Chương 42 : Nhận Thua? Không Có Cửa Đâu!

 Chờ Hoàn Nhan Khang lên trên đài thi, Mộ Dung Duẫn Nhi lui trở về sau, tựa vào trong ngực Lâm Thế Huân, lười biếng nhìn Long Trạch Cảnh Thiên.

"Không cho nhìn!" Nhận thấy được ánh mắt Mộ Dung Duẫn Nhi vẫn luôn lượn vòng quanh Long Trạch Cảnh Thiên, Lâm Thế Huân đem khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Duẫn Nhi quay lại đối mặt với mình, "Trừ ta, không cho nhìn nam nhân khác, đặc biệt là hắn!"

"Vì sao — vì sao hắn là "đặc biệt" a?" Nhìn ra trong mắt Lâm Thế Huân có nồng đậm ghen tức, Mộ Dung Duẫn Nhi làm bộ cái gì cũng không biết, mở to một đôi mắt nai con vô tội, chớp chớp nhìn Lâm Thế Huân, "Vương gia, chàng giải thích cho ta hiểu đi!"

"Xì –" thấy tiểu thư nhà mình làm nũng với cô gia, Tô Mi cùng Tố Nguyệt phì cười thối lui phía sang một bên, vợ chồng son người ta muốn nói chuyện riêng tư thân mật nha.

"Không được chính là không được!"

Lâm Thế Huân không thích ánh mắt Long Trạch Cảnh Thiên nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, mặc dù ánh mắt Lý Vân Khanh nhìn tiểu nữ nhân này cũng không được bình thường, nhưng hắn ta chỉ để lộ vừa phải, không giống với Long Trạch Cảnh Thiên. Ánh mắt của Long Trạch Cảnh Thiên, như ánh mắt thợ săn nhìn con mồi, mang theo tính muốn chiếm hữu, huống chi lúc trước hắn ta cùng Mộ Dung Duẫn Nhi còn từng có hôn ước, nếu không phải nửa đường xảy ra chuyện , hắn ta viết 《 Thư từ hôn 》, thì hiện tại Mộ Dung Duẫn Nhi đã là Tĩnh Vương phi của hắn rồi.

Vừa nghĩ tới việc tiểu nữ nhân đáng yêu trong ngực này từng thiếu chút nữa là trở thành tân nương của người khác, trong lòng Lâm Thế Huân vô cùng không thoải mái. Huống chi Long Trạch Cảnh Thiên hiện tại tựa hồ phát hiện những điểm tốt của Mộ Dung Duẫn Nhi, bắt đầu chú ý nàng, càng khiến cho Lâm Thế Huân càng thêm cẩn thận, cảnh giác. Nữ nhân của hắn, bị người khác nhớ thương, tư vị này thật không dễ chịu!

"Khanh Khanh, mới vừa rồi nàng nói gì với A Khang vậy?" Lâm Thế Huân dán chặt môi vào tai Mộ Dung Duẫn Nhi, nhẹ nhàng mà cắn vành tai của nàng, "Nói đi , nói cho ta biết đi, các ngươi hàn huyên cái gì? Có phải có liên quan đến Long Trạch Cảnh Thiên hay không?" (TC: Hình như ta ngửi thấy mùi dấm chua.....)

"Hì hì hì–" Khí nóng bên tai cộng thêm việc của Lâm Thế Huân đang dùng răng nanh mà gặm cắn khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi run người một trận, nàng vội vàng đẩy Lâm Thế Huân ra, "Vương gia, ở đây nhiều người! Vương gia phải chú ý một chút hình tượng của mình!"

"Ừ! Khanh Khanh, nếu nàng nói cho ta biết bí mật nhỏ giữa nàng và A Khang, ta liền bỏ qua cho nàng!"

Lâm Thế Huân cũng không dễ dàng chịu buông tha như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên là khúc mắc trong lòng hắn, cho nên hắn phải biết rõ ràng vấn đề này mới được.

"Được –" thấy Lâm Thế Huân chấp nhất như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi chấp tay thành một vòng, kề sát bên tai Lâm Thế Huân, lặng lẽ nói thầm mấy câu.

"Thật?" Lâm Thế Huân mặt mày mỉm cười, "Khanh Khanh thật là lợi hại!"

"Hừ! Đó là đương nhiên!" Mộ Dung Duẫn Nhi khiêu mi, "Lúc trước, nam nhân này từng vũ nhục ta. Vương gia chẳng lẽ không biết, trên đời này nữ tử cùng tiểu nhân là khó dạy nhất sao? Ta chưa đáp trả hắn, cũng không có nghĩa là ta đã quên chuyện kia. Cho nên, ta để cho a Khang thay ta hảo hảo dạy dỗ hắn!"

"Lần này rút thăm đối thủ không có rút được Long Trạch Cảnh Thiên, ta cảm thấy thực tiếc, cho nên chuyện này chỉ có thể nhờ cậy A Khang thôi! Vương gia, ta đã nói với A Khang, nếu hắn thắng Long Trạch Cảnh Thiên, ta liền mua một bộ trang sức của Quang Hoa công tử tặng cho Tô Mi làm đồ cưới!"

"Hắn đồng ý?"

"Đương nhiên! Anh hùng khó qua ải mỹ nhân!"

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dương dương đắc ý của Mộ Dung Duẫn Nhi, Lâm Thế Huân không nhịn được nhéo nhéo cái mũi của nàng, "Nghịch ngợm! Tại sao trước đây ta lại không có phát hiện được Tiểu vương phi của ta lại nghịch ngợm như con nít chứ?"

"Ta không phải là con nít –" đối với cách gọi của Lâm Thế Huân, Mộ Dung Duẫn Nhi bất mãn nhăn mũi, "Tốt lắm tốt lắm, bắt đầu rồi, chúng ta xem trận đấu đi!"

Trên sàn đấu, Long Trạch Cảnh Thiên đã sớm thúc dục đấu khí, hắn lo lắng sẽ xuất hiện chuyện giống như Lý Vân Khanh từng mắc phải, sợ bị Hoàn Nhan Khang đoạt trước tiên cơ, mất đi cơ hội phát đấu khí, cho nên vừa lên tới đài, đã triển lộ ra thất đoạn đấu khí màu tím của mình.

"Ách –" thấy Long Trạch Cảnh Thiên vội vã, gấp rút như vậy, Hoàn Nhan Khang bị đả kích đến há hốc mồm, người này đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, khẩn cấp như vậy, sợ mình làm gì với hắn sao, lòng dạ hẹp hòi, quả nhiên biểu tẩu nói đúng, nhân phẩm của nam nhân này thực kém!

Hiện tại, trong đầu Hoàn Nhan Khang chỉ nghĩ tới những lời của Mộ Dung Duẫn Nhi, nếu như thắng Long Trạch Cảnh Thiên, sẽ đưa cho hắn một bộ trang sức của Quang Hoa công tử, thật tốt! Hắn đã từng thấy qua trang sức của Quang Hoa công tử ở Thông Bảo trai, chẳng những khiến nữ nhân động lòng, ngay cả hắn là nam nhân nhìn cũng yêu thích không buông tay. Nếu Tô Mi có một bộ trang sức của Quang Hoa công tử, nhất định sẽ vui vẻ đến chết! Vì vậy, hôm nay vì bộ trang sức kia, hắn liều mạng!

