Chương 2

Lôi Vũ đang lo nằm trên giường không thể nhúc nhích sẽ rất nhàm chán, không nghĩ tới Xuân Sinh lại lấp đầy lịch trình hàng ngày của hắn, hắn có thể xem mấy đoạn video hài hước xen kẽ trong khoảng thời gian nghiên cứu cải tiến máy bay, ngẫu nhiên còn bởi vì không để ý thương thế mà bị "tịch thu" bản vẽ.

Lôi Vũ dường như trở lại thời điểm tuyển chọn phi công thử nghiệm, mỗi ngày quay đầu lại ngủ, bận rộn mà đầy đủ, ngày tháng lập tức trôi qua, Shukebeta trong câu chuyện trước khi hắn đi ngủ đã đến tình tiết gặp gỡ Pipiru.

Lúc bác sĩ Thẩm đến, Xuân Sinh đang kể chuyện cười cho Lôi Vũ, Lôi Vũ không lên mạng, cũng không hiểu rõ cái kia, nhưng nhìn Xuân Sinh nói đến trạng thái ngửa trước ngửa sau, cũng nhịn không được nhếch miệng cười.

Bác sĩ Thẩm sửng sốt, gõ cửa vài cái, lúc này mới hấp dẫn lực chú ý của Lôi Vũ, theo lý mà nói, tính cảnh giác của phi công bay thử khi cô vừa vào cửa sẽ bị chú ý, trừ phi hắn không hề phòng bị.

"Lôi Vũ, tôi đến gặp cậu." Bác sĩ Thẩm đi vào, Xuân Sinh vội vàng đứng lên.

Xuân Sinh cười gật gật đầu, nhíu mày với Lôi Vũ ở nơi bác sĩ Thẩm không nhìn thấy, dùng khẩu hình hỏi, "Bạn gái à?"

Lôi Vũ nhíu nhíu mày, nhanh chóng lắc đầu.

Xuân Sinh cười đi ra khỏi phòng bệnh, "Các người nói chuyện, tôi đi nấu cơm cho Lôi Vũ." Anh nhường ghế cho bác sĩ Thẩm, rõ ràng là muốn lảng tránh.

Trái tim Lôi Vũ đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Bác sĩ Thẩm ngồi xuống ghế.

Lôi Vũ nhìn cô, lại nhớ tới chuyện bác sĩ Thẩm thông báo cho hắn Trương đội lúc trước bất ngờ trở nặng: "Là lão Trương..."

Bác sĩ Thẩm gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà ủ rũ, "Ngày mai là tang lễ của lão Trương."

Lôi Vũ cúi đầu, "Tôi muốn đi gặp lão Trương." Nhưng trong lòng hắn rất rõ, hắn hiện tại vẫn là trạng thái nằm liệt giường, không có khả năng đi.

Ngoài cửa sổ lất phất mưa phùn, Lôi Vũ chỉ hy vọng, ngày mai tang lễ lão Trương, có thể một vạn dặm không mây, trời xanh mây trắng.

-

Lôi Vũ vốn không muốn nói những lời này với Xuân Sinh, hắn cảm thấy Xuân Sinh hoạt bát vui vẻ như vậy, cũng không nên nói cho anh nghe mấy chuyện không vui.

Thế nhưng sau khi Lôi Vũ tiễn bác sĩ Thẩm, trạng thái kém đến mắt thường có thể thấy được, lúc Xuân Sinh xách cơm tiến vào, thấy Lôi Vũ tựa vào đầu giường che mặt, thân thể run rẩy, còn tưởng rằng miệng vết thương lại nứt ra, vội vàng ném cơm xuống chạy tới, "Làm sao vậy? Có đau không? Hả?"

Lôi Vũ lắc đầu, nhìn sắc mặt lo lắng của Xuân Sinh, vỗ nhẹ mu bàn tay Xuân Sinh một cái, "Không có việc gì, đừng lo."

"Vậy..." Xuân Sinh nhìn hắn, "Có phải đau trong lòng không?"

Bàn tay Lôi Vũ đặt trên mu bàn tay Xuân Sinh lập tức siết chặt, nắm đến Xuân Sinh đau đớn, nhưng anh một tiếng cũng không la.

