Chương 79

          Khắp nơi đều là người!

          Trong tay ai cũng cầm đủ loại đồ ăn, rượu, hoặc là thân thân thiết thiết trò chuyện cùng bằng hữu, hoặc là chật vật xuyên qua đám người, đa dạng hương vị đồ ăn trộn lẫn đan thành một loại vị đạo khó nói, nhưng tuyệt đối sẽ rất kích thích khẩu vị người ăn ~

           Nếu như không biết tình huống thực tế nơi đây, mọi người tám phần mười sẽ cho rằng đây là một trấn nhỏ vô cùng phồn vinh ni! Nhân khẩu nhiều như vậy ~ lại rất quen thuộc với nhau. . .

           Ách, quen là phải, bất quá vụ nhân khẩu nhiều thì phải khấu trừ.

           Bởi vì người toàn trấn hiện tại đang chen khắp đường chợ a→ nhất là tiệm xăm u ám của A Mỹ nữ thanh niên thanh lãnh.

           Mùi mực xăm thường ngửi thấy trong tiệm đã bị mùi thức ăn chiếm cứ, như quầy hàng, ghế xăm . . . Phàm là chỗ có thể ngồi đều bị bày đầy thức ăn, đồ uống, rượu, khắp nơi đều là người, nếu không có chỗ ngồi, mọi người liền đứng tán gẫu.

           Toàn bộ bầu không khí náo nhiệt quả thực tựa như lễ chúc mừng !

            "Bà nói đi, đây là có chuyện gì ạ?" Tùy ý A Hoa bà bà rót rượu vào ly mình, Lâm Uyên thấp giọng nói một tiếng "Cảm tạ", sau đó ngẩng đầu nhìn về phía A Mỹ cao gầy đối diện.

           Dùng hoa cánh tay chống thắt lưng, nữ thanh niên cau mày uống cạn rượu trong ly, sau đó tức giận nói: "Còn có thể thế nào? Đầu tiên là lão Phùng nói Phùng Mông muốn về , sau đó nói cháu cũng về theo, còn muốn mang theo bạn bè . . ."

           "Ta bên này rõ ràng đã an bài quá tốt: Xe có sẵn ngay bãi đỗ xe nhà ga , mấy đứa đến chỉ cần trực tiếp lái xe trở về là xong, đỡ chúng ta đi qua thiếu chỗ ngồi. Kết quả bọn họ —— "

           Hoa cánh tay nữ thanh niên nhăn mày sâu hơn một chút: "Lại muốn mở cái gì tiệc hoan nghênh ! Làm việc kiếm cơm cũng không quan tâm, cả một đám lão đầu lão thái thái sớm một tuần đã nhào vào chuẩn bị, còn cứng rắn lôi kéo muốn ta phối hợp!"

           "Đã một tuần không có làm ăn a a a a a a a a!"

           Không có sinh ý làm hoa cánh tay nữ thanh niên thập phần táo bạo.

            Thâm Bạch đứng bên cạnh, thấy nàng tức giận, lập tức khéo léo rót đầy rượu vào cái ly của nàng, lần thứ hai ngửa cổ một hơi cạn sạch, A Mỹ đánh một cái ợ vang dội, rồi nhăn mi: "Chuẩn bị một tuần cũng thôi đi, tiệc hoan nghênh cũng thành, nhưng mà mấy lão già không còn dùng được kia —— "

            "Cư nhiên chuẩn bị lâu như vậy! Còn kém một bước hoan nghênh tại Lâm môn mà thôi! Lúc diễn tập rõ ràng rất tốt, thực tế thao tác đến bước cuối cùng lại lăn ra ngủ! ! ! ! ! ! ! ! ! !"

            Tay cầm ly rượu nặng nề đập trên bàn, A Mỹ nữ thanh niên rống giận!

            Căn phòng vốn náo nhiệt chợt trở nên an tĩnh quỷ dị , tầm mắt mọi người đều hướng về A Mỹ nữ thanh niên, ngưng mắt nhìn. . . Ngưng mắt nhìn. . .

           Sau đó, mọi người lại thống nhất thu hồi ánh mắt, nên tán gẫu thì tán gẫu, nên uống rượu thì uống rượu, nên ăn mỹ thực thì tiếp tục hưởng dụng, tựa như an tĩnh vừa nãy hoàn toàn không tồn tại qua, bên trong sân lại náo nhiệt không gì sánh được.

           Thâm Bạch tiếp tục rớt rượu cho A Mỹ, mũi hừ một tiếng, nàng tiếp tục uống.

           "Ai yêu ~ Mọi người tuổi tác đều không nhỏ nga ~ Vốn chỉ nghĩ mấy đứa đại khái hơn ba giờ là đến rồi, vừa vặn là buổi tối khuya thích hợp ngắm pháo hoa a ~ nên chúng ta liền chuẩn bị thật nhiều pháo hoa." Bên kia có Thâm Bạch rót rượu cho A Mỹ, bên này có A Hoa bà bà không ngừng rót rượu cho Lâm Uyên, nàng còn chú ý A Hải bà bà, Diệp Khai , Trương đại gia. . . Đến phiên Điểm Điểm, nàng cười híp mắt sờ sờ đầu bé, sau đó cầm một trái dừa cho Điểm Điểm uống.

          Trái dừa này vừa hái xuống, A Hoa lấy tới liền đưa một thanh đao cho A Mỹ nữ thanh niên , không lên tiếng, A Mỹ nữ thanh niên cau mày cà cà vài cái đã gọt vỏ xong, cuối cùng chuẩn xác chém một nhát vào đỉnh, làm ra một lỗ thủng hoàn mỹ, đến tận đây, A Hoa nữ thanh niên hoàn thành công tác. Nàng như trước cười tủm tỉm, cầm lấy trái dừa rồi cắm một ống hút nhỏ màu xanh nhạt , lúc này mới giao cho Điểm Điểm, sau đó, nàng tiếp tục cầm bình rượu lên, rót rượu cho Tông Hằng.

          ". . . Mọi người đã lên kế hoạch thật tốt, chính là không ngờ tới mấy đứa lại chậm hơn, kết quả, chúng ta không chịu nổi đều tự tìm chỗ núp ngủ gục mất. . ."

         A Hoa bà bà chậm rãi thuật lại tiền căn hậu quả, tuổi của nàng mặc dù lớn, nhưng thanh âm vẫn phi thường nhu hòa êm tai như trước, nghe nàng nói, thời gian tựa như trở nên chậm rãi.

          "Xin lỗi, đều là do cháu, cháu thấy xe thể thao xinh đẹp như vậy để ở bãi đỗ xe bị dơ mất, liền không nhịn được lau chùi vài lần, kết cục lau tốn cả mấy giờ. . ." Đứng bên cạnh A Mỹ, Thâm Bạch chột dạ nhấc tay giải thích.

           "Ai yêu! Cháu là một đứa nhỏ tốt biết nhìn hàng nha! Phấn hồng rất đẹp ni ~ thảo nào nó thoạt nhìn sạch như vậy, ta còn nói bãi đỗ xe bên kia tần suất mưa nhiều, vừa vặn tắm sạch sẽ cho nó, còn nói trở về sẽ đem tất cả xe lái qua a. . ." Ánh mắt nhu hòa rơi vào trên mặt Thâm Bạch, A Hoa bà bà cười ha hả.

           Thâm Bạch: = 口 =! 

           Nguyên lai đây chính là chủ nhân xe thể thao mộng ảo trong truyền thuyết ! Không biết lái xe - A Hoa bà bà!

           Bất quá nhờ A Hoa bà bà, những người khác cuối cùng cũng hiểu rõ sự tình: Người trên trấn không phải cố ý dọa người! Chỉ là muốn cho mọi người kinh hỉ, kết quả chờ quá muộn đều ngủ mất, kinh hỉ lúc này mới không cẩn thận biến thành kinh hách. . .

           Thực, thực sự là nguyên nhân mà mạch não người thường hoàn toàn không nghĩ tới a —— Đám người Diệp Khai vẻ mặt một lời khó nói hết , quay đầu lại nhìn Lâm Uyên, thấy Lâm Uyên như trước vẻ mặt bình thản , bọn họ mới hiểu được hắn vì sao từ đầu tới đuôi chưa từng kinh hoảng: Cảm nhờ, người ta đã sớm liệu đến a! Hẳn là liệu đến đi?

           Bởi thời gian tính ra sai lầm, pháo hoa buổi tối sửa đến ban ngày phóng ← tuy rằng mờ đi không ít, bất quá tốt xấu còn có ruy băng chuẩn bị đền bù chỗ thiếu hụt thị giác, hơn nữa, mọi người thực sự chuẩn bị không ít pháo hoa, một lần căn bản không thể dùng hết, liền đơn giản thương lượng xong trở về sẽ cùng nhau đến cạnh biển phóng;

            Bởi vị trí trốn có chút bí mật, cho nên mọi người đêm qua mặc dù ngủ cũng ngủ không ngon, vì thế , lễ mừng vừa kết thúc, mọi người tự động thu dọn đồ đạc , lau sạch sàn nhà . . . quét dọn sạch sẽ chợ một lần nữa, sau đó cả đám ngáp ngáp kéo nhau về nhà ngủ.

            Nói đến về nhà, nhà Lâm Uyên hiển nhiên không chứa nổi nhiều người, may là còn có Phùng Mông, nhà hắn lệch, địa phương tương đối lớn, Diệp Khai cùng Trương đại gia và Điểm Điểm đi theo Phùng Mông, cuối cùng dư lại Tông Hằng, bị A Hải bà bà rinh mất.

            Về phần bạn học nam nhu thuận vẫn chăm chỉ rót rượu cho A Mỹ - Thâm Bạch, tự nhiên là ở lại tiệm xăm a ~

           "Cháu ngủ trên giường A Uyên, để A Uyên ngủ dưới đất." Một câu, A Mỹ nữ thanh niên quyết định xong chỗ ngủ của Thâm Bạch.

           Cư dân trấn nhỏ cả đêm mệt nhọc, nhóm quang khách chạy đường nửa đêm tự nhiên cũng mệt mỏi.

           Trong đó bao quát cả Thâm Bạch.

           Hắn tự xưng là một người "Có thể thức đêm", từ lúc còn rất nhỏ đã trải qua bốn ngày bốn đêm không chợp mắt .

           Đây cũng không phải là một lần trải nghiệm thức đêm duy nhất của hắn .

           Điên cuồng thức hoàn toàn sẽ không ảnh hưởng đến tốc độ vận chuyển cao tốc trong não bộ hắn —— đây vốn chính là chuyện Thâm Bạch trộm có chút kiêu ngạo.

           Nhưng mà lần này ——

           Chỉ là mấy giờ không ngủ mà thôi, Thâm Bạch vốn thức đêm dễ dàng, giờ lại mệt nhọc.

            Sơn Hải trấn mặt trời càng lên càng cao.

            Thâm Bạch cầm túi rác đi ra ngoài vứt, vừa ngẩng đầu, hắn nhìn thấy ánh dương quang vàng nhạt xuyên qua bầu trời xanh thẳm , cùng từng mảng từng mảng mây trắng lớn trôi qua. . .

             Hít thật sâu một hơi, trong không khí ngoại trừ hương cơm nước , còn có một loại vị đạo hắn đã từng ngửi được trên người Lâm Uyên, mùi đặc hữu của gỗ hương —— chắc là cây Ô Vân trong truyền thuyết đi? Là mùi cây Ô Vân đi? Thâm Bạch nghĩ.

             Cao cao thấp thấp, bởi cự ly quá gần, mái hiên chống đỡ kiến trúc tắm rửa dưới ánh mặt trời, đồng thời tắm rửa dưới ánh mặt trời còn có đường đá khu chợ.

            Hắn lúc này mới phát hiện mặt đường là do từng tảng đá nhỏ xếp thành, cũng không phải là vôi sắc thường gặp, mà đều chứa sắc trắng đậm đậm nhạt nhạt.

            Sau đó, hắn thấy được Lê Hoa nhi đang ngậm Cá khô nhi làm ổ trên một mái hiên phía trước.

            Không có "Hắc vụ" trên Sơn Hải trấn , Lê Hoa nhi trở thành một cá thể "Đen" duy nhất.

           Theo lý thuyết, sự tồn tại của nó hẳn là dị thường không hài hòa, nhưng mà. . .

            Không biết vì sao, nhìn Lê Hoa nhi hai móng đen nâng Cá khô nhi thường thường liếm một ngụm, Thâm Bạch đột nhiên cảm giác một màn trước mắt vô cùng hài hòa.

            Một lát sau hắn bỗng cảm thấy mệt nhọc.

           Ném túi vào thùng rác, Thâm Bạch tùy tiện tìm một chân tường ngồi xuống, cứ như vậy lẳng lặng nhìn trấn nhỏ trước mắt dưới ánh mặt trời, mắt của hắn dần dần sụp xuống, mí trên dưới đụng vào nhau, ngẹo đầu, cứ như vậy ngủ mất.

           Trong mộng, hắn đang ở trong một gian phòng to lớn tối tăm.

           Khi đó hắn còn rất nhỏ.

           Trong phòng tuy có giường, hắn cũng không dám lên nằm.

            Bởi vì ——

            Bên kia có "Thứ gì đó" .

            Đen kịt, tựa như ma quỷ vặn vẹo nhất trong truyện cổ tích.

            Ma quỷ chiếm giữ bên giường, mắt như hắc động nhìn chằm chằm vào hắn. . .

            Hắn biết, vật kia sắp đi qua ăn tươi mình.

            Đợi được "Vật kia" ăn xong người "Ngủ" trên giường, bước tiếp theo, sẽ nhào tới, rồi ăn tươi mình.

           Vì vậy, hắc ám bên người đứa nhỏ chậm rãi ngưng tụ ra hình dạng, hắn biết, "Quái vật" do hắc ám vừa biến thành càng thêm đáng sợ hơn, nó cản trước lúc ma quỷ nhào tới ăn mình, nuốt lấy đối phương ——

           Mắt trừng đến cực đại, đứa nhỏ mắt không nháy một cái, vẻ mặt trầm tĩnh nhắm ngay "Ma quỷ" đen thui đối diện , sau đó ——

           "Meo meo meo meo meo meo! ! !" Tiếng rít gào vốn là phát ra từ trong bóng tối " Quái vật" chống lại "Ma quỷ" đối diện xông ra ngoài, nhưng mà hình thái. . .

            Một con xấu xấu ly hoa miêu?

             Đứa nhỏ vẻ mặt trầm tĩnh rốt cục lần đầu tiên xuất hiện dao động, lộ ra biểu tình kinh ngạc.

             Đợi được hắn đi lên phía trước, ma quỷ cũng tốt, giường chiếu to lớn cũng tốt. . . Hết thảy đều không thấy gì nữa, thay vào đó là cái giường đơn hắn vừa quan sát trong phòng Lâm Uyên, mà đối với nam nhân trưởng thành khả năng có chút chật.

            Thâm Bạch trạng thái còn nhỏ sửng sốt một chút, kế tiếp, hắn lót tiểu chân ngắn, lật lên cái giường đơn nằm xuống, rồi hài lòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top