🌿Chương 62: Anh cần em🌿

Editor: Mứt Chanh

Mộ Kiêu Dương rất không thích ở bệnh viện nên khi tất cả các cuộc kiểm tra đã xong, anh lại một lần nữa quay về nhà vào đêm khuya.

Nhưng mà lần này, anh ôm Tiểu Điềm trở về.

Vừa vào nhà, anh thấy cửa sổ phòng khách vẫn mở, gió đêm thổi qua rèm trắng, anh lại nghĩ đến đêm đó khi anh ép Điềm Tâm vào tường hôn... nhưng bây giờ, người anh ôm trong lòng lại là Tiểu Điềm.

Anh nhìn cô ấy đang ngủ say thì khẽ thở dài: "Điềm Tâm, anh rất nhớ em. Tiểu Điềm cũng là em nhưng anh chỉ muốn có em."

Cô ấy như cảm nhận được, cử động một chút, Mộ Kiêu Dương không nói gì nữa.

Anh ôm cô ấy lên tầng hai và đặt cô lên giường.

Happy lăn từ tầng ba xuống, Mộ Kiêu Dương mới nhận ra sau một thời gian không gặp thì nó không chỉ béo hơn mà còn lớn hơn. Anh ngồi xổm xuống, vuốt đầu nó rồi thở dài: "Anh hai mới là chủ của mày, nhưng mày lại ngủ với anh ngay đêm đầu tiên khi được mang về. Cả đêm sủa ầm ĩ, suýt nữa anh muốn mổ xẻ mày luôn. Nhưng bây giờ cũng quen rồi. Chắc chắn khi anh hai trở lại, mày sẽ không nhận anh là chủ nữa."

Happy rất hiểu chuyện thấy chủ nhân bị thương nên hấp tấp chạy đến cạnh giường, canh chừng chị chủ giúp anh: "Gâu gâu gâu gâu! Anh chủ, tôi sẽ bảo vệ Điềm Tâm cho anh, anh đi làm việc đi!"

Anh di chuyển bảng đen đến đối diện với giường, bắt đầu vẽ sơ đồ phân tích.

Nhiều lần, anh đều dừng bút nhìn cô đang ngủ say trên giường.

Nhìn một chút, sơ đồ phân tích của anh không thể tiếp tục được.

Anh đi đến cạnh giường, nắm tay cô, bắt đầu nói chuyện với cô.

Anh nhớ lần đầu tiên, anh và cô ôm nhau cùng ngủ. 

Anh dùng kỹ thuật điều khiển tưởng tượng, anh đang thử gọi Điềm Tâm dậy để cô ra ngoài.

Anh nói: "Điềm Tâm, anh nhớ lần đầu tiên đến nhà em ngủ, lúc đó có hơi lúng túng phải không? Nhưng em không biết, anh rất muốn vào phòng em xem một chút, đã nghĩ đi nghĩ lại..."

Lần Mộ Kiêu Dương đến nhà Tiêu Điềm Tâm là vì anh bị thương sau khi đánh nhau.

Nguyên nhân là một anh học lớp 12 đã đưa thư tình cho Điềm Tâm. Chàng trai đó là người nổi bật trong trường, lại là đội trưởng đội bóng rổ, có rất nhiều cô gái thích anh ta nhưng anh ta lại thích Tiêu Điềm Tâm. Sau nhiều lần đưa thư tình không nhận được hồi âm, anh ta đã chặn Điềm Tâm ở con hẻm phía sau trường.

Nếu không phải cô hẹn anh cùng về nhà thì có lẽ đã xảy ra chuyện lớn rồi.

Lúc đó, Mộ Kiêu Dương không nói một lời mà cầm viên gạch đập vào đầu anh ta. Nhưng mọi người trong đội bóng rổ có mặt ở đó, thế là họ cầm vũ khí của mình chào hỏi người Mộ Kiêu Dương khiến mắt anh bị nứt và lưng anh bị xước ba vết dài do cuốc đất dùng để trồng hoa. Cuối cùng, chính tiếng khóc của Tiêu Điềm Tâm đã thu hút sự chú ý của người khác, chính cô đã khóc ôm anh, đưa anh đến bệnh viện khâu vài mũi.

Vì vụ việc xảy ra ngoài trường, mọi người cố tình không nhắc đến, không ai biết kể cả giáo viên hay học sinh. Nhưng Mộ Kiêu Dương sợ về bị ba đánh đòn nên kéo theo cô đứng ngoài bệnh viện không muốn về nhà.