"Thình!" Long Trạch Cảnh Thiên làm một thủ thế* "Mời", Hoàn Nhan Khang hừ một tiếng. (*ra hiệu bằng tay)

Chẳng lẻ đây chính là 13 bộ dáng* mà biểu tẩu nói? Giả đứng đắn cái gì a? Chiêng trống tỷ võ còn không có gõ đấy! Hắn đây là ý gì? Vừa thúc dục đấu khí, lại làm bộ nho nhã mà mời, thật dối trá! Khó trách biểu tẩu đá hắn! Biểu tẩu lựa chọn hoàn toàn sáng suốt a! (* nghĩa: giả bộ nâng cao tư chất- mang ý mỉa mai và nhục mạ, ta kết câu này của baike "vì sao lại muốn giả bộ, bởi vì người trong cuộc mình cảm thấy mình còn chưa có đủ "13" tư chất , cho nên chỉ có thể dựa vào giả bộ " )

"Đông –" chiêng trống gõ vang, trận đấu thứ ba rốt cục cũng bắt đầu.

Long Trạch Cảnh Thiên tựu như tên đã căng trên cung tiến về phía Hoàn Nhan Khang, vũ khí của hắn là một thanh bảo kiếm màu xanh, thấy Long Trạch Cảnh Thiên "khẩn cấp" như vậy, Hoàn Nhan Khang nở nụ cười. Người này thật là không có tính nhẫn nại, một khi đã như vậy, cứ dựa theo lời biểu tẩu nói, bồi* hắn vui đùa một chút đi! (*theo, tiếp....ta dùng từ Hán- Việt cho nó cổ )

Hoàn Nhan Khang lúc này cũng không có phát đấu khí, Mộ Dung Duẫn Nhi chính là nhìn trúng khinh công của hắn, muốn hắn "chơi đùa" cùng Long Trạch Cảnh Thiên. Quả nhiên, cuộc tranh tài này không qua một lát liền biến thành một cuộc truy đuổi. Long Trạch Cảnh Thiên là mèo, Hoàn Nhan Khang là chuột, trò chơi diễn mèo vờn chuột trên sàn đấu bắt đầu.

Vô sỉ! Long Trạch Cảnh Thiên không nhịn âm thầm mắng Hoàn Nhan Khang một tiếng.

Hoàn Nhan Khang làm vậy đơn giản là muốn tiêu hao thời gian, thuận tiện tiêu hao thể lực cùng đấu khí của hắn, hơn nữa, lúc trước khi ở Trấn Yêu tháp, hai chân hắn đã bị thương, tuy rằng thuốc của Mộ Dung Duẫn Nhi cho thực sự rất tốt, vết thương hôm nay đã gần kết vảy, nhưng thuốc cũng không phải là linh đan diệu dược gì, trên chân hắn còn quấn băng gạc, vẫn bị thương! Người này rõ ràng chính là muốn dây dưa lâu dài cùng hắn !

Long Trạch Cảnh Thiên đoán đúng rồi, Hoàn Nhan Khang đúng thực tính toán tiếp tục chơi như vậy. Khi Mộ Dung Duẫn Nhi nói cho hắn biết, chân Long Trạch Cảnh Thiên mới khôi phục đến năm phần, nhiều lắm cũng chỉ mới kết vảy, còn chưa có hoàn toàn bình phục, hắn đã tính toán đánh trận lâu dài với Long Trạch Cảnh Thiên. Vẫn là biểu tẩu nói rất đúng, mèo trắng mèo đen, bắt được chuột mới chính là mèo tốt*. Quản khỉ gió hắn ra cái chiêu gì, biện pháp gì, thắng trận mới là vương đạo! Dù sao hắn cũng không để ý mấy thứ kia danh tiếng kia, lần này hắn phải đùa chết Long Trạch Cảnh Thiên! Phải phế đi đôi chân kia của hắn! Ai bảo hắn lại đi nhớ thương biểu tẩu ! Biểu tẩu là của biểu ca ! (*ai thèm để ý quá trình, quan trọng là kết quả)

Lúc trước, khi tham dự vòng sơ tuyển, Hoàn Nhan Khang cũng đã nhận ra ánh mắt "bất chính" của Long Trạch Cảnh Thiên đối với Mộ Dung Duẫn Nhi.

Nam nhân như vậy, thực đúng là cực kỳ trơ trẽn! Ban đầu hưu biểu tẩu, lúc này lại muốn lần nữa bắt đầu, thiên hạ làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy ! Huống chi chỉ có Lâm Thế Huân biểu ca của hắn, mới xứng với Mộ Dung Duẫn Nhi, người khác đều là mây bay!

Trên sàn đấu Hoàn Nhan Khang rất hăng hái, Long Trạch Cảnh Thiên ở phía sau hắn cũng mạnh mẽ đuổi đánh, bất đắc dĩ, Hoàn Nhan Khang dường như có một ánh mắt phía sau gáy, luôn ở lúc Long Trạch Cảnh Thiên sắp đuổi kịp thì lập tức chạy nhanh thoát khỏi phạm vi công kích của hắn, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên hoàn toàn bó tay với Hoàn Nhan Khang, rồi lại không thể không bội phục khinh công của Hoàn Nhan Khang.

Hoàn Nhan Khang quay đầu lại nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa, "Tĩnh Vương, tiếp tục a! Trước tiên làm nóng cơ thể đã rồi hãy đánh! Ta còn không có nóng người đây!"

Phốc — trên khán đài người xem kém chút nữa thì phun máu, đầu óc người này có vấn đề không, bọn họ đã chạy một trăm lẻ tám vòng rồi, cái gì gọi là nóng người? Chạy lâu như vậy, còn không có nóng người? Xem ra vị hoàng tử điện hạ này là cố ý trêu chọc vương gia Tây Kỳ quốc!

Nếu là ở nước khác, quần chúng xem cuộc thi nhất định sẽ nhổ nước miếng, để cho Hoàn Nhan Khang lăn xuống! Nhưng là bây giờ đang ở Bắc Chu quốc, dân chúng Bắc Chu thấy vậy vui mừng a, dù sao chỉ cần Ngũ hoàng tử có thể thắng, quản hắn dùng cái biện pháp khỉ gió gì !

Vì trợ giúp Hoàn Nhan Khang, còn có người ở khán đài lên tiếng ủng hộ, "Điện hạ, cứ từ từ làm nóng người! Bọn ta còn có thời gian!"

"Đúng vậy a, điện hạ! Cùng lắm thì ở chỗ này ăn cơm tối !"

Những lời dân chúng Bắc Chu nói truyền tới tai Mộ Dung Thanh Liên, xém chút nữa đem nàng tức chết.

"Những người Bắc Chu này thật không biết xấu hổ!"

Mộ Dung Thanh Liên mắng lên, chưa từng thấy có một hoàng tử đáng ghét như vậy, rõ ràng chân của Tĩnh Vương đang bị thương, lại dùng phương thức bỉ ổi như vậy tới tranh tài, thật quá ti tiện đi! Lại càng không cần phải nói những người Bắc Chu ồn ào kia! Thật là có cái dạng gì hoàng tử sẽ có cái dạng đó dân chúng!

