Chương 69

           Lâm Uyên và Thâm Bạch đi tới thư viện Thị Lập Ửu Kim thị, phòng đọc phi thường lớn, lãnh khí mười phần, một nhóm người tất nhiên là sang đây đọc sách , mà bộ phận nhỏ còn lại là để ngủ.

           Phòng đọc không nhiều người lắm, bọn họ rất dễ dàng tìm được chỗ ngồi song song còn trống, sau đó đem thẻ mượn đọc của mình cắm vào máy điện tử trình duyệt.

           Phòng đọc ngày nay đã đổi thành kiểu điện tử , có thể xem nó như một loại sách điện tử, chỉ cần cắm thẻ mượn đọc vào, bên trong sẽ tự động xuất hiện toàn bộ thư tịch tấm thẻ này có thể mượn, ngươi có thể lựa chọn sử dụng máy điện tử trình duyệt, cũng có thể ở trên đó tra được địa chỉ gửi quyển sách, đi tìm sách thật mượn đọc.

          Thâm Bạch trực tiếp tìm 《 Ám vật chất khởi nguyên sử 》 , có mấy cuốn sách cũng mang tên này, hắn nỗ lực tìm kiếm tác giả là Bố Lạp Đức · Hoài Đặc , lại không tìm được.

          Nhíu mày, Thâm Bạch cầm thẻ mượn đọc rút ra, sau đó thay đổi một cái khác.

           "?" Từ trước đến giờ chưa từng tới thư viện hiện đại hoá như thế, Lâm Uyên bên này còn chưa cắm thẻ vào.

          "Tấm thẻ này em vốn là có, dùng nó thử một chút xem." Nói, đem thẻ cắm xong, Thâm Bạch cấp tốc trước tiên tìm tòi lần nữa.

           "Có." Nhanh như lúc gõ chữ trên điện thoại, tốc độ sử dụng hai tay đánh chữ của Thâm Bạch còn muốn nhanh hơn: Lúc này đây, trên trình duyệt trừ mấy cuốn sách hắn vừa tìm, phía dưới cùng còn thêm một quyển, tác giả Bố Lạp Đức · Hoài Đặc, đúng là quyển bọn họ muốn tìm!

            Mở ra kiểm tra tin tức cặn kẽ , bên trên nhắc nhở quyển sách này không thể tiến hành xem trên điện tử , không cung cấp dịch vụ mượn về, nhưng có thể ở trong khu vực quản lý xem.

          "Ở phòng đọc lầu 13." Nhớ kỹ tin tức, Thâm Bạch rút thẻ.

           Vẫn đứng bên cạnh nhìn, căn bản không cắm thẻ vào - Lâm Uyên liền theo hắn rời đi.

           Bởi vì tầng trệt tương đối cao, cho nên bọn họ trực tiếp vào thang máy, song khi bọn họ vào thang máy mới phát hiện: Phím ấn tầng trệt căn bản không có tầng 13 . Phía dưới tầng 12 trống không, mà 14 lại là nút cao nhất ở hàng nút ấn thứ hai.

           "Ở đây không có tầng 13 a ~ Số này không phải là số không may mắn sao? Cho nên dưới tầng 12 là tầng 14 nha~" Đại khái là nhìn Thâm Bạch dáng dấp đẹp trai, hai muội tử cùng bọn họ đồng thời tiến nhập thang máy đỏ mặt tiếp lời.

           "Nếu là như vậy, cũng không nên có tầng 4 a ~" Thuận miệng trả lời các nàng, Thâm Bạch lại nhìn một vòng, đột nhiên hắn nhìn thấy gì đó, một giây kế tiếp, hắn đã lấy thẻ mượn đọc của mình cắm vào.

            Ai cũng không có chú ý tới, phía dưới phím ấn tầng 12 lại có một chỗ cắm thẻ!

            Sau đó, nguyên bản chỗ phía dưới tầng 12 tối sầm, bỗng nhiên xuất hiện một số 13 , Thâm Bạch ấn xuống một cái, phím kia lập tức sáng lên như các phím khác.

            "Ai? !" / "Di!" Hai người muội tử kinh ngạc kêu lên.

            Nhưng mà nơi này tốc độ thang máy thực sự rất nhanh, không đợi các muội tử có thêm phản ứng, tầng 13 đã đến, cùng Lâm Uyên bước ra cửa thang máy, Thâm Bạch còn quay đầu lại hướng nhóm muội tử khoát tay : "Gặp sau nhé ~ "

           Cửa thang máy lập tức hợp lại, các muội tử đã lên tầng mình chọn.

           "Thoạt nhìn rất bình thường a ~" Thâm Bạch bắt đầu đối tình cảnh trước mặt phát biểu bình luận.

            Hắn nói không sai, tầng đọc sách này thoạt nhìn không khác gì với chỗ bọn họ đi trước đó , ngoại trừ trước khu ra vào còn cần cắm lại một lần thẻ, người đã càng ít hơn một chút . . .

