Chap 9: Chết Rồi! Yêu Tên Đáng Ghét Đó Rồi Sao?


Sau khi vượt một đoạn đường dài vất vả, cả bọn cuối cùng cũng đến Đào Hoa Trang. Chưa bước vào cổng, cả bọn


đã bị hai cô nương y phục màu xanh dương chặn lại, khuôn mặt đầm đầm sát khí:

- Các vị có phải là đại diện của Song Long Kiếm Pháp đến dự đại hội, 5 cặp phu thê, đệ tử của Chan Yeol và Se Hun tiền bối?

- Đúng vậy, chính là mấy người tại hạ, phiền vị cô nương này dẫn chúng tôi được diện kiến trang chủ của quý cô._Jung Kook lịch sự đáp lại

- Thật sự xin lỗi các ngài, trang chủ chúng tôi bận phải tổ chức Đại hội tỉ võ tối nay nên không tiếp đãi

đươc các vị. Nếu các vị muốn gặp trang chủ, xin vào trong Đào Hoa Trang nghỉ ngơi sau đó đến tối mọi người sẽ

gặp được trang chủ._Một vị cô nương khéo léo từ chối, ánh mắt sắc lạnh như mũi dao làm người khác phải rùng mình

- Vậy thì cảm phiền cô nương sắp xếp cho chúng hạ một chỗ nghĩ ngơi có được không ạ?_L cúi đầu tỏ vẻ lịch sự trước mặt hai vị cô nương cực kì lạnh lùng.

- Vâng, mời các hạ theo tôi. À, mà quên hỏi quý tánh đại danh của các vị?_Vị cô nương kế bên cũng lên tiếng, cô nương này cóvẻ bớt lạnh lùng hơn người ban nãy.

- Tại hạ tên Myung Soo, đây là Jung Kook, Yuju, ......_l lần lượt chỉ từng người

- Vậy mỗi cặp phu thê sẽ ở cùng một phòng, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho mọi người, cảm phiền đợi ngoài hoa viên một chút.

Vị cô nương vừa nói xong thì đi vào trong, để cả bọn ở lại nhưng khuôn mặt không giấu nỗi vẻ bối rối.

- Chúng ta phải ngủ chung sao?_Nana đỏ mặt khi nhắc đến hai chữ "ngủ chung"

- Biết làm sao bây giờ, nếu như không làm theo sẽ bị nghi ngờ. Sư phụ và sư thúc cũng ác thật, vì sự hồ đồ của họ mà chúng ta phải chịu thay, thật bất công._Seung Ri cũng bực dọc không kém.

- Mặc kệ là ngủ chung hay ngủ riêng, mọi việc bây giờ là trông cậy vào Jung Kook và Yuju, bọn tớ ở đây chỉ để khích lệ tinh thần cho hai cậu, gắng mà chiến thắng cho sư phụ và sư thúc hài lòng.

Sau một quãng đường dài im lặng, Irene cũng mở lời bằng một câu động viên khuyến khích tinh thần cho Jung Kook và Yuju.

- Bọn tớ biết rồi, nhất định chúng tớ sẽ cố gắng hết sức để không làm mất mặt của sư phụ và sư thúc._Yuju nở nụ cười tươi rói gật đầu làm mọi người cũng lấy lại tinh thần sẵn sàng chiến đấu.

Sau một lúc chuẩn bị thì vị cô nương ban nãy cũng quay lại:

- Thật sự xin lỗi các vị, trang chủ vì bận một số việc nên Đại hội tối nay sẽ dời vào ngày mai, vì vậy các vị có thể ở lại đây một đêm. Phòng thì tôi đã chuẩn bị rồi, theo như lời Chan Yeol và Se Huntiền bối thì

Jung Kookvà Yuju một phòng, Irene và V một phòng, Chang Wook và Yoona một phòng, L và Suzy cuối cùng là Seung Ri và Nana, mỗi cặp một phòng.

- Cái gì?_Cả bọn trợn tròn mắt ngạc nhiên, cả Jung Kook, người bình tĩnh nhất cũng bị kích động

- Có chuyện gì sai xót ạ?_Vị cô nương có chút nghi ngờ xen lẫn bối rối, cô sợ mình nghe nhầm lời của trang chủ.

- À, không...không. Đúng rồi ạ.

Irene nhanh chóng cứu vãn tình thế khi thấy vị cô nương kia có chút cảnh giác. Cô lập tức thay đổi giọng điệu:

- V à, chúng ta vào phòng thôi.

Vừa nói, Irene vừa khoát tay mình vào tay V, anh chàng chưa kịp phản ứng đã bị lôi đi, khoảnh khắc này

không thể thân mật hơn nữa, khiến cho người trong cuộc cũng hiểu nhằm họ chính là một đôi phu thê vừa mới thành thân.

Thấy thế, cả bọn còn lại cũng theo đà đó làm giống hệt những gì Irene vừa mới "chỉ dạy" cho, thế là có thể qua mắt được cô nương lạnh lùng kia. Trở về phòng Jung Kook và Yuju:

- Buông ra coi, làm cái gì vậy?

Jung Kook bực tức gỡ tay Yuju ra, cô nàng cũng bực dọc hất tay Jung Kook ra, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu:

- Hứ! Bộ tưởng tôi thèm nắm tay của cậu chắc, tình thế bắt buộc thôi.

- Có thách cô cũng chẳng dám nắm tay tôi nữa là._Jung Kook trở về dáng vẻ hoàng tử kiêu ngạo của mình.

- Tối nay cậu ngủ dưới đất đi, tôi xí cái giường trước rồi._Yuju nhí nhảnh chạy tới chiếc giường ngã mình xuống chăn một cách êm ái.

- Cô nằm mơ đi, đường đường là hoàng tử của một nước mà ngủ dưới đất, còn nô tì của tôi thì ngủ trên giường sao, thế thì còn gì là nghĩa lí nữa.

Jung Kook tiến về phía chiếc giường, lôi Yuju ra mặc cho cô nàng chống cự quyết liệt. Cuộc chiến tranh giành lãnh thổ của hai người họ sẽ diễn ra đến sáng nếu như không có người bước vào:

- Thật xin lỗi vì đã làm phiền hai vị nghĩ ngơi, công tử và cô nương này có cần gì thêm không ạ?_Cô hầu gái dịu dàng.

- À, không cần đâu, phiền cô nương quá.

Jung Kook lịch sự nở một cười "hiếm" trên khuôn mặt làm cho ai đó phải khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng

trở lại dáng vẻ ban đầu. Vị cô nương vừa ra khỏi phòng, Jung Kook đã lập tức lấy lại dáng vẻ lạnh lùng như băng của mình:

- Tạm thời cho cô mượn chiếc giường, đến tối thì xuống dưới đất mà ngủ. Đây là mệnh lệnh, nếu không làm theo thì cái đầu trên cổ cô không giữ được lâu đâu.

Nói xong, Jung Kook bước nhanh ra khỏi phòng, cậu đi về phía phòng của mấy người còn lại. Yuju bực dọc tiếng về

cái giường, đập tay lên gối, cô không ngừng chửi xối xả:

- Tên đầu teo, mắt hí, mặt khỉ, tai trâu, tên đáng ghét, tên lồi sỉ, tên Jung Kook kia. Hoàng tử gì chứ?