Thấy "bộ dáng đáng ghê tởm" của dân chúng Bắc Chu , Mộ Dung Thanh Liên lại nghĩ tới tiện nhân Mộ Dung Duẫn Nhi, thật là giống nhau đều đê tiện, đáng ghét cực độ! Đợi lát nữa đến phiên nàng, nàng nhất định phải hảo hảo dạy dỗ Mộ Dung Duẫn Nhi, hung hăng dẫm đạp lòng tự tôn chó má của nàng ta xuống mặt đất! Nhất định!

Mộ Dung Thanh Liên lo lắng cho Long Trạch Cảnh Thiên, ở phía khác, Hoàn Nhan Bảo Châu nhìn thấy vậy, trái tim cũng thót lên tới cổ họng. Mặc dù nàng cũng không biết chuyện hai chân của Long Trạch Cảnh Thiên từng bị thương trên Trấn Yêu tháp, nhưng mà lại thấy vẻ nghiêm trọng trên mặt hắn lúc này, trong lòng không khỏi đem Hoàn Nhan Khang ra mắng vô số lần.

Trên sàn đấu, Hoàn Nhan Khang thoải mái chơi đùa. Nếu không phải Mộ Dung Duẫn Nhi bắt đầu chỉ điểm cho hắn, lúc này chỉ sợ hắn sớm đã phát đấu khí, cùng Long Trạch Cảnh Thiên cứng đối cứng rồi, hiện tại lại tốt, hắn dồi dào sức sống, dễ dàng, thỉnh thoảng còn dừng lại nghỉ ngơi một chút, lấy hơi, cảm giác sảng khoái!

Ngược lại với Hoàn Nhan Khang,vết thương dưới chân Long Trạch Cảnh Thiên bởi vì thời gian dài chạy trốn đã nứt ra rồi, máu dần dần lan tràn ra băng gạt, trong giày một mảnh ướt nhẹp . Thống khổ nhất chính là, hắn có mồ hôi chân, lúc này hai cái chân tản mát ra mồ hôi nóng lớn, miệng vết thương nhiễm phải mồ hôi có muối, rát đau đến mức người thường khó có thể chịu được.

Mẹ kiếp ! Cho dù Long Trạch Cảnh Thiên luôn muốn chú ý hình tượng, hiện tại cũng hận không được mở miệng mắng! Nhìn vẻ mặt cợt nhả của Hoàn Nhan Khang, trong lòng lại càng hận không thể bắt lấy hắn, một kiếm cắt phăng đầu hắn.

Hoàn Nhan Khang nhận thấy được sự khác thường Long Trạch Cảnh Thiên, nhìn kỹ, đúng như theo lời Mộ Dung Duẫn Nhi, mũi giàu đen của Long Trạch Cảnh Thiên đã sẫm màu hơn, mà đế giày màu trắng lại nhiễm đỏ, xem ra hắn ta đã chịu đựng đến cực điểm, Hoàn Nhan Khang đối với Mộ Dung Duẫn Nhi bội phục không thôi.

Bất quá, song song với bội phục, Hoàn Nhan Khang cũng hiểu rõ hơn, đắc tội Mộ Dung Duẫn Nhi, ắt không có kết quả tốt . Vị biểu tẩu này, thông minh lanh lợi, hết sức thù dai, Long Trạch Cảnh Thiên đắc tội với biểu tẩu, đúng là xui tận mạng! Hắn sau này cũng phải cẩn thận một chút, không thể đắc tội với Mộ Dung Duẫn Nhi, mắc công lại bị ngược đãi!

Long Trạch Cảnh Thiên dừng lại, không hề truy đuổi Hoàn Nhan Khang nữa, nếu còn như vậy, đôi chân của hắn nhất định sẽ bị phế bỏ. Hiện tại phải tốc chiến tốc thắng mới được! Hoàn Nhan Khang rõ ràng đang tiêu hao thời gian của hắn, muốn đem hắn đùa chết ở chỗ này, hắn đã bị lừa, không thể để cho tiểu nhân này được như ý nguyện được !

Long Trạch Cảnh Thiên bất động, Hoàn Nhan Khang cũng không động, đem một đôi tay làm thành cây quạt, quơ quơ bên hai má, vừa quạt gió còn vừa âm dương quái khí nói, "Ai nha, đúng là là nóng người a, chạy vài vòng, rốt cục cũng nóng, cả người đổ mồ hôi, một lát trở về cần phải chậm rãi thibf rgar đi tắm một cái mới được, nếu không thối thối, mỹ nhân sẽ không thích!"

Hoàn Nhan Khang lớn tiếng nói, phối hợp gương mặt cợt nhả, làm cho người ta hận không đi tới được tát hắn hai cái.

"Tiểu thư, có phải người nói với hắn biện pháp này hay không?" Tô Mi thấy Hoàn Nhan Khang như vậy, nhịn không được nở nụ cười , "Hắn cũng không đầu óc thông minh như vậy!"

Mộ Dung Duẫn Nhi cười không có trả lời, cứ theo cái đà này, Long Trạch Cảnh Thiên không còn chịu đựng được được bao nhiêu lâu nữa. Nàng chưa bao giờ để ý việc dùng một ít thủ đoạn "Ti tiện" để chiến thắng đối thủ, chỉ cần có thể thắng, quản khỉ gió cái gì công bằng với không công bằng!

Công bằng, chẳng qua là cái mũ mà giai cấp thống trị muốn áp đặt trên đầu dân chúng mà thôi, nếu là công bằng, cũng sẽ không có chênh lệch giàu nghèo rồi! Nếu thực có công bằng, vậy khi Long Trạch Cảnh Thiên nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thị, cho rằng nàng là phế vật, đó là công bằng đối đãi sao? Long Trạch Cảnh Thiên trầm mặc, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoàn Nhan Khang, nỗi đau đớn truyền đến từ chân khiến hăn không nhin được phải chú ý. Vết thương kết vảy , hiện tại lại rách ra, đau đớn từ chân bắt đầu lan tràn, kích thích đầu óc của hắn.

"Đưa ra vũ khí của ngươi, đường đường chánh chánh, giống như những người đàn ông với nhau cùng ta đánh một trận xem sao!"

Ý khiêu khích trong lời nói của Long Trạch Cảnh Thiên, đối với người khác là hữu dụng,nhưng đối với Hoàn Nhan Khang một chút hiệu quả cũng không có. Hắn cũng là nhận lầm người rồi! Vị hoàng tử này chưa bao giờ có bận tâm tới mặt mũi những thứ này, hắn mà quan tâm mặt mũi, thì hắn đã không phải là vị hoàng tử khiến hoàng đế và hoàng triều Bắc Chu nhức đầu rồi!

"Làm sao bây giờ, ta còn chưa khởi động xong a. Còn nữa, ta mới mười tám tuổi! Còn chưa có đại hôn! Ngay cả tình nhân đều không có! Không có trải qua tình yêu, có chỗ nào có thể gọi là nam nhân ! Xin gọi ta tiểu nam sinh đi! Ta còn là rất thuần khiết !"Khi Hoàn Nhan Khang nói lời này, quay đầu hướng Tô Mi vứt một cái mị nhã.

