Chương 7


Một trận gào khóc kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu, Tần Lạc cấp tốc giật mình từ trong mộng tỉnh lại. Bất chấp Mặc đang nằm lỳ trên giường đem đôi mắt đen nhánh mà nhìn mình, cũng không kịp hỏi mình vì sao lúc đó là ngồi bên giường mà lúc này thì lại nằm trên giường. Tần Lạc vội vội vàng vàng giật ra cửa phòng ngủ chính, liền nhìn thấy Tần Khoa chân trần đứng tại phòng khách toét miệng oa oa khóc lớn.

Nghe thấy cửa phòng mở, Tần Khoa quay đầu nhìn lại, phát hiện là cậu của bé. Đôi chân nhỏ xẹt một cái đùng đùng chạy tới, thoáng cái liền nhào vào trên người Tần Lạc.

Tần Lạc nhanh chóng ôm bé lên, vỗ lưng bé làm dịu. Tần Khoa lập tức ngay trên vai cậu lau một đống nước mắt nước mũi, thuận tiện nói mình bị dọa sợ.

Mặc đây là lần đầu tiên trông thấy tiểu hài tử, cái loại cảm giác nhuyễn nhuyễn nhu nhu, khiến hắn hiếu kỳ vô cùng. Mà Tần Khoa cũng phát hiện đột nhiên có người lạ xuất hiện, ngốc lăng quan sát Mặc đến quên khóc.

Tần Lạc quay đầu liền thấy Mặc đang lại gần, thận trọng đưa ngón trỏ ở trên mặt Tần Khoa chọt một chút, sau đó vẻ mặt ngạc nhiên nói: "Thật mềm nha."

Kỳ thực Mặc sớm biết tiểu tử kia đã thức, lúc đầu nghĩ bé ở mấy gian phòng "đầy sinh lực chạy tới chạy lui" rất có ý tứ, nhưng không nghĩ tới bé chạy một hồi liền khóc òa lên.

Trên lông mi Tần Khoa còn đọng lại giọt nước mắt, thút tha thút thít hỏi Tần Lạc: "Cậu, cậu ơi, người, người kia là ai vậy?"

Tần Lạc ở một bên vỗ bảo bối Tần Khoa, một bên giới thiệu: "Chú là bạn của cậu, con nên gọi là chú Mặc."

Tần Khoa nhìn chằm chằm Mặc, sau đó cho ra kết luận: "Cậu gạt con, người này rất đẹp, rất đẹp nên là chị chứ." Con ngươi chuyển một vòng: “A~ con biết rồi, chị là 'bạn gái' của cậu, cậu thật là lợi hại nga."

Tần Lạc nhéo cái mũi nhỏ của Tần Khoa: "Không được nói bậy, đây là chú."

Cái miệng nhỏ nhắn của Tần Khoa chu ra: "Gạt người ~ con mới không tin đâu, hừ ╭(╯^╰)╮!"

Tần Lạc khóe miệng co giật, đối với Mặc cười áy náy, lòng nói tiểu tử này trước đây cũng không có khó đối phó như vậy a.

Tần Khoa hiển nhiên là chưa có ý định buông tha, hàng loạt cái liếc mắt tiếp theo đều thả trên người Mặc, vùng quanh mày nhỏ ninh lại nói: "Lúc con ở nhà cậu, cũng có người mắt thật to, miệng hồng hồng, người kia thoạt nhìn rất đẹp, đến tìm cậu đó. Nội Lưu nói thấy người như vậy phải gọi chị, bởi vì lớn lên đẹp mắt như vậy đều là chị a. Bất quá bọn họ cũng không đẹp như 'chị' này, kém thật nhiều thật nhiều nga."

Tần Lạc có chút không biết nói gì: "Này thật sự không phải chị, ngoan, gọi chú Mặc nào."

Tần Khoa như trước không tin, ở trên người Tần Lạc chui ra, cố gắng với đến gần Mặc, thấy Tần Lạc không có phản ứng liền kháng nghị: "Để con sờ một chút, con mới biết được là chị hay là chú."

Tần Lạc không có biện pháp, không thể làm gì khác là ôm Tần Khoa đến gần Mặc, Mặc tựa hồ cũng rất thích Tần Khoa, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm tiểu tử kia.

Tần Lạc hoàn toàn không ngờ rằng, Tần Khoa nói sờ, lại là" sờ ngực". Nhìn cái tay nhỏ bé của bé đặt trên ngực Mặc, Tần Lạc vẻ mặt hắc tuyến gỡ tay bé ra.

