Chương 8: Dị năng tốc độ
Suốt chặng đường Hạ Băng vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng lên tiếng: "Phía trước có một căn nhà nông thôn, liền nghỉ ngơi ở chỗ đó đi."
"Không biết trong đó có tang thi không nữa."
Hạ Băng vừa dứt lời, Lưu Cương theo bản năng liền nhìn chằm chằm vào cửa cổng của căn nhà, đặt ra nghi vấn. Sân trước căn nhà cách đường cái khỏang 50m, để tiện đi lại chủ nhân căn nhà còn tráng một lớp xi măng nối liền từ sân đến đường.
"Có tang thi thì giết." Hạ Băng điềm nhiên nói.
Trên thực tế, trong căn nhà này không hề có tang thi, bởi vì cô đã sớm dùng tinh thần lực tra xét hết một vòng, bất quá lời này, cô sẽ không nói ra.
Dừng xe trước cửa cổng, Lưu Cương cùng Đường Giác hai đại nam nhân tự động xuống xe kiểm tra, thể hiện phong độ thân sĩ đàn ông, bọn họ vẫn phải có.
"Ba ba cẩn thận."Lưu Tiểu Nguyệt thấy ba mình lại đi mạo hiểm, không tự chủ được dặn dò.
"Ba sẽ ." Nghe được thanh âm quan tâm của con gái, Lưu Cương vốn có một chút sợ hãi trong nháy mắt liền tràn đầy dũng khí.
Hạ Băng mới không có tâm tình ngồi không chờ Lưu Cương cùng Đường Giác hai người chậm chạp xem xét đâu, cô liền theo sau Đường Giác xuống xe, sải bước tự nhiên hướng về phía cửa cổng mà đi.
"Hạ Băng cẩn thận." Nhìn thấy động tác của Hạ Băng, Đường Giác theo bản năng kéo cô lại, nhưng bị cô tránh được.
"Đúng là đồ không sợ chết, nếu bên trong có tang thi thì tốt nhất đem cô ta cắn chết đi." Thấy Hạ Băng liều lĩnh xuống xe, Lý Mai không có ý tốt châm chọc.
"Bên trong mà có tang thi, người đầu tiên bị cắn chính là ngươi." Lâm Tiêu Tiêu nghe được lời ả nói, bất mãn trừng một cái, vội vàng cũng theo xuống xe không quên dăn dò: "Hạ Băng, chú ý một chút." Muội muội giấy, dù cô rất mạnh nhưng cũng phải chú ý xung quanh một chút chứ! Nếu như bị tang thi cắn trúng, cái này thật sự là hết thuốc chữa rồi đấy!
"Cửa này vẫn còn bị khóa, có lẽ trong nhà không có ai, hẳn là an toàn." Bởi vì động tác của Hạ Băng, nên bước chân của hai người đàn ông không tự gíac nhanh hơn chút đi về phía cửa cổng, phát hiện căn nhà này bị khóa ngoài, cả hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Để tôi mở." Đường Giác chủ động tiến lên, nhấc cái búa trong tay lên, định đập một phát vào cái ổ khóa xấu số.
Khóe miệng Hạ Băng co giật, cô nhanh chóng đoạt cây búa của hắn, nói "Ta đến."
Ở trong mắt mọi người là hình ảnh Hạ Băng nhẹ nhàng thoải mái vung tay đập một cái, khóa hư.
"Thì ra đập khóa cũng cần đến kỹ xảo nha." Lưu Cương thấy thế cảm thán một tiếng.
Nghe Lưu Cương cảm thán, khuôn mặt Đường Giác không tự chủ co giật, chỉ có mình hắn biết rõ, cô gái xinh đẹp này căn bản không có thứ gọi là kỹ xảo đập khóa, mà do thức tỉnh dị năng lực lượng nên mới nhẹ nhàng một đập như vậy, nói không chừng khí lực của cô còn lớn hơn hắn gấp bốn năm lần.
