#24+25: Quyết định tình cảm tại thành phố B

. Khi Bạch Hiền đón xe chạy tới sân bay, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nhìn chung vẫn còn dư thời gian. Trước tiên Bạch Hiền vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó liền bắt đầu tìm kiếm Xán Liệt. Dựa vào cái loại yêu nghiệt siêu cấp đẹp trai như Xán Liệt chỉ cần chạy tới nơi nào mà phụ nữ tụ tập thì cậu nhất định có thể tìm thấy anh ta. Sự thật chứng minh, lúc Bạch Hiền lâm vào tình trạng đau khổ, năng lực phân tích của cậu rất là sắc bén. Xán Liệt quả nhiên bị mai phục trong vòng vây của phái nữ với số lượng khổng lồ. Bạch Hiền đứng xa xa nhìn Xán Liệt, tự nhiên có chút sợ sệt.

Cậu khẽ cắn răng từng bước từng bước tự cổ vũ chính mình, từ từ đến bên cạnh anh ta. Xán Liệt vốn đang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu cảm thấy anh ta có thể là không muốn nhìn thấy những người khác giới đang đói khát này. Khi Bạch Hiền đứng trước mặt Xán Liệt, anh ta giống như cảm giác được gì đó đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy cậu đứng sát bên, khuôn mặt đẹp trai của anh ta ngạc nhiên tột cùng. Ánh mắt Xán Liệt sửng sốt ước chừng được năm giây liền lấy sự bình tĩnh vốn có. Sau đó anh ta nhướng mày mở miệng hỏi:

"Thiếu gia, xin hỏi, tôi nên quen biết anh, hay là nên xem anh như là một người xa lạ?"

Bạch Hiền biết Xán Liệt lấy chính lời nói lúc trước bắt bẻ cậu đây mà. Bạch Hiền không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể gắt gao cắn môi nhìn anh ta. Xán Liệt thấy cậu không nói lời nào cứ tiếp tục nói:

"Thiếu gia phiền cậu cho tôi một lời rõ ràng đi, đừng để sau này tôi hiểu lầm cái gì."

Bạch Hiền vẫn không nói lời nào, vẫn ngây ngốc đứng trước mặt anh ta. Xán Liệt dường như có chút bực bội, đứng lên nói với cậu:

"Chỗ ngồi này xin nhường cho cậu."

Sau đó đi tới một chỗ khác. Bạch Hiền cố chấp theo sát sau lưng Xán Liệt. Xán Liệt đi vài bước chợt dừng lại, sau đó đột nhiên quay người ra sau nhìn thẳng mặt cậu, giọng nói lạnh lùng, quát:

"Nói! Muốn cái gì! Không nói cũng đừng đi theo tôi!"

Cậu chính là bị cái lạnh lẽo trong lời nói của anh ta làm rùng mình một cái, nghĩ tới tâm nguyện của thầy, khẽ cắn răng mở miệng nói:

"Phác tổng, cái hạng mục đó của trường tôi, anh có thể... có thể tham gia hợp tác với chúng tôi không?"

Xán Lịêc nhếch môi, khinh mịêt nhìn Bạch Hìên:

"Cậu đang cầu xin sao?"

Cậu ngẩn ra vài giây, sau đó nhắm mắt gật đầu một cái.

Xán Liệt tức giận gầm nhẹ:

"Biện Bạch Hiền, lúc đầu không phải chính cậu cầu xin tôi rời khỏi cậu, cầu xin tôi đừng đối xử tốt với cậu sao? Vậy sao bây giờ cậu lại tới cầu xin tôi mở một cửa cho cô? Cậu xem Xán Liệt này là người gì? Cô nghĩ cô là gì của tôi mà có thể tùy ý điều khiến tôi?"

Những lời nói này của Xán Liệt quá độc ác, Bạch Hiền thật sự không chịu nổi, nước mắt dâng ngập khóe mắt, chỉ cần thoáng chuyển động con ngươi thì những giọt nước mắt ấy sẽ mãnh liệt lăn xuống mất. Xán Liệt hung dữ nhìn cậu.

Lúc này phát thanh thông báo yêu cầu hành khách bắt đầu lên máy bay, cậu cách màn lệ khao khát nhìn Xán Liệt hi vọng anh ta ở lại, Xán Liệt lại không chút nào lưu luyến xoay người rời đi. Cậu nhìn bóng lưng dứt khoát của anh ta biến mất ở cửa lên máy bay, cả người đều tê cứng, không biết làm gì, không biết suy nghĩ, thậm chí ngay cả hô hấp thế nào cũng không biết, bất động đứng ở đó, mặc cho nước mắt cuồn cuộn chảy xuống. Đúng vậy, lúc đầu không phải tôi xin Xán Liệt, để anh ta đừng trêu chọc cậu, đừng đối xử tốt với cậu, rời xa cậu hay sao. Nhưng vì sao khi anh ta làm đúng theo những gì cậu nói, thì cậu lại không yên? Đối với cậu mà nói, bệnh của thầy chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ, nó cho cậu đầy đủ lý do và cơ hội, để cho cậu chủ động tới tìm Xán Liệt hoàn toàn quang minh chính đại. Cậu thật là một thằng ngốc nói một đằng làm một nẻo! Thì ra cậu thật sự không hề muốn Xán Liệt rời xa tôi, không hề và chưa hề muốn!

Máy bay rầm rầm cất cánh, mắt cậu đã đỏ hoe, trước mắt chỉ thấy một mảnh mơ hồ, cả người không có tri giác ngã xuống...

Bạch Hiền nghĩ cậu nhất định là sinh ra ảo giác rồi, bởi vì cậu dường như nghe thấy tiếng Xán Liệt lo lắng gọi tên cậu... Ảo giác, đúng là ảo giác mà!! Cơ thể truyền đến từng trận đau đớn, Bạch Hiền từ từ mở mắt, nhìn thấy, thật sự là Xán Liệt! Cậu không nhịn được nữa "oa" một tiếng đau đớn khóc to lên, nhào vào lòng Xán Liệt gắt gao ôm lấy anh, một chút cũng không quan tâm mấy người đang đợi máy bay dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu, Bạch Hiền giờ phút này chỉ muốn ôm Xán Liệt, không buông tay!

Xán Liệt gắt gao ôm cậu vào lòng thật chặt, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ nhỏ nhẹ nói bên tai cậu:

"Tiểu ngu ngốc! Mờ mắt à! Thấy anh đi phải kéo anh lại chứ(Au: mi cho Hiền nhi nhà ta nói à =.="), đến thành phố B cũng đuổi theo được thì phút cuối này không đuổi theo được sao chứ! E là đứa ngu ngốc, không có tiền đồ này, làm vậy sẽ ngất xỉu đó biết không! Em nói xem, anh phải bắt em làm gì bây giờ, nói thử xem! Bạch Hiền, anh nên bắt em làm gì bây giờ đây!"

Nói xong lời cuối cùng, môi Xán Liệt đã đặt lên môi cậu, chúng tôi bắt đầu kịch liệt ôm hôn, tựa như cặp uyên ương mới vừa đã trải qua sinh ly tử biệt, không quan tâm chung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, trong mắt chỉ có nhau! Đột nhiên Xán Liệt buông Bạch Hiền ra, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ với cậu:

"Nói mau, rằng em không muốn anh rời xa em! Nói muốn anh đối xử tốt với em! Nói em muốn anh đối với em khác với những phụ nữ khác! Nói mau! Bạch Hiền em nói mau! Em nói nhanh lên cho anh!"

Trong lòng Bạch Hiền dâng lên tầng tầng cảm động! Người đàn ông kiêu ngạo trước mặt này, đang dùng phương thức của chính mình mà cầu xin cậu cho anh ấy yêu cậu! Bạch Hiền tôi chỉ là một sinh viên bình thường, có tài cán gì mà khiến cho người đàn ông xuất sắc như vậy yêu thương chứ! Cậu nhướng người chủ động hôn lên môi Xán Liệt, anh ấy nóng bỏng kịch liệt đáp lại cậu, khó khăn lắm mới rời môi nhau ra được, Bạch Hiền nhân cơ hội thở hổn hển nói với anh ấy:

"Em không muốn anh rời xa em! Em muốn anh yêu thương em, em muốn anh đối với em khác với những người khác, em không muốn đẩy anh xa rời em nữa. Đau lắm! Càng muốn quên anh thì càng đau đớn!"

