Quyển 1: Tận thế đã đến
Tiểu kịch trường:
Tô Duyệt nằm tại tầng cao nhất của đế quốc tang thi được kiến tạo bởi đá tinh cương, nhàn nhã nằm ở trên ghế, híp mắt nhàn nhã hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp. Lúc này một tiểu cục cưng tang thi mập mạp một thân thịt thịt run run, lay động nhoáng lên một cái hướng Tô Duyệt đi tới, cầm trong tay một con gà nướng to gần bằng thân thể hắn, còn thường thường hướng tới bên miệng dùng răng nanh hung hăng cắn một ngụm.
Tang thi cục cưng đi vào trước mặt Tô Duyệt, mày nhỏ rối rắm buồn rầu hỏi: " Mẹ, cục cưng khi nào mới có thể lớn lên đây?"
Tô Duyệt liếc mắt tang thi cục cưng thân thể ngày càng béo cùng với con gà tây trong tay hắn, hỏi: " Như thế nào? Tại sao tự nhiên lại hỏi cái loại vấn đề ngây thơ này? Thịt đều ăn đến trong đầu rồi?"
Tang thi cục cưng chỉ vào tiểu kê kê ( chym nhỏ hí hí) bên trong quần yếm lộ ra, nắm quyền đầu vẻ mặt quyết tâm nói: " Cục cưng phải đổi lớn, so với ba ba còn muốn lớn hơn, hừ!"
Tô Duyệt phun ra ngụm nước trái cây vừa mới uống vào, trực tiếp không nói gì!
Tang thi cục cưng ngẩng đầu nhỏ lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: " Như vậy tiểu muội muội tang thi cách vách mới có thể yêu ta yêu không thể tự kiềm chế!"
Tô Duyệt:.....
Chương 1: Tang thi biến thân
Tô Duyệt ngây người nhìn theo tang thi cùng nhân loại thỉnh thoảng chạy qua trước cửa nhà nàng, tang thi động tác cứng ngắc truy đuổi xé rách nhân loại vẻ mặt hoảng sợ, cảnh tượng huyết tinh bạo lực kia, nàng đã muốn theo từ bắt đầu hoảng sợ đến kinh ngạc chết lặng.
Nàng cẩn thận giơ lên cánh tay đã biến thành thịt thối xoa xoa đầu có vẻ hơi đau nhức, nàng tại một khắc trước vừa mới nhận đến được một cái không gian thần kỳ, vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể giống trong tiểu thuyết an ổn với cuộc sống làm ruộng tự cung tự cấp.
Nhưng có ai tới nói cho nàng, hiện tại là tình trạng gì không, một khắc trước vừa nghĩ đến có thể tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, ngay sau đó thế giới lại xảy ra tận thế, mà nàng vừa ngoài ý muốn nhận đến không sau đó lại biến thành nhất chích tang thi. Tô Duyệt trong lòng như có vạn con ngựa chạy qua.
Kỳ thật Tô Duyệt cũng không phải không thể chấp nhận mình trở thành một chủng loài khác, nàng chính là không thể chấp nhận bộ dáng quá khó xem hiện giờ. Làn da thối rữa tản ra từng trận tanh tưởi, răng nanh bén nhọn đem miệng bất đắc dĩ mở ra, nước miếng chảy ròng ròng, mắt chỉ có một màu trắng, môi màu xanh, tứ chi cứng ngắc, kháo! Điều này thật khó thể chấp nhận! Có thể tạo ra hình tượng ghê tởm thêm một chút không? Điều này đối với Tô Duyệt vốn yêu cái đẹp, thật sự là một chuyện khiến nàng phát điên.
Điều duy nhất đáng được ăn mừng là, ánh mắt của nàng vẫn là cận thị, thính giác linh mẫn hơn so với trước kia, khứu giác có thể so được với cẩu, bởi vì hương vị máu thịt trên người nhân loại, nàng đều có thể ngửi thấy rõ ràng!
Tô Duyệt thở dài, đương nhiên thanh âm phát ra tuyệt đối không phải thanh âm của nhân loại, mà là một tiếng tê rống trầm thấp. Ai, quên đi, dù sao hiện tại đã muốn trở thành tang thi, liền ngoan ngoãn làm tang thi đi.
Kỳ thật, làm tang thi cũng rất tốt, không chỉ không cần lo lắng bị tang thi ăn luôn giống nhân loại, còn có thể trong bầy tang thi đi ngang, kỳ thật rất tốt, không phải sao? Ít nhất nàng còn có tư tưởng của nhân loại, không giống đám tang thi này, chỉ biết cắn nuốt máu thịt.
Cô lỗ lỗ, Tô Duyệt thân thể cứng đờ, sắc mặt thật không tốt, cổ cứng ngắc gian nan nhìn nhìn bốn phía, xem có người hay tang thi nào nghe được không, nhìn đến tang thi vẫn là chuyên chú ăn thịt người, mà người thì vẫn chuyên chú nằm đó cho tang thi ăn, yên tâm gật gật đầu, xem ra không có nghe được tiếng bụng của nàng. Không nên ngạc nhiên, Tô Duyệt người này có sự đam mê theo đuổi biến thái cuồng với xinh đẹp, với hình tượng của mình.