Ta nói này muội muôi, khí lực thay đổi lớn như vậy có để lại di chứng gì không? Cũng may thức tỉnh hệ lực lượng không thay đổi hình dáng, giọng nói, các ngươi cứ tưởng tượng xem, một cô gái vốn mảnh khảnh xinh đẹp đột nhiên biến thành nữ hán tử thân cao 2 mét, cơ bắp cuồn cuộn giọng nói thô ráp, ai mà chịu nổi chớ.
Bất quá, nghĩ đến sau này cô ấy mà bị bạn trai làm mất hứng, có khi nào cô sẽ một tay xách anh chàng đó quăng đi luôn không?
Hình ảnh quá mức "đẹp", quả thực không dám tưởng tượng.
Bất quá, tại sao hắn lại phải tưởng tượng bộ dáng mình bị ném văng ra?
Phát hiện mình nghĩ quá nhiều, Đường Giác vội vàng thu hồi tâm tư lung tung, đang định phát huy một tý phong độ thân sĩ tự giác bước vào trong tra xét, thì Hạ Băng đã nhanh hơn hắn một bước, cô quăng cây búa đi trực tiếp nhấc chân tiến vào.
Ta nói này tiểu muội muội, ngươi kiêu ngạo như vậy có được không?
"Cẩn thận một chút." Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Đường Giác cũng lập tức đi vào theo.
Căn cứ vào việc cửa cổng bị khóa lại từ bên ngoài, trong sân hẳn rất an toàn, nhưng Đường Giác cùng Lưu Cương vẫn đi xung quang kiểm tra hết một vòng, xác định thực sự an toàn mới trầm tĩnh lại.
Trong sân nhỏ vô cùng sạch sẽ, căn nhà này năm ngày trước vẫn còn có người ở lại .
"Tôi đột nhiên thật muốn ăn cơm a."
Thấy trong phòng bếp có đầy đủ dụng cụ nấu nường, thậm chí còn có gạo, vài ngày rồi vẫn chưa chạm vào cơm, Lâm Tiêu Tiêu vuốt bụng mình khát vọng nói.
Nàng vốn là nữ sinh có vóc người hơi mập, ăn được tương đối nhiều, trước khi mạt thế đến, một ngày nàng có thể ăn chục bữa, vài ngày không ăn cơm cũng rất bình thường. Nhưng bây giờ mạt thế đến, đối với nàng, một bữa cơm gạo tẻ cũng là mỹ vị nhân gian.
Trong sân vườn còn trồng đủ loại rau dưa, hơn nữa trong tủ lạnh còn có cá có thịt, đối với phát hiện này, vài ngày vẫn chưa ăn được bữa cơm cả đám người nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực.
"Để tôi làm cơm đi, chúng ta ăn trước một chút."
Mạt thế đến, muốn ăn bữa no cũng khó, hiện tại có cơ hội nên nắm chắc, cô vợ nội trợ Trần Quyên chủ động đứng ra nói.
"Tốt tốt, tôi đến hỗ trợ." Lâm Tiêu Tiêu là người tán thành đầu tiên.
"Mọi người có ý kiến gì không?" Trần Quyên nhìn về phía Hạ Băng cùng Đường Giác, trực giác của cô nói cho cô biết trong đoàn người này, hai người kia là mạnh nhất.
"Không có." Hạ Băng vốn không phải là người thích tính toán, có thể ăn bữa cơm là tốt lắm rồi.
Còn Đường Giác, ha hả, hắn chắn chắn không có ý kiến, bởi vì hắn cũng rất nhớ hương vị của bữa cơm.
Mặc dù không bị hỏi thăm, nhưng Lý Mai cũng lắc đầu bày tỏ mình không có ý kiến.
Hiện tại mọi người đều đã thống nhất ý kiến, vì vậy Trần Quyên tìm ra tạp dề, chui vào phòng bếp nấu cơm.
Lâm Tiêu Tiêu chủ động đi đến trợ giúp, từ trong sân lấy ra ít rau dưa còn có thịt phơi khô, lại đem từ tủ lạnh một chút thịt cùng cá.
