#39

Chap 39-1:

"Phác Xán Liệt, anh nghe cho rõ đây, em cho dù đã từng lên giường với anh, nhưng em không phải người tùy tiện gặp ai cũng "lên giường"! Phác Xán Liệt, em hận anh! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh"

Cậu vậy mà thật sự lại gặp Phác Xán Liệt!

Anh đứng ở phía trước cách đó không xa nhìn cậu chằm chằm, bình thường anh giống như "ngọc thụ lâm phong" (ý nói thân thể bất phầm, như bậc vương giả), nhưng lúc này nhìn dáng vẻ anh có chút chật vật, trên gương mặt anh thậm chí còn có một vết thương chưa phai vết máu. Anh làm sao vậy? Chẳng lẽ anh cùng người khác đánh nhau? Nhưng anh - vị thần tiên của mọi người a, và với gương mặt như yêu nghiệt kia thì người nào có thể nhẫn tâm động thủ đánh đây? Bỗng dưng cậu cảm thấy hận chính mình, nhìn thấy vết thương trên mặt anh thế nào lại đau lòng và thương tiếc! Anh ta gây ra cho cậu biết bao đau khổ thế mà...

Bạch Hiền nghiến chặt hàm cúi đầu không nhìn Phác Xán Liệt nữa, sau đó xoay người sải bước nhanh chóng đi trở về. Anh ở kia chặn đường đi tới nhà vệ sinh thì cậu nhất quyết không cần đi vệ sinh! Cậu không thể trêu chọc anh thêm nữa vì thế cậu lựa chọn trốn tránh. Nhưng khi Bạch Hiền chưa kịp bước được hai bước, Phác Xán Liệt đã vọt tới bên cạnh tôi dùng sức kéo cánh tay cậu, lôi vào một căn phòng trống không người tối tăm gần đó.

Và thế là một vở kịch rách nát ấy lại diễn ra một lần nữa!

Vào phòng, Phác Xán Liệt đem Bạch Hiền chống đỡ ở trên tường, sau đó miệng nhanh chóng đè lên môi cậu với tất cả sức lực không để cho cậu cự tuyệt mà hôn. Bạch Hiền bị đè vững vàng ở trên vách tường nhúc nhích cũng nhúc nhích không được, cảm thụ một chút gần như điên cuồng, những nụ hôn cuồng bạo của anh trên môi, trên mắt, trên mũi, trên gương mặt cùng với trên cổ cậu. Cậu cảm thấy nhất định cổ của cậu sẽ lưu lại dấu vết nha. Cậu thở dốc không dứt mở miệng nói:

"Buông...tôi ra! Buông ra ngay cho tôi, anh nghe không hả?!"

Anh hơi bực tức đem cái miệng đang gặm mút cổ của cậu ra, dùng sức hôn môi tôi và mút lấy một cách thèm thuồng, không để cho cậu có cơ hội lên tiếng nữa.

Qua nụ hôn của anh, cậu cảm nhận được một mùi rượu nồng nặc. Xem ra anh ấy thật sự uống rất nhiều rượu. Cậu dùng sức nghiêng đầu né tránh cái hôn của anh. Nhưng anh lại chuyển sang gaejm nhắm lỗ tai cậu, rồi lẩm bẩm nói:

"Hiền a, em nói đúng, anh thật sự bị em phá hủy rồi! Anh không quên được em, đã sớm không quên được rồi! Hình như anh càng nghĩ để em xuống, thì lòng của anh lại càng đau giống như dùng dao từng nhát từng nhát dùng sức đâm vào, anh thống khổ hận không thể tự mình giết chết mình để được giải thoát! Thật xin lỗi, Hiền Hiền! Buổi sáng hôm đó anh thấy em cười tươi tắn khi từ trong phòng của sư huynh em ra ngoài, nghe hai người trò chuyện thân thiết, và còn ánh mắt của sư huynh tràn đầy yêu thích nhìn em, anh liền ác tâm nghĩ, từ nay về sau sư huynh em nhất định sẽ thay anh chăm sóc thật tốt cho em! Anh có thể yên tâm rời đi rồi! Nhưng là anh không nghĩ tới..."

