Chương 35
Hoàng Vũ Hàng khoan khoái thức dậy , nụ cười đáng yêu và giọng nói ấm áp của Vương Nguyên tối qua khiến anh đi vào giấc mơ đẹp dịu , thoải mái hơn . Trong đầu không còn những việc đáng ghét phải suy nghĩ nữa tự nhiên tâm tình sẽ thanh thản
”Vương Nguyên! Vương Nguyên!“ Vũ Hàng vội vàng chạy xuống cầu thang, giọng hớt hải như đứa trẻ có được món đồ mới muốn khoe với người thân
Nhưng dưới nhà vắng tanh, Vũ Hàng chạy khắp phòng bếp , phòng tắm , ban công và vườn nhưng đều không thấy . Lòng có chút bất an nên liền chạy vào phòng ngủ của cậu . Anh đầu như muốn bốc hoả khi thấy toàn bộ vật dụng , quần áo của Vương Nguyên đã biến mất , cảm xúc từ mức vui mừng chuyển sang thất thần , ngồi bệt xuống đất ôm lấy đầu
Tình cờ thấy tờ giấy trắng để trên bàn , Hoàng Vũ Hàng vội vội vàng vàng cầm lên đọc , bàn tay bấu chặt tờ giấy , như có cái gì nghẹn ở cổ không thể phát ra thành lời
Hoàng Vũ Hàng
Tôi không biết phải nói gì hơn ngoài hai từ cảm ơn anh ! Cảm ơn vì đã cứu tôi ngày hôm đó , hôm ấy anh là tia nắng cứu tôi ra khỏi đáy vực mà Vương Tuấn Khải cố tình đẩy xuống , tôi đã nghĩ tôi và đứa bé này sẽ không còn trên đời nếu anh không đến
Cảm ơn vì đã chăm sóc tôi , quan tâm vì luôn quan tâm tôi , khiến tôi cảm thấy anh như người thân cho tôi biết cảm giác ấm áp là như thế nào . Nhiều lần nhìn anh cười vui vẻ , tâm tình tôi cũng tốt hẳn lên
Cảm ơn vì đã yêu tôi ……..và xin lỗi vì tôi không thể yêu anh . Không phải vì tôi còn nuối tiếc Vương Tuấn Khải mà vì tôi chỉ là một đứa mồ côi cha mẹ , họ hàng thân thích cũng không có…….Cha mẹ anh là những người có địa vị trong xã hội , họ chắc sẽ không thích tôi …..Họ mong muốn anh yêu một cô gái có nhan sắc , tài giỏi và tốt bụng chứ không phải giữa tình yêu nam nhân với nam nhân
Chúng ta sẽ không thể hạnh phúc ……đơn thuần quan hệ này chỉ đơn giản là bao dưỡng mà thôi . Tôi ích kỷ và chẳng có tài cán gì , anh sao có thể yêu tôi chứ ?
Tình cảm mà anh giành cho tôi , tôi thực sự trân trọng nhưng nó nhất quyết không là vấn đề cả đời của anh được . Có thể hiên tại trong lòng thấy thật quan trọng nhưng nếu thời gian có tất bật trôi qua , anh sẽ nhận ra tôi chẳng đáng gì để anh đánh đổi đâu
Đứa bé này sẽ là gánh nặng cả đời cho anh , anh còn cả tương lai phía trước …..
Sau này tôi tin chắc anh sẽ có được ý trung nhân như mong muốn
Tôi đã xác định được rồi . Sẽ đi thật xa , sinh con ra nuôi nó lớn rồi cùng nó sống nốt quãng đời còn lại . Nếu có duyên , nhất định sẽ gặp lại
Bảo trọng, Hoàng Vũ Hàng
Vương Nguyên
Vũ Hàng vừa cầm bức thư , vừa lao ra cửa , xỏ dép và chạy thật nhanh . Chẳng còn định hướng sẽ chạy đi đâu , chỉ cần theo phương hướng phía trước mà lao đến . Dù mọi ngõ ngách xa xôi đến đâu nữa …..anh nhất định sẽ tìm bằng được thôi
Gió lùa vào người lạnh buốt nhưng anh mặc kệ , dù cho đôi mắt đỏ hoe vẫn cứ cứng đầu tìm Vương Nguyên.
Vương Nguyên! Em không được đi, không được đi , không được bỏ anh lại , anh còn muốn cả đời này quyết tâm yêu thương em , chuyện đó không phải là nhất thời
Chạy được một quãng dài , anh dừng lại thơ dốc nhìn xung quanh , cảm giác như xung quanh đang chuyển động đến chóng mặt , mọi thứ cũng mờ nhạt bởi nước mắt
Âm thanh ảo não truyền đến bên tai như muốn huỷ hoại dần tâm trí Hoàng Vũ Hàng, vẫn là một nỗi sầu muộn khiến người ta không kịp nói gì mà chỉ có thể khóc , đau xót
Thấy thần bước đi trên vỉa hè , trong đầu còn không muốn suy nghĩ thêm nữa .
Vương Tuấn Khải ! Khoan ! Khoan đã…..
Chợt trong não bộ loé lên một tia sáng , có thể hắn biết Vương Nguyên đã đi về đâu cho nên anh nhanh chóng trở về nhà tắm rửa thay đồng phục đi học để đến trường
Từng bước chân vội vàng như muốn xé tan không gian yên tĩnh của mờ sáng
.
.
.
Vương Nguyên dần tỉnh lại , đầu mũi truyền đến mùi ẩm mốc khó chịu , tay chân bị bó chặt vào nhau , chỉ cần cựa quậy một chút là dây thừng sẽ cứa vào da thịt đỏ ửng
Phía trước là một màn đêm tối , cố mở to mắt đi nữa cũng chỉ nhìn thấy một khoảng đen đặc như mực
Là do tấm vải được bịt lại để che mắt cậu nhưng cảm tưởng của Vương Nguyên hiện tại như một manh nhân .
Trong cuộc sống , có câu nói nếu bạn không biết chọn đâu là phương hướng chính xác của mình , thì hãy đi về nơi nào có ánh sáng chiếu rọi , bạn sẽ không bao giờ thấy nguy hiểm
Nhưng bây giờ tầm mắt cũng bị che khuất mất rồi , ngay cả đứng dậy cũng không thể nổi , sao còn cho mắt có cơ hội lần tìm đường sáng mà chạy trốn chứ ?
Tuy thế nhưng tai lại nghe được âm thanh . Tịch mịch đối với con người là nỗi sợ lớn nhất , bị bịt mắt nhưng sao không bịt luôn cả tai ? Còn muốn hành hạ bằng cách giết dần lý trí bằng thứ âm thanh im lặng bốn bề như thế này sao , cơ thể Vương Nguyên truyền đến cơn lạnh run bần bật
Kỳ thực ….chắc cậu cũng phải biết ơn những kẻ đó bởi vì mắt sẽ không phải nhìn cảnh tượng đáng sợ trước mắt . Có thể đây là một ngôi nhà bỏ hoang tàn , có thể là một nơi đầy máu , xác người cũng có thể là một địa ngục
Cảnh vật không hiện hữu , đa phần bản thân sẽ bớt đi một phần nguy hiểm đang trỗi dậy trong lòng .
Nhưng mà …suy nghĩ nhiều như vậy làm gì ? Những kẻ này , đã muốn bắt cóc , muốn đánh , muốn giết thì cậu cũng không có đường thoát , cũng chẳng ai có thể chạy đến ứng cứu kịp thời như những bộ phim truyền hình được
Phim thì vẫn mãi là phim , đời thực thì vẫn là đời thực . Con người muốn cả thế giới sẽ thông cảm với nỗi đau của mình suy cho cùng chỉ là giấc mộng
Với một đứa mồ côi như Vương Nguyên, chẳng còn thứ gì để tiếc nuối nữa. Qua ngày nay nếu có chết chắc cũng là số phận ông trời đã định sẵn
Bất hạnh cho đến cuối cùng , dự định tương lai đến một vùng quê hẻo lánh sinh con ra , nuôi nấng nó cũng không thực hiện được . Cậu có chết cũng được , trên đời này lắm vương vấn đau khổ quá nhiều rồi ,tấm lưng này đã đến lúc khuỵ xuống , tấm màn mang tên mạnh mẽ cũng nên gỡ xuống đi
Chỉ là cảm thấy tội nghiệp đứa bé ….nó còn chưa nhìn thấy ánh sáng , một lần chạm tay vào làn không khí trong veo . Nghĩ đến đây , lòng Vương Nguyên càng xót xa , kỳ thực cậu muốn ôm ấp, che chở nó trong vòng tay nhưng cơ hội này không còn nữa ….
Phá bỏ con đường đến thế gian với một đứa bé là tội lỗi lớn nhất đời người . Vương Nguyên miệng cười nhàn nhạt một tiếng , lòng quặn thắt . Nước mắt nóng hổi long lanh như giọt pha lê vừa tràn ra khỏi khoé mắt . Đầu mũi nhầy nhụa , tịt cứng đến khó thở
Tại sao cuộc đời tôi không được bình thường như bao người khác?
Tại sao tôi lại bất hạnh đến thế ?
Tại sao đến nguyện vọng cuối cùng của tôi …..cũng không thực hiện nổi?
Tôi đã từ bỏ tất cả … tôi không tham lam thứ gì mà
Tình thân tôi bị mất , tình yêu cũng không có được tại sao ông trời còn muốn lấy của tôi cả bảo vật cuối cùng
Đứa bé và tôi sẽ chết một cách thê thảm vậy sao ?
Sớm biết kết cục như thế chắc tôi sẽ không dành trái tim mình cho Vương Tuấn Khải
Nhưng biết làm sao được ?
Tôi không tự chủ được trái tim mình , tình yêu với hắn đến thật tự nhiên , càng ngày tôi càng yêu hắn mãnh liệt
Biết đó là đau thương trước mắt , biết đó là uất hận nhưng tôi vẫn một mực yêu hắn
Có lẽ ….tôi quá ngu ngốc rồi
Có một điều mà tôi luôn phải khẳng định rằng
Vòng tay của Vương Tuấn Khải và chỉ vòng tay của Vương Tuấn Khải mới làm tôi cảm thấy an toàn và ấm áp …….
Tôi …….
.
.
.
”Vương Tuấn Khải!" Hoàng Vũ Hàng đầu hừng hực bốc khói tìm đến hắn
” Gì ?” Hắn lạnh lùng trả lời một câu
”Vương Nguyên đã đi đâu ?”
” Bị điên à ? Sao tôi biết được ? Chắc là đi làm “
Đến mức này Hoàng Vũ Hàng túm cổ áo Vương Tuấn Khải lôi dậy , ném vào mặt hắn bức thư của Vương Nguyên
Dòng chữ như nhảy múa trước mặt hắn , khí nóng lan toả khắp cơ thể. Bàn tay hắn nắm chặt bức thư lúc nãy điên cuồng đấm mạnh vào tường
” Chết tiệt! Vương Nguyên, em đừng rời xa anh nữa mà “
Bỗng điện thoại của Vương Tuấn Khải vang lên , vốn thấy số của Lưu Nhã Nhi hiện không muốn nghe nhưng bản năng lo sợ vẫn bắt máy
” A lô “
” Tôi muốn gặp anh “
” Vương Nguyên đâu ? Cô đã làm gì Vương Nguyên “
” Haha ! Sao anh lại nghĩ tôi vậy chứ , có thể tôi sẽ biết chút ít đó . Đến gặp tôi tại quán cà phê X , nhé ! Ha hả , xin chào" Lưu Nhã Nhi nói chuyện cợt nhả , cúp máy ngay giữa chừng làm Vương Tuấn Khải hận không thể đem cô ta dẫm chết
” A lô …a lô , khốn kiếp “
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top