Xán Liệt trìu mến vuốt ve gò má của tôi, vô cùng ôn nhu nhìn cậu nói:

"Tiểu quỷ ngốc! Em sợ cái gì, sợ là sẽ có một ngày anh không thích em nữa, vì vậy lập tức muốn đẩy anh ra khỏi cửa? Nhưng mà ngộ nhỡ anh vẫn sẽ thích em, thì coi như em lỗ to rồi!" (Au: Ừ thì lỗ :v)

Bạch Hiền lại nhào vào trong lòng Xán Liệt ôm chặt lấy anh:

"Em mặc kệ! Không suy nghĩ nhiều như vậy! Em chỉ biết là nếu lúc này không ở bên cạnh anh, em sẽ đau khổ chết mất!"

Xán Liệt nhẹ trách một tiếng: "Đồ ngốc"- bên tai cậu, sau đó ẵm cậu lên đi ra ngoài sân bay. Bạch Hiền giờ mới phát hiện hai chúng tôi mới biểu diễn một màn ân ái nóng bỏng cho bao người ở hiện trường chứng kiến! Cậu xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, vội vàng đem cả khuôn mặt chôn thật sâu vào trong ngực Xán Liệt. Xán Liệt trầm giọng cười, trêu chọc cậu, nói:

"Bây giờ mới biết xấu hổ sao, không còn kịp nữa rồi!"

Bạch Hiền từ trong ngực anh ấy hơi ngẩng đầu lên, phát hiện chúng tôi đã ra khỏi sân bay, cậu hỏi Xán Liệt:

"Chúng ta không quay về sao?"

"Ngày mai mới về. Tối nay anh muốn yêu thương tiểu bảo bối của anh đã!"

Mặt của Bạch Hiền bây giờ có thể chiên đồ ăn luôn rồi!!

Đêm lãng mạn khó quên hôm nay, Bạch Hiền và Xán Liệt xác định tình cảm tại thành B!

--------------Ta là dãy phân cách thời gian---------------

Buổi sáng, Bạch Hiền tỉnh lại trong lòng Xán Liệt. Cậu mở mắt, tựa vào trước ngực Xán Liệt, hơi ngẩng đầu lên, nhìn không chớp mắt vào gương mặt vô cùng đẹp trai của Xán Liệt. Anh có lông mày dày, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng, lông mi thật dài và dày. Mặc dù bây giờ anh vẫn còn đang nhắm mắt, nhưng khuôn mặt như yêu nghiệt đã hoàn toàn làm cậu ngất ngây rồi...Người đàn ông này quả thật quá đẹp trai khiến cho người ta muốn giấu anh làm của riêng, bất kể là lúc anh nhắm mắt hay mở mắt, gương mặt này cũng rất yêu rất mị thực khiến người khác muốn hung hăng phạm tội với anh.
Bạch Hiền nhẹ nhàng nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn hai mắt nhắm chặt của Xán Liệt. Chính là cặp mắt này, tối hôm qua lúc nhìn chằm chằm vào cậu, nhiệt tình như lửa, những ngọn lửa hừng hực trong khoảnh khắc thiêu đốt sạch lý trí của cậu, mặc cho bàn tay có chứa ma lực của anh dẫn cậu đến Vu Sơn, cô nam quả nữ phiên vân phúc vũ("mây mưa"), đắm mình trong tình yêu nóng bỏng "hừ hừ a a" một đêm chưa chợp mắt, chỉ thiếu chút nữa, cậu cảm thấy hai người đã hòa vào nhau.

Lúc đầu ngón tay lướt trên khuôn mặt tuấn mỹ của Xán Liệt, anh tỉnh lại. Xán Liệt kéo ngón tay tay nhỏ bé trắng nõn của cậu lên khóe miệng khẽ hôn, sau đó lại cúi đầu hôn một cái trên môi cậu, đem đôi môi khêu gợi mê người dán trên lỗ tai cậu, dùng một loại thanh âm câu dẫn nói với cậu: "Buổi sáng tốt lành, tiểu bảo bối của anh!"

