Thừa tướng ngoan ngoãn, đừng chạy!

Chương 1:Đang có mang
- "Quỳ -"
- "Vạn tuế!"
- "Vạn vạn tuế!"
- "Ngô vương vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Quần thần ba quỳ chín lạy cúi đầu tại triều đường.
Trong đại điện,trên ghế rồng,đầu đội kim quan,người mặc long bào,hoàng thượng thần khí ngạo nghễ nhìn cả đám người đang quỳ trên mặt đất,bỗng nhiên nhướng mày,tầm mắt dừng lại trước một người vóng dáng nhỏ nhắn:
- " Thạc nhi, Thạc...... Kim Thừa tướng,mau mau đứng lên,ta không phải đã nói ngươi thân thể không khoẻ không cần hành lễ sao? Ngươi sao lại còn quỳ trên mặt đất!"
Kim Thừa tướng nghe thấy,hai chụp ống tay áo,đứng dậy nhìn Hoàng Thượng sắc mặt bất mãn hơi cúi đầu,nói:
- "Tạ ơn hoàng thượng, nhưng hoàng thượng không thể vì vi thần mà làm trái quy củ."
Kim Thừa tướng da thịt trắng nõn hồng hào vô cùng mịn màng,hai tròng mắt sáng ngời như trân châu đen so với nhiều ngôi sao trên trời còn mê người hơn,dung mạo khuynh quốc,khiến người có long uy cũng phải nhượng bộ vài phần.
- "Nếu ảnh hưởng trong bụng ...... cũ,bệnh cũ tái phát thì sao?" Hoàng Thượng lau mồ hôi,thiếu chút nửa nói ra bí mật giữa hắn và Kim Thừa tướng.Về sau Kim Thừa tướng không biết còn mặt mũi nào nhìn người.
Vốn nên bàn luận thượng tấu chuyện quan trọng trong cung,nhưng lại biến thành hoàng thượng hỏi han ân cần Kim Thừa tướng.
Mọi người thấy Kim Thừa tướng sắc mặt hồng nhuận,khi nói chuyện ngữ khí vẫn bình tĩnh lạnh nhạt,không chậm không nhanh,một chút cũng không giống người đang mắc bệnh.Mà Hoàng Thượng lại quan tâm đến thế,xem ra hoàng thượng vô cùng sủng ái y.
Trước kia Kim Thừa Tướng vốn là người hầu bên thái tử lúc còn nhỏ hoàng thượng bây giờ,bởi vì sáng suốt hơn người,tâm tư cẩn thận,lại lúc nào cũng tính toán thay hoàng thượng,khi đó thái tử Lộc Hàm rất thích y,nên khi thái tử vừa bước lên ngôi hoàng vị, Kim Mân Thạc năm ấy hai mươi lăm tuổi cũng trở thành thừa tướng đại nhân dưới một người trên vạn người.
Bất quá dựa vào thân thế của y,cũng có người nói y dùng sắc câu dẫn hoàng thượng. Nhưng mà nhờ có y trợ giúp hoàng thượng vừa mới đăng cơ đã có thể xử lý triều chính vững vàng,không một chút sai lầm,cho nên không người nào dám lên tiếng.
Rốt cục bãi triều,chuyện chính sự trọng yếu không bàn luận được gì,ngược lại lời nói quan tâm ân cần thăm hỏi chúng thần học được cũng không ít.
Kim Thừa Tướng hôm nay không giống bình thường,vừa bãi triều lại đi về hướng ra khỏi hoàng cung.
Diêm tướng quân luôn có quan hệ tốt với y,trong lòng cảm thấy có gì không liền đi về phía trước hỏi:
" Kim Thừa tướng, ngài hôm nay sao không đến thư phòng hoàng thượng - nghị sự?"
Kim Thừa tướng thở dài một tiếng,nói:
- "Mấy ngày nay trong nhà ta có rất nhiều việc,hiện tại thể xác và tinh thần đều mỏi mệt!"Y mặc dù nói thế,trong lòng lại khổ sở:
- "Còn không phải tại hoàng thượng vị cao cao tại thượng trong lòng các ngươi,không cho ta đi lại chung quanh,có chuyện gì cũng phải đợi hắn đến quý phủ mới nói,ta phi!Rõ ràng là nhốt,ngay cả cửa phủ cũng không cho ta ra.Ta bất quá chỉ mang thai ba tháng mà thôi!Sao lại đối với ta như vậy, hừ!"
- "Một khi đã như vậy,không bằng ta cùng ngài về ,phủ ta và ngài dù sao cũng gần nhau......" Diêm tướng quân cùng Kim thừa tướng cùng nhau hồi phủ,vừa đi vừa nói chuyện với nhau thật vui.
Hai người đi cùng một chỗ,một người cao ngất cường tráng một người nhỏ nhắn mảnh khảnh,một văn một võ rất xứng đi,thời điểm đi ngang qua mọi người đều ngưỡng mộ dòm theo.
Nhưng mà ở sau điện Lộc Hàm nhanh chóng đổi thường phục muốn đưa Kim Mân Thạc hồi phủ đã nhìn thấy tất cả,sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó
coi,trong mắt dường như còn lóe lên tia lửa giận vô danh,hắn núp sau vách tường một mình lẩm bẩm nói:
- "Xem việc tốt mình đã làm,hừ còn dám đi chung quanh câu dẫn nam nhân!"
Khi Kim Mân Thạc về tới phủ,thấy nô bộc trong phủ thần sắc hoảng sợ,y cũng đoán được rốt cuộc ai đã đến quý phủ,lại là vị chủ tử khó hầu hạ......
Chương 2:Đang có mang
Vừa mới bước một chân vào cửa phòng chính mình, Kim Mân Thạc đã nhìn thấy Lộc Hàm xem nơi này như nhà mình,ngồi trên ghế làm bằng gỗ đàn hương trong phòng, dựa lên bàn trà than thở.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh,không khí nặng nề,hai người không một ai chịu lên tiếng.
Kim Mân Thạc không biết sao lại có chút sợ,nhưng lại không biết rốt cuộc y sai chỗ nào?
Chẳng lẽ vì y không nghe lời hắn đến thượng triều?Hay không phải là...
Hay ngày hôm qua y cự tuyệt thịnh tình của hắn...... Kim Mân Thạc nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra mình sai chỗ nào.
- "Kim thừa tướng ơi Kim thừa tướng,rốt cuộc có chuyện'quan trọng' gì khiến ngươi chậm trễ,thế nhưng muốn trẫm đường đường vua của một nước phải ở đây chờ ngươi! Ngươi nói đi." Lộc Hàm nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà,nhưng không ngẩng đầu nhìn Kim Mân Thạc.
Kim Mân Thạc lại cảm thấy bản thân bị xuyên ngàn lổ vạn động,chỉ vì thái độ và giọng điệu khi nói của hắn.
Còn nửa,thời điểm bình thường hai người bọn họ ở riêng một mình, Lộc Hàm không tự xưng trẫm mà thân thiết gọi y "Thạc nhi, Thạc nhi." nhưng hiện tại....
- "Không...... Không có gì?" Nhìn Lộc Hàm trước mắt kiêu ngạo, Kim Mân Thạc không khỏi run rẩy.
- "Còn nói không có gì? Rõ ràng ngươi rời khỏi hoàng cung trước ta, vì chuyện gì ngươi còn về trễ hơn ta hả?" Lộc Hàm thong thả nâng lên chén trà,dường như đang chờ đợi chuyện gì?
- "Trên đường hồi phủ ta bất quá chỉ cùng Diêm tướng quân nói chuyện chốc lát, nên về trễ......" Kim Mân Thạc càng nói càng nhỏ, tựa hồ hiểu được Lộc Hàm vì sao không vui.
"Thật là dấm chua mười phần." Kim Mân Thạc thầm nghĩ,nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ.
Lộc Hàm cầm chung trà trong tay đặt lên trên bàn,khoảnh khắc chung trà chạm nhẹ vào mặt bàn lại vang lên một tiếng vang lay động lòng người.
- "Lại đây "- Lộc Hàm hai mắt nhìn chăm chú vào Kim Mân Thạc, khóe miệng cong lên,trong xương lộ ra một tia tà ác.
- "Đến bên ta."
Kim Mân Thạc sải bước đi về phía Lộc Hàm, khẩn trương sâu trong lòng bắt đầu lan tỏa. Đột nhiên một đôi tay cường tráng ấm áp vòng lấy y,làm y ngã vào vòng ôm thoải mái mềm mại của Lộc Hàm .
Lộc Hàm dùng ngón tay thon dài giữ lấy cằm Kim Mân Thạc nói:
- "Ngươi sao lại thích đi nơi nơi câu dẫn nam nhân khác hả?"
Nghe được ý trong lời Lộc Hàm, Kim Mân Thạc vừa bất đắc dĩ vừa khinh miệt trừng mắt nhìn hắn.
- "Hay tại tính tình của ngươi,có phải gần đây ta không thỏa mãn được ngươi......" Lời còn chưa nói xong hai tay Lộc Hàm không biết đã đưa đến nơi nào trên thân thể Kim Mân Thạc, lại làm Kim Mân Thạc hai má đỏ ửng.
"Hỗn đản......" Kim Mân Thạc cảm nhận được hai tay hắn đang khiêu khích thân thể của y,trong lòng không khỏi mắng.
"Đủ rồi, ta không phải đã sớm nói ta và Diêm tướng quân một chút quan hệ cũng không có, ta và hắn chỉ là huynh đệ, huynh đệ đơn thuần ngài hiểu chưa!" Kim Mân Thạc muốn thoát khỏi hai bàn tay trắng trợn, lại bị siết chặt vào ngực Lộc Hàm.
- "Ta cũng chưa nói ngươi và hắn có chuyện gì, ngươi khẩn trương làm gì? Có phải trong lòng có quỷ!" Lộc Hàm đứng dậy chế trụ hai tay Kim Mân Thạc,ôm cả người y đặt lên bàn gỗ hồng đàn.
- "Nhớ kỹ lời ta đã nói với ngươi - ngươi vĩnh viễn chỉ thuộc về ta, cả đời ngươi đừng mơ rời khỏi ta nửa bước. Sau này nếu còn để ta thấy ngươi cùng những người khác thân mật cùng một nơi, thì đừng trách ta nhốt ngươi trong phủ, không cho ngươi ra ngoài, cũng không cho bất luận kẻ nào tới gần ngươi...... biết không?"
Lộc Hàm nói bên tai y, hơi thở ấm áp tiếp xúc da thịt mẫn cảm,làm thân thể y không khỏi run nhè nhẹ.
Lộc Hàm hôn lên đôi môi Kim Mân Thạc, đầu lưỡi xông thẳng vào trong khoang miệng, xâm chiếm mỗi một tấc lãnh địa của y, bá đạo đoạt lấy mỗi một giọt nước miếng cùng hơi thở.
Kim Mân Thạc thả lỏng thân thể chính mình, theo thói quen để mặc Lộc Hàm định đoạt.
Kim Mân Thạc biết Lộc Hàm rất yêu y, sẽ không làm y tổn thương.
Vì thế, mặc kệ Lộc Hàm xúc động cỡ nào,dục vọng mãnh liệt cỡ nào, hắn cũng sẽ chú ý đến đứa bé trong bụng y, hai người cùng nhau tạo ra sinh mệnh nhỏ nhắn.
Chương 3:Ngàn dặm tìm yêu
Khi Kim Mân Thạc tỉnh lại mặt trời đã xuyên đến một nơi khác biến mất tại phía chân trời,từ miệng người hầu thuật lại y biết Lộc Hàm đã sớm rời khỏi phủ đệ,hồi cung xử lý sự vụ.
Kim Mân Thạc trong lòng cảm thấy phiền muộn,mờ mịt,y bất tri bất giác sợ hãi có một ngày Lộc Hàm thật sự rời khỏi y,không bao giờ quay lại...... Dù sao thế sự khó lường, huống hồ y cùng Lộc Hàm đều là nam nhân, mà Lộc Hàm còn là hoàng đế cao cao tại thượng.
Có thể nói nữ tử khắp thiên hạ mặc hắn chọn lựa,hậu cung ba ngàn mặc hắn sủng hạnh.
"Chờ đến một ngày y lớn tuổi nhan sắc không còn,hắn sẽ quên y!" Bùi Tư Kiều trong lòng thở dài,trong mắt cũng chảy ra nước mắt.
Y nhẹ nhàng lau ướt át khóe mắt, nhu tình như nước vuốt ve vùng bụng hơi nhô cao:
- "Hài tử a!Hài tử,phụ thân nên làm gì bây giờ?"
Kim Mân Thạc cũng không biết bản thân rốt cuộc từ khi nào khởi trở nên đa sầu đa cảm,lo được lo mất...... tất cả đều vì nam nhân kia.
Đêm khuya yên tĩnh, y buồn bã không thôi khiến bản thân không thể yên giấc, bụng thình lình đau đớn, sắc mặt y thoáng tái xanh mét.
Trong lúc hỗn lộn y nhớ tới một truyền thuyết xa xưa......
Sáng sớm hôm sau, Lộc Hàm thượng triều không thấy thân ảnh Kim Mân Thạc, trong lòng còn cảm thấy vui mừng, y rốt cuộc hiểu chuyện biết nghe lời. Sao biết? Khi hắn đến phủ Thừa Tướng lại tìm không thấy bóng dáng Kim Mân Thạc, đám người trên dưới quý phủ đều không biết chủ tử bọn họ rốt cuộc đã đi đâu, hắn đợi ước chừng cả buổi tối, Kim Mân Thạc vẫn không trở lại phủ, trong lòng không khỏi lo lắng vô cùng.
Nếu y xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, y và thai nhi trong bụng y sẽ làm sao?
Mấy ngày mấy đêm qua đi vẫn không thấy bóng dáng Kim Mân Thạc. Lộc Hàm phái người tìm khắp hoàng thành nhưng Kim Mân Thac giống như bốc hơi khỏi cõi đời, ai cũng không thấy qua y.
Kim Mân Thạc đột nhiên biến mất, khiến Lộc Hàm đường đường vua của một nước từ trước tới nay lần đầu tiên trở tay không kịp, hắn không biết phải đi nơi nào tìm y?
Mà y rời đi hay bị người ta bắt đi ? Hết thảy Lộc Hàm đều không thể biết được.
Mà y vì sao rời đi? Dù sao y cũng đã có cốt nhục hai người.
Còn y bị bắt thì rốt cuộc ai to gan lớn mật như thế? Biết rõ thừa tướng là người bên cạnh Lộc Hàm vua Lộc Dạ quốc mà cũng dám bắt đi,thật sự không biết trời cao đất rộng.
Lộc Hàm đem tất cả binh lính, bao gồm những thị vệ ẩn mật đi tìm tung tích Kim Mân Thạc, ngược lại biết được Diêm tướng quân mấy ngày qua xin ở nhà dưỡng bệnh, lại một mình lén rời khỏi quốc đô, dáng vẻ vô cùng sốt ruột.
