THẾ GIỚI THỨ I: chương 4: thanh mai trúc mã khó thành đôi
Qua một hồi phong ba cuối cùng cũng có thể an ổn ăn cơm.
Tự nay về sau, Tô Nguyệt Bạch dù không thấy Tống Nguyệt Nguyệt, nhưng vẫn nên giữ Tô Nhiên bên người, bất quá dù sao cũng học cùng một trường, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, lúc nào cũng có thể nhìn đến, Tô Nguyệt Bạch tự động xem nhẹ ánh mắt hâm mộ lẫn ghen tị của các nữ sinh.
Sau đó liên tiếp mấy ngày, Tô Nguyệt Bạch vẫn luôn ở bên Tô Nhiên tìm hiểu tất cả mọi sở thích của hắn và chuẩn bị kế hoạch ở ngày Lễ Tình Nhân.
Hôm nay, Tô Nguyệt Bạch cùng Lâm Cười Cười bàn về chuyện này.
"Ngươi cùng hắn từ nhỏ là thanh mai trúc mã luôn ở gần nhau, hắn thích cái gì chẳng lẽ cũng không biết?" Hai người ngồi ở một tiệm cà phê, Lâm Cười Cười uống một ngụm cà phê hỏi.
"Cũng không phải không biết...... Chỉ là hắn tựa hồ cái gì cũng không thiếu," Tô Nguyệt Bạch trong mắt lộ ra một tia mê hoặc, "Cũng không có gì là thực sự thích."
"Kia, nếu ngày đó ngươi muốn tỏ tình, đó chính là Lễ Tình Nhân, không bằng trực tiếp đưa chocolate cho hắn?"
Tô Nguyệt Bạch lắc đầu, "Này quá có lệ, ai cũng đều đưa chocolate thì không có gì đặc biệt."
"Kia, đại tiểu thư ngươi rốt cuộc muốn đưa cái gì ?"
"Ta nhớ rõ hắn đối với mô hình cảm thấy rất hứng thú, ta tính làm mô hình phi cơ. Ngươi xem thế nào?"
Lâm Cười Cười nhướng mày, "Cái này...... Nhất định rất khó khăn, ngươi xác định?"
Nhớ tới trước kia Tô Nhiên từng ở nhà cô thưởng thức mô hình phi cơ, cô gật gật đầu: "Ân, quyết định, là nó!"
Nói làm liền làm, Tô Nguyệt Bạch liền mua tất cả tài liệu liên quan về, rồi bắt đầu bước đầu tiên.
Buổi sáng, Tô Nhiên ra cửa, thấy người trước mắt lung lay thiếu chút nữa muốn ngã, vội vàng đỡ cô, thấy đáy mắt cô dày dặt quần thâm liền nhăn nhăn mày.
"Sao lại thế này, ngươi tối hôm qua đã làm gì?"
"Không có làm cái gì, chỉ là ngủ không đủ giấc mà thôi." Tô Nguyệt Bạch nhe răng cười nói, sợ bị hắn phát hiện dấu vết để lại, theo bản năng đem tay rụt rụt ra sau.
Nhưng cô càng như vậy càng khiến Tô Nhiên chú ý, hắn nhìn thoáng qua một bên thân, liền thấy được cặp tay bé nhỏ trắng nõn đầy miệng vết thương.
"Đây là có chuyện gì?" Tô Nhiên cường thế túm tay cô hỏi, lời nói mang theo tia tức giận mà hắn không chú ý tới.
"Không có việc gì không có việc gì, ta chính mình làm cho......" Tô Nguyệt Bạch không nghĩ tới vẫn bị phát hiện, vì thế một bên chú ý sắc mặt Tô Nhiên, một bên thật cẩn thận trả lời: "Cái kia...... Ngươi đừng hỏi, đến lúc đó, đến lúc đó ta nhất định nói cho ngươi!"
Tô Nhiên trầm mặc, không nói chuyện.
Tô Nguyệt Bạch cười hì hì nhảy đến trước mặt hắn, "Tô Nhiên, ngươi đây là đang lo lắng cho ta sao?"
"Ân." Xác thật, hắn thực lo lắng cho cô.
Thiếu nữ thấy hắn không chút do dự thừa nhận quan tâm chính mình, nụ cười trên mặt lại sáng lên vài phần.
Tô Nhiên không biết chính mình giờ phút này gặp chuyện gì, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh, thấy cô cười, tựa hồ như thấy một bảo vật quý giá.
Rất mau, liền đến Lễ Tình Nhân.
Ngày đó vừa vặn là cuối tuần, Tô Nguyệt Bạch nói Tô Nhiên buổi tối 7 giờ gặp mặt ở phụ cận công viên.
Gần 7 giờ, Tô Nguyệt Bạch lúc này mới từ trong phòng cọ tới cọ lui ra tới.
Ở bên ngoài đợi hồi lâu Lâm Cười Cười trong mắt tràn đầy kinh diễm.
Dáng người cô thon dài mặc một bộ váy dài đến đầu gối màu đen tề, không có nhiều họa tiết, tầng sa mỏng điệp chuế vừa vặn. Trên mặt cũng không trang điểm nhiều, một đôi mắt to tràn ngập nước, mờ mịt mê người, mũi cao thẳng, môi anh đào đáng yêu, **** da thịt trắng nõn cùng váy đen đối lập. Khí chất sạch sẽ nhưng lại không mất thành thục, khiến người ta luyến tiếc dời đi mắt.
"Wow, Nguyệt Bạch, ngươi quả thực chính là nữ thần của ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top