           Bất quá, trong mắt Lâm Uyên, ở đây nghiễm nhiên là một cái thế giới khác.

           Hắc vụ, bao phủ phòng đọc trước mặt hắn.

           Người ngồi ở đây đọc sách càng ít, nhưng bởi vì hắc vụ che lấp, Lâm Uyên nhất thời không thể  xác định ở đây rốt cuộc có bao nhiêu người, có thể thấy được hắc vụ bên trong có bao nhiêu dày đặc!

           "Chỉ có một người." Phảng phất biết hắn đang suy nghĩ gì, một giây kế tiếp, Thâm Bạch thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn nói chuyện.

            Chỉ có một người, trên người người này hắc vụ lại hầu như tràn ngập toàn bộ phòng đọc, đây, đây là ——

           Nguy hiểm ——

           Lâm Uyên bỗng nhiên cảm nhận được nguy hiểm trước nay chưa từng có !

           Một giây kế tiếp, hắn bỗng nhiên có cảm giác mãnh liệt bị theo dõi: Người kia đang nhìn hắn! Xác thực nói là nhìn bọn hắn!

            Hắn vẫn không có phát hiện vị trí của đối phương, thế nhưng không hề nghi ngờ, đối phương đã chú ý tới bọn họ!

            Không thể đi, là chuyện rất kỳ quái, hơn nữa cũng không cần phải... Đi.

            Chậm rãi khống chế hô hấp của mình cho đến khi nó một lần nữa trở nên bình ổn, Lâm Uyên nói khẽ với Thâm Bạch: "Chúng ta vào thôi."

             Trong hắc vụ, bọn họ chậm rãi đi lại, sau đó tại giá sách trước đó tra ra tìm được quyển sách kia, ngoại trừ nó, Thâm Bạch còn từ trên giá sách lựa được mấy cuốn khác, toàn bộ ôm xuống, rồi tùy tiện tìm một chỗ bắt đầu đọc sách.

             Xác thực nói, là Thâm Bạch bắt đầu đọc sách.

            Trong tay tuy rằng tùy ý mở ra một quyển , nhưng mà tâm tư Lâm Uyên lại hoàn toàn không ở trong sách trước mặt, toàn bộ tâm thần hắn đều bị người thứ 3 trong không gian này chiếm cứ!

            Hắn nghe được thanh âm kỳ quái, hai loại thanh âm, một loại rất kỳ quái, như là động vật bò sát nào đó trườn tới, mà loại còn lại, là tiếng bước chân.

          Lát sau, Lâm Uyên nghe thấy tiếng cái ghế đối diện bị kéo ra, sau đó, hắn biết có người ngồi xuống.

          Bên thứ ba, cư nhiên ngồi vào đối diện hắn! ?

          "Các người thường xuyên đến cái thư viện này sao?" Lâm Uyên nghe được đối diện truyền tới một thanh âm.

           Là thanh âm của nam nhân, nghe không ra niên kỷ, trong trầm thấp dẫn theo một tia khàn khàn.

           "Không, chúng tôi lần đầu tiên tới." Lâm Uyên nghe được mình dùng thanh âm bình ổn đáp.

           "A ~ Ta cũng lần đầu tiên tới, ở đây tuy rằng chỉ có một tầng, thế nhưng sách thật là nhiều." Giọng nói người kia nghe có chút hòa hoãn, nhưng Lâm Uyên lại nghĩ nhịp tim của mình có chút đập nhanh hơn trước.

          "Các ngươi muốn tìm sách nào? Ta đến sớm hơn một hồi, đối với nơi này khả năng cũng hiểu thêm một chút, nếu như tìm không được, ta có thể giúp các người ." Đối phương cư nhiên rất hòa khí biểu thị có thể giúp một tay? !

          "Đã tìm được rồi." Lâm Uyên uyển chuyển cự tuyệt đối phương.

          "《 Ám vật chất khởi nguyên sử 》? Cuốn này, đúng là loại sách sơ đẳng trong sơ cấp , bất quá nó rất tốt, phi thường đáng giá đọc." Tuy rằng nhìn không thấy biểu tình đối phương, thế nhưng Lâm Uyên nghĩ đối phương tựa hồ là nở nụ cười: "Bất quá ở đây chỉ có cuốn thượng mà thôi, cuốn hạ không có, phải đi địa phương khác tìm. . ."

           Ngay sau đó, hắn nghe được tiếng ho khan, hơn nữa không biết có phải hay không là ảo giác, hắn luôn cảm giác mình nghe được thanh âm tí tách.

            Như là thanh âm nước nhỏ từ đầu viên ngói xuống, nhưng mà rất nhẹ rất thong thả.

            "Muốn . . . Uống nước không?" Nhíu nhíu mày, Lâm Uyên lễ phép hỏi đối phương.

            Trên người hắn vừa vặn có hai chai nước, một chai là của hắn, một chai của Thâm Bạch. Đây là bọn hắn trên đường mua, biết một hồi muốn tới thư viện, nên cố ý mua loại bình nắp vặn.