Cuối cùng, chính Tiêu Điềm Tâm đã hiểu được tâm trạng của anh, đột nhiên nói: "Hay là anh đến nhà em đi. Ba mẹ em đi châu Âu xem triển lãm thời trang rồi."

Anh chỉ nhếch môi không nói gì.

Lúc đó là mùa xuân, những cây anh đào dại ven đường đã nở hoa, những bông hoa trắng phớt hồng rơi xuống dính đầy lên người anh. Cô quay lại và ngay lập tức nhìn thấy, cười khúc khích nói: "A Dương, anh thật là đẹp trai."

Lông mi của anh dài, khi không nói gì, những sợi mi dài kia như thể có thể nói chuyện. Tiêu Điềm Tâm đột nhiên bước lên mấy bậc cầu thang, cao ngang anh, cô tinh nghịch đưa tay lên xoa mi mắt anh rồi cười khúc khích: "Này, A Dương, lông mi của anh thật dài."

Thực ra, mi của cô mới dài! Dày đặc, phủ lên đôi mắt to sáng của cô từng lớp dày, giống như lông vũ của con quạ, mỗi khi cô cười, những sợi mi dài cũng như cười theo. Anh bỗng nhiên lại gần, hôn lên mi mắt cô. Nhưng lại dọa cô hoảng hốt, ngừng lại vì không ngờ anh lại làm như vậy.

"Đi thôi." Anh đỏ mặt và nói với giọng lúng túng.

"Ừ." Cô đi chậm, đi phía sau anh. Sau đó, cô đưa tay kéo nhẹ đuôi áo của anh.

Về đến nhà, khi cửa đóng lại, cả hai bỗng im lặng.

Tiêu Điềm Tâm cảm thấy ngượng ngùng.

Trong nhà không bật đèn, cô đưa tay tìm công tắc, nhưng lại chạm phải mặt anh, khuôn mặt đang nóng bừng một cách đáng ngạc nhiên giữa thời tiết hơi se lạnh.

Cô muốn rút tay lại nhưng bị anh giữ lại, anh nói: "Bàn tay của em lạnh."

Nhưng trong lòng cô lại ấm áp!

Anh bật đèn lên, sau đó đỡ tay cô đặt vào tay anh.

Sau đó, anh đi theo vào phòng cô.

TV trong phòng khách vẫn mở. Nhưng anh đã vào rồi.

Còn Tiêu Điềm Tâm vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, thấy anh thì khẽ sững lại, mặt đỏ lên.

Anh nhìn cô một cái, chỉ thấy cô mặc một chiếc váy ngủ tay phồng bằng vải bông màu trắng, váy rất rộng nhưng khi bị gió đêm thổi qua, nó ôm lấy thân hình mảnh khảnh của cô, gợi cảm và mỏng manh.

Anh vội dời tầm mắt đi.

"Để tôi sấy tóc cho em." Mộ Kiêu Dương bảo cô ngồi bên sofa, anh bắt đầu sấy tóc cho cô. Anh dùng năm ngón tay như cái lược, từng chút từng chút một chải tóc cho cô. Nhưng giữa hai người quá im lặng! Cô cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài, nghe rõ cả tiếng tim đập, khiến cô muốn tự đâm đầu vào tường cho xong.

Mà anh nói một câu nhẹ như bông: "Lần trước đến nhà em ăn cơm, chỉ ngồi ở phòng khách một lúc, không có cơ hội vào phòng em xem."

Tiêu Điềm Tâm lại càng đỏ mặt, ngây ngốc đáp một tiếng "à", nhưng trong lòng lại tức giận: Mộ Kiêu Dương, đồ xấu xa nhà anh, anh không biết nói thế này sẽ làm tôi suy nghĩ linh tinh sao?!" Trong lúc đang suy nghĩ vẩn vơ, cô vô tình trượt tay rồi máy tính của cô mở ra một trang "Khu vực phim bộ."

Cô tùy tiện click vào và nói: "Xem phim nhé!"

Ai ngờ vừa mở ra, trực tiếp là cảnh hai cơ thể trắng ngần đè lên nhau, tiếng rên đầy kích thích vang lên, đây lại còn là tư thế "doggy" đầy khiêu khích. 

"Á!" Tiêu Điềm Tâm vội vàng ném laptop ra xa.