"Phốc –" Tô Mi sém chút nữa phun máu, người này thật là, trong trường hợp nghiêm túc như vậy , thế nhưng nói những lời lạc đề này! Vừa nghĩ tới nội dung trong lời nói của hắn , quả thực là hư nha! Thật không hổ là đăng đồ tử!

Ngược lại với Tô Mi, Mộ Dung Duẫn Nhi càng ngày càng thưởng thức Hoàn Nhan Khang, hắn quả nhiên là một "kỳ quan" trong hoàng thất, là một "loại" khác. Da mặt đủ dày! Cũng không biết Long Trạch Cảnh Thiên gặp phải loại người như vậy sẽ như thế nào !

Quả nhiên, Long Trạch Cảnh Thiên bị Hoàn Nhan Khang làm cho có chút phát điên, người này thật sự là hoàng tử Bắc Chu hoàng thất sao? Tại sao không biết điều như vậy? Da mặt quả thực so sánh với thành tường còn dày hơn! Tại sao Bắc Chu quốc lại sinh ra một hoàng tử quái vật như vậy!

Hoàn Nhan Khang đã trực tiếp bị Long Trạch Cảnh Thiên quy là loại người"Nói chuyện không đâu", nói chuyện với người không hiểu ngôn ngữ loài người như vậy, không bằng trực tiếp động thủ cho thống khoái!

Đã nghỉ ngơi một lát, Long Trạch Cảnh Thiên mặc dù mặt ngoài như cũ bày ra một bộ bộ dáng rất mệt mỏi , nhưng là tay nắm bảo kiếm lại âm thầm vận công. Nhất định phải một lần đem đối phương đánh gục! Để cho hắn không thể lớn lối được nữa!

Tâm tư Long Trạch Cảnh Thiên , Hoàn Nhan Khang làm bộ không có nhìn thấy, ngược lại tiếp tục vứt cho Tô Mi một cái mị nhãn, phảng phất đây không phải là hắn võ đài, mà là nơi hắn lấy lòng mĩ nhân.

"Tên hỗn đản! Rốt cuộc có thi đấu hay không thế!" Thấy mọi người rối rít hướng bên này nhìn, Tô Mi gương mặt như bị lửa thiêu đốt , trợn mắt nhìn Hoàn Nhan Khang một cái, nhưng là trong lời nói oán giận nhưng mang theo chút vị ngọt.

"Ai, có người thương yêu ! thật là tốt!"

Mộ Dung Duẫn Nhi không nhịn được cảm thán , lại bị Lâm Thế Huân kéo vào trong ngực, "Khanh Khanh rất hâm mộ A Khang cùng Tô Mi sao? Chẳng lẽ ta đối với Khanh Khanh không tốt sao? Vì sao hâm mộ người khác chứ?"

Lâm Thế Huân lại bắt đầu không có chuyện gì liền tìm dấm chua ăn, Mộ Dung Duẫn Nhi dứt khoát khinh bỉ hắn , "Vương gia, người ta chẳng qua là cảm thán một chút thôi! Tô Mi đi theo ta đây nhiều năm, hiện tại con gái lớn không dùng được, ta đều có một loại ý nghĩ như gả nữ nhi vậy!"

Nghe được Mộ Dung Duẫn Nhi cùng Lâm Thế Huân nói chuyện, Tô Mi đứng lên, "Tiểu thư xấu quá! Ta không để ý tới tiểu thư nữa!" dậm chân, Tô Mi quay thân rời đi khỏi khán đài.

"Hì hì!" Tố Nguyệt che miệng cười, không ngờ lại bị Mộ Dung Duẫn Nhi bắt được rồi, "Tố Nguyệt, Tô Mi có người thương rồi, ngươi cũng cố gắng lên a! Ta còn chờ ăn bánh kẹo cưới của ngươi đây! Đến lúc đó các ngươi cùng nhau xuất giá, vậy thật là tốt a!"

"Tiểu thư!" Tố Nguyệt xấu hổ , "Tiểu thư trêu chọc Tô Mi, lúc này lại đem ta tới đùa giỡn! Ta sẽ không lập gia đình, ta đây cả đời cũng sẽ đi theo tiểu thư, hầu hạ tiểu thư!"

"ách ách –" thấy Tố Nguyệt như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi không nhịn được chẹp miêng hai tiếng, "Chờ ta gả đi, ngươi chẳng lẻ muốn làm nha đầu hồi môn*?" (*thường thì nha đầu hồi môn phải phục vụ cả chồng của tiểu thư nhà họ)

"Tiểu thư!" Tố Nguyệt mặt hoàn toàn đỏ bừng rồi, nàng mới không cần làm nha đầu hồi môn đâa! Nàng chỉ muốn đi theo Mộ Dung Duẫn Nhi, chưa từng có nghĩ tới điều gì khác."Tiểu thư nếu còn nói mò nữa, ta cùng Tô Mi sẽ nghỉ chơi với người!"

"Được được được, ta không nói! Ta giữ lại ngươi, đem Tô Mi nha đầu kia đuổi gả đi ra ngoài, sau này ngươi hãy theo ta, không lấy chồng!"

Mộ Dung Duẫn Nhi khoát tay cầu xin tha thứ, làm ra vẻ đầu hàng , chọc cho Tố Nguyệt nở nụ cười, mà lúc này, trên sàn đấu hai người giằng co đã qua thật lâu. Long Trạch Cảnh Thiên đứng bất động, Hoàn Nhan Khang cũng không muốn động, tiếp tục nở nụ cười xấu xa, hết nhìn đông tới nhìn tây, phảng phất không phải là đang tranh tài, mà là đang đi giao du.

Thái độ của Hoàn Nhan Khang trực tiếp kích thích Long Trạch Cảnh Thiên. Tên khốn kiếp này! Hắn đem trận đấu này xem là cái gì? Thực quá không tôn trọng cuộc thi! Long Trạch Cảnh Thiên hận không tiến lên được túm lấy cổ của Hoàn Nhan Khang . Hắn coi Hoàn Nhan Khang còn hơn cả người vô sỉ, người này thật là bại hoại của hoàng thất!

Đối với sắc mặt khó coi của Long Trạch Cảnh Thiên, Hoàn Nhan Khang trực tiếp làm như không thấy, một lát lại gãi gãi lỗ tai, một lát lại lười biếng duỗi duỗi lưng mỏi, một lát lại nhìn mây trôi, tóm lại, vô cùng an nhàn thanh thản. Khi thấy Tô Mi đi tới dưới đài cuộc thi dưới trận, Hoàn Nhan Khang xoay người đối với nàng phất tay, "Tiểu Mi nhi! Ta ở chỗ này!"

Cơ hội đã tới! Long Trạch Cảnh Thiên liếc mắt đến Hoàn Nhan Khang "đang không chú ý" , nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng, bảo kiếm đâm về phía sau lưng Hoàn Nhan Khang.

"Cẩn thận!" Thấy Long Trạch Cảnh Thiên sát khí đầy người phi thân xông về Hoàn Nhan Khang , Tô Mi kêu lên, nhưng là đã trễ, kiếm khí của Long Trạch Cảnh Thiên đã thẳng ép tới phía sau lưng Hoàn Nhan Khang.

"Điện hạ, giết hắn đi!" Thấy như vậy một màn, Mộ Dung Thanh Liên không nhịn được siết chặt quả đấm, hưng phấn mà kêu lên.

Sau khi bị Hoàn Nhan Khang trêu chọc lâu như vậy , Long Trạch Cảnh Thiên khóe miệng rốt cục lộ ra vẻ nụ cười tàn nhẫn. Dám trêu chọc hắn? Thiên hạ này làm gì có chuyện tốt đẹp như vậy. Hắn là Tĩnh Vương Tây kỳ quốc Long Trạch Cảnh Thiên! Không phải ai cũng có thể đùa bỡn !

Bảo kiếm ở phía sau sáng rực một mảng u quang, chạy phía xương sống sau lưng Hoàn Nhan Khang, Mộ Dung Duẫn Nhi không có kích động như Tô Mi, nhưng tay nàng nắm chặt bàn tay Lâm Thế Huân , trong lòng cũng rất khẩn trương.

"Không có chuyện gì!" Lâm Thế Huân bình tĩnh hơn nhiều, bản lãnh của Hoàn Nhan Khang , hắn làm sao không rõ , nếu như vậy mà đã tránh không khỏi, vậy hắn cũng thật sự là quá yếu kém rồi!

Đang lúc bảo kiếm sắp đâm đang sau lưng, Hoàn Nhan Khang lật người một cái, rớt ra khỏi sàn đấu, bám vào tẳng đá lớn bên cạnh.

Một kiếm đâm vào không khí, ngoài dự đoán của Long Trạch Cảnh Thiên, nhìn đến hai cặp tay kia, bảo kiếm của Long Trạch Cảnh Thiên không chút lưu tình đối với ngón tay của Hoàn Nhan Khang chém qua, "Loảng xoảng –" Hoàn Nhan Khang tung mình đi lên, hai chân đá vào bảo kiếm của Long Trạch Cảnh Thiên , tạo ra một trận kim quang.

Long Trạch Cảnh Thiên lúc này mới phát hiện, mũi giày của Hoàn Nhan Khang có một thanh chủy thủ sáng lạnh.

"Không tốt!" Long Trạch Cảnh Thiên hô to một tiếng, không lường trước Hoàn Nhan Khang đá hai chân. Thấy một màn như vậy, Mộ Dung Duẫn Nhi mới hiểu Hoàn Nhan Khang lợi hại nhất là cặp chân kia. Mau, ngoan, sắc bén! Hoàn Nhan Khang hai chân không ngừng mà công kích hạ bàn Long Trạch Cảnh Thiên , đặc biệt là hai chân của hắn. Nhiều chiêu mang theo sát khí!

"Hô –" thấy thế, Tô Mi rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng cũng đem Hoàn Nhan Khang oán giận một trận. Người nầy, thật chỉ khiến cho người ta lo lắng, một chút cũng không bớt việc! (TC: Mi nhi đổ ùi mà hk chịu thừa nhận)

Chẳng qua là chốc lát, Long Trạch Cảnh Thiên rơi vào thế bị động, hai chân của hắn vốn là cũng đã đau nhức vô cùng, nhưng bây giờ lại bị Hoàn Nhan Khang công kích như vậy. Dần dần , theo mỗi bước đi của Long Trạch Cảnh Thiên, trên mặt đất sẽ xuất hiện một vết máu đỏ lòm, thấy một màn như vậy, mọi người không nhịn được đứng lên.

Không thể như vậy! Không thể thua! Long Trạch Cảnh Thiên cắn răng. Hắn là Tĩnh Vương Tây Kỳ quốc, sao có thể bại bởi hoàng tử Bắc Chu quốc đây! Vậy mặt mũi của hắn ở đâu !

Chờ Hoàn Nhan Khang đột kích lần nữa, Long Trạch Cảnh Thiên không trốn không tránh, "Vụt –" trên hai chân bị đánh hai đao.

"Vương gia!" Mộ Dung Thanh Liên kinh hô lên, nhưng Long Trạch Cảnh Thiên tựa hồ cũng không có cảm giác được đau, không có cơ hội thở dốc, hắn một kiếm đâm về Hoàn Nhan Khang. Để cho Hoàn Nhan Khang đâm trúng mình, chính là muốn tìm kiếm đi một lần cơ hội hắn tới gần! Hiện tại hắn đã đem Hoàn Nhan Khang dẫn tới bên mép sân thi đấu, hiện tại chờ chính là cơ hội! Long Trạch Cảnh Thiên nếu lấy hy sinh hai chân làm cái giá, chính là muốn tìm cơ hội cho mình,khiến cho Hoàn Nhan Khang có chút kính nể, mà một kiếm đột kích của hắn, khiến hắn tránh né không kịp, không thể làm gì khác hơn là giơ tay trái, một phát bắt được bảo kiếm của Long Trạch Cảnh Thiên .

"A –" thính phòng có người kêu lên.

"Vụt –" Long Trạch Cảnh Thiên không có thu tay lại, bảo kiếm như cũ hướng phía trước đâm vào, mà Hoàn Nhan Khang nắm bảo kiếm trong tay, thì bị bảo kiếm xuyên qua. Lúc này, hai người mặt đối mặt, khoảng cách chỉ có một ngón tay .

"Ha hả –" Hoàn Nhan Khang bỗng nhiên nở nụ cười, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên trong lòng dâng lên một cổ dự cảm xấu, "Tĩnh Vương, không phải là chỉ có ngươi mới hiểu được một tay để bảo toàn cho mình!"

Nói xong, Hoàn Nhan Khang hữu quyền kết kết đánh vào bộ ngực của Long Trạch Cảnh Thiên ."phụt!" Long Trạch Cảnh Thiên buông tay, ngửa ra phía sau rơi xuống đài cuộc thi .

Hoàn Nhan Khang đã mất bảo kiếm trong tay, nghiêm túc nhìn Long Trạch Cảnh Thiên, trên bàn tay máu tươi từng giọt nhỏ trên mặt đất."Ngươi thua! Bất quá ngươi là một đối thủ đáng giá kính nể !"

Chờ Hoàn Nhan Khang xuống đài, Tô Mi lập tức nghênh đón, nắm tay của hắn, nhìn ngón tay hăn bị mũi kiếm làm bị thương, còn lộ ra xương trắng, Tô Mi đau lòng nước mắt rớt xuống."Ngươi ,thằng ngốc này !"

"Tiểu Mi nhi, nước mắt của nàng là vì ta mà rơi sao?" Hoàn Nhan Khang ngón tay nhẹ nhàng mà lau đi nước mắt Tô Mi đặt ở miệng, nếm. "Nước mắt là khổ sở , ta không thích! Sau này cũng không muốn nàng rơi lệ! Ta thích nhìn bộ dáng cay cú của nàng hơn!"

