Chương 11: Tổng tài bá đạo muốn cưng chiều tôi(11)


Diêu Phương tắm rửa xong liền lập tức từ trong phòng tắm đi ra.

Hôm nay Bạch Lâm nói cho hắn, chỉ cần ở chỗ này, liền có thể chờ Bạch Ngọc đến.

Diêu Phương muốn Bạch Ngọc đã lâu, thế nhưng là Bạch Ngọc vẫn luôn quá bảo thủ, cho nên, cho tới bây giờ hắn đều không thể chân chính đạt được Bạch Ngọc. Lại không nghĩ tới hôm nay có thể có cơ hội như vậy.

Chỉ cần vừa nghĩ tới có thể đem Bạch Ngọc biến thành người của mình, Diêu Phương đã sớm muốn nở hoa trong bụng, cho nên ngay sau khi đi vào phòng khách sạn này hắn đã không nhịn được đi tắm rửa trước.

Mà giờ khắc này, hắn vừa đi ra từ trong phòng tắm,liền nhìn thấy ngay Bạch Ngọc đang ngồi trên giường.

Diêu Phương hoàn toàn phấn khởi, cả người giống như là điên cuồng.

Hắn có cảm giác Bạch Ngọc trước mắt tựa như là biến thành người khác, lúc trước Bạch Ngọc mặc dù cũng rất xinh đẹp, nhưng lại không giống như bây giờ, chỉ một chút là có thể đem hồn hắn đều câu đi.

Trên mặt Bạch Ngọc hiện lên một vệt ửng đỏ, đôi mắt nhìn như có chút mê ly, con ngươi màu hổ phách hiện lên tia sáng như rung động lòng người, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nhưng mà cậu vẻn vẹn chỉ là cười mà thôi, cũng không có làm ra động tác gì khác, nhưng lại có thể như có như không mị hoặc trêu chọc lòng người.

Dáng vẻ này của Bạch Ngọc tựa như là yêu tinh không tồn tại trong thế giới này.

Chỉ cần nhìn qua,hắn liền hoàn toàn không câm lòng nổi nữa.

Diêu Phương không tự giác nuốt ngụm nước miếng, bước chân run rẩy hướng về phía Bạch Ngọc đi tới.

"Bạch Ngọc, tới chỗ anh nào, hôm nay anh sẽ yêu thương em thật tốt."

Diêu phương chưa từng có cảm giác hưng phấn như vậy, Bạch Ngọc này quả nhiên chính là một cực phẩm.

Chỉ cần vẻn vẹn nhìn như vậy, huyết khí của hắn cũng đã bắt đầu dâng trào.

Nhưng mà Bạch Ngọc lại chỉ là khinh miệt nhìn Diêu Phương, trực tiếp mở miệng cảnh cáo:

"Diêu Phương, đừng đụng vào tôi, nếu không anh sẽ phải hối hận."

Diêu Phương cảm giác chính mình sắp bị tiểu yêu tinh trước mắt này mê hoặc đến chết, sao còn suy nghĩ được nhiều nữa? Hôm nay coi như Bá Vương ngạnh thượng cung*, hắn cũng muốn ở chỗ này đem Bạch Ngọc bién thành người của mình.

*cưỡng h*** (chắc tui khum giải thích mn cũng biết rồi á ( ̄_ ̄)・・・ )

"Tiểu bảo bối, anh mà không động vào em, anh mới là người cảm thấy hối hận!"

Diêu Phương nói xong liền nhào tới phía Bạch Ngọc đang ngồi ở trên giường. Đem Bạch Ngọc trực tiếp ấn nằm xuống giường.

Ai biết ngay lúc này, "Phanh"- một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên vang lên!

Cửa căn phòng này trực tiếp bị Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ đá một cái bay ra ngoài.

Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ đá văng cửa ra, cái nhìn thấy đầu tiên là Diêu Phương thân thể tr*n tru*ng đang trực tiếp nhào vào người Bạch Ngọc!

Sắc mặt của hắn nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.

Lửa giận trong lòng cấp tốc thiêu đốt, "Oanh" một tiếng, trực tiếp bạo tạc!

Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ cơ hồ mất đi tất cả lý trí, cái người mà mình quan tâm nhất kia, thế mà lại lừa mình cùng bằng hữu của mình cứ như vậy thông đồng lại với nhau.

Hôm nay nếu như không phải thu được một tin nhắn nặc danh, hắn cơ hồ đều không thể tin được Bạch Ngọc thế mà lại lần nữa phản bội hắn!

Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ cắn chặt lấy hàm răng của mình, một mặt hung ác mà nhìn người trước mắt, nhanh chân đi đến bên người Diêu Phương, một tay bóp lấy cổ của hắn, "Người của tao mà mày cũng dám động?"

[ Xong, xong, xong! ]

Tiểu Mơ Hồ hoảng sợ nhìn giá trị số liệu, bọn cậu thật vất vả mới tăng lên được một ít độ thiện cảm, hiện tại đều muốn bị trừ đến âm a.

[ Ký chủ, thật sự không chống đỡ được nữa rồi! Anh nhanh nghĩ cách đi mà! ]

Nhưng mà Bạch Ngọc vẫn như cũ không nhanh không chậm, thậm chí trong ánh mắt vẫn mang theo ý cười, "Đừng nóng vội a, đều sẽ trở về ngay thôi."

[ Thật? ]

"Em nhìn xem đi."

Bạch Ngọc giờ phút này nằm ở trên giường, trên người hắn mị xuân hiệu quả đã càng ngày càng rõ ràng, ngay cả da trên người đều đã lộ ra nét đỏ ửng.

Ngay tại thời điểm giương cung bạt kiếm như này, Bạch Ngọc lại không tự giác ưm một tiếng.

Ngay tại lúc này thanh âm như vậy nghe vào dị thường không hài hòa.

Nhưng mà lại không cách nào làm cho người khác coi nhẹ.

Tay Bạch Ngọc nắm lại nhẹ nhàng đặt ở trên trán của mình, càng không ngừng thở hổn hển, con mắt càng phát mê ly, đã không có một tia tiêu cự.

Cậu cắn chặt lấy hàm răng của mình, nước mắt tựa như chân châu, chậm rãi từ khóe mắt của cậu nhỏ xuống.

Cả người cậu nhìn qua vừa thống khổ lại khó chịu, trong mồm không ngừng phát ra tiếng nghẹn ngào.

Am thanh trầm thấp xen lẫn một tia đau đớn, từ trong cổ họng Bạch Ngọc phát ra, "Lăng Vũ, cứu em. . . Em khó chịu quá. . . ."

Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ lúc này mới phát hiện Bạch Ngọc không thích hợp.

Bạch Ngọc trên gương mặt tản ra đỏ ửng mất tự nhiên, cả người nhìn qua vô cùng thống khổ, liền hô hấp cũng gấp rút hơn so với bình thường.

Tay Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ đang bóp cổ Diêu phương càng thêm dùng sức.

"Mày đã làm gì em ấy?"

"Không có a. Tôi chưa làm gì cả."

"Không có làm gì thì sao em ấy lại biến thành dạng này?"

Trong lòng Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ là lửa giận ngập trời, hưng mà giờ khắc này tình huống của Bạch Ngọc càng quan trọng hơn Diêu Phương.

"Món nợ này, tao sẽ quay lại tính với mày sau!"

Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ một tay nắm lấy cánh tay Phương Diêu, duỗi ra một chân trực tiếp đá vào người hắn, đem cả người hắn từ bên trong phòng đạp ra ngoài.

Cửa phòng nhanh chóng bị đóng lại.

Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ vội vàng đi đến bên người Bạch Ngọc.

"Bạch Ngọc, em thế nào rồi?"

"Lăng Vũ, em khó chịu. . . Cứu em."

Bạch Ngọc con mắt đỏ ửng, nhìn qua đã mê người vừa đáng thương.

Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ đau lòng nhìn Bạch Ngọc, biết là cậu đã ăn phải cái không nên ăn.

"Đừng sợ, tôi mang em đi bệnh viện." Nói hắn liền chuẩn bị đem Bạch Ngọc từ trên giường bế lên.

Bạch Ngọc nghe được con mắt đều trừng lớn, hắn đều đã hi sinh nhan sắc đến tình trạng này, nhân vật phản diện đại nhân thế mà còn có thể không loạn.

Nói đùa, cái này sao có thể?

Bạch Ngọc cởi quần áo của mình ra, lộ ra bờ vai mảnh khảnh,hai tay mềm mại quấn lên cổ Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ. Cả người mị hoặc không nói lên lời.

Nhiếp Lăng Vũ không chỉ không thể ôm Bạch Ngọc lên, ngược lại còn bị Bạch Ngọc kéo xuống, hai người cùng ngã xuống trên giường.

Hơi thở nóng ẩm của Bạch Ngọc tản ra, cùng với hô hấp của Nhϊế͙p͙ Lăng Vũ quấn lấy nhau cùng một chỗ.

Bạch Ngọc điềm đạm đáng yêu mà nhìn hắn, lộ ra bộ dạng nước mắt rưng rưng: "Lăng Vũ, nóng quá. . . E, em thật là khó chịu."

------------


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top