Mộ Kiêu Dương: "......" Tôi còn chưa nói gì, sao em lại phản ứng mạnh như vậy?

Lúc này, máy tính lại hiện lên một tư thế khác càng phức tạp hơn.

Mặt Tiêu Điềm Tâm lúc này đỏ như gấc. Cô đang định nói gì đó thì nghe anh nói một câu bình luận: "Quá giả, xét về mặt sinh học, nhân loại học, tư thế đó không thể nào xảy ra. Những loại phim này đều lừa người thôi."

"Anh im lặng cho em!" Tiêu Điềm Tâm tức giận như một con thỏ nhỏ bị chọc giận muốn cắn người. Cô đứng dậy, đá vào máy tính đang phát những hình ảnh và âm thanh khó nghe, rồi tiếp tục đá thật nhiều cú cho đến khi máy tính tắt nguồn.

Mộ Kiêu Dương: "..."

"Tiêu Điềm Tâm, em đúng là nhỏ lưu manh, dám tải phim này vào máy tính của tôi!"

"Không phải vì em hiếu kỳ nên mới tải sao?"

"Làm gì có!!" Tiêu Điềm Tâm nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc, "Em tò mò về cái này làm gì?!"

Lời nói đột nhiên tuôn ra khỏi miệng tôi mà không hề suy nghĩ: "Thật là sốc, em luôn tưởng cái đó sẽ rất đẹp, ai ngờ lại chói mắt như vậy! Kinh tởm quá!"

Mộ Kiêu Dương nhìn cô, mím môi không nói gì.

Xong rồi, anh sẽ nghĩ cô là một nhỏ lưu manh mất thôi. Cô đang định giải thích tiếp, thì khi vội vã bị vấp phải laptop, cả người mất thăng bằng, lao thẳng vào lòng anh. Anh đứng bất động, không phản ứng kịp, bị cô đè lên ghế sofa. Anh cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô, đặc biệt là khu vực trước ngực. Mà tay anh thì giữ chặt eo cô, siết chặt đến mức không thể thở nổi.

Chỉ một giây sau, cơ thể anh đã có phản ứng.

Cô gần như nhảy dựng lên và hét chói tai, "Anh, anh, anh... đồ lưu manh!"

Mặt Mộ Kiêu Dương đỏ bừng, quay mặt đi, cắn môi không nói gì.

Ngay lúc căng thẳng đó, một tiếng "Cộp", cánh cửa phòng khách vang lên.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Tiêu Điềm Tâm bất ngờ lao ra cửa phòng ngủ và "cạch" một tiếng, khóa cửa lại.

Quả nhiên, ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng của ba mẹ Tiêu.

Về sau, đúng là có một chút khó chịu. Cô giả vờ không khỏe, nói rằng muốn đi ngủ để lừa ba mẹ. Nhưng khi nhìn anh, cả hai chỉ biết trừng mắt nhìn nhau, thật sự không biết làm sao. Theo như đã bàn trước, anh sẽ ngủ ở đây, còn cô sẽ ra phòng ba mẹ. Nhưng bây giờ tình huống lại khác...

Cô đang hết đường xoay xở thì thấy anh nhíu mày. Nghĩ lại chuyện lúc nãy cô đã làm anh ngã, chắc chắn đã làm vết thương của anh đau thêm. Cô hạ giọng và lặng lẽ lục khắp các ngăn kéo, cuối cùng tìm thấy tăm bông, thuốc và thuốc giảm đau.

Anh nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt tối đen, nhẹ thở vào tai cô rồi nói: "Lưng tôi đau, không tiện cởi áo."

Cô nhìn anh, không thể tin vào mắt mình, cảm giác hôm nay anh thật sự khó chịu, lại còn kỳ lạ. Cô đỏ mặt, vội vã tháo cúc áo cho anh, lại gần anh đến mức tay cô ướt mồ hôi vì khẩn trương nhưng lại nghe anh hỏi: "Người đàn ông đó muốn hôn em, sao em không phản kháng?"

Cô ngẩng đầu lên, nghĩ thật lâu mới hiểu ra, có phải anh đang ghen không?

Nhưng anh đâu có bao giờ thổ lộ tình cảm đâu! Làm sao có thể ghen được? Thật sự là cô nghĩ nhiều rồi.

Cô không nói gì, hừ một tiếng, rồi kéo mạnh chiếc áo cashmere của anh ra, tiếp theo là chiếc áo sơ mi khiến anh đau đến mức khẽ rên lên. Cô nhẹ nhàng nói: "Đáng đời."

Anh nằm trên sofa như một con báo lười biếng. Cô băng bó vết thương thay anh, thoa thuốc cho anh, cuối cùng còn sợ anh đau, nhẹ nhàng hôn lên vết thương của anh, thổi nhẹ để giảm đau.

Khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy nếu muốn anh chết vì cô cũng đáng. Nhưng anh không nói gì và sẽ không bao giờ nói.

Khi mọi thứ đã xong xuôi, cô nhẹ nhàng nói: "A Dương, anh đi ngủ trên giường đi."

Mộ Kiêu Dương nhìn cô, ánh mắt sáng lên một cách lạ lùng, sáng đến mức gần như muốn thiêu rụi cô. Anh hỏi: "Em muốn ngủ cùng tôi sao?"

Tiêu Điềm Tâm cảm thấy mình thật sự quá ngu ngốc khi mang anh về nhà tối nay.

"Anh ngủ trên giường, em ngủ trên sofa." Cô nói bằng giọng lúng túng.

"Giường em, em ngủ đi. Tôi ở sofa ngủ là được."

"Không được. Anh có vết thương, sofa nhỏ như vậy, anh cao thế này, sẽ không thoải mái đâu." Tiêu Điềm Tâm rất kiên quyết, nói xong thì đẩy anh lên giường.

Anh không thuyết phục được cô, lại sợ gây tiếng động lớn bị người lớn phát hiện nên anh dựa vào thành giường, nói: "Giường đủ lớn, em cũng lên đây ngủ với tôi đi. Tôi chỉ dựa vào cạnh giường là được."

"Không được!" Tiêu Điềm Tâm đỏ mặt chạy đi, cuối cùng vẫn quyết định trải chăn ngủ trên sofa.

Cô cũng đã mệt mỏi, lo lắng suốt cả ngày, thực sự rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Mộ Kiêu Dương bước đến gần cô, nhìn cô lâu thật lâu, cô ngốc này lại thật sự yên tâm.

Cô không sợ anh sẽ "chiếm hời" sao?

Anh ôm lấy cô, đặt cô lên giường.

Anh ngồi ở một bên nhìn cô.

Nhìn thấy hàng mi cô khẽ rung, trong lòng anh chợt rung động, cúi xuống hôn lên mi cô.

Còn cô đang thì thào trong mơ: "A Dương, A Dương, em rất thích anh đấy!"

Anh là tên khốn, không quay lại ngủ trên sofa. Đến nửa đêm tỉnh lại, cô đã nằm trong vòng tay anh.

Anh động đậy, cô đã thức dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, cô thẹn thùng không biết phải nói gì. Cô nhớ ra, khi cô động đậy trong vòng tay anh thì chỉ nghe anh khẽ rên: "Đừng động đậy."

Cô ngoan ngoãn không nhúc nhích.

Ánh trăng đêm đó rất sáng, chiếu xuống hai người trên giường.

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, mà bàn tay nhỏ vẽ từng vòng trên ngực anh.

Anh nhận ra sự khẩn trương trong cô.

Cô nhẹ giọng hỏi: "A Dương, anh định vào trường nào? Chúng ta lại phải xa nhau rồi, thật sự không muốn đâu! Anh học đâu, em cũng học ở đó được không?"

Ký ức kết thúc ở đây.

Sau này, anh mới nhận ra mình thật sự quá khốn nạn, chẳng có gì đáng nói nữa.

Mộ Kiêu Dương nắm tay cô, đặt lên môi mình nhẹ nhàng hôn và nói: "Điềm Tâm, anh sẽ mang đến cho em lần đầu tuyệt vời nhất. Anh sẽ đợi em trở lại. Anh cần em."

Tác giả có lời muốn nói: He he, các bạn có thể tưởng tượng giáo sư Cảnh "hạnh phúc" đến mức nào rồi đấy, Tiêu Điềm Tĩnh Tĩnh biết rất nhiều tư thế, học từ phim mà ra, hahaha.

Điềm Tâm: "Hóa ra làm như thế kia cay con mắt, em có tâm lý bóng ma! Quá ghê tởm."

Kiều Kiều: "Yên tâm, tôi cam đoan lần đầu tiên của chúng ta sẽ rất đẹp và hoàn hảo."

Điềm Tâm: "Kiều Kiều! Anh im miệng lại!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top