Căn cứ vào tin tức thu thập được, hắn lại biết buổi tối Kim Mân Thạc trước khi biến mất đã viết một phong thư, mà phong tư đã bị Diêm tướng quân mang đi,bởi vậy không thể biết nội dung trong thư .
Hết cách Lộc Hàm quyết định cải trang tìm đại cái cớ rời khỏi hoàng cung, lén theo dõi phía sau Diêm tướng quân, tìm kiếm người khiến hắn ngày đêm nhớ nhung, lúc nào cũng yêu thương.
Mà sự thật đã nhắc Lộc Hàm,mất đi mới biết đáng quý.
Lo lắng, lo âu, sợ hãi, khủng hoảng hóa thành cây đao sắc bén, một đao đâm vào trong lòng Lộc Hàm, toàn tâm đau chỉ vì người kia biến mất. Mà cho dù đau thêm mấy trăm lần, hắn cũng hi vọng người kia bình an......
Chương 4:Ngàn dặm tìm yêu
Ước chừng trải qua nửa tháng, Lộc Hàm theo sát phía sau Diêm tướng quân _Diêm Ngọc Thụ, trèo non lội suối dần dần rời xa quốc đô Lộc Dạ quốc, tựa như đang đến một quốc gia khác.
Ai cũng không ngờ tới hoàng đế Lộc Hàm lúc trước bất bộ tự uy, người ngoài nhìn thấy cũng phải lùi ba thước, nhưng hiện tại lại trở nên tiều tụy từ một người giàu biến thành một gã khất cái.
Cho dù y phục không thay đổi nhiều, nhưng hai mắt hắn đã mất đi tia sáng vốn có, trống rỗng vô thần, sắc mặt cũng tái nhợt.
Trong khoảng thời gian này, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng mất đi bình tĩnh thường ngày còn dễ dàng nỏng nảy, thỉnh thoảng còn tức giận buột miệng chửi mắng, hoàn toàn mất đi phong phạm hoàng giả nên có.
Nhưng có khi hắn lại trầm tĩnh giống như người chết mất tâm hồn lục phách, dựa vào bên cửa sổ không nhúc nhích.
Tất cả nhớ nhung, lo lắng khiến hắn trở nên bất lực mờ mịt......
Tề công công luôn đi theo bên cạnh Lộc Hàm nhìn thấy chủ tử nhà mình biến thành bộ dạng như vậy không khỏi vô cùng lo lắng, Kim Thừa tướng đã biến mất nửa tháng, đám người hoàng thượng phái đi cũng không có tin tức, Kim Thừa tướng có khả năng đã rời khỏi nhân thế, nếu thật thế hoàng thượng sẽ thế nào? Không bằng giúp hắn chọn người khác, ít nhất có thể đem tình ký thác sang người kia, không cần lưu luyến một người không biết ở chỗ nào.
Tề công công nghe nói "Hoa tửu tam bôi giải thiên sầu,thanh lâu nhất mộng thích vạn ưu" liền nảy ra chủ ý......
- "Hoàng...... Hoàng công tử, người không thể tiếp tục sa sút tinh thần. Bằng không, Lộc Dạ quốc......" Tề công công hướng Lộc Hàm khuyên giải nói.
- "Ha ha, Lộc Dạ quốc? Ngay cả người mình yêu cũng không thể nắm trong lòng bàn tay, thì có tư cách gì giữ lấy thiên hạ trong tay......" Lộc Hàm cười nhẹ, càng thêm thương cảm.
Tề công công bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lại khuyên chủ tử:
- "Hoàng công tử ! Tội gì vì một nam tử buông tha ngàn vạn tú lệ trong thiên hạ, không đáng "
- "Tề công công, lão đã hầu hạ ta bao lâu."- Lộc Hàm quay đầu nhìn phía Tề công công, giống như thanh kiếm không chút lưu tình vọt thẳng đến trái tim
- "Cũng đã đến lúc nghĩ ngơi hưởng hạnh phúc tuổi già rồi đúng không!"
Tề công công nghe lập tức quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu nói:
- "Nô tài không dám, nô tài không dám, nô tài chỉ muốn ở lại bên người Hoàng Thượng , hầu hạ Hoàng Thượng cả đời......"
- "Như vậy có lời nên nói,có lời không nên nói,ông biết chứ!"
- "Lão đã biết......"- Tề công công lại dập đầu thêm vài cái.
Một lần không có kết quả, ngày thứ hai Tề công công lại chuyển sang phương pháp khác......
Tề công công mang theo giọng khóc nức nở, cầm một khăn tay không ngừng lau khóe mắt nói:
- "Hoàng Thượng, ngài càng ngày càng gầy, nô tài thật sự làm thất vọng thái thượng hoàng ah!"
Lộc Hàm ngồi bên cửa sổ không nói giống như không nghe được được gì.
"Hoàng Thượng, nô tài nghe nói trong thành có một nơi có thể quên ưu thương cùng thống khổ, nơi đó còn có những nữ tử hiểu lòng người, ngài có tâm sự gì có thể nói với các nàng, biết đâu các nàng còn có thể giúp ngài......" Tề công công khua môi múa mép, đem nơi đó nói đến như tiên cảnh nhân gian.
Lộc Hàm nghe Tề công công càng nói càng khoa trương, với lại hắn chưa từng rời hoàng cung nên chuyện gì cũng không hiểu,chỗ nào cũng không biết, cũng chưa bao giờ nghe đến thanh lâu nên động tâm, hắn nghĩ đến nơi đó biết đâu có chút tin tức của Kim Mân Thạc.
"Khởi giá đi!"- Lộc Hàm nói, trong giọng dường như khôi phục một chút uy tín hoàng giả .
"Hoàng Thượng khởi ......"- Tề công công hô đến một nửa liền ngừng, dùng biểu tình thảm hề hề nhìn về phía Lộc Hàm nói:
- "Hoàng...... Hoàng Thượng, chúng ta không phải ở trong hoàng cung."
Tề công công đưa Lộc Hàm mang hướng đến một gian hoa lâu phồn hoa quanh co khúc khuỷ, nơi đó có người vừa múa vừa hát, tiếng hoan hô tiếng cười đùa tựa hồ cách xa ưu phiền bên ngoài.
Lộc Hàm tuy rằng không rõ nữ tử bên trong vì sao ăn mặc sặc sỡ hơn các cô nương bên ngoài, nhưng không thể phủ nhận nữ tử nơi này có một phần tư sắc, mặc dù so ra còn kém thiên tiên. Bất quá thiên tiên cũng không sánh bằng Kim Mân Thạc trong lòng hắn.
Vừa nghĩ tới Kim Mân Thạc, Lộc Hàm trong lòng vừa rồi có chút vui sướng giờ biến mất không còn sót lại chút gì.
- "Công tử, xin hỏi ngài muốn tìm vị cô nương nào?"- Một nữ nhân nhìn qua tuổi có chút lớn nhưng vẫn còn thướt tha nhìn thấy Lộc Hàm y phục đắt tiền đi vào, liền vội vàng tiến đến bên người hắn chào hỏi.
Mặc dù gương mặt mỉm cười lại làm cho người ta cảm giác dối trá, không thể làm người nhiệt tình thưởng thức.
Bởi vì nghe Tề công công cố ý bịa chuyện, Lộc Hàm mở miệng liền nói:
- "Ta muốn tìm một nữ tử có thể giúp ta giải sầu."
Nữ nhân nịnh hót lầm tưởng hắn nói về phương diện kia, che miệng cười nói:
- "Được, được, được, nữ tử nơi này đều có thể giúp khách quan giải sầu, ngài muốn người thế nào? Không bằng khách quan lên lầu từ từ chọn lựa!"
Lộc Hàm gật gật đầu theo nữ nhân đó lên thang lầu, nhưng đang đi một tiếng đàn uyển chuyển êm tai như dòng nước suối, du dương như tiếng chim hót, khiến xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng đàn bồi hồi vang vãng.
Lộc Hàm bị tiếng đàn hấp dẫn, cúi đầu nhìn xuống phía dưới thấy đúng là gương mặt hắn tìm đã lâu. Hắn kích động vạn phần không thể tin được, cảm thấy bản thân như đang nằm mộng.
- "Hắn, hắn là?" Lăng Hoằng hỏi, hơi thở dần dần trở nên dồn dập.
- "Nàng ư,là hoa khôi của chúng ta- Thạc nhi cô nương!"
- "Thạc nhi......"- Lộc Hàm giống mất đi lý trí lao xuống lầu, chạy tới bên cạnh người đang đánh đàn, nắm chặt lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
- "Thạc nhi, Thạc nhi......"
Nước mắt nóng hổi lướt qua hai má Lộc Hàm rơi xuống.
Người bị hắn ôm chặt không biết làm sao, kích động giãy dụa lại bị hắn ôm chặt hơn giọng nói của nàng có chút tức giận nói:
- "Công tử, thỉnh tự trọng, tiểu nữ không phải người ngài cần tìm......"
Thanh âm uyển nhược hoàn toàn khác xa Kim Mân Thạc, nữ tử này còn tự xưng "Tiểu nữ".
Lộc Hàm kinh ngạc buông ra vòng ôm, nghĩ những gì hắn vừa thấy đều là ảo ảnh. Nhưng khi hắn nhìn lại người trước mặt, thật rất giống Kim Mân Thạc.
Hư hư thật thật, chân chân giả giả, hắn nhìn lên nửa người trên đặc biệt mềm mại quyến rũ của phái nữ. Người này thật là nữ tử.
Lộc Hàm thương tâm tuyệt vọng thoáng cái xông lên đầu,nhẹ nhàng xoa mặt nàng nói:
- "Thạc nhi, Thạc nhi, thật sự không phải ngươi sao?"
Nữ tử nhìn Lộc Hàm khổ sở, hai mắt rót đầy thâm tình. Nghĩ rằng "Hắn là người thất tình đáng thương !" Lại có loại xúc động muốn giúp hắn.
Nữ tử dịu dàng phủ lên bàn tay Lộc Hàm vuốt ve mặt mình nói: - - "Tên thật của ta đúng là Thạc nhi, nhưng không phải người ngài muốn tìm. Nếu ngài có chuyện gì cần, ta sẽ hết sức giúp ngài......"
Đúng vậy, cô ta không phải Thạc nhi của hắn. Sau khi Lộc Hàm hoàn toàn ý thức được điểm này, vội vàng hất ra bàn tay nữ tử, không nói một lời, không tiếng động thất thần rời đi.
Chỉ còn lại nữ tử một mình đứng lặng, ngơ ngác si vọng......
Chương 5:Ngươi chỉ thuộc về ta
Lộc Hàm cũng không hiểu được vì sao hắn đồng ý cho một cô nương hoàn toàn không biết thân phận bối cảnh đi theo bên người hắn, truy tìm phương hướng Diêm tướng quân
Là vì nàng có diện mạo giống như đúc Kim Mân Thạc? Hay vì nhiều ngày qua nàng nguyện ý nghe hắn tâm sự nổi khổ tâm tư, giúp hắn giải quyết phiền não trong lòng? Tóm lại mặc kệ nàng ta lương thiện hiểu ý người cỡ nào không thể dao động địa vị Kim Mân Thạc ở trong lòng hắn.
Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa tầm tả Lộc Hàm ngơ ngác nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, rơi vào ảo tưởng......
Có một năm, hắn bảy tuổi, Kim Mân Thạc chín tuổi, thân là thái tử hắn cùng đám người hoàng gia đến Vĩnh Sơn săn thú.
Nhưng mà thời điểm săn bắn, hắn lại bị lạc sâu trong rừng rậm.
Cho đến đêm khuya, hắn vẫn mờ mịt đi chung quanh trong rừng.
Gió gào thét bốn phía đó là điềm báo sắp có mưa to.
- "Ầm ầm ầm" Một tia chớp màu trắng như chém không trung ra làm hai.
Lúc ấy Lộc Hàm còn nhỏ chịu hoảng sợ không nhỏ, kích động không thôi.
Gió thổi đến thân cây lảo đảo,tia chớp lại tựa như phân ra cả vùng đất .
Lộc Hàm núp bên cạnh cây đại thụ, cuộn lại cơ thể, lấy tay ôm chặt lỗ tai.
Giờ này khắc này hắn thật sự rất sợ, bên cạnh hắn lại không có lấy một người bảo hộ hắn, hắn hiện tại không biết làm sao, hắn cũng không có ai để dựa vào.
- "Lộc Hàm điện hạ, Lộc Hàm điện hạ......"- Có thanh âm quen thuộc đang hô hoán tên hắn. Giống một gốc cây cứu mạng rơm rạ.
- "Ta...... Ta ở đây......" thanh âm run rẩy so với gió lay động cỏ khô còn muốn yếu ớt hơn.
Kim Mân Thạc vừa hô tên vừa nhìn chung quanh, tìm kiếm tung tích Lộc Hàm.
Dù rừng cây trùng điệp cũng không che được tầm mắt sắc bén, y tìm kiếm đã lâu cuối cũng cũng phát hiện.
"Hàm, Hàm điện hạ, rốt cục tìm được ngài!" Kim Mân Thạc kích động trong mắt còn ngấn nước.
Lộc Hàm vừa thấy người đến là Kim Mân Thạc, thị đọc bên cạnh hắn từ nhỏ đến lớn, lập tức vui mừng ôm lấy y, gào khóc.
- "Hàm điện hạ, đừng sợ, ta sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngài!"- Kim Mân Thạc thấy hắn thế này, nhẹ nhàng vuốt đầu của hắn
- "Chúng ta vẫn nên trở về thôi, trời sắp mưa to."- Kim Mân Thạc nắm tay Lộc Hàm, từng bước một đi trở lại lều trại, ai ngờ không kịp trời đã bắt đầu mưa như trút nước.
Kim Mân Thạc vội vàng hái một chiếc lá lớn bên cạnh che trên đầu Lộc Hàm, còn bản thân thì không che.
Mưa to ngăn cản bước chân bọn họ, đồng thời khiến bọn họ lại bị lạc phương hướng. Không chần chừ bọn họ trốn vào một sơn động nho nhỏ tránh mưa.
Lộc Hàm phát giác ống tay áo đều bị mưa làm ướt, đang muốn oán trách lại thấy Kim Mân Thạc sớm toàn thân ướt đẫm.
- "Thạc nhi, ngươi......"
- "Hàm điện hạ, đừng lo tiểu thần chỉ cần ngài không có việc gì thì tốt rồi!"- Vừa mới nói xong Kim Mân Thạc cũng hắt xì một cái.
- "Ngươi nhanh cởi ra y phục, bằng không sẽ rất dễ cảm lạnh!" Lộc Hàm lo lắng nhìn phía y.
- "Nhưng......"
- "Không nhưng nhị gì hết,chẳng lẽ mệnh lệnh của ta ngươi cũng không nghe sao?"
- "Ta,ta cỡi......"
Kim Mân Thạc xoay người sang chỗ khác, đem y phục trên người đều cởi,vắt khô,trên người chỉ còn lại một cái khố đơn bạc dán chặc trên người.
Lộc Hàm nhìn y, trong bóng đêm mông lung một thân thể tinh tế trắng noãn, mềm mại bóng loáng dường như đã mê hoặc hắn, làm cho hắn tỉnh tỉnh mê mê hô hấp dồn dập......
Kim Mân Thạc sau khi vắt khô y phục mình, rồi treo lên hong khô, bản thân ngồi một bên.
Gió lạnh thổi qua làm cho cả người y không khỏi run lên, y lại không rên một tiếng, một mình thổi hơi nóng xoa xoa hai tay.
Lộc Hàm nho nhỏ nhìn y như vậy, nhíu mày nói:
- " Thạc nhi, lại đây!"
Kim Mân Thạc nghe Lộc Hàm la lên, theo thói quen lập tức đáp lại, nhưng khi y quay đầu lại chạm vào ánh mắt Lộc Hàm, mặt lại đỏ. Y dường như nhìn thấy trong mắt Lộc Hàm thoáng hiện tia sáng dã thú,muốn nuốt cả người mình. Kim Mân Thạc cảm thấy thẹn bản thân lại có suy nghĩ đó, khiến y không dám vọng động.
- "Lại đây!"
- " Hàm, Hàm điện hạ, không cần......"
- "Không cần cái gì, nhìn ngươi đi lạnh thành như vậy ."

Lộc Hàm thấy Kim Mân Thạc  vẫn không có hành động gì, đơn giản đi qua ngồi xuống bên cạnh y, ôm y vào trong lòng.
Kim Mân Thạc  không nói,tim không ngừng đập loạn thình thịch.
Lộc Hàm ôm người lạnh như băng, có chút đau lòng tuy rằng hắn không biết đau lòng đại biểu cho cái gì.
Trong lồng ngực ấm áp, Kim Mân Thạc tâm loạn như ma, nhưng vẫn bị cảm giác ấp áp chinh phục, rơi vào giấc ngủ......
Ngày thứ hai, Kim Mân Thạc cùng Lộc Hàm cuối cùng cũng được thị vệ phát hiện, đưa về doanh trại.
Khi bọn họ nhìn thấy hoàng thượng, hiển nhiên phát hiện hoàng thượng không vui .
Trong lòng mọi người còn chưa trở lại bình thường, Kim Mân Thạc đã quỳ rạp quỳ xuống, hướng hoàng thượng dập đầu nói:
- "Đều là lỗi tiểu thần, khi đi săn thú nếu không phải tiểu thần nói thích con thỏ nhỏ kia, thái tử điện hạ cũng không lỗ mãng đuổi theo đến bị lạc phương hướng......"
Lộc Hàm kinh ngạc nhìn quỳ rạp xuống đất nói với Kim Mân Thạc

- "Rõ ràng là ta muốn bắt con thỏ tặng ngươi, chứ ngươi không nói với ta ngươi thích con thỏ đó, ngươi sao lại......"

Từ quý phi sợ con mình bị liên lụy,không để lại ấn tượng tốt trước mặt Hoàng Thượng ,lập tức giận giữ nói:
- "Đem thị đọc thái tử Kim Mân Thạc dẫn đi, đánh hai mươi trượng rồi đuổi về Kim phủ, sau này không cho phép đến gần thái tử......"
Từ quý phi còn chưa nói xong lời, Lộc Hàm đã sốt ruột sợ hãi quỳ gối trước mặt mẫu hậu nói:
- "Không cần! Mẫu hậu. Đó không phải lỗi của y là con một mình làm bậy, muốn phạt thì cứ phạt con!"
Từ quý phi nhướng mày, nghĩ rằng con mình thật không hiểu chuyện, nhưng vì tương lai hắn nàng phải nhẫn tâm.
- "Nhớ phải nói rõ với Kim đại nhân, con ông ta hại thái tử hoảng sợ, bảo ông ta đưa con mình đi được bao xa thì bao xa, tốt nhất cả đời không được trở về hoàng triều."
Bọn thị vệ tuân mệnh đi đến bắt lấy Kim Mân Thạc, muốn kéo y đi.
Lộc Hàm nhìn thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng hoàn toàn rối loạn, lập tức xông lên phía trước kéo tay bọn thị, ôm chặc Kim Mân Thạc vào trong lòng, nói:
- "Y là người của ta, ai cũng không được chạm vào!"
- "Nếu ai dám động đến một sợi lông của y, ta sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết!"
Lộc Hàm ngẩng đầu nhìn thẳng vào phụ hoàng đang đợi xem kịch vui nói:
- "Ngay cả một ái thần của mình mà còn không thể bảo vệ, thì có tư cách gì làm thái tử!"
Kim Mân Thạc nghe được lời hắn nói,tim bị khơi dậy rung động......
- "Phụ hoàng, con nhớ rõ người từng nói với con 'Thân là một hoàng giả không chỉ phải có đức, có tài, còn phải có ái nhân, trọng nhân, tôn nhân!'"
- "Kim Mân Thạc y là thị đọc của ta, là thần tử của ta huống hồ y tận trung tẫn trách, vậy nên ta phải bảo vệ tốt y, không để y chịu chút tổn thương!"
Lộc Hàm nho nhỏ lần đầu tiên thẳng thắn thắt lưng, nói như đinh đóng cột.
- "Chỉ cần có ta ở đây, đời này không ai có thể tổn thương được y......"- Lộc Hàm nói chắc chắn như lời thề, truyền vào trong tai Kim Mân Thạc, xông thẳng vào trong lòng y.
- "Tốt!Tốt!Tốt!"- Hoàng Thượng nhìn đứa con bảy tuổi của mình, vỗ tay tán thưởng không thôi
- "Không hổ là nhi tử Lộc Vương! Có thưởng!"

Vẻ mặt lo lắng khẩn trương không thôi của Từ quý phi rốt cục thả lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Kim Mân Thạc mơ mơ màng màng xuôi tai tất cả, tâm hoàn toàn trầm luân ......
Lộc Hàm trong lòng sức nặng đột nhiên gấp bội, hắn thấy Kim Mân Thạc nhắm lại hai mắt, trên mặt đỏ ửng không bình thường, hắn sờ lên trán y, nóng đến phỏng tay. Liền vội vàng ôm lấy y, từ biệt mẫu hậu phụ hoàng rồi chạy thẳng về chỗ mình......
Chương 6: Ngươi chỉ thuộc về ta 
Lộc Hàm hồi tưởng lại ngày nào đó càng thêm nhớ đến Kim Mân Thạc, hắn thật sự rất nhớ cảm giác ôm y vào lòng, vừa mềm vừa thơm lại ngọt, hận không thể một ngụm cắn xuống.
Nhưng người đó hiện tại không biết ở đâu?
Lộc Hàm đi theo Diêm tướng quân đi tới một ẩn quốc thần bí, cho đến đặt chân vào thành thị sầm uất mới dừng cước bộ, dường như đang tìm kiếm ai......
Mà một nơi khác ở trong thành, Kim Mân Thạc lại cùng Diêm Ngọc Thụ sóng vai ở cùng một nơi. Chỉ là không biết bọn họ đang nói gì mà Diêm Ngọc Thụ vẻ mặt nản lòng thoái chí.
