Chương 13
Lâm Duẫn Nhi chỉ mong tin nhắn này của Ôn Địch chỉ là một trò đùa dai, nhưng tin nhắn tiếp theo của cô ấy đã dập tắt hy vọng lừa mình dối người của cô.
[Vợ sắp cưới của Nghiêm Hạ Vũ tên là Điền Thanh Lộ, nghe tên là đã thấy không tầm thường rồi có đúng không?]
Điền Thanh Lộ, người phụ nữ khiến cô hiểu lầm hơn nửa năm nay hóa ra lại là vợ sắp cưới của Nghiêm Hạ Vũ, còn thường xuyên xuất hiện với nhóm Ngô Thế Huân trong rất nhiều trường hợp.
Ngô Thế Huân đâu phải không biết chuyện, nhưng anh chưa từng hé nửa lời.
Cái gọi là chủ nghĩa không kết hôn kia, chẳng qua chỉ là không kết hôn với những cô gái không có gia thế như bọn cô mà thôi.
Liên hôn mới là lựa chọn cuối cùng của bọn họ.
Lâm Duẫn Nhi nhớ lại giấc mơ ở trên máy bay, đó là sự bất an ẩn sâu trong tiềm thức của cô, bởi vì sẽ có một ngày giấc mơ đó trở thành sự thật.
Dù là trong mơ hay là thực tại, tất cả đều có một điểm chung chính là nỗi xót xa
Điều mà Ôn Địch không cần nhất lúc này chính là sự an ủi, an ủi chẳng được tích sự gì cả.
Lâm Duẫn Nhi, [Đừng sợ, mình đi cùng cậu. Hai người hẹn nhau ở đâu?]
Ôn Địch, [Cậu không cần sang đây đâu, tự mình có thể giải quyết được.] Cô ấy không biết mục đích của Điền Thanh Lộ là gì, nếu tìm cô ấy gây khó dễ thì sẽ liên lụy đến Lâm Duẫn Nhi.
Lâm Duẫn Nhi hiểu rõ tính Ôn Địch, không cho cô đi theo cũng không phải giả vờ khách sáo.
Cô muốn thử vận may một lần, bèn bảo tài xế lái nhanh một chút, đến quán cà phê mà cô và Ôn Địch đã hẹn nhau.
Trên tay còn một nửa miếng bánh phô mai nướng mềm, nhưng cô lại chẳng còn cảm giác thèm ăn
Lâm Duẫn Nhi mở chai nước, nốc một nửa chai mới ăn hết phần bánh còn lại.
Từ nhỏ cô đã thích ăn phô mai, đủ loại phô mai. Ăn bao năm nay mà vẫn không thấy ngán.
Lúc học đại học, có người bạn nói có lẽ là do cô di truyền.
Người bạn ấy còn đang thao thao bất tuyệt nói về quan điểm của mình, nhưng cô đã buộc cô ấy dừng lại.
Cô ghét nhất cái gọi là di truyền.
Nếu có thể, cô chỉ mong mình không phải là con của Tiêu Chân và Trần Nam Kính.
Một hộp bánh phô mai nướng mềm, cô chỉ ăn một cái, còn lại thì cất vào
Chiếc xe rẽ vào con đường đang bị kẹt, chậm chạp di chuyển như rùa bò.
Lâm Duẫn Nhi chẳng có lòng dạ nào để ngắm đường, dạ dày nôn nao đến khó chịu.
Những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau san sát dần dần lui về sau lưng, trên đường đi, cô nhìn thấy logo của công ty đầu tư GR, và cả tòa nhà chọc trời vững chãi của tập đoàn Kinh Húc.
Rực rỡ, chói mắt, cao không thể với tới.
Có lẽ hiện giờ Ngô Thế Huân đang ở trong phòng họp.
Cho đến giờ phút này, cô vẫn cứ ngỡ như mình đang mơ.
Nghiêm Hạ Vũ ấy vậy mà đã đính hôn với Điền Thanh Lộ từ sớm, tình cảm ba năm giữa anh ta và Ôn Địch, nói không cần là có thể vứt đi ngay.
Đã không cần thì cũng đành thôi, thế nhưng anh ta lại đẩy cô ấy vào tình cảnh là người thứ ba.
Tâm hồn treo ngược cành cây, chiếc xe lại bị kẹt cứng trong biển xe, Lâm Duẫn Nhi lấy điện thoại ra lướt tin tức nhằm chuyển hướng để thôi suy nghĩ miên man.
Duyên mỏng đã lên hot search.
Cô chợt nhớ ra, hôm nay là ngày đoàn phim cho phép truyền thông đến thăm đoàn.
Các video trong chủ đề có đến tám chín phần có liên quan trên Trữ Nhiễm, cô chẳng có hứng thú gì, bèn thoát ra.
Ngay lúc này, Trữ Nhiễm ở nơi xa cuối cùng cũng có thể thoải mái được một tí, nhưng nghĩ đến chuyện hợp đồng quảng cáo bị người ta nẫng tay trên, cô ta không cam tâm.
Tranh thủ được nghỉ ngơi, Trữ Nhiễm gọi điện thoại cho thím hai của mình.
Trong lúc chờ đầu bên kia nhận máy, trái tim của cô ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
So ra thì thím hai vẫn không bằng chú hai, giữa bọn họ chính là khoảng cách huyết thống.
Tiêu Chân bất ngờ nhận được điện thoại của Trữ Nhiễm, bà trả lời bằng giọng dịu dàng của người lớn trong nhà, "Nhiễm Nhiễm đấy à, hôm nay không có cảnh quay hả?"
"Có ạ, nhưng bây giờ không phải là phân đoạn của con." Trữ Nhiễm chưa bao giờ dùng não khi nói chuyện với người khác, chỉ cần nói cho đã cái miệng là được. Nhưng trước mặt Tiêu Chân, cô ta đều phải đắn đo suy nghĩ từng câu từng chữ
"Thím hai ơi." Trữ Nhiễm cất giọng vừa nũng nịu vừa uất ức.
"Sao thế?" Tiêu Chân nhẫn nại hỏi lại, mấy ngày nay bà bị Trữ Tiêu Duyệt quậy ầm ĩ về vụ theo đuổi idol mà đau hết cả tim gan, bây giờ quả thật không có tâm trạng nghe người ta nũng nịu.
Trước mặt Tiêu Chân, cô ta không dám giở trò khôn vặt, hôm nay cô ta bỏ qua chú hai mà tìm thẳng đến thím hai chính là mong bà ấy nhận ra cô ta đã cùng đường rồi.
"Chuyện là thế này, quảng cáo đồ uống Lemon ấy ạ, lẽ ra là đầu tháng này sẽ kí tiếp họp đồng với con, nhưng ai ngờ đó lại nói là đã ký hợp đồng với Lâm Duẫn Nhi rồi, còn con thì bị mất hợp đồng. Thím hai, thím cũng biết con và Lâm Duẫn Nhi có mâu thuẫn, đây là hợp đồng thứ hai con bị Lâm Duẫn Nhi giành mất. Con không quan tâm đến hợp đồng, con chỉ không thể nuốt trôi cơn tức này mà thôi."