Bạch Hiền không đợi Xán Liệt nói xong, cũng đã không cách nào khống chế được cơn phẫn nộ của mình, hung hăng giơ tay ra tát một cái tát nảy lửa trên mặt anh! Cậu thục lùi đến cạnh cửa lạnh lùng nhìn anh nói:

"Phác Xán Liệt, anh ngay cả cơ hội giải thích cũng không giao cho em liền tự mình cho là đúng, cho là em và sư huynh một đêm kia có cái gì, anh căn bản là đang cố tình tìm một cái cớ, một cái lý do dối trá để mà chia tay em! Phác Xán Liệt, anh nghe cho rõ đây, em cho dù đã từng lên giường với anh, nhưng em không phải loại người tùy tiện gặp ai cũng "lên giường"! Phác Xán Liệt! Anh nhớ cho kỹ, em hận anh! Em sẽ không tha thứ cho anh!"

Xán Liệt thống khổ dùng đôi tay che mặt cúi đầu giống như một con thú bị thương đang vật vã. Khi anh ngẩng mặt lên một lần nữa, trên mặt anh đã đậm nét bi thương. Anh đưa ánh mắt thẩn thờ nhìn cậu, gằn từng tiếng từng tiếng:

"Nhưng mà Hiền Hiền, anh yêu em! Anh vẫn yêu em! Anh vĩnh viễn yêu em!"

Lời nói của Xán Liệt giống như ma chú, làm cho cậu rơi xuống địa ngục không thể hồi sinh! Cậu muốn kêu lên nhưng lại không có một âm thanh nào phát ra, chỉ có thể hoảng hốt đẩy cửa điên cuồng chạy ra.

"Xán Liệt, anh yêu em mà lại như thế này sao? Anh yêu em mà sao có thể đem đến cho em những tổn thương kia? Vậy thì anh có thể đem vị hôn thê của anh biến thành em được không? Coi như những tổn thương của em có thể bù đắp, coi như vị hôn thê của anh có thể biến thành em, nhưng mà bé cưng đâu, anh cũng có thể đem bé cưng trả lại cho em sao! Anh là tên khốn! Phác Xán Liệt, em vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho anh"

Bạch Hiền chạy đến phòng vệ sinh, tay run run lạnh băng, cậu nỗ lực ổn định lại tâm tình của mình, sau đó soi gương sửa sang lại mình. Trên cổ của cậu có một hàng nho nhỏ vết hôn hồng hồng. Bạch Hiền dùng sức kéo cao cổ áo ý đồ che kín những dấu vết này.

Đang lúc cậu đang vội vàng hấp tấp chỉnh trang lại mình, Lộc Hàm đẩy cửa ra đi vào! Khoảnh khắc Bạch Hiền thấy Lộc Hàm, cảm xúc đang căng thẳng trong nháy mắt được buông lỏng xuống, cậu buông lỏng cảnh giác cả người xụi lơ ngồi bệt xuống đất. Lộc Hàm hốt hoảng đi tới bên cạnh Bạch Hiền gắng sức đỡ cậu đứng lên, sau đó lại lúng ta lúng túng lau nước mắt cho cậu, lại hoảng hốt hỏi:

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì chẳng lẽ ở Kim Huy này có người to gan lớn mật ở phía sau mọi người ăn hiếp cậu sao!"

Bạch Hiền chỉ là không nói tiếng cứ thế chảy nước mắt, cái gì đều nói không ra được. Lộc Hàm cực kỳ tức giận nói:

"Cậu có phải hay không lại gặp phải Phác Xán Liệt rồi!"