Hoàn Nhan Khang nói ra lời nói dịu dàng vậy..., khiến Tô Mi nước mắt rơi càng thêm nhiều hơn, "Ngươi là tên khốn kiếp, chẳng lẽ ngươi không biết người ta lo lắng sao!"

"Ai nha nha!" Bị Tô Mi mắng, Hoàn Nhan Khang tâm tình rất tốt, nhưng làm ra vẻ mặt thống khổ , "Tiểu Mi nhi, nàng nếu là không để cho ta chữa thương, ta đây tay sau này sợ là bị phế đi!"

Tô Mi lúc này mới nhớ tới chuyện tay Hoàn Nhan Khang bị thương, vội vàng mang hắn đi băng bó.

Bên này, Long Trạch Cảnh Thiên cũng trở về. Thấy đại phu giúp Long Trạch Cảnh Thiên băng bó vết thương bắp chân và chân, nước mắt của Mộ Dung Thanh Liên đảo quanh hốc mắt."Không có thương tổn gân cốt, chẳng qua là bị thương ngoài da!" Mặc dù đại phu nói như thế, nhưng là Mộ Dung Thanh Liên vẫn cảm thấy bộ ngực mình đau quá.

Nếu như không phải bởi vì mình sợ chuột, không chạy qua xích sắt kia, Long Trạch Cảnh Thiên căn bản sẽ không bị thương, cũng sẽ không ở trên đấu trường bị tên khốn Hoàn Nhan Khang kia khi dễ.

"Đừng khóc, chuẩn bị một chút, hảo hảo tranh tài!" Long Trạch Cảnh Thiên vẻ mặt có chút mỏi mệt , thua ở cuộc tranh tài này, hắn bắt đầu cảm thấy không còn chút hứng thú với cuộc thi Tứ quốc tranh bá này nữa. Mộ Dung Thanh Liên đấu với Mộ Dung Duẫn Nhi, hắn có trực giác rằng Mộ Dung Duẫn Nhi sẽ thắng.

Mộ Dung Thanh Liên cũng không biết trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên đã chuẩn bị sãn tư tưởng thua cuộc, ngược lại bởi vì hắn nói những lờ này mà lòng tự tin gấp trăm lần, "Vương gia yên tâm, ta nhất định sẽ thắng !"

Mộ Dung Thanh Liên một lòng nghĩ thắng Mộ Dung Duẫn Nhi vì Long Trạch Cảnh Thiên báo thù, Mộ Dung Duẫn Nhi lại chậm rãi cởi áo lông cáo, chậm rãi bước lên đài thi.

Hôm nay là tranh tài, nàng vận một bộ hồng y. Màu sắc cũng không quá sặc sỡ, lại khiến cho Mộ Dung Duẫn Nhi càng linh động thoát tục, uyển chuyển cao ngạo như đóa hồng mai tuyết, nở rộ trông mùa đông khắc nhiệt này .

Thời điểm Mộ Dung Thanh Liên mang một bộ mặt thù hận sâu lên sân thi đấu, Mộ Dung Duẫn Nhi khẽ cười một tiếng, "Tới rồi!"

Nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi phong đạm khinh vân trước mặt, Mộ Dung Thanh Liên nhất thời phát hỏa, "Vụt –" rút ra nhuyễn kiếm, đấu khí cũng trong nháy mắt phát ra bên ngoài.

"Ơ, còn nghiêm túc như vậy? Ngươi đã nghiêm túc vậy, ta đây cũng tốt theo cùng ngươi!"

Giống như khi đánh nhau cùng với Cổ Lệ , Mộ Dung Duẫn Nhi chọn vũ khí như cũ là một đoạn Hồng sa, thấy Mộ Dung Duẫn Nhi bình tĩnh như vậy, Già Lam không nhịn được gật đầu, "Khí phách không tệ! Không biết kết quả như thế nào!"

"Già Lam đại nhân, ngài cảm thấy người nào sẽ thắng?" Kim Vũ đứng ở bên cạnh Già Lam, ngó chừng hai nữ tử trên trận đấu.

"Mộ Dung Duẫn Nhi."

"Vì sao?" Già Lam trả lời khiến cho Kim Vũ cảm thấy bất ngờ.

"Trực giác."

"Nhưng là chúng ta ở tầng thứ sáu tìm được Trân Châu, theo như chứng minh, là một chuỗi dây chuyền Trân Châu, dây chuyền đó là của Mộ Dung Thanh Liên a!" Kim Vũ thanh âm tràn đầy nghi ngờ.

"A, nàng có thể qua cửa, cũng không có nghĩa trong cuộc thi tranh tài nàng sẽ thắng, chờ xem đi!"

Mộ Dung Duẫn Nhi cùng Mộ Dung Thanh Liên đã không còn nể mặt tỷ muội , lúc này cũng không nói những lời khách sáo kia nữa, chờ chiêng trống vừa vang lên, hai người thực sự xuất chiêu.

Đây là trận cuối cùng của cuộc thi Tứ quốc tranh bá, cũng là trận mấu chốt nhất của một cuộc tranh tài. Lúc trước Bắc Chu quốc đã thắng hai trận vượt lên dẫn đầu, hiện tại nếu Mộ Dung Thanh Liên thắng, hai nước chính là ngang tay, vậy thì còn phải mở một cuộc so tài nữa.

Tuyển thủ hai nước , tất cả mọi người đều thấy rõ ràng. Mộ Dung Thanh Liên là màu xanh ngũ đoạn, lấy nàng là mười lăm tuổi so sánh, đã cấp bậc như vậy, rất không tệ rồi. Nhìn lại bên này, Mộ Dung Duẫn Nhi không đấu khí, trong truyền thuyết là nữa nhân phế vật , cuộc tranh tài này nàng thật có thể ứng phó sao?

Cái vấn đề này quanh quẩn trong tim bách tính, tất cả mọi người nhìn không chớp mắt vào tỷ muội Mộ Dung gia , muốn biết ai rốt cuốc ai hơn ai .

Mộ Dung Duẫn Nhi không có tính toán cùng Mộ Dung Thanh Liên khách khí, cho nên vừa lên đã động hồng sa hướng về phía Mộ Dung Thanh Liên.

Nguy hiểm! Mộ Dung Thanh Liên thần kinh cảm giác được nguy hiểm đã tới, muốn tránh nhanh chóng, không khởi lường trước được tốc độ của Mộ Dung Duẫn Nhi lại nhanh như vậy, nhanh đến mức làm cho nàng còn không có kịp nghiêng người, Hồng sa đã nặng nề đánh vào nàng.

"Ba !" Một tiếng, Mộ Dung Thanh Liên không nhịn được nhẹ giọng hô đau .

"Đau ?" Mộ Dung Duẫn Nhi khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị, "Đau hơn còn ở phía sau!" "Ba !" một lần nữa , Hồng sa lại đánh lên người Mộ Dung Thanh Liên, lần này lực lớn hơn nữa, trực tiếp đem Mộ Dung Thanh Liên đánh gục trên mặt đất.