Xuân Sinh nói, "Cậu nói ra được không?", anh cố gắng nuốt nghẹn ngào trong cổ họng, kìm nén không nói va vấn đề chung của các phi công thử nghiệm là gì?

Đại khái là bởi vì trải qua sóng to gió lớn, cho nên vĩnh viễn trên mặt phong đạm thanh vân, thẳng đến không thể vãn hồi, mới có thể biết khi đó rốt cuộc trải qua sóng to gió lớn như thế nào.

Một câu "Không có việc gì" trong miệng Lôi Vũ khi chạm vào đôi mắt trong suốt của Xuân Sinh đột nhiên bị chặn lại, trong lòng đột nhiên thắt chặt, đau đớn không thể tránh khỏi.

Xuân Sinh có rất nhiều cảm xúc, biểu cảm cũng rất nhiều, nhưng chưa bao giờ có bi thương.

Vì vậy, Lôi Vũ không tự chủ được suy nghĩ của mình mở miệng nói, "Tôi có một người bạn, anh ấy ... đã hy sinh. Ngày mai là tang lễ của anh ấy, tôi rất muốn đến gặp anh ấy lần cuối, nhưng chân tôi..."

Xuân Sinh khi nghe thấy từ "hy sinh" trong lòng liền đau một trận, càng nghe càng nghĩ tới mình.

Xuân Sinh nhẹ nhàng vỗ lưng Lôi Vũ, "Chỉ cần tháo nẹp ra, chúng ta đi gặp lão Trương được không?"

Lôi Vũ cười lắc đầu, nẹp tháo ra còn phải ngồi xe lăn, bệnh viện cách nghĩa trang liệt sĩ ngồi xe cũng phải rất lâu, chờ Lôi Vũ hai chân khôi phục, phỏng chừng hài cốt lão Trương đều đã lạnh lẽo.

-

Lôi Vũ không nghĩ tới Xuân Sinh có thể đẩy xe lăn của hắn đưa hắn đến nghĩa trang liệt sĩ, Xuân Sinh đem Lôi Vũ lên ghế sau xe lại chuyển xuống, đường xe không thể đi liền dùng xe lăn đẩy, một tiếng mệt cũng không kêu.

Lôi Vũ vô số lần khuyên anh từ bỏ, nhưng Xuân Sinh chỉ kiên định lắc đầu.

Lão Trương chôn cất không lâu, hoa trước mộ cũng chưa héo, Xuân Sinh đứng ở một nơi rất xa, để lại Lôi Vũ một mình trầm mặc trong bi thương.

Xuân Sinh dọc theo bia mộ, nhẹ nhàng rắc một ly rượu trắng lên một tấm bia mộ liệt sĩ.

"Ba, hôm nay rốt cục con lấy hết dũng khí đến thăm ba."

Xuân Sinh ngồi trên mặt đất trước mộ, im lặng một lúc, anh nói, "Đồng đội của ba, lão Trương, cũng hy sinh." Xuân Sinh nghẹn ngào một chút, "Con nghe Lôi Vũ nói, anh ấy cũng có một đứa con."

Xuân Sinh dùng sức lau nước mắt, một lần nữa giương lên nụ cười vô tâm vô phế, "Ba, con gặp một phi công, tên hắn là Lôi Vũ. Cậu ta là một phi công... Con thực sự thực sự sợ phi công, sợ tất cả mọi thứ bay trên bầu trời, nhưng con vẫn còn ở đây, từ Bắc Kinh đến đây, đến căn cứ bay thử nghiệm của ba. Nơi này gió cát thật lớn, mỗi lần nghe thấy tiếng máy bay bay qua con đều sợ hãi đến phát run, nhưng mà, nhưng con chính là nghĩ..."

Xuân Sinh nhìn Lôi Vũ ở phương xa yên lặng rơi lệ, nghẹn ngào nói, "Con chính là nghĩ, đừng để bi kịch của ba lặp lại."

-

Thiết kế của Lôi Vũ tiến triển rất thuận lợi, Xuân Sinh nhìn qua những bản vẽ thiết kế của Lôi Vũ vẽ, Lôi Vũ có thể là cảm thấy anh nhìn không hiểu, tùy tiện đặt trên bàn, Xuân Sinh nhìn lướt qua vài lần, thán phục sự sáng tạo của Lôi Vũ, đồng thời cũng nhìn ra mấy vấn đề tồn tại, nhưng mà, Xuân Sinh cái gì cũng không nói.