Tưởng mình hay lắm sao? Ta đây cũng là công chúa của một nước chứ bộ. Không bao giờ có chuyện ta ngủ dưới

đất đâu. Cứ chờ xem tối nay ta sẽ đối phó với ngươi ra sao._Bất chợt một nụ cười gian nở trên khuôn mặt xinh đẹp

của Yuju, nụ cười chứa đựng bao nhiêu chiêu trò.

Sau khi ánh nắng mặt trời gay gắt từ từ dịu bớt, đó cũng là lúc nhật nguyệt thế chỗ cho nhau, bóng đêm từ từ bao

trùm mọi thứ, sau khi ăn tối xong, cả bọn đi dạo Đào Hoa Trang một chút thì ai nấy về phòng. Yuju nhanh nhảu

chạy về phòng trước, Jung Kook cũng đã đoán ra cô định làm gì, cậu cũng vội vàng chạy theo Yuju khiến cả bọn

không hiểu gì cả. Về đến phòng, Yuju lập tức nhảy lên giường nằm, chùm chăn kín cả mặt. Shinichi đá cửa đi thẳng

vào trong. Anh biết chắc chắn cô sẽ cho anh ngủ dưới đất nên tiến về phía Yuju đang nằm, dùng hết sức kéo chiếc

chăn ra khỏi mặt Yuju, nhưng Ran nắm chặt quá nên có vẻ không dễ dàng. Mặc kệ Yuju giở trò gì, anh cũng phóng

lên giường nằm. Yuju cảm thấy thân người Jung Kook chạm vào mình thì bất giác không cảnh giác, thừa cơ hội đó,

Jung Kook ngay lập tức giật tầm chăn lại. Yuju biết mình mắt bẩy nên cũng không chịu thua, cũng giật tấm chăn về

phía mình, hai bên cứ thế giật đi giật lại, đến khi biết mình không thể thắng được Jung Kook, cô giở trò con nít, leo lên người Jung Kook, tay không ngừng đánh đắm, nhưng cô lại không biết, nếu từ ngoài nhìn vào, tình thế này là vô

cùng nhạy cảm. Cả Jung Kookcũng phải đỏ mặt, anh không còn cảm thấy đau khi Yujuliên tiếp đánh vào mình:

- Tên đầu heo, tên đáng ghét, tên quỷ dạ soa, trả cái chăn lại cho ta, trả lại, trả lại.

Sau mỗi chữ "trả lại" thì Yuju lại nện vào ngực Jung Kooki một cú đau như trời giáng, sức người có hạn nên Jung Kook

bực bội kéo Yuju xuống, bây giờ cả thân hình của cậu đang nằm đè lên Yuju. Lần này tới lượt mặt Yuju đỏ như trái cà chua. 

Chưa bao giờ cô gần anh đến vậy, bờ vai của anh rộng quá, ấm quá. Cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm từ người anh tỏa ra, bất giác tim cô đập nhanh bất thường, dường như đã đập lỡ một nhịp:

- Sau này đừng có mà đánh tôi như thế nghe chưa, bây giờ thì xuống dưới đất mà nằm.

Jung Kook ra lệnh, câu nói của anh làm Yuju thức tỉnh, cô tiếp tục thực hiện kế hoạch của mình:

- Á......! Bớ người ta hãm hiếp, có kẻ hãm hiếp.

Yuju cố gắng la to hết mức có thể. Trong khi vẫn chưa kịp hoàn hồn vì câu nói của Yuju, mọi người phòng bên cũng

lập tức chạy tới phòng của hai người, Irene và vbắt gặp cảnh tượng không thể nào nhạy cảm hơn nữa, V mặt nhăn nhó khó chịu:

- Haizz, thật không thể hiểu nổi, thì ra cậu vội vội vàng vàng chạy về phòng là vì chuyện này sao?

- Tớ....tớ....cậu đang nói cái gì vậy._Jung Kook đơ ra như tượng đá, có lẽ đây là tình huống xấu hổ nhất đời anh.

- Còn không mau bỏ Yuju ra._Irene cũng xen vào khi thấy cả người Jung Kook đang đè lên người cô bạn của mình

Jung Kook vì hoảng quá nên quên mất mình đang đè lên người Yuju, anh vội vàng bước xuống, Yuju khóc sướt mướt

chạy về phía Shiho:

- Hu hu! Irene, cứu tớ.

- Được rồi, có tớ ở đây._Vừa nói, Irene vừa xoa đầu an ủi Yuju.

- Đừng có mà như vậy nữa, bọn tớ xấu hổ lắm đó._L cũng chen vào, càng làm cho Jung Kook hoảng loạn.

- Tớ không có, chỉ là.....

- Không cần biết là gì, không được làm vậy với cô ấy nữa.

Seung Ri không choJung Kook cơ hội giải thích, mặc dù anh biết Yuju đang giả bộ. Anh cũng nhân dịp này chơi cho Jung Kook một vố.

- Hay là để Yuju qua phòng tớ ngủ, L qua ngủ với Jung Kook đi.

Suzy đưa ra ý kiến khá thuyết phục, chỉ chờ có thế, Yuju nhanh miệng nói thêm:

- Đúng đó, ở đây tớ sợ lắm.

- Không được, ở đây lúc nào cũng có người theo dõi, làm vậy sẽ bị nghi ngờ, đến lúc đó sẽ bị đuổi ra khỏi tham dự đại hội luôn, uổng công chúng ta chịu cực khổ mấy ngày qua._Chang Wook im lặng một hồi rồi cũng lên tiếng bác bỏ ý kiến của Suzy.

- Đúng vậy, cứ để Yuju ở đây với Jung Kook, à phải rồi, hai cậu không được mỗi người nằm một nơi, bọn tớ vừa nằm như thế đã bị người của Đào Hoa Trang xông vào hỏi tới tấp. Yuju cứ yên tâm, Jung Kook không dám làm gì nữa đâu. _V cũng đồng tình với Chang Wook.

Cũng đành phải chấp nhận nghe lời của số đông, tuy không yên tâm để lại Yuju với Jung Kook nhưng nhóm Irene cũng tin tưởng phần nào vào lời nói của nhóm V.

Sau khi mọi người đi hết, Ran òa khóc, nước mắt rơi thắm ướt khuôn mặt trắng hồng của cô. ( Chị đóng kịch giỏi

thiệt à nha.) Từ trước đến giờ, Shinichi chưa bao giờ sợ gì, chỉ có duy nhất là nước mắt phụ nữ, thấy Ran khóc như vậy, tim anh cũng tan chảy. Anh làm mặt hiền dù lần này mình là người bị nạn:

- Thôi, đừng khóc nữa, xem như tôi sai được chưa.

Thấy Jung Kook sập bẫy, Yuju càng khóc to hơn. Nhưng cô không ngờ, Jung Kook bất giác ôm cô vào lòng, bàn tay to lớn vuốt nhẹ đầu cô, miệng không ngừng dỗ dành:

- Nín đi, đời nào hoàng tử lại đi dỗ dành nô tì chứ!

Trái tim cô lại đập nhanh hơn, cô cũng nghe thấy tiếng tim của Jung Kook, nó cũng nhanh như tim cô vậy. 

Ngực của anh vừa rộng, vừa ấm, hương thơm lại dịu dàng. Cô cũng từ từ nín hẳn, sau đó là chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của anh. Sau khi xác định cô đã ngủ, anh nhẹ nhàng nói vào tai cô rồi bế cô lên giường:

- Cô ngốc, đừng tưởng tôi không biết cô giở trò gì nhé!

Khẽ mỉm cười, nụ cười chỉ có anh mới hiểu đó là nụ cười chứng tỏ anh biết hết mọi thứ hay là nụ cười ám chỉ,

chính Yuju mới là người sập cái bẫy do anh chơi ngược lại cô. Anh cũng từ từ bước lên giường, Yuju đã ngủ say,

khuôn mặt của cô lúc này mang vẻ đẹp bình yên, thanh thoát, thánh thiện như làn gió nhè nhẹ. Hai người bị ngăn

cách bởi một cái gối khá lớn. Jung Kook cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Sự im lặng lại trở về với căn phòng

từng làm náo động mọi người không lâu trước đây.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------  Trải qua một đêm dài ồn ào và nhộn nhịp, một ngày mới lại bắt đầu. Mặt trời dần dần nhú lên sau ngọn núi cao

vun vút. Khác với vẻ tĩnh lặng và bình yên ở rừng tre trong vực thẳm, bình minh ở đây lại nhộn nhịp và sôi động

hơn hẳn. Từ sáng, mọi người đã tấp nập ra vào, những vị khách trên giang hồ đến tham dự Đại Hội Đào Hoa mà

ngủ qua đêm nhiều không kể xiết, ai cũng có công việc cần làm của mình. Người thì mải mê luyện võ chuẩn bị cho

buổi thi đấu tối nay, người thì xuống bếp phụ giúp chuẩn bị thức ăn, nhưng có người lại làm náo động một dãy phòng những tiếng thét kinh hoàng:

- Á á á á á á á !

Suzy la lớn hết cỡ khi cảm thấy L đang ôm mình chặt kín trong lòng, cái gối làm vật ngăn cách của hai

người tối qua đang nằm lăn lóc dưới sàn. Bị tiếng thét làm giật mình, L mệt mỏi mở mắt nhưng anh cũng

nhanh chóng nhận ra mình đang ôm một người trong lòng, hèn chi cứ cảm thấy ấm ấm.

- Huhu! Anh đã làm gì tôi vậy? Đừng nói là trong lúc tôi ngủ say, anh đã....đã.....Oa! Không biết

đâu, tôi đây là con nhà có giáo dục, tấm thân trong trắng đáng giá ngàn vàng, chỉ trong một đêm mà anh nhẫn

tâm lấy đi cái quý giá nhất trong tôi, sao này tôi biết sống làm sao đây. Oa! Oa! Không biết đâu, đền đi, đền cho tôi.

Suzy tuôn một tràn như suối, càng nói, cô càng đánh mạnh vào ngực L, khiến anh chàng muốn thanh

minh cũng không có cơ hội để nói, cuối cùng, phải dùng sức lực của một người đàn ông để ngăn không cho Suzy đánh nữa:

- Nãy giờ là tự cô nói đấy thôi, tôi có làm gì đâu mà kích động dữ vậy, mà quả thật nếu có chuyện đó

xảy ra thì cô cũng thầm cảm tạ trời cao đã cho cô qua đêm cùng một vị hoàng tử vừa đẹp trai vừa tài giỏi như tôi,

chứ ở đó mà khóc, mà hét cứ như tôi ăn thịt cô không bằng.

L vừa nói vừa chỉnh lại y phục cho đàng hoàng, không khéo để người khác nhìn vào thì mình lại bị hiểu lầm

giống như Jung Kook tối qua. Suzy nghe L nói vậy cũng yên tâm phần nào. Cô cũng lẽn bẽn leo xuống giường trang điểm lại và thay quần áo.

Trời bắt đầu sáng hẳn, mọi người trong Đào Hoa Trang đã thức dậy hết, ánh nắng sớm mai soi rọi vào từng cành

cây ngọn cỏ để lộ những giọt sương còn vương vấn không muốn từ giã chiếc lá sau một đêm dài. Khuôn viên của gia

trang thật không hổ danh là một trong 10 nơi đẹp nhất vương quốc Mặt Trời Mọc. hoa anh đào quanh năm 4 mùa

không lúc nào không khoe sắc, có thể nói, đây là nơi mà hoa anh đào từ xưa đã chọn làm nơi phát triển nòi giống,

ngợi, đúng là thiên đường ở trần gian. Người uống trà ở hoa viên cũng không thể cưỡng lại lòng mà nhìn những

nam thanh nữ tú bước đi giữa chốn ngàn hoa này, dường như những con người ấy cũng muốn đọ sắc cùng muôn

hoa. Đó là những suy nghĩ hiện lên trong đầu của mỗi người uống trà ngắm cảnh ở hoa viên này khi nhìn thấy cả

bọn Jung Kook bước vào. Họ đã bị những bông hoa này cuốn hút, bây giờ lại bị đám người của Jung Kook làm say mê,

từ nam nhân đến những cô gái không ai tránh được sức cuốn hút của cả nhóm Jung Kook. Biết mình đang bị chú ý,

Jung Kook ra hiệu cho mọi người dừng chân bên một gốc cây còn trống ngồi uống rượu ngắm cảnh. Khi cả bọn vừa

ngồi xuống thì đã có một dàn mỹ nữ lại lễ phép chào hỏi:

- Xin phép tiểu nữ đắc tội đã làm phiền các vị ngắm cảnh, mọi người ở đây muốn dùng rượu hay trà ạ?

- Cảm phiền vị cô nương mang cho chúng tôi một vò Nữ Nhi Hồng và một bình trà Ô

Long._Jung Kook sau khi đã hỏi ý mọi người liền kêu rượu và trà.

Gật đầu đồng ý, vị cô nương mỉm cười và lập tức đi lấy thức uống, cả bọn thì thả hồn vào khung cảnh thần tiên

trước mắt, một lúc không lâu sau, vị cô nương kia trở lại và mang trên tay một vò Nữ Nhi Hồng khá lớn cùng một

bình trà Ô Long theo yêu cầu của cả bọn, cô nương ấy nhẹ nhàng đặt bình trà và vò rượu lên bàn của bọn Jung Kook:

- Gia trang đây vốn dĩ không có mĩ tửu cũng không có trà ngon, chỉ có chút nước uống gọi là giải khát này, mong mọi người thông cảm cho.

- Cô nương quả là khách sáo, vò rượu Nữ Nhi Hồng này ngoài bình vẫn còn dính đất, nhãn giấy cũng đã phai màu nát bấy, cầm lên vẫn còn hôi mùi đất nồng nặc, chắc đã ngâm được mấy năm chứ không ít, còn nữa, bình trà chưa kịp đặt lên bàn đã ngửi thấy mùi hương Ô Long thoang thoảng bay trong gió. Đây không phải là mĩ tửu và trà ngon thì là gì nữa?_V làm người khác phải thán phục trước kiến thức của anh.

