Chương 3: Bùa Nguyền Rủa

Trong căn nhà gỗ nhỏ, ánh sáng từ chiếc đèn dầu le lói soi rõ khuôn mặt Minh sau lớp khăn. Dù anh cố che đi, Kiệt vẫn nhận ra những vết sẹo mờ trải dài từ cổ lên đến cằm, như một lời nhắc nhở đau đớn về quá khứ mà Minh mang theo.

Lời nguyền này bắt nguồn từ một truyền thuyết cổ xưa, – Minh bắt đầu, ánh mắt dán chặt vào chiếc bùa trên tay Kiệt. – Nó không phải là thứ mà con người bình thường nên chạm vào.

Tại sao? – Kiệt hỏi, giọng đầy nghi hoặc.

Minh im lặng trong giây lát, như đang cân nhắc có nên tiết lộ sự thật hay không.

Chiếc bùa này không chỉ đơn thuần là một vật cổ xưa. Nó chứa linh hồn của người đã tạo ra nó, một pháp sư bị trừng phạt vì dùng ma thuật để thao túng số phận con người. Lời nguyền được khắc sâu trong nó: Ai cầm chiếc bùa sẽ nghe được những lời thì thầm từ trái tim người khác... nhưng đồng thời, chính trái tim của họ cũng sẽ bị thử thách.

Thử thách? Ý anh là gì? – Kiệt siết chặt chiếc bùa, cảm nhận rõ sự rung động kỳ lạ từ nó.

Minh thở dài, đôi mắt trở nên u ám.

Chiếc bùa không tự động phát sáng. Nó chỉ sáng khi người cầm nó gặp được... định mệnh của mình. Và khi đó, lời nguyền sẽ ép buộc cả hai phải hy sinh vì nhau.

Vì nhau? – Kiệt hỏi, trái tim đập mạnh. – Vậy... anh cũng từng cầm nó?

Minh gật đầu, ánh mắt anh tràn đầy sự đau khổ.

Tôi đã cầm nó cách đây nhiều năm. Người yêu tôi... cô ấy đã hy sinh để cứu tôi. Nhưng kể từ đó, tôi không còn là chính mình nữa. Tôi sống trong bóng tối, tránh xa tất cả, vì tôi biết bất cứ ai đến gần tôi cũng sẽ bị lời nguyền ám lấy.

Căn phòng rơi vào im lặng. Kiệt cảm nhận một cơn gió lạnh lùa qua, mang theo một cảm giác bất an kỳ lạ.

Nhưng tại sao anh lại giúp tôi? – Kiệt hỏi, ánh mắt đầy nghi ngờ.

Minh đứng dậy, nhìn thẳng vào Kiệt.

Vì lần này... tôi muốn phá bỏ lời nguyền. Và cậu, là chìa khóa cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #đammỹ