Chương 8: Tâm tư

Ngày hôm sau, thời điểm Tiết Dương tỉnh lại cảm giác phía sau trướng trướng không thoải mái, y nắm chặt tay, liền nghe được một tiếng hít thở.

Ngẩn người, lúc này y mới phản ứng lại được đó là cái gì.

Quay đầu, Tiết Dương híp híp mắt, nói, “Còn không mau rút ra? Muốn ngốc ở bên trong ăn tết?”

Khuôn mặt tuấn mỹ của Tống Lam trong nháy mắt hồng như tôm luộc, từng chút một đem thứ kia của mình rút ra, bất mãn cắn môi không để ý tới Tiết Dương.

Tiết Dương bĩu môi, tự mình mặc quần áo thật tốt, đỡ vách tường đứng lên, nói, “Nhanh lên mặc đồ vào, chân lão tử bị thương, đi không được.”

Cuối cùng là Tống Lam cõng Tiết Dương.

Một đêm túng dục, Tiết Dương hiện tại đôi mắt đều mệt đến không mở ra được, ghé vào lưng Tống Lam ngủ, mê mê man man nói câu, “Đạo sĩ thúi, đừng quăng ngã lão tử.”

Tống Lam thân mình lung lay một chút, mím môi, trên khuôn mặt lạnh như băng sương gợi lên một mạt cười cực nhỏ cực nhỏ, giống như phù dung (hoa sen) sớm nở tối tàn, phảng phất vào mùa đông giá băng, khiến đông tuyết tan rã.

Đem một nam nhân cao gầy, rắn chắc nhưng cũng không yếu ớt cõng trên lưng là thực cố hết sức, nhưng Tống Lam lại bước đi từng bước một cực ổn định.

Hai người ở chỗ sâu nhất trong rừng Sương Mù dừng lại. Một đường đi đến đây, miệng viết thương trên ngực Tống Lam quả nhiên lại nứt ra rồi.

Máu tươi đầm đìa, lan ra hết áo bào màu đen.

“Mau nằm xuống, ngươi bị trúng độc.” Máu trên miệng vết thương kia chảy ra không phải màu đỏ, mà là màu đen. Tiết Dương nhìn nhíu mày.

“Để ta hút độc giúp ngươi.” Tiết Dương liếc mắt nhìn Tống Lam một cái. Y biết Tống Lam không thích người khác đụng vào mình, cũng không biết lúc này hắn có cự tuyệt không.

Nào biết, Tống Lam đương nhiên gật gật đầu, âm thanh trầm thấp mà khàn khàn, nói, “Ngươi giúp ta.”

Tiết Dương ngẩn người, nghi hoặc với thái độ dịu dàng mà Tống Lam đối với y, nhưng cũng không nói gì, cẩn thận cởi áo trước ngực hắn ra giúp hắn hút độc.

Đem máu đen từng chút một hút ra, tâm Tiết Dương có chút nổi lên gợn sóng. Đời trước vì một viên kẹo đường, đi lừa gạt mà có được một chút ôn nhu, tâm tâm niệm niệm tám năm. Như vậy lúc này, người kia vì y không chút do dự chặn lại một đòn chí mạng, y lại sẽ nhớ bao lâu?

Còn có, y đối với Tống Lam, rốt cuộc tồn tại tâm tư gì?

“A... ”

“Này, bên này.”

Tiết Dương còn chưa kịp từ trong hoảng hốt khôi phục lại tinh thần, đầu liền bị đè xuống bên kia, trong miệng bắt ngậm một viên trái cây hồng diễm.

“Bên này cũng muốn hút độc.”

Tiết Dương, “… Bên này lại không trúng độc, hút cái gì…”

“Nhanh lên, a...”

Tiết Dương, “…”

“A..., thật khó chịu, ngươi... ngươi mau ngồi lên.” Ngữ khí nghiêm trang, âm thanh cao ngạo lãnh đạm trước sau như một, nhưng con mẹ nó lời này là có ý gì?

Cái gì kêu ngươi mau ngồi lên?
Còn có, ngươi con mẹ nó đang trúng độc, có thể nào quản tốt thứ kia của ngươi được không.

Tiết Dương hít vào một hơi thật sâu, bạo ngược đang bị cưỡng chế trong lòng nháy mắt dâng lên, “Ta phải hút độc cho ngươi, chuyện này đợi chút lại nói.”

“Ngươi hút độc là dùng miệng, không phải dùng bên dưới.”

Thao, nghe xem này nghe xem này, đây con mẹ nó là lời thú vị gì?

Tiết Dương hận không thể một kiếm đem vật kia của hắn băm ra cho cẩu ăn, lão tử thật con mẹ nó muốn thiến ngươi.

Tống Lam phỏng chừng nhìn ra y không kiên nhẫn, quay đầu đi, thân mình dịch sang bên kia.

Tiết Dương xoa xoa tóc, nhìn cái người đang dùng hành động thực tế nói với y, ngươi nếu không nghe lời ta ngồi lên, ta liền không cho ngươi hút độc giúp ta, cũng không biết nên khóc hay nên cười.

Tay cẩn thận đè lên viết thương, cuối cùng mắt tối sầm lại nhìn chằm chằm cái người đang giận dỗi kia thật lâu, sau đó thô lỗ xé mở quần Tống Lam…

Tiết Dương còn chưa kịp nằm sấp xuống, cái người ban đầu đang nằm yên đột nhiên động vòng eo gầy nhưng rắn chắc hướng phía trên trừu sát tiến vào.

Tiết Dương cắn chặt răng, gắt gao bám lấy quần áo Tống Lam, “Ngươi con mẹ nó chậm một chút, ngươi như vậy, ta như thế nào hút độc cho ngươi?”

“Độc ngày mai lại hút.” Động tác kia, một chút đều không giống của người trúng độc, người khác không biết còn tưởng rằng hắn trúng phải xuân dược.

“Thao, ngày mai? Ngày mai mới hút độc để cho lại giống hôm nay hả? Ân, a…” Đột nhiên bị đâm vào mãnh liệt, Tiết Dương tức khắc cảm giác run rẩy từ sống lưng đến khắp người, tiếng rên rỉ không kìm được mà buột miệng thốt ra.

Tống Lam đối lời y nói mắt điếc tai ngơ, tiếp tục động tác của mình, từng chút từng chút tiến vào sâu hơn.

Tiết Dương bất đắc dĩ, thỏa hiệp xin tha nói, “Ngươi trước chậm một chút, để ta hút độc cho ngươi. Muốn làm chuyện này, chúng ta về sau còn có rất nhiều thời gian!”

Tống Lam nghe y nói xong, đột nhiên liền ngừng động tác, qua hồi lâu, mới thật chậm rãi nhẹ nhàng trừu động lên, thấp giọng nói, “Được.”

Quả nhiên, về sau ở rừng Sương Mù mấy ngày, Tống Lam hoàn toàn quán triệt câu “Có rất nhiều thời gian”, thật con mẹ nó lợi hại, chỉ cần nghỉ ngơi, tuyệt không ngừng nghỉ.

Tuy nói là tuổi tác Tống Lam khí huyết cường đại, lại là trước đó mới làm không lâu, nói nghiện cũng không tính là kỳ quái. Chính là, Tiết Dương như thế nào cũng không hiểu nổi, tuy rằng lần đầu tiên Tống Lam cùng y làm chuyện này rõ ràng thân thể thực sảng khoái, nhưng sau khi tỉnh dậy hắn phản ứng rất kịch liệt.

Nhưng gần đây, sao lại thành thế này. Rõ ràng độc đều đã được giải, về tình cảm muốn nói do sốt cao thiêu đốt khiến đầu óc mơ mơ màng màng còn có thể tha thứ, nhưng hiện tại đang thanh tỉnh, hắn còn muốn làm một lần lại thêm một lần là như thế nào?

Tiết Dương bực bội xoa xoa tóc, rõ ràng biết chuyện này hết thảy hoang đường cỡ nào, thế nhưng y cố tình lại không thể cự tuyệt nổi! Nhìn đạo sĩ thúi giả thanh cao ngạo kiều với mình, vì sao lại cảm giác hắn như vậy thật đáng yêu!

Tác giả có lời muốn nói: Ngao ô, sẽ không bỏ hố nha, tiểu rộng nại nhóm mau nói cho ta nghe một chút đi, rốt cuộc cho Hiểu Tinh Trần đến với ai???
Cảm ơn yêu dinh dưỡng dịch, ngao ô ô, yêu ngươi sao sao pi~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top