- Qủa đúng như V nói, chưa kịp đưa lên miệng nhấm nháp thì đã bị mùi hương nồng nàn quyến rũ của bình Nữ Nhi Hồng và trà Ô Long đây làm cho thần trí mê mẫn, chưa uống đã cảm thấy tinh thần lâng lâng sảng khoái, tâm hồn như phiêu lãng trên thiên đàng. Ngoài mĩ tửu, còn có quang cảnh đẹp tựa thiên đàn, xung quanh toàn là mỹ nhân, đây quả thật là nơi con người ta có thể tận hưởng được cuộc đời tươi đẹp. Vị cô nương đây có vẻ khá khách sáo rồi, Đào Hoa Trang của các cô quả thật trăm nghe không bằng một thấy. Tại hạ đây quả thật đã bị nơi này cuốn hút._Jung Kook cũng để mọi người thầm thán phục vì tài ăn nói của anh.

Mỉm cười trước lời nói ngọt như đường của Jung Kook, vị cô nương từ từ lui ra trả lại cho cả bọn một khoảng bình yên để nói chuyện.

- Thật không ngờ miệng lưỡi của anh lại dẻo như thế, không những thế lại còn đam mê nữ sắc, nãy giờ mắt cứ láo lia láo lịa nhìn đàn bà. Miệng dẻo lại còn hám sắc. Thật là xấu hổ cho hoàng thất quá đi._Yuju vẫn cứ ung dung nói mặt cho những lời nói đó có thể làm cho cô bị chém đầu vì tội khi quân phạm thương.

- Này cô kia, cô có biết rằng mình đang sỉ nhục hoàng tử của một nước trước mặt bàn dân thiên hạ không hả. Tôi có thể chém đầu cô ngay tức khắc đấy._Tuy miệng thì làm dữ nhưng trong lòng Jung Kook thì xem đây như là một chuyện hết sức bình thường, có lẽ anh đã quen với cái tính cách không biết trời cao đất dày này của Ran.

- Ấy chết! Anh làm tôi quên mất anh là một hoàng tử. nhìn đi nhìn lại thì phong thái của anh chẳng giống hoàngtử chút nào. Nhìn anh tôi lại nhớ đến thằng Cu Đen làm ruộng ở nhà tôi._Yuju vừa nói vừa cười lớn.

Cô thật sự không có lúc nào vui hơn những lúc cô nhìn thấy mặt của Jung Kook dần dần biến sắc.

- Phụt.....Ha ha ha! Jung Kook nhìn giống thằng Cu nào ở nhà em vậy Yuju? Hahaha._Seung Ri không kiềm nổi "xúc động" mà phun vàng bạc châu báu ra khỏi miệng.

- Thằng Cu Đen đó anh, mặt mày nó nhìn cũng tựa tựa cha nội này, miệng dẻo mà cũng mê gái giống

hắn vậy. Nhìn hắn em cứ liên tưởng đến thằng Cu Đen hoài._Yuju vẫn tự nhiên đến nỗi cả bọn được một trận cười

hả hê, chỉ có Jung Kook là mặt đỏ như lửa. Anh không kiềm nổi lửa trong người mình nữa:

- Này cái cô vô duyên không biết phép tắt kia, cô dám nói tôi giống cái thằng Cu Đen gì đó ở nhà cô à,

còn nói tôi mê gái? Cô có biết, biết bao người muốn tôi đây ghé mắt mà nhìn qua không hả, với sắc đẹp này của tôi

thì cô muốn cũng không được nữa là..._Jung Kook nhìn Yuju bằng con mắt khinh thường và anh khá tự tin trước vẻ đẹp của mình.

- Thì đúng rồi, với vẻ đẹp "nghiêng thùng đổ thúng, chim sa cá ngộp" của anh thì tôi quả thật không thèm._Yuju chống trả bằng một câu khiến cả bọn không thể kìm nổi sự "xúc động" của mình mà "khóc" thành lời:

- Hahaha! Đúng đúng, Jung Kook đúng là thừa hưởng vẻ đẹp như em nói đấy Yuju ạ, vẻ đẹp "nghiêng thùng đổ thúng". Hahahaha_L khá nghiêm chỉnh nhưng anh lại không nhịn nổi trước lời nói vô cùng thông minh của Ran.

- Các cậu làm bạn bè thế đấy hả, thấy anh em bị người khác xỉ nhục không xỉ nhục lại thì thôi, còn

chọc quê nữa là sao? Còn cô nữa, tôi đây không dám nhận cái vẻ đẹp "nghiêng thùng đổ thúng, chim sa cá ngộp" gì

của cô đâu. Người đâu mà ăn nói thiếu lễ độ, tưởng mình đẹp lắm sao, được chút nhan sắc thì ta đây lên mặt à,

nhìn từ trên xuống dưới cũng chỉ được coi là nhà lá thôi, trên người chẳng có tí nào gọi là sức hút. Tôi "nghiêng

thùng đổ thúng" chứ cũng được cả khối người theo rồi đấy nhé.

Jung Kook làm người khác ngạc nhiên trước vẻ trẻ con của anh khi cãi lộn với Yuju, từ trước tới giờ, anh luôn lạnh

lùng như băng giá, thế mà khi nói chuyện với Yuju anh dường như biến đổi thành một con người hoàn toàn khác,

chính anh cũng không thể hiểu nổi. Yuju cũng không thể chịu thua, cô không nhận là đẹp nhưng cô cũng thuộc vào

hàng mỹ nhân nên không thể để người khác cười nhạo được:

- Xin lỗi anh, nhìn bên ngoài thì thấy đơn sơ như nhà lá chứ thực ra bên trong toàn là đồ vật khang

trang đấy. Ừ thì nhà lá, thế cũng đỡ hơn hoàng tử gì mà giống như thằng Cu Đen xăng quần bắt cua bắt ốc. Hứ!

Nói rồi Yuju không quên nở một nụ cười khinh bỉ Jung Kook. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng nên Irene nhảy vào can thiệp:

- Hai người thôi đi, trời cũng đã trưa rồi, về phòng thôi, còn chuẩn bị cho trận đấu tối nay nữa. Cãi nhau chắc đến tối mới xong quá?

- Hên cho cô rồi đó, nếu không nhờ Irene thì cô đừng hòng mà vác cái mặt về phòng. Nghe cho kĩ đây,

nếu còn dám lên mặt với tôi một lần nữa thì đừng hòng tôi tha cho cô, đây là mệnh lệnh, nghe rõ chưa?

Jung Kook dần lấy lại vẻ mặt lạnh tanh của mình, khuôn mặt khiến ai cũng phải sợ. Và đây chính là phong thái của

một vị hoàng tử đích thực, khuôn mặt và lời nói ấy khiến Yuju không dám hó hé thêm tiếng nào nữa. Cô nàng

đành theo mấy đứa bạn về phòng, để lại đám người Jung Kook uống rượu trò chuyện. Đi được một đoạn khá xa,

Nana khều nhẹ vào tay Yuju, nói nhỏ:

- Nè Yuju! Cái thằng Cu Đen mà cậu nói giống Jung Kook là ai vậy?

- Cậu có còn nhớ tên thái giám chuyên đi bắt dế cho tiểu a ca, con trai của Toàn Phi nương nương

trong cung tớ không, là tên thái giám đó đó._Yuju vừa nói vừa cười, cô thật sự khâm phục khả năng tưởng tượng trời phú của mình.

- Nói gì thì nói chứ Jung Kook cũng là một người tốt ấy chứ! Nếu như gặp những hoàng tử khác thì có lẽ

Yuju bị chém đầu lâu rồi, dám ăn nói như thế thì quả thật là gan to bằng trời mà.