Bạch Hiền để mặc cái lỗ tai bị hơi nóng từ miệng Xán Liệt làm cho ngưa ngứa, cậu chính là lười lấy tay gạt đi, dứt khoát cúi đầu đem lỗ tai dính vào trước ngực Xán Liệt qua lại cọ xát làm nhột anh. Cậu mới vừa cọ xát mấy cái cằm liền bị Xán Liệt nắm được nâng lên. Xán Liệt nhìn mặt của cậu, xấu xa tà tà cười nói:

"Tiểu yêu tinh, sáng sớm liền câu dẫn người, chẳng lẽ ngày hôm qua chưa cho em ăn no, bây giờ đói bụng sao?"

Bạch Hiền bày ra vẻ mặt vô (số) tội thuần khiết làm nũng với Xán Liệt:

"Liệt Liệt, chúng ta đừng quá gượng ép, mặc dù em biết anh chưa từng quan hệ với bất kì ai, nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục "mây mưa" không ngừng, sớm muộn gì anh cũng phải cần người khác giúp đỡ thôi."

Xán Liệt đưa tay nhéo nhéo mũi cậu, nói:

"Tiểu yêu tinh, để anh cho em xem rốt cuộc anh có như vậy không nhé!"

Nói xong nhanh nhẹn trở mình, không nói hai lời trực tiếp bao phủ trên người cậu. Bạch Hiền thất thanh hét lên hai tiếng, sau đó đột nhiên không còn động tĩnh gì. Xán Liệt dùng miệng của anh cẩn thận mút lấy miệng của cậu, dùng sức mút lấy môi cậu cứ như hận không thể đem cậu nuốt vào bụng. Bạch Hiền cậu mới tỉnh lại không lâu, ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không cho cậu, Xán Liệt lại dẫn cậu đến Vu Sơn, cô nam quả nữ phiên vân phúc vũ("mây mưa")...

Xán Liệt nói chỉ ở thành phố B một buổi tối, kết quả chúng ta không cần dùng sức cũng có thể bẻ cong củi, không cần đổ dầu cũng có thể đốt lên ngọn lửa bất diệt, ở trên giường lớn của khách sạn lăn lộn ba ngày mới xong, lúc này Xán Liệt đem cậu lên Vu Sơn một lần cuối cùng rồi mới đưa trở về mặt đất. Mỗi lần xuống Vu Sơn, Xán Liệt đều nằm cạnh, thổi hơi nóng vào lỗ tai cậu hỏi:

"Hiền nhi, sao hả, nhìn phác ca ca có giống cần giúp đỡ không?"

Bạch Hiền mệt mỏi ngay cả mí mắt cũng lười nâng lên, nhắm mắt lại lấy tay dùng sức đem cái miệng đang làm ồn bên tai đẩy ra(Au: Phác ca thật "lại hợi"). Cậu vừa đẩy vừa lầm bầm với Xán Liệt:

"Em mệt, em muốn ngủ, em đói, em muốn nghỉ ngơi, em muốn ăn vịt quay đặc sản của thành phố B!"

Xán Liệt nắm chặt lấy cái tay nhỏ bé do không được đôi mắt đang nhắm chỉ đạo mà vung vẩy lung tung kia lại, sau đó dùng cái giọng vừa buồn cười vừa cưng chìu hỏi tôi:

"Bảo bối, em rốt cuộc là muốn nghỉ ngơi, muốn ngủ hay là muốn ăn vịt quay?"

"Muốn hết muốn hết! Em muốn trong lúc nghỉ ngơi, vừa ngủ vừa ăn vịt quay!"

Xán Liệt trầm giọng cười ha ha, đem Bạch Hiền ôm thật chặt vào lòng, để cậu nằm lên ngực anh. Xán Liệt đặt tay lên tấm lưng trần của cậu vuốt ve mơn trớn, dùng môi của anh không ngừng hôn khẽ lên đỉnh đầu, trán, chóp mũi, đôi mắt, gương mặt, lỗ tai của Bạch Hiền. Cuối cùng, đúng như cậu đoán, đôi môi mềm mại ẩm ướt của anh dùng sức triền miên hôn lên môi cậu. Lúc Bạch Hiền với Xán Liệt từ khẽ hôn dần thăng hoa đến nụ hôn nóng bỏng rồi lại thăng tiến đến nụ hôn mãnh liệt, cậu dùng một chút ý thức mờ mịt còn sót lại nỗ lực đẩy cái lưỡi đang làm loạn trong miệng cậu ra, kiên quyết hét lên với Xán Liệt:

"Em không lên Vu Sơn nữa! Em không muốn mây mưa nữa! Em muốn ăn vịt quay! Một con vịt quay thật to!"

Cậu vừa hét xong, Xán Liệt liền cười đến chấn động toàn thân, sau đó anh đem cậu ôm thật chặt vào trong ngực, cúi đầu nhìn cậu nói:

"Bảo bối, em làm thế nào có thể khiến người khác mê đắm đến vậy chứ! Tiểu Bạch nhi của anh, em đúng là tiểu yêu tinh, sinh ra chính là để dụ Phác ca ca dẫn em đi Vu Sơn mây mưa! Hiền nhi ngoan, Phác ca ca mua vịt quay cho em ăn, em cho Phác ca ca một lần nữa được không?"

Bạch Hiền trợn mắt há miệng nhìn Xán Liệt, nháy mắt vài lần mới hoàn hồn. Bạch Hiền nói:

"Phác ca ca, vậy trước tiên anh hãy trói em lại buộc trên cây, sau đó hãy cùng em mây mưa. Nếu anh làm vậy, thì anh có thể đỡ cái cây để không bị ngã, em bị trói lên cây cũng không thể ngã, hai ta đều kiên cường mỉm cười làm đến cùng."

Xán Liệt nghe xong lời của tôi cười to ha ha ha không ngừng, sau đó vừa lau khóe mắt vừa cưng chìu nâng mặt cậu lên nói:

"Tiểu bảo bối ngốc, em nói xem em làm thế nào mà dễ thương như vậy chứ! Hiền nhi ngoan, nghe lời của Phác ca ca, Phác ca ca sẽ dẫn em lên Vu Sơn lần nữa, sau đó liền mua con vịt quay thật lớn cho em... nhé...!"

Cậu thật muốn khóc! Xán Liệt đơn giản chính là đại yêu quái đói khát không biết thoả mãn đến từ Vu Sơn!

Đến ngày thứ ba, Xán Liệt cuối cùng đã mang Bạch Hiền đi Vu Sơn mây mưa đủ, vì vậy chúng tôi quyết định trở về thành phố D.

Xán Liệt rất đáng chết, không thực hiện cam kết mua cho tôi vịt quay, bởi vì anh chỉ biết "leo núi", nghỉ chưa được bao lâu, ngay khi tôi nhắc tới chữ "Vịt", ngay cả chữ "Quay" lẫn chữ "To" còn chưa nói hết, anh liền hung hăn nhào tới trên người tôi tiếp tục "lên núi". Hừ, yêu quái chính là yêu quái, Xán Liệt cứ lặp đi lặp lai việc "leo núi" với tần suất cực cao, cư nhiên làm cả bốn kiểu, xiên chưa từng tận người chưa từng mất, tinh thần phấn chấn không cần đỡ tường! Khi chúng tôi ngồi trên máy bay khứ hồi, Bạch Hiền đã vô cùng mệt mỏi, dựa vào ngực Xán Liệt ngủ mê man. Mơ hồ trong giấc mộng, Bạch Hiền có thể cảm giác được Xán Liệt thỉnh thoảng cúi đầu xuống hôn nhẹ cậu. Bạch Hiền thật vui vẻ đến chết mất! Xem ra, Xán Liệt anh dường như cũng đã rất, rất, rất thích cậu!

-------------------------

. CMT&VOTE góp ý Au về cách viết luôn nhé :*

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: