Chương 83: Tranh Đoạt
Kim Thạc Trân thấp giọng nói, toàn thân tản mát ra khí tức tà mị yêu dã, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Duẫn Nhi trong đôi mắt ánh sáng lưu chuyển, chớp động, sáng ngời. Lâm Duẫn Nhi mỉm cười nhìn hắn, không tiến lên, cũng không lui về phía sau, hai người giằng co nhìn nhau.
Ngươi cảm thấy ta thế nào, ta chính là như thế ấy. Làm người, có đôi khi vẫn là nên tin vào hai mắt của mình mới tốt. Lạnh nhạt mà nói, mang theo chút lập lờ nước đôi, nghe lời ấy, Thạc Trân cười khó hiểu lắm, trong đôi mắt tràn ngập mị hoặc, một lần nữa có chút hăng hái nhìn người trước mắt thật sâu.
Lời mà quận chúa nói, thật đúng là càng ngày càng có triết lý, khiến Thạc Trân không rõ phương hướng rồi. Khí tức thẳng tắp, quét trên khuôn mặt như ngọc của nàng, trắng nõn sáng long lanh quả thực khiến người ta muốn cắn một cái.Kim Thạc Trân thấy vậy, cảm giác trong đầu hoảng hốt một hồi, sau một khắc, tay liền không tự chủ được giơ lên, nhớ nhung vô hạn nhẹ vỗ về tóc mai Lâm Duẫn Nhi, bạc môi gợi cảm tuyệt mỹ, không khỏi hướng cặp môi đỏ mọng nở nang ướt át mà hôn lại.
Trực giác muốn lui về phía sau, nhưng không ngờ cánh tay bị người nào đó gắt gao kềm giữ, không thể động đậy. Bởi vì không thể bạo lộ võ công của mình, Lâm Duẫn Nhi lúc này, chỉ có thể trừng mắt nhìn khuôn mặt mang theo vô hạn mê luyến, không khỏi chậm rãi phóng đại, đầu mạnh mẽ nghiêng qua một bên.
A. Ngươi làm gì vậy. Lúc này, hai câu nói đồng thời vang lên, khi Lâm Duẫn Nhi bị ép đến không còn cách nào,không khỏi nhấc chân hung hăng giẫm Kim Thạc Trân dẫn đến hắn bị đau một trận thì sau lưng, thanh âm mơ hồ có chứa lửa giận của Chính Quốc đột nhiên vang lên.Không thể tha thứ, quả thật là không thể tha thứ. Hắn bất quá là trong nội tâm phiền muộn không chịu nổi, muốn ra ngoài tùy tiện đi một chút thôi, lại không nghĩ sẽ nhìn thấy một màn Kim Thạc Trân định cưỡng hôn Lâm Duẫn Nhi này.
Kim Thạc Trân kia quả thật là quá phận rồi. Hắn làm sao có thể cưỡng hôn nàng. Chẳng lẽ hắn không phát hiện nàng nghiêng đầu, lòng tràn đầy không muốn đấy sao. Quá phận. Thật là quá phận.Trong lồng ngực, có một loại tức giận, thậm chí còn xen lẫn chút ghen tuông, nắm chặt nắm tay, không chút chần chừ tiến lên, vươn bàn tay to giữ chặt cổ tay Lâm Duẫn Nhi đem nàng kéo ra phía sau, thẳng tắp bảo hộ ở sau người, sau đó bộ mặt tức giận nhìn về phía trước.
Nguyên bản Kim Thạc Trân vốn là rất không thoải mái, chân bị nàng hung hăng giẫm một cái, cảm thấy đau nhức đến thấu xương. Mà bây giờ, lại bị Điền Chính Quốc sắc bén quát như vậy, bá đạo chiếm lấy người ngọc trong tay, kết quả là trong nội tâm càng thêm khó chịu. Kim Thạc Trân hắn, dù sao cũng là Vương gia nước Tây Thần,khi nào thì có người dám quát lớn hắn. Giật đồ trong tay hắn. Đây quả thực là một loại vũ nhục cùng khiêu chiến đối với thể diện của hắn. Vì vậy lập tức, hắn cũng nghiêm mặt.
Điền Chính Quốc, ngươi không hảo hảo đợi ở Thiên Hương Các cùng biểu muội bảo bối của ngươi, chạy đến đây nổi điên cái gì. Trào phúng chế nhạo, nhất là khi nói đến biểu muội bảo bối của ngươi, thì trên mặt Kim Thạc Trân lộ vẻ chán ghét.Chuyện của ta, không cần phải ngươi trông nom. Ngươi vẫn là lo trông nom chính ngươi cho tốt a.
Biểu lộ kiêu ngạo chán ghét kia, khiến Chính Quốc mặt lạnh, nhịn không được trào phúng ngược lại. Không thể tưởng tượng được gió trăng công tử Thạc Trân, ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt còn không đủ, chạy về phủ,còn tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía như vậy. Một câu châm chọc hắn bản tính phóng đãng bất lương, làm cho Thạc Trân nghe vậy không khỏi nhíu mày, chỉ thấy hắn cười tà mị, sau khi giương mắt nhìn nhìn Chính Quốc, chua ngoa vô cùng nói. Tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía cũng không có cái gì không tốt a, ít nhất nói rõ con người của ta có sức sống.
Không giống như người nào đó, nâng khối ngọc nát còn cho là bảo khố, thế nào cũng không nỡ buông tay. Haha, nếu ta là ngươi, nếu biết mọi người nhìn chính mình như vậy, đã sớm mắc cỡ không ra khỏi cửa, sẽ không chạy loạn bốn phía làm cho người ta ghét bỏ.Lời nói đầy mùi thuốc súng, cùng với tràng diện khiêu khích, Chính Quốc cùng Thạc Trân, lần đầu tiên nén giận trừng mắt nhìn đối phương như vậy. Lâm Duẫn Nhi thấy tình cảnh này, từ từ nhắm hai mắt lại không nói lời nào, sau đó chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ, ánh mắt không ngừng luân chuyển giữa hai người.
Kim Thạc Trân ngươi có ý gì. Đem Lâm Duẫn Nhi bảo hộ ở sau người, Chính Quốc vừa nghe lời này, không khỏi rất là nổi giận. Hắn là Tam hoàng tử Đại Lương, có sự thanh cao cùng kiêu ngạo của mình, hắn không cho phép người khác tùy ý chà đạp tôn nghiêm của mình như vậy, thực tế đối phương lại là loại người dâm loạn tà mị, vốn là thứ hắn ghét cùng xem thường nhất, cho nên lúc này, càng không cần phải nói nhiều nữa.
Vừa nhìn thấy Chính Quốc đem Lâm Duẫn Nhi bảo hộ ở sau người cứ như là vật phẩm độc quyền của mình, tay còn gắt gao bắt lấy cánh tay của nàng, trong lòng Kim Thạc Trân liền khó chịu một hồi, khẩu khí không khỏi càng kém hơn. Không có ý gì. Chẳng qua là thấy loại người khó ưa, nhịn không được muốn nói lên vài câu thôi. Luận về chơi đùa, luận vệ phóng túng, Chính Quốc tuyệt đối không phải đối thủ của Thạc Trân. Tung hoành trên trận gió trăng lâu như vậy, tài ăn nói tất nhiên là không kém, bản sự chế ngạo người khác cũng là một tay lão luyện, thẳng khiến Chính Quốc nghe xong tức đến mặt trắng không còn chút máu
Niềm kiêu ngạo của hắn, tôn nghiêm của hắn, không cho phép hắn và nam nhân lưỡi dài kia đứng ở chỗ này chửi đổng, vì vậy quay đầu, khinh thường không nói nhiều nữa,Chính Quốc kéo Lâm Duẫn Nhi muốn hướng một bên mà đi. Ai, ngươi có thể đi, nàng không thể đi. Một bả ngăn ở trước mặt hắn, Thạc Trân nhíu mày, không khỏi nói thẳng. Nghe vậy, Chính Quốc mặt lạnh lùng, vẻ mặt chán ghét lạnh nhạt nói. Tránh ra.
Cho ngươi. Ta tuyệt đối cam tâm tình nguyện. Nhưng về phần quận chúa, kính xin ngươi buông nàng ra. Chủ đề trước của chúng ta còn chưa kết thúc, cho nên hiện tại, cần tiếp tục thương thảo thêm. Với ngươi có cái gì để thương thảo. Chẳng qua là mấy chuyện gió trăng nói nhảm. Bất mãn vì sự tà mị Thạc Trân thể hiện giờ phút này, Chính Quốc nói thẳng suy nghĩ trong lòng, một lần nữa lạnh lùng tương đối.
Không biết vì cái gì, từ trong nội tâm hắn không muốn Lâm Duẫn Nhi tiếp cận Kim Thạc Trân, cứ như chỉ cần vừa tiếp cận, trong lòng của hắn sẽ có cái đó gì đó chặn lại, nghẹn ngang khiến hắn khó chịu. Một mặt chỉ đem Thạc Trân xem thành sói đói, lại không để mắt đến nữ tử phía sau mình cũng không phải tiểu bạch thỏ dễ dàng bị lừa, trong lòng Chính Quốc lúc này ý muốn bảo hộ không ngừng dâng lên, cánh tay trong lúc đó không khỏi gia tăng lực đạo.
Kim Thạc Trân nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duẫn Nhi có vẻ bị đau, trong nội tâm nhất thời đau xót vô hạn,trong mắt vạn phần không muốn trừng Chính Quốc cả giận nói. Buông nàng ra. Không buông. Dưới sự giằng co của hai người, mạch nước ngầm không khỏi bắt đầu khởi động, sau một khắc, Thạc Trân nhíu mày một cái, vươn tay không chút chần chờ hướng cánh tay nắm chặt người ngọc của Chính Quốc đánh tới, cũng mãnh liệt vừa dùng lực, tách ra.
Một tay đẩy người trước mặt ra, tay kia rất nhanh chiếm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, Thạc Trân nhếch mày, vẻ mặt đắc ý hướng Chính Quốc khoe khoang thắng lợi của mình. Ngươi. Vô cùng phẫn nộ nhìn người ngọc bị đoạt đi, Chính Quốc không khỏi tức giận đến hai đấm nắm chặt. Thân thủ hắn không bằng Thạc Trân, chỉ biết một ít thuật phòng vệ bình thường, cho nên về sĩ khí, không khỏi thấp hơn một bậc.
Tức giận, bất quá cuối cùng vẫn xúc động, tiến lên lần nữa, kéo lại một cánh tay trống không khác của Lâm Duẫn Nhi, gắt gao nắm trong tay, không buông ra. Buông tay. Buông tay. Hai tiếng tức giận đồng thời vang lên, lúc này, Lâm Duẫn Nhi không nói một câu nhìn hai người cầm tay mình, muốn chiếm nàng thành của mình, trong mắt, không khỏi có chút thần thái mơ hồ lưu động.
Khí tức nóng nảy, tràng diện hết sức căng thẳng, hai người đều cầm một tay. Không ai nhường ai, không ai phục ai, tóm lại giờ khắc này, bọn họ đều quên nữ tử trong tay này, từng là người bọn họ chán ghét, đụng cũng không nguyện ý đụng vào một cái. Sáng sớm, mặt trời rực rỡ không chói chang lắm, ba người tướng mạo nổi bật, trong gió nhẹ, trình diễn một cuộc chiến đoạt người
Lúc này, Phác Trí Mẫn vẻ mặt thất hồn lạc phách, đầu buông xuống, tay cầm sổ sách chậm rãi từ đằng trước đi tới, nhìn bộ dáng, là muốn đi hướng thư phòng Lâm Duẫn Nhi.Từ ngày đó, lúc hi vọng trong nội tâm tan biến, hắn chính là mang trạng thái rã rời hồn lìa khỏi xác này. Không muốn rời đi, không định rời đi, vì vậy mỗi ngày vẫn kiên trì mang theo sổ sách tiến đến hồi báo.
Tuy nàng bảo hắn không cần phải xen vào nữa, bảo hắn mau rời khỏi Vương Phủ, chính là hai chân cứ như gặp ma, rất không nghe lời mỗi lần định đi rồi, lại kìm lòng không được quay trở lại, mỗi lần đều như thế, mỗi ngày đều như thế. Nàng không gặp hắn, đã vài ngày. Hôm nay, vì có thể nhìn thấy mặt nàng, hắn đặc biệt dậy sớm, nghĩ đứng ở cửa ra vào chờ nàng, nói cho nàng biết, đáy lòng hắn nghĩ gì, hắn không muốn đi, muốn nàng coi hắn như phu quân để hắn đợi bên người nàng, dù cho thế nhân phỉ nhổ hắn, người nhà không hiểu hắn, cả đời này, hắn cũng không cần biết
Vùng vẫy thật lâu, lại có một cái quyết định như vậy. Vì quyết định đó, vào lúc ấy cực kỳ kinh thế hãi tục. Không có người nam tử nào lại nguyện ý cùng nam tử khác lấy chung một thê tử, bởi vì chuyện này tuyệt đối là một loại cực kỳ vũ nhục với tôn nghiêm nam tính, cho nên căn bản không có ai, lại hạ thấp thân phận đến trình độ như vậy. Phác Trí Mẫn hắn, có lẽ xem như một sinh vật kỳ lạ khác loài của thế giới này rồi.
Kỳ thật Trí Mẫn làm ra quyết định này, cũng không có trải qua quá nhiều nghĩ sâu tính kỹ, cũng không có nghĩ xem các loại vấn đề từ nay về sau sẽ gặp phải, chỉ là trong nội tâm vô thức không muốn rời đi, đơn thuần muốn bảo trì hình thức như hiện tại vậy, để cho hắn mỗi ngày có thể nhìn thấy nàng, tới gần nàng, nhìn nàng mỉm cười, nhìn nàng đùa giỡn náo loạn.Như vậy, là đủ rồi.
Mang tâm tư như vậy, Trí Mẫn cúi đầu đi từ từ , nhưng trong lúc vô tình cử động đôi mắt, khiến hắn chấn kinh tại chỗ. Trước mắt, một cái yêu dã tà mị, một cái ngọc thụ lâm phong, đều tự mình gắt gao lôi kéo cổ tay Lâm Duẫn Nhi, như thế nào cũng không chịu buông ra. Mà Lâm Duẫn Nhi mảnh khảnh, trên cổ tay bị nắm chặt, rõ ràng đã bị nắm ra dấu đỏ thật sâu, lúc này, đang hung hăng làm đau nhói mắt của hắn. Các ngươi đang làm gì đó. Buông nàng ra. Lần đầu tiên, lớn tiếng như vậy quát người khác Trí Mẫn luôn tuấn khí nhã nhặn, lúc này không chỉ có phẫn nộ đến đỏ mắt, còn tiến lên muốn đẩy hai người ra.
Khổ nỗi chính là, trong ba người, hắn là kẻ không có một điểm công phu, cho nên về lực đạo, khẳng định không bằng hai người khác, sau khi đẩy nhiều lần không có kết quả, không khỏi mãnh liệt cau mày lớn tiếng nói.Các ngươi làm gì vậy, còn không mau buông tay. Không thấy cổ tay quận chúa đỏ lên sao. Còn như vậy nữa, chắc phải phế đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top