Mộ Dung Thanh Liên còn không có xuất thủ, đã bị đối phương đánh ngã trên mặt đất, khiến cho tuyển thủ Tây kỳ quốc ôm sợ hãi trong lòng, một tràng âm thanh bất mãn vang lên, phảng phất chỉ xem Mộ Dung Thanh Liên chính là một cái gối thêu hoa.

"Mộ Dung Duẫn Nhi!" Mộ Dung Thanh Liên không nghĩ tới Mộ Dung Duẫn Nhi lại dùng phương thức như thế tới "Nhục nhã" nàng, một đại cô nương, bị đối phương đánh vào mông trước mắt nhiều người thật là mất mặt a!

"A –" Mộ Dung Duẫn Nhi không nghe nhưng lời nói của Mộ Dung Thanh Liên..., mà lại quơ Hồng sa lên, lần nữa hướng Mộ Dung Thanh Liên đánh tới.

Hai đoạn Hồng sa, giống như con hồng xà, trường miệng to như chậu máu, nghĩ muốn cắn nuốt Mộ Dung Thanh Liên.

Lần này Mộ Dung Thanh Liên có chuẩn bị, không đợi Hồng sa tới, tung mình lăn hướng khác, "Ba !" Hồng sa nện ở trên mặt đất, tóe lên một mảng hòn đá nhỏ, một viên đá bắn lên mặt Mộ Dung Thanh Liên, lập tức trên trán sưng một cục lớn.

Lúc trước nhịn Mộ Dung Thanh Liên lâu như vậy, lần này Mộ Dung Duẫn Nhi cũng không đơn giản là nghĩ muốn dạy dỗ Mộ Dung Thanh Liên như vậy, mà nàng muốn giết Mộ Dung Thanh Liên. Trong cuộc thi tứ quốc tranh bá cũng có nhiều người chết đi, ở cuộc thi giết Mộ Dung Thanh Liên, bất quá chỉ là chút chuyện nhỏ, cho nên Mộ Dung Duẫn Nhi căn bản không có nghĩ tới việc tha cho Mộ Dung Thanh Liên, cũng không có ý định cho nàng cơ hội cầu xin tha thứ.

"Ba ba ba!" Hồng sa theo sát Mộ Dung Thanh Liên, một lần lại một lần đánh lên người Mộ Dung Thanh Liên.

Lúc trước cùng Cổ Lệ quyết đấu, Mộ Dung Duẫn Nhi có lòng muốn trêu chọc Cổ Lệ, cho nên Hồng sa chẳng qua là đánh vào phiến đá bên cạnh Cổ Lệ, cũng không có đả thương nàng. Mà lần này, hồng sa của Mộ Dung Duẫn Nhi chính xác không có lầm đánh lên người Mộ Dung Thanh Liên.

Lúc này, Mộ Dung Thanh Liên cả người bị đánh, đau đến mức xém chút nước chảy nước mắt. Đấu khí của nàng hoàn toàn không có bất kỳ chỗ dùng nào, một là bởi vì căn bản nhích không tới gần được Mộ Dung Duẫn Nhi, hai là Mộ Dung Duẫn Nhi căn bản cũng không cho nàng cơ hội xuất thủ.

Công kích, không ngừng mà công kích, đây là nguyên tắc của Mộ Dung Duẫn Nhi .

Làm một người mất đi quyền chủ động, cũng tương đương đem tánh mạng giao cho người khác, cho nên vì sống sót, phải đầu tiên nắm giữ quyền chủ động. Đây là nghĩa phụ trước kia dạy , nàng cũng chưa bao giờ quên .

"Ba !" Hồng sa lần này quật tới trên mặt Mộ Dung Thanh Liên , lập tức, má trái nàng ta sưng đỏ , sưng lên như cái bánh bao màu đỏ.

Thấy Hồng sa lần nữa đánh tới, Mộ Dung Thanh Liên muốn đi ngăn trở mặt mình, lại chậm một nhịp, Hồng sa quật trên má phải nàng, hiện tại mặt Mộ Dung Thanh Liên đã sưng đỏ còn giống đầu heo hơn, gặp phải bộ dáng kia của nàng ta, quần chúng xem cuộc thi "Ha ha" cười lớn lên,còn có người lớn tiếng la"Tốt" , còn có người vỗ tay ủng hộ Mộ Dung Duẫn Nhi.

Thấy Mộ Dung Duẫn Nhi giận đánh lên Mộ Dung Thanh Liên, Hoàn Nhan Bảo Châu không nhịn được rùng mình một cái.

Thì ra là nàng nghĩ sai rồi, trước kia cho là Mộ Dung Duẫn Nhi dựa vào bên cạnh có tỳ nữ là cao thủ, mới kiêu ngạo cuồng vọng như vậy, hiện tại nàng rốt cục cũng hiểu, Mộ Dung Duẫn Nhi căn bản không cần dựa vào bất luận kẻ nào, nàng chính là một cường giả, cho nên mới có thể ngang ngược như vậy.

Mộ Dung Duẫn Nhi, ngươi giấu diếm thật sâu! Ngươi lừa tất cả mọi người !

Vừa nghĩ tới mình bị Mộ Dung Duẫn Nhi hãm hại đau khổ như vậy, mẫu thân không có , hài tử không có , vị trí Vương Phi nhanh như vậy sẽ đến tay cũng không có , Hoàn Nhan Bảo Châu nắm chặt bàn tay, tàn bạo nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi, hận không thể tróc da của nàng, ăn thịt của nàng, uống máu của nàng.

Vẻ dị thường của Hoàn Nhan Bảo Châu rơi vào trong mắt của Cát Tường, nàng lặng yên đem một màn này ghi nhớ. Lâm thế Huân muốn nàng âm thầm ngó chừng Hoàn Nhan Bảo Châu, gặp phải dị thường thì hồi báo, cho nên Cát Tường vẫn chú ý đến Hoàn Nhan Bảo Châu.

Chẳng qua là hiện tại Hoàn Nhan Bảo Châu trong mắt chỉ có hận ý với Mộ Dung Duẫn Nhi, nào chú ý tới việc Cát Tường núp trong bóng tối quan sát nhất cử nhất động của nàng?

"Biểu ca, biểu tẩu thật mạnh a. . . . . ." Đã băng bó kỹ tay trái , Hoàn Nhan Khang mở to mắt, bất khả tư nghị nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi."Biểu ca, vậy còn đâu là biểu tẩu ôn nhu thiện lương, hòa ái dễ gần của ta? Tại sao cảm giác đáng sợ như vậy a!"

"Không tốt sao? Ta rất thích." Lâm Thế Huân đút một viên mứt táo vào trong miệng, "Nàng như vậy mới là đẹp nhất . . . . . ."

"A a a! Hai người các ngươi cũng thật là biến thái!" Nghe Lâm Thế Huân nói..., Hoàn Nhan Khang vội vàng vọt đến vừa nói, "Biểu ca cùng biểu tẩu cùng biến thái! Các ngươi thật là tuyệt phối!"
 
Lâm Thế Huân quay mặt sang, hướng Hoàn Nhan Khang cười một tiếng, "Ngươi nói thêm câu nữa, đợi nàng xuống tới, ta liền đem lời ngươi mới vừa nói, nói cho Khanh Khanh, bộ dáng tuấn mĩ của ngươi không biết có cùng Mộ Dung Thanh Liên giống nhau, biến thành đầu heo đây?"

Lâm Thế Huân trên mặt nở nụ cười tà ác khiến cho Hoàn Nhan Khang rùng mình một cái, lập tức bồi thêm một khuôn mặt tươi cười, "Biểu ca, chúng ta là huynh đệ, lời này cũng đừng có nói cho biểu tẩu! Ngươi nhìn, ta còn muốn dựa vào gương mặt này để theo đuổi Tiểu Mi nhi đây! Biểu ca hạ thủ lưu tình a!"

"A –" không để ý đế vẻ mặt Hoàn Nhan Khang , Lâm Thế Huân ánh mắt lần nữa đuổi theo hình bóng Mộ Dung Duẫn Nhi.

Trên đài cao, Mộ Dung Duẫn Nhi một thân hồng sắc tiên diễm, ở nói trời đông giá rét yên tĩnh nãy, giống như mặt trời ấm áp, chiếu sáng ánh mắt mọi người.

Ở trong mắt mọi ngươi, không có gì ngoài tiếng thét thảm thiết của Mộ Dung Thanh Liên , đây không phải là một cuộc tranh tài, mà là một cuộc múa đơn hoa lệ. Mộ Dung Duẫn Nhi hồng sa trong tay vũ động, đứng tại chỗ hết lần này tới lần khác nhảy múa, nàng đem Hồng sa làm thành đạo cụ múa, trên không trung quơ, tạo thành những đường vòng cung thanh lệ, mà vòng eo mảnh khảnh của nàng lại chập chờn trong gió lạnh, hoàn toàn là một hình ảnh đẹp không sao tả xiết.

"Cô gái này là kỳ nhân." Già Lam lẳng lặng yên nhìn Mộ Dung Duẫn Nhi.

Không có người có thể đem việc giết người thành một vẻ nghệ thuật như thế, mặc dù Mộ Dung Duẫn Nhi trên người tản ra sát khí rét lạnh, nhưng trên mặt nàng lại nở nụ cười, mỉm cười ngọt ngào, mặt mày ôn hòa, căn bản là không giống như đang giết người, phảng phất lại giống như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật.

Cô gái như vậy, khiến cho người phải nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu nàng hết thảy. Không nghĩ tới lần này tới đại lục, còn có thể thấy được cô gái như Mộ Dung Duẫn Nhi vậy . Chẳng qua là, Mộ Dung Duẫn Nhi muốn giết Mộ Dung Thanh Liên, chuyện này hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu như Mộ Dung Thanh Liên thật là người Di Sa muốn tìm, nếu như nàng chết, hắn làm sao hướng Di Sa bẩm báo đây?

Mộ Dung Thanh Liên chật vật không chịu nổi gục trên mặt đất, trên người nàng đau đến không có ngôn ngữ có thể hình dung ,hồng sa của Mộ Dung Duẫn Nhi chẳng qua là quật ở trên người của nàng, nhưng là những nơi bị đánh kia toàn là nơi chủ chốt. Hiện tại, hai chân mắt cá chân đã trật khớp, bắp chân cũng trật khớp, trừ hai cánh tay còn có thể động, nàng căn bản cũng không có biện pháp đứng lên.

Nữ nhân này thật sự là đáng sợ! Mộ Dung Thanh Liên rốt cục cũng hiểu, Mộ Dung Duẫn Nhi là người không thể chọc, nàng lúc trước có hành động lỗ mãng kia là hoàn toàn không có đầu óc, trong đầu hoàn toàn là phân, nàng làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy?

Trước khi tới Bắc Chu quốc, ca ca Mộ Dung Tuấn của nàng đã dặn dò nàng không nên đi tìm Mộ Dung Duẫn Nhi gây phiền toái, lúc ấy nàng còn khinh thường, cảm thấy Mộ Dung Tuấn là chuyện nhỏ xé ra to, một phế vật thì có thể có tác dụng gì, bây giờ biết được thực lực chân thật của Mộ Dung Duẫn Nhi, nàng thật hối hận! Thật sợ hãi!

"Thanh Liên, nhận thua đi , không cần kết quả!" Ngồi xem cuộc thi,Long Trạch Cảnh Thiên đã nhận ra Mộ Dung Duẫn Nhi có ý muốn giết Mộ Dung Thanh Liên , lập tức ra lệnh với Mộ Dung Thanh Liên, "Mau, xuống đài đi!"

"A –" thấy Long Trạch Cảnh Thiên đối với Mộ Dung Thanh Liên ra lệnh, nghĩ lần nữa muốn cứu nàng, Mộ Dung Duẫn Nhi cười. Từ trong tay nàng cứu được lần một lần hai, bây giờ còn nghĩ muốn cứu lần thứ ba nữa sao? Lần này Diêm vương tới cũng không cứu được nàng!

Trận chung kết tranh tài quy định là đem đối thủ đánh rớt xuống sân, hoặc là tự mình rời đấu trường nhận thua, nếu không tranh tài sẽ vẫn tiếp tục.

Mà Mộ Dung Duẫn Nhi chính là bắt được điểm này, vừa rồi mục tiêu mới vẫn nhằm vào chân, mắt cá chân cùng bắp chân của nàng, chính là làm cho nàng không có cách nào rời đi khỏi đấu trường, như vậy, tranh tài sẽ vẫn kéo dài, cho đến khi nàng bị đánh chết.

Long Trạch Cảnh Thiên nói lời đó Mộ Dung Thanh Liên nghe được rất rõ ràng, nàng cũng biết Mộ DungDuẫn Nhi đích thị là muốn tìm cơ hội lần này muốn giết mình, cho nên mặc dù hai chân nàng bị trật khớp, nhưng nàng vẫn cố gắng bước về phía ngoài sân . Một bước, hai bước, ba bước. . . . . . Không đợi Mộ Dung Thanh Liên bò đến, Hồng sa đã song song quấn ở trên chân nàng, đem nàng lôi trở lại.

"Hảo muội muội, lúc trước ngươi không phải nói muốn cho ta xem thế nào sao? Hiện tại đã lâu như vậy, ta vẫn chưa xem được cái gì, như vậy sao được! Nếu không, ngươi để lại một chút máu, để cho ta thấy một chút màu Hồng, nói không chừng cuộc so tài này sẽ kết thúc."

"Mộ Dung Duẫn Nhi, ngươi không nên quá đáng quá mức!" Mộ Dung Thanh Liên cắn răng, cái gì thấy hồng? Đây không phải là làm cho nàng rơi máu sao! Nàng đã chật vật như vậy rồi, Mộ Dung Duẫn Nhi rốt cuộc còn muốn như thế nào nữa?

"Ta quá đáng?" Lời này này từ miệng Mộ Dung Thanh Liên nói ra, Mộ Dung Duẫn Nhi phảng phất nghe được chuyện cười thiên hạ, Hồng sa vũ động, đem Mộ Dung Thanh Liên quấn thật chặt, trực tiếp trói nàng ta kéo tới trước mặt mình.

"Khi mà phụ thân thi hành gia pháp đánh ta, là ai đã lén lút gắn đinh vào roi đây?"  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top