Chap 12.2 (Next and end Chap)

Khi cậu về đến nhà thì ông Yang đi vắng, bà Yang đang dán mắt vào màn hình ti vi, dõi theo bộ phim Hàn Quốc. Bà đưa mắt nhìn cậu xong lại nhìn về phía sau lưng cậu, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Seobie, con về rồi à, JunHyung đâu?”

Cậu vội nở nụ cười cứng nhắc, nói dối với vẻ mặt bình thản: “Anh ấy đang bận ạ.” Tiếp đó cậu lấy lại tinh thần, đáp tiếp: “Là con tham ăn, muốn ăn món thịt nướng của mẹ, nên mới về.”

Bà Yang nhảy khỏi ghế, nắm bàn tay cậu, cảm động nói: “Seobie, con đang thèm à?”, rồi hạ thấp giọng, thì thầm với vẻ bí hiểm: “Seobie, có phải con đã có rồi không?”

“Chưa đâu. Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Con trai tỉ lệ thấp hơn mà. Cậu thầm khâm phục mẹ về trí tưởng tượng! Cậu cãi nhau với anh, giận nên bỏ về nhà mẹ đẻ, vì thế đành phải liều giải thích: “Mẹ, chỉ là vì con muốn gầy bớt đi để đến khi mặc áo cưới cho đẹp nên đã phải giảm béo, đã lâu rồi không ăn thịt, vì vậy mới thấy thèm và muốn ăn.”

“Con thật là, con đâu có béo, giảm béo mà làm gì!” Bà Yang càu nhàu, “Con phải chú ý giữ gìn sức khỏe thì mới sớm sinh được đứa con khỏe mạnh chứ. Cứ ăn kiêng mãi làm sao mà được? Để mẹ làm cho con ít thịt nướng!”

Nhìn theo bóng mẹ tất bật đi vào bếp, cậu thấy vô cùng cảm động, cho dù bất cứ lúc nào thì gia đình vẫn là bến cảng tránh gió an toàn và ấm áp nhất, cho dù cậu lớn bao nhiêu chăng nữa thì trong mắt cha mẹ cậu mãi là đứa con nhỏ cần được yêu thương. Trên đời này, chỉ có tình yêu của cha mẹ với con cái mới là vô tư và vĩ đại nhất.

Một lát sau thì ông Yang về, không thấy JunHyung, chỉ có một mình cậu đang ngồi lặng lẽ xem ti vi, ông bèn hỏi với vẻ quan tâm: “Seobie, con không có chuyện gì chứ?”

Cậu vội nặn ra nụ cười, lắc đầu, đáp: “Không ạ, con có chuyện gì đâu.”

“JunHyung đâu?”

Cậu lại phải viện cớ giải thích với ông một hồi, rồi bất giác đưa mắt nhìn vào chiếc điện thoại trong tay, chẳng thấy có cuộc gọi hay mẩu tin nhắn nào của anh, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy rất trống trải.

Ông Yang nhìn con trai với vẻ bán tín bán nghi, thấy ánh mắt thẫn thờ của cậu, bèn hạ giọng hỏi với vẻ thăm dò: “Seobie, con không cãi nhau với JunHyung đấy chứ?”

“Không ạ!” Cậu lắc đầu quầy quậy.

“Seobie, khi con nói dối, con thường không nhìn vào mắt ta.”

Cậu đành phải ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đang nhìn cậu với vẻ lo lắng của cha, trong này thấy hơi áy náy, nên đáp để ông yên lòng: “Cha, cha đừng có nghĩ ngợi nhiều quá, con với anh ấy không có chuyện gì đâu. Đúng là con thấy nhớ nhà, nhớ cha mẹ thật và lại muốn ăn thịt nướng nữa nên con mới về nhà.”

“Không có chuyện gì thì tốt rồi.” Ông Yang đã thấy lòng nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn không quên nói thêm: “Con với JunHyung đã là vợ chồng, mà giữa vợ chồng chuyện va chạm là điều không tránh khỏi, cần phải bao dung và hiểu nhau. Thấy các con sống hạnh phúc thì cha mẹ cũng mới thấy vui.”