Tần Khoa có chút bất mãn: "Cậu, con còn chưa có sờ xong."

Tần Lạc kéo tay bé, nhéo nhéo mặt bánh bao của Tần Khoa, lần thứ hai cười cười xin lỗi Mặc. Lại không nghĩ rằng Mặc thế nhưng học theo Tần Khoa, cũng sờ lên ngực cậu và Tần Khoa. Không sợ chết sờ về phía điểm bên trái trên ngực Tần Lạc, bị hắn nhu, điểm hạt đậu của Tần Lạc lại ngạnh lên. Mặc liền tò mò mà ngắt hai cái, Tần Lạc hoảng hốt giật mình lui về phía sau.

Mặc bị cậu dọa sợ, Tần Khoa ý nghĩ đen tối, hết quay đầu nhìn cậu mình vẻ mặt đỏ bừng lại một hồi quay sang nhìn đôi con ngươi vì không biết làm sao mà trừng lớn của Mặc.

Tần Lạc hết biết nói gì, bị người "sờ ngực", mà ăn đậu hủ của mình lại là một nam nhân, càng khoa trương hơn là người này tại mạt thế nhất hô bá ứng – lão đại của Cứu hộ liên minh. Nhịn không được ở trên cái mông của Tần Khoa không nặng không nhẹ vỗ hai cái bạt tay, đều là tại tiểu tử thúi này xằng bậy.

Tần Khoa xoa cái mông nhỏ: "Sao đánh con!"

Tần Lạc trừng bé: "Ai bảo con sờ loạn!"

Tần Khoa mới không sợ cậu mình, nghe Tần Lạc nói liền bất mãn chu mỏ: "Con mới không có sờ loạn. Mẹ nói, người xinh đẹp để phân biệt là nam nhân hay nữ nhân, đầu tiên chính là xem bọn họ có ngực hay không. Nếu như nhìn không rõ cũng chỉ có thể tới gần sờ. Ngực không có thịt mềm mềm là nam nhân, con phải kêu chú, hoặc anh. Nếu có cũng không nhất định là nữ nhân, bởi vì mẹ nói, bọn họ có thể dùng đồ giả mềm mềm để gạt người."

Tần Lạc không mở miệng mà hỏi trời xanh, không tạo ra một thiên tài mà lại dạy ra một tiểu quái thai. Cậu có thể tưởng tượng ra tương lai làm ba sau này của mình, nhất định là vô cùng quấn quýt đi. Không chỉ phải tùy thời đối phó với những loại uy hiếp không rõ tại mạt thế, mà còn phải thời thời khắc khắc giải quyết mười vạn phiền phức do tiểu tử thúi này gây ra, cùng với đó là mười vạn cái lý do phiền toái khác.

Tần Lạc đập một cái lên ót Tần Khoa: "Đừng nghe mẹ con nói bậy… Mới không cần làm như vậy."

Tần Khoa vẻ mặt đau khổ ôm cái đầu nhỏ: "Cậu làm thế nào phân biệt? Trực tiếp sờ phía dưới? Mẹ nói người lớn không thể làm vậy, sẽ bị người ta đánh đó."

Nói xong còn làm vẻ mặt "cậu đã từng bị đánh qua có đúng hay không", biểu tình "cậu chắc chắn từng bị người ta đánh" làm Tần Lạc phát điên, cậu ở mạt thế tu luyện tới tâm tĩnh như nước, nhưng lúc đối mặt với Tần Khoa thì hoàn toàn bị khuấy thành nước sôi. Nhịn không được ở trong lòng kêu rên "tiểu hài tử quả nhiên còn khó hiểu hơn cả động vật trên toàn thế giới."

Thấy Tần khoa còn muốn mở miệng nói, Tần Lạc cấp tốc che miệng bé lại: "Không được làm chuyện quái dị nữa, ngoan ngoãn cùng chú Mặc ở phòng khách chơi. Cậu đi làm bữa sáng cho 2 người ăn, nếu lại nghịch ngợm, món điểm tâm ngọt giảm một nửa."

Tần Khoa bĩu môi, miễn cưỡng gật đầu.

Ai biết được vừa thả Tần Khoa xuống đất, chuông điện thoại của Tần Lạc liền reo lên. Tần Lạc nhận điện thoại, đối phương nói ra tin tức làm cậu có chút giật mình.