Bạch Hiền giật mình ngẩng đầu nhìn Lộc Hàm, sau đó từ từ gật đầu một cái làm cho Lộc Hàm đỏ cả vành mắt. Lộc Hàm tức giận nói:

"Phác Xán Liệt, chúng tôi coi như nhìn lầm anh ta, phì! Anh ta chính là bị bệnh thần kinh, tớ cùng với Tử Thao đi ra phòng rửa tay gặp anh ta nào có trêu chọc gì hắn đâu, nhưng anh ta thấy tụi mình không nói hai lời liền xông lên vung liền quả đấm đánh, còn nói với Tử Thao mấy câu lộn xộn lung tung ví dụ như "Anh vậy mà dám phụ lòng cậu ấy sao", "Vậy mà tôi cảm thấy giao cậu ấy cho anh là tốt nhất"....lúc ấy tớ cùng sư huynh của cậu bị ngu toàn tập, sư huynh cậu còn đang ngẩn người ra chưa ra tay! Chờ Tử Thao của mình hồi hồn cho anh ta một đấm, anh ta giống như bị ma chướng vậy ngơ ngác bất động, đột nhiên sau đó cũng không quay đầu lại liền bỏ chạy, hoàn toàn giống một kẻ điên! Chẳng qua tớ bây giờ trở về nghĩ lại anh ta vừa rồi điên khùng chạy về hướng phòng của chúng ta đó! Nhất định là Nghệ Hưng này miệng rộng nói cho chồng của cậu ta biết phòng của chúng ta ở đâu, nếu không Phác Xán Liệt đâu biết đi đâu!"

Nghe Lộc Hàm nói mà trong đầu Bạch Hiền đã loạn thành một đống cháy khét. Cậu hốt hoảng hướng Lộc Hàm giải thích:

"Hàm Hàm, tớ cùng sư huynh ở giữa không có xảy ra qua bất cứ chuyện gì, cậu đừng nghe Phác Xán Liệt nói bậy! Anh ta cái gì cũng không biết vẫn còn tự cho là mình cái gì cũng biết!"

Nét mặt Lộc Hàm cứng lại nhìn Bạch Hiền một lát sau đó liên tiếp gật đầu mà nói:

"Cậu không cần phải vội vã giải thích, trong đầu tôi đây còn chưa có phản ứng kịp đấy. Lần này toàn bộ thông, Phác Xán Liệt nói cái đó "cậu ấy" chính là cậu, Hiền Hiền!"

Giấu đầu lòi đuôi nha! Không đánh đã khai mất rồi! Bạch Hiền sợ Lộc Hàm hiểu lầm cậu cùng sư huynh có chuyện gì nên vội vàng nóng nảy giải thích tiếp:

"Hàm Hàm, cậu hãy nghe tớ nói, chuyện thật không có phức tạp như thế, tớ theo sư huynh..."

Lộc Hàm không nhịn được cắt lời cậu và nói:

"Hiền Hiền nè, đây là đến lúc nào rồi mà còn quan tâm cho người khác hả, cậu còn không lo chiếu cố chính mình! Tớ thấy thật lo lắng khi để cậu ra nước ngoài nha! Tớ đã sớm biết nha đầu mà Tử Thao thầm mến là cậu rồi, cậu cho là đôi mắt không đem đi luyện ở lò luyện đan thì không phóng ra được Hỏa Nhãn Kim Tình sao?! (ánh mắt khi nhìn người mình thích thì vô cùng nồng nàn!)"

Bạch Hiền nghe Lộc Hàm nói xong có chút sững sờ, cậu nói:

"Hàm Hàm, cậu có phải là người nữa hay không? Tớ khẳng định cậu không phải người mà là yêu a! Cậu cái gì cũng biết nhưng lại cũng không nói cho tớ biết là cậu biết, còn hại tớ lo lắng đề phòng sợ thương hại tới ngươi!"

Lộc Hàm nói:

"Chuyện trước quá khứ cứ để nó trôi qua đi! Hiền Hiền tớ hỏi cậu, Phác Xán Liệt nói đem cậu để lại cho Tử Thao là có ý gì? Tớ thật sự không hiểu, ở trong mắt anh ta cậu là người có thể đưa cho người khác là thế nào!"

