Chương 84
"Ngày hôm qua tụi em bắt xe buýt đi qua bên kia núi a! Bên kia cũng là một trấn nhỏ, không có biển, bất quá có ôn tuyền, rất rất nhiều a!" Sáng sớm đã nghe đến Điểm Điểm nhỏ giọng kích động, ngô. . . Sau khi đi tới Sơn Hải trấn , không biết có phải hay không là núi và biển rộng hoàn cảnh kích ra thiên tính hài tử, bé bây giờ trở nên hoạt bát hơn, nói cũng nhiều hơn trước đây không ít.
"Xe buýt thúc thúc còn dẫn tụi em đi ngâm ôn tuyền cơ ~" Nói đến đây, Điểm Điểm dựng lên một đầu ngón út, đắc ý quơ qua quơ lại.
Tối hôm trước uống nhiều, những người lớn trên cơ bản đều vào trạng thái say rượu , chỉ có nhóm hài tử trước sau như một đúng hạn rời giường, sau khi thức dậy thì bắt đầu líu ríu.
Mỗi sáng sớm thuần thục bắt xe buýt từ Phùng gia đến nhà Lâm Uyên, muốn đi đâu , bắt điểm xe bus nào, trong lòng Điểm Điểm bây giờ rõ ràng, kết hợp với màu da bị phơi hơi biến thành đen của bé , bây giờ nhìn lại bé đã rất giống đứa nhỏ xuất thân từ Sơn Hải trấn.
Sơn Hải trấn thực khá nhỏ, xe bus chỉ có hai chiếc, một chiếc phụ trách Nam Bắc , một chiếc phụ trách Đông Tây, chuyến xe không nhiều, bất quá đối với cư dân trên trấn mà nói đã đủ.
Xe buýt thúc thúc Điểm Điểm vừa kể thật ra là tài xế xe buýt , vừa mới lái qua núi. . .
"Là đường 99 đi?" Đặt dưa hấu cắt tốt lên trên bàn, Lâm Uyên hỏi Điểm Điểm.
Bé dùng sức gật đầu.
"Bây giờ có thể ngồi xe buýt đi qua Lân trấn rồi sao? Thật không sai a, tớ nhớ kỹ chúng ta khi còn bé vẫn không thể ni ~" Phùng Mông cằm lên một miếng dưa hấu, nhớ lại thời kì ấu thơ.
"Bất quá khi còn bé cậu không phải đi dạo liền đi tới Lân trấn sao?" Lấy một mảnh đưa cho Thâm Bạch, Lâm Uyên nhìn Phùng Mông liếc mắt.
Bản thân Phùng Mông đã tự mang "Công năng đặc dị" —— lạc đường, cũng không biết Phùng Mông là thế nào đi, mọi người rõ ràng đi cùng một con đường ← Sơn Hải trấn tổng cộng không có bao nhiêu cái, vậy mà cứ một mực tới nửa đường Phùng Mông liền mạc danh kỳ diệu biến mất, sau đó lại xuất hiện đến nơi nào đó không giải thích được.
Khác với Lâm Uyên từ nhỏ đến lớn hầu như không có rời đi Sơn Hải trấn , Phùng Mông thế nhưng từ rất nhỏ đã "Du lãm" qua khắp nơi ← mỗi lần đều là lạc đường thuận tiện tham quan.
"Hắc hắc ~" Phùng Mông xoa đầu, ngượng ngùng cười cười.
"Đường 99 bây giờ vẫn là Hoàng thúc thúc chạy sao? Tớ nhớ kỹ khi còn bé chính là thúc ấy chạy, khi đó xe không có thông đến Lân trấn, bất quá có một lần đi lạc còn là Hoàng thúc thúc lái xe đến Lân trấn đón tớ." Phùng Mông hồi tưởng: "Lại nói tiếp, lần kia thúc ấy cũng mang tớ ngâm ôn tuyền, còn mua dưa hấu cho ăn ni ~ "
"Khi đó ngâm xong ôn tuyền xua cho hết khí lạnh trên người, tớ được cho uống nước dưa hấu vừa to vừa ngọt, tiếp sau Hoàng thúc thúc lại chạy xe buýt chở tớ trở về, trên xe thật to ngoại trừ hai chú cháu thì không có lấy một bóng người, thấy thế tớ liền hát suốt dọc đường, Hoàng thúc thúc còn khen êm tai ni ~ "
Nghĩ đến Phùng Mông ở KTV biểu hiện sinh mãnh, Lâm Uyên: . . .
Vào lúc này, Điểm Điểm tự tin mười phần chen vào nói: "Hoàng thúc thúc cũng khen em hát êm tai ni!"
Thâm Bạch liền tiến đến bên tai Lâm Uyên, nhẹ giọng nói: "Nhìn không ra a, sở thích của Hoàng thúc thúc thật không giống người thường?"
Thâm Bạch cũng biết Hoàng thúc thúc.
Bất tri bất giác, bọn họ đã đi tới Sơn Hải trấn mười lăm ngày, tuy rằng còn chưa đi qua mỗi một tấc đất, bất quá chí ít đã đi qua các con đường chủ chốt ở trấn nhỏ, leo lên núi, biển cũng lặn, làm quen được thật nhiều cư dân trên trấn, cũng nhận được rất nhiều đồ vặt.
Phùng Mông, Diệp Khai, Tông Hằng, Trương đại gia mỗi người đều có thêm một cái hình xăm, ngay cả Điểm Điểm cũng có, nho nhỏ, là một con tiểu hắc cẩu, do chính bé chủ động yêu cầu.
Ngày nghỉ sắp kết thúc.
"Sắp xếp đồ vật lại, sau đó tìm A Hoa mượn một chiếc xe, theo quy củ, lần sau trở lại lái về là được." A Mỹ đối với việc ngoại tôn ly biệt cũng không có biểu hiện thương cảm gì, chỉ là chỉ điểm nhóm bọn họ về vấn đề rời đi.
Thâm Bạch ngoan ngoãn tới nhà A Hoa bà bà mượn xe.
Thật ra trong mấy ngày nay, mọi người đều tự kết giao bằng hữu mới nên có không ít người muốn cáo biệt, Trương đại gia thì đi tới nhóm bạn già cáo biệt, thuận tiện chuyển giao cửa hàng; Điểm Điểm thì chào tạm biệt nhóm tiểu đồng bọn; Diệp Khai thì tính toán chạy quanh hải tuyến một vòng nữa; Tông Hằng thì dự định kiểm tra lần cuối ổ gà nhà Hải bà, nhìn xem có chỗ nào cần tra lậu bổ khuyết không.
Tới đây tiệm xăm vẫn luôn náo nhiệt rốt cục yên tĩnh lại, Lâm Uyên đi tới chỗ Trương thúc mua thịt cá tươi, làm một món cá hấp bà ngoại thích ăn nhất, hai người giống như trước cùng ăn một bữa cơm tối thật đơn giản .
↓
Không cần phải chờ những người khác, những người khác sẽ có người chiêu đãi bọn họ ăn cơm.
"Nếu được thành phố lớn tiếp nhận rồi, vậy thì tốt nhất hảo hảo ở bên kia sinh hoạt, thanh niên nhân ở bên ngoài nhiều sẽ học thêm kiến thức, âu cũng là chuyện tốt." Vừa ăn cá, A Mỹ vừa tán gẫu với Lâm Uyên.
"Ân." Tuy rằng nghĩ cách nói của bà ngoại có chút kỳ quái, bất quá Lâm Uyên vẫn là nhẹ giọng lên tiếng đáp ứng.
Vào lần tiếp theo bà ngoại xăm hình, dị trạng trước đây Lâm Uyên không thấy được rốt cục nhìn thấy. Bất quá bà ngoại lại không có một tia dị dạng, hoàn toàn không thèm để ý bọn họ biết, hay hoặc là nói, biểu hiện của nàng quá tự nhiên, tự nhiên đến mức Lâm Uyên không hiểu nổi có phải hay không chính nàng thực sự không biết dị trạng của mình.