"Không tồi," Xuân Sinh mỉm cười, "Phi công vẫn có thể là một kỹ sư."

Lôi Vũ nhếch miệng cười, vẻ mặt vừa kiêu ngạo vừa đắc ý, "Đương nhiên, tôi là ai chứ, phi công thế hệ mới, chiếnsĩ chiến đấu trong máy bay."

Xuân Sinh cười khúc khích, "Cái rắm."

-

Lúc Xuân Sinh ra cửa Lôi Vũ còn đang ngủ, Xuân Sinh mở cửa thật cẩn thận, xách bữa sáng tiến vào phòng bệnh mới phát hiện Lôi Vũ đã ngồi dậy.

Xuân Sinh nhìn đồng hồ, chiếc đồng hồ báo thức của Lôi Vũ hôm nay tựa hồ chạy nhanh mười phút.

Lôi Vũ sợ nóng, một đêm có thể vén chăn lên năm sáu lần, bị thương cũng khó chịu, Xuân Sinh hết lần này đến lần khác rời giường đắp lại chăn cho hắn, nhưng hôm nay chăn lại đắp thật tốt lên người Lôi Vũ, Lôi Vũ còn giữ chặt chếc chăn.

"Lạnh không?" Xuân Sinh khó hiểu nháy mắt mấy cái, đã gần tháng tư, thời tiết cũng không lạnh đến mức này.

Lôi Vũ nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, đột nhiên xốc chăn lên, "Không phải..."

Xuân Sinh vô tình liếc nhìn tới chiếc quần bệnh nhân của Lôi Vũ, ánh mắt lập tức trợn tròn.

Giọng nói của Lôi Vũ rất bình tĩnh, ánh mắt nhìn chằm chằm anh, phảng phất muốn bắt được mỗi một biểu tình rất nhỏ của Xuân Sinh.

Lôi Vũ phi thường thản nhiên nói, "Chào cờ buổi sáng thôi mà."

Xuân Sinh sửng sốt, cuống quít dời tầm mắt, sắc mặt cả người đều đỏ lên, còn làm bộ như không có việc gì xảy ra, "À à không có việc gì, vậy cậu mau giải quyết một chút đi."

Lôi Vũ rũ mắt cười khẽ, đột nhiên nổi lên tâm tư chọc người, vì thế lại ngẩng đầu nhìn về phía Xuân Sinh, "Gì? Sao mặt anh lại đỏ như vậy?"

Xuân Sinh vỗ vỗ mặt mình, bộ dáng hung dữ, "Cậu nói lung tung, tôi đâu có đỏ mặt!" Trong lòng Xuân Sinh đã loạn thành một mảnh, thoáng cái là cảm thấy Lôi Vũ trêu chọc mình như vậy có phải vượt quá quy tắc hay không, thoáng cái lại cảm thấy nhịp tim quá nhanh, hoài nghi mình có thật sự đỏ mặt hay không.

Lôi Vũ nghiêng đầu nhìn anh, "Chân tôi bị thương, có thể làm sao?" Một bộ dáng lăn lộn không chịu được.

Xuân Sinh cắn răng, "... Tôi đỡ cậu đi."

Xuân Sinh vừa đến gần giường bệnh của Lôi Vũ, đã bị Lôi Vũ ôm cổ buộc phải khom lưng.

Cho dù tiếp xúc gần không biết bao nhiêu lần, thậm chí nhìn qua bộ dáng Lôi Vũ trần truồng, khuôn mặt Xuân Sinh vẫn như muốn bốc hoả.

Trán Lôi Vũ chống lên hắn, cúi đầu cười, "Anh đoán xem trong mộng của tôi là ai?"

Đầu Xuân Sinh ầm vang lên một tiếng.

-

Xuân Sinh ngồi ngẩn người trên sân thượng bệnh viện, anh trốn khỏi phòng bệnh của Lôi Vũ.