Ánh mắt của Bạch Hiền bắt đầu mất tiêu cự. Cậu mờ mịt nói với Lộc Hàm:

"Hàm Hàm, ngày mai tớ đi rồi, tớ không sẽ bao giờ nhớ tới anh ấy nữa, tớ sẽ quên anh ấy! Tớ không muốn lại một lần nữa sát muối vào vết thương của mình, hiểu rõ thì sẽ như thế nào, có thể thay đổi được chuyện giữa tớ và anh ấy sao? Có thể làm cho vị hôn thê của anh ấy biết mất sao? Tớ không muốn nhớ những chuyện đau buồn này nữa, hết thảy mọi chuyện rồi cũng sẽ tan biến theo thời gian thôi!"

Lộc Hàm nhìn cậu, không nói gì, chỉ thở dài một tiếng.

----------------------
Chap 39-2:

"Hiền Hiền, chẳng phải lúc còn bé hồi em luôn la hét lớn lên sẽ làm cô dâu của Hạ ca ca sao. Chẳng lẽ Hiền Hiền quên rồi sao."

"Hiền Hiền ngoan, đừng khóc, anh không ép em nữa được không! Em cứ yên tâm đi học, anh chờ e trở về"

Lộc Hàm và Tử Thao đưa Bạch Hiền về trường trước rồi sau đó sư huynh mang vẻ mặt "bầm tím" đưa Lộc Hàm về nhà.

Đến bây giờ sư huynh cũng không hiểu vì sao lại chọc giận Phác Xán Liệt đại nhân đó nữa, anh dồn ép hỏi Lộc Hàm:

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đây không phải là trời giáng tai họa xuống bất ngờ hay sao, chuyện gì đang xảy ra với anh vậy chứ? Hàm nhi, em mau nói cho anh biết đi rốt cuộc anh làm gì sai a...!!!"

Lộc Hàm bị sư huynh hỏi nhiều, mất kiên nhẫn liền hung hăng quẳng cho anh một câu:

"Anh ta coi trọng em, muốn đánh anh cướp em đi, anh có tin không?"

Tử thao đành im lặng không dám hỏi thêm câu nào nữa.

Tại cổng ký túc xá.

Đến trước cổng ký túc xá, Bạch Hiền bỗng thấy dưới ánh đèn đường có bóng người đang đu đưa, cậu mở to mắt cẩn thận nhìn nhìn, thì ra đúng là Hạ Tu! Bạch Hiền vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Tu, trong lòng có chút vui mừng nói:

"Anh! Sao anh lại đến đây!"

Hạ Tu nói:

"Ngày mai em đi, anh muốn ghé thăm em một chút".

Bạch Hiền không muốn Hạ Tu phát hiện cậu khác thường nên cố gắng làm bộ thoải mái nói với anh:

"Anh chờ lâu chưa?"

Hạ Tu chăm chú nhìn mặt Bạch Hiền, hàng lông mày cau lại, lạnh lùng nói:

"Hiền Hiền, em vừa khóc? Ai bắt nạt em?"

Bạch Hiền vội vàng khoát tay nói:

"Không có, không có, không ai bắt nạt em cả, là em thấy tất cả mọi người đều đến tiễn em, cảm thấy hưng phấn mà thương cảm nên chảy nước mắt, thật sự là không ai bắt nạt em cả, em bảo đảm mà!"

Bạch Hiền cố gắng biểu lộ dáng vẻ thật thoải mái, nhưng ánh mắt Hạ Tu nhìn cậu càng lúc càng nghi ngờ, thậm chí cậu còn cảm thấy ánh mắt anh có lửa giận đang hừng hực thiêu đốt a.Bạch Hiền đang buồn bực vì lửa giận của Hạ Tu dâng lên thì anh bỗng giơ tay lau lau cổ cậu. Trời! Bị anh nhìn thấy dấu hôn rồi! Vừa nãy cậu chỉ lo khoát tay mà quên kéo cổ áo lên che vết hôn rồi! Bạch Hiền nhìn ánh mắt sâu thẳm của anh, sợ hãi nói:

"Anh, em không sao, thật mà, không xảy ra chuyện gì cả, anh đừng lo lắng!".