Thế cho nên hắn không biết nói gì.
"Ta biết cháu muốn hỏi gì, bất quá cái gì cũng đừng hỏi, ta sẽ không trả lời." Lại ăn một miếng cá, bà ngoại bỗng nhiên không đầu không đuôi lên tiếng.
Lâm Uyên ngẩng đầu, nhìn bà ngoại liếc mắt, nhưng mà, từ góc độ này hắn chỉ có thể nhìn đến đỉnh đầu tóc bạc của nàng.
Lúc nói lời này, nàng không ngẩng đầu lên.
"Dùng hai mắt của mình nhìn, dựa vào cảm giác của mình, đừng cái gì cũng hỏi người khác, thứ mà người khác nói cho cháu biết chỉ có hai loại: Hoặc là thứ chính người đó nhìn thấy, hoặc là thứ người đó muốn nói cho cháu biết, bất kể loại nào, nếu biết thà rằng chi bằng không biết."
"Ta không phải gia trưởng tốt, cũng không hiểu phương pháp giáo dục hài tử , bất quá, đây là phương thức ta dưỡng dục cháu, mà nhìn xem cháu lớn đến như vậy, rõ ràng là một hài tử tốt." Nói xong câu đó, bà ngoại rốt cục ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thùi thẳng tắp nhìn chăm chú vào Lâm Uyên, hai cặp mắt đen nhánh cực kỳ giống nhau giằng co cùng một chỗ, ngay khi Lâm Uyên cho là mình sắp từ trong mắt bà ngoại nhìn thấy thứ gì , bà ngoại bỗng nhiên nói:
"Cá ăn xong rồi, làm một con khác đi."
Lâm Uyên: . . .
Lần thứ hai làm cá, đứng ở phòng bếp xuyên thấu qua cửa sổ nhìn bên ngoài, Lâm Uyên thấy được mây đen phía chân trời xa xa.
Đây là dấu hiệu gió to mưa lớn gần đến .
Dời đường nhìn, Lâm Uyên chuyên chú nhìn cá trong nồi.
Mây đen càng ngày càng nặng, bóng đêm cũng càng ngày càng sâu, cuối cùng , không thể phân rõ hác ám trên đỉnh đầu rốt cuộc là bầu trời tối đen hay là mây đen nữa, Thâm Bạch mới trở về.
"Trời ạ! Thật là đáng sợ ! Em vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mây sóng thần tiêu chuẩn như vậy! A Uyên, ngày mai trên trấn không biết sẽ có biển động hay không nữa? Chúng ta có nên ở lại một ngày giúp đỡ mọi người không ?" Đại khái là mây trên đỉnh đầu mang cho hắn áp lực, mặc dù không có trời mưa, Thâm Bạch vẫn là chạy chậm trở về.
"Không cần, trên trấn bình thường sẽ có hiện tượng thiên văn như vậy, bất quá trên thực tế biển động không nhiều đâu." Trả lời hắn là Phùng Mông, bởi sáng ngày mai phải đi sớm, ngày hôm nay tất cả mọi người tới chợ bên này nghỉ ngơi, cho nên Thâm Bạch đi tới mượn xe thuận tiện rước luôn đám Phùng Mông về.
"Thầy xác định? Mây này thực sự rất lợi hại, em từ hải tuyến trở về, biển vừa nhìn cũng không đúng . . ." Thâm Bạch tuy rằng từ nhỏ sống tại thành phố lớn cấp bậc an toàn cao nhất, thế nhưng hắn đọc sách nhiều a ~ đủ loại thiên môn tiểu thường thức hiểu rõ một đống lớn, thấy hiện tượng thiên văn không giống như tầm thường, còn cố ý đối chiếu.
"Yên tâm a ~ thực sự một lần cũng chưa từng tới." Cười hì hì, Phùng Mông ai ủi hắn.