Nghe đến chuyện có liên quan đến Lâm Duẫn Nhi, Tiêu Chân vội tạm ngừng công việc trên tay, "Lâm Duẫn Nhi đang quảng cáo cho Lemon ư?"
"Vâng, hôm nay cô ta về Bắc Kinh để quay quảng cáo mới." Thấy giọng thím hai nghiêm túc hẳn, Trữ Nhiễm cũng bắt đầu tự tin hơn, "Hợp đồng giữa con và Lemon đến tháng năm là hết hạn, bọn họ đang để Lâm Duẫn Nhi quay quảng cáo mới. Đợi đến khi hợp đồng của con kết thúc thì bên đó sẽ công bố người đại diện mới."
Vì thế bây giờ dù Lâm Duẫn Nhi có quay quảng cáo mới thì cô ta vẫn có cơ hội trở mình, nhưng phải xem ý của thím hai đã.
Tiêu Chân đắn đo hồi lâu, "Tết năm nay với rằm tháng giêng con cũng không ở nhà, thế này vậy, để thím sắp xếp công việc ổn thỏa, mấy ngày nữa sẽ cùng Triệu Trì Ý đến Hoành Điếm thăm đoàn."
Trữ Nhiễm đưa tay che ngực, trái tim kích động đến suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài, cô ta không ngờ thím hai sẽ đến đoàn phim thăm mình, "Cám ơn thím hai, con cũng nhớ thím hai lắm."
Nhưng nghĩ đến chuyện Triệu Trì Ý cũng đến đây, cô ta nửa vui nửa buồn.
Rốt cuộc là anh đến đây thăm mình hay là thăm Lâm Duẫn Nhi?
...
Chiều hôm nay như kéo dài miên man, mỗi phút mỗi giây như bị kéo dài đến vô tận.
Ba giờ rưỡi chiều, giờ này vốn là thời gian hẹn uống cà phê của cô và Ôn Địch, mà bây giờ cô vẫn còn bị kẹt xe trên đường.
Thỉnh thoảng Lâm Duẫn Nhi lại nhìn đồng hồ, kim đồng hồ vẫn bình tĩnh với công việc xoay vòng của nó.
Cô không biết Ôn Địch thế nào rồi, không biết đã gặp mặt Điền Thanh Lộ hay chưa. Với tính tình kiêu ngạo của Ôn Địch, không biết có xảy ra chuyện gì hay không.
Cô giục tài xế đến tận ba lần.
Trong lòng cứ thấp thỏm không yên, vào lúc này, cô rất đồng cảm với Ôn Địch.
Chiếc xe cuối cùng cũng bò tới bãi đỗ xe của nhà hàng với tốc độ rùa bò.
Xe vừa dừng lại, Lâm Duẫn Nhi vội vàng đẩy cửa xe bước xuống đi tới chỗ thang máy.
Cô đeo kính mát và mũ, nên nếu mọi người không nhìn kỹ sẽ không nhận ra cô.
Có lẽ có thần giao cách cảm, Ôn Địch vẫn chọn nhà hàng này, nhưng chỉ đổi sang một tầng khác. Nhờ có vệ sĩ hỗ trợ, Lâm Duẫn Nhi tìm được căn phòng kia một cách dễ dàng.
Điền Thanh Lộ ắt hẳn đã đến nơi, tài xế của Ôn Địch thì đang đứng ngoài cửa. Cô nàng này không ngốc, biết tìm người đi theo, chẳng may mọi chuyện không giải quyết được thì vẫn còn có người giúp mình.
Tài xế biết Lâm Duẫn Nhi nên mở cửa cho cô đi vào.
Điền Thanh Lộ đang đứng đưa lưng về phía cửa ra vào, cô ta mặc một chiếc váy dài màu hồng nude, sống lưng thẳng tắp. Khí chất ưu việt trời sinh làm nổi bật phong thái không tầm thường của cô ta.
"Tôi không biết ai đau lòng hơn."
Dừng một lúc, cô ta lại tự giễu, "Có lẽ là tôi chăng. Cô nhìn tôi đi, tôi đã đến tìm cô như thế rồi. Nếu tôi có thể nắm người đàn ông này trong tay thì tôi cũng sẽ không đến tìm cô, có đúng không? Tôi không biết Nghiêm Hạ Vũ nói với cô thế nào, nhưng đã không còn quan trọng. Sao anh ấy lại không biết đối tượng kết hôn tương lai của mình là ai chứ. Đừng nói là anh ấy, đến cả Ngô Thế Huân mà cô quen cũng vậy, thật ra bọn tôi đều biết rõ vợ tương lai của Ngô Thế Huân là ai. Những gia đình như chúng tôi thì hôn nhân vốn không được lựa chọn. Mặc kệ là tình cảm hay là sở thích, cuối cùng cũng phải nhường bước cho lợi ích của gia tộc."
Láng máng nhận ra ngoài cửa có người, Ôn Địch chợt ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn ra ngoài.
Điền Thanh Lộ nương theo vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Địch, xoay người lại.
Cô ta không ngờ Lâm Duẫn Nhi lại xuất hiện ở Bắc Kinh, không phải cô đang quay phim ở Hoành Điếm ư?
Lâm Duẫn Nhi là bạn gái hiện tại của Ngô Thế Huân, cô ta cũng biết chút ít.
Những chuyện cần nói cũng đã nói xong, Điền Thanh Lộ đứng dậy khẽ gật đầu chào với Ôn Địch, "Xin lỗi vì đã làm phiền cô.
Cô ta cầm áo khoác lên, thong thả rời đi.
Khi đi ngang qua Lâm Duẫn Nhi, bước chân cô ta chợt khựng lại, nhưng vẫn im lặng không nói gì. Lúc đôi vai khẽ lướt qua nhau, Lâm Duẫn Nhi nhìn thẳng về phía trước.
Cô mặc kệ nỗi đau của mình, nhanh chân bước tới chỗ Ôn Địch, "Cậu không sao chứ?"
Ôn Địch an ủi ngược lại cô, "Ngô Thế Huân khác Nghiêm Hạ Vũ, bọn họ không cùng một loại người, người với quân khốn nạn vốn dĩ đã khác nhau rồi.
Lâm Duẫn Nhi cười, nhưng lại là một nụ cười gượng gạo.
Cô đưa tay ôm lấy Ôn Địch, "Cũng chỉ là một thằng đàn ông thôi mà, cậu vẫn còn có mình ở đây."
Toàn thân Ôn Địch như mất hết cảm giác, tay chân lạnh như băng, đầu óc thì ngừng hoạt động
Lâm Duẫn Nhi rót cho cô ấy một ly nước ấm, không hỏi cô ấy và Điền Thanh Lộ đã nói những gì, "Người đáng bị đánh là Nghiêm Hạ Vũ, cậu có muốn đánh không? Nếu cậu không muốn đánh thì để mình ra tay. Dẫu sao mình vẫn có kinh nghiệm đánh nhau, mình biết phải ra tay thế nào?"