Suzy chen vào khi thấy Yuju ăn hiếp Jung Kook quá mức. Nhưng những điều Suzy nói không sai, đó là tội khi

quân phạm thượng, Yuju không bị chém đầu tại chỗ là may lắm rồi. Mỉm cười trước câu nói của Suzy, 

cô cũng biết mình làm vậy là hơi quá nhưng cô cũng có mục đích của mình, nhưng bây giờ cô không muốn để cho họ biết mục đích của mình.

" Tớ cũng biết làm vậy là tội cho Jung Kook, nhưng tớ không muốn thấy vẻ mặt lạnh lùng của cậu ấy thêm nữa, cứ

cười tươi vui vẻ như vậy không phải là tốt lắm sao?"_Yuju thầm nghĩ, khuôn mặt lại nở lên một nụ cười đầy bí ẩn.

Sau một lúc vừa đi vừa nói chuyện thì mọi người ai về phòng nấy, Yuju cảm thấy hơi mệt nên cũng thiếp đi trên

giường một lúc, cô không ngờ là Jung Kook về lúc nào cũng không hay. Nhìn vẻ mặt lúc ngủ của cô, Jung Kook thật sự

không khỏi rung động. Khuôn mặt trắng hồng, làn da căng tràn đầy sức sống, đôi môi đỏ mộng khép lại nhưng

vẫn để lộ hàm răng trắng đều, đôi lông mi đen dài cong vút khiến anh càng không thể thoát khỏi vẻ mặt xinh như

thiên thần của Yuju. Cảm giác như đang có người nhìn mình, Yuju dần dần mở mắt, rồi đến giây phút bốn mắt

nhìn nhau, cả hai đỏ mặt quay đi. Không ai nói gì, không khí chìm vào sự im lặng, cảm thấy khó chịu trước

không khí này, Jung Kook mở lời bằng một câu hết sức vận động trí óc để suy nghĩ:

- Người đâu mà "giàu tài nguyên thiên nhiên" dữ.

Yuju khẽ nhíu mày khó chịu, cô vẫn nằm đó, nhìn về phía Shinichi và hỏi:

- Ý anh là sao?

- Tôi nói cô là người giàu tài nguyên thiên nhiên, ngủ thôi mà cũng có "dòng suối" tuôn ra từ miệng.

Giật mình lấy tay lau miệng của mình, Yuju lau đi lau lại nhưng vẫn không thấy dấu hiệu cho thấy sự xuất hiện

của "dòng suối", biết mình bị lừa nên mặt mày bí xị, quát vào mặt Jung Kook:

- A! Giỏi lắm, dám lừa tôi sao cái tên đáng ghét kia.

Thấy Yuju bị mình lừa một vố cho mất mặt, Jung Kook không giấu nổi sung sướng mà cười to, nụ cười tuy không

nhẹ nhàng mềm mại nhưng lại có sức hút khủng khiếp. Yuju bị đơ ngay sau đó. Cô nàng khẳng định, nếu một

người mà có trái tim lạnh lùng băng giá như Irene thì chắc chắn cũng bị rung động ít nhiều trước nụ cười tuyệt

đẹp hiện hữu trên khuôn mặt hoàn hảo của Jung Kook. Thấy Yuju đang nhìn chằm chằm vào mình, Jung Kook đỏ mặt

quay đi và lại lấy ngay cái vẻ lạnh lùng đến khó gần của anh:

- Làm gì mà nhìn tôi dữ vậy, tôi thấy cô không từ bất cứ cơ hội nào để nhìn tôi chăm chú như vậy.

Sao hả? Thích tôi rồi sao?

Câu nói của Jung Kook làm Yuju đang bay bổng trên thiên đường lập tức có một kẻ đáng ghét lôi xuống mặt đất.

- Anh nói như vậy không biết ngượng sao? Lúc nãy khi ngủ tôi có cảm giác như có ai nhìn mình vậy?

Chẳng lẽ anh cũng bị vẻ đẹp trời phú của tôi làm cho rung động?

Câu cuối cùng thì giọng điệu và ánh mắt của Yuju thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt lóe lên tia nhìn gian gian. Như bị

nói trúng tim đen, Jung Kook bối rối quay mặt đi và ra sức chối:

- Không có chứng cớ thì đừng có mà nói tầm bậy, tầm bạ. Trên đời này có thiếu gì người đẹp hơn cô,

mắc mớ gì tôi phải nhìn ngắm một bà chằn lửa như cô.

- Vậy sao? Nhưng mà lúc nãy đúng thật là tôi bị nụ cười của anh cuốn hút. Mà sao anh không cười

như vậy nhỉ, suốt ngày cứ làm cái vẻ mặt như bị âm binh ám vậy, quanh năm suốt tháng chẳng thấy có cái mùa

xuân nào hiện trên khuôn mặt của anh. Ban nãy chắc hiếm có lắm mới được nhìn thấy "hoa nở" trên khuôn mặt

anh._Yuju vừa nói vừa từ từ đứng dậy rời khỏi giường, tiến về phía Jung Kook, hình như cô thấy khuôn mặt Jung Kook càng lúc càng đỏ.

- Lạnh lùng thì có gì không tốt, chứ ai như cô, lúc nào cũng biểu hiện rõ trạng thái của mình trên

khuôn mặt, đến lúc đau khổ chỉ biết cố gắng cười cho mọi người yên tâm. Lạnh lùng không phải là muốn che giấu

cảm xúc, lạnh lùng một chút để quên đi nỗi đau và cố gắng trở thành một con người mới, bắt đầu một cuộc sống mới.

Jung Kook tiếp tục giảng đạo lí mặc cho Yuju đang nhăn nhó khó hiểu, cô nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Shinichi, 

cô thấy hôm nay anh có gì đó rất lạ, lúc thì lạnh lùng ít nói, lúc thì nói không ngớt, tính tình quả là thất thường như trẻ con. 

Thấy Yuju nhìn mình chằm chằm mà không hề để ý tới những gì anh nói, Jung Kookcáu gắt:

- Này! Nãy giờ có nghe tôi nói gì không hả?

- Anh có giảng đạo lí đến thế nào thì tôi cũng không hiểu đâu. À phải rồi, mấy giờ là bắt đầu đại hội đây?_Yuju lãng sang chuyện khác.

- Mặt trời vừa lặn là đại hội bắt đầu, bây giờ đã chiều rồi, xuống dưới ăn cơm đi, ngủ gì mà như heo, từ trưa đến chiều tối.

Jung Kook vừa nói vừa bước ra khỏi phòng, anh tiến về phía cả bọn đang ngồi ăn cơm. Yuju cũng mệt mỏi bước theo,

trong lòng lại nổi lên một cảm giác bất an. Ngồi ăn cơm cũng không yên, thường ngày cô đã ăn ít, nay còn ăn ít

hơn. Mọi người thấy vậy nên cũng hơi lo lắng, Nana quay sang Yuju, nhẹ nhàng hỏi:

- Thức ăn không ngon hả Yuju? Hay là không hợp khẩu vị của cậu?

- À, không phải! Rất ngon, nhưng tớ có cảm giác bất an lắm, giống như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.

- Chắc là hồi hộp về buổi thi đấu tối nay chứ gì? Yên tâm đi, đã có Jung Kook ở bên, cậu ấy sẽ không để cậu bị thương đâu._Chang Wook nói chắc nịch làm Yuju cũng yên tâm phần nào.

Sau khi ăn xong thì trời cũng đã tối, tất cả mọi thứ nhanh chóng chìm vào bóng đêm huyền ảo nhưng chưa đầy

một phút thì bầu trời đã được những chiếc lồng đèn thắp sáng tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn. Trong

lòng Yuju lại nổi lên một tâm trạng đầy lo lắng, cô lắc đầu cố gắng quên đi cái cảm giác khó chịu ấy. Jung Kook thấy

hình ảnh lạ lẫm của Yuju thì bước sang phía cô nàng ân cần hỏi:

- Sao vậy? Cả ngày hôm nay tôi thấy cô lạ lắm.

- Không sao! Chỉ là......à....không có gì.

Thái độ lấp bắp của cô càng làm cho anh nghi ngờ, nhưng cũng không để ý đến lắm vì chỉ còn một chút nữa thôi,

Đại Hội Đào Hoa chính thức bắt đầu. Họ phải đối mặt với rất nhiều cao thủ võ lâm trong giang hồ, chính vì thế

mà tâm trạng của Jung Kook cũng không được tốt cho lắm. Đến khi nhận được sự thông báo rằng Đại Hội đã bắt

đầu, cả bọn cùng nhau đi đến hoa viên của nha trang. Tuy trời đã tối nhưng những cây anh đào ở đây không quên

nhiệm vụ tỏa hương khoe sắc của mình, những cánh hoa mềm mại mỏng manh dịu dàng rơi xuống theo những

cơn gió, cả bầu trời toàn là cánh hoa đào rơi, khung cảnh bây giờ không khác gì chốn " bồng lai tiên cảnh".

Khuôn viên lúc này đã chật kín người, cả bọn của Jung Kook khó khăn lắm mới tìm được một chỗ vừa ý. Cả bọn


thông thả ngồi xuống, chờ xem sự xuất hiện của trang chủ Đào Hoa Trang: Yeo Reum và đối thủ của họ:

Thiên hạ đệ nhất kiếm- Kim Tae Yeon.

Sau một lúc ngồi uống trà, cả giới võ lâm đã được chứng kiến khoảnh khắc huy hoàng nhất từ trước đến nay trong

Đại Hội, hàng nhìn cánh hoa hồng đỏ mọng nổi bật hơn hẳn màu hồng lợt của hoa anh đào được rãi xuống, tiếp

đó là một thiếu nữ từ trên bầu trời đen rộng lớn với bộ trang phục trắng toát của mình từ từ hạ xuống mặt đất, đó

không ai khác chính là thiên hạ đệ nhất kiếm: Kim TAe yeon, tài sắc vẹn toàn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào dáng

người thon thả và nhẹ nhàng như gió của cô, đến cả năm người được mệnh danh là Ngũ Đại Mỹ Nhân đẹp nhất

Tam Hoa quốc cũng không thoát khỏi vẻ đẹp dịu dàng đến mê người của cô gái làm mưa làm gió trên gia hồ này.

Kim Tae Yeon từ từ bước sang một bên, đã đến lúc cô nhường sự chú ý của mọi người cho trang chủ của Đào Hoa

trang và cũng là người tổ chức Đại Hội này: Yeo Reum.

Qủa không hổ danh là thiên hạ đệ nhất kinh công, cô suất hiện một cách cực kì bí ẩn, nếu bọn người Jung Kook

không phát hiện ra cô trước thì mọi người tham dự đại hội này cũng không biết đến sự xuất hiện bất ngờ của cô.

Khác hẳn với thường ngày, cô không mặc bộ trang phục có màu xanh quen thuộc, hôm nay cô mặc bộ y phục màu

tranh da trời nhạt, làm rạng rỡ thêm vẻ đẹp sắc xảo của cô, vẻ đẹp có thể thu hút mọi người, thu hút mọi lứa tuổi, một vẻ đẹp sắc xảo đầy góc cạnh.

Sau khi được một phen bất ngờ về sự xuất hiện bất thình lình của hai nhân vật chủ chốt trong Đại hội năm nay, mọi người cũng dần dần lấy lại tinh thần, chuẩn bị cho mục đích chính khi đến đây.

- Tiểu nữ đây quả thật rất vinh hạnh khi mời được mọi người đến đây tham gia Đại Hội, mọi người chắc cũng đã

hiểu tính của tiểu nữ, tiểu nữ đây không thích vòng vo tam quốc, hôm nay xin được vào thẳng vấn đề tránh mất

thời gian của các vị tiền bối, sư huynh đệ trong võ lâm. Ngay bây giờ, chúng ta bắt đầu cuộc tỉ thí võ công, theo

như danh sách thì cặp đấu đầu tiên là Ha Min tiền bối và Sun Ok tiền bối với nội dung đao pháp.

Vừa mới nói thì đã thấy bóng dáng hai vị lão tiền bối trong giang hồ bước lên, mọi người như nhận ra điều gì đó

trong ánh mắt của hai lão tiền bối nên nhanh chóng tản ra, một khoảng sân trống đủ rộng để hai người có thể hơn

thua cao thấp. Rõ ràng trong ánh mắt của vị được gọi là Ha Min tiến bối kia tràn ngập sát khí, quyết lấy mạng

cho bằng được đối thủ của mình, nếu như Đại Hội không có luật lệ không được giết chết đối thủ, chỉ được làm đối

thủ bị thương thì mọi người chắn chắn nghĩ đây chính là một trận chiến một sống một còn.

Không để cho Nguyệt Minh tiền bối có cơ hội ra tay trước, lão già Âu Dương đã ra tay trước, hắn nhanh chóng

giương mũi đao về phía Sun Ok tiền bối, nhưng cũng may vị tiền bối kia tránh được, giao trả lại một đòn.

Cuộc chiến tiếp tục diễn ra quyết liệt làm cho người xem không thể rời mắt khỏi trận đấu mở màn vô cùng kịch

liệt này, những tiếng reo hò của mọi người càng làm cho không khí náo động. Cuối cùng phần thắng cũng thuộc về

Sun Ok tiền bối, kết quả này đã làm hài lòng người xem, tên Ha Min kia chỉ biết xẩu hổ mà bỏ về chỗ ngồi.

Tiếng nói thánh thót của Yeo Reum lần lượt nêu danh từng cặp đôi tỉ thí, từng lượt từng lượt một, đến khi

đôi mắt của Yeo Reum khẽ nhíu mày, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười bí hiểm:

- Tiếp theo là Jung Kook và Yuju, đối thủ hai người là tỉ tỉ của tiểu nữ: Kim Tae Yeon.

Khi nghe đến tên mình, Yuju cùng Jung Kook bước lên mà trong lòng Yuju tim cứ đập như muốn thoát ra ngoài.

 Họ cùng nhau bước lên phía trước, mọi cặp mắt đều chú ý về hai người họ, những lời bàn tán cũng bắt đầu nỗi lên,

nào là: "họ đúng là tiên đồng ngọc nữ, người đâu mà xứng đôi đến thế ?", " trên đời này thật sự có người đẹp như

vậy sao, bọn họ sinh ra chắc là dành cho nhau",..... Yuju và Jung Kook vừa ngại ngùng vừa có cảm giác sung sướng

nhen nhói tận sâu trái tim, cả hai khẽ nhìn nhau nhưng đã bị tiếng nói của Bạch Nguyệt Dao làm cho thần trí điên đảo:

- À tiểu nữ còn chuyện này vẫn chưa thông báo cho mọi người biết, quy định của cuộc chơi năm nay

có chút thay đổi, không được phép 2 người tỉ võ vời một người, nữ phải thi đấu với nữ, nam thi đấu với nam, đặc

biệt, năm nay đối thủ của mình cũng có thể bị mình giết chết.

Jung Kook và Yuju đơ người ngay tức khắc, tức là Yuju phải thi đấu mà không có Jung Kook, và cô cũng có thể chết trong

trận chiến này, và cô có thể chắc chắn rằng, mình không phải là đối thủ của Kim Tae Yeon.


Bên dưới cũng ồn ào không kém, V nhíu mày khó chịu:

- Cô ta có âm mưu, thật sự không thể tin được là quên nói.

- Ý cậu là sao V?_Yoona thắc mắt

- Cậu thử nghĩ xem, chuyện thay đổi quan trọng như vậy mà đến lúc Jung Kook và Yuju lên mới nói, hai người họ đã là người cuối cùng rồi còn gì, chẳng lẽ từ đầu đến giờ cô ta quên thật sao? Vả lại, ánh mắt cô ấy nhìn Yuju có phần hơi ác cảm._Chang Wook giải thích giùm V

- Đừng nói là....linh cảm bất an của Yuju là sự thật... Yuju có thể bị giết sao?_Nana lo lắng, miệng nói

không nên lời, chẳng lẽ Yuju lại phải bỏ mạng nơi đất khách quê người này, vậy thì cô biết ăn nói sao với linh hồn

của cha mẹ Yuju trên trời, lại còn cả cha mẹ nuôi của Yuju giờ này đang lo lắng truy tìm tung tích của Yuju.

- Đừng quá lo lắng, có Jung Kook, cậu ấy không để Yuju có gì đâu._Seung Ri vỗ vai an ủi Nana.

- Nhưng người ngoài thực chất không có cơ hội xen vào._Suzy cũng lo lằng không kém.

- Không được cũng phải được, tôi nhất quyết không để ai làm hại người của bạn mình._L với

ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Jung Kook và Yuju. Cả bọn cũng im lặng nhìn Jung Kook và Yuju, trong ánh mắt đó là một nỗi niềm lo lắng đến cực độ.

Trên đó, Jung Kook cũng nhìn Yuju bằng một ánh mắt như vậy, ánh mắt làm cho Yuju rung động:

- Có được không? Một mình cô liệu có chống lại nỗi Kim Tae Yeon?

- Anh có thể yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.

Yuju tiến lên phía trước để lại Jung Kook phía sau, tâm trạng của cậu lúc này thật sự chưa có lúc nào rối như lúc này.

- Vẫn còn một chuyện chưa nói cho cô nương biết, tôi sẽ thay thế tỉ tỉ tôi đấu với cô, đừng lo, tôi sẽ dùng chiêu thức

của tỉ tỉ tôi, vì sức khỏe của tỉ ấy khá yếu.

Lại một lần nữa câu nói của Yeo Reum làm cho mọi người chết đứng, Yuju sẽ đấu với cô ta, một người

không hề đơn giản, bang chủ phái Ngọc Tiêu chuyên đào tạo sát thủ. Khẽ nhìn sang Kim Tae Yeon, cô nhận được

một cái gật đầu từ cô ta, Yuju cũng có thể nhận thấy vẻ mặt xanh xao của cô ta, chứng tỏ lời nói của Yeo Reum là đúng, Kim cô nương quả là sức khỏe khá yếu. 

Yuju cũng chỉ biết gật đầu lại, cô chấp nhận cuộc chiến này, một cuộc chiến sinh tử, một cuộc chiến không cần đấu cũng biết kết quả, người chết là cô, là Choi Yuju.

Yuju đứng vào vị trí của mình, Jung Kook cũng lùi về phía sau, Yeo Reum bước tới, từ từ rút kiếm và tấn công Yuju, Yuju nhanh chóng đỡ được nhát kiếm nguy hiểm, từng chiêu thức của Nguyệt Dao đều là nhát chí mạng, 

mọi người ở dưới bị hai người họ làm cho ngạt thở, cả bọn Jung Kook không dám bỏ lỡ một chi tiết nào, 

 Jung Kook nắm chặt tay, mắt khẽ nhíu lại, anh luôn sẵn sàng để có thể cứu được Yuju.

Yuju dần dần yếu thế hơn khi chỉ có thể phòng thủ mà không thể tấn công, tay cô đã bị một số vết thương, máu

nhuộm đỏ cả y phục màu trắng của mình, nếu có Jung Kook cùng cô thi đấu với Yeo Reum thì có lẽ Song Long kiếm pháp đã có thể phát huy tác dụng, đằng này chỉ có mình cô đơn phương độc mã, 

bất chợt trong đầu cô hiện lên câu nói của hai vị sư phụ "Kiếm pháp của ta và sư đệ không theo một khuôn mẫu nào hết, vì vậy các con

không cần phải tập giống y đúc màn đấu kiếm của ta và sư đệ, các con cứ tập theo ý mình, miễn là giữ vững sắc

thái của Song Long Kiếm, lúc đầu mềm mại thu hút ánh nhìn của mọi người, làm đối thủ tưởng chỉ là một chiêu

thức tầm thường mà mất cảnh giác, đến lúc cần thiết lại làm cho nó trở nên mãnh liệt, hùng dũng như hai con

rồng đang đấu tranh y như cái tên của nó- Song Long. Các con cũng có thể tưởng tượng ra những chiêu pháp mới

mẻ hoặc trong khi giao đấu, chúng ta có thể tưởng tượng ra mình đang tập luyện, chỉ có điều, trận tập luyện này có

thắng có thua, tuyệt đối không được để tâm thần hoãn loạn."

-" giữ vững sắc thái, không được để tinh thần hoãn loạn, có thể tưởng tượng"_Ý nghĩ nhanh chóng xuất hiện trong đầu Yuju, 

cô lập tức thở một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, trong đầu cứ tưởng tưởng ra cô đang cùng Jung Kook luyện tập. 

Cô dẫn dụ Yeo Reum bằng cách chống trả lại cô một cách nhẹ nhàng nhưng lại uyển chuyển, quả thật khiến cho Yeo Reum tưởng cô đã kiệt sức, 

Yeo reum lập tức dùng một lực lớn chĩa kiếm vào người Yuju, một tốc độ cực nhanh, Yuju lập tức nghiêng người né sang, nhưng mũi kiếm sắt bén cứa phải bờ vai thon thả của cô,

chiêu vừa rồi làm y phục của Ran rách một bên vai, để lộ đôi vai trần trắng nõn nhưng lại nhuộm một màu đỏ của máu.

Bọn người của Jung Kook phía dưới tim như muốn lọt ra ngoài, Yoona thì mắt đã đỏ hoe, tay siết chặt tay của Chang Wook

lúc nào cũng không biết, ánh mắt của mọi người vẫn chăm chú nhìn từng hành động của hai người họ.

