Chap 13 Goo Hara Trở Về

Những ngày tháng hạnh phúc xen đôi chút cãi cọ của YoSeob và JunHyung trôi qua rất nhanh, chỉ còn nửa tháng nữa thì đến ngày cưới. Mọi chuẩn bị đều đã xong. Có sự sắp xếp của hai bà mẹ, bà Yong thì nói cái là làm ngay, còn bà Yang thì chi tiết, tỉ mỉ, YoSeob rất thảnh thơi chuẩn bị làm một cô dâu xinh đẹp.

Ngoài thời gian ân ái, hẹn hò với anh, cậu đi dạo phố, đi hát với HyunSeung chia sẽ với cậu bạn, thưởng thức những khoảng thời gian cuối cùng của cuộc sống độc thân, thực ra, cậu đâu còn độc thân nữa, cậu đã lấy giấy chứng nhận kết hôn trước đó rồi.

Rất nhiều người không khỏi lấy làm lạ khi thấy hai cậu con trai thuê trọn một phòng, gọi một đống đồ ăn, hát say sưa. Cậu nói: “Hát Karaoke” chỉ là một kiểu tiêu khiển, không liên quan đến chuyện người nhiều hay ít, chỉ cần thấy vui là được. Cậu thích cùng HyunSeung hát đủ thể loại bài, từ cũ đến mới, trong lúc hát họ có thể gào lên, có thể hét lên, có thể quên tất cả và bộc lộ tất cả, để trái tim họ thực sự được vui hết cỡ.

Cậu vội vàng vào nhà vệ sinh, quên cả mang theo điện thoại, đến khi ra khỏi nhà vệ sinh, cậu không nhớ lúc trước mình đã ở phòng số mấy.

Cậu nhớ mang máng là số 089, nhưng lại thấy hình như là số 087 thì phải.

“Yang YoSeob!” Một tiếng gọi lanh lảnh, ngọt ngào vang lên trong hành lang trống, khiến YoSeob lúc đó đang đứng do dự trước cửa của phòng số 089 và 087 giật nẩy mình, cậu ngơ ngác quay người lại, nhìn về phía người vừa gọi tên cậu.

Một khuôn mặt xinh đẹp với những đường nét thanh tú như búp bê Baby bất ngờ xuất hiện trước mặt YoSeob, thân hình với những đường cong quyến rũ của người ấy được một chiếc váy bó liền thân lệch vai màu xanh nước biển càng làm tôn lên. Đây đúng là kiểu phụ nữ mà khiến cho đàn ông vừa nhìn thấy đã thấy máu trong người rạo rực. Cô gái không chỉ có khuôn mặt trong sáng như thiên sứ, mà còn có thân hình vô cùng quyến rũ ấy không phải ai khác mà chính là Goo Hara “nữ thần thanh nhã” nổi tiếng toàn trường ngay khi vừa mới chuyển trường đến.

Thế rồi, đúng khi nhìn vẽ phía Hara ánh mắt của cậu bất chợt nhìn thấy một người con trai rất phong độ, đẹp trai và lịch sự ngay phía sau Hara. Khi cậu nhìn thấy khuôn mặt bối rối của JunHyung, tim cậu chợt thắt lại. Hôm nay anh tới công ty đi làm, bây giờ vẫn chưa hết giờ làm việc, anh cũng không nói với cậu là sẽ đi gặp bạn cũ, à mà là người yêu cũ chứ. Vậy thì việc anh giấu cậu lén gặp Hara trong giờ làm việc rút cuộc là có ý gì?

Trong đầu cậu chợt nghĩ ngay đến một câu nói thoảng qua của bà Yong, rằng kể từ sau khi Goo Hara ra nước ngoài thì bên cạnh anh chẳng có lấy một cô gái nào, trong lòng cậu lại càng thấy đau đớn. Thì ra, vì bị mẹ hối thúc nên anh mới cố sức theo đuổi cậu và chuẩn bị cưới cho xong chuyện, còn khi Hara quay về thì trái tim anh lại dao động và phải chăng anh đã hối hận vì đã đăng ký kết hôn cùng với cậu?

Tình cảm thăng hoa giữa cậu và anh trong những ngày ở Jeju , tình yêu thực sự, cậu không hề nghi ngờ điều đó, những xích mích cãi cọ và sự ngọt ngào của cuộc sống những ngày sau đó cũng là thật, nhưng bây giờ, khi mà nhìn thấy Hara và JunHyung – người chồng đã giấu cậu gặp gỡ với Hara, thì cậu bắt đầu nghi ngờ về tình yêu của mình.

Vì Hara à một người rất xinh đẹp, một nữ thần thanh nhã nhất.

Vì khi anh bên cô ấy, cậu trở thành tấm bia đỡ đạn, 10 năm trước cậu đã là bia đỡ đạn, đến bây giờ, có lẽ cậu cũng vẫn không tránh khỏi số phận ấy?

Cảm giác khó chịu trong lòng YoSeob chẳng khác gì mặt biển những ngày trước giông bão, ngột ngạt đến vô cùng, nhưng cho dù khó chịu đến đâu thì cũng phải đối diện, vì thế cậu hít một hơi thở sâu, nở nụ cười tự chế nhạo, cố làm cho bớt vẻ thiếu tự nhiên trên khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn về phía Hara, lịch sự chào: “Chào cậu, Goo Hara!”

“YoSeob, đúng là cậu thật rồi, không ngờ đã nhiều năm như vậy mà cậu vẫn nhớ mình!” Hara bước tới, nắm lấy tay cậu nói với vẻ phấn chấn, vui mừng: “Cậu xinh đẹp hơn trước nhiều quá, vừa rồi mình đã nghĩ là mình nhận nhầm người!”

Cậu mỉm cười lịch sự, đáp xã giao: “Cái từ xinh đẹp ấy, trước mặt cậu mình không dám nhận đâu” Vừa nói, cậu vừa đưa mắt nhìn về phía JunHyung, anh cũng im lặng nhìn cậu, anh định nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng lặng lẽ lắc đầu.

Hara cũng nhìn theo YoSeob, rồi sốt sắng giới thiệu: “YoSeob, đây là JunHyung, cậu có còn nhớ không? Người mà hồi trước ngồi cùng bàn với cậu đấy!”

Nghe  nói như vậy, thì có lẽ JunHyung đã hoàn toàn không nói cho cậu biết chuyện anh đã kết hôn với cậu và cậu bây giờ đã là vợ của anh.

Trong lòng cậu rất buồn, không, là rất giận. Cậu nghi hoặc nhìn về phía JunHyung, rút cuộc là anh có ý gì? Tất nhiên là anh không nói thì cậu cũng không thể làm mặt mo mà nói rằng: mình là vợ của JunHyung, người chồng ấy đã không chịu công nhận cậu thì cậu có nói ra, cũng chẳng có ý nghĩa gì.

JunHyung hơi chau mày, nhìn cậu với ánh mắt rất phức tạp, nhưng vẫn không giải thích gì, thậm chí ánh mắt anh còn ngầm ra hiệu cho cậu rằng, đừng nói ra điều gì cả.

“Hyungie, không lẽ anh quên rồi à? Đây là YoSeob” Hara thấy YoSeob và JunHyung đều không lên tiếng chào nhau, bèn quay người cười ngất, rồi nói với anh: “Là người trước đây ngồi cùng bàn với anh và có thành tích học tập rất tốt ấy.”

Lúc đó JunHyung mới làm bộ đã nghĩ ra, bèn nhếch môi mỉm cười lịch sự với cậu, chìa tay ra nói: “Chào bạn, Yang YoSeob!”

Cậu sửng sốt nhìn điệu bộ làm như không hề quen biết mình của anh, cậu thực sự không hiểu là hai người đó đang làm trò gì? Không lẽ hôm nay là ngày cá tháng tư? Nhưng, tháng 9 thì làm gì có ngày cá tháng tư?

Mặc dù cậu biết anh rất tài giả vờ, tuy nhiên có thể làm được việc bị vợ bắt tại trận lén lút hẹn hò với người yêu cũ rồi, không những không nhận vợ lại còn giả vờ như không biết thản nhiên tới mức khiến cậu ngỡ rằng anh có người anh hoặc người em sinh đôi thì cậu chưa tìm thấy bao giờ. Yong JunHyung trước mắt cậu bây giờ hoàn toàn khác hẳn với Yong JunHyung hừng hực như lửa, ôm riết lấy cậu đêm qua.

Nhưng, trong hộ khẩu gia đình thì anh là con độc nhất. Cho nên, người đang đứng trước mặt chính xác là người chồng đích thực của cậu.

“YoSeob, cậu có còn nhớ Hyunggie không?” Hara thấy JunHyung chìa tay một hồi lâu mà cậu cũng không đưa tay ra, bèn chớp chớp đôi mắt đen, dịu dàng hỏi.

“Nhớ chứ, làm sao mình lại không nhớ?” Cậu cười lạnh lùng: “Dù cậu ấy có biến thành tro mình cũng vẫn nhớ!” Cậu thực sự cảm thấy rất nực cười, cậu rất muốn cười thật to một trận, thế giới này thật là nực cười, cậu bắt gặp chồng hẹn hò với người yêu cũ, người yêu cũ không hề biết chuyện, lại còn nhiệt tình đứng bên giới thiệu họ với nhau!

Khóe môi Hara nở nụ cười rạng rỡ khiến một người con trai như cậu cũng phải thấy chói lòa, rồi cô nói với  JunHyung bằng vẻ rất điệu đà: “Nếu đã gặp bạn học cũ ở đây chúng ta cùng đi chơi với nhau, được không?”

“Không!”

“Không!”

YoSeob và JunHyung cùng đáp, sau đó lại quay sang nhìn nhau, rồi anh nói bằng giọng ôn tồn: “YoSeob đến chơi cùng với bạn, chúng ta bảo cậu ấy đi cùng thì bạn cậu ấy sẽ không vui, nếu chúng ta đi chơi có cả bạn cậu ấy thì chúng ta cũng thấy mất tự nhiên, đúng không?”

Hara nghe vậy, gật đầu: “Anh nói cũng có lý. YoSeob, để lần sau chúng ta cùng đi chơi nhé.”

Cậu nghe vậy mà chỉ chực nôn ra máu,  hít một hơi sâu, nhìn anh bằng cái nhìn oán trách. “Anh chết chắc rồi”, sau đó chẳng cần biết là mình có tỏ ra mất kiềm chế hay không, lập tức mở cánh cửa phòng 089 và bước vào bên trong.

“Seobie, cậu sao thế?” HyunSeung đặt Micro xuống, nhìn YoSeob mặt mày nhợt nhạt, vội bước tới, nhẹ nhàng hỏi.

“Seungie, cậu đánh cho mình mấy cái.” YoSeob kéo tay HyunSeung, vả lên mặt mình mấy cái.

HyunSeung vội rụt tay lại, hỏi với vẻ quan tâm: “Rút cuộc là sao vậy?”

“Có thấy đau.” YoSeob nói xong mấy từ này, nước mắt lập tức tuôn rơi, “Mình không mơ, tất cả đều là sự thật…”

“Sao thế?” HyunSeung  sửng sốt khi thấy bỗng dưng YoSeob lại khóc như vậy, bất giác cậu ôm YoSeob vào lòng, khẽ vỗ lên lưng cậu và luôn miệng an ủi: “Seobie, cậu đừng khóc, có chuyện gì nói cho mình nghe.

YoSeob ôm lấy HyunSeung “òa” một tiếng và khóc nức nở.

HyunSeung lấy khăn giấy đưa cho YoSeob :“Seobie, cậu hãy nói cho mình biết, rút cuộc là có chuyện gì? Đừng khóc nữa, cậu mà khóc nữa là mình khóc theo cậu đấy.”

YoSeob không nói gì mà vẫn cứ nức nở như trước, nỗi buồn đau của cậu nhanh chóng truyền sang HyunSeung, thế là cả hai cứ ôm nhau mà khóc.

Khi mà HyunSeung khóc còn đau lòng hơn cả YoSeob, thì YoSeob đột  nhiên thôi khóc, hỏi: “Seungie, cậu sao thế?” vì cậu thấy bạn khóc còn đau lòng hơn cả chính mình, cứ như thế cậu ấy mới chính là người bị chồng phụ bạc, lừa dối.

“Cậu nói trước xem rút cuộc là cậu bị làm sao, rồi mình sẽ nói cho cậu biết là mình bị làm sao.” HyunSeung hít một hơi thật sâu: “Vì, sau khi cậu được biết mình bị làm sao thì có thể cậu lại sẽ khóc”

“Được vậy mình sẽ nói trước.” YoSeob kể lại tỉ mỉ chuyện mình gặp Hara và JunHyung ra sao cho HyunSeung nghe, sau cùng tổng kết: “Seungie, cậu thấy có buồn cười không? JunHyung hẹn hò với Hara bị mình bắt gặp, anh ta không thấy xấu hổ thì thôi, thế mà lại còn làm như không nhận ra mình? Cậu đã bao giờ gặp phải con mèo nào ăn vụng mà gan to đến thế chưa?”

HyunSeung suy nghĩ rất nghiêm túc: “Mình thấy, chuyện này có uẩn khúc gì rồi.”

YoSeob cười lạnh lùng, tiếp lời: “Tất nhiên là có vấn đề rồi, Yong JunHyung đã ngoại tình!” Giấu vợ đi hẹn hò với người yêu cũ, lại còn giả như không nhận ra, thử hỏi trong thiên hạ này có mấy người dám như thế?

“Không phải là ở chỗ ngoại tình hay không.” HyunSeung là người ngoài cuộc, vì thế tất nhiên sẽ sáng suốt hơn YoSeob: “Theo lẽ thông thường, khi bị vợ bắt gặp đang cùng đi với người yêu cũ trong tình huống giấu vợ, thì anh ấy phải rất cuống quýt, chứ không thể nào điềm tĩnh như thế được.”

“…” Cậu suy nghĩ: “Đó là vì anh ta là người không có sĩ diện, là người không bình thường.”

“Thôi được, cứ như lời cậu, JunHyung không có sỉ diện, không bình thường, nhưng cậu cũng nói rằng Hara không biết cậu đã kết hôn với anh ấy, vậy lúc đó, nếu cậu làm ầm lên, hoặc là gọi ngay JunHyung là chồng thì chẳng phải mọi chuyện sẽ rõ ràng sao?”Anh không nói, vì sao cậu lại cũng giả vờ theo anh ấy? Hai người đã cầm trong tay tờ giấy chứng nhận đóng dấu đỏ chót và được luật pháp của nước Hàn Quốc chứng nhận là vợ chồng.

“Anh ấy không công nhận mình là vợ, mình làm sao mà dám nói toạc ra điều đó?” YoSeob tiếp lời với vẻ ngượng ngùng: “Hơn nữa, ánh mắt anh ấy nhìn mình dường như nhắc mình rằng, đừng nói gì!”

HyunSeung lại ngẫm nghĩ một lát: “Chuyện này đúng là có uẩn khúc thật. Có điều uẩn khúc ấy không phải từ JunHyung mà là từ Goo Hara.”

YoSeob nhìn HyunSeung với vẻ không vui: “Cậu đừng có đem suy nghĩ kiểu tiểu thuyết tình yêu không lấy gì làm hay ho đổ lên người mình đấy nhé.”

“Seobie, mình cảm thấy chuyện này dứt khoát là có vấn đề, cậu hãy nghe xem JunHyung giải thích như thế nào.”

Nói rồi, HyunSeung chìa tay ra, đưa chiếc điện thoại của YoSeob cho mình, trên đó có một mẩu tin nhắn là của JunHyung gửi: “Vợ yêu, chuyện về Hara, tối nay về nhà anh sẽ nói tường tận với em. Mong em đừng có giận, ngoan nhé. Yêu em. JunHyung!

Cậu giận dữ ném chiếc điện thoại sang bên.

“Seobie, thực ra, có điều này mình đã định nói từ lâu rồi.” HyunSeung do dự một lúc, nhìn YoSeob rồi tiếp: “Tại sao mỗi một khi gặp Goo Hara cậu lại thiếu tự tin như vậy? Mình đã nghe nói chuyện 10 năm trước giữa cậu và Hara, chứng kiến chuyện giữa hai người bây giờ, mình cảm thấy cậu đã quá nhạy cảm trước cô ấy.”

 YoSeob cúi đầu, đáp với giọng rất thành thực: “Vì mình tự ti. Con vịt xấu xí không thể nào so sánh vẻ đẹp với con thiên nga!”

“Con vịt xấu xí không thể so sánh vẻ đẹp với con thiên nga được, nhưng cuối cùng thì con vịt xấu xí đã biến thành con thiên nga xinh đẹp nhất!” HyunSeung nói, giọng đầy chính nghĩa: “Và cậu, Yang YoSeob, bây giờ cậu chính là con thiên nga xinh đẹp nhất đang sải cánh bay lên, cậu sợ Goo Hara làm gì? Hơn nữa, JunHyung cũng đã lập tức gửi tin nhắn giải thích với cậu rồi, cậu nên tin chồng mình.” Thấy YoSeob không nói gì, HyunSeung bèn bổ sung một câu: “Nghe giải thích xong, dù JunHyung có vấn đề thực sự và cậu có bằng chứng thực sự, thì cậu có đau lòng, có khóc cũng chưa muộn.” Nói xong, HyunSeung vỗ vai YoSeob, an ủi: “Cho dù chuyện của cậu có tệ đến mức nào thì cũng không bằng mình. Mình cũng đã nói rồi, muốn khóc thì cùng khóc, muốn cười hãy cùng cười, muốn giận hãy cùng giận.”

Nghe những lời khuyên nhủ của HyunSeung, đọc lại những dòng tin nhắn của JunHyung, tâm trạng của cậu cũng đỡ hơn, dù thế nào thì cũng chờ đến tối về nhà xem JunHyung giải thích ra sao, sau đó sẽ quyết định. Nghĩ vậy, YoSeob nhấp một ngụm nước, lấy lại tinh thần, nhìn Thất Hề với vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: “Thế còn cậu? Rút cuộc là có chuyện gì? Sao lại khóc đau lòng như vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top