Một thanh âm quen thuộc không thể quen thuộc hơn vọng đến nhộn nhạo trong tai Kim Mân Thặc. Khiến Kim Mân Thạc khẩn trương chờ đợi. Là hắn, là thanh âm của hắn. Nhưng hắn sao lại ở đây?
Kim Mân Thạc dõi mắt nhìn xung quanh, nhưng y thấy lại là cảnh người mình nhớ nhung đã lâu đang cài trâm bạc tinh sảo cho một nử tử.
Kim Mân Thạc không nhìn bộ dạng nữ tử kia nhưng y lại thấy được Lộc Hàm cười với nữ tử kia, thâm tình như hắn đã đối với mình. Y tin bản thân tuyệt đối không nhìn sai người, bởi vì bên hông Lộc Hàm có đeo một ngọc bội ngày đó hắn đăng cơ y đã tặng.
Y vẫn còn nhớ rõ, ngọc bội đó do mẫu thân trước khi chết tự tay giao cho y, muốn y sau này giao cho thê tử tương lai, truyền từ đời này sang đời khác. Nhưng y lại đem ngọc bội tặng cho người kiếp này y yêu thương - Hoàng đế Lộc Dạ quốc_Lộc Hàm.
Kim Mân Thạc đứng ở đó, nhìn chằm chằm Lộc Hàm cùng nữ tử ôn nhu như nước đàm tiếu, tùy ý để nữ tử thân mật kéo cánh tay hắn cùng đi vào phòng trọ bên cạnh.
Kim Mân Thạc nhớ rõ Lộc Hàm từng nói với y "Kiếp này ta chỉ nắm tay một mình ngươi sống đến bạc đầu",nhưng hôm nay......Diêm Ngọc Thụ liên tục gọi Kim Mân Thạc vài lần, vẫn không được đáp lại, rơi vào đường cùng Diêm Ngọc Thụ đành phải kéo kéo ống tay áo y.
- "Chuyện gì?"- Kim Mân Thạc rốt cục quay đầu nhìn về phía Diêm Ngọc Thụ.
Nhưng Diêm Ngọc Thụ lại kinh ngạc, bởi vì Bùi Tư Kiều hai mắt đỏ bừng, chất lỏng trong mắt không ngừng chảy xuống, trên mặt che kín nước mắt.
- " Mân Thạc, ngươi làm sao vậy?"
- "Không có gì...... Chúng ta đi thôi."- Kim Mân Thạc giống như không biết mình đang khóc, một mình đi về phía trước lại không biết phải đi hướng nào.
Bước chân y vô cùng hỗn độn, thân thể còn lung lay sắp ngã, dùng "lá khô mùa thu" để hình dung y lúc này đúng là rất thích hợp .
Diêm Ngọc Thụ hoàn toàn mơ hồ, hắn không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì lại khiến Kim Mân Thạc biến thành bộ dáng thế này. Hắn không phải luôn ở bên cạnh y sao? Sao lại thế này?
Diêm Ngọc Thụ không suy nghĩ nhiều đi nhanh về phía trước, đến bên cạnh Kim Mân Thạc để tránh y tùy thời ngã xuống.
Hôm nay lần đầu Diêm Ngọc Thụ thấy Kim Mân Thạc thất thường. Đến giờ cơm chỉ thấy Kim Mân Thạc dùng đũa xới cơm, một miếng thức ăn cũng không gắp, ngay cả món ăn y thường ngày thích nhất cũng không chạm vào.
Trong lúc vô ý, hắn còn nghe được Kim Mân Thạc lời nói kỳ quái
- "Hài tử, phụ thân của con không cần chúng ta, làm sao bây giờ? Hài tử, phụ thân của con đã có niềm vui mới, chúng ta nên đi nơi nào đây? Hài tử, ta khổ sở tới nơi này vì muốn bình an sinh con ra, nhưng hiện tại..........?"
Chỉ qua một đêm Kim Mân Thạc đã khôi phục bình thường, chỉ là dáng vẻ tiều tụy còn thường xuyên nôn mửa như bị bệnh bao tử. Y cũng thường cười nhưng nụ cười làm cho cảm thấy đặc biệt chua xót.

Cho đến một ngày Diêm Ngọc Thụ cùng Kim Mân Thạc trên đường tình cờ gặp quốc vương Lộc Dạ Quốc, Diêm Ngọc Thụ rốt cục mới hiểu rõ mọi chuyện!
Chương 7:Ngươi chỉ thuộc về ta
- " Thạc, Thạc nhi......" Người truy tìm đã lâu rốt cuộc xuất hiện trước mặt, Lộc Hàm kích động đến nói không ra lời. Hắn chỉ có suy nghĩ duy nhất là đi đến ôm chặc Kim Mân Thạc, không để y rời khỏi mình cho dù nửa bước cũng không thể.
Nhưng Lộc Hàm lại thấy Diêm Ngọc Thụ đang đỡ thắt lưng Kim Mân Thạc, còn thân mật nắm tay y. Tình cảm nhớ nhung lâu ngày mưa rền gió dữ thổi bay, ngọn lửa phẫn nộ trong lòng bùng cháy khiến hắn không bình tĩnh gầm thét:
- "Kim Mân Thạc, ngươi đứng lại cho ta!"
Kim Mân Thạc nghe thanh âm quen thuộc, chân không khỏi mềm nhũn, càng thêm thân mật tựa vào người Diêm Ngọc Thụ. Tất cả chỉ vì y không muốn đối mặt Lộc Hàm, đối mặt nam nhân phụ lòng y.
Lộc Hàm thấy Kim Mân Thạc cùng Diêm Ngọc Thụ nghe được chính mình la lên dường như còn cố ý ôm chặc hơn, cứ như một đôi người yêu bảo vệ đối phương, lòng càng thêm hỗn loạn lại nhịn không được giận giữ mắng:
- "Diêm Ngọc Thụ Diêm đại tướng quân,vốn tưởng rằng ngươi là chính nhân quân tử, không nghĩ tới ngươi lại đáng khinh thế......"
Người chung quanh bị tiếng rống giận của hắn làm khiếp sợ, kinh ngạc xen lẫn tò mò dừng bước đợi tuồng sắp sửa trình diễn.
Kim Mân Thạc thấy Diêm Ngọc Thụ tự dưng chịu khuất, mặc dù tâm loạn như ma y vẫn phản bác nói:
-  "Ngươi có tư cách gì nói hắn!"
-  "Ngươi dám bảo vệ hắn. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi và hắn có gian tình không thể nói ra!"- Lộc Hàm bị lửa giận thiêu đốt, thậm chí làm cho người ta có suy nghĩ muốn xông đến phía trước khiến người đối diện tan xương nát thịt.
- "Thì thế nào, có liên quan gì đến ngươi?" Hồi tưởng lại ngày đó, Kim Mân Thạc lòng quặn đau, nam nhân chân trong chân ngoài không đáng để y yêu.
- "Tiện nhân này!"
- "Tiện nhân? Ta là tiện nhân! Tiện đến yêu ngươi, tiện đến nghĩ ngươi sẽ bảo vệ ta cả đời......" Cuồn cuộn chất lỏng nóng theo khóe mắt Kim Mân Thạc trào ra
- " Lộc Hàm, ta nói thật cho ngươi biết, hài tử trong bụng ta không phải của ngươi!"
Kim Mân Thạc không nghĩ đến chính mình lại nói ra lời ngược lòng, có lẽ y muốn trả thù Lộc Hàm, trả thù hắn khiến y chịu khổ sở nhiều ngày qua, đau lòng khôn tả......
