Xuyên đến thế giới thú nhân 13
Editor: hungtuquy
Bạn lữ vốn dĩ chính là trân bảo.
Lạc Già cúi đầu nhìn cô hiện tại đang ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, so với bộ dáng giương nanh múa vuốt lúc trước nhìn thuận mắt hơn nhiều, vì thế thanh âm cũng mềm đi vài phần: "Thực xin lỗi, bảo bối, tôi sai rồi."
Thanh âm của hắn vốn dĩ giống như thấp pháo, hiện tại mềm thành như vậy liền dễ nghe chịu không nổi.
Uỷ khuất trong lòng cũng bình phục vài phần, khẽ hừ một tiếng: "Anh có biết hay không, anh như vậy, ở bộ tộc tôi sẽ chẳng ai muốn lấy."
"Nào có người nào mới vừa làm xong liền trở mặt không nhận người, anh mà sống ở nơi đó liền sẽ bị muôn vàn giống cái phỉ nhổ, đánh anh cả đời, không ai làm bạn lữ."
Lạc Già nửa híp mắt, hỏi: "Bộ lạc của cô sống như thế nào?"
Hắn hiểu được nhiều nhất chính là hai bộ lạc sống rất khác biệt, Lạc Già hồi tưởng đến lúc trước Mộc Lan Nguyệt yêu cầu hắn ôm ngủ vào buổi tối, liền hiểu được phần nào.
Có lẽ cô cảm thấy như vậy rất quan trọng, nhưng ở bộ tộc của hắn lại trở thành không quan trọng.
Thân là bạn lữ của Mộc Lan Nguyệt còn có thủ lĩnh lang tộc, Lạc Già cảm thấy chính mình rất cần thiết phải hiểu biết một chút về các bộ lạc bên ngoài.
Mộc Lan Nguyệt vào trên người Lạc Già, không nhanh không chậm thuyết giáo: "Bộ lạc chúng tôi thực sủng bạn lữ, mỗi ngày đều phải ôm cùng hôn, còn có chúc mừng vào những ngày đặc biệt."
Cô bỗng nhiên nâng lên thân mình, dùng tay nhỏ chọc ngực hắn: "Lần đầu tiên giao phối đều sẽ rất đau, bạn lữ đều sẽ an ủi giống cái. Vậy mà sáng sớm mở mắt ra liền không thấy người, anh thế nhưng đem tôi ném ở trong động, anh không biết tôi thực tủi thân sao?"
Mộc Lan Nguyệt cảm thấy, này có thể là bệnh chung của nữ nhân, chỉ cần có thể làm yêu liền làm yêu đến lợi hại như vậy.
Nhìn vẻ mặt cô bi phẫn, khóe miệng hắn một nhấp: "Bảo bối, tôi sai rồi."
Mộc Lan Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu, mắt to trợn tròn.
Hắn vươn bàn tay to, lại ôm lấy phần eo, cho Mộc Lan Nguyệt một cái ôm rắn chắc, "Bảo bối, tôi sai rồi."
Này còn không có xong.
Ở thời điểm Mộc Lan Nguyệt hoàn toàn cứng đờ, Lạc Già lại nâng mặt cô lên, hướng tới đôi môi bị chà đạp tối qua in xuống một nụ hôn: "Bảo bối, tôi sai rồi."
Nương, Mộc Lan Nguyệt cảm thấy, Lạc Già không có sai, người sai chính là cô.
Cô thế nhưng sẽ cảm thấy thú nhân thực thuần phác, thế nhưng thiên chân như vậy, ba cái ta sai rồi của Lạc Già, quả thực làm cô mộng bức.
Cô cần phải thu hồi lời nói kia, chỉ số thông minh cùng EQ của Lạc Già đều rất cao.
Hoàn toàn là học đến đâu dùng đến đó, còn dùng đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Lạc Già thực vừa lòng với hiệu quả này. Hắn bỗng nhiên cảm giác chính mình đối với giống cái này cũng không có bài xích như trước.
Cô nhu thuận ngoan ngoãn như vậy, thật tốt.
Nếu như là giống cái trong bộ lạc, không vui sẽ bất hòa, sẽ vung tay đánh nhau, bộ lạc lang tộc, từ trước đến nay chỉ có cường giả mới có quyền lợi nói chyện.
Hắn liếc mắt nhìn thân thể Mộc Lan Nguyệt, giống cái của hắn vĩnh viễn sẽ không có ngày thắng.
Mộc Lan Nguyệt lấy lại tinh thần, đột nhiên đem đôi tay ở trên mặt kéo xuống.
Liền vào lúc Lạc Già cho rằng Mộc Lan Nguyệt còn muốn tức giận, lại phát hiện thân hình mềm mại dán ở trên người hắn, tay nhỏ vây quanh vòng eo, thực ủy khuất: "Lạc Già, anh đang câu dẫn tôi."
Dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn như vậy lại nói một cách ôn nhu như vậy, chính là đang phạm tội.
"Anh như vậy, tôi sẽ cầm giữ không được, anh biết không." Nam sắc lầm người, Mộc Lan Nguyệt thầm nghĩ.
Lạc Già sờ sờ đầu tóc có chút hỗn độn, xúc cảm cũng không tồi: "Hả?"
"Tôi sẽ muốn cường bạo anh." Mộc Lan Nguyệt rầm rì nói, cô phát hiện Lạc Già nghe không hiểu lời nói hiện đại thực tốt, cô có thể vô căn cứ, tùy ý vặn vẹo.
"Làm anh toàn thân trơn bóng, sau đó nắm đại điểu, làm anh cầu sinh không được muốn chết không được."
Lạc Già căn bản không hiểu lời Mộc Lan Nguyệt nói: "Trên người tôi không có đại điểu."
Mộc Lan Nguyệt ở trong lòng hắn trợn trắng mắt, tay nhỏ di chuyển, sờ đến nơi thật lớn, nói: "Đây là đại điểu. Nơi của chúng tôi có rất nhiều cách gọi."
Lạc Già hơi hơi nheo lại mắt, nguyên lai hắn thích giống cái nhéo hắn như vậy.
Bụng đúng lúc kêu lên, Mộc Lan Nguyệt sờ sờ dạ dày hư không, không có tinh thần nói: "Tôi đói bụng..."
Lạc Già đem thịt được lá cây bao lại ở bên cạnh xé thành từng miếng nhỏ, nhìn thập phần mê người.
Nháo cũng nháo đủ rồi, làm cũng làm xong rồi, mục đích đạt được, Mộc Lan Nguyệt không khách khí cầm lấy miếng thịt liền nhét vào trong miệng.
Rất thơm.
Cô thích.
Một bên ăn, một bên nhìn chằm chằm Lạc Già, thịt cô thích nhất vẫn chính là hắn.
Lạc Già nhìn cô ăn, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít, nhìn cô đem thịt ăn xong, mới vừa lòng gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top