Chương 4


Minh Phượng Sơn ở phía tây vùng ngoại thành xa xôi, có điểm xa, gọi xe qua tốn một trăm tệ. Khi Thẩm Nghiệp xuống xe, cậu dùng điện thoại nguyên chủ để thanh toán tiền, phát hiện số tiền còn lại cũng chủ còn mấy trăm tệ. Cũng may Từ Tư Tư cho cậu hai vạn, còn có thể dùng một đoạn thời gian.

Bất quá nếu sau khi bà ngoại Thẩm xuất viện, khẳng định là muốn đi làm kiểm tra toàn thân, nếu bà ngoại Thẩm có vấn đề, còn phải nằm viện điều dưỡng, lại là một lần tiêu tiền.

...... Xem ra phải hảo hảo kiếm tiền a.

Thẩm Nghiệp đi vào viện điều dưỡng, báo tên bà ngoại.

Nguyên chủ trước không có qua nơi này, nửa năm trước Dương Minh cùng tiểu tam lặng lẽ đem bà ngoại Thẩm nhốt lại, trước đó nguyên chủ cũng chỉ tra được bà ngoại Thẩm bị đưa vào Minh Phượng Sơn. Đây cũng là nguyên nhân mà nguyên chủ nộ khí đằng đằng đi tìm tiểu tam tính sổ, chính mình cũng bị lừa đến quay vòng vòng..... Này ai có thể nhịn a.

Đến trước quầy bệnh viện hỏi phòng của bà ngoại, Thẩm Nghiệp liền đi lên lầu hai.

Nhìn theo cậu rời đi, trước quầy bệnh viện hai cô gái chụm đầu vào nhau khe khẽ nói nhỏ—— "Hôm nay như thế nào lại nhiều người tới vậy đến tìm phòng 2009, hơn nữa đều là soái ca."

"Đúng vậy, lúc trước là một khốc ca, vừa mới tới này là cún con, cười rộ lên thật là đẹp mắt......"

"Ai, người vừa mới này có điểm quen thuộc...... Có phải cái người dùng chất cấm, tên Thẩm Nghiệp kia?"

"Có điểm giống, bất quá cái kia Thẩm Nghiệp thoạt nhìn thật u ám, tiểu ca ca này thật giống ánh mặt trời, hẳn là không phải cùng một người đi......"

Thẩm Nghiệp không nghe thấy các cô nơi chuyện, lập tức đi đến cửa phòng 2009.

Cửa phòng mở rộng, cậu ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy hai người bảo tiêu cao to đem bà ngoại Thẩm từ trên giường nâng xuống, đi tới bên cạnh xe lăn.

Trên mặt đất còn mấy tên nam nhân mặc đồ đen đang nằm.

Thẩm Nghiệp nhíu mày, ánh mặt dừng ở trên người bà ngoại Thẩm.

Bà người gầy trơ cả xương, sắc mặt tái nhợt khô khốc, nhìn ra được trạng thái thật không tốt, này nửa năm hẳn là ăn không ít khổ.

Thẩm Nghiệp mũi lại bắt đầu lên men.

Đây là cảm xúc của nguyên chủ, có thể là thấy bà ngoại Thẩm chịu khổ, trong lòng khó chịu đi.

Cha ruột của nguyên chủ thật không phải là người, vài năm này vẫn luôn dựa vào Thẩm gia sinh hoạt, ông ngoại và bà ngoại Thẩm đối với hắn thực không tồi, kết quả hắn ở bên ngoài chẳng những nuôi tiểu tam cùng con riêng, còn cùng tiểu tam hợp lực hại chết mẹ ruột của nguyên chủ, lại đem bà ngoại Thẩm nhốt vào bệnh viện tâm thần.

Thật là không bằng súc sinh!

Thẩm Nghiệp âm thầm phỉ nhổ một phen, tiến lên quát: "Các ngươi muốn làm gù? Mau thả bà ngoại ta ra!"

Hai bảo tiêu vừa thấy chính là luyện qua, cũng không biết đối với bà ngoại Thẩm làm cái gì. Cậu suy đoán hẳn là cha của nguyên chủ muốn đem bà ngoại Thẩm đi, cho nên cậu cũng bất chấp đáy lòng chua xót, lập tức lên tiếng ngăn cản.

Người trong phòng ước chừng cũng không dự đoán được sẽ có người tới nơi này, đồng thời nhìn về phía cậu, bà ngoại Thẩm liền mở to đôi vắn vẩn đục, hướng cậu nhìn qua.

Thấy bảo tiêu vẫn như cũ không có ý tứ buông bà ngoại Thẩm ra, Thẩm Nghiệp lạnh mặt, lặng lẽ lấy ra lá bùa.

Chờ đúng lúc này, bà ngoại Thẩm đại khái là nhận ra cậu, bỗng nhiên hướng cậu vẫy tay, nói: "Tiểu Diệp Tử, cháu đã đến rồi."

Nguyên lai nhũ danh của nguyên chủ là Tiểu Diệp Tử sao? Còn rất đáng yêu, nhìn ra được trước kia trong nhà nguyên chủ rất được yêu thương.

Cậu ngoan ngoãn đi qua, dùng ánh mắt đảo qua hai tên bảo tiêu.

Hai tên bải tiêu tức khắc duỗi thẳng lưng, không biết có phải ảo giác hay không, bọn họ cư nhiên cảm thấy thiếu niên mảnh khảnh trước mắt trên người mang theo một loại khí thế khó coa thể nói lên lời, ép bọn họ có chút không thoải mái.

Thẩm Nghiệp ngồi xổm trước xe lăn, nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của bà ngoại Thẩm, nhẹ giọng nói: "Bà ngoại."

Lúc này cậu đã phát hiện hai tên bảo tiêu không có ý tứ thương tổn bà ngoại, bởi vì bà ngoại nhìn thấy cậu phản ứng đầu tiên không phải cầu cứu, mà là hướng cậu vẫy tay, tâm tình giống như cũng không tồi, vẻ tái nhợt trên mặt mang theo nồng đậm ý cười. Cảm xúc này tuyệt đối không phải bị bắt cóc có.

Cũng không biết hai tên bảo tiêu này lai lịch như thế nào, mà trên mặt đất nằm mấy người, phỏng chừng mới là Dương Minh phái tới, bị hai tên bảo tiêu này đánh ngã.

Ở trong lúc cậu suy tư, bà ngoại cũng gắt gao mà nắm lấy tay cậu, nói: "Bọn họ là thủ hạ của Tiểu Trạch. Tiểu Trạch muốn dẫn bà đi, đám người Dương Minh ngăn cản không cho. Cũng may thủ hạ của Tiểu Trạch rất lợi hại, đem người xấu đều đánh đến hôn mê. Chúng ta đang chuẩn bị đi tìm cháu đây."

Quả nhiên bị cậu đoán trúng, hai tên bảo tiêu này là người tốt, đám người trên mặt đất kia là Dương Minh phái tới.

Súc sinh Dương Minh kia, cư nhiên người già đều không buông tha, cũng không sợ thiên lôi đánh xuống.

Thẩm Nghiếp hít sâu một hơi, đem đáy lòng tức giận quay cuồng phun ra, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Trạch là ai?"

Cậu không dám dùng sức nắm tay bà ngoại Thẩm, năm ngón tay bà cùng lòng bàn tay chủ còn lại xương cốt, giống như chạm một cái liền vỡ vụn.

Bà ngoại chủ vào phía sau cậu, nói: "Nha, liền ở cửa. Cháu vừa vội vội vàng vàng đi vào, không thấy được hắn đi?"

Thẩm Nghiệp quay đầu lại, liền thấy một nam nhân dáng người cao lớn đĩnh bạt đứng sau lưng ở cửa, ánh mắt thâm ý nhìn cậu.
Cậu lập tức xem ngây người.

Đối phương lớn lên thập phần anh tuấn, so với minh tinh điện ảnh còn phải đẹp hơn rất nhiều, đặc biệt là đôi mắt u trầm như mực, quả thực có thể đem người hút vào.

Cổ quái chính là, Thẩm Nghiệp cư nhiên không thấy rõ tướng mạo của nam nhân, thật giống như có tầng tầng sương mù cản trở cậu tìm tòi nghiên cứu.

Đây là tình huống trước kia chưa bao giờ xuất hiện qua.

Bất quá, đây cũng không phải nguyên nhân cậu xem đến ngây ngốc, cậu sở dĩ ngây người, là vì nam nhân cả người toàn mây tím.

Mây tím kia phá lệ nồng hậu —— nam nhân giống như là một suối nguồn, mây tím cuồn cuộn không ngừng từ trong cơ thể hắn trào ra.

Thực mau từng luồng mây tím kia mắt thường có thể thấy được mà hướng Thẩm Nghiệp đi tới, lúc trước ở bệnh viện đối phó với Dương Kế Tổ, lại đoán mệnh cho ông lão, sức lực của Thẩm Nghiệp trở nên có chút suy yếu, lúc này hút mây tím, cậu cư nhiên lập tức khôi phục tinh thần.

Cậu không nhịn được nuốt nuốt nước miếng. Không hổ là khí của đế vương, thật sự quá bá đạo quá lợi hại, chẳng sợ chỉ cùng nam nhân cùng đứng trong phòng, chẳng sợ cách một khoảng, cậu đều được lợi vô cùng.