Ôn Địch nắm chặt ly nước trong tay, xem nó như cọng cỏ cứu mạng, "Để mình tự đánh." Sợ Lâm Duẫn Nhi lo, cô ấy nói tiếp, "Yên tâm, mình sẽ không khóc đâu, không phải cậu đã nói rồi sao, chỉ là một thằng đàn ông mà thôi, mình muốn tìm kiểu gì mà không được."
Lâm Duẫn Nhi đỡ lấy ly nước giúp Ôn Địch, tay của cô ấy càng run dữ dội, hoàn toàn đã mất đi khống chế.
Cô biết Ôn Định gắng gượng để không bật khóc, cái mà cô ấy mất đi không chỉ là đoạn tình cảm ba năm mà còn có cả lòng tự trọng của bản thân.
Ôn Địch uống nửa ly nước, cô ôm đầu tựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần. Lâm Duẫn Nhi sợ cô cảm lạnh nên cởi áo khoác ra đắp lên cho cô ấy.
Cô yên lặng ở bên cạnh Ôn Địch, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt trống rỗng vô thần.
Hai người cứ ngồi yên như thế đến khi màn đêm buông xuống.
Ôn Địch vẫn không còn chút sức nào, hôm nay Điền Thanh Lộ đã mang đến cho cô ấy một đả kích mang tính hủy diệt, có một số việc cô ấy không muốn nói với Lâm Duẫn Nhi, ngoài việc đẩy cơn giận lên đỉnh điểm thì không còn gì khác.
"Nhi Nhi à, cậu về đi, Ngô Thế Huân sắp tan làm rồi."
Cô ấy ngồi dậy, "Mình cũng về tìm Nghiêm Hạ Vũ đây."
Lâm Duẫn Nhi đưa tay sờ phía sau lưng Ôn Địch, lạnh như băng, "Để mình đưa cậu về."
"Không sao đâu, chuyện nhỏ mà." Ôn Địch chỉ ra ngoài cửa, "Mình có tài xế."
Cô ấy đứng dậy, dù hai chân đã mềm nhũn nhưng vẫn liên tục dặn dò Lâm Duẫn Nhi, "Cậu về nhà cũng đừng gây lộn với Ngô Thế Huân. Chuyện Nghiêm Hạ Vũ đính hôn, Ngô Thế Huân cũng rất khó xử, anh ấy cũng không thể ngăn cản không cho Nghiêm Hạ Vũ đính hôn được."
Dứt lời, Ôn Địch gắng gượng bước vài bước, tuy có hơi khó khăn nhưng vẫn còn chịu được.
Cô ấy quay đầu nhìn Lâm Duẫn Nhi, "Có lẽ Ngô Thế Huân cũng không biết Nghiêm Hạ Vũ chưa nói chuyện thẳng thắn với mình. Ngay cả hai đứa mình mỗi khi nói chuyện cũng rất ít nhắc đến chuyện tình cảm mà, đừng nói chi đến đám đàn ông bọn họ. Ngô Thế Huân nói được sẽ làm được, mình vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của anh ấy."
Lâm Duẫn Nhi gật đầu, không nói nhiều, lấy áo khoác của Ôn Địch ra đưa cho cô ấy.
Sau khi mặc áo khoác, hai người bước xuống lầu.
Lý trí của Ôn Địch đã dần dần quay trở lại, càng tỉnh táo, sợi dây gai kia lại càng siết chặt thêm một tí.
"Lúc ấy vừa nhận điện thoại của Điền Thanh Lộ, đầu óc mình vô cùng hỗn loạn, không nghĩ ngợi gì liền gửi tin nhắn sang cho cậu. Khó khăn lắm cậu mới về đây nghỉ ngơi, phá hỏng tâm trạng của cậu rồi."
Lâm Duẫn Nhi nhìn Ôn Địch, cô không vui khi cô ấy khách sáo như thế, "Lúc này mà cậu không tìm mình thì tìm ai hả?"
Ôn Địch cười, đưa tay vuốt lại mái tóc dài của Lâm Duẫn Nhi, "Mình vừa mới bán được một kịch bản, gần tám chữ số đó. Chờ đến phiên đấu giá mùa xuân sắp tới, cậu thích gì mình sẽ mua cho cậu cái đó."
Lâm Duẫn Nhi cười với cô ấy, "Thế thì mình phải mua vài bức tranh tĩnh vật mới được."
Hai người vô tư cười đùa với nhau, nhanh chóng xuống bãi đỗ xe.
Trước khi chia tay nhau, Ôn Địch ôm lấy Lâm Duẫn Nhi, vào lúc này, nỗi đau như chợt ùa về.
"Khi nào rảnh thì đến Hoành Điếm tìm mình chơi."
Ôn Địch, "Đến lúc đó mình sẽ bám lấy cậu."
Mỗi người lên xe riêng rời đi.
Lâm Duẫn Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào, Bắc Kinh về đêm đã trở nên lạ lẫm và xa lạ đến thế.
Trên đường về nhà, Ngô Thế Huân gọi điện đến hỏi cô đã đi đến đâu rồi.
Lâm Duẫn Nhi, "Sắp về rồi." Cô hỏi anh, "Còn anh thì sao?"
"Anh đang ở nhà." Anh đáp, "Đang rửa trái cây cho em."
Tất cả mọi thứ dường như đã quay trở lại thời điểm ngọt ngào.
Lúc Lâm Duẫn Nhi về đến nhà, Ngô Thế Huân đã rửa sạch năm loại trái cây, đặt trong năm cái đĩa thủy tinh lớn nhỏ khác nhau.
Anh xắn tay áo đến khuỷu tay, cà vạt cũng đã được tháo xuống, trong phòng bếp tỏa ra ánh sáng ấm áp, ngay cả khi hắt lên người anh cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
"Uống trà chiều với Ôn Địch mà sao lại uống đến tối thế này?"
Lâm Duẫn Nhi chỉ đáp lại một tiếng, rửa tay rồi nhón một miếng dâu bạch tuyết bỏ vào miệng.
Cô nhìn về phía anh, "Hôm nay Ôn Địch mới biết chuyện Nghiêm Hạ Vũ đã đính hôn."
Ngô Thế Huân đang lau tay chợt khựng lại
Không phải Nghiêm Hạ Vũ đã nói cậu ta đã xử lý thỏa đáng rồi ư?
Anh không giải thích cho bản thân, hỏi cô, "Em trách anh không nói em biết chuyện Nghiêm Hạ Vũ đính hôn ư?"
Từ trong ánh mắt anh, Lâm Duẫn Nhi có thể nhìn ra anh thực sự không biết Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn liên lạc với Ôn Địch.
"Không, có trách anh cũng không được gì."
Giọng điệu thế này chính là đang trách anh.
Ngô Thế Huân đút cho cô một miếng trái cây, muốn nói rồi lại thôi.
Lâm Duẫn Nhi, "Có gì thì anh cứ nói đi."
Anh đưa tay ôm cô vào lòng, "Em phải an ủi Ôn Địch thật nhiều. Nghiêm gia và Điền gia liên hôn, chúng ta là người ngoài không có lập trường gì để nói."
Lâm Duẫn Nhi nuống miếng trái cây trong miệng xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, "Thế còn anh? Chắc anh cũng có một đối tượng liên hôn ngầm hiểu có đúng không?"
Ngô Thế Huân hiển nhiên không muốn nói nhiều về vấn đề này, "Sao tự dưng lại lôi anh vào?"
Lâm Duẫn Nhi đã nhận được đáp án qua phản ứng của anh, "Anh trả lời đi, đừng đánh trống lảng."
Cô đây là quyết tâm truy hỏi ngọn ngành, Ngô Thế Huân bỏ nửa miếng trái cây còn lại vào miệng, "Có, được giới thiệu cũng không ít người." Anh nhấn mạnh, "Anh không kết hôn, nếu không anh đã cưới từ sớm rồi, cũng sẽ không gặp được em."
Sau khi biết Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ đính hôn, người đến nhà anh giục ba mẹ anh cũng không ít. Mẹ anh cũng có lý do để hối anh cưới, bà nói rằng năm mới đến rồi, có phải cũng nên có tình huống mới hay không.
Nhưng anh không tiếp lời.
"Ngoại trừ em ra, anh không thích người nào hết, nếu em nghe thấy những chuyện kia thì đừng để trong lòng."
Có nghĩa là anh đã có đối tượng kết hôn, nhưng chưa đến mức hai nhà muốn bàn chuyện kết hôn với nhau.
Nghe Điền Thanh Lộ nói và nghe chính bản thân anh thừa nhận, mức độ tổn thương khác nhau một trời một vực.
Có một khoảnh khắc, Lâm Duẫn Nhi muốn hỏi anh rằng, người con gái có thể trở thành vợ chưa cưới của anh sẽ có dáng vẻ như thế nào?
Cô cười tự giễu, sao cô lại có suy nghĩ này chứ. Nào có quan hệ gì với cô đâu.
Người con gái có thể đính hôn, kết hôn với anh, gia thế hẳn phải rất khủng, bản thân cũng rất xuất sắc, còn về ngoại hình thì chẳng cần phải nói, khí chất phải vượt xa người bình thường.
Ví dụ như Điền Thanh Lộ kia, khí chất của cô ta đã làm tăng giá trị cho nhan sắc của mình.
Lâm Duẫn Nhi nhai miếng dâu bạch tuyết mà không biết có vị gì, thế mà cũng được mệnh danh là "White Lover".
Cô cất giọng đầy bình tĩnh, "Hôm nay, dù Điền Thanh Lộ nói gì, Ôn Địch cũng chỉ ngồi một chỗ, không có sức lực để phản bác lại. Em đang nghĩ, có khi nào em cũng sẽ có ngày như thế, bị người ta xem thường giẫm nát dưới chân."
Ngô Thế Huân cúi đầu hôn lên đôi mắt của cô, "Đừng nhìn anh như thế, anh không phải là Nghiêm Hạ Vũ." Anh lại nói, "Anh đã nói từ lâu rồi, anh không kết hôn, dù có ai làm mai anh cũng sẽ không cưới."
Lời này của anh như trấn an, nhưng thật ra nó lại là một lưỡi dao cứa thẳng vào tim cô.
Bầu không khí giữa hai người bỗng trở nên ngột ngạt.
Ngô Thế Huân khẽ siết chặt hai tay đang đặt bên hông cô, "Em đừng suy nghĩ lung tung."
Bây giờ mà nói gì cũng sẽ thành che giấu.
Anh dùng hết sức ôm cô thật chặt.
Lâm Duẫn Nhi ngẩng đầu lên, "Lúc ở trên máy bay em đã nằm mơ thấy anh."
"Đúng là không dễ dàng gì, cuối cùng em cũng mơ thấy anh rồi." Ngô Thế Huân hỏi, "Mơ thấy anh đang làm gì?"
Lâm Duẫn Nhi không trả lời mà hỏi lại anh, cô như cười như không, "Ngô Thế Huân, anh nói xem chúng ta có thể đi bao xa?
"Lại nữa rồi." Ngô Thế Huân không biết dạo này cô có chuyện gì, cứ phải nhắc đi nhắc lại mấy chuyện không vui như thế này. Anh đã vắt hết óc để dời đi lực chú ý của cô, nhưng cô thì một câu cũng không rời khỏi chủ đề yêu đương cưới hỏi này.
Lâm Duẫn Nhi biết anh đã không còn kiên nhẫn, "Có phải bây giờ anh thấy em phiền lắm đúng không?"
"Không, anh biết hôm nay tâm trạng em không được vui." Ngô Thế Huân hôn lên đỉnh đầu cô, không muốn cãi nhau với cô nữa, anh chủ động xuống nước, "Được rồi, đừng nói mấy chuyện này nữa."
Đã nói đến đây rồi, nếu tiếp tục né tránh chính là lừa mình dối người, Lâm Duẫn Nhi nói thẳng, "Dù hôm nay không nói, nhưng về sau thì sao? Vẫn sẽ có một ngày phải nói ra hết, có trốn tránh cũng vô dụng."
Ngô Thế Huân biến sắc, "Lâm Duẫn Nhi, lúc trước em không như thế." Trước đây bọn họ ở bên nhau vô cùng thoải mái, mỗi người đều có không gian riêng tư, không tra hỏi, không nghi ngờ vô căn cứ, không cãi nhau.
"Vì lúc trước em chỉ thích anh mà thôi, cũng không nghĩ tương lai sẽ thế nào, nhưng bây giờ đã khác." Lâm Duẫn Nhi vừa đau lòng vừa bi ai, "Lòng người tham lam, em cũng không ngoại lệ. Em muốn quá nhiều, càng lúc càng tham lam. Trước đây dù có một tháng không nhận điện thoại của anh, em cũng không thấy lạc lõng, nhưng bây giờ ngày nào em cũng mong điện thoại của anh. Cảm giác này thật sự rất tệ."
Ngô Thế Huân đưa mắt nhìn người trong lòng mình, bỗng dưng không biết phải làm sao.
Vài năm trước đây, cũng từng có người nói những lời tương tự này với anh.
Khác biệt duy nhất chính là, anh và người kia không hề có tiếp xúc thân mật.
Cuối cùng, người kia nói với anh: Em xác định tình cảm của em đối với anh không phải là tình cảm giữa bạn bè mà là tình yêu nam nữ. Lúc trước không liên lạc cũng không thấy gì, nhưng bây giờ ngày nào em cũng ngóng trông được nhìn thấy anh. Ngô Thế Huân, chúng ta ở bên nhau nhé, dù sao người nhà cũng hi vọng chúng ta kết hôn với nhau."
Nhưng lúc đó anh không có cảm xúc gì, bây giờ Lâm Duẫn Nhi lại nói những lời này, mà anh lại không biết phải làm sao.
Nhìn anh lặng thinh, Lâm Duẫn Nhi chợt thấy mình thật buồn cười, "Xem như em đang nói đùa đi." Cô đẩy anh ra toan rời đi.
Ngô Thế Huân kéo cô lại, "Sao em cũng bắt đầu bức hôn anh rồi."
Lâm Duẫn Nhi luôn nhạy cảm trong việc nắm bắt từ khóa, "Trước em cũng từng có người bức hôn anh ư?
Ngô Thế Huân không phủ nhận, im lặng không nói.
Lâm Duẫn Nhi không quan tâm người phụ nữ đó là ai, vì bây giờ nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Dẫu sao thì, cô và anh cũng chỉ đi đến đây mà thôi.
Cô cười, "Anh nghĩ vừa nãy là em đang ép anh kết hôn với em ư? Em là người tự chuốc lấy nhục vậy sao?"
"Là anh dùng sai từ, không biết lựa lời." Ngô Thế Huân vô cùng bất lực.
Khó khăn lắm mới gặp nhau được một lần, kết quả lại thành ra thế này.
Từ khi ăn Tết đến nay, cô bảo cô không vui, còn anh làm sao mà vui nổi.
Lúc bận rộn thì không cảm thấy gì, nhưng khi về đến nhà lại cảm thấy trống vắng, nhưng cô cứ làm mình làm mẩy, suốt ngày giận dỗi với anh.
Cuối cùng vẫn là anh cúi đầu trước, anh nhớ cô, đành tìm cách để cô quay về Bắc Kinh.
"Nhi Nhi à, chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé. Em nghĩ hôn nhân tốt đẹp lắm ư? Dù có là vợ chồng ân ái thì cũng chỉ cãi nhau ít hơn người bình thường mà thôi, còn lại vẫn đâu có khác gì.
Có người để cãi nhau vẫn tốt hơn chứ, ít ra vẫn có một gia đình, khi không cãi nhau thì có người nhớ thương, có người quan tâm, vẫn còn tốt hơn là cô đơn một mình. Bây giờ anh không kết hôn, thế đến năm ba mươi lăm thì sao? Bốn mươi thì sao?
Đến ngày đó anh lại quay lưng kết hôn với một cô gái môn đăng hộ đối, còn cô sẽ ra sao.
Tâm ý Lâm Duẫn Nhi đã quyết, cô không tranh luận với anh nữa, anh nói gì thì kệ. "Ừ."
"Ngày mai mấy giờ em đi quay quảng cảo?"
"Chín giờ."
"Thế thì phải dậy sớm đến studio." Ngô Thế Huân không muốn tiếp tục cái chủ đề bực bội này nữa, "Lên lầu ngâm mình thư giãn đi, tối nay ngủ sớm một chút."
Lâm Duẫn Nhi đưa tay ôm chặt lấy anh, "Từ từ, để em ôm anh một cái."
Cô vùi vào lòng anh, lặng thinh không lên tiếng.
Ngô Thế Huân dần dần bình tâm trở lại, nghĩ lại lẽ ra mình không nên dùng từ bức hôn với cô.
"Sau này em không cần chờ điện thoại của anh đâu, khi nào rảnh anh sẽ gọi cho em ngay."
Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô, ngay cả hơi thở cũng quyến rũ như thế.
Lâm Duẫn Nhi dùng hết sức cắn lên môi anh một cái.
Ngô Thế Huân tưởng cô đang phát cáu, "Người tuyết vẫn còn đặt trong tủ lạnh đấy, em có muốn xem không?" Anh lên tiếng dỗ dành, ngữ khí vô cùng dè dặt.
Bây giờ Lâm Duẫn Nhi chẳng có hứng làm gì cả, nhưng cô vẫn gật đầu.
Ngô Thế Huân thở phào nhẹ nhõm, ít ra cô không còn giận mình nữa. Anh nắm tay dẫn cô đến tủ lạnh, mở ra cho cô xem sáu người tuyết kia.
Vì bảo quản món quà này mà anh đã dặn dò quản gia để lại một ngăn tủ trống.
Sáu người tuyết nhỏ đứng yên trong tủ lạnh, cao không quá hai mươi phân, mỗi con đều đội mũ đỏ và khăn quàng khác nhau.
Quả thật đã tốn không ít công sức.
Lâm Duẫn Nhi quay lại nhìn anh, "Sao anh lại lãng mạn thế?"
Ngô Thế Huân đóng cửa tủ lạnh lại, "Hôm đó cháu anh đòi anh đắp người tuyết cho nó, đắp cho nó xong thì cũng muốn làm cho em mấy con.
Anh bắt lấy tay cô, định dẫn cô quay về phòng ngủ, nhưng điện thoại trong túi của anh chợt vang lên.
Anh buông tay cô ra, "Em lên lầu trước đi, anh nghe điện thoại rồi lên với em."
Lâm Duẫn Nhi cầm một trái dâu bạch tuyết nhưng lại không ăn, thở dài một hơi rồi bước lên lầu.
Ngô Thế Huân cầm điện thoại lên, là Điền Thanh Lộ gọi đến.
"Có chuyện gì thế?" Anh tựa vào đảo bếp, xếp trái cây vào đĩa, định lát nữa sẽ mang lên cho Lâm Duẫn Nhi ăn trong lúc ngâm mình.
"Hôm nay tôi hẹn gặp Ôn Địch, không ngờ Lâm Duẫn Nhi lại sang đó, tôi lỡ nói mấy lời không nên nói, có lẽ Lâm Duẫn Nhi đã nghe thấy."
Ngô Thế Huân tiếp tục xếp trái cây, "Cô nói gì?"
Giọng anh khá bình thản, nhưng Điền Thanh Lộ có thể nhận ra anh đang không vui, "Nguyên văn thì tôi không nhớ, đại loại là gia đình chúng ta không phải là gia đình bình thường, chuyện kết hôn không thể tùy ý, tôi còn nói... Sau này nếu anh kết hôn, đối tượng là ai thì mọi người đều hiểu rõ, đại loại là thế."
Ngô Thế Huân đặt trái cây trong tay xuống, cuối cùng anh cũng hiểu tâm trạng khác thường của Lâm Duẫn Nhi hôm nay từ đâu mà ra rồi.
Điền Thanh Lộ, "Là tôi vô ý, không biết cô ấy đã vào phòng, sau đó tôi cũng không giải thích, vì giải thích thì quá miễn cưỡng."
Cô ta lặp lại những lời mình từng nói với anh ở Quảng Châu, "Cô nào đó cũng từng bị anh làm tổn thương, mấy năm nay hai người chưa từng liên lạc lại với nhau. Bác Ngô vốn cũng định tác hợp cho hai người mà, đâu thể tính là tôi nói dối được."
Nhưng cô ta vẫn lên tiếng xin lỗi, "Thật xin lỗi, không biết có gây phiền phức cho anh không."
Ngô Thế Huân cất giọng lạnh lùng, "Chuyện của cô sau này đừng liên lạc với tôi nữa."
Anh cúp điện thoại, cầm đĩa trái cây bước lên lầu tìm Lâm Duẫn Nhi.
...
Lâm Duẫn Nhi vừa gọi cho tài xế nhờ anh ta đến biệt thự đón mình.
Cô đến phòng để quần áo tìm mấy cái vali trống, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Dù có ngốc cũng biết cô đang định làm gì.
Ngô Thế Huân tựa người lên khung cửa phòng để quần áo, lặng thinh không nói lời nào.
Đĩa trái cây định mang lên cho cô bây giờ đã trở thành đạo cụ che giấu cơn giận của mình.
Ngô Thế Huân tiện tay bỏ một miếng trái cây vào miệng, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, nhưng cô không hề quay đầu lại, không cho anh cơ hội để đối mặt với cô.
Cô cứ thế mà tùy ý tiêu xài sức chịu đựng của anh.
Trong lúc im lặng, Lâm Duẫn Nhi đã dọn xong một vali, cô kéo khóa lại, dựng lên rồi để sang một bên.
Từ trước tới nay cô cố gắng không mang đồ mình về biệt thự, nhưng ở đây đã hơn ba năm, quần áo trong tủ hơn phân nửa là thuộc về cô.
Còn có giày, túi xách, trang sức và đồng hồ, dù có lấy thêm bốn cái vali cũng đựng không đủ.
Lâm Duẫn Nhi tìm được túi đựng đồ, dự định gom hết rồi mang đi một lần.
Ngô Thế Huân đã mất hết kiên nhẫn, đối với Lâm Duẫn Nhi, dù anh có giận đến mức nào cũng không bao giờ phát cáu với cô. Anh đặt đĩa trái cây xuống bàn bên ngoài, châm một điếu thuốc.
Giữa làn khói vấn vít, trong nháy mắt anh đã không thể nhìn rõ Lâm Duẫn Nhi trước mặt mình, chỉ có một bóng hình mờ mờ ảo ảo.
Vẫn không một ai lên tiếng nói chuyện.
Tàn thuốc sắp sửa rơi xuống, Ngô Thế Huân bước đến ngồi xuống sofa, trong phòng ngủ không chuẩn bị sẵn gạt tàn thuốc, anh đành gảy vào thùng rác
Tàn thuốc vương vãi ngoài thùng rác, rơi rải rác ở trên thảm.
Dụi tắt điếu thuốc, anh cầm đĩa trái cây lên bắt đầu ăn.
Trong phòng để quần áo lại vang lên tiếng sột soạt, cô vẫn còn đang dọn đồ.
Không biết là ai đang kình với ai.
Trong sân truyền tới tiếng còi xe, điện thoại Ngô Thế Huân vang lên ngay sau đó, là Nghiêm Hạ Vũ gọi đến.
"Tôi đang ở trước nhà cậu đây." Anh ta đáp một câu rồi cúp ngang.
Ngô Thế Huân đang định ra ngoài cho thoáng khí, ở trong phòng này có thể làm ngạt chết một con người đang sống sờ sờ.
Xe Nghiêm Hạ Vũ đậu ngay trước cổng biệt thự, còn người thì đang tựa vào xe hút thuốc.
Ngô Thế Huân mặc áo khoác bước ra, "Cậu còn dám tới nữa à?"
Nghiêm Hạ Vũ đuối lý, không dám biện minh.
Chuyện đã đến nước này, dù có nói gì cũng vô ích.
Anh ta đến đây để xin lỗi, nhưng một phần cũng đang buồn phiền mà không có chỗ nào để đi.
Ngô Thế Huân không chút biểu cảm quan sát anh ta, "Ôn Địch vẫn còn chừa cho cậu một con đường sống à?"
"Không có." Nghiêm Hạ Vũ chỉ vào mặt mình, "Bị đánh rồi."
Đời này anh ta chưa bao giờ bị người ta đánh, nhưng lại chịu một bạt tai của Ôn Địch
Không những bị đánh mà còn bị cô hành một trận trong bồn tắm, không chút lưu tình. Chưa bao giờ anh ta nhếch nhác như thế, cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Ôn Địch.
Anh ta chỉ đành chịu đựng chứ không đánh trả.
"Lâm Duẫn Nhi có gây gỗ với cậu không?"
Nếu vì chuyện của mình mà làm liên lụy đến Ngô Thế Huân, anh ta sẽ thấy áy náy.
Ngô Thế Huân, "Đang dọn đồ."
"..." Xương hàm Nghiêm Hạ Vũ bạnh ra, cắn chặt điếu thuốc trong miệng. Nhà anh ta đã cháy, nhưng cũng làm nhà Ngô Thế Huân cháy theo. Bây giờ có xin lỗi cũng vô dụng.
"Cậu lên dỗ vài câu đi, chuyện hai cậu cãi nhau không giống tôi và Ôn Địch."
Ngô Thế Huân không muốn nói nhiều về chuyện giữa mình và Lâm Duẫn Nhi, anh chỉ nói, "Nếu không phải Điền Thanh Lộ hẹn gặp Ôn Địch thì cậu định giấu bao lâu? Cậu tưởng mình có thể giấu cả đời à?"
Nghiêm Hạ Vũ không nghĩ sẽ giấu cả đời, nhưng đối với tình hình lúc này, những suy nghĩ trong quá khứ đã không còn quan trọng.
"Cậu đi xem Lâm Duẫn Nhi đi, hai người không đến mức cãi lộn đến chia tay đâu."
Ngô Thế Huân không quan tâm đến Nghiêm Hạ Vũ nữa, xoay người vào nhà.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn còn tựa lên xe, chẳng biết nên đi về đâu.
Ngô Thế Huân đứng trên cầu thang đã nghe thấy từ phòng ngủ truyền đến tiếng đẩy vali.
Bước vào cửa xem thử, có bốn cái vali xếp thành một hàng trước giường ngủ, bên trong đó chứa đựng ba năm qua của cô, còn ba năm của anh đã hoàn toàn bị tách biệt.
Trong phòng để đồ, Lâm Duẫn Nhi vẫn còn đang thu dọn.
Ngô Thế Huân không đi vào mà bước tới ngồi xuống sofa.
Đĩa trái cây đã vơi đi một nửa, thuốc đã đến điếu thứ hai, phòng để đồ cuối cùng cũng đã yên lặng.
Lâm Duẫn Nhi cầm điện thoại thong dong bước tới.
Ngô Thế Huân ngồi gác chân, cánh tay cầm điếu thuốc khoác lên thành ghế sofa, tàn thuốc lập lòe trên không, còn bên dưới là thùng rác
Anh tựa người vào sofa, bình tĩnh nhìn cô.
"Lâm Duẫn Nhi." Im lặng một lúc lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng, "Em lại đang quậy gì thế?"
Rõ ràng lúc nãy ở dưới phòng bếp cô không hề giận dỗi, anh vừa nhận điện thoại là cô trở mặt ngay.
Lâm Duẫn Nhi bước tới sofa, ngồi xổm một bên, đối mặt với anh.
Hai người cứ yên lặng nhìn nhau như thế
Ngô Thế Huân vẫn tình nguyện dỗ dành cô, dẫu sao cũng là do anh lựa lời nói không thích đáng, nói cô bức hôn, cô cáu kỉnh với anh cũng là chuyện dễ hiểu.
Anh nắm lấy tay cô, "Không phải con gái hễ cãi nhau là bỏ nhà đi hay sao? Thế thì em cứ đi xuống sân đi, anh sẽ ôm em vào nhà, xem như làm hòa nhé."