Bất quá Thâm Bạch hiển nhiên vẫn không thể yên tâm, buổi tối không ngủ được, hắn cầm tài liệu đóng đóng một hồi, làm thêm một lần gia cố bên ngoài cửa hàng Lâm bà, cuối cùng vẫn là hắn gây ra động tĩnh quá lớn, làm ồn A Mỹ nữ thanh niên ngủ, cuối cùng bị nàng đuổi trở về.
Sau đó ngày tiếp theo vừa rạng sáng, A Mỹ nữ thanh niên đúng giờ kêu mọi người dậy.
Ngoài cửa sổ đen tối nặng nề, thấy thế nào cũng không giống hừng đông ngày thường, nhưng mà thời gian trên đồng hồ đúng là buổi sáng.
Khí trời bên ngoài tựa như hoàn toàn không quấy nhiễu được cư dân trên trấn nhỏ , lúc này, toàn bộ trấn nhỏ còn đang ngủ say.
Cũng may có Trương đại gia dậy sớm hơn bọn họ, lão gia tử đã bày điểm tâm lên bàn.
"Thời tiết này. . . Nhìn thật không tốt lắm a. . ." Tuy rằng không bằng Thâm Bạch hiểu được một ít thiên môn thường thức, thế nhưng lão nhân gia sống lâu, kinh nghiệm cũng nhiều hơn.
"Không có chuyện gì." Phùng Mông lại bắt đầu thoải mái an ủi lão gia tử: "Chúng ta Sơn Hải trấn có thiên nhiên làm lá chắn, bất luận cái gì tai hoạ trên biển đều không tản đến được bên này, tất cả đều không ngoại lệ."
"Ăn nhanh lên một chút, ăn no phải đi ngồi xe, lần này có tìm A Hoa mượn một chiếc xe rộng rãi hơn không? Lần trước chiếc xe kia mấy đứa ngồi có điểm chật. . ." Nhẹ giọng giục xong, A Mỹ nhìn về phía Thâm Bạch.
Bởi vì nàng vừa hỏi, Thâm Bạch rốt cục chuyển lực chú ý từ khí trời trở về, hắn bỗng nhiên có chút hưng phấn, lại có điểm không biết như thế nào cho phải:
"Cái kia. . . Hôm qua trở về lo lắng khí trời nên đã quên nói, A Hoa bà bà cho A Uyên một chiếc xe."
"?"
"Lần này là xe việt dã thành thị cấp bậc thần thoại a a a a a a a! Cực kỳ suất cực kỳ thích hợp A Uyên! A Hoa bà bà nói là lễ vật tặng A Uyên đến trường."
"Tôi muốn xe làm gì? Ửu Kim thị taxi rất phương tiện, tàu điện ngầm càng dễ dàng hơn."
"Cho cậu cậu cứ thu đi , dù sao cũng là đặt ở bãi đổ xe trạm xe lửa , ha hả, tớ xem A Hoa tám phần mười xe mua nhiều lắm, chắc là bãi đỗ xe nhà mình không còn chỗ để đi?"
". . . Tựa hồ thật là không còn chỗ a. . . A Uyên, anh không biết gara nhà A Hoa bà bà có bao nhiêu đồ sộ! Trời ạ! Tất cả đều là các loại cấp bậc thần thoại! Các kiểu hạn chế! Em dám nói lão gia tử em cất dấu khả năng cũng không sánh bằng A Hoa bà bà!"
Nói chung, nhờ phúc A Hoa bà bà tư nhân cất dấu, sáng sớm trên bàn cơm, tinh tinh tang tang đều là giọng Thâm Bạch miêu tả về kho tàng cất dấu của A Hoa bà bà, bữa sáng ăn rất ngon, tất cả đã quên đi khí trời đáng sợ bên ngoài.
Mãi cho đến bọn họ lái xe việt dã trên hải tuyến, chạy tới trạm xe lửa.