Nhắc tới phòng bếp, đây mới là địa bàn của các cô, ở đây các cô như cá gặp nước, không đến nửa giờ, trong phòng bếp đã truyền ra mùi thơm nồng đậm.
Kể cả Hạ Băng, cô cũng có cảm giác nước miếng mình sắp chảy ra tới nơi rồi .
Sau một tiếng đồng hồ, Trần Quyên đem tất cả thức ăn đã chuẩn bị xong dọn lên.
Một nồi thịt kho tàu, một nồi cá kho, một dĩa rau xào, một bát canh trứng, những món hết sức bình thường trong bữa cơm gia đình, nhưng hôm nay tất cả mọi người đều cảm thấy chúng rất đặt biệt.
"Nguyên liệu có hạn, thời gian cũng có giới hạn, cho nên tôi chỉ làm vài món, nào, mọi người đến nếm thử tài nấu nướng của tôi đi."
"Mạt thế đến mới biết được có một một bữa cơm bình thường là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào, Lưu tỷ *, mau ngồi xuống ăn cơm đi." Đường Giác mở miệng nói.
[* Hi: trên QT để là Lưu phu nhân, nhưng ta thấy không được tự nhiên nên đổi thành Lưu tỷ (๑و•̀ω•́)و ]
"Tốt." Trần Quyên mỉm cười ngồi xuống.
Cô là người cuối cùng ngồi xuống, những người còn lại sớm đã cầm bát đũa đợi cô, hiện giờ thấy cô đã ngồi xuống, hướng cô nói một tiếng cám ơn, sau đó liền rối rít bắt đầu vùi đầu ăn.
Khuôn mặt mỗi người đều hiện lên vẻ thỏa mãn, kể cả Lưu Tiểu Nguyệt, cô bé ăn những hai chén lớn, thật sự là đói bụng lắm lắm luôn.
"Trời ạ, có thể ăn no căng bụng cảm giác thật sự quá tốt, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, tôi về sau tuyệt đối sẽ không vì giảm cân mà lãng phí thức ăn."
Ăn no căng cả bụng, Lâm Tiêu Tiêu ôm bụng của mình cảm thán.
"Đúng vậy, nếu thời gian có thể quay lại, ta nhất định sẽ quý trọng mình mỗi ngày." Khó thấy được một lần Lý Mai lại đồng ý kiến với Lâm Tiêu Tiêu.
"Các ngươi là ai?"
Lời của Lâm Tiêu Tiêu cùng Lý Mai vừa mới dứt, thì đột nhiên có một âm thanh tức giận vang lên, ngoại trừ Hạ Băng luôn dùng tinh thần lực của mình duy trì cảnh giác, những người còn lại đều bị dọa sợ hết hồn, tập thể nhìn sang, trước cửa nhà là một người đàn ông thoạt nhìn trên ba mươi, rất nhỏ gầy, cao khoảng mét tư.
Giờ phút này, nam nhân thấp bé hết sức tức giận, gã chỉ mới ra khỏi nhà chưa đầy hai giờ, thì trong nhà đã xuất hiện ăn trộm rồi: "Ai cho các ngươi vào nhà ta, đem cửa nhà ta phá hư, vậy mà vẫn còn tinh thần vui chơi giải trí ."
"Thực xin lỗi, bởi vì bây giờ là mạt thế, chúng tôi cho rằng chủ căn nhà này sẽ không trở về, cho nên mới vào đây nghỉ ngơi một chút..."
Không nghĩ căn nhà này lại có chủ nhân, tuổi tác còn lớn hơn nên Lưu Cương lúng túng vội vàng đứng lên giải thích.
"Ngươi mới đi chết á, ta biết rõ các ngươi đều ngóng trông ta chết đi, nhưng ta sẽ không dễ dàng chết như vậy đâu, kẻ phải chết mới là các ngươi."
Cũng không biết tên nam nhân này có bản lãnh gì mà Lưu Cương rõ ràng đã khách khí nói chuyện với gã, vậy mà gã lại đột nhiên nổi giận, bỗng chốc phóng tới trước mặt anh.
Mọi người chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, sau khi hoàn hồn lại Lưu Cương đã bị đánh bại rồi.