            Bất quá bây giờ chỉ có một bình nước có thể uống, bởi vì Cá khô nhi không biết vì sao tự chạy vào một bình trong đó, đại khái là Thâm Bạch ba ngày hai đầu thay "Nhà" cho nó, cho rằng đây là "Phòng mới" Thâm Bạch chuẩn bị , nên Cá khô nhi liền tự bay vào.

           "A? Có thể chứ? Cảm tạ." Chỉ là một lời khách sáo mà thôi, đối phương lại thuận thế cảm tạ!

           Không chỉ như vậy, đối phương còn đưa tay qua đây.

           Trong hắc vụ , Lâm Uyên thấy được một bàn tay trắng nõn, khớp xương phân minh .

           Bàn tay thẳng tắp hướng Lâm Uyên đưa qua , sau đó. . . Cầm đi bình nước bên phải trước mặt hắn , chính là cái bình chứa Cá khô nhi? !

           "Đừng! Cái kia. . ." Lâm Uyên còn chưa kịp ngăn cản, đối phương đã vặn nắp bình ra, sau đó hắn nghe được một tiếng "Ừng Ực" .

             "A. . . Uống ngon thật, chính là thiếu một chút." Hắn nghe được đối phương than thở, sau đó ——

            "Đây là dị hoá thú của ngươi sao?"

             Bàn tay trắng nõn xuất hiện lần nữa, mà cái con như cá chết ngồi phịch ở trong lòng bàn tay hắn rõ ràng là Cá khô nhi!

             "Phải." Chăm chú nhìn lòng bàn tay, Lâm Uyên không dám có hành động thiếu suy nghĩ.

             Một giây kế tiếp, đối phương lại đem Cá khô nhi để lên bàn.

            "Nó rất khả ái."

            ". . ." Nhìn chằm chằm cá chết trên bàn , từ bản mặt nó, Lâm Uyên thực nhìn không ra Cá khô nhi hiện tại rốt cuộc là tình huống gì.

            "Ngươi cũng rất khả ái."

            "!"

            Hoàn toàn không hiểu nổi nam nhân rốt cuộc là làm sao, Lâm Uyên chỉ là càng thanh tỉnh, hơn nữa ——

           Hẳn là không phải lỗi giác của hắn , hắn luôn cảm thấy trong phòng mùi máu tươi càng ngày càng nặng.

            Lúc tiến vào chỉ có chút vị, sau đó từng chút từng chút nặng thêm, cho tới bây giờ, đã là vô pháp sao lãng!

             "Gần nhất cảm mạo tương đối lợi hại, thư viện nên ít lưu tới, tốt nhất vẫn quay về nhà mới tốt." Trong hắc vụ , Lâm Uyên nghe thấy đối phương thấp giọng nói chuyện.

             "A ~ Mèo quả nhiên là vật nhỏ răng nhọn, vẫn là cá tương đối khả ái a. . ." Hắn nghe được đối phương than thở.

             Sau đó ——

             Không có nghe được bất luận tiếng bước chân gì nữa, chẳng qua là cảm thấy tinh thần buông lỏng, đối phương. . . Ly khai?

            Cấp tốc chuyển hướng Thâm Bạch, Lâm Uyên lập tức cả kinh: Mặt Thâm Bạch tái nhợt ngồi tại chỗ, khóe miệng của hắn có máu!

            "Chuyện gì xảy ra! ?" Lâm Uyên cuống quít đứng lên, nhẹ nhàng đỡ lấy Thâm Bạch, đang muốn giúp hắn kiểm ta, tay lại bị Thâm Bạch nhẹ nhàng đè xuống.

             "Em không sao, chỉ là mèo bị hắn ăn mất mấy con, A Uyên anh không sao chứ? Em vừa vừa không cảm giác được sự tồn tại của anh."

             "Tôi không sao, người kia vừa ——" Lâm Uyên nói, phản xạ hướng vị trí vừa rồi nhìn qua, sau đó ——

             Sắc mặt chợt biến!

             Người nọ trước ngồi qua địa phương, trên mặt bàn rõ ràng là một vũng máu tươi! Liên tưởng đến vị trí trước đó, những máu này đại khái là người nọ . . . phun ra ngoài? ! Khó trách hắn vừa nghe thấy được mùi máu tươi càng lúc càng nồng! Người nọ đúng là một bên thổ huyết một bên cười ha hả nói chuyện với hắn?

             "A Uyên." Đúng lúc này, Thâm Bạch thấp giọng gọi hắn. Khi đường nhìn từ đối diện dời sang Thâm Bạch, theo ánh mắt Thâm Bạch ý bảo , Lâm Uyên nhìn về phía sàn nhà trước mắt. . .

            Đôi mắt dài nhỏ thoáng cái trợn to:

            Trên sàn nhà rõ ràng lung tung nằm rất nhiều người! Dưới thân họ đều có máu, trong phòng nặng mùi máu tươi như thế căn bản không phải phát ra từ nam nhân đối diện hắn, mà là từ mấy người chết trong căn phòng này!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top