Tô Duyệt nhìn người chung quanh, không ngừng ngửi trên người bọn họ hương vị máu thịt tươi ngon, không khỏi nuốt nước miếng, cảm giác ăn hảo ngon a! Nhịn xuống, Tô Duyệt, đó là thịt người, là thịt người, tuyệt đối không thể ăn!
Cho dù tư duy của nàng mãnh liệt cự tuyệt đi ăn thịt người, nhưng là vị giác của nàng lại mãnh liệt nghĩ muốn thịt người, nhưng lại là thịt người sống a~ Kháo, nàng vừa nghĩ tới đem thịt người nhét vào miệng nhấm nuốt liền ghê tởm muốn nôn!
Tô Duyệt đứng lên, xoay người đi vào cửa phòng, thuận tay đem cửa khóa trái. Hiện tại nàng vẫn cần phải cẩn thận một chút đi, thân thể cứng ngắc động tác thong thả, nhân loại thân thủ mạnh mẽ một chút tùy tiện đều có thể đem nàng hạ gục.
Bất quá hiện tại nàng phải tìm chút gì đó để ăn, bằng không nàng sợ mình thật sự đói quá ăn quàng đi bắt lấy người để ăn, kia thật sự là kinh khủng mà! Đó là điểm mấu chốt của nàng! Nàng nhớ rõ trong tủ lạnh còn chút đồ ăn!
Rống! Một tiếng rống chấn thiên theo miệng Tô Duyệt phát ra, má ơi, má của nàng ơi! Nàng thế nhưng quên không gọi điện cho lão mẹ, không biết lão mẹ có biến thành tang thi không, trăm ngàn không cần biến thành tang thi a!
Nghĩ đến đây, nàng chạy nhanh cầm lấy di động, cứng ngắc bấm số điện thoại của lão mẹ, còn không đợi Tô Duyệt nói chuyện, đối diện liền vang lên thanh âm n đề-xi-ben của lão mẹ:" Uy, Duyệt Duyệt a, lúc trước ta gọi điện cho ngươi, ngươi tại sao không nghe a! Còn có ngươi bây giờ còn sống không? Ở chỗ lão mẹ ngươi đây có một ít người biến thành tang thi a, cái loại tang thi xấu xí ghê tởm chúng ta vẫn hay xem trên phim đó, may mắn số lượng không quá nhiều, đã bị quân đội giết chết. Nơi này của chúng ta bây giờ rất an toàn, ngươi mau trở về bên chỗ lão nương a, biết không? Ai, quên đi, vẫn là ta tới đón ngươi đi! Ngươi lá gan nhỏ như vậy!"
Nghe đến đó Tô Duyệt cuối cùng cũng yên tâm, xem ra không phải mọi thành thị đều có nhiều tang thi như vậy. Nghe được lão mẹ không có việc gì, nàng rốt cục cũng yên tâm đi thu thập vật tư.
" Mẹ, ta tốt lắm, ngươi không cần lo lắng, chờ ta tới tìm ngươi..." Rống rống rống rống rống... Tô Duyệt nói vài câu mới nhận ra rằng hiện giờ mình không thể nói chuyện, vừa mở miệng chính là tiếng tê rống đặc hữu của tang thi. Không biết có dọa đến lão mẹ không.
Đang tự hỏi đột nhiên đầu dây bên kia phát ra tiếng hét chói tai: " Duyệt Duyệt, chỗ con tại sao lại có thanh âm của tang thi a, thanh âm kia khó nghe a, thật chói tai!"
Tô Duyệt bất đắc dĩ nhìn điện thoại, được rồi, nàng ghét bỏ thanh âm của con gái mình a, bất đắc dĩ tắt điện thoại, nhắn một tin nhắn gửi qua: Lão mẹ, ngươi không cần kích động , ta hiện tại biến thành nhất chích tang thi, nhưng là ta vẫn có tư tưởng của nhân loại, cho nên ngươi không cần lo lắng ta sẽ bị tang thi ăn, ta sẽ mau chóng đến D tỉnh tìm ngươi. Ngươi nhất định không được rời đi nơi đó, nhất định phải bảo trọng cho tốt a, còn có tận lực chuẩn bị nhiều thực vật chút.
Rất nhanh tin nhắn của Tô lão mẹ đã tới: Ta đã biết, bất quá Duyệt Duyệt a, tuy rằng ngươi biến rằng tang thi có khó coi chút, nhưng ít nhất không cần lo lắng bị ăn thịt. Bất quá hiện tại ngươi là trở thành nhất chích tang thi, nhất định phải cẩn thận nhân loại a, ngươi vẫn phải mang bên người a, bao giờ ngươi đến tỉnh D rồi, mẹ sẽ ra ngoài thành tìm ngươi. Ngươi nhất định phải cẩn thận a.
Tô Duyệt nhìn thấy tin nhắn, mắt đột nhiên cay cay, lão mẹ vẫn là như vậy a, vẫn lạc quan yêu đùa giỡn như vậy, vẫn yêu nàng như vậy, cho dù nàng có biến thành tang thi đi nữa, nàng cũng không bỏ rơi mình. Nàng nhanh chóng trả lời: Ta sẽ cẩn thận, lão mẹ, ngươi nhất định phải ở tỉnh D chờ ta, nhất định không được đi ra ngoài, ta tuyệt đối không có việc gì.
Vài giây sau Tô lão mẹ nhắn lại: Ta đã biết, mẹ chờ ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top