Nguyên lai thủ tục nhận nuôi Tần Khoa đã làm xong, tài sản trên danh nghĩa của Tần Nhã cũng đã được sang tên cho Tần Lạc, trong đó còn bao gồm cả trang viên và ba nông trường mang danh nghĩa Waterford. Ngày hôm nay luật sư sẽ đem đến cho Tần Lạc xem, nếu có gì cần chỉnh sửa, ông chủ của hắn sẽ giúp đỡ. Bất quá đối phương cũng muốn chỉ ra rõ ràng, Donaldson tiên sinh muốn bọn họ sớm ly khai Anh quốc, sau đó hay nhất là không có dính dáng gì nữa.

Tần Lạc không biết George vận dụng quan hệ gì đem toàn bộ giải quyết suông sẻ trong một ngày một đêm. Bất quá từ việc hắn sang tên tài sản, là có thể nhìn ra hắn chẳng có hảo tâm gì.

Nếu như người gửi bưu kiện đe dọa hắn không phải là Tần Lạc, mà là người quen cũ của Waterford, biết được thứ vốn thuộc về nhi tử của bạn thân đã khuất lại bị người bảo trợ chuyển nhượng danh nghĩa, nói không chừng sẽ có chuyện gì xảy ra cũng nên. Khóe miệng nhếch lên một độ cung giễu cợt, đáng tiếc tính toán của George đã định trước thất bại.

Thanh âm của Tần Lạc không kiêu ngạo không siểm nịnh, cậu mời đối phương chuyển lời cho George Donaldson, chính mình có việc riêng cần xử lý, tạm thời sẽ không rời đi Anh quốc, bất quá thời gian sẽ không quá dài. Đối với đề nghị của Donaldson, cậu cảm thấy không tệ, hy vọng có thể đem toàn bộ tài sản hiện tại của chị chuyển nhượng. Thế nhưng còn mấy cái trang viên của anh rể, cậu muốn đi nhìn một cái rồi mới quyết định, hơn nữa cậu còn có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng Donaldson tiên sinh có thể giúp nhanh cho.

Người đối diện thoáng cái liền khẩn trương, cho rằng Tần Lạc thi triển công phu sư tử ngoạm. Nhưng khi nghe Tần Lạc nói chỉ là muốn nhượng Donaldson hỗ trợ làm một bộ chứng minh thư và hộ chiếu, lúc này liền buông lỏng xuống. Đây đối với Donaldson tiên sinh mà nói thì thật dễ dàng.

Song phương đều chiếm được tiện nghi khiến mình hài lòng, tất nhiên không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa, đến ngay cả mấy lời hỏi thăm sáo rỗng cũng miễn luôn, vội vã cúp điện thoại.

Tần Lạc nhìn một lớn một nhỏ dựng thẳng cái lỗ tai tò mò như nghe chuyện bảo mật, khe khẽ thở dài, nhu nhu đầu Tần Khoa: "Bữa sáng chúng ta ăn gì đó đơn giản chút, một hồi có khách đến. Đến lúc đó cậu cùng khách nhân bàn chuyện trọng yếu, tiểu Khoa phải ngoan ngoãn cùng chú Mặc ở lại trong phòng, không được chạy loạn."

Tần Khoa liền nhếch miệng nhỏ lên: "Ngày hôm qua cậu đã nói dẫn con đi chơi vườn thú…"

Tần Lạc bóp một chút cái miệng chu lên của bé: "Chờ về nước rồi cậu dẫn con đi chơi một tuần, bất quá bây giờ con phải ngoan ngoãn."

Tần Khoa lập tức mặt mày rạng rỡ: "Vâng, con sẽ ngoan ngoãn, cũng sẽ trông chừng chú Mặc, không cho chú đi ra ngoài."

Tần Lạc liền quay sang Mặc: "Thời gian có người đến, tốt nhất anh không nên lộ diện. Đợi đến khi về nước cũng không cần trốn trốn tránh tránh nữa."

Mặc ngoan ngoãn gật đầu: "Tôi sẽ thật nghe lời…" Chỉ cần cậu không bỏ tôi lại.

Tần Lạc đưa cánh tay qua nhu nhu đầu Mặc, người này tuy rằng vóc dáng rất cao, nhưng dù sao vẫn còn là tiểu hài tử.

Đơn giản ăn một bữa sáng, vừa thu dọn xong liền nghe thấy tiếng chuông cửa. Tần Lạc làm một vẻ mặt bình tĩnh, Mặc và Tần Khoa liền ngoan ngoãn trốn vào phòng.

Tần Lạc mở cửa, hai người mặc âu phục nói rõ ý đồ đến đây, Tần Lạc lập tức để bọn họ vào phòng khách.

Tần Lạc rất nhanh xem qua các thứ trong tay, sau đó xem tiếp giá cả phía sau, sau đó nhấn mạnh mình muốn thay đổi cấp tốc một số chỗ. Nếu như Donaldson tiên sinh nghĩ thời gian ngắn có trắc trở, hoặc thấp hơn giá cả bình quân của thị trường hai ba tầng mà sang tay thì cậu cũng sẽ không vì thế mà tức giận. Về phần di sản Tần Khoa kế thừa, Donaldson phái người tới lại hoàn toàn không có đề cập đến, chỉ đem tất cả những thứ thuộc về danh nghĩa của Tần Khoa đến. Tần Lạc cũng không có đề cập, những thứ này tại mạt thế chỉ là giấy vụn.

Sau khi đã thỏa hiệp, hai người đem ba phần nông trường và khế ước trang viên giao cho Tần Lạc. Tần Lạc quét mắt, đem một phần khế ước trong đó trả lại cho hắn.

Phần khế ước là một trang viên rượu nho cỡ trung, Tần Lạc cũng không hề muốn trang viên này. Như loại trang viên này một người có kinh nghiệm sẽ không thu mua, trong thời gian ngắn rất khó bán ra. Hơn nữa khối thịt béo này, Donaldson không dám trực tiếp chiếm tiện nghi của ngoại nhân như cậu, cũng là bởi vì phong thư nặc danh kia. Tần Lạc rất rõ ràng, cậu có khả năng bình an sống đến bây giờ, bởi vì Donaldson tra ra một loạt đầu mối, đều cho thấy người dựa lưng cho mình gửi thư nặc danh rất có bối cảnh, lại không phải là Tần Lạc. Nếu thật sự thu về cái này, Donaldson nhất định sẽ ngày nhớ đêm thương, đây cũng không phải việc gì tốt. Huống chi sau khi mạt thế bạo phát, nơi đây cũng trở nên hoang phế, có tiếp nhận hay không cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

Hai người cầm khế ước trang viên rượu nho có chút kỳ quái, còn muốn hỏi ý tứ của Tần Lạc, Tần Lạc lại giành nói: "Chỗ trang viên này lịch sử đã lâu, vốn là sở hữu của gia tộc Donaldson, tuy rằng do anh rể thừa kế nhưng vẫn như cũ là vật của gia tộc Donaldson. Tôi cũng không tính sẽ chuyển nhượng cho hắn, thế nhưng là người nuôi nấng người thừa kế duy nhất của Waterford Donaldson, tôi sẽ mang đi hai phần ba số rượu tồn trữ của trang viên lưu lại cho người thừa kế. Còn lại một phần ba bao gồm cả trang viên xin mời Donaldson tiên sinh giữ lại. Tôi tin Waterford cũng sẽ đồng ý tôi làm như vậy, dù sao Donaldson tiên sinh cũng được xem là thân nhân của anh rể."

Hai người tới đều là thân tín của Donaldson, nghe được lời ấy tự nhiên là cao hứng, thế nhưng lại không biết trong hồ lô của Tần Lạc bán thuốc gì, có thể hay không sẽ dựa vào nó mà làm ra chút yêu cầu quá phận, trong lúc nhất thời bọn họ ngược lại do dự.

Tần Lạc khẽ cười vài tiếng rồi đứng lên: "Không có chuyện gì khác, tôi tiễn hai vị."

Hai người sửng sốt, biết ngay là nhà người ta muốn tiễn khách, thế nhưng có chút khó có thể tin, miếng thịt béo tới tay mà lại tặng trở về. Nhưng những chuyện này cũng không liên quan tới bọn họ, chỉ cần đem tin tức này cho Donaldson tiên sinh, hai người bọn họ liền có chỗ tốt. Thu thập xong tư liệu trên bàn, hai người mang theo dáng tươi cười đứng dậy cáo từ rời đi.

Tần Lạc lại vuốt cằm, trước tiên nên đi xem qua nông trường thu một chút thực phẩm, tăng cường khẩu phần thực phẩm dự trữ lúc mạt thế đến.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top