Hiện tại trên người cậu lười biếng, thoải mái đến không chịu được.

Xem ra về sau nên cùng nam nhân tiếp xúc nhiều với nhau.....

Ngay sau đó trong đầu cậu hiện lên một cái ý tưởng lớn mật, nếu trên người nam nhân có mây tím có thể làm cậu khôi phục sức lực, kia..... Có phải hay không cũng có thể ôn dưỡng thần hồn cậu, cuối cùng đem thần hồn tu bổ hoàn toàn?

Sau khi cân nhắc, nam nhân đột nhiên hướng về phía cậu và bà ngoại đi tới, ngừng ở nơi cách cậu chỉ có mấy cm.

Tiếp xúc gần gũi với đối phương, mây tím trên người hắn càng thêm nồng hậu, mà cậu cũng cảm thấy càng thêm thoải mái.

Cậu không ngừng hít hít mũi, từng ngụm từng ngụm mà đem mây tím nuốt vào trong bụng, rất giống yêu tinh • hút dương khí.
Bà ngoại thấy cậu vẫn luôn không lên tiếng, thúc giục nói: "Tiểu Diệp Tử, đây là vị hôn phu Diệp Trạch của cháu, cháu mau cùng người ta chào hỏi."

Thẩm Nghiệp đang dùng sức hút mây tím trên người nam nhân, đột nhiên không kịp phòng bị nghe thấy bà ngoại nói, cậu tức khắc trợn tròn mắt.

Chưa...... Chưa cái gì phu?

Bà ngoại lại nhìn về phía Diệp Trạch, nói: "Tiểu Trạch, đây là Tiểu Diệp Tử, đại danh kêu Thẩm Nghiệp, các ngươi hẳn là chưa thấy qua đi?"
Diệp Trạch ánh mắt dừng ở trên người Thẩm Nghiệp.

Lúc này Thẩm Nghiệp bởi vì hút mây tím , sắc mặt hồng thuận hơn một chút, lại như cũ có vẻ đơn bạc. Chủ yếu là nguyên chủ thân thể quá gầy yếu, thoạt nhìn tựa như bị ngược đãi qua.

Bất quá Thẩm Nghiệp ngũ quan rất đẹp, lông mày thanh tú, ánh mắt đen láy, khuôn mặt trắng nõn, hợp thành một gương mặt xinh đẹp.

Diệp Trạch nhàn nhạt mà thu hồi tầm mất: "Vâng, lần đầu tiên thấy."

Bà ngoại giữ chặt tay cậu, đem bàn tay hắn bao trùm lấy mu bàn tay Thẩm Nghiệp, nói: "Lần đầu tiên thấy cũng không sao, ngươi là một hài tử tốt, cháu ngoại ta cũng là một hài tử tốt, các ngươi kết hôn sau này nhất định sẽ sinh hoạt hạnh phúc ở bên nhau."

Thẩm Nghiệp: "......"

Kết...... Kết hôn?

Cậu tìm tòi ký ức của nguyên chủ, cũng không có vị hôn phu tên là Diệp Trạch.

Không phải là bà ngoại lớn tuổi, bị nam nhân cả người mây tím trước mắt lừa đi?

Nhưng...... Nam nhân trước mắt này không phú tức quý, cả hai đời cậu cộng lại cũng chỉ gặp qua một người mây tím dày đặc như vậy, tuyệt đối thân là con của trời, cho nên nam nhân này không có khả năng lừa cậu cùng bà ngoại.

Nói cách khác, bà ngoại nói hôn ước là sự thật?

Thẩm Nghiệp nhất thời ngơ ngẩn.

Lúc này tay cậu còn bị Diệp Trạch bao trùm, bàn tay Diệp Trạch thực to rộng, lộ ra hơi thở ấm áp.

Cậu giương mắt nhìn về phía Diệp Trạch. Diệp Trạch cũng đang nhìn cậu, cặp con ngươi kia sâu kín nặng nề, sâu không thấy đáy.

Hô hấp Thẩm Nghiệp cứng lại, nhanh chóng di dời ánh mắt, tầm mắt dừng ở đỉnh đầu nam nhân. Mây tím đang từ mỗi sợi tóc li ti trào ra, tựa như nước suối, không ngừng mà chảy ra bên ngoài.

Thẩm Nghiệp: "......"

Nam nhân vì cái gì đối cậu phát tán mị lực chết tiệt? Mây tím nồng đậm phả đến cậu mở không được mắt!

Thấy cậu phát ngốc, bà ngoại giải thích nói: "Ông ngoại cháu từng cùng ông Tiểu Trạch ước định, đem cháu đính hôn cùng Tiểu Trạch......."

Hóa ra ở 20 năm trước, ông ngoại Thẩm Nghiệp đã cứu ông Diệp Trạch. Khi đó ông ngoại Thẩm còn không phát hiện, mà Diệp gia là gia tộc hiển hách nhất Hoa Hạ. Diệp lão gia ghi nhớ ân tình ông ngoại Thẩm, trước khi đi chẳng những để lại ông ngoại Thẩm rất nhiều tiền tài, còn lưu lại một ngọc bội, nói rõ về sau sẽ để đích trưởng tôn đến cưới đời sau Thẩm gia. Ông ngoại Thẩm dùng số tiền kia buôn bán, lúc này mới tích cóp một cái gia nghiệp to như vậy, đến nỗi ngọc bội, phải giao lại cho bà ngoại Thẩm bảo quản.

Diệp gia......

Thẩm Nghiệp ở trong đầu tìm tòi, Diệp gia hiện tại vẫn như cũ là gia tộc hiển hách nhất Hoa Hạ, hơn nữa nghe nói Diệp gia Đế Đô cùng Diệp gia Hải Thành là đồng tộc, hai nhà mấy trăm năm này vẫn luôn cùng nhau trông coi, khiến cho Diệp gia trường thịnh không suy.

Bất quá người Diệp gia đều rất thần bí, có rất ít truyền thông đưa tin.

Người nam nhân trước mắt này, nếu thực hiện lời hứa tới cưới cậu, kia hẳn là đích trưởng tôn Diệp gia đi......

Thân phận quả nhiên không bình thường.

Thẩm Nghiệp một chút cũn không ngoài ý muốn, nhìn đế vương chi khí, quanh thân mây tím, đặt ở cổ đại, kia cũng là làm vương hầu tướng quân a.

Chỉ là chuyện kết hôn này......

Tuy rằng cậu rất muốn mượn mây tím trên người nam nhân, nhưng với cậu mà nói, đối phương chung quy là một người xa lạ, nào có vừa thấy mặt liền kết hôn?

Cậu nhanh trí mà đổi đề tài nói: "Bà ngoại, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi, việc khác lúc sau lại nói."

Bà ngoại sửng sốt, ngay sau đó đồng ý xuống dưới.

Bà cũng không nghĩ ở lại viện điều dưỡng,nửa năm này Dương Minh cùng tiểu tam hay phái người tới tra tấn bà, thần kinh bà trở nên suy nhược, hai chân thậm chí bị đánh què, nhưng bà không nghĩ bị Dương Minh cùng tiểu tam phát hiện tung tích của mình và Thẩm Nghiệp.

Thẩm Nghiệp đứng dậy, chuẩn bị đi đẩy xe lăn. Diệp Trạch lại trước cậu một bước, đẩy bà ngoại đi ra ngoài.

Cậu không khỏi liếc mắt nhìn Diệp Trạch một cái.

Diệp Trạch mắt nhìn phía trước, không có hản ứng cậu.

Vẫn là nam thân cao lãnh a.

Thẩm Nghiệp tấm tắc hai tiếng, chỉ vào những người trên mặt đất, nói: "Bọ họ làm sao bây giờ?"

Diệp Trạch nói: "Sẽ có người xử lý."

Nghe vậy, Thẩm Nghiệp cũng liền không lại hỏi nhiều, chỉ nói: "Cảm ơn."

Trước lúc tới nơi này, cậu liền dự đoán được sẽ gặp người của Dương Minh, cũng làm một ít chuẩn bị. Nào nghĩ đến cư nhiên nhảy ra một tên Diệp Trạch, giúp cậu đem những người này toàn bộ hạ gục, nhưng thật ra giúp cậu rất nhiều.

Diệp Trạch nói: "Không có việc gì."

Lại là loại cao lãnh tích chữ như vàng.
Thẩm Nghiệp bĩu môi.

Nhìn nam nhân cả người toàn mây tím, trợ giúp cậu khôi khục tinh thần lực rất tốt, cậu liền không so đo.

______________________
Tác giả có lời muốn nói: Ấn quan hệ tới nói, Diệp Đinh muốn kêu Diệp Trạch đại đường ca, nhưng là huyết thống rất xa, chỉ là cùng cái tổ tông ~ cho nên này xem như nửa cái hệ liệt văn đi ~ không ảnh hưởng đọc, có lẽ Tiểu Đinh hậu kỳ còn sẽ đánh cái nước tương ~
Cảm ơn các bảo bối dinh dưỡng dịch ~=3=

Bánh nhỏ: dạo này bận thi hk quá mn ơi, có j sai sót hay cấn ở đâu cứ bảo mình nhé, nhũ danh tiểu diệp tử của bé cx là lá nhỉ thì nên để lá nhỏ hay tiểu diệp tử?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top