"Thời tiết này thực sự không thành vấn đề sao?" Ngay cả Diệp Khai cũng hiểu được không bình thường.
"Không thành vấn đề ~ yên tâm ~" Hai cư dân Sơn Hải trấn trái lại vẻ mặt bình tĩnh, bị bọn họ lây, đoàn người cũng bình ổn lại tâm trạng.
Xe việt dã lần thứ hai bị dừng ở bãi đỗ xe nhà ga, làm một nhóm lữ khách duy nhất ngày hôm nay, sau khi bọn họ lên xe tìm được chỗ ngồi, Diệp Khai tiện tay mở radio ← đây là radio kiểu cũ hắn mua trên trấn, dùng gỗ Ô Vân chế luyện.
"Các vị lữ khách mọi người khỏe, bây giờ là khí tượng dự báo, phía Đông hải vực đang sinh thành bão cường lực, dự tính sẽ có biển động đến ven bờ các thành thị, xin các lữ khách tại những thành thị này sớm làm tốt chuẩn bị phòng chống, không nên đi ra ngoài, dưới đây là danh sách những thành thị . . ."
Tin tức đầu tiên khiến Diệp Khai ngây ngẩn cả người.
"Này. . . phía Đông hải vực. . . Sơn Hải trấn ngay phía Đông hải vực đi?"
"Không thành vấn đề ~ yên tâm ~ yên tâm ~" Phùng Mông vẫn như cũ cười tủm tỉm, vẻ mặt bình tĩnh.
Xe lửa ở trong tâm tình trấn định của Phùng Mông chậm rãi lái ra nhà ga, không bao lâu thì lái vào sơn động, sau đó vào trong quần sơn trùng điệp , sắc trời đáng sợ tại Sơn Hải trấn tụt lại phía sau bọn họ, không nhìn thấy được nữa.
Mà ở địa phương không thấy được, sau lưng bọn họ, chính là hải tuyến vừa mới ly khai , nơi mà bọn hắn mấy ngày nay đều sẽ đi du ngoạn . . .
Nước biển bỗng nhiên tăng vọt!
Từng đợt từng đợt tiếp nối, sóng biển phía sau cấp tốc đánh tới trên đầu sóng lớn trước mắt , chồng chất! Tích tụ! Không ngừng chồng lên nhau! Lát sau một mặt sóng biển cao tới mấy chục thước cực lớn hình thành!
Tựa như trên biển bỗng nhiên mọc lên cao lầu, mà cũng vừa giống như động vật biển to lớn, nó gầm thét, mãnh liệt hướng Sơn Hải trấn hải ngạn đánh tới!
Nhưng mà ——
Ngay phương hướng nó đi, càng tới gần Sơn Hải trấn, ngoài khơi bỗng nhiên sụp đổ.
Lốc xoáy to lớn bỗng nhiên hình thành ngoài khơi, đồng thời một bóng ma khổng lồ xuất hiện trong nước biển đã cạn đi không ít.
Sau đó, nó nhảy lên một cái ——
Động vật biển to lớn màu đen kéo theo dãy sóng nước thật dài từ trong nước biển nhảy lên , vừa vặn mãnh liệt đụng đầu với sóng biển.
Đầu động vật biển lớn như vậy, thân ảnh che khuất cả bầu trời, dưới đối lập chỉ có thể dùng "cuồn cuộn" để hình dung, sóng lớn quả thực nhỏ bé như một mảnh bọt nước.
Tất cả sóng biển đều bị cự thú ngăn chặn.
Hai thứ chạm vào nhau, trên bầu trời đầy giọt nước tan vỡ.
Đầu động vật biển tùy ý những bọt nước này kịch liệt vẩy vào trên người mình, hưởng thụ một đoạn thời gian cuồng phong mưa rào, lúc này, nó mới chậm rãi trầm xuống.
Trên mặt biển tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh qua.
Sau đó mặt trời Sơn Hải trấn trước sau như một đến.
Mà đứng ở phòng bếp lúc này, A Mỹ dập tắt điếu thuốc trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top