Lâm Duẫn Nhi cúi đầu, nhẹ nhàng thổi đi làn khói giữa hai ngón tay của anh, khói thuốc phiêu tán có hơi gay mũi.
Cô cố chịu đựng mùi khói, "Ngô Thế Huân, em không quậy với anh, cũng không muốn bỏ nhà ra đi."
Ngô Thế Huân vẫn đang cầm tay cô, "Thế em đang làm gì đây?"
Anh biết rõ còn cố hỏi. Lâm Duẫn Nhi cười, "Em muốn kết thúc mối quan hệ kiểu này.
Khi thốt những lời này ra khỏi miệng, lòng cô còn đau hơn những gì mình tưởng tượng.
Ngô Thế Huân nhìn thẳng vào mắt cô, ý cô là kết thúc mối quan hệ người yêu, nhưng không phải là chia tay.
Trong quan hệ tình cảm, có thể ép anh đến bước này cũng chỉ có mỗi Lâm Duẫn Nhi mà thôi.
Song, dù cô hùng hổ dọa người thế nào, anh vẫn giữ lại một con đường sống, không hề chặt đứt đường lui, "Thế em muốn loại quan hệ nào?"
Lâm Duẫn Nhi rút tay mình ra khỏi tay anh, đứng dậy đi đến trước bàn trang điểm.
Anh hỏi thế như biến cô trở thành người đang bức hôn anh.
Cô nhìn vào gương dặm lại phấn, cũng nhìn anh qua tấm gương ấy, "Trọng điểm không phải là mối quan hệ nào, dù em có muốn cũng chẳng còn ý nghĩ gì. Anh biết rõ em muốn gì, nhưng anh vẫn không thể cho em. Dù hiện giờ anh có cho thì chưa chắc em đã cần. Sau này mỗi khi nhớ đến, em cũng sẽ thấy khó chịu. Anh không yêu em thì em không cần phải miễn cưỡng anh, em cũng không tham tiền của anh, cũng không quan tâm còn lòng tự trọng hay không."
Cô thôi không nhìn anh nữa, tô son cho mình, trong lúc nhìn mình chăm chú qua gương, hình ảnh của anh cũng dần mơ hồ.
"Em muốn mối quan hệ vợ chồng hợp pháp." Để có thể tuyên bố với tất cả mọi người, ông xã cô là người như thế nào.
Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân qua gương, anh cũng đang nhìn cô.
Cô mỉm cười, "Nếu có một ngày anh đến cầu xin em, cầu xin em yêu anh, cầu xin em lấy anh, có lẽ em sẽ suy xét lại. Còn chuyện muốn lấy anh hay không thì tính sau.
Ngô Thế Huân chợt bật cười, bảo anh cầu xin cô lấy anh?
Giọng điệu cũng cứng lắm.
Điếu thuốc lá trong tay đã tàn, anh dụi tắt rồi ném vào thùng rác.
Đã nói đến nước này thì đã chẳng còn đường lui nữa, cũng không còn đường để đi tiếp, chỉ còn trông chờ vào chút may mắn cuối cùng, mong đối phương thỏa hiệp.
Tình cảm ba năm bỗng chốc đã tan biến.
Trong sân lại có xe chạy vào, là tài xế của Lâm Duẫn Nhi.
Ngô Thế Huân nắm chặt hộp thuốc lá trong tay đến móp méo không còn hình dạng ban đầu, "Lâm Duẫn Nhi, em có từng nghĩ đến chuyện sau khi chia tay, nếu anh tìm được một người thích hợp thì chúng ta sẽ không thể quay lại được hay không?"
Anh vẫn còn muốn níu kéo, không muốn nhận thua.
Lâm Duẫn Nhi, "Thời kỳ thất tình của em dài lắm cũng chỉ năm ba ngày, hiển nhiên sẽ không chờ đến khi anh tìm được bạn gái rồi mà vẫn chưa quên được anh. Nhưng nếu anh tìm được bạn gái ngay trong tối nay thì xem như em chưa nói gì."
Ngô Thế Huân không còn lời nào để nói, anh đứng bật dậy.
Hộp thuốc lá trong tay đã bị bóp nát, không còn hút được nữa
"Mấy người tuyết trong tủ đã tặng cho em rồi, em cũng mang đi luôn đi."
Anh vứt hộp thuốc lá đi, rời khỏi phòng ngủ
Lâm Duẫn Nhi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, hình bóng anh trong gương cũng dần biến mất
Khi cô đờ đẫn nhìn vào gương, Ngô Thế Huân bỗng nhiên quay lại.
Cô vừa quay đầu, một tay anh đã chống lên bàn trang điểm.
Ngô Thế Huân cũng không hiểu sao mình lại quay về, dù thế nào cũng không thể làm dữ lên được, cũng chỉ có mỗi cô mà thô
Anh đỡ lấy cái ót của cô, "Em nói xem, sao anh lại quen biết em thế nhỉ, quen nhau hơn ba năm mà nói đi là đi ngay." Anh muốn hôn cô nhưng cố gắng dằn lại, chỉ dùng cằm vuốt ve vầng trán cô.
"Đi cũng tốt, anh lại có thời ra ra ngoài leo núi."
Anh không nói gì thêm, dứt khoát bước thẳng ra khỏi phòng ngủ
Lúc trước anh rất thích leo núi bằng tay không, còn thường xuyên đi cùng bạn bè, vừa giải tỏa stress vừa kích thích
Nhưng kể từ khi quen cô, anh không còn chơi trò này nữa
Vì có lần cô nói leo núi ngoài trời rất nguy hiểm, thế là anh bảo vậy thì anh không chơi nữa, đỡ đến lúc cô không tìm thấy anh.
Vừa nãy khi trang điểm, cô vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, anh có chỗ nào không tốt?
Ngoại trừ không kết hôn ra, chỗ nào cũng tốt cả.
Nhưng đối với một người mong muốn kết hôn như cô, đó là phán quyết tử hình cho một đoạn tình cảm sâu đậm, một khi đã động lòng, cô không thể nào bước tiếp đoạn đường này nữa.
Điện thoại của chị Lỵ đã kéo cô về với thực tại.
"Lâm Duẫn Nhi, em làm sao thế? Em với Ngô Thế Huân sao thế hả?"
Chị ấy vừa mới biết, Lâm Duẫn Nhi gọi điện cho tài xế và trợ lý để bọn họ đến đón cô, còn nói muốn tìm chỗ để cất đồ.
Lâm Duẫn Nhi như đang nói chuyện phiếm bình thường, "Không có gì, chia tay rồi.
"Cái gì?" Trái tim chị Lỵ chợt thít lại, cảm giác giống hệt như mình vừa chia tay với mối tình đầu, đau đến độ không thốt nên lời.
Lâm Duẫn Nhi không muốn nói nhiều về chuyện mình và Ngô Thế Huân chia tay, cô không có nhà ở Bắc Kinh, lúc trước cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ ở lại nơi này.
"Đồ nhiều quá nên em để nhờ ga-ra nhà chị nhé, khi nào rảnh chị tìm phòng trọ giúp em với."
Chị Lỵ vẫn chưa thể bình tĩnh lại, đối với đoạn tình cảm nói chia tay là chia tay này, chị còn khó chấp nhận hơn cả người trong cuộc là Lâm Duẫn Nhi đây.
"Nghe nói hồi trưa này Ngô Thế Huân còn đến sân bay đón em mà, sao lại chia tay thế?"
Lâm Duẫn Nhi, "Chia tay thì chia tay thô
Trong lòng chị Lỵ lúc này có cả ngàn vạn câu hỏi vì sao, nhưng chỉ đành nén lại lòng hiếu kỳ.
Chuyện chia tay này chắc chắn không phải do Lâm Duẫn Nhi đề ra.
Bản thân cô ắt hẳn cũng đang rất buồn, nếu không thì cũng không đến mức dọn nhà ngay trong đêm thế này.
"Không sao cả, chỉ là một tên đàn ông thôi mà. Người theo đuổi em không có một trăm tám thì cũng cỡ năm sáu chục, không phải thiếu Ngô Thế Huân là sống không nổi.
"Chị đi đặt phòng tổng thống cho em, cứ hưởng thụ cho thoải mái đi. Lát nữa chị đến khách sạn ở với em. Ngày mai chị rảnh, sẽ đến studio cùng em."
Không chờ Lâm Duẫn Nhi đáp lại, chị Lỵ đã cúp điện thoại.
Chị Lỵ là điển hình của người khẩu xà tâm Phật, gần được năm năm rồi, Lâm Duẫn Nhi lại cảm nhận được sự ấm áp từ chị ấy.
Tài xế đã chờ sẵn ở trong sân, cô gọi điện nhờ vệ sĩ và tài xế lên lầu giúp mình mang vali xuống.
Nửa đêm nửa hôm, tiếng động không nhỏ đã làm kinh động đến quản gia và dì giúp việc.
Bọn họ không phải là người lắm miệng, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ đi lên đi xuống chuyển đồ.
Bốn cái vali, và mấy túi đồ vụn vặt.
Kiểu này có lẽ là muốn chuyển đi hết.
Dì giúp việc nhìn sang quản gia để tìm hiểu tin tức, nhưng vẻ mặt ông ấy cũng ngơ ngác khó hiểu.
Trước đó vẫn còn tốt mà, anh Ngô về nhà sớm, còn tự tay mua trái cây mang về.
Lâm Duẫn Nhi là người cuối cùng xuống lầu, cô dừng bước tại phòng khách, cám ơn dì giúp việc và quản gia đã chăm sóc cô trong mấy năm nay. Tuy bọn họ ít nói nhưng lại vô cùng ấm áp.
"Sau này con sẽ không tới đây nữa."
Dì giúp việc trố mắt ra, không có bất kỳ dấu hiệu nào mà sao hai người đã chia tay rồi. Lâm Duẫn Nhi lại cảm ơn hai người một lần nữa, khẽ khom người, mặc áo khoác vào rồi bước ra sân.
Có vài lần cô nhìn sang bên cạnh, nhưng cố gắng không ngoái đầu lại.
Lúc này, Ngô Thế Huân mới từ lầu hai bước xuống, nãy giờ anh vẫn ở lì trong thư phòng, cửa khép hờ, tiếng bước chân chuyển đồ đạc của bọn họ anh đều nghe thấy.
Người cuối cùng chính là cô
Khi anh ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy một góc áo khoác của cô.
Dì giúp việc tưởng Ngô Thế Huân sẽ đuổi theo, nhưng không ngờ anh lại đi vào bếp rót một ly nước, đưa mắt nhìn ra ngoài sân.
Dì không thể xen vào, cũng không thể vượt quá giới hạn. Bà nhớ đến hồi con trai mình chia tay với người yêu, tuy lúc nói thì mạnh mồm lắm, nhưng sau khi chia tay liền hối hận ngay
Sau này nó phải chủ động xin lỗi người ta, mặt dày mày dạn đi nhận lỗi.
Thanh niên đều chết vì sĩ diện, cái này thì bà rành lắm.
Dì giúp việc nhanh chân đuổi theo, định để Ngô Thế Huân có thời gian giảm xốc, có lẽ khi anh nghĩ thông suốt thì sẽ bất chấp sĩ diện níu kéo người ta ở lại.
Nhưng nếu anh không ra, xem như bà cũng đã cố hết sức.
"Nhi Nhi à."
Lâm Duẫn Nhi vừa định bước lên xe chợt khựng lại.
"Có chuyện gì thế dì?"
Dì giúp việc lấy lại hơi thở, "Chuyện là vầy, con dâu dì là fan của con, mà dì cũng vừa mới biết thôi, nó vẫn muốn xin chữ ký của con, không biết có phiền con không."
Lâm Duẫn Nhi đáp, "Không có gì phiền hết dì, đến lúc đó con sẽ ký vài tấm rồi gửi cho dì."
Dì cười, liên túc đáp được
Bầu không khí chợt trở nên tẻ ngắt, bọn họ không biết phải nói gì.
Nhưng Ngô Thế Huân vẫn chưa đi ra, có lẽ là anh không muốn xuất hiện.
"Sau này con phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng giảm béo rồi lại phải nằm viện đấy."
Lâm Duẫn Nhi gật đầu, đáp lại với giọng khàn khàn, "Dạ con biết rồi."
Dì giúp việc cũng đã cố hết sức, bà không biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, "Không còn chuyện gì nữa, con mau lên xe đi, ngoài trời lạnh lắm."
Lâm Duẫn Nhi vẫy tay với bà rồi mở cửa lên xe.
Dì vừa quay đầu, Ngô Thế Huân bước ra từ biệt thự.
Bà thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh trở vào nhà, để lại không gian cho bọn họ nói chuyện.
Đêm cuối tháng hai, gió xuân se lạnh, nhưng Ngô Thế Huân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, không kịp khoác áo khoác
Hạ cửa sổ xe xuống, Lâm Duẫn Nhi nhìn anh bước từng bước đến gần.
Cái cảm giác này giống hệt khi anh bước về phía cô vào lần đầu bọn họ gặp nhau.
Ngô Thế Huân im lặng nhìn cô, ánh mắt còn lạnh hơn cả băng tuyết mùa đông, "Lâm Duẫn Nhi, em có biết không, trái tim em vừa lạnh lại vừa cứng, còn cố chấp nữa."
Dừng lại một lúc, anh nói tiếp, "Sau này ở trong showbiz, dù làm gì thì em cũng phải khéo léo một tí, đừng để bị thiệt thòi.
Lâm Duẫn Nhi hiểu ý anh, sau này sẽ không còn ai che chở cho cô nữa.
Cô vẫn giữ thái độ im lặng.
Cửa sổ xe dần được kéo lên. Sau đó, chiếc xe chậm rãi rời đi.
Cô không quay đầu lại, để lại Ngô Thế Huân một mình đứng tại nơi đó.
***
Cuối cùng cũng chia tay rồi, bắt đầu một giai đoạn mới rồi *tung hoa*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top