Lôi Vũ gần đây nhìn anh rất khác, lại năm lần bảy lượt từ chối Xuân Sinh tắm rửa cho hắn, Xuân Sinh còn tưởng rằng Lôi Vũ là bởi vì hai người trở nên thân thiết hơn mà ngượng ngùng, không nghĩ tới Lôi Vũ lại có ý tứ này.

Mấu chốt nhất chính là Lôi Vũ mạnh mẽ đánh quả bóng kia về phía anh, không chừa cho Xuân Sinh một đường lui, không cho anh bất kỳ cơ hội mơ hồ nào để đi qua.

"Mẹ nó!" Xuân Sinh ôm đầu kêu gào, anh nghiến răng nghiến lợi, "Lôi Vũ tiểu tử ngươi, là ngươi cố ý!"

-

Buổi tối là thời điểm xấu hổ nhất, Xuân Sinh nhanh chóng di chuyển đến cửa phòng bệnh của Lôi Vũ, "Tắm rửa đi..."

Lôi Vũ gật gật đầu, giống như biến thành một người khác, tương đối thản nhiên, cánh tay mở ra, "Nào, cởi đi."

Xuân Sinh giống như bị giẫm đuôi, đầu nổ tung, "Cậu!" Việc tắm rửa đơn giản này đã thay đổi.

Lôi Vũ nghiêng đầu, bộ dáng rất vô tội, "Tôi? Có chuyện gì với tôi sao?"

Xuân Sinh chỉ có thể tức giận tháo nút áo của hắn, thô lỗ cởi áo hắn ra.

"Nhẹ một chút, đau." Lôi Vũ bị móng tay Xuân Sinh cào đến, "Tôi vẫn là bệnh nhân a."

Xuân Sinh tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Bệnh em gái cậu!" Anh cố ý dùng sức vặn cánh tay Lôi Vũ một chút để trút giận.

Lôi Vũ bất đắc dĩ nói, "Anh không thể đối xử tốt với tôi một chút sao? Biết đâu anh sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa."

Động tác Xuân Sinh lập tức dừng lại.

Lôi Vũ lúc này mới nhận ra không đúng, vội vàng ngẩng đầu nhìn biểu tình của người nọ, nước mắt trong đôi mắt to của Xuân Sinh rơi xuống, cắn khóe miệng kéo xuống dưới, thoạt nhìn đáng thương không chịu nổi, "Cậu có lương tâm hay không, tôi đối với cậu còn chưa đủ tốt sao?" Xuân Sinh dùng tay áo dùng sức lau nước mắt, "Cậu căn bản là không có lương tâm! Loại chuyện cười này có thể tuỳ tiện nói ra sao? Hả?"

Lôi Vũ vội vàng ôm lấy anh, "Tôi sai rồi, đừng khóc, ba ba ba, cái miệng quạ."

Xuân Sinh cố gắng thoát khỏi tay hắn, "Đừng chạm vào tôi! Cậu thích tôi sao? Vậy bây giờ tôi nói cho cậu biết, tôi có thể ở bên bất cứ ai, phi công, tuyệt đối không thể!"

Cùng một việc, Xuân Sinh không muốn nó xảy ra lần thứ hai.

Tay Lôi Vũ dừng lại trên không trung một chút, vô lực buông xuống.

Lôi Vũ thở dài, tuy rằng bị cự tuyệt, tốt xấu gì cũng đã nói ra, cũng không tính là tiếc nuối cả đời.

-

Đây là đêm đầu tiên không có kể chuyện trước khi ngủ, Xuân Sinh nằm im lặng trên giường gấp và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đợi đến khi ánh mặt trời buổi sáng đánh thức Xuân Sinh, trong phòng bệnh đã không còn bóng dáng Lôi Vũ.

Lôi Vũ, cùng với hành lý của hắn cùng nhau biến mất.

Xuân Sinh tỉnh ngộ lại, hôm nay là ngày Lôi Vũ bỏ xe lăn, một khi hắn thoát khỏi xe lăn, có thể dùng nạng hỗ trợ, đồng nghĩa với việc hắn có thể được xuất viện.

Lôi Vũ trở về quân đội, phi công thử nghiệm Lôi Vũ ký hiệp ước bảo mật cùng y tá bệnh viện Xuân Sinh, thật sự giống như Lôi Vũ nói, "Sẽ không bao giờ gặp lại nữa".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top