Cậu gật đầu: “Cha cứ yên tâm.” Nhưng trong lòng cậu thì lại thấy vô cùng chua chát, cuộc hôn nhân của cậu vừa mới chỉ bắt đầu, thế mà không hiểu sao đã thấy ngay sóng gió?

Thật ra, YoSeob cũng đã nghĩ nhượng bộ một bước, gọi điện trước cho JunHyung, vì suy cho cùng trong lúc yêu nhau cãi cọ, giận hờn là chuyện đương nhiên, nhưng rồi cậu lại thấy sợ, sợ rằng mình dễ dàng nhượng bộ một bước thì rồi sẽ cứ phải nhượng bộ mãi, vì cậu rất yêu anh và vì cậu không có khả năng chống chọi lại được với anh, nếu sau này thực sự phải không ngừng nhượng bộ thì cuối cùng cậu sẽ phải nhượng bộ đến đâu?

Một lúc sau, bà Yang bê bát thịt nướng thơm phức vẫn còn bốc khói từ trong bếp đi ra, gọi: “Seobie, đến ăn đi con.”

Để chứng tỏ rằng mình không nói dối, rằng mình rất nhớ món thịt nướng của mẹ, nên cậu đã ăn hết một nửa bát thịt nướng to tướng, sau đó còn xoa cái bụng tròn căng, nói: “Mẹ ơi, ngon quá, con ăn no căng cả bụng rồi đây này. Hôm nay con phải ngủ ở nhà thôi.”

Bà Yang hơi ngây người: “Hôm nay con ngủ ở nhà à?” rồi lập tức hỏi: “Đã nói với JunHyung chưa?” Cậu do dự một lát, rồi lắc đầu: “Con chưa nói…” trong bụng thì nghĩ thầm: cãi nhau, đang chiến tranh lạnh thì nói làm sao được mà nói.

“Vậy thì không được!” bà Yang từ chối thẳng thừng.

“Mẹ, con ở nhà mình mà không được à?” Cậu nhìn mẹ với vẻ vô tội, “Mẹ nỡ đối xử với con như vậy sao? Con vẫn chưa chính thức đi lấy chồng mà!”

“Không phải là mẹ không muốn gặp con, cũng không phải là mẹ không cho con ở lại nhà, dù gì thì con cũng phải nói với JunHyung đã, kẻo nó lại lo lắng…” Bà Yang hết lòng khuyên nhủ: “Con cứ bướng bỉnh và làm theo ý mình như vậy thì mẹ làm sao mà yên lòng được?”

“Đúng thế, nếu con không muốn nói thì để cha gọi điện thoại cho nó.” Ông Yang cũng xen vào, tất nhiên, phần nhiều là vì ông lo lắng cậu và anh đang giận dỗi nhau, ông muốn giúp các con giải hòa.

“Mẹ, chúng con không còn là trẻ con, cha mẹ không cần phải làm như vậy, không cần phải xen vào việc của chúng con.” Cậu bất lực nói. Thấy cha mẹ đang nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngại, cậu đành lấp liếm: “Thôi được, lát nữa con sẽ gọi điện nói với anh ấy.”

Ông bà Yang thở phào, đang định đi làm việc của mình thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, ông Yang bèn nhấc máy lên: “Alô.”

Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà ông Yang giãn cả lông mày, cười, “Đúng, đúng, Seobie đang ở nhà. Sao hôm nay con không về cùng nó?”

Bà Yang đặtt chiếc giẻ lau xuống, bước nhanh tới, hỏi bằng khẩu hình: “JunHyung à?”

Ông Yang gật đầu.

 YoSeob nhìn lên trần nhà, lặng lẽ thở dài, tai thì dỏng lên nghe JunHyung nói chuyện với ông Yang, hai người có vẻ nói chuyện rất vui, thấy vậy, trong lòng cậu không khỏi thấy buồn buồn, cậu mới là người bị anh làm cho tức giận, còn anh thì giỏi thật, gọi ngay điện về nhà mẹ đẻ của cậu, loáng một cái lôi kéo cả cha mẹ cậu về phía mình, khiến cho cậu trơ chọi một mình một trận tuyến.

Cậu thầm mắng anh là đồ xảo giá, ma mãnh không biết bao nhiêu lần .

Ông Yang tắt điện thoại với vẻ rất vui, quay mặt sang nhìn cậu vẻ rất nghiêm túc: “Con đang giận dỗi cãi nhau với JunHyung đấy à?”

“Ai giận dỗi, cãi nhau với anh ấy đâu? Bậy quá!.”

Bà Yang bất ngờ cốc lên đầu con trai một cái: “Con dám lừa mẹ à?”

“Mẹ, sao con lại lừa mẹ?” Cậu ôm cái đầu đang đau vì cú bạt của mẹ, nhìn bà Yang và nói với vẻ vô tội: “Răng còn có khi va vào môi, chẳng qua con chỉ cãi nhau với anh ấy một vài câu thôi, cha mẹ có nhất thiết phải dùng đến cực hình để bức cung con như vậy không.”

Ông Yang thì tỏ thái độ đã biết tỏng tòng tong: “Cha biết ngay là các con cãi nhau nên con mới về nhà, định giấu cha à? Con còn non lắm!” Tiếp đó ông nói: “Mặc dù con nói không cãi nhau, JunHyung cũng toàn nói những lời tốt đẹp, nhưng cha chỉ vừa mới dọa một chút thì con đã phải nói thật rồi!”

Gừng càng già càng cay, cậu không thể không công nhận, trong những thời điểm quan trọng, cha cậu không bao giờ tỏ ra hồ đồ.

“Nói đi, rút cuộc là giữa con và JunHyung đã xảy ra chuyện gì?” Ông bà Yang thống nhất trận tuyến, hỏi con trai với vẻ rất nghiêm túc.

“Thực ra chẳng có chuyện gì đâu, cũng chỉ là cãi nhau vài câu vì một chuyện rất nhỏ thôi.” Cậu đáp, “Mẹ nghĩ xem, nếu là chuyện lớn thật thì liệu anh ấy có gọi điện đến tận đây để tra hành tung của con không?”

Ông bà Yang đưa mắt nhìn nhau, dường như cũng chấp nhận cách giải thích của con trai, nhưng bà Yang vẫn phải nói thêm: “Seobie này, các con cãi cọ với nhau cũng không có gì là lớn, vợ chồng thì cãi nhau lúc sáng, hiền nhau lúc tối, nhưng lần sau thì không được về ngay nhà mẹ đẻ đâu, cãi nhau xong rồi vẫn phải ở nhà, không được đi đâu, cho tới khi nào hiểu nhau rồi mới thôi.”

“Tại sao ạ?” Cậu hỏi không có vẻ gì là xấu hổ.

“Nếu để cho nhà chồng con biết là cãi nhau xong con bỏ về nhà mẹ đẻ, chắc chắn ông bà ấy sẽ nghĩ không biết có phải vì đã đối xử tệ với con không, nếu con bỏ đến chỗ khác, thì nhà chồng con lại càng nghĩ.” Bà Yang nói rất nghiêm túc, rồi bổ sung một câu ý tứ rất sâu xa: “Seobie, mẹ thấy con cần phải sửa một số tính nết, con đã là vợ rồi thì chẳng mấy chốc cũng có con có cái không thể cứ bướng bỉnh mãi được đâu.”

Ông Yang cũng xen vào: “Đúng thế, con bướng bỉnh, nhõng nhẽo với cha mẹ thì không sao, nhưng con đã lấy chồng rồi thì cuộc sống sau này là của con, không có chuyện gì thì đừng có làm bừa!”

Cậu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: “Vâng, vâng, con biết rồi.”

Ông bà Yang tiếp tục lên lớp, dạy dỗ con trai cả tiếng đồng hồ, cuối cùng YoSeob không nén được, ngáp một cái, nói: “Cha mẹ, con mệt rồi, có thể cho phép con ngủ trước được không? Để ngày mai nói tiếp đi.” Nhìn đồng hồ, đã gần 10 giờ, ông Yang đành phải nói: “Vậy thì đi ngủ đi, ngày mai JunHyung sẽ đến đón con về.”

Về đến phòng, cậu tức giận mở máy ra nhắn tin cho anh: “Chẳng phải là không thèm sao? Ngày mai không cần đến đón em đâu.” Hừ, chỉ tại anh ấy giận dữ vô cớ, khiến cậu phải bỏ về nhà mẹ đẻ và chịu trận suốt một buổi tối. Từ bé đến giờ, cậu chưa bao giờ bị cha mẹ phải lên lớp dạy dỗ như vậy.

“Anh nói với em là ngày mai đến đón em khi nào?” Lần đầu tiên JunHyung nhắn lại như vậy. Cậu đọc tin nhắn xong, trong lòng thấy buồn buồn, có phải là cha cậu đã nói khác đi không nhỉ? Anh không nói là sẽ đến đón cậu, nhưng ngay sau đó, anh lại bổ sung một câu: “Anh đến để thăm cha mẹ em, không đón em, đừng có mơ!”

Cậu tức đến mức nghiến răng lại: “Cha mẹ em không cần anh đến thăm!”

“Em không thể đại diện cho cha mẹ em được, nếu không thì anh sẽ gọi điện hỏi cha mẹ em.”

Cậu không còn biết nói gì, giận dữ nhắn lại: “Thế thì tùy anh, dù sao ngày mai em cũng không có nhà.”

“Không vội, cha mẹ em sẽ đưa em về.”

YoSeob đọc mẩu tin nhắn của JunHyung, trùm chăn, vò đầu bứt tai rồi lại đâm xuống giường, “Tại sao, tại sao, tại sao!” Anh đã túm được cậu rồi, thậm chí anh không cần xin lỗi vì cái sai của mình, chỉ cần nói với ông bà Yang mấy câu là có thể đổ hết bướng bỉnh, gây chuyện lên đầu cậu. Ông bà Yang không những giáo huấn con trai mà còn thực sự sẽ đích thân đưa con trai về, thậm chí còn có thể bắt cậu phải xin lỗi anh.

Đúng là quá bất công!

Nghe tiếng chuông điện thoại, cậu hò đầu từ trong chăn ra nhìn, thấy tên người gọi đến là JunHyung, bèn tắt ngay máy.

Anh tiếp tục gọi đến, cậu lại tiếp tục tắt máy.

Cứ như vậy, một người thì cứ gọi đến và một người thì cứ không nghe máy, không tắt máy và cũng không nghe hàng tiếng đồng hồ, chẳng khác gì hai đứa trẻ bướng bỉnh, cho tận đến khi máy của cậu hết pin mới thôi.

Ngày hôm sau, khi cậu đang ngủ rất ngon thì đã bị lôi ra khỏi chăn và lay dậy: “Seobie, dậy thôi.”

JunHyung thấy dù cãi nhau nhưng cậu vẫn ngủ rất ngon, bất giác trong lòng rất ấm ức, tối hôm qua anh cứ trằn trọc một mình một giường và không sao ngủ được cả đêm. Hôm nay, ngay từ sáng sớm anh đã phải lái xe đến đây với đôi mắt thâm quầng, khiến cho ông bà Yang đang tập thể dục buổi sáng phải giật mình: “JunHyung, con đến sớm vậy sao?”

Anh cười ôn tồn: “Vâng, hôm nay là cuối tuần, con được nghỉ, con định đưa Seobie đi xem gấu mèo ở công viên ngoại ô.”

“Được, chìa khóa cửa đây, con cầm lấy, để bố mẹ đi tập thể dục và mua thức ăn.” Bà Yang sốt sắng đưa chìa khóa cho anh, mối lo trong lòng trong phút chốc đã được cởi bỏ, bà kéo tay ông Yang cười vui vẻ đi về phía nhà tập thể thao.

YoSeob giụi đôi mắt đang mơ ngủ, nhìn JunHyung, đáp với giọng rất không vui: “Anh đến đây làm gì?”

“Sợ em ngủ một mình không ngon, nên đến với em thôi!” JunHyung nháy mắt với cậu, đáp với vẻ mặt đắc ý.

“Ai cần anh đến cùng? Anh cút đi!” Nhìn vẻ mặt ấy của anh, cơn giận dữ trong lòng cậu lại bùng lên, chuyện hôm qua đã khiến cậu khóc sưng cả mắt, rồi lại phải đi một quãng đường xa về nghe cha mẹ giáo huấn cả tiếng đồng hồ. Thế mà, hôm nay anh đến với vẻ mặt tỉnh queo, làm như cậu mới là người chuyện không có gì cũng làm thành chuyện.

“Anh không đi!” JunHyung nằm xuống giường, ôm lấy cậu, mặt cũng tỉnh bơ.

“Yong JunHyung, rút cuộc anh có cút hay không? Nếu anh không cút, tôi gọi người đấy!” Cậu giận dữ chỉ tay về phía cửa, gầm lên.

“Gọi ai? Cha mẹ em ư?” JunHyung chớp đôi mắt đen, miệng nở nụ cười: “Anh nghĩ, nếu em mà gọi, đảm bảo cha mẹ em sẽ trói hai chúng ta lại với nhau, em có tin không?”

Cậu cố gắng hít một hơi thở sâu, nghiến răng, cố gắng nén cơn giận xuống, vì anh đã nói ra những điều rất thật.

JunHyung ghì YoSeob xuống giường, rồi nhanh nhẹn chồm lên người cậu giữ chặt lấy cậu.

“Yong JunHyung, rút cuộc là anh muốn làm gì?” Cậu đỏ bừng mặt, cậu thực sự không dám kêu to lên, nếu chẳng may ông bà Yang mà đẩy cửa bước vào và nhìn thấy cảnh tượng này, chắc hẳn sẽ rất sững sờ.

“Anh chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn ôm em ngủ một lúc thôi.” JunHyung ôm chặt lấy cậu như ôm con thỏ bông.

Cậu nằm cứng đơ như hóa đá, quên mất là phải phản ứng với anh như thế nào cho hợp.

Anh ôm lấy cậu, nhắm mắt thoải mái, mũi phảng phất mùi hương thoang thoảng từ người cậu,rồi khẽ lẩm bẩm: “Seobie, chuyện hôm qua là lỗi của anh, em hãy bỏ qua cho anh được không?”

“Cái gì?” Cậu mở to đôi mắt đen: “JunHyung, anh đang nói gì?”

“Anh nói, vợ yêu ơi, anh xin lỗi, anh sai rồi!” JunHyung xin lỗi, tiện thể kiểm điểm: “Từ sau, anh sẽ không nổi giận vô cớ, không ghen tuông bừa bãi nữa, em tha thứ cho anh, được không?”

YoSeob lập tức thấy lòng mềm lại, tay đưa lên véo vào mũi anh, tức giận nói: “Anh đúng là đồ mũi nhỏ nhen, mắt nhỏ nhen, lòng dạ nhỏ nhen, một gã đàn ông nhỏ nhen ghen tuông bừa bãi vô cùng đáng ghét!”

“Phải, anh biết, anh rất đáng ghét!” Anh nhìn cậu chăm chăm bằng đôi mắt đen thăm, rồi nói một cách rất nghiêm túc: “Nhưng anh biết, dù anh có đáng ghét hơn nữa thì em cũng vẫn thích anh, nếu không thì hôm qua em đã không khóc đau lòng như vậy…”

“Anh biết em khóc? Anh đã đi rồi cơ mà?”

“Anh đi rồi, sau đó lại quay lại.” Vì giận dữ anh đã không kiểm soát được mình, nhưng lại nghĩ, dù sao thì đó cũng là vợ mình, nên anh không yên tâm, khi anh quay lại thì thấy cậu đang đi trên đường và khóc một mình, anh rất xót thương, song lại không tiện xuống nước ngay lập tức, vì thế đã cho xe chạy rất chậm theo sau cậu cho đến khi cậu về đến nhà.

“Có nghĩa là anh về nhà rồi mà cũng không nói với em?” YoSeob ngước mắt lên, lườm JunHyung một cái, “Buổi tối gọi điện đến nhà em mà không gọi điện cho em, anh có ý gì thế?”

“Chẳng phải là em đang giận là gì, anh mà có nói thì em cũng chằng thèm nghe!” JunHyung phân trần với vẻ vô tội: “Tối muộn hôm qua, anh cũng đã gọi cho em bao nhiêu lần mà em có nghe đâu?”

Nhắc đến đây, cậu không khỏi thấy xấu hổ liền vùi mặt vào ngực anh, khẽ nói: “Thực ra, tối hôm qua em không ngủ được, mãi đến gần sáng mới mơ màng được một lúc…”, nửa câu sau là: vừa mới mơ màng được một lúc thì đã bị anh đánh thức.

“Vậy thì chúng ta ngủ thêm một lúc đi!” JunHyung xoay người, ôm cậu vào lòng, ngáp một cái rồi nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ.

Cậu cũng tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh và thiếp đi.

Quả bom trong lòng cậu và anh trong suốt 10 năm qua, cuối cùng đã được giải quyết một cách êm đẹp như vậy.

Cậu và anh ngủ cho tận tới lúc mặt trời lên cao mấy con sào mới uể oải ngáp và tỉnh dậy. Sửa soạn xong, bước ra khỏi phòng thì đã thấy ông bà Yang đang ngồi xem phim Hàn Quốc trước ti vi, tươi cười hỏi: “Dậy rồi hả? Đói chưa, chúng ta ăn cơm thôi.”

YoSeob cảm thấy hơi ngượng, nhìn lên bàn ăn thịnh soạn, trong lòng rất cảm động, nhìn lên đồng hồ thì đã gần 1 giờ, “Cha mẹ chờ chúng con mới ăn cơm à? Muộn quá rồi!”

“Đúng thế, sao cha mẹ không ăn trước đi?” Anh kéo cậu ngồi xuống, nói xen vào với vẻ hối lỗi: “Hai đứa chúng con chẳng để ý gì đến thời gian, đã làm cho cha mẹ cũng phải chịu đói lây, chúng con đã rất không phải.”

“Không sao, không sao, cha mẹ cũng không đói.” Bà Yang cười nói, sau đó cả nhà ăn uống rất vui vẻ.

Ăn cơm trưa xong, JunHyung nắm tay YoSeob, chào ông bà Yang để đi ra ngoại ô.

Cậu ngồi trong xe, nhìn anh với vẻ không hiểu: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Anh dịu dàng nhìn cậu cười, đáp: “Anh đưa em đi xem gấu mèo.”

“Xem gấu mèo?” YoSeob nhìn JunHyung, nói bằng vẻ rất nghiêm túc: “Nhìn anh hôm nay cũng coi như nhìn thấy gấu mèo rồi!” Mặc dù đã được ngủ bù, nhưng quầng mắt của anh vẫn rất rõ, khác với cậu ít ra cậu vẫn ngủ được một ít.

Anh phì cười: “Vợ ơi, em càng ngày càng trở nên đáng yêu! Vậy, chúng ta không đi công viên ngoại ô nữa, mà về nhà anh nhé.” Nói rồi, JunHyung nhướn mày khiêu khích:”Anh sẽ để cho em nhìn anh từ đầu đên chân…”

YoSeob đỏ mặt: “JunHyung, anh nghiêm túc một chút được không?”

“Anh không nghiêm túc chỗ nào?” JunHyung kêu oan: “Đưa em đi xem gấu mèo thì em lại muốn xem anh, thế thì anh cho em xem, em lại nói là anh không nghiêm túc, rút cuộc là anh thể hiện không nghiêm túc hay là tại em nghĩ không nghiêm túc?”

Cậu không đấu lại được với anh, đúng là cậu không thể là đối thủ của anh, vì vậy bèn chuyển chủ đề câu chuyện: “Hyungie, em phải nói với anh một chuyện rất nghiêm túc.”

“Nói đi.”

“Giữa em và DuJun thực sự là không có gì.” YoSeob nhìn thẳng vào JunHyung, “Anh ấy và anh thân nhau lắm mà! Và hiện tại cũng là người yêu của HyunSeung nữa .”

“Anh biết.” JunHyung bình thản nói: “Cho dù trước đây có gì đi chăng nữa thì cũng đã qua rồi!” Nói xong, anh quay mặt sang nhìn cậu:“Sau này,chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, được không?”

Cậu hít một hơi thở sâu: “Hyungie, chúng ta có thể không cần phải tránh người này, được không?” YoSeob nhìn JunHyung bằng ánh mắt rât chân thành: “Anh cố không muốn nhắc đến anh ấy, cứ như thế giữa em và anh ấy có chuyện gì, điều đó khiến em rất khó chịu. Anh ấy là người yêu của HyunSeung đấy anh và anh ấy cũng giải hòa rồi cơ mà!”

Junhyung nghẹo đầu nghĩ rất nghiêm túc: “Vậy thì lúc nào cần phải nhắc đến thì nhắc!” Sau đó, anh lại biện hộ cho mình: “Không phải là anh cố ý tránh không nhắc đến anh ấy, mà chỉ là vì anh thấy không cần thiết phải nhắc đến , anh ấy có quan hệ gì với chúng ta đâu?”

“Nhỡ sau này có quan hệ thì sao?”

“Quan hệ gì?” JunHyung thấy lo lắng, vội quay mặt lại nhìn YoSeob: “Em không định có quan hệ gì đó với anh ta lén lút sau lưng anh đấy chứ?” Nói xong, không đợi cậu lên tiếng, vội nói tiếp: “Seobie, nếu anh và em đều cùng coi DuJun là bạn thì anh có thể chấp nhận, nhưng nếu em lại lén lút sau lưng anh thì dứt khoát không được!”

“Anh nghĩ đi đâu thế!” Cậu nói hết sức nghiêm túc: “Em đang định làm hòa cho HyunSeung và DuJun.”

“Em nhất quyết phải làm thế à?” Phản ứng của JunHyung rất nhanh, nếu HyunSeung và DuJun làm hòa, thì không những họ đã giúp cho HyunSeung có được một mối lương duyên tốt, mà anh cũng sẽ không còn phải lo ngại cậu có bất cứ sự thân thiết nào với DuJun nữa, đúng là một chuyện tốt đạt được hai mục đích. Nghĩ vậy, JunHyung thích thú quay mặt lại nhìn cậu, nói nghiêm chỉnh: “Anh thấy hai người này cũng có duyên đấy!” Cho dù là không có duyên thì anh cũng phải nói thành có duyên, không có duyên thì giúp họ tạo ra duyên.

“Thật à? Anh cũng nghĩ như vậy sao?” YoSeob thấy JunHyung ủng hộ việc làm của mình thì không khỏi thấy vui mừng: “Thực ra, hôm qua khi em gặp DuJun là đúng vào lúc anh ấy đang đi xem mặt. Lúc đó, em có hỏi chuyện anh ấy cũng nói ra hết rồi. Thật sự cũng chỉ là hiểu lầm thôi. Có điều, em không biết sắp xếp để họ gặp nhau thế nào , HyunSeung dạo này cứ không bắt máy hoài không biết là chuyện gì?” Cậu thực sự thấy khó khăn.

“Thế mà anh không nhận ra là em có sở thích giúp người nha. Đơn giản thôi, khi chúng ta cưới thì mời HyunSeung làm phù dâu, DuJun làm phù rể, để hai người đó gặp nhau.” JunHyung nhếch môi cười khẽ, lúc này anh thấy trong lòng rất vui: “Chờ khi họ thành đôi rồi, chúng ta sẽ trở thành người tốt!”

Cậu gật đầu: “Đúng, dù sao cũng không còn lâu nữa, sao em lại không nghĩ ra nhỉ? Chồng này, anh thông minh thật đấy!”

Anh cười, nói: “Vợ yêu, vì vậy em có nên thưởng cho anh một nụ hôn không nhỉ?”

“Chờ khi việc thành công, sẽ thưởng cho anh N cái, để anh hôn đến khi chán thì thôi!”

Thế là hai vợ chồng bàn bạc rất sôi nổi xem làm cách nào để làm hòa thành công cho HyunSeung và DuJun. HyunSeung ở nhà thì cứ hắt hơi liên tục  không biết rằng cậu bạn thân thiết của mình đang lên tính toán cho cuộc sống hạnh phúc của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top