Tốc độ này...
Là người có dị năng tốc độ.
Hạ Băng phát hiện cái tên nam nhân thấp bé này là một dị năng giả hệ tốc độ, cô theo bản năng nhìn về phía Đường Giác, đúng lúc, hắn cũng nhìn lại cô, trong mắt hiện lên vẻ hiểu rõ.
"A..."
"Ông xã!"
"Ba ba!"
Thấy Lưu Cương đột nhiên bị đánh ngã, Trần Quyên cùng Lưu Tiểu Nguyệt đều giật mình.
"Ngươi, ngươi, chuyện gì đang xảy ra vậy, tôi biết chúng tôi xông vào nhà ông là chúng tôi không đúng, nhưng chồng tôi đã khách khí xin lỗi ông rồi, ông vậy mà không nói đạo lý còn ra tay đánh người."
Trượng phu mình bị đánh, Trần Quyên hết sức tức giận, một bên đỡ Lưu Cương, một bên tức giận mắng nam nhân thấp bé.
"Con đàn bà này thật xinh đẹp..."
Phát hiện người mắng mình là một thiếu phụ có bộ dáng rất tốt, khóe miệng tên nam nhân nở ra một nụ cười tà ác.
"Ông nghĩ ông làm... A..." Nhìn thấy vẻ mặt của tên nam nhân, trong lòng cô dâng lên một dự cảm xấu, nhưng cô còn nói chưa dứt lời, gã đã nhào tới, đợi đến khi cô hoàn hồn, tên nam nhân đã đứng trong sân, trên tay gã còn cầm một chiếc áo ngực, vẻ mặt mê say ngửi ngửi.
"Thật là thơm a..."
"Á á, lưu manh!" Ý thức được cái tên chết tiệt kia cầm chính là áo ngực của mình, mặt Trần Quyên thoát cái trắng bệt, một bên thét chói tai một bên ôm ngực mình, vẻ mặt so với táo bón còn khó nhìn hơn.
"Con quỷ nhỏ, nếu ngươi nguyện ý lưu lại với ta, ta nhất định sẽ không làm hại trượng phu của ngươi. Như thế nào? Nếu ngươi không đáp ứng, ta liền giết hắn, đó, còn có một cô nương xinh đẹp nữa..."
Tên nam nhân thấp bé này, thoạt nhìn rất bỉ ổi nhưng gã lại có cái tên rất khí phách, gọi là Hùng Tráng, đáng tiếc, gã không thể thực hiện được ý nguyện của cha mẹ mình, lớn lên phải cao lớn cường tráng, ngược lại gã vừa thấp vừa nhỏ.
Đánh nói, chính là bởi vì bộ dáng có vấn đề nên từ nhỏ gã đã bị chúng bạn cùng lứa bắt nạt, sau khi lớn lên, bởi vì chiều cao không tốt, gã không tìm được vợ, cũng không có một công việc tốt, lúc nào cũng bị cản trở, tâm hồn khó tránh khỏi có chút ít vặn vẹo. Bất quá lúc trước xã hội còn bị pháp chế, gã luôn phải đem tâm tư vặn vẹo của mình giấu đi. Nhưng đến sau này, bất ngờ kích phát dị năng tốc độ, gã lập tức liền cảm thấy mình mới là trời, những ý niệm tà ác trước kia đều bị kích phát ra.
Nhìn thấy vẻ mặt trắng bệt của Trần Quyên, trong lòng gã rất sảng khoái, nhưng sau khi phát hiện đằng sau còn một cô gái vô cùng xinh đẹp nữa, gã nhịn không được hướng về phía Hạ Băng phóng tới.
Đối với dị năng của mình, Hùng Tráng hết sức tự tin, bây giờ gã nghĩ chắn chắn áo ngực của cô gái kia so với thiếu phụ còn thơm hơn nhiều.
Thấy gã chú ý tới Hạ Băng sau, Đường Giác lập tức có phản ứng, không nói hai lời liền chạy tới bên cô, hô:"Cẩn thận."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top