Ran cắn môi nhịn đau, chiêu vừa rồi tiêu hao một lực lớn của Yeo Reum, cô thừa cơ hội này, dồn hết sức lực đưa

kiếm đến cánh tay còn lại của Yeo Reum, không chú ý đến tay cầm kiếm của Yuju, Yeo Reum lãnh trọn một

nhát kiếm vào tay mình, cô bị đau làm cả người lùi xuống một bước. Yuju tiếp tục tấn công, trên kiếm của cô, từng

giọt máu đang chảy xuống, là máu của Yeo Reum ban nãy. Chiêu thức của cô chỉ nhằm vào những nơi không

nguy hiểm tính mạng, còn Yeo Reum thì lại khác. Tức giận vì bị Yuju chém một nhát vào tay, Yeo Reum ra tay

độc ác hơn, cô dùng một lực kinh hoàng cùng một tốc độ nhanh như cắt nhắm vào cánh tay yụu, chiêu này như

muốn chặt đứt cánh tay của Yuju, Yuju chưa kịp chú ý đến thì đã có một bóng người đứng trước mặt mình, là

Jung Kook. Cậu dùng nội lực hất kiếm lên, lúc thanh kiếm trên tay Yeoreum không còn một lực mạnh như ban

đầu, Jung Kook nắm chặt kiếm, máu của anh không ngừng chảy. Nếu như không dùng nội lực làm giảm sức mạnh

của chiêu vừa rồi thì khi chụp kiếm, bàn tay của Jung Kook có lẽ đã đứt ra làm hai. Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện

gì đã xảy ra thì Jung Kook đã lên tiếng trước:

- Cô thắng rồi, buông tha cô ấy đi.

Yeoreum bị ánh mắt cương quyết của Jung Kook làm rung động, cô vô ý gật đầu, thanh kiếm cầm trên tay bị

Jung Kook vứt đi, cả bọn phía dưới lo lắng kéo lên, con gái thì quay quanh Yuju, còn con trai thì lo lắng cho Jung Kook:

- Jung Kook! Cậu có sao không? Vết thương khá sâu đó._Chang Wook nâng đôi tay Jung Kook lên, máu cũng nhuộm đỏ một bên bàn tay của Chang Wook

Jung Kook lắc đầu một cái rồi quay sang Yuju, đôi mắt giận dữ của anh làm Yuju hoảng sợ:

- Cô đúng thật là ngoan cố, làm không được thì bỏ cuộc đi, vừa rồi nếu tôi không ra tay kịp, cánh tay của cô đã rớt xuống đất rồi._Jung Kook hét lớn

- Tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi._Khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của Yuju bây giờ đã có thêm vài giọt nước mặn lăn dài

trên đôi gò má trắng hồng, mắt Yuju đỏ hoe, Yuju bây giờ chỉ quan tâm đến bàn tay của Jung Kook.

Nhìn thấy Yuju khóc, lòng ngực Jung Kook bỗng nhiên nhói lên, làm Jung Kookkhẽ nhíu mày khó chịu, anh đưa tay sờ vào bờ vai trắng nõn của cô:

- Có đau không?

- Không sao rồi.

- Được rồi, vào phòng thay đồ đi, các cậu cũng vào phòng đi, để mọi người lo lắng rồi._Jung Kooknói với Yuju xong sau đó quay lại nói với các bạn của mình, họ đã lo lắng quá nhiều cho cậu và Yuju.

- Được rồi, Yuju nhờ cậu chăm sóc nhé, bọn tớ về phòng đây._V nói với Jung Kook sau đó kéo tay

Irene về phòng, mặc cho cô nàng vẫn còn đang ngơ ngác.

Yuju và các bạn vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Chang Wook cũng làm như vậy với Yoona, anh cũng kéo tay Yoona về phòng,

cô nàng cũng chỉ biết ngoan ngoãn theo Chang Wook vào phòng.

L lạnh lùng quay sang Suzy:

- Cô muốn tự về phòng hay là tôi dẫn đi?

- À....Tôi tự đi được rồi, không cần anh phải dẫn tôi đi đâu.

Suzy lủi thủi trở về phòng, khuôn mặt hiện lên vẻ thắc mắc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. L cũng về phòng ngay sau đó.

- Chúng ta cũng về phòng thôi, Nana!_Seung Ri có lẽ là người dịu dàng nhất, thái độ của anh ít nhất không làm cho Nana sợ hãi.

- Vậy thì bọn tớ về phòng nhé Yuju, Jung Kook nhờ cậu chăm sóc Yuju giùm tớ._Nana nhìn Yuju bằng bộ mặt nuối tiếc không muốn rời đi, nhưng cũng trở về phòng cùng Seung Ri.

- Bọn họ sao thế nhỉ?_Yuju ngước mặt nhìn Jung Kook, cô cũng hiếu kỳ không kém các bạn của mình.

- Ngốc! Thế mà cũng không hiểu sao? Thôi, về phòng._Jung Kook cũng lôi Yuju về phòng, bàn tay của Jung Kook bây giờ đã nhuộm một màu đỏ tươi.

Yuju thấy lo lằng nên cũng nhanh chóng về phòng để băng bó vết thương trên tay của Jung Kook. Nghiệp bá ngàn năm, trải trăm trận mới giành thắng lợi.

Dậy bốn phương trời, tiếng gió reo như tiếng hát mừng công.. Vó ngựa xông pha, giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn.. Cả đất trời như nằm gọn trong ta.. Ánh trăng mờ như dãy núi xa xa.. Cao thủ cô đơn phòng không thấy bóng.. Tình cảm chân thành biết ngỏ cùng ai.. Sống chết bên nhau trên bước đường dài.. Gặp việc lớn, ta sẵn sàng xông pha đón nhận.. Giương cung lớn bắn chim điêu bay lượn.. Cả đất trời như nằm gọn trong ta.​
- Này! Buông tôi ra! Làm gì mà nắm nắm kéo kéo, lúc nãy là nể mặt Jung Kook nên tôi không tính sổ với

cậu, lôi tôi về đây là sao?_Irene hắt tay V ra không thương tiếc, ánh mắt khó chịu nhìn chằm chằm vào V.

- Ăn nói như vậy đó sao? Đừng tưởng Jung Kook không làm gì Yuju thì tôi cũng như vậy, cô lầm rồi.

Còn nữa, lần sao mà dám lớn tiếng như vậy thì đừng trách tại sao tôi độc ác._V nghiêm nghị nhìn Irene,

ánh mắt anh lạnh lùng như băng tuyết, khiến cho người đối diện dù có can đảm đến mấy cũng không dám hó hé tiếng nào lớn tiếng.

- Vậy anh kéo tôi về phòng là có chuyện gì?_Irene nhẹ giọng hẳn, cô cũng bị giọng nói và ánh mắt của V làm cho run sợ.

- Để hai người họ có không gian riêng tư, chưa thấy người nào ngốc như cô._V bước về phía

giường ngủ, thản nhiên nằm lên trên.

- Có như vậy không mà cũng phải lôi kéo mạnh tay như thế, anh đúng là muốn làm người khác

ghét._Irene chuẩn bị quần áo bước vào phòng tắm.

V nằm gối đầu trên giường, anh đưa hai tay lên trán, mắt nhắm nghiền suy nghĩ:

- "Thật ra các cô là ai?".

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top