Tay Hạ Tu vẫn đặt trên vết hôn đỏ ửng trên cổ cậu vuốt ve, nhìn chăm chú không chớp mắt, lạnh giọng hỏi:

"Không sao? Không sao thì em nói cho anh biết những thứ này từ đâu ra!".

Bạch Hiền nhìn biểu hiện bỗng trở nên lạnh lùng của Hạ Tu, sợ run cả người. Hạ Tu thấy cậu run run liền giơ tay kéo cậu đi tới xe anh. Cậu vội vàng hỏi anh:

"Anh, chúng ta đi đâu? Ngày mai em phải lên máy bay..."

Hạ Tu không quay đầu lại nói:

"Chúng ta không đi đâu cả, chỉ vào trong xe ngồi thôi, ở bên ngoài hình như em hơi bị lạnh".

Cậu ngập ngừng nhỏ giọng nói:

"Em là bị anh làm cho đông cứng đó".

Hạ Tu chợt dừng chân quay đầu lại nhìn cậu một cái, không nói gì đi đến cửa sau mở cửa cho cậu lên.

Bạch Hiền vừa vào trong xe, muốn hỏi anh đã chờ bao lâu rồi lần nữa, nhưng vừa quay đầu lại, chưa kịp mở miệng nói tiếng "anh" thì đã bị người vừa mới lên xe, đóng cửa lại, xoay người lại dùng sức ôm tôi vào trong ngực! Ngay sau đó, anh cúi đầu há miệng ngậm lấy đôi môi của cậu.

Bạch Hiền chỉ cảm thấy sét đánh bên tai, sợ đến ngây người. Bạch Hiền cố gắng đẩy Hạ Tu ra, trợn to mắt hoảng sợ nhìn anh. Nhưng anh lại cực kỳ thâm tình nhìn Bah Hiền, đưa tay vuốt ve khuôn mặt cậu đầy trìu mến, ngữ điệu tràn đầy tiếc thương nói:

"Hiền Hiền, bị anh hù dọa sợ hãi sao? Hiền Hiền à, đừng sợ, anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em! Anh vĩnh viễn sẽ thương em, yêu em!".

Bạch Hiền giống như sắp khóc, âm thanh run rẩy nói với Hạ Tu:

"Nhưng, anh là anh trai của em!"

Vừa nói xong, nước mắt cậu cũng rơi xuống! Cậu không chỉ kinh hoàng bình thường mà còn sợ hãi đến tột cùng, nói chung là không nhịn được mà rơi lệ! Hạ Tu vừa dịu dàng lau nước mắt trên mặt cậu vừa nhẹ nhàng dỗ dành:

"Đứa ngốc, anh cũng không phải là anh trai thực sự của em, có gì mà phải lo lắng! Hiền Hiền, chẳng phải lúc còn bé em luôn la hét lớn lên phải làm cô dâu của Hạ ca ca sao, chẳng lẽ Hiền Hiền đã quên rồi sao?"

Bạch Hiền im lặng nhìn Hạ Tu đang dịu dàng nói chuyện, trong lòng vốn nghĩ hẳn là anh đang nói những chuyện lúc còn bé, nhưng giờ phút này trong lòng cậu, ngoài gương mặt đó, giọng nói đó thì không thể nhớ nổi cái gì khác! Cậu nhớ rõ, người đó đã từng vô cùng cưng chiều gọi cậu là "Đứa ngốc" giống như Hạ Tu bây giờ vậy! Bạch Hiền một câu cũng không nói nên lời, nước mắt vẫn không ngừng âm thầm chảy xuống. Hạ Tu thận trọng ôm cậu vào trong ngực, dụ dỗ nói:

"Hiền Hiền ngoan, đừng khóc nữa, anh không ép em nữa được không! Em cứ yên tâm đi học, anh chờ em trở về!"

Nghe Hạ Tu nói xong, tâm tình của Bạch Hiền dần dần buông lỏng xuống, không còn rơi lệ nữa. Hạ Tu ôm cậu nói:

"Hiền Hiền, em trở về ngủ một lúc đi, sáng sớm mai anh tới đưa em ra sân bay".

Bạch Hiền khe khẽ gật đầu trong lòng Hạ Tu, sau đó từ từ rời ra, mở cửa xe đi vào ký túc xá. Bạch Hiền không dám quay đầu lại nhìn đôi mắt đang chăm chú nhìn cậu ở phía sau. Bởi vì trong đó chứa đựng thâm tình tràn đầy mà cậu không thể tiếp nhận. Hạ Tu, thật xin lỗi! Không phải anh không tốt, mà em từ lâu đã không còn đủ năng lực yêu người khác nữa.

------

Trải qua một ngày đầy trắc trở, cuối cùng cũng đến ngày Bạch Hiền lên đường đi du học.

Trên sân bay, Hạ Tu ôm Bạch Hiền thật chặt, giọng trầm thấp nói với cậu:

"Hiền Hiền, anh chờ em trở lại!"

Những lời này của anh khiến Bạch Hiền tâm phiền ý loạn, cậu muốn mở miệng cự tuyệt anh, nhưng qua cả nửa ngày vẫn không biết nói thế nào, cuối cùng chỉ có thể mang theo hành lý, giống như chạy trốn, mất hết hồn vía đùng đùng đi lên máy bay. Đợi đến khi sang bên trường học bên kia Bạch Hiền quyết định sẽ viết thư cho anh có lẽ sẽ tốt hơn trực tiếp mặt đối mặt mà từ chối, cho dù là chuyện với sư huynh trước kia hay với Hạ Tu bây giờ, cậu thật sự đều không biết làm thế nào.

Trên máy bay.

Bạch Hiền tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống ghế, thở một hơi thật dài. Cuối cùng thì một đoạn thời gian cũng đã qua. Gần đây cuộc sống của cậu hay gặp trắc trở ngoài ý muốn, những việc đó đã đả kích cậu đến mức dường như lấy hết dũng khí của cậu đi mất rồi. Cũng may là, cuối cùng cậu cũng vượt qua, tạm thời Banch Hiền đã có thể vứt bỏ tất cả mọi phiền não, có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Sáng nay lúc Lộc Hàm cùng Hoàng sư huynh đến tiễn cậu với hai vòng mắt đen thật to nên cậu đã bảo bọn họ về nghỉ ngơi sớm nhưng ai cũng không nghe, nhất định cùng Hạ Tu đưa cậu tới sân bay, sau đó trơ mắt nhìn bóng lưng Bah Hiền biến mất trong biển người mênh mông mới chịu. Bạch Hiền không nhịn được cảm thấy sống mũi cay cay, hai người đó đối xử cậu thật tốt khiến cậu cảm thấy không thể báo đáp được.

Trong lúc Bạch Hiền đang buồn bực thì một người đeo kính râm ngồi xuống bên cạnh. Tên đàn ông sau khi ngồi xuống tháo cặp kính xuống rồi nghẹo đầu nhìn cậu cười híp mắt nói:

"Hello, anh tên Lý Thích Phong, thích trong thích hợp, phong trong diều phong (diều phong: diều gió); còn em, em tên là gì?"

Bạch Hiền nhìn tên đàn ông tự xưng là Lý Thích Phong trước mặt, trong lòng đánh giá đúng trọng điểm:

"A nha, dáng dấp cũng không tệ, có vẻ đẹp trai; gương mặt hoa đào điển hình, ngũ quan đào hoa nở rộ, đúng là điển hình của loại người trêu hoa ghẹo nguyệt; cử chỉ cũng rất hòa phóng, mặc dù mới lần đầu gặp cậu thôi nha nhưng lại có biểu hiện vừa quen thuộc vừa theo đuổi; vô cùng chủ động làm cho người khác không cần suy nghĩ cũng có thể đoán được hắn chính là một tên playboy chính hiệu."

Bạch Hiền nhìn Lý Thích Phong nở nụ cười ngây thơ thuần khiết nói:

"Hello, đại ca ca, em tên là Nghê Thi Châu, thi trong thi ca, châu trong trân châu. Nhưng em không gọi là Châu Châu, bởi vì người khác lúc gọi tên Châu Châu thì trong lòng có thể len lén đổi thành Nhị sư huynh khiến cho em thua thiệt; em cũng không gọi là Thi Thi vì lúc mới gọi sẽ giống Sư Sư trùng tên với "phong lưu tình trường nữ nhân" thời cổ đại, lại còn ướt át giống như đang câu dẫn tiểu hài tử đi tiểu. Cho nên, cuối cùng em được gọi là Nghê Nghê".

Từ nhỏ Bạch Hiền đã vô cùng chán ghét cái loại đàn ông chuyên săn đuổi phụ nữ như thế này nên với tên Lý Thích Phong này Bạch Hiền liền không chút do dự chọn một cái tên rất hay: Nhĩ thị trư (Ngươi là heo).

Lý Thích Phong nghe Bạch Hiền nói xong cười ha ha giống như một đóa hoa đào nở rộ, trong mắt hiện lên một làn sóng xuân nói với cậu:

"Nghê Nghê tiểu huynh đệ, em cùng với Tiểu Ngũ linh vật của Olympic là một nhà?"

Bạch Hiền cười hăng hắc hỏi:

"Đại ca ca, anh thấy tên em như thế nào?"

Lý Thích Phong vẫn hoa đào nở rộ gật đầu nói với cậu:

"Hay! Tên em rất hay!"

Trong lòng Bạch Hiền cười đến thắt ruột thắt gan. Ngu ngốc, anh là con heo sao!

Lý Thích Phong nhìn thấy Bạch Hiền âm thầm cười gian thì chợt nhíu mày, ngay sau đó khôi phục lại trạng thái hoa đào nở rộ nói:

"Nghê Nghê tiểu huynh đệ, cái tên này, chính xác là rất hay, nhưng hình như là họ của em thiếu đi mấy nét. Hình như em họ Ngô, bỏ đi một vài nét thì họ cùng với tên em đặt cùng một chỗ thì tương đối hay ho a!"

Ngô? Ngô Thi Châu (Tôi là heo)! Tốt lắm, cái gã đàn ông này, cậu chỉ mới trêu hắn mà hắn đã bắt đầu đáp trả rồi. Bạch Hiền mở to đôi mắt, tiếp tục giả bộ ngây thơ chớp chớp hàng mi nói:

"Đại ca, em đem cái tên hay ho này cho anh vô điều kiện! Anh đi mà giữ lấy đi, cho dù thế nào, anh là heo là được rồi".

Lý hoa đào cười ha ha nói với cậu:

"Nghê Nghê tiểu huynh đệ, em đúng là một tiểu tử đáng yêu!"

Bạch Hiền nghe mấy lời này thấy không được tự nhiên, theo bản năng ưỡn ngực, muốn cho gã đàn ông mắt mù này thấy rõ một chút, cậu không phải là 'tiểu" huynh đệ mà đã là một thằng đàn ông đã trưởng thành hoàn toàn. Mặc dù cậu không có cơ bắp như mấy tên tập tạ ngoài kia nhưng cậu cũng có body khá chuẩn à nha!! Nhưng hành động của cậu lại không chỉ không đạt được hiệu quả như mong muốn, mà còn khiến cho tên Lý Thích Phong điên dại này cười đến chảy nước mắt nước mũi. Lý Thích Phong đang cười đến muốn tắt thở, vùng vẫy giẫy chết nói:

"Tiểu đệ à, em thật khác người nha!".

Bạch Hiền liếc mắt nhìn hắn, không thèm nói chuyện nữa. Cậu hơi buồn bực, vì sao cuộc sống mới của cậu đang vô cùng mong đợi lại do cái tên sét đánh này hạ màn thê thảm vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: