao cái hộp lại cho trợ lý, còn mình thì cầm kịch bản đi tìm Cố Hằng.

Phim trường đông người, Ngô Thế Huân không đuổi theo dây dưa.

Trợ lý báo với Ngô Thế Huân, "Ngô tổng, vừa nãy bên đoàn làm phim có hỏi anh là ai, tôi nói anh là người phụ trách bên nhà đầu tư đến hỏi thăm thương thế của Duẫn Nhi."

"Cám ơn cô, tôi biết rồi." Ngô Thế Huân vẫn không thể yên lòng, đành hỏi trợ lý vết thương trên cổ của Lâm Duẫn Nhi có nghiêm trọng không.

Trợ lý đi theo Lâm Duẫn Nhi bao lâu nay, đã học được cách nói chuyện, "Chị Duẫn Nhi không cho anh xem là vì không muốn để anh lo lắng. Hôm qua chị ấy bị Phàn Nhất Thước bóp cổ kéo lê từ ngoài hành lang vào trong văn phòng, vào văn phòng rồi còn bị quăng lên tường, mà sức đàn ông thì rất mạnh."

Cô nàng nói được một nửa, đến lúc thích hợp thì dừng.

Ngô Thế Huân đưa mắt lướt qua đám đông tìm kiếm Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi đang cùng Châu Minh Khiêm thảo luận về sự chuyển biến tâm lý trong phân cảnh tình cảm chiều nay, sau khi Trần Nam Kính nhận điện thoại, ông ta đứng bật dậy, "Tôi đến ngay."

Cúp điện thoại, ông ta quay sang nhìn Lâm Duẫn Nhi bên cạnh, "Con có muốn đến bệnh viện cùng với ba không?"

Châu Minh Khiêm đoán ra có lẽ Tiêu Chân đã đến, anh ta để trợ lý đưa những người khác rời đi.

Không còn người ngoài ở đây, Lâm Duẫn Nhi nói chuyện không chút kiêng kỵ, "Sao, để tôi xin lỗi cháu của ông ư?"

Trần Nam Kính không để tâm đến lời mỉa mai của cô, "Mẹ con tới rồi, đang ở trong bệnh viện. Con với ba sang đó thăm bà ấy một lúc đi."

"Ồ." Lâm Duẫn Nhi cười khẩy.

Trần Nam Kính, "Bà ấy đến đây vì con đấy."

"Ông đang tranh công dùm bà ta và ông đấy à?" Lâm Duẫn Nhi cầm cuốn kịch bản khẽ gõ vào thành ghế, "Bà ấy thích đến là chuyện của bà ấy, ông che chở cho tôi trước mặt vợ ông là chuyện của ông. Các người đừng nghĩ chỉ dựa vào chút việc làm giả tạo này mà bắt tôi phải mang ơn, đừng có mà mơ."

Cô gọi Cố Hằng, "Cố ảnh đế, anh rảnh không, tập lời thoại với tôi đi."

Trần Nam Kính chỉ đành thở dài, ông ta dặn dò Châu Minh Khiêm vài câu rồi cầm điện thoại vội vàng đến bệnh viện.

Bệnh viện cách phim trường không xa, chỉ mất khoảng hơn mười phút đi đường.

Phàn Nhất Thước đang nằm trên giường bệnh truyền nước biển, với tình hình trước mắt thì cô hắn ta đang ở thế hạ phong.

Hắn ta muốn gọi cho Nhất Nặc, nhưng điện thoại lại bị vệ sĩ của Tiêu Chân tịch thu, nói rằng phòng ngừa ghi âm, trước khi đi bọn họ sẽ trả điện thoại lại.

Tiêu Chân hoàn toàn không thèm e dè hắn ta, tựa lên bậu cửa sổ trong phòng bệnh, từ trên cao nhìn xuống hai cô cháu hắn ta.

Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Tiêu Chân bằng xương bằng thịt, bất kể là khí chất hay là ánh mắt đều mang theo sự sắc sảo, giống hệt cái dáng vẻ cao cao tại thượng không coi ai ra gì của Lâm Duẫn Nhi.

Phàn Nhất Thước không biết rõ chuyện giữa cô dượng mình và Tiêu Chân hồi còn trẻ thế nào, hắn ta chỉ biết đến sự tồn tại của Lâm Duẫn Nhi. Mỗi lần nghe ba mẹ nói chuyện, hắn biết được cô mình thường xuyên bị Lâm Duẫn Nhi chọc tức đến mất ăn mất ngủ.

Tiêu Chân gấp kính râm, hai tay nhẹ nhàng khoanh lại đặt trước ngực.

Hai mươi năm đã trôi qua, nhưng những ân oán tình thù năm xưa lại cứ tựa như vừa mới xảy ra vào hôm qua.

"Năm xưa cô hao tổn tâm tư giành lấy Trần Nam Kính, chẳng lẽ cô còn không rõ trong lòng ông ta đối với cô ra sao? Mấy năm nay cô hận Duẫn Nhi thấu xương, nhưng đâu phải cô không biết sự quan trọng của mình ở trong lòng ông ta thế nào."

Sắc mặt Phàn Ngọc tái xanh.

Giẫm vào nỗi đau của Phàn Ngọc, Tiêu Chân quả thật đã giẫm rất đúng chỗ.

"Chẳng lẽ cô không biết Trần Nam Kính đã để lại một nửa tài sản của mình cho Duẫn Nhi ư?"

Bà cười, "Nhưng đáng tiếc, Duẫn Nhi nó không thèm, số tiền mà ông ta chu cấp cho nó hồi nhỏ, con bé đã trả lại gấp mười lần. Những thứ cô mong mà không được, Trần Nam Kính lại vắt nát óc muốn đưa cho con gái tôi. Thế nhưng con gái tôi lại không thèm, cô nói xem có phải cô thất bại lắm không. Thế mà ngày nào cũng lên mạng khoe chồng cô yêu mình nhiều thế nào, cô không thấy chột dạ à?"

Mặc kệ cháu trai đang ở bên cạnh, Phàn Ngọc chẳng thèm đoái hoài đến hình tượng của mình, "Tiêu Chân, đây không phải là nơi cho cô giương oai, mau cút ra ngoài cho tôi."

Tiêu Chân, "Cô gấp làm gì, tôi cũng đâu đến đoạt Trần Nam Kính."

"Cô..." Phàn Ngọc giận đến nói không ra hơi.

Sự xuất hiện của Tiêu Chân khiến bà ta bối rối, trở tay không kịp.

Dù Phàn Ngọc có thừa nhận hay không thì ở trước mặt Tiêu Chân, bà ta luôn bị yếu thế, kém hơn Tiêu Chân hẳn một bậc.

"Chỉ cần cô giữ lại chút ranh giới cuối cùng của tình người, tôi đã không cần phải đến thôn Hải Đường trừng trị cô." Tiêu Chân nghiêng người, trông ra bãi biển xa xa qua ô cửa sổ.

Nơi đó, hẳn là Duẫn Nhi rất thích đến chơi khi còn bé.

"Suýt nữa quên mất..."

Tiêu Chân quay sang nhìn bà ta, "Chẳng lẽ mắt cô kém đến nỗi không nhìn ra nguyên mẫu nhân vật Khương Sơ trong Đầu hạ năm ấy là ai à? Là con gái của tôi đấy."

Móng tay Phàn Ngọc như muốn bấm thẳng vào lòng bàn tay, nhưng lại không có sức phản bác lại, "Tôi chưa thấy ai ti tiện vô sĩ như cô."

Tiêu Chân không hề giận, ngược lại nhếch môi cười, "Như nhau cả thôi. Chẳng có ai cao quý hơn ai, đừng giẫm đạp lẫn nhau nữa."

Bà cúi đầu nhìn đồng hồ, "Nhiều nhất là mười phút nữa, chồng cô sẽ đến đây."

Phàn Ngọc chợt biến sắc, "Cô muốn làm gì."

"Xem cô căng thẳng chưa kìa." Tiêu Chân đeo kính râm lên, "Tôi để ông ta đến làm nhân chứng, hôm nay cô phải đi xin lỗi con gái tôi. Nếu cô còn tỏ thái độ thì tôi sẽ không tha cho cô đâu."

Phàn Ngọc cảm thấy nực cười, "Cô nghĩ cô là ai?"

Tiêu Chân lại phóng tầm mắt ra ngoài bãi biển, không thèm nhìn Phàn Ngọc thêm lần nào, bà chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu, "Tôi là đại cổ đông của công ty cô, đáp án này đã hài lòng cô chưa?"

"Cô có ý gì?" Nụ cười trên môi Phàn Ngọc cứng đờ, không hiểu sao lại thấy hoang mang.

"Ý tôi chính là, người nắm giữ cổ phần nhiều nhất hiện giờ của công ty điện ảnh do cô và Trần Nam Kính quản lý chính là tôi, đã nghe rõ chưa?" Tiêu Chân thu hồi ánh mắt, ra hiệu thư ký đưa văn kiện cho Phàn Ngọc xem.

"Cổ đông công ty ngoại trừ cô và Trần Nam Kính ra, những cổ đông còn lại đều do tôi nhọc lòng sắp xếp suốt bao nhiêu năm qua."

Phàn Ngọc không dám tin vào mắt mình, một chồng văn kiện dày ở trước mặt, bà ta làm gì có tâm trạng xem hết.

"Tôi bỏ ra mười lăm năm trời chỉ để khiến công ty của cô trở thành của tôi." Tiêu Chân hỏi bà ta, "Bất ngờ không?"

Phàn Ngọc cầm văn kiện trong tay toan đập lên người Tiêu Chân, nhưng vệ sĩ của Tiêu Chân đã nhanh tay cản lại.

Hôm nay Tiêu Chân đến đây không mang theo nhiều đồ, chỉ có vệ sĩ là bà dẫn theo bốn người.

Phàn Ngọc híp mắt, trái tim thắt lại.

"Cô tưởng rằng chỉ dựa vào một cái công ty là có thể khiến tôi cúi đầu xin lỗi Lâm Duẫn Nhi ư? Cô nằm mơ đi! Tiêu Chân à, cô một vừa hai phải thôi, đừng có được nước lấn tới, nếu không hậu quả tôi không dám cam đoan liệu chồng cô có biết đến quá khứ của cô hay không đấy."

"Cũng học được cách uy hiếp rồi nhỉ."

Giọng Tiêu Chân vẫn bình tĩnh như ban đầu, "Tôi đã dám đến đây thì dĩ nhiên sẽ không sợ cô. Quên nói cho cô biết, hồi đầu tháng này công ty của tôi đã trở thành đại cổ đông của công ty anh trai và chị dâu của cô rồi. Chút tiền ném vào công ty của các người, đối với tôi mà nói thì cũng như con bò rụng cọng lông mà thôi. Nếu cô không sợ táng gia bại sản, không sợ nợ nần chồng chất, không sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của Trần Nhất Nặc, tôi cũng không ngại chơi lớn với mấy người đâu."

Phàn Ngọc chợt trừng mắt nhìn về phía Tiêu Chân, bà ta không ngờ Tiêu Chân lại độc ác đến thế, thủ đoạn tàn nhẫn giống hệt ba của mình.

"Tiêu tổng, đạo diễn Trần đã lên lầu." Thư ký nhận điện thoại, sau đó báo lại với Tiêu Chân.

Tiêu Chân gật đầu tỏ ý đã biết.

Phàn Ngọc tự giễu trong lòng, Trần Nam Kính đây là vội vàng chạy thẳng đến đây sao?

Trước mặt Tiêu Chân, bà ta thua thảm hại.

"Cô nên nghĩ xem phải xin lỗi Duẫn Nhi thế nào đi, phải xin lỗi đến khi nào con bé hài lòng mới thôi."

Tiêu Chân đứng thẳng người dậy, trước khi đi lại nói với Phàn Ngọc, "Mấy năm nay không phải tôi không biết cô đã làm gì với Duẫn Nhi, chẳng qua là tôi mắt nhắm mắt mở với cô thôi, vì tôi cũng không mong con bé ở lại giới giải trí này. Nhưng bây giờ cô lại dám động tới nó, tôi nghĩ cô đã không còn biết mình họ gì nữa rồi."

Cả đoàn người rời khỏi phòng bệnh.

Phàn Ngọc nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt, tựa như một giấc mộng dài.

...

Buổi chiều ở thôn Hải Đường, trời có gió nên cũng mát mẻ hơn.

Phân đoạn thứ hai là cảnh tình cảm của Cố Hằng và Lâm Duẫn Nhi, trong kịch bản, hai người trao nhau nụ hôn đầu tiên sau khi thổ lộ tình cảm với nhau.

Phim trường ngày hôm nay hơi đông người, Ngô Thế Huân và Triệu Trì Ý đều có mặt.

Nhưng người bị ảnh hưởng không phải là Lâm Duẫn Nhi, mà là Cố Hằng.

Trong lúc tập thoại, Cố Hằng hỏi nhỏ Lâm Duẫn Nhi, "Cô nói xem, nếu lát nữa tôi hôn cô thật thì liệu tôi có thể sống qua ngày mai không?"

Lâm Duẫn Nhi cười, "Anh sợ bọn họ à?"

Cố Hằng nói đùa, "Đấu tay đôi thì không sợ, nhưng nếu hai người đó cùng nhào lên thì tôi đánh không lại thật." Khóe mắt anh ta lướt qua vị trí trước màn hình giám sát, Ngô Thế Huân và Triệu Trì Ý đang nhìn chằm chằm về phía bên này.

"Hai người bọn họ chắc hẳn rất tự hào về vẻ ngoài của mình, chưa bao giờ đoái hoài đến người khác. Nhưng có lẽ hôm nay bọn họ chỉ hận không thể đếm xem trên mặt tôi có bao nhiêu sợi lông mày ấy chứ."

Lâm Duẫn Nhi không nhịn được bật cười.

Trợ lý đứng cách đó không xa đang cầm điện thoại quay phim lại, đã lâu lắm rồi cô nàng không nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi cười tươi như thế.

Cô nàng đã chèo thuyền couple Cố Hằng và Lâm Duẫn Nhi từ rất lâu rồi.

Hai người này không những xứng đôi về nhan sắc, mà chiều cao cũng hoàn toàn hợp nhau nữa.

Lúc trước, khi thấy thông báo Cố Hằng và Lâm Duẫn Nhi là diễn viên chính, nhóm fan couple vui đến nỗi suýt nữa là bật khóc.

Về tư tâm, cô nàng càng thích Lâm Duẫn Nhi yêu một người đàn ông vừa ấm áp lại vừa ga lăng như Cố Hằng vậy.

Không giống Ngô Thế Huân và Triệu Trì Ý có gia thế hiển hách, ở hai người này đều toát ra một cảm giác "vượt trội" từ bên sâu trong, vô hình trung nó đã tạo ra một khe rãnh không cách nào vượt qua ở trước mặt Lâm Duẫn Nhi.

Tiếng clapboard vang lên.

Trợ lý yên lặng đứng một bên chiêm ngưỡng cảnh hôn giữa Lâm Duẫn Nhi và Cố Hằng.

Phân đoạn tình cảm bốn mươi năm trước, vừa phải kiềm chế vừa phải ẩn nhẫn.

Cố Hằng điều chỉnh biểu cảm căng thẳng trên gương mặt, khi cúi đầu xuống chuẩn bị hôn, quả táo adam liên tục trượt lên trượt xuống, hơi thở như chực ngừng lại.

Đây là một pha quay chậm, nhưng cũng là một sự dày vò đối với anh ta.

Vào khoảnh khắc hai đôi môi sắp chạm vào nhau, hai người chợt bật cười thành tiếng.

Cố Hằng cảm giác sau lưng như có hàng vạn mũi tên đang chực chờ nhắm thẳng đến mình.

Châu Minh Khiêm ngả người vào lưng ghế, hết ngó Ngô Thế Huân rồi lại nhìn sang Triệu Trì Ý, "Tôi thấy hình như hai người có khuynh hướng tự ngược có đúng không?"

Anh ta nói với trợ lý, "Mời những người không liên qua ra khỏi đây hết."

Thế là ba phút sau, Ngô Thế Huân và Ngô Thế Huân đều bị "mời" ra khỏi khu vực quay phim.

Triệu Trì Ý mời Ngô Thế Huân một điếu thuốc, dù là tình địch thì vẫn phải tỏ ra phong độ.

Ngô Thế Huân không khách sáo, đưa tay nhận lấy.

Hai người vốn dĩ cũng không quen thân nhau, bây giờ càng không có gì để trò chuyện.

Làn khói xám xanh cứ thế mà tản ra xung quanh hai người.

Giữa tình địch với nhau thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện âm thầm so kè ưu thế của nhau, Ngô Thế Huân hiện giờ cũng đã gia nhập vào hàng ngũ này.

Anh không có cách nào phớt lờ tên tình địch Triệu Trì Ý này cả.

Về thời gian, anh bại dưới tay Triệu Trì Ý.

Tập đoàn Thường Thanh có ba của Triệu Trì Ý trấn giữ, anh ta chỉ cần chăm lo cho công ty giải trí Thường Thanh đã được lên sàn này thôi, vì thế anh ta có rất nhiều thời gian để ở cạnh Lâm Duẫn Nhi.

Còn anh phải bận tâm đến tập đoàn Kinh Húc.

Đi công tác là chuyện thường ngày ở huyện, thậm chí còn phải bay sang nước khác, dù muốn gọi một cuộc điện thoại cũng phải tính từng phút từng giây.

Một điếu thuốc thắm thoắt đã tàn.

Ngô Thế Huân chỉ về phía bờ biển, "Tôi sang đó đây."

Triệu Trì Ý gật đầu, anh ta biết Ngô Thế Huân muốn đi thăm ông nội của Lâm Duẫn Nhi.

Bốn năm giờ chiều, mặt trời như vừa rơi xuống mặt biển, mặt phẳng màu xanh thẫm ấy bỗng chốc như được phủ thêm một lớp vàng óng.

Gió biển mơn man, hoa trên cổng cũng đong đưa theo làn gió.

Nom tinh thần của ông nội khá tốt, ông đang cắt tỉa cây trong vườn nhà nghỉ.

"Ông nội, để con giúp ông."

Ngô Thế Huân tháo khuy măng sét ra, xắn tay áo lên.

Ông nội cười, "Gặp Duẫn Nhi rồi hả?"

"Dạ con gặp rồi, cô ấy đang quay phim, con ở đó sẽ ảnh hưởng đến cô ấy." Dứt lời, anh ngồi xổm xuống, gom gọn hết đống cỏ được nhổ sang một bên.

Ông nội ngại hỏi anh sao vẫn chưa theo đuổi cháu mình thành công, nếu mà hỏi sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của anh.

Có thể chạy đến thôn Hải Đường hai lần, kiên trì theo đuổi cũng đã được nửa năm, xem ra cậu thanh niên này không phải giỡn chơi.

Ông cân nhắc một lúc lâu mới hỏi, "Tiểu Ngô à, ông có vài lời muốn nói với con."

"Ông nội cứ nói đi ạ." Ngô Thế Huân lắng tai nghe ông nói.

Ông cụ thấy hơi mệt, tháo bao tay ra, "Hẳn là Duẫn Nhi chưa từng đề cập chuyện ba mẹ con bé với con nhỉ?"

"Dạ chưa." Ngô Thế Huân đổi giọng, "Nhưng cũng có nói sơ qua rồi ạ, cô ấy chỉ nói sau khi ly hôn thì bọn họ đều có gia đình mới, không ở Thâm Quyến, còn lại thì cô ấy không kể."

Ông cụ mở miệng mà cổ họng chát ngầm, "Ba mẹ Duẫn Nhi không cần con bé nữa. Con bé lớn lên cùng với ông, đã hơn hai mươi năm rồi nó chưa bao giờ gặp ba của mình."

Ngô Thế Huân sững sờ, "Ăn Tết chú ấy cũng không về sao ạ?"

Ông cụ lắc đầu, "Không ai chịu nhận nó hết."

Anh cứ nghĩ rằng dù ba mẹ ly hôn, dù không liên lạc thường xuyên, nhưng một năm ít nhất bọn họ cũng phải liên lạc mấy lần, ăn Tết cũng phải về nhà sum họp.

Cùng lắm thì cô chỉ không thân thiết với ba mẹ mà thôi.

"Duẫn Nhi là một đứa bé ngoan, chỉ là có gì nó cũng giấu ở trong lòng, nếu tính tình nó không tốt, con phải khoan dung một chút nhé." Ban đầu ông không muốn nói với Ngô Thế Huân những chuyện này, Duẫn Nhi đã từng dặn ông không được nói, không được nhắc đến với ai bởi vì lòng người khó dò. Nhưng ông lại thấy Ngô Thế Huân là một người đàn ông tốt.

Về phần ba mẹ ruột của Duẫn Nhi là ai, ông không lắm miệng, chờ Duẫn Nhi tự mình nói với Ngô Thế Huân.

Ông cụ lấy chai thuốc ra, "Con xem cái này đi, đây là thuốc của ông, sau khi phẫu thuật xong ông vẫn luôn uống thuốc, cứ cách một khoảng thời gian sẽ đến bênh viện tái khám. Đây là thuốc bác sĩ vừa đổi cho ông hồi tháng trước. Thật ra, dù bọn họ giấu giếm ông, ông vẫn có thể đoán ra được mình chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa, chỉ mong mình có thể sống lâu thêm một năm. Ông không biết liệu chuyện Duẫn Nhi không chấp nhận con có phải là do hiện giờ nó không muốn yêu đương hay không? Thế thì con ráng chờ nó một thời gian, cũng xem như đây là thỉnh cầu của ông nội nhé."

"Ông nội đừng nói thế." Ngô Thế Huân cầm chai thuốc trong tay, biết bao nhiêu lời muốn nói đều như xương cá mắc tại cổ họng.

Cơn gió thổi qua, mang theo vị mặn của biển.

...

"Cắt!"

Không có Ngô Thế Huân và Triệu Trì Ý ở phim trường, việc quay phim diễn ra vô cùng thuận lợi.

Đến chạng vạng, phân cảnh thứ sáu của chiều hôm nay đã được quay xong.

Còn hai cảnh đêm nữa.

Trợ lý nhân lúc được nghỉ giải lao giữa giờ vội lấy trái cây ra cho Lâm Duẫn Nhi, nhưng lại có đến hai hộp trái cây.

"Chị Nhi, trái cây trong hộp màu xanh là của Ngô tổng đưa, còn hộp màu hồng là của Triệu tổng mang tới. Em đã nghía qua rồi, tất cả đều có sáu loại trái cây, có lẽ là mua cùng một tiệm. Chị muốn ăn hộp nào trước?"

Lâm Duẫn Nhi, "..." Cô bỗng không còn thấy đói bụng nữa.

Trợ lý đang bối rối không biết phải xử lý hai hộp trái cây này thế nào, Trần Nhất Nặc lại đi về phía này.

"Chị Duẫn Nhi, giờ em lựa loại chị thích ăn ra trước nhé." Trợ lý ôm hai hộp đựng trái cây đi.

Lâm Duẫn Nhi mở chai nước uống một hớp, ngay từ đầu ông trời đã định cô và Trần Nhất Nặc không thể sống hòa hợp với nhau, vì thế lúc nào cô cũng thể hiện sự hờ hững trước mặt cô ta.

"Cô Lâm." Trần Nhất Nặc cầm cuốn kịch bản trong tay đi tới, mọi người đều nghĩ cô ta sang đây để tìm Lâm Duẫn Nhi tập kịch bản. Nhưng kịch bản trong tay đã sớm bị cô ta cuộn chặt.

"Tôi đã biết quan hệ giữa chị và ba tôi rồi."

Lâm Duẫn Nhi chỉ đáp lại một tiếng, tiếp tục uống nước.

Trần Nhất Nặc mất cả một ngày một đêm nhưng vẫn không thể nào chấp nhận chuyện ba mình từng kết hôn, còn có một đứa con riêng.

Từ nhỏ cô ta đã là cô công chúa nhỏ trong mắt người khác, là con gái của nghệ sĩ, là hòn ngọc quý trên tay ba, dù ông đi đâu cũng đều dẫn cô ta theo.

Càng may mắn hơn chính là ba mẹ cô ta đều yêu thương nhau. Một người đàn ông đẹp trai như ba lại chưa từng có bất cứ tin đồn xấu nào, hơn nữa ông vẫn luôn đối xử với mẹ cô ta như thuở ban đầu.

Nhưng vào tối hôm qua, giấc mộng ấy đã tan thành mây khói.

Trên bờ biển, ba nói với cô ta rằng, cô ta và Lâm Duẫn Nhi đều là con gái của ông ấy, ông ta đều yêu thương hai người như nhau.

Cảm giác rơi từ thiên đường đến địa ngục cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lâm Duẫn Nhi không có thời gian để lãng phí, "Nếu không có gì thì tôi tìm Cố Hằng tập kịch bản đây."

Trần Nhất Nặc hoàn hồn, "Hôm nay mẹ chị đến bệnh viện bảo mẹ tôi phải xin lỗi chị."

Lâm Duẫn Nhi không bất ngờ khi Tiêu Chân làm thế, "Cô muốn nói gì?"

Lúc này Trần Nhất Nặc mới nhìn vào mắt Lâm Duẫn Nhi, "Mấy ngày gần đây mẹ tôi đã chịu đả kích không nhỏ, hôm qua bà ấy ở bệnh viện cả đêm không thể chợp mắt, bây giờ đã tiều tụy đi rất nhiều. Tôi có thể thay mặt bà xin lỗi chị được không?"

Lâm Duẫn Nhi chậm rãi vặn nắp chai nước lại, chất liệu thủy tinh trong suốt, đây là trà giải nhiệt mà ông nội nấu cho cô.

"Từ trước đến nay, chuyện giữa tôi với bọn họ không hề liên quan đến cô."

Về điểm này, Trần Nhất Nặc vẫn rất biết ơn Lâm Duẫn Nhi, rõ ràng Lâm Duẫn Nhi có rất nhiều cơ hội, chỉ cần cô muốn nói thì có lẽ cô ta đã biết chuyện này từ sớm.

Lâm Duẫn Nhi lại nói, "Tương tự, bây giờ cô cũng đừng nhúng tay vào chuyện giữa tôi và bọn họ."

Trần Nhất siết chặt cuốn kịch bản trong tay, "Ba mẹ tôi vừa cãi nhau một trận ầm ĩ, nếu không phải bất đắc dĩ thì tôi cũng sẽ không khiến chị khó xử thế này."

Lâm Duẫn Nhi nói thẳng, "Nợ nần giữa tôi và mẹ cô còn nhiều hơn cô nghĩ, sau này tôi sẽ tính từng món nợ một với bà ta. Trong mắt cô thì bà ta rất đáng thương, nhưng trong mắt tôi thì bà ta không đáng để cảm thông. Cô chỉ thấy mẹ cô chăm sóc anh họ mình cả đêm, nhưng cô nào cảm nhận được sự tuyệt vọng của tôi khi bị người ta bóp cổ đến suýt chết."

Trần Nhất Nặc cắn môi, "Xin lỗi chị."

"Không liên quan đến cô, cô không cần phải xin lỗi."

Trần Nhất Nặc nhắm mắt nói, "Cô Lâm, xin chị hãy nể mặt ba tôi, đừng so đo với mẹ tôi lần này được không? Tôi thay mặt bà xin lỗi chị, viết thư tay xin lỗi cũng được. Bây giờ trong nhà tôi vô cùng hỗn loạn, tôi sợ ba mẹ đường ai nấy đi mất."

Lâm Duẫn Nhi xoay người cầm cuốn kịch bản trên ghế, đi đến đưa chai nước cho trợ lý cầm.

Điện thoại di động của cô rung lên, là cuộc gọi thoại của Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi.

"Khi nào em quay xong? Quay xong rồi thì mau mau về nhà đấy."

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy tiếng xoa mạt chược, "Anh đang ở đâu thế?"

"Anh đang chơi mạt chược với ông nội trong phòng khách nhà em đây, còn có cả Ngô tổng và Triệu tổng nữa."

"..."

Hai cảnh quay đêm không được thuận lợi cho lắm, vì thế kéo dài đến tận chín giờ hơn.

Trần Nhất Nặc quay mãi mà vẫn không thể nhập vai, phân cảnh vốn chỉ cần quay một tiếng là xong, nhưng lại mất tận ba tiếng mới hoàn thành.

Hiệu quả sau cùng cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận được.

Thật ra, trong mắt của Châu Minh Khiêm thì cảnh này vẫn còn có thể hay hơn nữa.

Sau khi kết thúc công việc, Lâm Duẫn Nhi thay lại bộ đồ của mình.

"Lâm Duẫn Nhi, chúng ta nói chuyện một chút đi." Là giọng của Trần Nam Kính.

Trước mặt nhân viên đoàn làm phim, dù Lâm Duẫn Nhi không muốn cũng phải đồng ý, "Vâng, đạo diễn Trần."

Vừa nãy Trần Nam Kính luôn ngồi trước màn hình giám sát, mọi biểu hiện của Trần Nhất Nặc đều rơi vào mắt ông ta, cứ theo đà này thì dù có quay ở thôn Hải Đường hai tháng cũng không đủ.

Phân cảnh của Phàn Nhất Thước còn rất nhiều, chờ hắn ta xuất viện thì ít nhất cũng phải một tháng.

Trần Nhất Nặc sa sút tinh thần, áy náy xin lỗi đạo diễn và Cố Hằng vài câu, sau đó ngồi đờ ra ở một góc.

Đến cô ta còn tự thấy chán về phần diễn tối nay của mình, nhưng dù có làm thế nào cô ta cũng không tìm được trạng thái để nhập vai.

Thế sự vô thường, nhưng cớ sao cứ phải đổ lên đầu cô ta thế này?

Trần Nam Kính đi lướt qua người cô ta, vỗ vai cô ta vài cái, sau đó đi tìm Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi đói bụng nên đang ngồi ăn trái cây, trên tay cô cầm một cái hộp màu xanh.

"Ba tiện đường đưa con về, chúng ta vừa đi vừa nói." Trần Nam Kính giúp cô cầm cuốn kịch bản.

Lâm Duẫn Nhi chẳng thèm phản ứng, thong thả ăn trái cây của mình.

"Ba, con có chuyện muốn nói với ba." Trần Nhất Nặc chạy đến ôm cánh tay Trần Nam Kính, sau đó nghiêng đầu nói với Lâm Duẫn Nhi, "Cô Lâm, chị chờ chút nhé."

Kế đó, cô ta kéo tay Trần Nam Kính đến một góc vắng người.

"Sao thế?" Trần Nam Kính nhìn sắc mặt cô ta có vẻ không được tốt lắm, "Mẹ con lại đến tìm con hả?"

"Dạ không." Trần Nhất Nặc năn nỉ ba mình, "Ba à, ba đừng cãi nhau với mẹ con nữa được không? Con có cảm giác như nhà mình sắp bị hai người cãi đến mức sập tới nơi luôn rồi."

Phân cảnh tối nay không đạt yêu cầu, trong lòng Trần Nhất Nặc vốn rối như tơ vò, nói một hồi, hốc mắt cô ta lại đỏ hoe.

"Lát nữa ba hãy khuyên Lâm Duẫn Nhi vài câu, chuyện bắt mẹ con xin lỗi có thể châm chước một tí được không? Lâm Duẫn Nhi không phải là người vô lý. Ba cũng thấy đó, chị ấy chưa bao giờ có địch ý với con, chỉ cần ba dẹp bỏ thể diện mình thì không có đứa con nào mà không để ý đến tâm tình của ba mẹ mình cả."

Trần Nam Kính vỗ vỗ lên lưng con gái, thở dài một hơi.

Nước mắt nhạt nhòa khiến Trần Nhất Nặc dần dần không còn nhìn thấy rõ ba mình nữa. Nếu tối nay quay cảnh khóc, cô ta nhất định sẽ phát huy vượt xa lúc bình thường.

"Con biết là mẹ con quá đáng, nhưng mà bà ấy... dù sao cũng là mẹ con, con cũng không biết phải làm sao nữa. Bà ấy sụp đổ thành ra thế này, con không thể không quan tâm. Dù có đi cầu xin Lâm Duẫn Nhi thì con cũng chịu nữa."

Trần Nam Kính quay đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi, cô đã bỏ đi được một khoảng xa.

Trần Nhất Nặc lau nước mắt, "Ba đuổi theo chị ấy đi." Từ đầu đến giờ, cô ta vẫn ôm theo một chút mơ mộng, "Ba cứ nói ngọt với chị ấy một chút, nói không chừng chị ấy sẽ mềm lòng đấy."

Dừng một lát, cô ta nói tiếp, "Nếu con rảnh, con sẽ đi thăm ông nội."

Hóa ra ông cụ dãi dầu sương gió kia chính là ông nội của cô ta.

"Nếu con không muốn đến bệnh viện thì về khách sạn nghỉ sớm đi." Trần Nam Kính dặn dò vài câu, sau đó đuổi theo Lâm Duẫn Nhi.

Trần Nhất Nặc đưa lưng về phía nhân viên của đoàn làm phim, nước mắt rơi như mưa.

Cuộc sống này đúng thật là khốn nạn!

...

Thôn Hải Đường về đêm vô cùng rộn ràng và náo nhiệt.

Các quầy hàng ven đường bày đủ loại đồ ăn vặt, thu hút vô số thanh niên trẻ đến thưởng thức.

Có người nhận ra Lâm Duẫn Nhi, đứng từ xa lấy điện thoại ra chụp lại.

Trần Nam Kính cuối cùng cũng đuổi kịp Lâm Duẫn Nhi ở ngã rẽ.

Trợ lý thấy thế thì lùi về sau vài bước, bảo đảm một khoảng cách thích hợp.

Trần Nam Kính lật kịch bản ra, chỉ đại vào một phần trong đó, vờ như đang giải thích kịch bản cho cô.

"Đạo diễn Trần à, ông không thấy hành động bây giờ của ông nực cười lắm ư? Biến tôi trở này một đứa con riêng không thể lộ mặt, bây giờ lại đến đây cầu xin tôi tha thứ."

Trần Nam Kính lặng thinh.

"Trần Nhất Nặc đến xin tôi tha thứ cho mẹ mình, tôi không trách. Còn ông muốn gì?"

Lâm Duẫn Nhi vừa đi vừa ăn trái cây, lòng cô đã lạnh từ lâu, dù Tiêu Chân và Trần Nam Kính có làm gì cũng sẽ không thể tổn thương được cô.

"Ba không đến cầu xin con tha thứ, ba chỉ muốn biết con muốn giải quyết chuyện này thế nào, nếu cứ tiếp tục như thế sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay phim."

Lâm Duẫn Nhi chợt dừng bước, "Xem ra hỏa lực của Tiêu Chân cũng khá mạnh đấy chứ, vừa đến thôn Hải Đường một chuyến liền xử được cả ông lẫn Phàn Ngọc."

Trần Nam Kính không giấu giếm gì, "Mẹ con hiện giờ là người nắm quyền khống chế của công ty ba, bà ấy đã bố trí được mười lăm năm rồi." Bắt đầu từ khi ông ta vừa thành lập công ty.

"Công ty của nhà Phàn Nhất Thước cũng đã bị mẹ con thâu tóm."

Lâm Duẫn Nhi rất hài lòng, "Tốt lắm. Tôi đỡ phải ra tay."

Nghe nói khi xưa Phàn Ngọc từng châm ngòi ly gián Trần Nam Kính và Tiêu Chân. Bà ta biết rõ Trần Nam Kính và Tiêu Chân đã kết hôn, và cũng đã sinh con rồi, nhưng lại giả vờ không biết gì, mặt dày mày dạn theo đuổi Trần Nam Kính.

Với tính tình của Tiêu Chân, sao bà ấy có thể để Phàn Ngọc sống yên ổn cho được.

Trong ba người này, chẳng có ai tốt lành hết.

Trần Nam Kính không quan tâm công ty thuộc về ai, bây giờ ông ta không màng đến những vật ngoài thân như thế này nữa, không muốn vì chuyện riêng của mình mà ảnh hưởng đến toàn bộ đoàn làm phim.

"Con nói với ba đi, phải làm sao thì con mới bỏ qua chuyện này?"

"Không bỏ qua được."

"Duẫn Nhi à..." Trần Nam Kính bất lực.

"Đó vốn dĩ là những người tôi muốn trả thù, thế thì cớ sao tôi lại phải tha thứ?"

Lâm Duẫn Nhi đậy nắp hộp lại rồi đưa cho trợ lý, rút lấy cuốn kịch bản trong tay Trần Nam Kính.

Cô chỉ cửa sau của căn nhà đằng trước, nói với Trần Nam Kính, "Đạo diễn Trần à, đến nhà tôi rồi."

Trần Nam Kính dịu giọng thương lượng với con gái, "Con nói phương án giải quyết đi, ba sẽ làm theo."

"Không có phương án giải quyết nào hết. Suốt mấy năm qua, những lúc bà ta muốn dồn tôi vào chỗ chết, chỉ hận không thể giết chết tôi, thì hẳn bà ta phải nghĩ đến kết cục ngày hôm nay. Đừng mong tôi mềm lòng, tôi không có trái tim thì sao có thể mềm lòng."

Trần Nam Kính giải thích, "Ba không mong con mềm lòng, chỉ cần con nói thì ba sẽ nghe theo. Duẫn Nhi à, không phải ba muốn làm khó con, nhưng chúng ta hãy lấy đoàn làm phim làm trọng được không?"

Lâm Duẫn Nhi mỉm cười hỏi lại ông ta, "Ông cảm thấy tôi là loại người có thể tùy tiện buông tha người khác ư? Trong đoàn làm phim nhất định có người của Tiêu Chân. Nếu Phàn Ngọc không xin lỗi, hoặc dù có xin lỗi nhưng tôi không hài lòng, thì Tiêu Chân ắt hẳn sẽ tiếp tục xử lý Phàn Ngọc. Cơ hội tốt như thế, sao tôi lại lãng phí chứ?"

Trần Nam Kính nhìn con gái, trong một khoảnh khắc nào đó, ông như nhìn thấy Tiêu Chân.

Dáng vẻ của hai người, thậm chí ánh mắt của hai người, có đôi lúc lại giống hệt nhau.

"Ông cũng đừng mơ lấy đoàn làm phim và ekip ra mà uy hiếp tôi, Trần Nhất Nặc không điều chỉnh được trạng thái là chuyện của cô ta, không liên quan đến tôi. Tôi không có nghĩa vụ phải chịu trách nhiệm với tâm trạng của người khác."

Lâm Duẫn Nhi cầm lấy kịch bản, giả vờ chỉ đại vào một dòng trên kịch bản theo ông.

"Năm năm qua, không một ai từng nghĩ cho tôi cả. Chưa từng có người nào nghĩ rằng, liệu tôi có vì tâm trạng không được tốt mà không thể nhập vai hay không."

Ví dụ như bộ phim tình cảm vừa được phát sóng vào dịp Tết vừa qua kia, trong phim có hơn trăm phân đoạn ngọt ngào giữa cô và nam chính. Song, trước khi vào đoàn phim vài tháng, ông nội vừa phẫu thuật chưa được bao lâu, mặc dù đã được phẫu thuật rồi nhưng vẫn bị tuyên bố tử hình.

Cùng lúc ấy, những tin tức không hay về cô cũng bắt đầu bùng nổ.

Nhưng, chẳng có ai đau lòng thay cô.

"Nếu ngay cả năng lực điều tiết ấy mà Trần Nhất Nặc cũng không có, vậy thì cô ta không thích hợp làm diễn viên. Bộ phim này không theo kịp tiến độ thì cũng đừng đổ tội lên đầu của tôi, tôi không đỡ nổi đâu."

Cô gấp cuốn kịch bản lại, lục túi xách tìm chìa khóa nhà.

Trợ lý và vệ sĩ cùng đi vào nhà với cô.

Còn Trần Nam Kính bị nhốt bên ngoài.

Lâm Duẫn Nhi vừa đi vào sân thì nhận được cuộc gọi của chị Lỵ.

Tin tức lần này chị Lỵ không mang đến không hẳn là tin tốt, chỉ trong tối hôm nay, chị liên tục nhận được email hủy hợp đồng của hai bộ phim vừa mới ký kết hồi đầu năm và các hoạt động thương mại khác.

Về chuyện bồi thường, cứ dựa theo thủ tục pháp lý mà làm.

"Không biết lần lại đắc tội với ai nữa."

Chị Lỵ nhìn hộp thư đến, cũng chẳng có tâm trạng quở trách Lâm Duẫn Nhi.

Còn có thể là ai nữa, tốc độ nhanh như thế, thủ đoạn lưu loát như thế, vừa nhìn liền biết là Tiêu Chân.

Hôm nay Triệu Trì Ý đã gặp được ông nội, thế thì hẳn là Tiêu Chân cũng đã gặp ông, hơn nữa cũng đã biết tình trạng sức khỏe của ông rồi. Nếu không bà ấy sẽ không sốt ruột ép cô giải nghệ đến thế.

Năm năm qua, Tiêu Chân không làm quyết liệt với cô cũng vì biết rõ một điều, trước khi ông nội trăm tuổi, cô sẽ không để lộ thân thế của mình khiến dư luận xôn xao.

Cô có hai uy hiếp, một là ông nội, một là Ôn Địch.

Bây giờ, ông nội không còn lại bao nhiêu thời gian. Mà Ôn Địch, kể từ khi chia tay với Nghiêm Hạ Vũ, hoạt động trong giới của cô nàng cũng bữa đực bữa cái, cơ bản không còn nhận tham gia show giải trí nữa. Số tiền Ôn Địch kiếm được trong mấy năm qua cộng với thu nhập nhờ quản lý tài sản cũng đủ để cô ấy sống thoải mái nửa đời còn lại.

Mấy tháng nay Ôn Địch đang dốc lòng sáng tác kịch bản yêu thích của mình, còn những chuyện khác thì để tùy duyên.

Đã từng là uy hiếp của cô, nhưng bây giờ khi nằm ở trong tay Tiêu Chân, mọi thứ đều tràn ngập biến số.

Từ trước đến nay, Tiêu Chân không bao giờ để biến số này trở nên mất khống chế, thế nên bà ấy muốn bức cô giải nghệ rồi ra nước ngoài trước khi các "uy hiếp" này hoàn toàn biến mất.

Một khi giải nghệ bỏ ra nước ngoài, cô sẽ không còn gì để chống lại Tiêu Chân.

Đây chính là mẹ ruột của cô.

Vừa vô tình, vừa ích kỷ.

Mà cô lại được di truyền tính xấu này của bà, chút ít thiện lương trong người Lâm Duẫn Nhi là do một tay ông bà nội "ươm mầm" rồi "tưới tắm" cho.

"Nếu cứ tiếp tục như thế không phải là cách hay, nếu tất cả hợp đồng đều bị hủy, thế thì phòng làm việc của chúng ta sẽ đói meo râu mất." Chị Lỵ rầu đến mức muốn nổi nhiệt miệng.

"Cũng chẳng biết là do Trữ Nhiễm hay Phàn Ngọc giở trò nữa."

Lâm Duẫn Nhi, "Hẳn là Tiêu Chân đấy."

Chị Lỵ xoa xoa huyệt thái dương đang căng cứng, "Nếu là nhà họ Tiêu thì phiền toái rồi."

Sau khi cân nhắc, Lâm Duẫn Nhi quyết định, "Để em đi tìm Triệu Trì Ý bàn chuyện hợp tác."

Hàng mày chị Lỵ suýt nữa vặn xoắn vào nhau, "Em tìm Triệu Trì Ý?"

Chị dở khóc dở cười, "Duẫn Nhi à, có phải hôm nay quay phim nhiều nên em choáng váng rồi không? Triệu Trì Ý có thể giúp em đối phó nhà họ Tiêu á? Em đã quên anh ta xử lý vụ việc ở bãi đỗ xe lần trước như thế nào rồi ư? Hay là em bị đãng trí hả?"

Cô không quên.

Nhưng cô không để trong lòng.

Bây giờ không còn giống ngày xưa nữa rồi.

Hiện tại Triệu Trì Ý đã biết cô là con gái của Tiêu Chân, đoán chắc bà ấy vẫn có chút áy náy đối với cô, dù có làm dữ thì cũng sẽ nể tình chút đỉnh.

Anh ta lấy danh nghĩa tình yêu ra giúp cô, Tiêu Chân cũng chỉ biết nuốt giận vào trong, không thể làm ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa nhà họ Tiêu và tập đoàn Thường Thanh.

Nếu cô và Triệu Trì Ý thật sự kết hôn, chịu an ổn lại sau khi cưới, Tiêu Chân cũng yên tâm hơn, không sợ cô bung bét mọi chuyện ra nữa.

Ai cũng có tính toán cho riêng mình.

Lâm Duẫn Nhi giải thích với chị Lỵ, "Triệu Trì Ý đang theo đuổi em, anh ta cũng nói để Thường Thanh ký hợp đồng với em."

Chị Lỵ hoảng hồn, "Anh ta muốn theo đuổi em ư?"

"Vâng."

"Rốt cuộc cũng không qua được ải mỹ nhân."

"..." Hướng gió chợt thay đổi, Lâm Duẫn Nhi chỉ cười.

Chị Lỵ lại hỏi cô, "Em định đồng ý để anh ta theo đuổi ư?"

"Em bận lắm, không có thời gian yêu đương." Lâm Duẫn Nhi nói, "Em tìm anh ta bàn chuyện hợp tác, trao đổi lợi ích, không ai nợ ai."

Đứng ở ngoài sân nghe tiếng xoa mạt chược trong phòng khách, cô bỗng thấy bao nhiêu mệt mỏi của ngày hôm nay như được xoa dịu.

Lâm Duẫn Nhi cúp điện thoại, điều chỉnh lại cảm xúc rồi mới đi vào nhà.

"Tiểu Triệu, Tiểu Ngô, hai đứa uống trà không?" Ông nội thắng nên cười không khép miệng được.

"Để tụi con tự rót ạ." Triệu Trì Ý đứng dậy cầm ấm trà, rót từng chén một. Ở trước mặt ông cụ, không ai tỏ ra ngứa mắt với ai.

Lâm Duẫn Nhi đứng ngoài cửa vừa hay nghe thấy câu này của ông nội. Bọn họ đều là những người sở hữu các tập đoàn có giá thị trường hàng trăm tỷ, nhưng ở trước mặt ông nội chỉ có Tiểu Triệu, Tiểu Ngô và Tiểu Tạ.

"Ông nội." Lâm Duẫn Nhi đẩy cửa bước vào.

"Con về rồi à." Ông cụ ngoắc tay với cô, "Đến đây ngồi nào."

Ngô Thế Huân đang ngồi bên cạnh xếp bài, ánh mắt nhìn thẳng về phía Lâm Duẫn Nhi.

Còn Triệu Trì Ý, anh ta cầm lấy một cái chén trà sạch, rót cho Lâm Duẫn Nhi một chén trà táo tàu.

Tạ Quân Trình nhàn nhã tựa vào ghế, trên tay cầm một điếu thuốc.

Vì có ông nội ở đây nên anh chỉ cầm chơi chứ không hút.

"Sao anh lại đến nữa vậy?" Lâm Duẫn Nhi nhẩm tính từ lúc anh rời đi đến nay cũng chỉ mới hơn mười ngày.

Tạ Quân Trình cười sâu xa, "Anh thích náo nhiệt, nơi nào náo nhiệt thì anh chạy đến góp vui thêm."

Lâm Duẫn Nhi lườm anh ta một cái, ý bảo anh ta đừng có vừa đứng xem vừa đổ thêm dầu vào lửa.

Ông nội gắng gượng cả buổi tối, nếu không phải tâm trạng tốt thì e đã không thể chống đỡ tới bây giờ.

Ông cố tình chờ cháu gái về để tạo cơ hội cho Ngô Thế Huân.

"Duẫn Nhi à, con đánh giúp ông đi."

Ông cụ vịn mép bàn đứng dậy, Lâm Duẫn Nhi cầm gậy đưa cho ông.

"Có phải ông ngồi lâu nên đau lưng không?" Lâm Duẫn Nhi lo lắng hỏi ông.

"Ông không mệt, cũng không đau lưng." Ông cụ bảo bọn họ cứ chơi tiếp đi, "Bình thường ông ngủ sớm, già rồi nên không dám thức khuya. Phòng của ông có cách âm nên không sao đâu, mấy đứa cứ chơi đi, chơi suốt đêm cũng được."

"Cám ơn ông nội."

Ngô Thế Huân và Triệu Trì Ý đồng thanh đáp.

Ăn ý thật.

Tạ Quân Trình bật cười.

Lâm Duẫn Nhi không muốn đánh mạt chược, nhưng ba người đang thiếu một tay.

Tạ Quân Trình chỉ chỉ cánh cửa phòng của ông nội, hỏi bằng tiếng Anh, "Cách âm thật hả?"

Lâm Duẫn Nhi đáp, "Nói chuyện bình thường thì không nghe thấy, nhưng nếu cãi nhau thì có thể nghe loáng thoáng."

Cô vô cùng bất ngờ khi ba người bọn họ lại chịu chơi mạt chược với ông nội, "Hôm nay cám ơn các anh rất nhiều, lâu rồi ông nội mới vui như thế."

Tạ Quân Trình, "Khách sáo làm gì, anh cũng đang rảnh. Chỉ cần ông vui thì từ ngày mai anh sẽ đánh mạt chược với ông mỗi ngày, dẫu sao thì trong hai tháng này anh đều rất rảnh."

Đến tháng Tám anh mới quay về Manhattan.

Triệu Trì Ý càng không cần phải nói, thời gian của anh ta khá tự do.

Hơn nữa, thăm đoàn làm phim để nắm rõ tiến độ quay cũng xem như là một phần công việc của anh ta, ở lại thôn Hải Đường cũng được tính là đang làm việc, công ty có chuyện gì cũng có thể họp qua video.

Chỉ có mỗi Ngô Thế Huân là khác, lần này đến đây anh cũng phải tranh thủ thời gian.

Anh nói, "Nếu rảnh anh sẽ đến ngay."

Lâm Duẫn Nhi không muốn nợ ân tình, "Không cần đâu, ông nội không nghiện đánh bài, nếu cứ để ông ngồi mãi thì lại không hay, chi bằng ra ngoài tản bộ còn hơn."

Tạ Quân Trình nói theo cô, "Không có phiền gì hết, dù anh nghỉ làm hai tháng thì công ty vẫn hoạt động bình thường." Nói tới đây, anh lại dùng tiếng Anh, "Sang năm dù bọn anh có muốn chơi mạt chược với ông cũng chưa chắc có cơ hội. Em đừng thấy em thiếu nợ bọn anh, không phải nể mặt em đâu, chẳng qua anh thấy cuộc đời này của ông nội quá vất vả, nửa đời trước nghèo khổ, nửa đời sau lại bơ vơ. Khó khăn lắm em mới trưởng thành, nhưng ông lại vô phúc để hưởng."

Ngô Thế Huân đánh thẻ bài xuống bàn để Tạ Quân Trình bớt nói lại.

Tạ Quân Trình còn hiểu Lâm Duẫn Nhi hơn cả anh, "Không có gì phải kiêng kỵ cả. Duẫn Nhi chẳng yếu ớt thế đâu, nếu không thì sao cô ấy lại có thể đi đến ngày hôm nay."

Ngô Thế Huân nhìn Lâm Duẫn Nhi đang ngồi đối diện, lúc xem bài thì cũng nhìn sang cô.

Lâm Duẫn Nhi không rành mạt chược, "Có thể đổi sang bài poker không?"

"Được chứ." Triệu Trì Ý nói, "Tiếng mạt chược cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ của ông nội."

Lâm Duẫn Nhi đi tới mở ngăn kéo bàn trà lấy ra một bộ poker mới, cũng có lúc cô có thể cùng ngồi đánh bài với ba người bọn họ.

Tạ Quân Trình đề xuất, "Phải chơi đặt cược mới vui."

Ngô Thế Huân chơi bài khá tốt nên không quan tâm, "Cược gì?"

Tạ Quân Trình ngẫm nghĩ, "Người nào thua thì trả lời một câu hỏi của tôi, nếu ai nói dối thì người đó có lỗi với ông nội."

"..."

Lâm Duẫn Nhi không ngờ ngoại trừ thích "lang bạt", hóa ra Tạ Quân Trình còn nhạt nhẽo như thế.

Người thua ván đầu lại là Ngô Thế Huân, tự xưng trình độ chơi bài tốt nhưng vẫn thua. Bởi vì anh cố tình nhường cho Lâm Duẫn Nhi, không muốn cô bị làm khó dễ.

Ngô Thế Huân ném mấy lá bài trên tay xuống, "Hỏi đi."

Tạ Quân Trình đã sớm nghĩ xong câu hỏi, "Mối tình đầu của anh là khi nào, năm bao nhiêu tuổi?"

Ngô Thế Huân đảo mắt nhìn Tạ Quân Trình, "Có phải câu hỏi này của anh hơi thiếu "muối" không?"

"Anh thấy nhạt, nhưng có người thấy hứng thú." Tạ Quân Trình nói, "Ví dụ như tôi chẳng hạn."

Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu xem Ngô Thế Huân trả lời thế nào, bản thân cô cũng không ngờ mình lại có máu hóng hớt như thế.

Ngô Thế Huân nghênh đón ánh mắt hóng hớt của Lâm Duẫn Nhi, "Năm tôi hai mươi bảy tuổi."

Trái tim Lâm Duẫn Nhi chợt nảy lên, rõ rành rành.

Năm cô quen anh, anh hai mươi bảy.

Bắt đầu ván thứ hai.

Ngô Thế Huân không nhường Lâm Duẫn Nhi nữa, nếu dựa vào câu hỏi ban nãy thì Tạ Quân Trình sẽ không làm cô khó xử.

Không ngoài dự đoán, Lâm Duẫn Nhi thua.

Phải nói là Tạ Quân Trình đã hết lòng hết dạ để tìm bến đỗ cho Lâm Duẫn Nhi, dù là Ngô Thế Huân hay Triệu Trì Ý, anh đều cảm thấy rất tốt, dẫu sao thì vẫn mạnh hơn anh gấp trăm lần.

Song, muốn được gả vào nhà họ Ngô lại rất khó.

Còn Triệu Trì Ý, hiện giờ Lâm Duẫn Nhi không có cảm giác gì với anh ta.

"Trong mấy năm qua, có chuyện gì hoặc là có ai đó khiến em nhấc lên được nhưng lại không bỏ xuống được không?"

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.

Tạ Quân Trình cho cô chút thời gian giảm xóc, "Trước tiên hãy trả lời có hay không."

Lâm Duẫn Nhi gật đầu, "Có."

"Chuyện tình thân ư?"

"Không phải."

Ngô Thế Huân nắm chặt mấy lá bài trong tay, anh cảm thấy đáp án gần như đã rõ ràng ngay trước mắt.

Ngoại trừ tình thân ra, chuyện có thể khiến người máu lạnh như cô không buông bỏ được, có lẽ là thời gian ba năm yêu anh.

Tạ Quân Trình lại hỏi tiếp, "Là gì thế?"

Lâm Duẫn Nhi nói, "Là đôi đũa, em có thể cầm lên được, nhưng lại không tài nào bỏ xuống được, mỗi lần như thế đều bị chị Lỵ ép phải buông đũa."

Bắt gặp biểu tình đặc sắc trên gương mặt của Ngô Thế Huân, Tạ Quân Trình không nhịn được mà bật cười.

Triệu Trì Ý thở phào nhẹ nhõm, thế thì bây giờ anh ta và Ngô Thế Huân có thể xem như đang đứng cùng vạch xuất phát.

Tâm trạng vui vẻ, anh ta chủ động nhận việc xốc bài.

Nhưng vui quá lại hóa buồn, ván này Triệu Trì Ý toàn rút phải bài xấu, dù trình độ chơi bài giỏi cũng không thể cứu được anh ta.

Nếu Tạ Quân Trình hỏi anh ta về tình sử, thế thì anh ta không thể nào bì được với Ngô Thế Huân.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, là thư ký gọi đến.

Đã trễ thế này, nếu không phải là chuện gấp thì thư ký sẽ không quấy rầy anh ta.

Triệu Trì Ý vội vàng nhận máy, "Có chuyện gì thế?"

Thư ký, "Triệu tổng, bên tôi vừa nhận được tin Tiêu tổng đã hủy hợp đồng hai bộ phim của Lâm Duẫn Nhi và tất cả các hoạt động thương mại khác, bây giờ bên đó chuẩn bị hủy hợp đồng quảng cáo mà Lâm Duẫn Nhi đã quay."

"Tin tức chính xác chứ?"

"Đã xác nhận lại rồi ạ. Bên phía thương hiệu cô ấy quảng cáo đang mở họp."

Hủy hợp đồng những quảng cáo chưa quay thì tạm thời không có ảnh hưởng gì lớn, chỉ khi hủy cả hợp đồng hiện đang quảng cáo thì mức ảnh hưởng lúc đó sẽ trở nên rất xấu, không biết sẽ truyền ra tin đồn tam sao thất bản gì nữa.

"Mấy cái khác cứ để đó, nhưng tất cả các quảng cáo hiện tại thì không thể để bị hủy được." Triệu Trì Ý ném mấy lá bài trong tay đi, "Tôi về khách sạn đây."

Hôm nay đúng là mất hứng, vốn anh ta thua bài nên phải trả lời một câu hỏi.

"Xin lỗi mọi người, ngày mai tôi sẽ mời khách."

Triệu Trì Ý cầm áo vest lên rồi rời đi.

Lâm Duẫn Nhi cũng không muốn đánh tiếp, ngày mai cô có không ít cảnh quay.

Tạ Quân Trình ra về trước, Ngô Thế Huân ở lại dọn dẹp với cô.

"Anh cứ đặt ở đó để mai em dọn là được. Anh về nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Duẫn Nhi hạ lệnh đuổi khách.

Ngô Thế Huân, "Anh không bận, mai cũng rảnh."

Lâm Duẫn Nhi mặc kệ anh, cô quay về phòng mình.

Điện thoại hết pin, cô vội tìm sạc.

Cô trở tay kéo cửa phòng nhưng không đóng lại được.

Lâm Duẫn Nhi vừa xoay người, Ngô Thế Huân đã đưa tay chặn cửa, "Không đề cập đến chuyện tình cảm, anh chỉ muốn xác nhận với em một chuyện, cho anh năm phút thôi."

Lâm Duẫn Nhi buông tay nắm cửa ra, Ngô Thế Huân bước vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

"Có chuyện gì anh nói đi." Cô ném túi lên sofa, đi tìm sạc điện thoại chứ không hề nhìn anh.

Ngô Thế Huân ngồi trên chiếc sofa mà anh đã từng ngồi, cách bài trí trong phòng vẫn giống hệt khi anh đến đây lần trước. Đối với anh, đoạn thời gian được ở cùng cô là hồi ức vô cùng quý giá.

Ánh mắt anh đuổi theo hình bóng của Lâm Duẫn Nhi, "Ông nội đã nói chuyện ba mẹ em cho anh nghe."

Lâm Duẫn Nhi suýt nữa làm rơi điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Từ trước đến nay ông nội không thích kể chuyện nhà với người khác, càng không bao giờ nhắc tới thân thế của cô với ai, nhưng không ngờ ông lại chủ động nói cho Ngô Thế Huân.

Chỉ có một khả năng duy nhất, ông nội cảm giác sức khỏe mình đã yếu, muốn nhờ Ngô Thế Huân chăm sóc cô.

Ngô Thế Huân hỏi cô, "Ba mẹ em ở trong nước hay ở nước ngoài? Có phải không liên lạc được không?"

Sợ cô chọn cách im lặng, anh nói tiếp, "Duẫn Nhi, em có gì mà không thể nói với anh chứ."

Nếu anh muốn điều tra, lúc này đã sớm tìm ra chân tướng.

Nhưng điều tra và được cô tin tưởng nói cho anh biết lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Lâm Duẫn Nhi quên mất phải cắm sạc pin, "Anh cũng biết bọn họ đấy, là Trần Nam Kính và Tiêu Chân."

Hiếm khi có chuyện gì có thể khiến Ngô Thế Huân kinh ngạc đến mức không thốt nên lời, và tin này lại đứng top đầu.

Lâm Duẫn Nhi ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đen ngòm.

Cô không muốn nói với người khác chuyện mình bị vứt bỏ, nhưng bây giờ thì càng lúc càng có nhiều người biết.

Người biết chuyện sẽ tỏ chút lòng thương hại với cô.

Nhưng đối với cô mà nói, đó lại là hai mươi lăm năm dài dằng dặc.

Và chuyện tàn nhẫn nhất chính là, gia đình Trần Nam Kính là gia đình gương mẫu của showbiz, năm bữa nửa tháng lại xuất hiện trên các nền tảng giải trí. Mà gia đình Tiêu Chân, cũng nổi tiếng không kém so với minh tinh giải trí.

Cô muốn tránh cũng không tránh được.

Ngô Thế Huân bước tới, khom người khẽ ôm lấy cô, "Để anh ôm em một chút, ôm cô bé Lâm Duẫn Nhi, và ôm cô gái thích che kín đầu mỗi khi đi ngủ."

Sau đó, anh nhanh chóng buông cô ra, cắm cục sạc vào, sạc pin cho điện thoại cô.

Hơi thở mát lạnh trên người anh vẫn còn lưu luyến nơi cô.

Lâm Duẫn Nhi quay mặt sang chỗ khác, phát hiện ra người đàn ông này thật đáng ghét, lúc nào cũng có thể dễ dàng khiến lòng cô sóng cả cuộn trào chỉ bằng vài ba câu nói của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top