Hoa hậu giảng đường x kim chủ đại nhân

Editor: hungtuquy

Cao Kính nhún vai, xoay người đi nhìn túi đen mà Lâm Giai Âm để trên bàn.

Lâm Giai Âm cầm khăn lông xoa xoa mặt, bỗng nhiên lại nhìn thấy Cao Kính dùng vẻ mặt ghét bỏ đi đến, lãnh trào nói: "Lâm Giai Âm, kêu em mua một hộp, em còn không mua đúng."

"Mua cũng mua rồi, anh còn nói." Lâm Giai Âm đột nhiên để khăn lông xuống, cau mày nhìn Cao Kính.

Ấn đường Cao Kính nhăn lại, ở trước mặt Lâm Giai Âm xé mở áo mưa ra, sau đó liền xuất hiện cao su da có chút trơn trượt: "Em nhìn xem cái này nhỏ như vậy, làm sao tôi có thể mang?"

Hắn không nói, Lâm Giai Âm còn không có chú ý. Hiện tại bị nhắc nhở, cô mới phát hiện, kích cỡ của loại áo mưa này cùng với vật kia của Cao Kính đúng thật là không thích hợp.

"Áo mưa còn phân lớn nhỏ?"

Cao Kính đang chờ phản ứng của Lâm Giai Âm, không nghĩ tới cô cư nhiên dùng vẻ mặt giật mình hỏi ra vấn đề như vậy.

Lúc này Lâm Giai Âm liền như một đứa ngốc khiến hắn thật đau đầu: "Bằng không? Em cho rằng ai cũng đều lớn như vậy sao?"

Khoé miệng Lâm Giai Âm nhếch lên, nếu như Cao Kính không tự luyến mà khen chính hắn, cô sẽ càng vừa lòng câu trả lời này. Cô xoa xoa thái dương, trầm mặc nói: "Hiện tại thế nào? Tôi không muốn lại đi mua."

"Tính, hôm nay không đeo." Cao Kính ném hộp áo mưa vào thùng rác, "Hôm nay không bắn ở bên trong."

Không uống thuốc, không cần lại đi mua, dường như đây chính là phương pháp thích hợp nhất.

Lâm Giai Âm còn đang suy nghĩ, Cao Kính liền dán đi lên, từ phía sau một phen ôm cô, sau đó không đợi cô phản ứng lại liền đem người hung hăng ném tới trên giường.

"Tôi còn không có tính sổ với em đâu, thái độ vừa rồi thật khiến tôi không hài lòng." Cao Kính buông đầu xuống, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Giai Âm, khóe miệng xẹt qua một nụ cười nguy hiểm.

Lâm Giai Âm nghe thấy ngữ khí của Cao Kính liền nhịn không được trợn trắng mắt, hắn nhiều lần đều nói như vậy, có ý tứ gì? Lâm Giai Âm xoay tròn tròng mắt liền linh hoạt ôm cổ hắn hỏi: "Ngày mai có rãnh không?"

Cao Kính sửng sốt, nói: "Thế nào?"

"Ngày mai bồi tôi đi dạo phố đi." Lâm Giai Âm nửa híp mắt, thời tiết sắp chuyển lạnh, cần phải chuẩn bị một ít áo khoác mới tốt.

"Không rãnh, ngày mai tôi muốn đi kiểm tra sức khoẻ. Nửa năm một lần, muốn mua quần áo trực tiếp bảo người đưa tới thì tốt rồi, đi dạo cái gì. Nói nữa, em biết bộ dáng đẹp nhất của mình là lúc nào không?"

Tay nhỏ sờ sờ mặt Cao Kính, khóe miệng cười cười: "Có phải hay không là lúc không mặc gì?"

Cao Kính dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô, sau đó áp đầu xuống, đối với đôi môi đỏ kia chính là một nụ hôn, "Để tôi nhìn xem thời điểm em đẹp nhất."

Ngón tay thon dài theo thói quen sờ lên thân thể mềm mại, kéo xuống khóa kéo, đẩy cao áo lên, lộ ra áo lót màu trắng ren bao vây lấy đĩnh kiều, còn có quần lót màu trắng cũng lộ ra ngoài không khí.

Cao Kính thưởng thức nhìn thân thể Lâm Giai Âm, tóc dài màu đen vừa tới ngực, hiện tại tán ở trước ngực, đem một phần da thịt trắng nõn che khuất, da thịt kiều nộn như có thể bài trừ ra nước, vòng eo tinh tế vừa một bàn tay.

Hai khối tròn trịa trước ngực tuy không lớn nhưng một bàn tay của hắn hoàn toàn có thể nắm giữ. Đầu vú phấn hồng xinh xắn đứng thẳng ở phía trên thật khiến người mê muội.

Hắn không chần chờ ngậm lấy đầu vú, hai tay cởi bỏ nút thắt áo sơ mi, chỉ trong chốc lát liền đem quần áo cởi ra.

Lâm Giai Âm nhẹ thở phì phò, ôm đầu của hắn nói: "Anh như thế nào mỗi lần đều gấp gáp như vậy."

Cao Kính phun ra núm vú, cái hôn ấm áp dừng ở trên khuôn mặt nhỏ, sau đó dời đến bên tai: "Nhớ em." Bàn tay to ngừng ở bên ngoài quần lót, khi nói chuyện, từ mặt ngoài tham nhập, sờ đến tiểu huyệt khẩu đã phiến ướt liền cười khẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top