- "Ngươi, ngươi nói cái gì......" Nghe lời Kim Mân Thạc nói Lộc Hàm hoàn toàn mất đi lý trí, nắm lấy tay Kim Mân Thạc kéo đến khách điếm.
Kim Mân Thạc chỉ thuộc một mình hắn, tất cả của Kim Mân Thạc cũng là của hắn .
Vì sao,đứa nhỏ,đứa nhỏ lại......
- "Đau,đau, đau! Ngươi buông tay ra mau......" Lộc Hàmbất chấp tất cả, kéo Kim Mân Thạc thoát khỏi đám người......
Chỉ để lại Diêm Ngọc Thụ ngơ ngác đứng ở kia không biết làm sao, đường đường quốc vương Lộc Dạ quốc sao đột nhiên xuất hiện tại đây? Với lại không biết vì lý do gì cả hai ầm ĩ? Là vì hắn sao? Còn có hài tử? Chẳng lẽ...... gắn liền với những hành động thất thường trước của Kim Mân Thạc, Diêm Ngọc Thụ kinh hãi......

Tay bị nắm đau nhức, Kim Mân Thạc bị Lộc Hàm cứng rắn kéo lôi đi, lại không dám phản kháng, y sợ cử động mạnh sẽ liên lụy nhi tử trong bụng chịu tổn thương......
Đến khi Diêm Ngọc Thụ phản ứng lại, muốn đuổi theo lại để hắn nhìn thấy tiểu mỹ nhân hắn luôn theo đuổi.
" Tư Thạc, Tư Thạc......" Hắn thoáng cái không còn u buồn, cao hứng phấn chấn sải bước đến thân thiết chào hỏi nữ tử có dung mạo giống như đúc Kim Mân Thạc.
Chương 8:Ngươi chỉ thuộc về ta
Lộc Hàm muốn kéo Kim Mân Thạc về phòng hắn trong khách điếm, Kim Mân Thạc vướn cạnh cửa muốn té, ngay tại thời điểm sắp rớt xuống Lộc Hàm đã nhanh nhẹn ôm lấy Kim Mân Thạc dùng thân thể của chính mình bảo vệ y, để thân thể mình dưới thân thể y, tiếp theo đầu đập mạnh xuống đất.
Lộc Hàm chóng mặt nhất thời buông lỏng bàn tay ôm Kim Mân Thạc. Kim Mân Thạc cũng không có lập tức rời đi, mà nhìn Lộc Hàm để mặc nước mắt rơi xuống trên người hắn.
Tuyệt vọng lại không thể buông tha......
- "Tại sao? Tại sao ngươi lại đối với ta như thế...... Ta rốt cuộc đã làm sai chuyện gì?" Kim Mân Thạc bắt lấy áo Lộc Hàm, vừa khóc vừa chỉ trích
- "Cho tới nay trong sinh mệnh ta chỉ có ngươi là người quan trọng nhất, trong mắt ta cũng chỉ có ngươi, ta vì ngươi buông tha tất cả, bị người ngoài cho là lộng thần, bị cha mẹ nhục mạ, ta cũng không tiếc. Nhưng ngươi, ngươi thì thế nào? Chẳng lẽ tất cả thề non hẹn biển đều là giả sao? Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm bỏ ta và con chúng ta sao? Ta không theo đuổi vinh hoa phú quý,quyền lợi địa vị,ta chỉ muốn người mình yêu ở bên cạnh ta,vĩnh viễn không rời khỏi ta,chẳng lẽ đều không thể trở thành sự thật? Không phải ta không tin ngươi,mà ngay cả ta cũng không thể tin nổi chính mình- ta biết giữa ta và ngươi thân phận khác nhau,ta và ngươi lại là người đồng giới..... ta ngoại trừ nghĩ ra biện pháp sinh con dưỡng cái cho ngươi ra,ta không thể nghĩ ra biện pháp giữ người bên cạnh,dù sao ngươi đường đường là vua của một nước......Nhưng ta không nghĩ tới,cho dù ta có con thì sao chứ vẫn không thể giữ trái tim của ngươi,tất cả chỉ có thể trách mình thôi...... ta ngàn dặm xa xôi chạy đến đây có được kết quả thế này,trời cao thật sự đối đãi không tệ......"
Kim Mân Thạc không phải đang nói mà gào thét, đem tất cả ủy khuất trong lòng trút hết một lượt.
Y cảm thấy bản thân thật khờ, vì nam nhân này giao ra thật nhiều, không tiếc bị trăm ngàn người phỉ nhổ, thật sự đáng giá sao?
Lộc Hàm bị y điên cuồng kéo y phục, vuốt thân thể, trong lòng lại không có chút oán hận, thậm chí còn có một chút áy náy.
Hắn luôn cảm giác giữa bọn họ có một hiểu lầm lớn, nhưng một lời yêu thương mãnh liệt bao trùm tất cả.
Từng câu từng câu làm cho lòng người chua xót, đau lòng lại không biết làm sao diễn tả thành lời nói, giống như thổ lộ trần trụi xông thẳng nội tâm Lộc Hàm .
Cuối cùng, Kim Mân Thạc lộ cười khổ, ngắt lên hai tay Lộc Hàm, hướng về nơi mẫn cảm trên thân thể mà đi.
- "Hôm nay, ta muốn đòi lại những gì đã mất trên người ngươi, ta muốn đem khổ sở ta phải chịu hoàn lại gấp đôi cho ngươi."
Kim Mân Thạc thô bạo xé rách y phục Lộc Hàm, không chút lưu tình cắn cắn nụ hoa anh đào của hắn, tay kia thì đưa ra sau hậu đình chưa từng bị khai phá.
Lộc Hàm không phản kháng, cam tâm tình nguyện nhận hết tất cả, nửa người dưới cũng bắt đầu phản ứng.
Lộc Hàm biết bản thân hắn một khi đã yêu, cho dù bị đánh cả người bị thương hắn cũng không cho y rời khỏi, cho dù bị y oán hận vạn phần, hắn cũng sẽ không lựa chọn buông tay.
Hắn biết ngay khoảnh khắc mình yêu Kim Mân Thạc, đã nhận định Bùi Tư Kiều cả đời này chỉ thuộc về một mình hắn ai cũng không thể cướp đi.
Kim Mân Thạc lật ngược lại thân thể Lộc Hàm, làn da màu vàng lúa mạch tráng kiện, đường cong thon dài cùng phân bố đều đặn trên cơ thể, làm cho người ta yêu thích không nỡ buông tay. Kim Mân Thạc để lại một đống dấu răng rõ ràng trên lưng Lộc Hàm, dùng hết sức mà cắn, thậm chí dấu răng còn tràn ra tia máu đỏ thẩm. Tay y không ngừng vê véo hồng anh trước người Lộc Hàm, anh đào vốn xinh đẹp hiện tại biến thành màu tím bầm.
Khi Kim Mân Thạc  sắp đưa tay ra phía sau Lộc Hàm tìm kiếm,lại nghe Lộc Hàm khổ sở rên rỉ.
Thanh âm khổ sở kia giống như một chậu nước lạnh bao phủ Kim Mân Thạc hơi lạnh len khắp toàn thân, Kim Mân Thạc dừng lại tất cả hành động của mình.
Y suy nghĩ bản thân có phải điên rồi không, dám làm vậy với người đường đường vua của một nước, y nhất định không muốn sống rồi. Nhưng Lộc Hàm tại sao không phản kháng ?
- "Muốn thì nhanh một chút,cọ xát cái gì." Lộc Hàm nói, trong thanh âm để lộ quyết tâm mãnh liệt. Hắn muốn che giấu hoảng sợ trong lòng, hay bất mãn trong lòng? Đó chỉ có chính hắn mới biết được.
Bất quá Kim Mân Thạc không có hành động tiếp mà đứng lên thu thập quần áo của mình.
Lộc Hàm ngây dại, hoàn toàn không biết sao lại biến thành thế này, lại càng không biết trong lòng Kim Mân Thạc rốt cuộc nghĩ chuyện gì?
Chương 9:Ngươi chỉ thuộc về ta [ đại kết cục ]
Kim Mân Thạc nhanh chóng mặc lại y phục,đi đến trước cửa lại dừng cước bộ,quay đầu nhìn phía Lộc Hàm nói:
- "Ta đi rồi, ngươi sau này không cần đến tìm ta......"
Một câu giống như ngũ lôi oanh đỉnh, khiến Lộc Hàm khiếp sợ không thôi.
- "Tại, tại sao......" Lộc Hàm vội vàng nắm lấy tay Kim Mân Thạc, trong lòng tràn ngập khủng hoảng rối loạn.
- "Bởi vì ngươi không thuộc về ta, ta cũng không thuộc về ngươi......" Kim Mân Thạc lộ ra nụ cười câu hồn phách con người, lại làm cho Lộc Hàm càng thêm run sợ.
Lộc Hàm trong miệng lẩm bẩm:
- "Không thể, không thể như vậy, giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm......"
- "Ta rốt cuộc làm sai chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết được không? Ta trước đó chửi ngươi là ta không đúng, nhưng ngươi có thể cho ta một lời giải thích hợp lý được không!" Lộc Hàm nói, trái tim mơ hồ nhói đau.
- "Ngươi không có sai là ta sai, là ta xem lời nói đùa của ngươi tưởng là thật, là ta đem tình cảm chân thành cả đời dành cho ngươi, nghĩ rằng ngươi sẽ ở mãi bên cạnh ta......" Kim Mân Thạc trong mắt lóe ra đau thương.
- "Không có! Ta thủy chung không thay đổi, lại càng không muốn từ bỏ......"
- "Không có? Ngày đó ta chính mắt nhìn thấy ngươi thân mật với một nữ tử xinh đẹp còn ở chung một chỗ, vừa nói vừa cười là có ý gì?" Kim Mân Thạc nói xong cũng hất ra tay Lộc Hàm.
- "Ngày nào? Khi nào?"
- "Ngươi còn hỏi ta, trong lòng ngươi tự hiểu...... ngươi nhanh buông ra!"
- "Ta...... Thạc nhi, ta nghĩ giữa chúng ta có hiểu lầm."
- "Hiểu lầm? Nói thật là dễ nghe."
- "Ta nói là thật......"
Lộc Hàm còn chưa nói xong, cửa phòng bọn họ đã bị đẩy ra.
Một nam một nữ xứng đôi vừa lứa, nam là Diêm Ngọc Thụ ngọc thụ lâm phong, thâm tình nhìn chăm chú vào nữ tử tuyệt sắc bên người, nửa tấc cũng không rời, mà bộ dạng nữ tử cùng Kim Mân Thạc thập phần giống nhau.
Kim Mân Thạc nhìn thấy nữ tử đó đến, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhíu mày.
- "Tư Thạc, muội sao lại đến nơi này?"
- "Vì sao muội lại không thể đến nơi này?" Kim Tư Thạc buồn bực trừng mắt liếc nhìn ca ca Kim Mân Thạc, lại vô ý nhìn sang Lộc Hàm, bị bộ dáng thảm hại lúc này của hắn làm hoảng sợ
- "Ca phu, ca phu, ngươi làm sao vậy? Là ca ca muội khi dễ huynh sao? Bị đả thương thành thế này......"
Diêm Ngọc Thụ theo Kim Tư Thạc kinh ngạc nhìn sang, không nghĩ tới đường đường quốc vương Lộc Dạ quốc lại biến thành bộ dáng nghèo túng, thật sự bất ngờ. Bất quá Diêm Ngọc Thụ tò mò chính là vừa rồi giữa bọn họ xảy ra việc gì? Lộc Hàm trên người phủ kính dấu răng đỏ sâu cạn không nhất, xem tình hình thì ra Thừa tướng đại nhân ở trên? Thoáng cái Diêm Ngọc Thụ bị suy nghĩ của mình hù dọa.
Lộc Hàm nhìn thấy Kim Tư Thạc xuất hiện, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, dù sao có đương sự này ở đây nói chuyện sẽ dễ hơn một chút.
- " Thạc nhi, ngươi nghe ta giải thích, ngày đó thật ra......"
Lộc Hàm cùng đám người Kim Mân Thạc ở ngoài cung đi chơi hơn một tháng, rốt cục trở về hoàng cung. Tất cả chân tướng như một câu chuyện ngươi truy ta đuổi.
Kim Tư Thạc vì ham chơi mà len lén theo Kim Mân Thạc rời khỏi hoàng thành, do dùng hết tiền mới đến thanh lâu làm xiếc. Diêm Ngọc Thụ nhận được tin của Kim Mân Thạc, bảo hắn chăm sóc tốt Kim Tư Thạc, ai ngờ phát hiện Kim Tư Thạc lén rời khỏi hoàng thành, vì lo lắng an toàn của nàng nên liền đuổi theo. Mà Lộc Hàm nghĩ Diêm Ngọc Thụ có tin tức Kim Mân Thạc lại theo sát phía sau. Nhưng để cho người ta không ngờ đến là Kim Mân Thạc rời đi vì để bảo vệ hài tử, trong khoảng thời gian rời đi bụng y thường xuyên đau nhói vạn phần.
Sau khi Lộc Hàm cùng Kim Mân Thạc tiêu tan hiểu lầm, liền khôi phục thái độ dịu hiền như lúc trước, mà Lộc Hàm càng thêm quan tâm Kim Mân Thạc cùng đứa nhỏ trong bụng y, trong lòng lúc nào cũng sợ hãi y lại đột nhiên rời đi. Có khi Lộc Hàm  thậm chí ngủ lại trong phủ Thừa Tướng, sáng sớm mới hồi cung thượng triều.
Năm tháng sau, Kim Mân Thạc sinh hạ long tử.
Nhưng khiến người ta hoảng sợ chính là quốc vương Lộc Dạ Quốc thế nhưng lập nam tử làm hậu, mà nam tử kia lại là đương kim Kim Thừa tướng đại danh lừng lẫy. Mới đầu mọi người không ngừng phản đối, nhưng sau đó tình yêu vô cùng cảm động của hai người được cố ý từ hoàng cung truyền ra ngoài. Lộc Hàm cùng Kim Mân Thạc được mọi người ủng hộ, cuối cùng tu thành chính quả.
Đại hôn của bọn họ được cử hành vô cùng long trọng, cả nước cùng chung vui, để mọi người cùng chúc phúc,ngày đó cũng là đại hôn của đôi mới Diêm Ngọc Thụ cùng Kim Tư Thạc, bất quá bọn họ chỉ đãi mấy bàn nho nhỏ tại nhà, hai nhà vui mừng......

[HOÀN]

------------------------------------------------------
Quà đêm khuya a~~~ 8868 từ lận á bà con thấy tui giỏi không cái thân già yếu ngồi chuyển suốt mấy tiếng đống hồ đó cái lưng muốn rụng luôn. Cầu yêu thương ♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: